Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 79: Việc rất tốn thể lực
193@-Dưới sự hướng dẫn của Vân Vụ Ải, một số việc đã diễn ra hết sức tự nhiên, sự việc cứ thuận theo lẽ tự nhiên mà xảy ra.
Trên phương diện này Đồ Tô Ngang cái gì cũng không hiểu, trong ngực hắn khí huyết sôi trào, nóng đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu phát nhiệt.
Hắn duỗi ngón tay ra, muốn đυ.ng vào làn da mát lạnh của Vân Vụ Ải để hạ nhiệt, nhưng lớp vải vóc vướng víu đã chặn ngón tay hắn lại.
Những ngón tay bên phải của Đồ Tô Ngang cuộn chặt lại, hắn dùng lực kéo một cái, áo ngoài, thậm chí cả váy dài của Vân Vụ Ải đều bị hắn xé toạc ra dễ dàng như lột vỏ chuối.
Một khoảng da thịt trắng nõn lộ ra, ánh mắt Đồ Tô Ngang dừng lại trên bờ vai tròn trịa trắng nõn kia, hắn sững sờ hồi tưởng về thời niên thiếu bên dòng suối nhỏ nước chảy róc rách kia, dường như hắn đã từng gặp qua cảnh tượng này.
Vân Vụ Ải đang tìm y phục cho Đồ Tô Ngang thay, chẳng hiểu vì sao mình lại bị xé y phục.
Vân Vụ Ải: “...”
Trước tiên nàng phải tìm được y phục mặc trong của hai người đã, nếu không sẽ phải ngủ khỏa thân hoặc mặc đồ lót ướt đi ngủ. Nhưng hiển nhiên là tần sóng não của Đồ Tô Ngang đã chuyển sang kênh khác, có mặc y phục hay không đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn nữa.
Vân Vụ Ải thở dài một tiếng thả y phục lên mặt bàn, kéo Đồ Tô Ngang phản ứng chậm chạp đi về giường, búng đầu ngón tay, ngọn nến liền bị dập tắt.
Nàng cởi bộ xiêm y đã trượt một nửa đến bờ vai sắp rớt xuống đến nơi, cảnh tượng sau bộ xiêm y khiến cho hai mắt Đồ Tô Ngang đột nhiên trợn tròn, vừa kích động đã nấc lên một tiếc.
Vân Vụ Ải: “... Chàng muốn nôn à?” Chỉ sợ hắn vừa nấc một cái thì đống hỗn độn thịt dê và rượu đều bị nôn ra ngoài hết.
Vân Vụ Ải nói gì đó, lời nàng nói có nghĩa gì, lúc này Đồ Tô Ngang đã không còn biết gì nữa. Trong đầu hắn đã rối thành một nùi sợi tơ. Mỗi sợi tơ đều bị bộ xiêm y xộc xệch của Vân Vụ Ải kéo vào trong lòng bàn tay, nàng giật một cái thì Đồ Tô Ngang sẽ như một con rối gỗ, không dám cử động.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Vân Vụ Ải ngồi yên năm phút đã thấy hơi lạnh.
... Thôi được, được rồi, việc gì cũng phải có lần đầu tiên.
Bà dì rướn người về phía trước, Đồ Tô Ngang thở hổn hển nhìn nàng chằm chằm. Miệng và mũi hai người dán vào nhau, mùi hơi rượu bốc lên quẩn quanh giữa không gian.
Bà dì Vân Vụ Ải kiên nhẫn giúp Đồ Tô Ngang cởi y phục, dẫn dắt hắn chơi trò “truy tìm kho báu”.
Người chơi Đồ Tô Ngang rõ ràng rất có thiên phú chơi trò này, chỉ cần NPC giải thích đơn giản cách chơi cho hắn là hắn đã có thể nhanh chóng bắt đầu, hơn nữa còn tự giải khóa được nhiều cách chơi khác.
Động tác vừa thành thạo vừa khéo léo, không hề có cảm giác chậm chạp của người chơi mới.
Dù sao có rất nhiều động tác đối với một kẻ luyện võ nhiều năm như hắn mà nói là vô cùng dễ dàng.
Đứng trung bình tấn rèn luyện sức mạnh cho các bộ phận cốt lõi như eo, mông, đùi. Động tác nâng đá rèn luyện năng lực nâng đồ lên dễ dàng, hắn có thể ném tảng đá lên trời rồi lại tiếp được.
