Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 906
“Nhật Linh, em muốn đến đó, anh sẽ không ngăn cản, nhưng nếu em không ngoan ngoãn nghe lời, hậu quả là gì chắc không cần anh nhắc em cũng hiểu!”
Dương Thừa Húc nhíu mày nhìn xung quanh căn biệt thự một lát, sau đó nhún vai, thả cô ta ra.
“Em sẽ không chạy loạn, huống hồ dây xích đang ở trong tay anh”
Mấy ngày trước, khi vừa mở mắt, cô ta phát hiện bản thân đang ở trong vòng ngực của Dương Thừa Húc thì liền tuyệt vọng, nhưng hôm nay, cô ta lại giống như tìm lại được hy vọng…
Hai người nhìn nhau, sau đó Dương Thừa Húc nắm lấy tay cô ta, ngâm nga một vài câu hát, chậm rãi cùng Trần Nhật Linh bước qua đó, vừa nắm tay cô ta, vừa để ý xung quanh, quan sát kỹ xem căn biệt thực có vấn đề gì không!
Người phụ nữ trong căn biệt thự lúc nãy chính là người của dòng họ Sunrise, thời điểm xuống máy bay, quản gia đã an bài cho cô ấy đến đây ở, lúc cô ấy tỉnh lại, liền cảm thấy xung quanh căn biệt thự này có chút khác thường.
Cô ấy trốn rất kỹ nên Dương Thừa Húc không hề phát hiện, không ngờ hôm nay lại có một con búp bê nữ nhìn thấy cô ấy, người phụ nữ trốn sau cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy Dương Thừa Trúc từng bước đi đến, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
“Hoa ở đây không đẹp, buổi tối anh sẽ mua cho em một bó hoa khác đẹp hơn, được không!”
Hai người đi gần tới nơi căn biệt thự, ánh mắt Trần Nhật Linh chăm chú nhìn vê phía trước, ở đây một thời gian dài như vậy, Trân Nhật Linh đã thăm dò rõ cấu tạo bên trong căn biệt thự.
Tuy rằng không nhìn được rõ ràng, nhưng hiện tại cô ta có thể xác định có người ở bên trong căn biệt thự, tiếp theo chính là xác định xem người bên trong cùng với Dương Thừa Húc có mối quan hệ gì với nhau.
không, nếu như có quan hệ, vậy cô ta có thể thừa cơ hội mà rời khỏi đây.
Sau khi nhìn thấy, Trần Nhật Linh liền rũ mắt, cúi đầu xuống, bàn tay thuận tiện gắt một bông hoa đẹp ở bên cạnh, bông hoa cô ta tùy tiện gắt có màu đỏ rực như máu, cô ta đưa mũi đến gửi, sau đó mỉm cười cầm trên tay.
Dương Thừa Húc thấy cô ta cười một cách vui vẻ, sự bất an trong lòng cũng giảm đi một nửa, anh ta ôm eo Trần Nhật Linh, khẽ cười, kiên nhẫn đứng ở một bên chờ đợi.
Dương Thừa Húc có chút bất an đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, ho nhẹ một tiếng rồi theo bản năng bước từng bước vào bên trong.
“Dương Thừa Húc à, mấy bông hoa này đều bị dập nát hết rồi. Sao chúng ta lại không cẩn thận như vậy nhỉ? Chúng ta cùng đi vào nói chuyện với chủ nhà đi.”
Trần Nhật Linh đứng ở bên cạnh, cô ta đang lo không có cách nào để đi vào. Cô ta không nghĩ tới bản thân ngủ gật là lại có người đưa gối cho như vậy, thật đúng là không tốn một chút thời gian nào.
“Để Abel cử quản gia ra xử lý đi, chúng ta đi về trước. Nếu em thích, anh sẽ sai người trồng hết các loại hoa này ở xung quanh ngôi biệt thự cho em. Hầu hết những người đang sống ở đây đều là khách của Abel. Hậu quả của việc tự ý xông vào là không thể tưởng tượng được đâu.”
