Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 878
Gã Dương Minh Hạo này vô cùng đang giận, lúc làm chủ tịch Thành phố Hải Phòng ông ta tham ô nhận hối lộ, chuyện xấu gì cũng đã từng làm, bây giờ xử lý ông ta thế nào cũng không quá đáng, chỉ khiến người khác cảm thấy hả hê trong lòng thôi!
“Để Thừa Húc về, tôi ở lại đây, trừ việc đó ra, cậu còn có điều kiện gì nữa?”
Dương Minh Hạo quyết định dứt khoát, gần như ngay sau khi NhanKiến Định dứt lời ông ta đã nghĩ xong rồi, ông ta liếc nhìn Dương Thừa Húc sau lưng, sau đó bình tĩnh nói.
“Quyết định dứt khoát vậy, ông không sợ Dương Thừa Húc ném ông một mình ở chỗ này à? Dù sao… Anh ta cũng không phải con trai ruột của ông.”
Vắt chân ngồi trên ghế sô pha, NhanKiến Định nhìn Dương Minh Hạo nói, trên mặt đầy vẻ vui sướng hả hê.
“Những chuyện này không cần cậu phải quan tâm, còn điều kiện gì nữa tốt nhất nói một lần cho xong đi, không tôi lại quên mất.”
Cho dù tay chân vẫn đang bị khóa lại, nhưng căn bản Dương Minh Hạo không hề sợ hãi, ông ta dùng dáng vẻ khinh thường mở miệng đốp chát lại.
NhanKiến Định nhún vai không quan tâm, hai tay đặt trên bụng nói tiếp: “Tôi chỉ thả người về hai tháng thôi, trong vòng hai tháng này tôi muốn biết tất cả những chuyện phạm pháp của Abel, những việc làm bí mật của anh ta, Dương Thừa Húc là người bên cạnh anh ta, muốn điều tra những chuyện này không phải là việc gì khó cả, tất nhiên phải lấy được chứng cứ mang về đây, nếu không thì cả đời này, Dương Minh Hạo ong đừng mong có thể thoát ra khỏi chỗ này được.”
Nếu chỉ với một điểm sai khiến kẻ khác giết người, hoàn toàn không đủ để kéo Abel vào chỗ chết, chỉ khi nắm giữ được những chuyện dơ bẩn anh ta làm, mới có thể kéo ra được những người đứng sau lưng anh ta.
“Abel không hề tin tưởng tôi, hơn nữa thời gian hai tháng quá ngắn, tôi không thể nào làm được, NhanKiến Định, rõ ràng là anh đang cố ý làm người khác khó xử, anh đúng là không phải người, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh…”
Dương Minh Hạo còn chưa kịp nói gì, Dương Thừa Húc đã kích động xông đến, gân xanh trên cổ anh ta lồi hết cả lên, làn da cũng đỏ bừng, nhìn có vẻ như tâm trạng tương đối kích động.
“Có thể làm được hay không là chuyện của tôi, nếu như cậu bị Abel phát hiện, chắc chắn tôi sẽ không cứu cậu đâu, cho nên tốt nhất cậu nên tìm hiểu rõ ràng rồi hãy quyết định, tôi chỉ cho hai người một cơ hội thôi, rốt cuộc ai đi ra ngoài, ai ở lại chỗ này?”
Cách làm này, người đi ra ngoài tất nhiên là còn có thể sống sót, người ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết, nhưng nếu người đi ra ngoài có thể hoàn thành nhiệm vụ, thì hai người đều có thể thoát được, chuyện này đã trở thành một câu hỏi khó.
“Để Dương Thừa Húc ra ngoài đi, cậu đã nhốt tôi nhiều ngày như vậy rồi, tất nhiên Abel sẽ không tin tưởng tôi nữa, nhưng mà Thừa Húc thì khác. Abel còn chưa hiểu rõ về nó, ông ta cũng không biết mấy ngày rồi Thừa Húc đã đi đâu, chuyện này, chỉ có nó mới làm được.”
Lần này coi như trả hết sạch món nợ năm đó, Dương Minh Hạo nhắm mắt lại, sống lâu như vậy ông ta cũng tương đối thỏa mãn rồi, không có yêu cầu xa vời nào khác, có thể sống tiếp thì sống, không thể sống nữa, chết cũng không tệ.
“Được, nếu ông đã cương quyết như vậy, tất nhiên là tôi không có ý kiến gì.”
