Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 991
Thay vì để Vũ Nguyên Hải chạy loạn ở bên ngoài không có đích đến thì thà Giang Húc Đông để anh ta ở lại bên cạnh mình, ở nơi mà bản thân có thể nhìn thấy để ít nhất thì Giang Húc Đông cũng có thể bảo vệ được anh ta.
“Tôi không cần anh bảo vệ tôi. Giang Húc Đông, từ bây giờ anh nên đề phòng chuyện tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào đi là vừa, tôi sẽ tự quyết định chuyện của mình.”
Vũ Nguyên Hải nói thì mạnh miệng nhưng mắt thì rưng rưng, anh ta vừa lau nước mắt vừa dùng dằng muốn rời đi.
“Em có biết bây giờ em đang ở đầu không? Bây giờ đi ra ngoài thì em chỉ có hai con đường thôi, chết hoặc sống không bằng chết.”
Níu Vũ Nguyên Hải đang phát điên lại, hai tay Giang Húc Đông ôm chặt lấy anh ta, hai mắt thì đỏ hoe như muốn hóa điên.
“Lần nào cũng vậy, Giang Húc Đông, anh là cái gì của tôi hả? Lúc nào anh cũng quản tôi như vậy, trước đây tôi ghét ông cũng chính vì điểm này đấy. Đến bây giờ tôi thích anh rồi nhưng anh vẫn giữ cái tính cách đó là sao hả? Tôi chính là con chó mà anh nuôi, anh bảo tôi đi hướng Đông thì tôi bắt buộc phải đi sang hướng Đông đúng không?”
Vũ Nguyễn Hải cắn rằng đẩy Giang Húc Đông ra, trên mặt anh ta lẩn quanh vệt nước mắt mà hét lên với Giang Húc Đông trong sự nghẹn ngào.
Nhận được lời tỏ tình một cách bất chợt như vậy khiến Giang Húc Đông ngẩn người ngay tại chỗ. Niềm vui to lớn khiến anh ta không nói lên lời một lúc lâu, hai tay đưa về phía trước mà hai chân thì cũng tiến lên trong sự run rẩy. Giang Húc Đông nắm lấy bả vai của người đang đứng trước mặt mình rồi nói bằng giọng run đến khiếp sợ “Nguyên Hải, vừa… vừa… vừa nãy em mới… mới nói em thích tôi… Thật không em? Em thực sự bằng lòng cùng tôi…”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì Vũ Nguyên Hải đã cắt lời bằng giọng giễu cợt: “Thích thì có ích gì? Tình cảm của tôi còn không đáng một xu, tôi thà rằng mình chưa từng gặp anh. Tại sao tôi lại gặp anh vậy hả Giang Húc Đông? Ông nói xem tại sao tôi lại xui xẻo mà gặp phải ông.”
“Sao lại không gặp tôi chứ? Nguyên Hải, không phải em cũng thích tôi ư? Chúng ta… chúng ta đều thích nhau, tại sao lại không thể ở bên nhau được hả em? Nếu em không thích tôi ở lại đây thì tôi có thể đi, chỉ cần em không rời khỏi tôi thì tôi đi ngay bây giờ cũng được. Tôi không cần gì cả, em đừng như vậy được không?”
Dáng vẻ này của Vũ Nguyên Hải khiến Giang Húc Đông luống cuống vô cùng, anh ta ôm Vũ Nguyên Hải vào lòng một cách vội vàng.
“Nếu như anh thực sự có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ thì tôi có thể cùng anh rời khỏi đây, chúng ta cùng đến một nơi mà không ai biết, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Giang Húc Đông, đây là lần cuối cùng tôi tin tưởng anh, anh đừng khiến tôi thất vọng thêm nữa.”
Vũ Nguyên Hải nói xong thì thoát ra khỏi vòng tay của Giang Húc Đông, anh ta leo lên giường nằm, cơ thể co ro quay lưng lại với Giang Húc Đông.
Đột nhiên trong lòng trống vắng khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu, Giang Húc Đông run rẩy siết chặt ngón tay thành hình nắm đấm đặt dọc bên người rồi cúi đầu đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi sau anh ta mới nói bằng giọng khàn khàn: “Chờ tôi tới mang em đi.”
Nói xong anh ta xoay người rời khỏi phòng ngay tức khắc rồi vội vàng đi sang phòng đọc sách. Hiện giờ kế hoạch ban đầu đã thay đổi nên có rất nhiều việc phải sắp xếp lại từ đầu. Anh ta mới giao dịch với Abel xong, bây giờ lại nuốt lời. Nếu muốn rời khỏi đây thì họ phải mang theo đủ tiền và những nhu yếu phẩm cần thiết. Họ vẫn phải tiếp tục sống và không thể thiếu những thứ đó được, nếu muốn rời đi mà không phải lo lắng điều gì thì phải lên kế hoạch một cách cẩn thận.
Trong phòng, sau khi thấy Giang Húc Đông rời đi thì Vũ Nguyên Hải mới ngồi dậy, vẻ mặt anh ta vô cùng âm trầm. Anh ta nhìn về phía cửa ra vào bằng vẻ mặt mông lung rồi sau đó mới từ từ đứng lên hoạt động gân cốt một lát, vẻ mặt thì vẫn âm trầm, không biết là đang suy nghĩ điều gì nữa.
