Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Chương 35
57@-•Ủa.. Cái này... Dao phay....
Triệu Linh Tiêu đột nhiên nhìn thấy một con dao nằm ẩn trong một đống lộn xộn, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn thấy, bên ngoài lại không toát ra chút linh khí nào, cho dù người ta nhìn thấy cũng sẽ không thèm lấy. Không hiểu sao Triệu Linh Tiêu lại có hứng thú với nó, hắn cẩn thận nhặt con dao lên quan sát. Đó là một con dao bằng kim loại, không biết là loại kim loại nào, bề mặt nhẵn bóng, sáng như gương, phần lưỡi dài ba tất, mũi bằng, lưỡi cũng bằng, hình dáng rất giống mấy con dao xắt rao trong mấy nhà bếp ở địa cầu. Phần cán không biết là từ chất liệu gì, tuy cầm rất êm tai nhưng cứng chắc vô cùng, dài khoảng một tất rưỡi khá vừa tay, con dao bề ngoài cân đối rất thuận mắt. Chỉ là ở Họa Mị tinh cầu không có sử dụng loại dao này, không biết tại sao nó lại xuất hiện ở trong sơn môn này.
•Thôi kệ, giữ lại chắc chắn sẽ có lúc cần đến...
Triệu Linh Tiêu nghĩ bụng, hắn khá là ưng ý, tuy con dao này chỉ là một phàm vật nhưng hắn vẫn thích nó, hắn cẩn thận cất nó vào trong trong túi càn khôn của mình, cái túi này là hắn lấy trong thần tàng ra, bề ngoài rất thô sơ bình thường nhưng bên trong là không gian vạn thước, hơn xa những giới chỉ bình thường.
Sau khi cất con dao Triệu Linh Tiêu lập tức đi ra ngoài.
Cánh cổng truyền tống câu thông với sơn môn tàn tích Liệt Thiên Tông từ hai năm trước sau khi tất cả bị đuổi ra khỏi đó đã biến mất, thời gian sau đó có nhiều người tham lam thần tàn tự tin mình siêu phàm nhiều lần tới lui tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng, có cả cường giả thần cảnh từng xuất hiện nhưng vô vọng đành hậm hực bỏ về.
Không gian đột nhiên biến động, cánh cổng sơn môn xuất hiện, từ trong cánh cổng một thân ảnh bước ra, hắn xoay mặt nhìn lại cánh cổng, tay kết thủ ấn lập tức cánh cổng to lớn hóa thành một khối đá nhỏ rơi vào tay hắn.
Triệu Linh Tiêu nhìn ngắm cảnh vật lòng lâng lâng, khóe miệng nhếch lên, đã hai tháng rồi hắn chưa được hít thở không khí này, mặc dù mỗi ngày ở trong thần tàng hít linh khí không ngừng nhưng cảm giác này vẫn thấy thoải mái hơn.
Hiện tại hắn đã không còn là một tên ngốc như trước, hắn hoàn có thể tìm được lối ra khỏi Cô Âm cốc. Lặng lẽ phóng thần thức ra, hắn có thể âm thầm theo giỏi một vùng rộng gần hai mươi dặm, hầu như không có thứ gì thoát khỏi sự quan sát của hắn. Triệu Linh Tiêu mỉm cười, thần thức của hắn quả nhiên là vô cùng mạnh, người bình thường sau khi vào luyện hồn cảnh có thể sử dụng thần thức để quan sát không gian xung quanh mình, trước sau trên dưới, hoàn toàn không có điểm mù, luyện hồn sơ giai thần thức không mạnh, chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách chừng một hai dặm, thần thức của Triệu Linh Tiêu mạnh như vậy là do hắn đã tụ được hồn anh, linh hồn hắn vốn đã rất mạnh mẽ.
Chùn chân một cái hắn như con chim phóng mình lên cao,bây giờ hắn có thể thoải mái điều khiển chân khí trong người, tự do bay nhảy không cần phải sử dụng linh đằng nữa. Hắn như con sóc nhẹ nhàng nhảy qua những nhánh cây.
......
