Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 17: 17: Hôn Môi

43@-


Lúc này, “Hắc Vô Thường” của Ma giới đang nhìn đứa trẻ ở trước mặt với vẻ mặt rất nghiêm túc, cô không có cách nào giúp cậu bé thực hiện nguyện vọng này.

Người chết không thể sống lại, đừng nói là ác ma, ngay cả thiên sứ cũng không làm được.“Chị không có cách nào để hoàn thành nguyện vọng này của nhóc đâu.” Tô Mạt Lê cự tuyệt điều ước này của cậu bé, cậu bé nghẹn lời, đôi mắt tròn xoe bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, sắp bật khóc thành tiếng.Tô Mạt Lê thật sự không có cách nào cứ phủi mông mặc kệ mà quay về Ma giới như vậy, cô thở một hơi thật dài, vẻ mặt chịu thua: “Nhưng mà…”Cậu bé nhìn cô với đôi mắt đỏ rực tràn ngập sự mong chờ, hít hít mũi.“Sau khi con người chết đi, nếu họ không xuống Ma giới thì chính là lên Thiên Đường, mà mẹ của nhóc cũng không có đến Ma giới, vậy thì chắc chắn là bà ấy đang ở trên Thiên Đường.” Tô Mạt Lê bắt đầu bịa chuyện với đứa trẻ, dù sao đứa trẻ này cũng không biết cô đang nói thật hay giả.Cậu bé nấc lên một cái rồi nhấn mạnh lặp lại: “Thiên, Thiên Đường?”“Đúng vậy, Thiên Đường, nhóc có biết Thiên Đường là như thế nào không?” Tô Mạt Lê duỗi ra một ngón tay, lắc lắc.“Dạ không, không biết.” Cậu nhóc thút thít lắc đầu.Ừ được, vậy đợi chị đây chém gió cho nhóc nghe.“Thiên Đường ấy à...!đó là nơi mà chỉ có linh hồn thuần khiết mới có thể đến được, bốn mùa như mùa xuân, cỏ cây tươi tốt, mềm mại ngát hương.

Các thiên sứ ngồi trên những đám mây mềm xốp giống như kẹo bông gòn, không có gian khổ, không có tổn thương, không buồn không lo...!Là vùng đất trù phú nhất, đẹp nhất trong tưởng tượng của mỗi người...”Đứa trẻ nghe đến mức dần dần bị mê mẩn, tiếng nấc cũng từ từ chậm lại, nước mắt cũng biến mất trong đôi mắt to.“Vậy, Thiên Đường có nhà, nhà bánh kẹo ạ?” Vẻ mặt cậu bé tràn ngập ước mong, nhỏ giọng hỏi.“Có chứ...!Thiên Đường còn có cả thác sô cô la, đầm lầy kem, cầu bánh xốp nhỏ.” Tô Mạt Lê mở miệng nói bậy.Có vẻ như cậu bé nghe đến mức đói bụng, nuốt nước bọt: “Chị nói có thật không? Vậy tại sao từ trước đến nay em chưa từng được nghe nói về nó?”Tô Mạt Lê: “Vậy ngoại trừ chị ra, nhóc đã từng gặp được những ác ma và thiên sứ khác rồi hay sao?”Cậu bé lắc đầu: “Chưa từng gặp ạ.”Chị cũng nghĩ như vậy đấy nhóc à.Tô Mạt Lê: “Vậy chẳng phải rõ rồi sao.

Làm sao mà con người có thể biết được chuyện ở Ma giới và Thiên giới chứ, đúng không? Cho nên nhóc chưa từng nghe qua cũng bình thường.”Cậu bé ngây thơ gật gật đầu: “Vậy mẹ không muốn về nữa ạ? Mẹ không còn cần em nữa hay sao ạ?”Tô Mạt Lê thấy cảm xúc của đứa trẻ dao động thì da đầu căng chặt...!Cô đã nói rồi mà, cô thật sự không có cách với những đứa trẻ.Tô Mạt Lê vội vàng nói: “Không phải đâu, chỉ là bà ấy đang đợi nhóc thôi, ban ngày bà ấy ngồi trên những đám mây, còn ban đêm thì đợi trên những vì sao.