Sau khi cổ tay và cổ chân hết đau thì Vũ Nguyên Hải mới nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại, cuối cùng lần này anh ta cũng ngủ thiếp đi.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
“Tôi không cần anh bảo vệ tôi. Giang Húc Đông, từ bây giờ anh nên đề phòng chuyện tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào đi là vừa, tôi sẽ tự quyết định chuyện của mình.”
Vũ Nguyên Hải nói thì mạnh miệng nhưng mắt thì rưng rưng, anh ta vừa lau nước mắt vừa dùng dằng muốn rời đi.
“Em có biết bây giờ em đang ở đầu không? Bây giờ đi ra ngoài thì em chỉ có hai con đường thôi, chết hoặc sống không bằng chết.”
Níu Vũ Nguyên Hải đang phát điên lại, hai tay Giang Húc Đông ôm chặt lấy anh ta, hai mắt thì đỏ hoe như muốn hóa điên.
“Lần nào cũng vậy, Giang Húc Đông, anh là cái gì của tôi hả? Lúc nào anh cũng quản tôi như vậy, trước đây tôi ghét ông cũng chính vì điểm này đấy. Đến bây giờ tôi thích anh rồi nhưng anh vẫn giữ cái tính cách đó là sao hả? Tôi chính là con chó mà anh nuôi, anh bảo tôi đi hướng Đông thì tôi bắt buộc phải đi sang hướng Đông đúng không?”
Vũ Nguyễn Hải cắn rằng đẩy Giang Húc Đông ra, trên mặt anh ta lẩn quanh vệt nước mắt mà hét lên với Giang Húc Đông trong sự nghẹn ngào.
Nhận được lời tỏ tình một cách bất chợt như vậy khiến Giang Húc Đông ngẩn người ngay tại chỗ. Niềm vui to lớn khiến anh ta không nói lên lời một lúc lâu, hai tay đưa về phía trước mà hai chân thì cũng tiến lên trong sự run rẩy. Giang Húc Đông nắm lấy bả vai của người đang đứng trước mặt mình rồi nói bằng giọng run đến khiếp sợ “Nguyên Hải, vừa… vừa… vừa nãy em mới… mới nói em thích tôi… Thật không em? Em thực sự bằng lòng cùng tôi…”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì Vũ Nguyên Hải đã cắt lời bằng giọng giễu cợt: “Thích thì có ích gì? Tình cảm của tôi còn không đáng một xu, tôi thà rằng mình chưa từng gặp anh. Tại sao tôi lại gặp anh vậy hả Giang Húc Đông? Ông nói xem tại sao tôi lại xui xẻo mà gặp phải ông.”
“Sao lại không gặp tôi chứ? Nguyên Hải, không phải em cũng thích tôi ư? Chúng ta… chúng ta đều thích nhau, tại sao lại không thể ở bên nhau được hả em? Nếu em không thích tôi ở lại đây thì tôi có thể đi, chỉ cần em không rời khỏi tôi thì tôi đi ngay bây giờ cũng được. Tôi không cần gì cả, em đừng như vậy được không?”
Dáng vẻ này của Vũ Nguyên Hải khiến Giang Húc Đông luống cuống vô cùng, anh ta ôm Vũ Nguyên Hải vào lòng một cách vội vàng.
“Nếu như anh thực sự có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ thì tôi có thể cùng anh rời khỏi đây, chúng ta cùng đến một nơi mà không ai biết, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Giang Húc Đông, đây là lần cuối cùng tôi tin tưởng anh, anh đừng khiến tôi thất vọng thêm nữa.”
Vũ Nguyên Hải nói xong thì thoát ra khỏi vòng tay của Giang Húc Đông, anh ta leo lên giường nằm, cơ thể co ro quay lưng lại với Giang Húc Đông.
Đột nhiên trong lòng trống vắng khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu, Giang Húc Đông run rẩy siết chặt ngón tay thành hình nắm đấm đặt dọc bên người rồi cúi đầu đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi sau anh ta mới nói bằng giọng khàn khàn: “Chờ tôi tới mang em đi.”
Nói xong anh ta xoay người rời khỏi phòng ngay tức khắc rồi vội vàng đi sang phòng đọc sách. Hiện giờ kế hoạch ban đầu đã thay đổi nên có rất nhiều việc phải sắp xếp lại từ đầu. Anh ta mới giao dịch với Abel xong, bây giờ lại nuốt lời. Nếu muốn rời khỏi đây thì họ phải mang theo đủ tiền và những nhu yếu phẩm cần thiết. Họ vẫn phải tiếp tục sống và không thể thiếu những thứ đó được, nếu muốn rời đi mà không phải lo lắng điều gì thì phải lên kế hoạch một cách cẩn thận.
Trong phòng, sau khi thấy Giang Húc Đông rời đi thì Vũ Nguyên Hải mới ngồi dậy, vẻ mặt anh ta vô cùng âm trầm. Anh ta nhìn về phía cửa ra vào bằng vẻ mặt mông lung rồi sau đó mới từ từ đứng lên hoạt động gân cốt một lát, vẻ mặt thì vẫn âm trầm, không biết là đang suy nghĩ điều gì nữa.
Sau khi cổ tay và cổ chân hết đau thì Vũ Nguyên Hải mới nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại, cuối cùng lần này anh ta cũng ngủ thiếp đi.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Đánh giá:
Truyện Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Story
Chương 991
10.0/10 từ 28 lượt.