Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Chương 16
31@-Nữa ngày trôi qua, đoàn người Triệu Linh Tiêu đã đi thêm được hơn năm mươi dặm vào sâu bên trong Cô Âm cốc, càng đi sâu vào trong thu hoạch càng kinh người, chỉ nữa ngày mà tài sản của Triệu Linh Tiêu đã tăng lên ngùn ngụt khiến tâm tình hắn không thể tốt hơn. Thu hoạch nhiều hung hiểm cũng không ít, nữa ngày cả đoàn đã hao tổn hai người do đụng phải hung thú cấp cao, mặc dù giác quan của Triệu Linh Tiêu rất nhạy bén nhưng do số lượng xuất hiện quá nhiều muốn tránh cũng không tránh khỏi.
Hiện tại bọn họ đang vây công một Độc Chi Yêu Cầm trung nguyên Tứ Kỳ, con yêu thú này dáng như gà rừng, cổ cao mỏ nhọn, sắc bén vô cùng, đặc biệt là nó chỉ có một chân. Độc Chi Yêu Cầm rít gào liên tục đập cánh bay lên, sử dụng mỏ cùng lợi trảo phóng về phía đoàn người, rất nhanh liền có người bị thương, Sở Hà đoàn trưởng cùng con gái Sở Mạch vì tu vi cao nhất nên xông ra ngoài trực tiếp đối đầu với Yêu Cầm. Trong thú tộc thì yêu thú là loài cao giai, vô cùng thông minh, xảo quyệt, ngoài trừ bản tính hung hãn ra bọn chúng thường thông linh sớm, Độc Chi Yêu Cầm là yêu thú tứ kỳ, tương đương với nhân loại tu vi luyện linh cảnh, nó đã sớm thông Linh, xảo trá vô cùng, luôn chọn đối thủ cấp thấp, mỗi lần ra đòn đều là sát chiêu. Thế cục hỗn loạn mỗi người đều dốc sức tiêu diệt yêu cầm, duy chỉ có Triệu Linh Tiêu là không thấy bóng dáng, điều này khiến không ít người tức giận, cái tên thỏ đế này lúc đụng chuyện liền trốn mất tăm, đặc biệt là Sở Mạch, nàng vốn dĩ rất có thành kiến với hắn, hiện tại càng thêm xem thường, chán ghét.
Cuộc chiến đã vào khúc mức, Độc Chi Yêu Cầm đã bị chọc giận, đôi mắt nó đỏ như máu, thấy người là mổ, thấy người là đá, nó điên cuồng tung hoành trong đám người, hai cha con Sở Hà mặc dù hợp sức nhưng cũng không áp chế nổi nó.
Trong lúc mấu chốt đột nhiên sinh ra dị biến, một sợi dây leo không biết đã nằm dưới đất từ khi nào đột nhiên buột lại thành một cái thòng lọng, Độc Chi Yêu Cầm vừa lúc nhảy vào sợi dây lập tức thắt lại, Yêu Cầm mất thăng bằng bị kéo chổng vó treo lủng lẳng trên không.
•Tổ cha nó! Còn trơ mắt nhìn, mau mau xử nó ta sắp không chịu nổi..
Người cầm giây không ai khác chính là Triệu Linh Tiêu, hắn mặt đỏ tía tai ra sức kéo dây không cho yêu cầm trốn thoát. Thì ra này giờ hắn vắng mặt là vì chuẩn bị cái bẫy này.
Người phản ứng đầu tiên chính là Sở Mạch, tay nàng cầm Mạc Thủy Chi Kiếm không chút chậm trễ lập tức đâm ra, đường kiếm uyển chuyển như nước chảy lại sắc bén không bì nổi, nơi đường kiếm đi qua không khí bị cắt một vệt dài.
Tiếng yêu cầm đau đớn giận dữ, nơi gần cổ bị cắt một đường dài, sâu tận xương, máu tuôn như xối.
Phút chốc kinh ngạc qua đi, mọi người trong đoàn điều là những người có kinh nghiệm, đi trong cõi chết, lập tức tỉnh táo phát động tấn công, vô số binh khí đâm ra, giây lát sau Độc Chi Yêu Cầm bị xiên thành cái túi rách chết ngắc.
Triệu Linh Tiêu thả lỏng tay, mộc đằng từ từ chui vào tay hắn, đến hiện tại hắn vẫn không biết mộc đằng này là thế nào, tại sao lại có thể chui từ người hắn ra nhưng hắn khẳng định một điều mộc đằng đối với hắn không chút nguy hiểm còn có cảm giác huyết mạch liền nhau một thể, giống như nó chính là một phần cơ thể của hắn vậy, hơn nữa mộc đằng rất lợi hại, tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ cứng chắc, có cảm giác chỉ cần đâm nhẹ là có thể dễ dàng xuyên qua một tảng đá.
Rối loạn qua đi, toàn bộ binh đoàn chìm trong hưng phấn tứ kỳ yêu thú vô cùng có giá trị, toàn bộ cơ thể đều là bảo bối nên sau khi giải phẫu bị thu gom sạch sẽ không chừa một cọng lông. Sau cuộc chiến lần này, rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt khác, tuy thực lực hắn khá yếu nhưng tâm kế rất tốt, có thể giúp ích cho chuyến đi chứ không phải là gánh nặng như ban đầu bọn họ nghĩ, dần dần chấp nhận hắn.
Ngay cả tiểu thư lạnh lùng Sở Mạch cũng thay đổi ánh nhìn về hắn, nếu không có hắn thông minh gài bẫy thì binh đoàn đã không thuận lợi giết được Độc Chi Yêu Cầm, phải biết yêu cầm không dễ đối phó, dù toàn bộ binh đoàn ra sức giết được nó thì thương vong không thể tránh khỏi, dần dần ánh mắt chán ghét của nàng biến thành tò mò.
Lần này Triệu Linh Tiêu không tham gia chia sẻ yêu cầm, toàn bộ đều để lại cho binh đoàn quyết định, tất nhiên họ sẽ không khách sáo. Sau khi thu dọn tất cả lại lên đường.
Không khí bên trong Cô Âm cốc càng lúc càng náo nhiệt, vô số người ngày đêm không ngừng nghỉ liên tục chạy sâu vào bên trong, xuất hiện không ít hơi thở cường đại khiến ma thú yêu thú cấp thấp hoảng sợ bỏ chạy tán loạn không dám đối mặt, có vài thú vương lúc trước là bá chủ một vùng trong mấy ngày bị cao thủ hạ sát, cơ thể bị cướp sạch không còn một mẫu xương. Xa xa vang lên tiếng đánh nhau, chỉ cần một chút va chạm, xích mích là lập tức xông vào chém giết, khung cảnh tràn ngập bạo loạn.
Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Hiện tại bọn họ đang vây công một Độc Chi Yêu Cầm trung nguyên Tứ Kỳ, con yêu thú này dáng như gà rừng, cổ cao mỏ nhọn, sắc bén vô cùng, đặc biệt là nó chỉ có một chân. Độc Chi Yêu Cầm rít gào liên tục đập cánh bay lên, sử dụng mỏ cùng lợi trảo phóng về phía đoàn người, rất nhanh liền có người bị thương, Sở Hà đoàn trưởng cùng con gái Sở Mạch vì tu vi cao nhất nên xông ra ngoài trực tiếp đối đầu với Yêu Cầm. Trong thú tộc thì yêu thú là loài cao giai, vô cùng thông minh, xảo quyệt, ngoài trừ bản tính hung hãn ra bọn chúng thường thông linh sớm, Độc Chi Yêu Cầm là yêu thú tứ kỳ, tương đương với nhân loại tu vi luyện linh cảnh, nó đã sớm thông Linh, xảo trá vô cùng, luôn chọn đối thủ cấp thấp, mỗi lần ra đòn đều là sát chiêu. Thế cục hỗn loạn mỗi người đều dốc sức tiêu diệt yêu cầm, duy chỉ có Triệu Linh Tiêu là không thấy bóng dáng, điều này khiến không ít người tức giận, cái tên thỏ đế này lúc đụng chuyện liền trốn mất tăm, đặc biệt là Sở Mạch, nàng vốn dĩ rất có thành kiến với hắn, hiện tại càng thêm xem thường, chán ghét.
Cuộc chiến đã vào khúc mức, Độc Chi Yêu Cầm đã bị chọc giận, đôi mắt nó đỏ như máu, thấy người là mổ, thấy người là đá, nó điên cuồng tung hoành trong đám người, hai cha con Sở Hà mặc dù hợp sức nhưng cũng không áp chế nổi nó.