Vân Vụ Ải ngăn lại loại tư tưởng kỳ dị này của hắn…
Đây là một trò chơi rất chú trọng về thể lực và kỹ xảo, loại người chơi tiềm lực có thể luyện quyền đến hừng đông như Đồ Tô Ngang đã tích lũy rất nhiều sức mạnh dự trữ, điều này khiến cho Vân Vụ Ải phe đối chiến bên kia cảm thấy rất đau đầu.
Vân Vụ Ải: “… Chàng không ngủ sao?” Cũng đã được kha khá rồi, thanh niên dù có hoạt động về đêm thì cũng phải chú ý phối hợp giữa động và tĩnh chứ, không thể chỉ biết cắm đầu vào hoạt động như vậy… im lặng ngủ cũng là lựa chọn không tệ đâu.
Đồ Tô Ngang ôm Vân Vụ Ải ngồi trên đùi hắn, hàm răng gặm cắn bờ vai nàng, tiến trình chơi “game” cũng không hề chậm trễ: “Không ngủ.”
Vân Vụ Ải: “... Vậy, chúng ta đổi khăn trải giường nhé?” Khăn trải giường giờ đã trở nên ướt nhẹp.
Đồ Tô Ngang lắc đầu: “Lát nữa lại ướt tiếp, phiền phức lắm.”
Vân Vụ Ải:... Không thể không thừa nhận, rất hợp lý.
Cơ thể Đồ Tô Ngang toàn là cơ bắp cường tráng, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng. Mồ hôi trên trán trượt vào trong mắt, mồ hôi cấn vào mắt làm hắn thấy hơi nhức. Hắn chớp mắt nói với Vân Vụ Ải: “Vụ Ải, ta đau mắt.”
Hai tay Vân Vụ Ải vòng trên vai hắn, để phòng mình bị ngửa ra sau, nghe vậy nàng định rút tay ra lau mắt giúp hắn.
Đồ Tô Ngang lại ôm nàng chặt hơn, dí sát mắt vào gần miệng nàng: “Liếʍ cho ta.”
Lông mi của hắn rất dài, vừa dày vừa rậm, có lẽ có liên quan đến việc lượng lông tóc trên người hắn trời sinh đã nặng. Vân Vụ Ải thè lưỡi liếʍ lên đôi mắt hơi hồng vì bị mồ hôi cấn đau của hắn.
Đồ Tô Ngang rất hưởng thụ hành động thân mật như vậy, hắn cũng học Vân Vụ Ải thè lưỡi ra liếʍ lông mi nàng. Trên lông mi toàn mồ hôi, thè lưỡi ra liếʍ thấy trong miệng có vị mặn, đột nhiên hắn lại trở nên rất hưng phấn.
Thời gian trò chơi kéo dài vượt quá dự kiến của Vân Vụ Ải. Khi chân trời bắt đầu chuyển sang màu trắng, sân chơi của hai người đã chuyển sang bàn trà.
Nguyên nhân là do khăn trải giường quá ẩm ướt, chất lỏng phía trên là những thứ gì Vân Vụ Ải cũng không muốn tìm hiểu nữa.
Khi mặt trời chiếu rọi xuống trái đất thì cuối cùng hai người cũng kết thúc trò chơi “truy tìm kho báu”.
Hai người vừa mệt vừa buồn ngủ, họ lột cả khăn trải và đệm giường xuống, trải lung tung lên giường y phục Vân Vụ Ải đã chuẩn bị cho hai người mặc ngày mai. Đồ Tô Ngang ôm Vân Vụ Ải lúc này đến cả ánh mắt cũng không mở nổi, trên người đắp chăn mỏng, hắn liên tục hôn lên trán và lông mày nàng.
Trên cằm Đồ Tô Ngang đã mọc ra một lớp râu ngắn, cọ đi cọ lại lên mặt Vân Vụ Ải, vừa ngứa ngáy vừa ram ráp.
Vân Vụ Ải mơ hồ ngủ thϊếp đi.
Nàng đang thêu gì đó trên mũ, tập trung nhìn vào thì thấy là một chữ “Hai”.
Vân Vụ Ải: “...” Hình như có gì đó không đúng.
Trong sân truyền đến tiếng nói chuyện, Vân Vụ Ải thả cái mũ trong tay xuống, bước ra ngoài.