Chờ đến khi nhóc lớn lên, sống cả đời hạnh phúc vui vẻ thì cũng có thể đi gặp mẹ nhóc rồi.”Đôi mắt cậu bé ngấn lệ, muốn khóc nói: “Nhưng mà em vẫn còn muốn gặp mẹ.”“Bây giờ nhóc đã là một người đàn ông nhỏ tuổi rồi, làm sao mà có thể cứ động một tí là lại khóc được, Thiên Đường cũng có quy định, cho nên không thể xuống Nhân giới một cách tùy ý được, nhưng mà mẹ nhóc vẫn luôn nhìn nhóc, nếu nhóc có gì muốn nói với mẹ thì cứ hướng về phía bầu trời và biển rộng, chắc chắn bà ấy sẽ nghe thấy.” Tô Mạt Lê phất tay phải, sử dụng ma pháp hệ gió mang nước mắt của cậu bé đi.Một cơn gió đột nhiên xuất hiện làm cho cậu bé sững sờ, hít hít mũi nhìn về phía Tô Mạt Lê: “Vừa rồi, là ma pháp ạ?”Tô Mạt Lê nhướng mày, à, thì ra là nhóc thích cái này...!vậy mà không chịu nói sớm...Tay phải Tô Mạt Lê đặt trước người vẽ vài vòng, sau đó một cơn gió nhẹ dịu dàng thổi xung quanh cậu bé, tựa như có hai bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu bé, cậu bé ngạc nhiên nói: “Chị thật là lợi hại.”Tô Mạt Lê thở phào nhẹ nhõm, cô sử dụng hắc ma pháp chơi đùa với cậu bé như một Ma Pháp Sư, những cơn gió và dòng nước như có sinh mạng làm cho cậu bé hoa cả mắt.Cuối cùng thì cậu bé cũng ngừng thút thít, dụi dụi hai mắt, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt Lê và thăm dò hỏi: “Chị có thể nói với mẹ em đang ở trên Thiên Đường rằng em rất nhớ mẹ không?”“Có thể chứ, chị sẽ nhờ bạn bè trên Thiên Đường chuyển lời của nhóc đến bà ấy.” Tô Mạt Lê cười.Trên gương mặt trắng như tuyết lộ ra một nụ cười dịu dàng, ác ma tóc bạc toát ra vẻ đẹp không thuộc về thế gian này.Cậu bé nhìn đến mức sửng sốt, đây là ác ma sao? Ác ma đều xinh đẹp như vậy sao?“Vậy chị đi đây, tạm biệt.” Tô Mạt Lê đưa ma khí của mình vào trong vòng tròn hắc ma pháp, bởi vì ác ma cự tuyệt thực hiện nguyện vọng đều sẽ trở về theo đường cũ.Bỗng nhiên cậu bé chạy vội hai bước, bắt lấy làn váy đen của cô, sốt ruột hỏi: “Chị đi sớm như vậy sao ạ?”Tô Mạt Lê cười nói: “Đúng vậy, lần sau nhớ đừng có sử dụng hắc ma pháp một cách tùy tiện như vậy nữa đấy, không phải ác ma nào cũng không tấn công kẻ yếu giống như chị đâu.” Trước đây cũng từng có tiền lệ là sau khi ác ma cự tuyệt thực hiện nguyện vọng thì hút khô luôn người triệu hồi.Cậu bé ngạc nhiên nhìn đôi chân đang từ từ biến mất của Tô Mạt Lê, giống như đỉnh đầu của cô cũng dần dần xuất hiện lúc cô vừa được gọi ra đây.“Em, em là Lahr, Chris Fado Lahr.” Cậu bé sợ vừa chớp mắt một cái là Tô Mạt Lê đã biến mất nên vội vàng nhảy lên như hạt đậu rang: “Chị nhất định phải chuyển lời cho mẹ của em nhé...”Khi Tô Mạt Lê nghe thấy cái họ này thì sững sờ.

