Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Chương 20
91@-Khi Triệu Linh Tiêu bước vào trong sơn môn nội tâm hắn rung động không thôi, nhìn từ xa đã rộng lớn, bước vào lại càng thấy nó hùng vĩ, bình đài, lâu các, đinh thự nhiều vô kể, kiến trúc xa hoa khác hẳn với địa cầu, hắn như lạc vào thế giới cổ trang, những mái nhà uốn lượn, ngói đỏ tường phong, khắp nơi chạm khắc hữu kỳ bách thú khiến người nhìn hoa cả mắt, sơn môn rộng lớn không sao bì nổi, có thể tưởng tượng được lúc còn thời điểm đỉnh phong nó có thể chứa bao nhiêu đệ tử.
Triệu Linh Tiêu bước từng bước, lòng cảm thán không thôi, môn phái vĩ đại như thế này tại sao lại diệt vong trong một đêm, nhìn khắp nơi loan lổ vết tích chiến đấu, xa xa vài đình viện bị lực lượng cường đại đánh sập, không biết đã trải qua trận chiến khủng khiếp nhường nào.
•Đứng lại, nơi này đã bị Thanh Lôi môn trấn giữ, người không liên quan không được vào..
Đi một đoạn thì có một nhóm người chặng đường, bọn họ vận thanh y, khí thế hiên ngang, là người đại môn phái. Tuy đám người Hà Môn binh đoàn có bất mãn nhưng không dám đối đầu với đại môn đại phái đành bất đắc dĩ vòng đường khác, những môn phái này ỷ vào thế lực lớn phong tỏa, chiếm giữ khắp nơi, tài bảo đều bị họ thu vào túi, những thế lực nhỏ như Hà Môn binh đoàn chỉ có thể đi đường vòng, liếm láp được một chút tàn dư.
Mặc dù là tàn dư nhưng cũng rất có giá trị, đi dạo một lúc liền có người thu hoạch, vũ kỹ, binh khí, đan dược, tuy phẩm cấp không cao nhưng đối với những tán tu nghèo như bọn họ thì đây cũng tính là một phần tài sản, bọn họ thu nhặt được những thứ này là do đám người đại môn phái không thèm nên mới còn sót lại, bọn họ chỉ quan tâm đến kỳ bảo, nghe nói Liệt Thiên tông ngày xưa có tồn tại một thần khí không biết là thật hay giả, nếu có được cơ duyên được thần khí nhận chủ liền một bước lên mây.
Đi được một đoạn nữa thì bọn họ đụng phải một nhóm người, những người tầm mười bốn, mười lăm tuổi này ăn mặc đẹp đẽ, hông đeo trường kiếm, là đệ tử mới nhập môn của đại môn phái nào đó, bọn họ nhìn thấy đám người Triệu Linh Tiêu bước tới thì cất giọng trào phúng.
•A! Không ngờ một đám chuột cũng vào được tận đây, thật bất ngờ...
•Theo ta thấy trong này có rất nhiều chuột, có thêm một đám cũng không nhiều...
•Đúng đúng.. Ha haha..
Từng loạt âm thanh trào phúng, chế giễu vang lên.
Đám người Hà Môn binh đoàn giận ngứa răng nhưng không dám làm gì, có người nhận dạng được đám kia, là đệ tử của Linh Kiếm phong, một môn phái nhị lưu, thế lực không nhỏ. Nhìn bọn họ hống hách như vậy chắc chắn địa vị trong tông môn không thấp, tên dẫn đầu là Lý Khai, là đệ tử nội môn của Linh Kiếm Phong.
•Ồ! Không ngờ trong đám chuột lại có đến hai mỹ nhân...
Lý Khai rất nhanh phát hiện Sở Mạch, Sở Tiểu Chiêu lẫn trong đám người, ánh mắt lóe tia dâm dục.
•Tốt tốt, hôm nay tâm tình ta khá tốt, chỉ cần hai nàng ngoan ngoãn ở lại phục vụ bọn ta thì những người khác có thể sống sót rời đi...
•Ràn rỡ..
Rốt cuộc có người không kìm được quát lên, đây rõ ràng là không xem ai ra gì mà.
•Ràng rỡ.... Hừ...
Lý Khai cười âm trầm, không thấy hắn có động tác gì thế nhưng đột nhiên có một luồng kiếm quang bắn ra, tên vừa lên tiếng chưa kịp đề phòng yết hầu đã thủng một lỗ ngã uỵch xuống đất.
•Quá đáng...
•Thật là hiếp người quá đáng...
Lập tức một đám người tức giận nháo nhào.
Lý Khai không chút quan tâm, nét mặt hửng hờ.