Hà Môn dong binh đoàn từ lúc vào sơn môn tàn tích trở ra hoàn toàn suy đồi, nhân số giảm mạnh, kẻ chết người bỏ đi, bây giờ chỉ có hơn hai mươi người, ít đến mức đáng thương, từ đẳng cấp nhị lưu tuột dốc không bằng cả một binh đoàn tam lưu. Thực lực không đủ đi đến đâu là bị ức hiếp đến đó, không còn thoải mái như trước. Nếu không phải Sở Hà, Sở Mạch còn đó thì Há Môn binh đoàn đã sớm bị nuốt trọn. Và ngày đó sẽ không xa, hiện tại, ngay lúc này bọn họ đang bị một dong binh đoàn đỉnh nhị lưu vây giết. Dong binh đoàn này gọi là Tàn Long, trưởng đoàn là Lệnh Tàn Long, biệt danh Hột Nhãn Lồng à không Độc Nhãn Long, gã là một tên đê tiện, dâm tặc, biến thái. Sở thích của lão chính là mỹ nhân, không biết bao nhiêu giai nhân đã hương tiêu ngọc vẫn trong tay gã. Gã đã thèm muốn Sở Mạch và Sở Tiểu Chiêu từ lâu rồi, vì e ngại Sở Hà nên vẫn chưa ra tay. Mấy ngày trước gã vừa đột phá luyện linh ngũ kỳ lập tức gã liền nổi lên dục vọng, mưu đồ cướp người, lập tức gã dẫn binh đoàn của mình chặng đường đám người Hà Môn binh đoàn.
•Hắc hắc... Mỹ nhân à, hai nàng ngoan ngoãn theo ta đi ta sẽ nghĩ tình sẽ tha cho phụ thân nàng, cho hắn làm đầy tớ của ta, bằng không... Hắc hắc....
Tàn Long dâm đãng cười, không thèm che giấu dục tậm.
•Hừ..
Sở Mạch nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, trong mắt chất chứa sát ý, mấy ngày qua bọn họ đã trải qua thời kỳ khó khăn nhất, luôn bị người đè đầu cưỡi cổ, hôm nay lại gặp một tên khốn nạn, vô sỉ không cần che giấu, giữa ban ngày ban mặt mà ngang nhiên chặn đường cướp người, ép buộc nàng và muội muội phải hầu hạ hắn, nói chuyện không thông liền ra tay đả thương phụ thân nàng, tự hỏi Hà Môn binh đoàn rốt cuộc vướng phải vận xui chó má gì đây.
•Sở Hà lão già ngươi mau mau kêu nữ nhi của mình phục vụ ta đi, ta sẽ tha cho mạng chó nhà ngươi, nếu không từ nay Hà Môn binh đoàn sẽ biến mất...
Tàn Long nhìn Sở Hà ánh mắt đầy sự trêu chọc, khinh miệt.
•Phi...
Sở Hà phun ra một bãi nước bọt trộn lẫn với máu đỏ, ánh mắt căm phẫn nhìn Tàn Long, tuy bản thân bị thương nặng nhưng vẫn kiên cường đứng lên.
•Haizzz... Thật là cứng đầu, vậy thì các người tốt nhất nên chết hết đi...
Tàn Long nói xong khí thế trên người bộc phát, chân khí như quỷ xà cuồn cuộn đánh tới Sở Hà.
Sở Mạch lập tức nhảy ra cản đòn, kiếm trên tay nàng chém ra kiếm mang chống lại chân khí ập tới.
•Phụt...
Tu vi chênh lệch quá lớn, Sở Mạch hoàn toàn không thể chống nổi, kiếm mang ầm ầm vỡ nát, nàng bị chân khí đánh bay.
•Ngu ngốc, tự làm mình bị tổn thương, cũng tốt, cho nàng chịu chút khổ để nàng ngoan ngoãn hơn....
Tàn Long hứng thú nói. nghĩ đến việc đem mỹ nhân dưới hán mình tùy ý hành hạ làm hắn thấy sốt ruột, lập tức hành động, khí thế không chút giữ lại toàn bộ bộc phát, chân khí như giao long ầm ầm cuốn tới. Tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Vèo vèo vèo...
Đột nhiên một con dao phay không biết từ đâu bay đến, nhằm vào đỉnh đầu của Lệnh Tàn Long.
Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Triệu Linh Tiêu đột nhiên nhìn thấy một con dao nằm ẩn trong một đống lộn xộn, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn thấy, bên ngoài lại không toát ra chút linh khí nào, cho dù người ta nhìn thấy cũng sẽ không thèm lấy. Không hiểu sao Triệu Linh Tiêu lại có hứng thú với nó, hắn cẩn thận nhặt con dao lên quan sát. Đó là một con dao bằng kim loại, không biết là loại kim loại nào, bề mặt nhẵn bóng, sáng như gương, phần lưỡi dài ba tất, mũi bằng, lưỡi cũng bằng, hình dáng rất giống mấy con dao xắt rao trong mấy nhà bếp ở địa cầu. Phần cán không biết là từ chất liệu gì, tuy cầm rất êm tai nhưng cứng chắc vô cùng, dài khoảng một tất rưỡi khá vừa tay, con dao bề ngoài cân đối rất thuận mắt. Chỉ là ở Họa Mị tinh cầu không có sử dụng loại dao này, không biết tại sao nó lại xuất hiện ở trong sơn môn này.
•Thôi kệ, giữ lại chắc chắn sẽ có lúc cần đến...
Triệu Linh Tiêu nghĩ bụng, hắn khá là ưng ý, tuy con dao này chỉ là một phàm vật nhưng hắn vẫn thích nó, hắn cẩn thận cất nó vào trong trong túi càn khôn của mình, cái túi này là hắn lấy trong thần tàng ra, bề ngoài rất thô sơ bình thường nhưng bên trong là không gian vạn thước, hơn xa những giới chỉ bình thường.
Sau khi cất con dao Triệu Linh Tiêu lập tức đi ra ngoài.
Cánh cổng truyền tống câu thông với sơn môn tàn tích Liệt Thiên Tông từ hai năm trước sau khi tất cả bị đuổi ra khỏi đó đã biến mất, thời gian sau đó có nhiều người tham lam thần tàn tự tin mình siêu phàm nhiều lần tới lui tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng, có cả cường giả thần cảnh từng xuất hiện nhưng vô vọng đành hậm hực bỏ về.
Không gian đột nhiên biến động, cánh cổng sơn môn xuất hiện, từ trong cánh cổng một thân ảnh bước ra, hắn xoay mặt nhìn lại cánh cổng, tay kết thủ ấn lập tức cánh cổng to lớn hóa thành một khối đá nhỏ rơi vào tay hắn.
Triệu Linh Tiêu nhìn ngắm cảnh vật lòng lâng lâng, khóe miệng nhếch lên, đã hai tháng rồi hắn chưa được hít thở không khí này, mặc dù mỗi ngày ở trong thần tàng hít linh khí không ngừng nhưng cảm giác này vẫn thấy thoải mái hơn.
Hiện tại hắn đã không còn là một tên ngốc như trước, hắn hoàn có thể tìm được lối ra khỏi Cô Âm cốc. Lặng lẽ phóng thần thức ra, hắn có thể âm thầm theo giỏi một vùng rộng gần hai mươi dặm, hầu như không có thứ gì thoát khỏi sự quan sát của hắn. Triệu Linh Tiêu mỉm cười, thần thức của hắn quả nhiên là vô cùng mạnh, người bình thường sau khi vào luyện hồn cảnh có thể sử dụng thần thức để quan sát không gian xung quanh mình, trước sau trên dưới, hoàn toàn không có điểm mù, luyện hồn sơ giai thần thức không mạnh, chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách chừng một hai dặm, thần thức của Triệu Linh Tiêu mạnh như vậy là do hắn đã tụ được hồn anh, linh hồn hắn vốn đã rất mạnh mẽ.
Chùn chân một cái hắn như con chim phóng mình lên cao,bây giờ hắn có thể thoải mái điều khiển chân khí trong người, tự do bay nhảy không cần phải sử dụng linh đằng nữa. Hắn như con sóc nhẹ nhàng nhảy qua những nhánh cây.
......
