Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
C20: Lời tâm sự đêm thu
Từ Hành Chi đổ gục vào lòng Cửu Chi Đăng, quần áo trên người bị cởi sạch, tuột xuống bên hông, trên cơ bắp có mồ hôi thuận thế trượt xuống, nhiệt độ cơ thể cũng dần hạ thấp.
Y thấp giọng nói: “Ấn rắn cạp nia.”
Từ trước đến nay quỷ tộc Minh Nha Quốc luôn giỏi pháp thuật về trận chú, trong đó bao gồm chiêu “Xà ấn”. “Xà ấn” chia thành ấn rắn cạp nong và ấn rắn cạp nia. Người bị dính ấn rắn cạp nong thì nổi màu xanh nhạt, trong cơ thể nóng bỏng như thiêu đốt, kinh mạch phải chịu nỗi khổ lửa thiêu; ấn rắn cạp nia thì hiện màu của lửa, một khi trúng chiêu, cả người như nhúng trong băng lạnh, máu bị đông lại.
Mặc dù lúc ấn chú ngấm sâu vào trong cơ thể, Từ Hành Chi đã vận linh lực áp chế, nhưng có thể thấy quỷ tu kia đã dồn hết toàn lực vào đòn đánh này, Từ Hành Chi gắng sức áp chế chú ấn thế nào cũng khó tránh khỏi việc chịu nỗi khổ trong nhà ngục lạnh giá.
Pháp thuật này có một đặc điểm rất quái đản: Một khí ấn chú kết ấn thành công, khóa chặt đối tượng, không đánh trúng vào cơ thể đối tượng thì không để yên, dù Từ Hành Chi đã ra tay đánh chết tên quỷ tu kia kịp thời nhưng ấn chú vẫn bám vào người Cửu Chi Đăng.
Chỉ khi y chịu thay lần này thì Cửu Chi Đăng mới thoát được một kiếp.
Cửu Chi Đăng hơi nghẹn giọng, xấu hổ không thôi: “Sư huynh, ta không nên bất cẩn như thế...”
“Bây giờ nói lời này có ích gì?” Từ Hành Chi cắn chặt răng, túm vai Cửu Chi Đăng, thở gấp không ngừng, bên môi dần hiện lên màu đỏ tía: “Cởi áo ra làm gì? Mặc lại vào cho ta.”
Mạnh Trọng Quang không kiềm chế cảm xúc được, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng nhàn nhạt: “Sư huynh, huynh nằm yên đấy, ta đẩy chú ấn thay huynh...”
Từ Hành Chi nhổm nửa người, vỗ mạnh lên tay Mạnh Trọng Quang: “Để Chu Bắc Nam biết ta bị thương vì tên lâu la này? Thế chẳng phải ta sẽ bị hắn cười nhạo cả đời sao!”
Cơ thể Cửu Chi Đăng chấn động, như hiểu ra gì đó, cắn môi không nói.
Mạnh Trọng Quang nghiến chặt hàm răng: “Chẳng lẽ sư huynh không xót thương cho cơ thể của chính mình sao?”
Nhưng thái độ của Từ Hành Chi lại khác thường, hiếm khi kiên quyết như lần này: “Nói nhảm nhiều như thế làm gì? Giúp ta mặc quần áo vào! Nhớ kỹ cho ta, không ai được nói chuyện ta bị thương, cứ gạt chuyện này qua một bên!”
Tiếng nổ tung vừa nãy trên tế đàn ở không gian kín này có thể gọi là chấn động rung trời, Từ Hành Chi vừa buộc chặt thắt lưng, Chu Bắc Nam đã dẫn một đệ tử Đan Dương Phong đi ra từ một lối đi: “Vừa nãy có tiếng gì thế?”
Từ Hành Chi cố gắng dựa vào một tảng đá hơi lớn trên tế đàn, vắt chéo chân nói: “Quỷ tộc quên mang cổ trùng đi, dọa ông đây giật hết cả mình.”
Chu Bắc Nam cười ha ha: “Từ Hành Chi, ngươi không sợ thần không sợ quỷ, sao lại sợ côn trùng tới mức độ này cơ chứ?”
Từ Hành Chi ngửa người ra sau, khinh thường nói: “Nếu lúc nhỏ Chu đại thiếu bị bệnh ngất xỉu, suýt bị kiến chia ra ăn, có khi còn sợ hơn ta ấy chứ.”