•Chỉ cần hai nàng ngoan ngoãn thì sẽ không ai phải chết, nếu không... Hắc hắc... Ta sẽ giết hết, sau đó bắt giữ hai nàng, từ từ hành hạ.
Lý Khai cười đê tiện.
Sở Mạch không nói, bàn tay nhẹ nhàng rút kiếm.
•Chết tiệt, chúng ta liều mạng với chúng, Đại môn phái thì lợi hại lắm sao..
•Đúng vậy, làm thịt chúng, trả thù cho A Khang huynh đệ..
Đám người Hà Môn binh đoàn không phải hạng người tham sống sợ chết, lần này bị người khi dễ tận cửa nếu không chống lại sẽ có lỗi với lương tâm.
•Các người đừng khi dễ người quá đáng, nếu không bọn ta cá chết lưới rách với các ngươi.
Sở Hà nén giận nói, ít nhất hiện tại gã không muốn chiến đấu, trận chiến này sẽ không có lợi, cho dù lần này bọn họ thắng thì sau này Hà Môn dong binh đoàn cũng sẽ không sống yên ổn.
•Khi dễ người quá đáng, ha ha các ngươi quá xem trọng mình rồi, các huynh đệ mau mau ra tay, giết hết bọn chúng, hai nữ nhân kia ai cũng có phần..
Lý Khai cười to. Những tên bên cạnh hắn nghe xong mắt sáng rỡ cười dâm dục, trường kiếm bên hông xen xẽn rút ra.
Hai bên tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Đột nhiên không gian chấn động dữ dội.
Một giọng nói như u hồn vang vọng khắp sơn môn.
•Ha ha ha... Một đám sâu mọt, đã đến đây rồi thì bắt đầu trò chơi đi....
Âm thanh như sấm sét trấn động màng nhĩ mọi người, vang vọng khắp nơi không chỗ không ở.
•Là ai....
•Giả thần giả quỷ...
•Mau chui ra đây cho bổn tọa, đừng làm con rùa rụt đầu...
Vô số cường giả quát lớn, dùng thần thông bay lên không quan sát nhưng không tim được nguồn gốc âm thanh.
•Ha ha ha... Ta ngửi được mùi máu thịt, mau để thân thể quý giá của các ngươi lại cho ta...
Âm thanh mang theo sát ý khiến da đầu người tê dại, không gian tràn ngập một màu đỏ như máu, nhiệt độ phút chốc tăng cao, dung nham ùng ục sôi sục.
•Có dị biến, tất cả cẩn thận...
Không biết ai đó sợ hãi quát lên.
Từ dưới dung nham vô số quái vật hung hãn trồi lên, có nhân loại, có hung thú, toàn thân là nham thạch nóng chảy toát ra hơi nóng diệt thế, số lượng lên đến ngàn con.
Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Triệu Linh Tiêu bước từng bước, lòng cảm thán không thôi, môn phái vĩ đại như thế này tại sao lại diệt vong trong một đêm, nhìn khắp nơi loan lổ vết tích chiến đấu, xa xa vài đình viện bị lực lượng cường đại đánh sập, không biết đã trải qua trận chiến khủng khiếp nhường nào.
•Đứng lại, nơi này đã bị Thanh Lôi môn trấn giữ, người không liên quan không được vào..
Đi một đoạn thì có một nhóm người chặng đường, bọn họ vận thanh y, khí thế hiên ngang, là người đại môn phái. Tuy đám người Hà Môn binh đoàn có bất mãn nhưng không dám đối đầu với đại môn đại phái đành bất đắc dĩ vòng đường khác, những môn phái này ỷ vào thế lực lớn phong tỏa, chiếm giữ khắp nơi, tài bảo đều bị họ thu vào túi, những thế lực nhỏ như Hà Môn binh đoàn chỉ có thể đi đường vòng, liếm láp được một chút tàn dư.
Mặc dù là tàn dư nhưng cũng rất có giá trị, đi dạo một lúc liền có người thu hoạch, vũ kỹ, binh khí, đan dược, tuy phẩm cấp không cao nhưng đối với những tán tu nghèo như bọn họ thì đây cũng tính là một phần tài sản, bọn họ thu nhặt được những thứ này là do đám người đại môn phái không thèm nên mới còn sót lại, bọn họ chỉ quan tâm đến kỳ bảo, nghe nói Liệt Thiên tông ngày xưa có tồn tại một thần khí không biết là thật hay giả, nếu có được cơ duyên được thần khí nhận chủ liền một bước lên mây.
Đi được một đoạn nữa thì bọn họ đụng phải một nhóm người, những người tầm mười bốn, mười lăm tuổi này ăn mặc đẹp đẽ, hông đeo trường kiếm, là đệ tử mới nhập môn của đại môn phái nào đó, bọn họ nhìn thấy đám người Triệu Linh Tiêu bước tới thì cất giọng trào phúng.
