Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 912
Người phụ nữ vừa nói, nước mắt lập tức rơi xuống, rơi vào trong không trung mà không phát ra một âm thanh nào.
Dương Thừa Húc mím môi nhìn bà ta, mãi đến cuối cùng nhưng chữ “mẹ”
vẫn không kêu ra khỏi miệng được, chỉ là sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt, mệt mỏi hỏi một câu: “Từ khi tôi còn bé, bố đã nói với tôi rằng mẹ của tôi không ở cùng với tôi, tôi cũng chưa từng thấy một bức ảnh nào của bà, cũng không biết rốt cuộc bà tên là gì. Nếu như có thể, tôi hy vọng bà nói cho tôi biết, rốt cuộc bà tên là gì?”
Lúc còn nhỏ, anh ta dùng trăm phương nghìn kế để biết được rất cuộc mẹ mình có dáng dấp ra sao, tên là gì, vì sao không ở cùng với anh ta. Đợi đến khi thật sự gặp được nhau, anh ta mới phát hiện ra rằng hóa ra có rất nhiều chuyện không có cách nào có thể mở miệng nói ra được.
Lúc đứng dậy, người phụ nữ hơi sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ khôi phục lại tinh thần, nói lăng lộn xộn: “Mẹ, con, hẳn là bố con sẽ không nói cho con biết điều này, mẹ, mẹ tên là Hứa Minh Ngọc, con có thể,… Mẹ, mẹ là mẹ của con…”
Dương Thừa Húc cũng không biết rằng bà ta đang nói cái gì, anh ta chỉ nhớ kỹ cái tên này, gật gật đầu rồi lên tầng ôm Trần Nhật Linh đang dựa vào lan can ngủ gật vào trong lòng. Anh ta thầm ước chừng một chút rồi cất bước đi về phía trước.
Trần Nhật Linh mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người ôm lấy, cả người cô ta giãy giụa mãnh liệt, mãi đến tận khi nhìn thấy rõ ràng người đang ôm mình là Dương Thừa Húc thì mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau đó lại dựa vào trong ngực anh ta, tiếp tục ngủ.
Cô ta cũng từng trải qua cuộc sống đơn độc, chăn đơn gối chiếc, nhưng hiện tại trên người cô ta không có một đồng nào, cho dù miễn cưỡng đi ra ngoài thì sinh hoạt về sau cũng là một vấn đề rất lớn, còn không bằng như bây giờ, ít nhất là không cần lo ăn lo uống!
“Không ở lại thêm một lúc nữa sao? Mẹ sai người đi làm bữa trưa…”
Hứa Minh Ngọc cẩn thận nhìn Dương Thừa Húc.
“Chúng tôi không thể ở lại ăn cùng được, lần này thực sự đã quấy rầy bà rồi, bà chủ nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đi trước!”
Trần Nhật Linh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu trước mặt hai người, nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì nhưng lại luôn có một loại cảm giác vặn vẹo.
Nhưng những chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của cô ta, cô ta giơ tay lên che đi tia nắng gay gắt chiếu xuống quang cảnh xung quanh, loại cảm giác không cần phải bước đi cũng thật tốt, cứ như thế này mấy lần cũng không phải là không tiếp nhận được. Có một số việc đã được định sẵn thì sẽ rất khó để thay đổi về sau, ví dụ như việc Hứa Minh Ngọc và Dương Thừa Húc cùng ở trong phòng lúc nãy.
“Thừa Húc, anh và người phụ nữ kia đã nói những gì vậy? Đã không cho em nghe thì thôi lại còn nói chuyện lâu như vậy chứ?”
Tuy rằng những ý nghĩ ngổn ngang trong lòng cô ta đều bị gạt bỏ đi rất nhiều, nhưng nếu có cơ hội cô ta cũng không muốn từ bỏ một cách phí công vô ích, ngược lại hỏi thăm một chút cũng không mất cái gì!
“Không có chuyện gì quan trọng cả, một tháng sau chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này, em có đồng ý đi cùng anh không?”
Trong mắt Dương Thừa Húc như chứa đựng đầy sao, nhìn chằm chằm Trần Nhật Linh, còn mang theo vẻ mong đợi.
“Nếu như anh vẫn nói như trước đây như thế thì em cảm thấy chúng ta nên đi tới một chỗ không quen ai để sống một cuộc sống thoải mái là không thành vấn đề!”