Trong lúc mấu chốt đột nhiên sinh ra dị biến, một sợi dây leo không biết đã nằm dưới đất từ khi nào đột nhiên buột lại thành một cái thòng lọng, Độc Chi Yêu Cầm vừa lúc nhảy vào sợi dây lập tức thắt lại, Yêu Cầm mất thăng bằng bị kéo chổng vó treo lủng lẳng trên không.
•Tổ cha nó! Còn trơ mắt nhìn, mau mau xử nó ta sắp không chịu nổi..
Người cầm giây không ai khác chính là Triệu Linh Tiêu, hắn mặt đỏ tía tai ra sức kéo dây không cho yêu cầm trốn thoát. Thì ra này giờ hắn vắng mặt là vì chuẩn bị cái bẫy này.
Người phản ứng đầu tiên chính là Sở Mạch, tay nàng cầm Mạc Thủy Chi Kiếm không chút chậm trễ lập tức đâm ra, đường kiếm uyển chuyển như nước chảy lại sắc bén không bì nổi, nơi đường kiếm đi qua không khí bị cắt một vệt dài.
Tiếng yêu cầm đau đớn giận dữ, nơi gần cổ bị cắt một đường dài, sâu tận xương, máu tuôn như xối.
Phút chốc kinh ngạc qua đi, mọi người trong đoàn điều là những người có kinh nghiệm, đi trong cõi chết, lập tức tỉnh táo phát động tấn công, vô số binh khí đâm ra, giây lát sau Độc Chi Yêu Cầm bị xiên thành cái túi rách chết ngắc.
Triệu Linh Tiêu thả lỏng tay, mộc đằng từ từ chui vào tay hắn, đến hiện tại hắn vẫn không biết mộc đằng này là thế nào, tại sao lại có thể chui từ người hắn ra nhưng hắn khẳng định một điều mộc đằng đối với hắn không chút nguy hiểm còn có cảm giác huyết mạch liền nhau một thể, giống như nó chính là một phần cơ thể của hắn vậy, hơn nữa mộc đằng rất lợi hại, tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ cứng chắc, có cảm giác chỉ cần đâm nhẹ là có thể dễ dàng xuyên qua một tảng đá.
Rối loạn qua đi, toàn bộ binh đoàn chìm trong hưng phấn tứ kỳ yêu thú vô cùng có giá trị, toàn bộ cơ thể đều là bảo bối nên sau khi giải phẫu bị thu gom sạch sẽ không chừa một cọng lông. Sau cuộc chiến lần này, rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt khác, tuy thực lực hắn khá yếu nhưng tâm kế rất tốt, có thể giúp ích cho chuyến đi chứ không phải là gánh nặng như ban đầu bọn họ nghĩ, dần dần chấp nhận hắn.
Ngay cả tiểu thư lạnh lùng Sở Mạch cũng thay đổi ánh nhìn về hắn, nếu không có hắn thông minh gài bẫy thì binh đoàn đã không thuận lợi giết được Độc Chi Yêu Cầm, phải biết yêu cầm không dễ đối phó, dù toàn bộ binh đoàn ra sức giết được nó thì thương vong không thể tránh khỏi, dần dần ánh mắt chán ghét của nàng biến thành tò mò.
Lần này Triệu Linh Tiêu không tham gia chia sẻ yêu cầm, toàn bộ đều để lại cho binh đoàn quyết định, tất nhiên họ sẽ không khách sáo. Sau khi thu dọn tất cả lại lên đường.
Không khí bên trong Cô Âm cốc càng lúc càng náo nhiệt, vô số người ngày đêm không ngừng nghỉ liên tục chạy sâu vào bên trong, xuất hiện không ít hơi thở cường đại khiến ma thú yêu thú cấp thấp hoảng sợ bỏ chạy tán loạn không dám đối mặt, có vài thú vương lúc trước là bá chủ một vùng trong mấy ngày bị cao thủ hạ sát, cơ thể bị cướp sạch không còn một mẫu xương. Xa xa vang lên tiếng đánh nhau, chỉ cần một chút va chạm, xích mích là lập tức xông vào chém giết, khung cảnh tràn ngập bạo loạn.
Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Đánh giá:
Truyện Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Story
Chương 16
10.0/10 từ 43 lượt.