Đứa trẻ này là con lai ư?...!Lại còn cùng họ với Nhị Đại Vương nữa chứ?Tô Mạt Lê vừa định hỏi thêm một câu thì bỗng chốc cảm giác toàn thân không có sức đánh úp lại, Tô Mạt Lê biến mất trước mặt cậu bé như một tầng sương mù.Tô Mạt Lê thực sự muốn hỏi, Cơ Rớt Pháp Đô trong tên của nhóc là lấy từ Cơ trong Mác Xim Go Cơ, Rớt trong “Nho nhã đánh rớt”, Pháp trong Kim Luân Pháp Vương, còn Đô trong “Bánh ca mặn Kinh Đô” đó hả?* Nhưng đáng tiếc, lối ra nhanh quá, cô không kịp hỏi.(*: Phiên âm “Cris Fado” trong tiếng Hán là Cơ Tư Pháp Đa, nguyên văn của đoạn truyện là ‘Cơ trong Cao Nhĩ Cơ, Tư trong tư văn bại hoại, Pháp trong Kim Luân Pháp Vương, Đa trong Hảo Đa Ngư’Cao Nhĩ Cơ – Maksim Gorky, một nhà văn Liên Xô; tư văn bại hoại – ý chỉ người không nho nhã lễ độ; Kim Luân Pháp Vương – nhân vật quốc sư trong “Thần điêu đại hiệp”; Hảo Đa Ngư – một hãng bánh cá mặn bên Trung Quốc)Gương mặt của cậu bé xẹt qua trước mắt cô, đừng nói, đôi mắt tràn ngập sự bướng bỉnh kia thật sự có chút giống với Chris Fado.Tô Mạt Lê vừa mở mắt ra thì đã đối diện với đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm kia, trong lòng cô cảm khái, vẫn là ánh mắt của Chris Fado có hương vị hơn.“Là triệu hồi gì vậy?”Cảm xúc dưới mông cô bây giờ thật sự khó tả, có hơi cứng, lại có chút đàn hồi và còn có độ ấm nữa.

Tô Mạt Lê cúi đầu, vị trí cô rơi xuống thật chính xác, ngay trên đùi của Chris Fado.Khắp ma thân của Chris Fado toàn là cơ bắp cường tráng, mặc dù có tính co dãn nhưng mà vẫn có hơi cấn mông.Vì ngồi nghiêng nên cần phải quay đầu để nói chuyện, bởi vậy chân trái Tô Mạt Lê xoay một vòng giữa không trung, rồi sau đó cô ngồi dạng hai chân trên người Chris Fado.Tay trái Chris Fado chống cằm, còn tay phải ôm eo Tô Mạt Lê, vô cùng ung dung.Nhớ tới vẻ mặt trước đó của Đại ác ma khi cô biến mất, Tô Mạt Lê chép chép miệng, cười trả lời anh: “Có một đứa trẻ cầu nguyện nhưng em không làm được, bởi vậy nên quay về.”Đại ác ma “ừ” một tiếng, tay phải hơi dùng sức làm cả người Tô Mạt Lê ngã vào lòng anh.“Đại nhân, vừa nãy anh đã rất lo lắng cho em có phải không?” Tô Mạt Lê tựa đầu vào vai anh, giương mắt lên, vừa vặn nhìn thấy cái cằm trơn bóng không một cọng râu của anh, là do nó không dài hay là do anh cạo định kỳ nhỉ? Hay là anh tẩy lông?Vốn dĩ Tô Mạt Lê cũng không chờ mong anh sẽ trả lời, cô nghĩ thầm, đây là Đại ác ma chín trăm tuổi, luôn bình tĩnh thản nhiên trước mọi việc, lúc nào cũng cười khẽ cho qua đối với tất cả mọi thứ, luôn tỏ vẻ rằng những ác ma khác đều giống như con nít vậy.Nhưng không ngờ rằng, cô lại cảm nhận được cổ anh khẽ rung lên: “Ừ.”...!Hả? Cô không nghe nhầm? Anh “ừ”? Chứ không phải là đang hắng giọng?Cảm giác cứ trơ mắt ra nhìn cô biến mất trước mặt thật sự rất khó chịu, Đại ác ma sống hơn chín trăm năm lại có thể không nhận ra được rằng chỉ là cô đang bị triệu hồi đi mà thôi.Phản ứng đầu tiên của anh là trực tiếp chạy về phía cô mà không phải bình tĩnh nói: “Em được triệu hồi.”Đến khi chạy tới mới phát hiện, rồi trong lúc vội vàng chỉ có thể nói cho cô biết rằng đừng chấp nhận nguyện vọng lung tung, cho dù cô luôn rất khoan dung với con người.Ngay cả khi cô có thể hoàn thành được nguyện vọng kia thì chắc hẳn cũng phải ở lại nhân gian vài ngày.