NhanKiến Định khẽ gật đầu, đối với lựa chọn này của Dương Minh Hạo đúng là khiến anh phải nhìn ông ta bằng con mắt khác, trong tình hình biết rõ sẽ phải chết, vậy mà còn quyết định bản thân ở lại, xem ra ông ta rất quan tâm đến đứa con trai Dương Thừa Húc này.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
“Để Thừa Húc về, tôi ở lại đây, trừ việc đó ra, cậu còn có điều kiện gì nữa?”
Dương Minh Hạo quyết định dứt khoát, gần như ngay sau khi NhanKiến Định dứt lời ông ta đã nghĩ xong rồi, ông ta liếc nhìn Dương Thừa Húc sau lưng, sau đó bình tĩnh nói.
“Quyết định dứt khoát vậy, ông không sợ Dương Thừa Húc ném ông một mình ở chỗ này à? Dù sao… Anh ta cũng không phải con trai ruột của ông.”
Vắt chân ngồi trên ghế sô pha, NhanKiến Định nhìn Dương Minh Hạo nói, trên mặt đầy vẻ vui sướng hả hê.
“Những chuyện này không cần cậu phải quan tâm, còn điều kiện gì nữa tốt nhất nói một lần cho xong đi, không tôi lại quên mất.”
Cho dù tay chân vẫn đang bị khóa lại, nhưng căn bản Dương Minh Hạo không hề sợ hãi, ông ta dùng dáng vẻ khinh thường mở miệng đốp chát lại.
NhanKiến Định nhún vai không quan tâm, hai tay đặt trên bụng nói tiếp: “Tôi chỉ thả người về hai tháng thôi, trong vòng hai tháng này tôi muốn biết tất cả những chuyện phạm pháp của Abel, những việc làm bí mật của anh ta, Dương Thừa Húc là người bên cạnh anh ta, muốn điều tra những chuyện này không phải là việc gì khó cả, tất nhiên phải lấy được chứng cứ mang về đây, nếu không thì cả đời này, Dương Minh Hạo ong đừng mong có thể thoát ra khỏi chỗ này được.”
Nếu chỉ với một điểm sai khiến kẻ khác giết người, hoàn toàn không đủ để kéo Abel vào chỗ chết, chỉ khi nắm giữ được những chuyện dơ bẩn anh ta làm, mới có thể kéo ra được những người đứng sau lưng anh ta.
“Abel không hề tin tưởng tôi, hơn nữa thời gian hai tháng quá ngắn, tôi không thể nào làm được, NhanKiến Định, rõ ràng là anh đang cố ý làm người khác khó xử, anh đúng là không phải người, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh…”
Dương Minh Hạo còn chưa kịp nói gì, Dương Thừa Húc đã kích động xông đến, gân xanh trên cổ anh ta lồi hết cả lên, làn da cũng đỏ bừng, nhìn có vẻ như tâm trạng tương đối kích động.
“Có thể làm được hay không là chuyện của tôi, nếu như cậu bị Abel phát hiện, chắc chắn tôi sẽ không cứu cậu đâu, cho nên tốt nhất cậu nên tìm hiểu rõ ràng rồi hãy quyết định, tôi chỉ cho hai người một cơ hội thôi, rốt cuộc ai đi ra ngoài, ai ở lại chỗ này?”
Cách làm này, người đi ra ngoài tất nhiên là còn có thể sống sót, người ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết, nhưng nếu người đi ra ngoài có thể hoàn thành nhiệm vụ, thì hai người đều có thể thoát được, chuyện này đã trở thành một câu hỏi khó.
“Để Dương Thừa Húc ra ngoài đi, cậu đã nhốt tôi nhiều ngày như vậy rồi, tất nhiên Abel sẽ không tin tưởng tôi nữa, nhưng mà Thừa Húc thì khác. Abel còn chưa hiểu rõ về nó, ông ta cũng không biết mấy ngày rồi Thừa Húc đã đi đâu, chuyện này, chỉ có nó mới làm được.”
Lần này coi như trả hết sạch món nợ năm đó, Dương Minh Hạo nhắm mắt lại, sống lâu như vậy ông ta cũng tương đối thỏa mãn rồi, không có yêu cầu xa vời nào khác, có thể sống tiếp thì sống, không thể sống nữa, chết cũng không tệ.
“Được, nếu ông đã cương quyết như vậy, tất nhiên là tôi không có ý kiến gì.”
NhanKiến Định khẽ gật đầu, đối với lựa chọn này của Dương Minh Hạo đúng là khiến anh phải nhìn ông ta bằng con mắt khác, trong tình hình biết rõ sẽ phải chết, vậy mà còn quyết định bản thân ở lại, xem ra ông ta rất quan tâm đến đứa con trai Dương Thừa Húc này.
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Đánh giá:
Truyện Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Story
Chương 878
10.0/10 từ 28 lượt.