Chu Bắc Nam không muốn khiến Từ Hành Chi nhớ lại hồi ấu thơ, ho khẽ một tiếng, hơi thu lại nét cười, đổi chủ đề: “Sao trông sắc mặt ngươi không tốt thế?”
Từ Hành Chi hỏi ngược lại: “Ngươi không cảm thấy nơi này rất lạnh sao?”
Chu Bắc Nam khinh bỉ nói: “Đồ yếu đuối.”
Từ Hành Chi tiện tay nhặt hòn đá ném Chu Bắc Nam: “Cút cút cút. Có sức đấu võ mồm với ta chẳng thà đi tìm xem còn con cá nào lọt lướt hay không đi.”
Sau một lúc tìm kiếm, nhóm người xác nhận những quỷ tu gây loạn này không có tên nào may mắn trốn thoát, đều bị tiêu diệt hết, tổng cộng có ba mươi bảy thi thể, được mấy linh phù của Ôn Tuyết Trần phong ấn lại, tàn lụi theo ngọn lửa, để linh hồn của bọn họ đi đầu thai hết đi.
Không ai phát hiện ra trong đó thiếu mất một thi thể.
Đỉnh Bạch Mã là khe núi sâu.
Thi thể tên quỷ tu vừa ra tay làm Từ Hành Chi bị thương bị kéo đến giữa núi.
Sắc trời đã tối, mấy dây leo từ nơi rừng sâu ẩm ướt bò ra, quấn quanh thi thể quỷ tu như rắn, siết chặt rồi quấn thành cái bánh chưng.
Sau đó, bề mặt bên ngoài dây leo nổi bọt li ti trắng như tuyết, ban đầu quỷ tu đã chết này mất lớp da, rất nhanh sau đó bị ăn mòn lộ ra xương trắng.
Chưa đầy một khắc, gã bị tiêu hủy không còn cả xương.
Sau khi thi thể biến mất, một vệt ánh sáng bay lên từ dây leo.
Đó là hồn hạch của mỗi người. Sau khi bỏ mình, nếu hồn phách còn sẽ có thể dựa vào đó để đầu thai.
Mà dây leo lại phóng ra như chớp giật sét đánh, túm lấy hồn hạch bay đến giữa không trung, cạch một tiếng, siết một cái tan tành.
Từ Hành Chi có ý định che giấu vết thương, đương nhiên không ai nhìn ra manh mối, dọc đường về y vẫn cười đùa như trước, ngay cả Nguyên Như Trú trước giờ luôn tỉ mỉ cẩn thận cũng không nhận ra bất cứ điều khác thường gì.
Trở lại Phong Lăng Sơn, báo cáo công việc với sư phụ và sư thúc xong, Từ Hành Chi đã lạnh đến mức mất hết cảm giác, nhưng y vẫn tỉnh táo, lúc gắng gượng đi về phòng của mình còn không quên chào hỏi với mấy sư đệ quen biết.
Cửa phòng vừa đóng lại, Từ Hành Chi cảm thấy mất hết sức lực.
Đằng sau phòng y có một cái ao nước nóng quanh năm, Từ Hành Chi vừa cởi áo vừa chậm rãi đi tới ao, dọc đường bỏ lại áo trắng rơi xuống đất, thắt lưng rồi đá bay giày gấm.
Đi đến bên cạnh ao, y run rẩy đổ mấy viên đan dược trong hồ lô treo bên cạnh ao vào trong ao, không để ý số lượng bao nhiêu, đổ hết đan dược xuống.
Nước ao lập tức biến thành màu trắng sữa, luồng nước nóng sục sôi, mùi thuốc xộc lên.
Nhưng có lẽ kéo dài thời gian chữa trị quá lâu, Từ Hành Chi ở trong nước suốt một canh giờ mà khi bò ra trên người vẫn lạnh căm, xương cốt cũng lạnh buốt đau nhức.
Y thầm chửi mắng một tiếng gặp quỷ rồi, tự biết cơ thể mình không thể tốt lên ngay trong thoáng chốc, y bèn lau sạch nước trên người đi, cơ thể trần truồng bước ra ngoài.
Ngâm lâu trong nước thuốc nóng bỏng, Từ Hành Chi hơi nặng đầu, vì thế sau khi y trở về phòng hoàn toàn không chú ý đống đồ bị mình ném đầy đất đã được treo ngăn nắp trên mắc áo.
Mãi đến tận khi nhìn thấy có một cục ngoan ngoãn đáng yêu nằm trên giường mình.