Trong tiềm thức, Chris Fado cảm thấy không vui, tốt nhất là cô đừng nên đi đâu cả, đặc biệt là dưới tình huống mà anh không thể quan sát được từng cử chỉ, từng hành động của cô.Ngay góc độ mà Tô Mạt Lê không nhìn thấy, trong nháy mắt khi Chris Fado kéo cô vào trong lòng thì anh đã đưa một tia ma khí vào cổ cô, tiếp theo cho dù Tô Mạt Lê có đi đâu thì anh cũng có thể nhìn thấy được hành động của cô đầu tiên.Tô Mạt Lê ngồi thẳng lên, tim đập có hơi nhanh, cô nhìn khuôn mặt của Chris Fado.Đại Ma Vương vẫn là vẻ mặt lười biếng như trước đây, đôi mắt không chút nhiệt tình khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn cô một cách thờ ơ, chưa từng để lộ ra cảm xúc xao động trong lòng, đừng nói đến đỏ mặt, ngay cả cảm thấy không được tự nhiên cũng không có.Chris Fado với tư cách là một Đại ác ma, từ trước đến nay chưa từng biết cảm giác xấu hổ là cái khỉ gì.

Nhớ thì chính là nhớ, lo lắng thì chính là lo lắng.

Anh xem thường việc che giấu, cũng không muốn che giấu.Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Tô Mạt Lê, anh nâng mí mắt lên, nở một nụ cười.Nụ cười kia tựa như mang theo móc câu, câu lòng Tô Mạt Lê đến ngứa ngáy, giống như đuôi mèo có lông xù, cứ lắc qua lắc lại.Cô đã biết từ lâu rằng ác ma không có trái tim, cũng không có cảm xúc “yêu” này.Chris Fado căn bản không biết là lời nói của mình sẽ làm cho trái tim của người ta rối bời, cách anh thể hiện tình cảm giống như một đứa trẻ không hiểu cái gì hết, một chút che giấu cũng không có.Đáy lòng Tô Mạt Lê hít sâu một hơi, cô đặc biệt muốn phổ cập khóa học tình yêu cho cái tên này.


Thái độ không chút quan tâm lại thẳng thắn vô tư của Chris Fado làm trái tim cô loạn nhịp trong phút chốc, bị va chạm đến mức buông lỏng lòng mình.Người đàn ông này, không phải, là tên ác ma này, anh...!Thật sự luôn là như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không kiêng dè gì cả.