Dương Thừa Húc không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Dương Thừa Húc nhíu mày nhìn xung quanh căn biệt thự một lát, sau đó nhún vai, thả cô ta ra.
“Em sẽ không chạy loạn, huống hồ dây xích đang ở trong tay anh”
Mấy ngày trước, khi vừa mở mắt, cô ta phát hiện bản thân đang ở trong vòng ngực của Dương Thừa Húc thì liền tuyệt vọng, nhưng hôm nay, cô ta lại giống như tìm lại được hy vọng…
Hai người nhìn nhau, sau đó Dương Thừa Húc nắm lấy tay cô ta, ngâm nga một vài câu hát, chậm rãi cùng Trần Nhật Linh bước qua đó, vừa nắm tay cô ta, vừa để ý xung quanh, quan sát kỹ xem căn biệt thực có vấn đề gì không!
Người phụ nữ trong căn biệt thự lúc nãy chính là người của dòng họ Sunrise, thời điểm xuống máy bay, quản gia đã an bài cho cô ấy đến đây ở, lúc cô ấy tỉnh lại, liền cảm thấy xung quanh căn biệt thự này có chút khác thường.
Cô ấy trốn rất kỹ nên Dương Thừa Húc không hề phát hiện, không ngờ hôm nay lại có một con búp bê nữ nhìn thấy cô ấy, người phụ nữ trốn sau cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy Dương Thừa Trúc từng bước đi đến, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
“Hoa ở đây không đẹp, buổi tối anh sẽ mua cho em một bó hoa khác đẹp hơn, được không!”
Hai người đi gần tới nơi căn biệt thự, ánh mắt Trần Nhật Linh chăm chú nhìn vê phía trước, ở đây một thời gian dài như vậy, Trân Nhật Linh đã thăm dò rõ cấu tạo bên trong căn biệt thự.
Tuy rằng không nhìn được rõ ràng, nhưng hiện tại cô ta có thể xác định có người ở bên trong căn biệt thự, tiếp theo chính là xác định xem người bên trong cùng với Dương Thừa Húc có mối quan hệ gì với nhau.
không, nếu như có quan hệ, vậy cô ta có thể thừa cơ hội mà rời khỏi đây.
Sau khi nhìn thấy, Trần Nhật Linh liền rũ mắt, cúi đầu xuống, bàn tay thuận tiện gắt một bông hoa đẹp ở bên cạnh, bông hoa cô ta tùy tiện gắt có màu đỏ rực như máu, cô ta đưa mũi đến gửi, sau đó mỉm cười cầm trên tay.
Dương Thừa Húc thấy cô ta cười một cách vui vẻ, sự bất an trong lòng cũng giảm đi một nửa, anh ta ôm eo Trần Nhật Linh, khẽ cười, kiên nhẫn đứng ở một bên chờ đợi.
Dương Thừa Húc có chút bất an đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, ho nhẹ một tiếng rồi theo bản năng bước từng bước vào bên trong.
“Dương Thừa Húc à, mấy bông hoa này đều bị dập nát hết rồi. Sao chúng ta lại không cẩn thận như vậy nhỉ? Chúng ta cùng đi vào nói chuyện với chủ nhà đi.”
Trần Nhật Linh đứng ở bên cạnh, cô ta đang lo không có cách nào để đi vào. Cô ta không nghĩ tới bản thân ngủ gật là lại có người đưa gối cho như vậy, thật đúng là không tốn một chút thời gian nào.
“Để Abel cử quản gia ra xử lý đi, chúng ta đi về trước. Nếu em thích, anh sẽ sai người trồng hết các loại hoa này ở xung quanh ngôi biệt thự cho em. Hầu hết những người đang sống ở đây đều là khách của Abel. Hậu quả của việc tự ý xông vào là không thể tưởng tượng được đâu.”
Dương Thừa Húc không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Đánh giá:
Truyện Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Story
Chương 906
10.0/10 từ 28 lượt.