Vừa bước tới cửa đã nhìn thấy cảnh tượng trong sân. Không biết từ bao giờ trong sân đã có một cây mơ to lớn vững chắc, Đồ Tô Ngang mặc võ phục màu đen, ngẩng đầu hét lên cây: “Ném xuống đi.”
Vân Vụ Ải nhìn lên ngọn cây.
Giữa những cành cây chen nhau lộ ra hai khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, một cặp sinh đôi trai gái có vẻ ngoài khác nhau, tóc buộc thành chỏm hướng lên trời, trong tay mỗi người cầm mấy quả mơ.
Nghe thấy tiếng kêu của Đồ Tô Ngang, hai đứa trẻ ném trái mơ trong tay xuống: “Cha ơi, bắt lấy này!”
Đồ Tô Ngang hứng được mấy trái mơ không lệch trái nào, cầm mơ lau lên y phục rồi ăn.
“Ngọt! Hái thêm vài trái nữa đi.”
Vân Vụ Ải:... Có người phụ thân nào để con mình trèo lên hái mơ, còn mình đứng dưới gốc chờ ăn như thế này không?
“Nương!” Đứa trẻ trên cây nhìn thấy nàng liền cười gọi nàng.
Nương? Là nói mình sao?
Đồ Tô Ngang quay đầu lại, thấy nàng đi ra hắn cũng cười chạy tới: “Vụ Ải, ăn mơ đi.”
Vân Vụ Ải ngơ ngác nhận lấy trái mơ, vừa định ăn thì chợt nghe thấy từ trên trời truyền đến một tiếng hét đầy tức giận.
“Cút!”
Vân Vụ Ải giật mình choàng tỉnh.
Lúc vừa tỉnh lại nàng vẫn còn hơi mơ hồ.
Nàng bị Đồ Tô Ngang dùng chăn mỏng quấn lại thật chặt, cả mặt cũng bị che mất, chỉ chừa lại lỗ mũi để thở cùng một đôi mắt có thể nhìn ra bên ngoài.
Thời gian quay ngược lại một khắc trước.
Hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch đã dậy từ rất sớm, khi đi xuống dưới ăn điểm tâm họ không thấy hai người Đồ Tô Ngang đâu, trong lòng nghĩ rằng có lẽ tối hôm qua hai người ngủ muộn nên đoán chừng phải một lúc nữa mới tỉnh.
Nhưng chờ đến tận khi hai người họ đã ăn xong cả cơm trưa mà hai người Đồ Tô Ngang vẫn chưa xuống lầu. Hai huynh đệ không hẹn mà cùng nghĩ, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra sao, vì vậy họ liền đi lên gõ cửa phòng.
Đồ Tô Ngang đang ngủ rất ngon lành đã mơ hồ nghe thấy tiếng đập cửa. Hắn nghĩ có lẽ không có việc gì nên không thức dậy, lại ôm Vân Vụ Ải ngủ tiếp.
Nhưng như vậy lại khiến cho hai huynh đệ đứng ngoài cửa sinh lòng lo lắng. Tính cảnh giác của Đồ Tô Ngang khá cao, không có lý nào lại không nghe thấy tiếng đập cửa. Lẽ nào đã thật sự có chuyện xảy ra?
Hai huynh đệ không hề nghĩ ngợi liền “cạch” một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào đã thấy tấm lưng rộng lớn trần trùng trục, đôi chân thon dài có lực và bờ mông trần trụi của Đồ Tô Ngang.
Lâm Thanh, Lâm Bạch: “...”
Đồ Tô Ngang đêm qua đổ mồ hôi đầy người, nằm xuống là ngủ, ngủ thẳng một giấc vô lo vô nghĩ.
Cho nên khi nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra phản ứng đầu tiên của hắn chính là dùng chăn mỏng quấn chặt người và mặt Vân Vụ Ải lại. Sau đó hắn ngồi phắt dậy, nhìn chằm chằm về phía người tới, giọng điệu bất thiện phun ra một chữ: “Cút!”
Đồ Tô Ngang đột nhiên bật dậy khiến toàn bộ cơ thể hắn đều bày ra trọn vẹn trước mắt Lâm Thanh, Lâm Bạch.
Lâm Thanh, Lâm Bạch: “...” Ban ngày ban mặt nhìn một cơ thể đực rựa thế này thật sự quá cay mắt... Hơn nữa vị trí nào đó trên người vì mới tỉnh ngủ còn sinh ra phản ứng tự nhiên, đang dựng thẳng về phía họ...
Hai huynh đệ không chần chờ lấy một tích tắc, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, quá hãi hùng!
... Họ đứng ngoài cửa im lặng vài giây, hồi tưởng lại cảnh vừa thấy, nhớ đến vết cắn trên người Đồ Tô Ngang.
Hai huynh đệ trợn tròn mắt, động tác chậm chạp cùng nhìn về phía đối phương, đồng thời cùng há hốc mồm, gào thét trong im lặng:!!
Trong phòng, Vân Vụ Ải bị đánh thức vươn tay ra từ trong chăn, dụi mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
Đồ Tô Ngang nằm trở lại, ôm Vân Vụ Ải mềm nhũn vào trong ngực: “Không có việc gì, bọn họ đi nhầm phòng.”
Vân Vụ Ải: “Ồ.”
Đồ Tô Ngang: “Nằm một lúc nữa rồi đi ăn nhé.”
Vân Vụ Ải: “Ừm... với lại, chàng đừng động tay động chân nữa.”
Đồ Tô Ngang: “Đây là chân nàng à? Ta lại tưởng là cái chăn.”
Vân Vụ Ải:...
Hai người lề mề mãi, cuối cùng trước khi mặt trời lặn họ mới bò dậy, gọi hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch cùng đi ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi, ánh mắt Lâm Thanh, Lâm Bạch vẫn không ngừng di chuyển qua lại trên mặt hai người.
Bộ dạng che che đậy đậy, muốn nhìn mà cứ giấu này trông rất giống đám ăn trộm.
Đồ Tô Ngang nhíu mày: “Mắt hai ngươi bị đau à?”
Lâm Thanh, Lâm Bạch lắc đầu: “Không có, không có.”
Cảm giác của họ lúc này chính là kiểu sung sướиɠ vì nhà có đứa con cuối cùng cũng trưởng thành. Đương nhiên, những lời này không thể nói cho Đồ Tô Ngang nghe được.
Đồ Tô Ngang là một kẻ đầu óc đơn giản lại rất cố chấp. Hắn cho rằng loại trò chơi như “truy tìm kho báu” này vừa có lợi cho thể chất và tinh thần lại giúp rèn luyện thể phách, nên nhất định phải tiếp tục chơi, dùng hết khả năng để mỗi ngày đều chơi! Hắn tìm thêm càng nhiều cách chơi mới mẻ hơn, làm phong phú cuộc sống của người hành nghề bắt yêu đã có phối ngẫu.
Đương nhiên, đối với hạng mục đề xuất này của hắn, người chơi đối chiến là Vân Vụ Ải lại có quan điểm ngược lại.
Nàng cho rằng trừ khoảng thời gian đặc biệt trong mỗi tháng của phụ nữ ra thì thời gian còn lại lấy mười ngày làm đơn vị, trong thời gian một đơn vị chỉ làm hai đến ba lần là vừa. Không phải ngày nào nàng cũng dùng rau hẹ và củ từ làm món chính được, thực sự là tâm thì có thừa mà lực lại không đủ.
Hơn nữa trong một số thời điểm đặc biệt, Đồ Tô Ngang lại cực kỳ thích giày vò nàng.
Ví dụ như hắn sẽ nói: “Nói đi, nói là nàng phục rồi.”
Vân Vụ Ải mang theo vẻ mặt của một bà dì bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Ta phục rồi.”
Đồ Tô Ngang không hề cảm nhận được sự “phục” của nàng, hắn chỉ nghe được sự qua loa trong câu trả lời này.
Vì vậy sau đó hắn lại càng ra sức hơn, một lát sau lại hỏi: “Có phục hay không?”
Vân Vụ Ải mệt mỏi thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, eo như nhũn ra: “Ừm, phục rồi.” Đáng tiếc ánh mắt nàng trông vẫn khá tỉnh táo, có vẻ như đang dỗ trẻ con vậy.
Đồ Tô Ngang nghiêng đầu, cảm giác như nàng còn chưa phục lắm, vẫn có thể bắt nạt thêm một lúc nữa.
Vân Vụ Ải:... Nàng thật sự phục mà!
Tất cả những điều này khiến cho Vân Vụ Ải đau đầu không thôi.
Nuôi một con chó săn thực sự là một công việc tốn thể lực.
Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Trên phương diện này Đồ Tô Ngang cái gì cũng không hiểu, trong ngực hắn khí huyết sôi trào, nóng đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu phát nhiệt.
Hắn duỗi ngón tay ra, muốn đυ.ng vào làn da mát lạnh của Vân Vụ Ải để hạ nhiệt, nhưng lớp vải vóc vướng víu đã chặn ngón tay hắn lại.
Những ngón tay bên phải của Đồ Tô Ngang cuộn chặt lại, hắn dùng lực kéo một cái, áo ngoài, thậm chí cả váy dài của Vân Vụ Ải đều bị hắn xé toạc ra dễ dàng như lột vỏ chuối.
Một khoảng da thịt trắng nõn lộ ra, ánh mắt Đồ Tô Ngang dừng lại trên bờ vai tròn trịa trắng nõn kia, hắn sững sờ hồi tưởng về thời niên thiếu bên dòng suối nhỏ nước chảy róc rách kia, dường như hắn đã từng gặp qua cảnh tượng này.
Vân Vụ Ải đang tìm y phục cho Đồ Tô Ngang thay, chẳng hiểu vì sao mình lại bị xé y phục.
Vân Vụ Ải: “...”
Trước tiên nàng phải tìm được y phục mặc trong của hai người đã, nếu không sẽ phải ngủ khỏa thân hoặc mặc đồ lót ướt đi ngủ. Nhưng hiển nhiên là tần sóng não của Đồ Tô Ngang đã chuyển sang kênh khác, có mặc y phục hay không đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn nữa.
Vân Vụ Ải thở dài một tiếng thả y phục lên mặt bàn, kéo Đồ Tô Ngang phản ứng chậm chạp đi về giường, búng đầu ngón tay, ngọn nến liền bị dập tắt.
Nàng cởi bộ xiêm y đã trượt một nửa đến bờ vai sắp rớt xuống đến nơi, cảnh tượng sau bộ xiêm y khiến cho hai mắt Đồ Tô Ngang đột nhiên trợn tròn, vừa kích động đã nấc lên một tiếc.
Vân Vụ Ải: “... Chàng muốn nôn à?” Chỉ sợ hắn vừa nấc một cái thì đống hỗn độn thịt dê và rượu đều bị nôn ra ngoài hết.
Vân Vụ Ải nói gì đó, lời nàng nói có nghĩa gì, lúc này Đồ Tô Ngang đã không còn biết gì nữa. Trong đầu hắn đã rối thành một nùi sợi tơ. Mỗi sợi tơ đều bị bộ xiêm y xộc xệch của Vân Vụ Ải kéo vào trong lòng bàn tay, nàng giật một cái thì Đồ Tô Ngang sẽ như một con rối gỗ, không dám cử động.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Vân Vụ Ải ngồi yên năm phút đã thấy hơi lạnh.
... Thôi được, được rồi, việc gì cũng phải có lần đầu tiên.
Bà dì rướn người về phía trước, Đồ Tô Ngang thở hổn hển nhìn nàng chằm chằm. Miệng và mũi hai người dán vào nhau, mùi hơi rượu bốc lên quẩn quanh giữa không gian.
Bà dì Vân Vụ Ải kiên nhẫn giúp Đồ Tô Ngang cởi y phục, dẫn dắt hắn chơi trò “truy tìm kho báu”.
Người chơi Đồ Tô Ngang rõ ràng rất có thiên phú chơi trò này, chỉ cần NPC giải thích đơn giản cách chơi cho hắn là hắn đã có thể nhanh chóng bắt đầu, hơn nữa còn tự giải khóa được nhiều cách chơi khác.
Động tác vừa thành thạo vừa khéo léo, không hề có cảm giác chậm chạp của người chơi mới.
Dù sao có rất nhiều động tác đối với một kẻ luyện võ nhiều năm như hắn mà nói là vô cùng dễ dàng.
Đứng trung bình tấn rèn luyện sức mạnh cho các bộ phận cốt lõi như eo, mông, đùi. Động tác nâng đá rèn luyện năng lực nâng đồ lên dễ dàng, hắn có thể ném tảng đá lên trời rồi lại tiếp được.
Vân Vụ Ải ngăn lại loại tư tưởng kỳ dị này của hắn…
Đây là một trò chơi rất chú trọng về thể lực và kỹ xảo, loại người chơi tiềm lực có thể luyện quyền đến hừng đông như Đồ Tô Ngang đã tích lũy rất nhiều sức mạnh dự trữ, điều này khiến cho Vân Vụ Ải phe đối chiến bên kia cảm thấy rất đau đầu.
Vân Vụ Ải: “… Chàng không ngủ sao?” Cũng đã được kha khá rồi, thanh niên dù có hoạt động về đêm thì cũng phải chú ý phối hợp giữa động và tĩnh chứ, không thể chỉ biết cắm đầu vào hoạt động như vậy… im lặng ngủ cũng là lựa chọn không tệ đâu.
Đồ Tô Ngang ôm Vân Vụ Ải ngồi trên đùi hắn, hàm răng gặm cắn bờ vai nàng, tiến trình chơi “game” cũng không hề chậm trễ: “Không ngủ.”
Vân Vụ Ải: “... Vậy, chúng ta đổi khăn trải giường nhé?” Khăn trải giường giờ đã trở nên ướt nhẹp.
Đồ Tô Ngang lắc đầu: “Lát nữa lại ướt tiếp, phiền phức lắm.”
Vân Vụ Ải:... Không thể không thừa nhận, rất hợp lý.
Cơ thể Đồ Tô Ngang toàn là cơ bắp cường tráng, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng. Mồ hôi trên trán trượt vào trong mắt, mồ hôi cấn vào mắt làm hắn thấy hơi nhức. Hắn chớp mắt nói với Vân Vụ Ải: “Vụ Ải, ta đau mắt.”
Hai tay Vân Vụ Ải vòng trên vai hắn, để phòng mình bị ngửa ra sau, nghe vậy nàng định rút tay ra lau mắt giúp hắn.
Đồ Tô Ngang lại ôm nàng chặt hơn, dí sát mắt vào gần miệng nàng: “Liếʍ cho ta.”
Lông mi của hắn rất dài, vừa dày vừa rậm, có lẽ có liên quan đến việc lượng lông tóc trên người hắn trời sinh đã nặng. Vân Vụ Ải thè lưỡi liếʍ lên đôi mắt hơi hồng vì bị mồ hôi cấn đau của hắn.
Đồ Tô Ngang rất hưởng thụ hành động thân mật như vậy, hắn cũng học Vân Vụ Ải thè lưỡi ra liếʍ lông mi nàng. Trên lông mi toàn mồ hôi, thè lưỡi ra liếʍ thấy trong miệng có vị mặn, đột nhiên hắn lại trở nên rất hưng phấn.
Thời gian trò chơi kéo dài vượt quá dự kiến của Vân Vụ Ải. Khi chân trời bắt đầu chuyển sang màu trắng, sân chơi của hai người đã chuyển sang bàn trà.
Nguyên nhân là do khăn trải giường quá ẩm ướt, chất lỏng phía trên là những thứ gì Vân Vụ Ải cũng không muốn tìm hiểu nữa.
Khi mặt trời chiếu rọi xuống trái đất thì cuối cùng hai người cũng kết thúc trò chơi “truy tìm kho báu”.
Hai người vừa mệt vừa buồn ngủ, họ lột cả khăn trải và đệm giường xuống, trải lung tung lên giường y phục Vân Vụ Ải đã chuẩn bị cho hai người mặc ngày mai. Đồ Tô Ngang ôm Vân Vụ Ải lúc này đến cả ánh mắt cũng không mở nổi, trên người đắp chăn mỏng, hắn liên tục hôn lên trán và lông mày nàng.
Trên cằm Đồ Tô Ngang đã mọc ra một lớp râu ngắn, cọ đi cọ lại lên mặt Vân Vụ Ải, vừa ngứa ngáy vừa ram ráp.
Vân Vụ Ải mơ hồ ngủ thϊếp đi.
Nàng đang thêu gì đó trên mũ, tập trung nhìn vào thì thấy là một chữ “Hai”.
Vân Vụ Ải: “...” Hình như có gì đó không đúng.
Trong sân truyền đến tiếng nói chuyện, Vân Vụ Ải thả cái mũ trong tay xuống, bước ra ngoài.
Vừa bước tới cửa đã nhìn thấy cảnh tượng trong sân. Không biết từ bao giờ trong sân đã có một cây mơ to lớn vững chắc, Đồ Tô Ngang mặc võ phục màu đen, ngẩng đầu hét lên cây: “Ném xuống đi.”
Vân Vụ Ải nhìn lên ngọn cây.
Giữa những cành cây chen nhau lộ ra hai khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, một cặp sinh đôi trai gái có vẻ ngoài khác nhau, tóc buộc thành chỏm hướng lên trời, trong tay mỗi người cầm mấy quả mơ.
Nghe thấy tiếng kêu của Đồ Tô Ngang, hai đứa trẻ ném trái mơ trong tay xuống: “Cha ơi, bắt lấy này!”
Đồ Tô Ngang hứng được mấy trái mơ không lệch trái nào, cầm mơ lau lên y phục rồi ăn.
“Ngọt! Hái thêm vài trái nữa đi.”
Vân Vụ Ải:... Có người phụ thân nào để con mình trèo lên hái mơ, còn mình đứng dưới gốc chờ ăn như thế này không?
“Nương!” Đứa trẻ trên cây nhìn thấy nàng liền cười gọi nàng.
Nương? Là nói mình sao?
Đồ Tô Ngang quay đầu lại, thấy nàng đi ra hắn cũng cười chạy tới: “Vụ Ải, ăn mơ đi.”
Vân Vụ Ải ngơ ngác nhận lấy trái mơ, vừa định ăn thì chợt nghe thấy từ trên trời truyền đến một tiếng hét đầy tức giận.
“Cút!”
Vân Vụ Ải giật mình choàng tỉnh.
Lúc vừa tỉnh lại nàng vẫn còn hơi mơ hồ.
Nàng bị Đồ Tô Ngang dùng chăn mỏng quấn lại thật chặt, cả mặt cũng bị che mất, chỉ chừa lại lỗ mũi để thở cùng một đôi mắt có thể nhìn ra bên ngoài.
Thời gian quay ngược lại một khắc trước.
Hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch đã dậy từ rất sớm, khi đi xuống dưới ăn điểm tâm họ không thấy hai người Đồ Tô Ngang đâu, trong lòng nghĩ rằng có lẽ tối hôm qua hai người ngủ muộn nên đoán chừng phải một lúc nữa mới tỉnh.
Nhưng chờ đến tận khi hai người họ đã ăn xong cả cơm trưa mà hai người Đồ Tô Ngang vẫn chưa xuống lầu. Hai huynh đệ không hẹn mà cùng nghĩ, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra sao, vì vậy họ liền đi lên gõ cửa phòng.
Đồ Tô Ngang đang ngủ rất ngon lành đã mơ hồ nghe thấy tiếng đập cửa. Hắn nghĩ có lẽ không có việc gì nên không thức dậy, lại ôm Vân Vụ Ải ngủ tiếp.
Nhưng như vậy lại khiến cho hai huynh đệ đứng ngoài cửa sinh lòng lo lắng. Tính cảnh giác của Đồ Tô Ngang khá cao, không có lý nào lại không nghe thấy tiếng đập cửa. Lẽ nào đã thật sự có chuyện xảy ra?
Hai huynh đệ không hề nghĩ ngợi liền “cạch” một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào đã thấy tấm lưng rộng lớn trần trùng trục, đôi chân thon dài có lực và bờ mông trần trụi của Đồ Tô Ngang.
Lâm Thanh, Lâm Bạch: “...”
Đồ Tô Ngang đêm qua đổ mồ hôi đầy người, nằm xuống là ngủ, ngủ thẳng một giấc vô lo vô nghĩ.
Cho nên khi nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra phản ứng đầu tiên của hắn chính là dùng chăn mỏng quấn chặt người và mặt Vân Vụ Ải lại. Sau đó hắn ngồi phắt dậy, nhìn chằm chằm về phía người tới, giọng điệu bất thiện phun ra một chữ: “Cút!”
Đồ Tô Ngang đột nhiên bật dậy khiến toàn bộ cơ thể hắn đều bày ra trọn vẹn trước mắt Lâm Thanh, Lâm Bạch.
Lâm Thanh, Lâm Bạch: “...” Ban ngày ban mặt nhìn một cơ thể đực rựa thế này thật sự quá cay mắt... Hơn nữa vị trí nào đó trên người vì mới tỉnh ngủ còn sinh ra phản ứng tự nhiên, đang dựng thẳng về phía họ...
Hai huynh đệ không chần chờ lấy một tích tắc, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, quá hãi hùng!
... Họ đứng ngoài cửa im lặng vài giây, hồi tưởng lại cảnh vừa thấy, nhớ đến vết cắn trên người Đồ Tô Ngang.
Hai huynh đệ trợn tròn mắt, động tác chậm chạp cùng nhìn về phía đối phương, đồng thời cùng há hốc mồm, gào thét trong im lặng:!!
Trong phòng, Vân Vụ Ải bị đánh thức vươn tay ra từ trong chăn, dụi mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
Đồ Tô Ngang nằm trở lại, ôm Vân Vụ Ải mềm nhũn vào trong ngực: “Không có việc gì, bọn họ đi nhầm phòng.”
Vân Vụ Ải: “Ồ.”
Đồ Tô Ngang: “Nằm một lúc nữa rồi đi ăn nhé.”
Vân Vụ Ải: “Ừm... với lại, chàng đừng động tay động chân nữa.”
Đồ Tô Ngang: “Đây là chân nàng à? Ta lại tưởng là cái chăn.”
Vân Vụ Ải:...
Hai người lề mề mãi, cuối cùng trước khi mặt trời lặn họ mới bò dậy, gọi hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch cùng đi ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi, ánh mắt Lâm Thanh, Lâm Bạch vẫn không ngừng di chuyển qua lại trên mặt hai người.
Bộ dạng che che đậy đậy, muốn nhìn mà cứ giấu này trông rất giống đám ăn trộm.
Đồ Tô Ngang nhíu mày: “Mắt hai ngươi bị đau à?”
Lâm Thanh, Lâm Bạch lắc đầu: “Không có, không có.”
Cảm giác của họ lúc này chính là kiểu sung sướиɠ vì nhà có đứa con cuối cùng cũng trưởng thành. Đương nhiên, những lời này không thể nói cho Đồ Tô Ngang nghe được.
Đồ Tô Ngang là một kẻ đầu óc đơn giản lại rất cố chấp. Hắn cho rằng loại trò chơi như “truy tìm kho báu” này vừa có lợi cho thể chất và tinh thần lại giúp rèn luyện thể phách, nên nhất định phải tiếp tục chơi, dùng hết khả năng để mỗi ngày đều chơi! Hắn tìm thêm càng nhiều cách chơi mới mẻ hơn, làm phong phú cuộc sống của người hành nghề bắt yêu đã có phối ngẫu.
Đương nhiên, đối với hạng mục đề xuất này của hắn, người chơi đối chiến là Vân Vụ Ải lại có quan điểm ngược lại.
Nàng cho rằng trừ khoảng thời gian đặc biệt trong mỗi tháng của phụ nữ ra thì thời gian còn lại lấy mười ngày làm đơn vị, trong thời gian một đơn vị chỉ làm hai đến ba lần là vừa. Không phải ngày nào nàng cũng dùng rau hẹ và củ từ làm món chính được, thực sự là tâm thì có thừa mà lực lại không đủ.
Hơn nữa trong một số thời điểm đặc biệt, Đồ Tô Ngang lại cực kỳ thích giày vò nàng.
Ví dụ như hắn sẽ nói: “Nói đi, nói là nàng phục rồi.”
Vân Vụ Ải mang theo vẻ mặt của một bà dì bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Ta phục rồi.”
Đồ Tô Ngang không hề cảm nhận được sự “phục” của nàng, hắn chỉ nghe được sự qua loa trong câu trả lời này.
Vì vậy sau đó hắn lại càng ra sức hơn, một lát sau lại hỏi: “Có phục hay không?”
Vân Vụ Ải mệt mỏi thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, eo như nhũn ra: “Ừm, phục rồi.” Đáng tiếc ánh mắt nàng trông vẫn khá tỉnh táo, có vẻ như đang dỗ trẻ con vậy.
Đồ Tô Ngang nghiêng đầu, cảm giác như nàng còn chưa phục lắm, vẫn có thể bắt nạt thêm một lúc nữa.
Vân Vụ Ải:... Nàng thật sự phục mà!
Tất cả những điều này khiến cho Vân Vụ Ải đau đầu không thôi.
Nuôi một con chó săn thực sự là một công việc tốn thể lực.
Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Đánh giá:
Truyện Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Story
Chương 79: Việc rất tốn thể lực
10.0/10 từ 27 lượt.