Thái độ đối với cô cũng là như thế, muốn thân mật là thân mật, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, hoàn toàn bằng bản năng.Tô Mạt Lê nở nụ cười, hai tay ôm cổ Chris Fado, cô cảm thấy bản thân mình vẫn có thể được voi đòi tiên, cười nói bằng giọng nhão nhão dính dính: “Đại nhân Fado, anh đã từng hôn môi chưa?”Hai ác ma trực tiếp “đánh cú homerun”(1), từ từ tận hưởng một nụ hôn ngọt ngào vào buổi chiều.(1)Homerun: Cụ thể có 4 base là first base, second base, third base và fourth base hay còn gọi là home base, home run.

Những cụm từ này đều là thuật ngữ trong bóng chày và cũng được hiểu rộng rãi trong các “mối quan hệ” (ở u Mỹ).

Có hai cách hiểu, cách thứ nhất: first base = hôn, second base = sờ mó trên eo, third base = sờ mó dưới eo, forth base/ home base/ home run = sε.




Chris Fado túm cô như túm một cái quần, cái áo trôi nổi trên sông, chỉ vừa dùng sức nhẹ một cái là Tô Mạt Lê đã tới.“Hôm nay em không muốn làm gối dựa.” Tô Mạt Lê lẩm bẩm, nếu cô là thận sắt thì người anh em này chính là thận vàng...!Cũng hết cách rồi, ai bảo ác ma có thiên phú dị bẩm làm chi.Chris Fado nhẹ nhàng bế cô lên rồi thả trước người mình, tay trái anh đặt trên mép hồ tắm, còn tay phải đặt trên cái bụng nhỏ của cô, Tô Mạt Lê tiện thể ngã luôn vào lòng anh.Thì ra sếp của cô cũng rất biết săn sóc cấp dưới đấy, bây giờ lại tiến thêm một bước nữa...Khi cô còn là người, cô đã từng xem một video về cuộc họp hằng năm của một công ty, ông chủ lì xì cho tất cả nhân viên mỗi người tám nghìn tệ.

Bây giờ cô cũng đang có loại cảm giác này, hơn nữa còn là bao lì xì mười nghìn tệ.Khóe miệng lạnh buốt, Tô Mạt Lê đã thoải mái nhắm mắt lại miễn cưỡng mở ra, trước mặt là một ly máu tươi, đúng là cô đang đói bụng, không phải đói theo kiểu thèm các loại món ngon ở nhân gian nên muốn ăn, mà là thật sự đói.Tô Mạt Lê không muốn nâng tay lên nên cô thử uống luôn trên tay Chris Fado, động tác của Chris Fado khẽ ngừng lại, rồi sau đó đút cho cô uống hết một ly vô cùng tự nhiên.Tô Mạt Lê thở dài thỏa mãn, ăn ngay nói thật: “Đại nhân, anh thật sự quá tốt.” Nếu như anh là một cô gái thì chắc chắn anh chính là kiểu người ngạo kiều*.*Ngạo kiều: Là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong lại là kiểu người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.

Có thể hiểu đơn giản là kiểu “Ngoài lạnh trong nóng”.Đại ác ma cười nhạo một tiếng: “Trong mắt em, làm sao mà ta có thể không tốt được.” Không ai rõ hơn anh việc ác ma này yêu anh nhiều đến mức nào....!Giọng điệu này, một trăm phần trăm là anh đã hiểu nhầm cái gì rồi...!Hơn nữa, còn là thật lâu trước đây.Tô Mạt Lê không thành thật vuốt vuốt cơ bụng của Đại ác ma, lần đầu tiên cô nhìn thấy, hình như cô, ừm, có chút nhớ thương, cảm giác sờ lên thật sự quá sướng.“Đúng vậy, đại nhân anh là tốt nhất rồi.” Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, trong đầu cô lại nhớ tới vẻ mặt của anh khi thấy cô biến mất, Tô Mạt Lê nở nụ cười rồi nhắm mắt lại, cô lười phổ cập kiến thức cho ác ma không hiểu thế nào tình yêu này..



Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện Truyện Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện Story Chương 17: 17: Hôn Môi
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...