Người kia kéo chăn y, cuốn cơ thể thành một quả bóng lông xù.
Từ Hành Chi nhìn qua đã đoán ra người này là ai.
Người dám vào trong phòng y, còn dám vén chăn đệm của y lúc ban ngày ban mặt không nhiều.
Y kéo áo ngủ vốn treo trên giá, bọc mình lại: “Trọng Quang?”
Một khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi thò ra khỏi chăn.
Giọng cậu nhóc vừa mềm vừa ngọt, như kẹo mạch nha bán ba đồng một cân ngoài đường: “Sư huynh, ta làm ấm chăn cho huynh á.”
Từ Hành Chi bật cười, đi tới kéo cậu nhóc ra: “Ai bảo ngươi lên giường ta?”
“Tay sư huynh lạnh quá.” Không ngờ Mạnh Trọng Quang không trả lời câu hỏi của y mà kéo tay y đặt sát bên môi mình, hà hơi mấy lần: “Ta ủ ấm cho sư huynh.”
Từ Hành Chi ngẩn người, mặt hơi nóng lên, giật tay về: “Bớt dùng chiêu này cho ta. Đi đi, về phòng của ngươi mà ngủ.”
Mạnh Trọng Quang nói: “Ta không đi.”
Từ Hành Chi kéo tay cậu nhóc lên: “Dậy. Nếu sư thúc vào trong điện của đệ tử kiểm tra phòng...”
Y còn chưa nói hết câu, Mạnh Trọng Quang đã túm lấy cổ tay Từ Hành Chi, dùng sức thật mạnh quay người ép xuống, áp đảo Từ Hành Chi trên giường!
Từ Hành Chi không biết cơ thể trước giờ luôn gầy yếu, gió thổi cái là bay này lấy đâu ra lắm sức như thế. Có lẽ y vừa trúng chú ấn, cơ thể hơi yếu nên bị áp chế không giãy giụa ra được, cũng không rút cổ tay ra khỏi Mạnh Trọng Quang được.
Một bàn tay đẹp đẽ tinh xảo nhân cơ hội che mắt Từ Hành Chi, che đi ánh nến trong phòng.
Từ Hành Chi dùng hết sức mà không động đậy nổi, chỉ cảm thấy trên người như bị một ngọn núi đè xuống, gần như không thở nổi.
Giọng Mạnh Trọng Quang vững chắc truyền từ phía trên xuống, vẫn ấm áp trước sau như một, thậm chí không nghe ra cậu nhóc có đang dùng sức hay không.
Cậu nhóc ngang ngược đưa ra yêu cầu: “Bắt đầu từ hôm nay ta muốn chuyển vào phòng sư huynh.”
Nhóc nói: “Ta muốn trông sư huynh, không để sư huynh bị thương nữa.”
Nhóc ta nói tiếp: “Trước kia ta cho rằng sư huynh có thể làm bất cứ việc gì, tại ta quá lười biếng. Lần này ta không để ý lại hại sư huynh. Ta đảm bảo, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Từ Hành Chi dần dần không giãy khỏi Mạnh Trọng Quang nữa, cũng nghe lọt lời cậu nhóc nói.
Mạnh Trọng Quang tự lẩm bẩm một lát thì phát hiện Từ Hành Chi không động đậy gì cả, bỗng hơi hoảng hốt, lập tức tụt xuống khỏi người Từ Hành Chi, buông tay ra: “Sư huynh?”
Từ Hành Chi lặng lẽ nhổm người dậy, cử động cổ vai, chỉnh lại áo ngủ bị xộc xệch từ phần eo trở lên, đứng dậy.
Mạnh Trọng Quang hoảng loạn, tay chân cùng vung một lúc quỳ sụp xuống giường kéo thắt lưng y: “Sư huynh, huynh để ý tới ta đi mà...”
Bị kéo qua kéo lại, Từ Hành Chi suýt thì bị Mạnh Trọng Quang lột quần áo tại chỗ: “Ai da, buông tay.”
Mạnh Trọng Quang dùng giọng mũi mềm mại, ấm ức nói: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi ngửa mặt lên trời hít một hơi: “Ngươi nghĩ ta muốn đi đâu? Ta tới điện của đệ tử ôm chăn của ngươi tới đây!”
Mắt Mạnh Trọng Quang sáng lên, lập tức ngoan ngoãn buông tay ra, ngồi quỳ trên giường: “Thật sao?”