•A! Không ngờ một đám chuột cũng vào được tận đây, thật bất ngờ...
•Theo ta thấy trong này có rất nhiều chuột, có thêm một đám cũng không nhiều...
•Đúng đúng.. Ha haha..
Từng loạt âm thanh trào phúng, chế giễu vang lên.
Đám người Hà Môn binh đoàn giận ngứa răng nhưng không dám làm gì, có người nhận dạng được đám kia, là đệ tử của Linh Kiếm phong, một môn phái nhị lưu, thế lực không nhỏ. Nhìn bọn họ hống hách như vậy chắc chắn địa vị trong tông môn không thấp, tên dẫn đầu là Lý Khai, là đệ tử nội môn của Linh Kiếm Phong.
•Ồ! Không ngờ trong đám chuột lại có đến hai mỹ nhân...
Lý Khai rất nhanh phát hiện Sở Mạch, Sở Tiểu Chiêu lẫn trong đám người, ánh mắt lóe tia dâm dục.
•Tốt tốt, hôm nay tâm tình ta khá tốt, chỉ cần hai nàng ngoan ngoãn ở lại phục vụ bọn ta thì những người khác có thể sống sót rời đi...
•Ràn rỡ..
Rốt cuộc có người không kìm được quát lên, đây rõ ràng là không xem ai ra gì mà.
•Ràng rỡ.... Hừ...
Lý Khai cười âm trầm, không thấy hắn có động tác gì thế nhưng đột nhiên có một luồng kiếm quang bắn ra, tên vừa lên tiếng chưa kịp đề phòng yết hầu đã thủng một lỗ ngã uỵch xuống đất.
•Quá đáng...
•Thật là hiếp người quá đáng...
Lập tức một đám người tức giận nháo nhào.
Lý Khai không chút quan tâm, nét mặt hửng hờ.
•Chỉ cần hai nàng ngoan ngoãn thì sẽ không ai phải chết, nếu không... Hắc hắc... Ta sẽ giết hết, sau đó bắt giữ hai nàng, từ từ hành hạ.
Lý Khai cười đê tiện.
Sở Mạch không nói, bàn tay nhẹ nhàng rút kiếm.
•Chết tiệt, chúng ta liều mạng với chúng, Đại môn phái thì lợi hại lắm sao..
•Đúng vậy, làm thịt chúng, trả thù cho A Khang huynh đệ..
Đám người Hà Môn binh đoàn không phải hạng người tham sống sợ chết, lần này bị người khi dễ tận cửa nếu không chống lại sẽ có lỗi với lương tâm.
•Các người đừng khi dễ người quá đáng, nếu không bọn ta cá chết lưới rách với các ngươi.
Sở Hà nén giận nói, ít nhất hiện tại gã không muốn chiến đấu, trận chiến này sẽ không có lợi, cho dù lần này bọn họ thắng thì sau này Hà Môn dong binh đoàn cũng sẽ không sống yên ổn.
•Khi dễ người quá đáng, ha ha các ngươi quá xem trọng mình rồi, các huynh đệ mau mau ra tay, giết hết bọn chúng, hai nữ nhân kia ai cũng có phần..
Lý Khai cười to. Những tên bên cạnh hắn nghe xong mắt sáng rỡ cười dâm dục, trường kiếm bên hông xen xẽn rút ra.
Hai bên tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Đột nhiên không gian chấn động dữ dội.
Một giọng nói như u hồn vang vọng khắp sơn môn.
•Ha ha ha... Một đám sâu mọt, đã đến đây rồi thì bắt đầu trò chơi đi....
Âm thanh như sấm sét trấn động màng nhĩ mọi người, vang vọng khắp nơi không chỗ không ở.
•Là ai....
•Giả thần giả quỷ...
•Mau chui ra đây cho bổn tọa, đừng làm con rùa rụt đầu...
Vô số cường giả quát lớn, dùng thần thông bay lên không quan sát nhưng không tim được nguồn gốc âm thanh.
•Ha ha ha... Ta ngửi được mùi máu thịt, mau để thân thể quý giá của các ngươi lại cho ta...
Âm thanh mang theo sát ý khiến da đầu người tê dại, không gian tràn ngập một màu đỏ như máu, nhiệt độ phút chốc tăng cao, dung nham ùng ục sôi sục.
•Có dị biến, tất cả cẩn thận...
Không biết ai đó sợ hãi quát lên.
Từ dưới dung nham vô số quái vật hung hãn trồi lên, có nhân loại, có hung thú, toàn thân là nham thạch nóng chảy toát ra hơi nóng diệt thế, số lượng lên đến ngàn con.
Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Đánh giá:
Truyện Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Story
Chương 20
10.0/10 từ 43 lượt.