Trần Nhật Linh cười đáp lại. Thực ra việc sinh hoạt chung với anh ta ở cùng một chỗ cũng không phải là không thể, chỉ là cô ta hy vọng mình có thể có một chút tự do mà thôi.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Dương Thừa Húc mím môi nhìn bà ta, mãi đến cuối cùng nhưng chữ “mẹ”
vẫn không kêu ra khỏi miệng được, chỉ là sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt, mệt mỏi hỏi một câu: “Từ khi tôi còn bé, bố đã nói với tôi rằng mẹ của tôi không ở cùng với tôi, tôi cũng chưa từng thấy một bức ảnh nào của bà, cũng không biết rốt cuộc bà tên là gì. Nếu như có thể, tôi hy vọng bà nói cho tôi biết, rốt cuộc bà tên là gì?”
Lúc còn nhỏ, anh ta dùng trăm phương nghìn kế để biết được rất cuộc mẹ mình có dáng dấp ra sao, tên là gì, vì sao không ở cùng với anh ta. Đợi đến khi thật sự gặp được nhau, anh ta mới phát hiện ra rằng hóa ra có rất nhiều chuyện không có cách nào có thể mở miệng nói ra được.
Lúc đứng dậy, người phụ nữ hơi sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ khôi phục lại tinh thần, nói lăng lộn xộn: “Mẹ, con, hẳn là bố con sẽ không nói cho con biết điều này, mẹ, mẹ tên là Hứa Minh Ngọc, con có thể,… Mẹ, mẹ là mẹ của con…”
Dương Thừa Húc cũng không biết rằng bà ta đang nói cái gì, anh ta chỉ nhớ kỹ cái tên này, gật gật đầu rồi lên tầng ôm Trần Nhật Linh đang dựa vào lan can ngủ gật vào trong lòng. Anh ta thầm ước chừng một chút rồi cất bước đi về phía trước.
Trần Nhật Linh mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người ôm lấy, cả người cô ta giãy giụa mãnh liệt, mãi đến tận khi nhìn thấy rõ ràng người đang ôm mình là Dương Thừa Húc thì mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, sau đó lại dựa vào trong ngực anh ta, tiếp tục ngủ.
Cô ta cũng từng trải qua cuộc sống đơn độc, chăn đơn gối chiếc, nhưng hiện tại trên người cô ta không có một đồng nào, cho dù miễn cưỡng đi ra ngoài thì sinh hoạt về sau cũng là một vấn đề rất lớn, còn không bằng như bây giờ, ít nhất là không cần lo ăn lo uống!
“Không ở lại thêm một lúc nữa sao? Mẹ sai người đi làm bữa trưa…”
Hứa Minh Ngọc cẩn thận nhìn Dương Thừa Húc.
“Chúng tôi không thể ở lại ăn cùng được, lần này thực sự đã quấy rầy bà rồi, bà chủ nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đi trước!”
Trần Nhật Linh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu trước mặt hai người, nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì nhưng lại luôn có một loại cảm giác vặn vẹo.
Nhưng những chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của cô ta, cô ta giơ tay lên che đi tia nắng gay gắt chiếu xuống quang cảnh xung quanh, loại cảm giác không cần phải bước đi cũng thật tốt, cứ như thế này mấy lần cũng không phải là không tiếp nhận được. Có một số việc đã được định sẵn thì sẽ rất khó để thay đổi về sau, ví dụ như việc Hứa Minh Ngọc và Dương Thừa Húc cùng ở trong phòng lúc nãy.
“Thừa Húc, anh và người phụ nữ kia đã nói những gì vậy? Đã không cho em nghe thì thôi lại còn nói chuyện lâu như vậy chứ?”
Tuy rằng những ý nghĩ ngổn ngang trong lòng cô ta đều bị gạt bỏ đi rất nhiều, nhưng nếu có cơ hội cô ta cũng không muốn từ bỏ một cách phí công vô ích, ngược lại hỏi thăm một chút cũng không mất cái gì!
“Không có chuyện gì quan trọng cả, một tháng sau chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này, em có đồng ý đi cùng anh không?”
Trong mắt Dương Thừa Húc như chứa đựng đầy sao, nhìn chằm chằm Trần Nhật Linh, còn mang theo vẻ mong đợi.
“Nếu như anh vẫn nói như trước đây như thế thì em cảm thấy chúng ta nên đi tới một chỗ không quen ai để sống một cuộc sống thoải mái là không thành vấn đề!”
Trần Nhật Linh cười đáp lại. Thực ra việc sinh hoạt chung với anh ta ở cùng một chỗ cũng không phải là không thể, chỉ là cô ta hy vọng mình có thể có một chút tự do mà thôi.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Đánh giá:
Truyện Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Story
Chương 912
10.0/10 từ 28 lượt.