Hà Môn dong binh đoàn từ lúc vào sơn môn tàn tích trở ra hoàn toàn suy đồi, nhân số giảm mạnh, kẻ chết người bỏ đi, bây giờ chỉ có hơn hai mươi người, ít đến mức đáng thương, từ đẳng cấp nhị lưu tuột dốc không bằng cả một binh đoàn tam lưu. Thực lực không đủ đi đến đâu là bị ức hiếp đến đó, không còn thoải mái như trước. Nếu không phải Sở Hà, Sở Mạch còn đó thì Há Môn binh đoàn đã sớm bị nuốt trọn. Và ngày đó sẽ không xa, hiện tại, ngay lúc này bọn họ đang bị một dong binh đoàn đỉnh nhị lưu vây giết. Dong binh đoàn này gọi là Tàn Long, trưởng đoàn là Lệnh Tàn Long, biệt danh Hột Nhãn Lồng à không Độc Nhãn Long, gã là một tên đê tiện, dâm tặc, biến thái. Sở thích của lão chính là mỹ nhân, không biết bao nhiêu giai nhân đã hương tiêu ngọc vẫn trong tay gã. Gã đã thèm muốn Sở Mạch và Sở Tiểu Chiêu từ lâu rồi, vì e ngại Sở Hà nên vẫn chưa ra tay. Mấy ngày trước gã vừa đột phá luyện linh ngũ kỳ lập tức gã liền nổi lên dục vọng, mưu đồ cướp người, lập tức gã dẫn binh đoàn của mình chặng đường đám người Hà Môn binh đoàn.
•Hắc hắc... Mỹ nhân à, hai nàng ngoan ngoãn theo ta đi ta sẽ nghĩ tình sẽ tha cho phụ thân nàng, cho hắn làm đầy tớ của ta, bằng không... Hắc hắc....
Tàn Long dâm đãng cười, không thèm che giấu dục tậm.
•Hừ..
Sở Mạch nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, trong mắt chất chứa sát ý, mấy ngày qua bọn họ đã trải qua thời kỳ khó khăn nhất, luôn bị người đè đầu cưỡi cổ, hôm nay lại gặp một tên khốn nạn, vô sỉ không cần che giấu, giữa ban ngày ban mặt mà ngang nhiên chặn đường cướp người, ép buộc nàng và muội muội phải hầu hạ hắn, nói chuyện không thông liền ra tay đả thương phụ thân nàng, tự hỏi Hà Môn binh đoàn rốt cuộc vướng phải vận xui chó má gì đây.
•Sở Hà lão già ngươi mau mau kêu nữ nhi của mình phục vụ ta đi, ta sẽ tha cho mạng chó nhà ngươi, nếu không từ nay Hà Môn binh đoàn sẽ biến mất...
Tàn Long nhìn Sở Hà ánh mắt đầy sự trêu chọc, khinh miệt.
•Phi...
Sở Hà phun ra một bãi nước bọt trộn lẫn với máu đỏ, ánh mắt căm phẫn nhìn Tàn Long, tuy bản thân bị thương nặng nhưng vẫn kiên cường đứng lên.
•Haizzz... Thật là cứng đầu, vậy thì các người tốt nhất nên chết hết đi...
Tàn Long nói xong khí thế trên người bộc phát, chân khí như quỷ xà cuồn cuộn đánh tới Sở Hà.
Sở Mạch lập tức nhảy ra cản đòn, kiếm trên tay nàng chém ra kiếm mang chống lại chân khí ập tới.
•Phụt...
Tu vi chênh lệch quá lớn, Sở Mạch hoàn toàn không thể chống nổi, kiếm mang ầm ầm vỡ nát, nàng bị chân khí đánh bay.
•Ngu ngốc, tự làm mình bị tổn thương, cũng tốt, cho nàng chịu chút khổ để nàng ngoan ngoãn hơn....
Tàn Long hứng thú nói. nghĩ đến việc đem mỹ nhân dưới hán mình tùy ý hành hạ làm hắn thấy sốt ruột, lập tức hành động, khí thế không chút giữ lại toàn bộ bộc phát, chân khí như giao long ầm ầm cuốn tới. Tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Vèo vèo vèo...
Đột nhiên một con dao phay không biết từ đâu bay đến, nhằm vào đỉnh đầu của Lệnh Tàn Long.
Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Đánh giá:
Truyện Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Story
Chương 35
10.0/10 từ 43 lượt.