“Một mình ta ở cái điện rộng rãi này thật sự buồn chán đến sợ.” Từ Hành Chi nói: “Cho ngươi đến đây ở, ta còn có người tán gẫu đỡ buồn.”
Mạnh Trọng Quang hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng lên, muốn bước chân trần xuống đất: “Trong người sư huynh có bệnh, để ta đi lấy tới.”
Từ Hành Chi ấn cậu nhóc vào trong chăn: “Ta đi. Phải khai rõ với sư thúc nữa, ngươi đi nói thì chẳng lẽ sư thúc sẽ dễ dàng thả ngươi được à?”
Y nói xong thì gõ trán Mạnh Trọng Quang: “Ở yên đấy, ngoan ngoãn ủ ấm chăn cho ta.”
Lời ấy vừa thốt ra, Từ Hành Chi cảm thấy như có gì đó không đúng, nhưng nhất thời khó nhận ra được vấn đề ở chỗ nào.
Cứ như y không hiểu rõ tại sao mình lại đần độn lơ mơ đồng ý yêu cầu vô lễ đó của Mạnh Trọng Quang.
Y chỉ cảm thấy ở cùng nhau mấy năm, ban ngày ở cạnh Mạnh Trọng Quang một khắc không rời, tối ở chung một căn phòng, dường như không phải chuyện gì khó chấp nhận.
Rất nhanh sau đó y đã thay xong y phục để đi ra ngoài, xoay người đi ra khỏi bình phong, vừa cài thắt lưng vừa nói: “Ngươi ngủ trước đi, không cần chờ ta.”
Mạnh Trọng Quang chui trong chăn Từ Hành Chi, nhỏ giọng ngoan ngoãn nói: “Sư huynh, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng quá, Trọng Quang không ngủ được.”
Từ Hành Chi bất đắc dĩ, vung tay lên lập trận pháp, bên ngoài khung cửa sổ tròn lập tức tụ một màn sương mù dày.
Y như dùng màn sương này làm lồng sắt nhốt ánh trăng vào trong đó, cũng hóa ánh trăng thành lớp ánh sáng dịu nhẹ mượt mà.
“Vậy được chưa?” Từ Hành Chi hỏi.
Mạnh Trọng Quang nhẹ nhàng gật đầu, kéo chăn lên che nửa mặt, lẩm bẩm: “Ánh trăng ngoài điện sư huynh đẹp hơn những chỗ khác.”
“Dẻo miệng.” Từ Hành Chi cười chọc cậu nhóc.
Chờ Từ Hành Chi sắp đi ra khỏi cửa, Mạnh Trọng Quang lại dặn dò từ đằng sau: “Huynh mặc thêm hai cái áo rồi đi.”
Từ Hành Chi nói: “Không cần.”
Từ Hành Chi vừa mới bước ra cửa, một trận gió thu lạnh thấu tận xương đập thẳng vào mặt khiến y rùng mình, y chỉ cảm thấy lòng bàn tay và gan bàn chân lạnh buốt nhói, y lập tức đóng cửa lại, lấy một áo khoác nhung rồi lại đẩy cửa đi ra.
Cánh cửa được đóng lại cẩn thận, Từ Hành Chi không đi tới điện của đệ tử trước.
Y vòng qua hành lang vây quanh điện chính, đi thêm mấy bước quả nhiên thấy Cửu Chi Đăng gầy gò, lạnh lùng ngồi ôm đầu gối ở dưới cửa.
Trước mắt cậu nhóc bày mười mấy cái lọ, trông có vẻ đều là đan dược dùng để trị hàn độc. Cậu nhóc ngồi dưới cửa bên ngoài điện của mình, ánh sáng ấm áp lờ mờ hắt ra từ trong phòng lướt qua đầu cậu nhóc, ánh trăng lạnh lùng lại kéo dài bóng cậu.
Cậu nhóc hiếm khi ngẩn người, thậm chí chẳng hay Từ Hành Chi đi đến.
Mà từ lúc bị Mạnh Trọng Quang đè xuống giường, Từ Hành Chi đã cảm thấy bên ngoài điện có hơi thở của người thứ ba.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Cửu Chi Đăng, nếu y không ra tìm cậu nhóc, chắc là cậu nhóc sẽ ngồi bên ngoài tới hừng đông, không chịu gõ cửa điện.
Hai đứa trẻ này đúng là không đứa nào bớt lo.
Từ Hành Chi nắm chặt dây thắt trước ngực, cất tiếng gọi: “Tiểu Đăng.”
Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp