Nhân Thường
Chương 146: Một kiếp tái hiện
87@-
Hàn Tông cũng hiểu cái gọi là địa vị và quyền lực, thế gian này vạn vật đều có quy tắc.
Càng ở trên cao gió càng lớn, nàng ta không thể công khai hại bất kỳ ai mà không có lý do chính đáng. Người thì đông mà ghế chỉ có một, vô số kẻ đang chằm chằm vào nàng ta ấy chứ. Nhược điểm lớn nhất của nàng ta lại là thể phàm nhân, do đó quyền hạn của nàng ta cũng không thật lớn như chức vị.
Đây cũng là một điểm lợi với đối thủ hoặc những kẻ bị nàng ta "để ý" như Hàn Tông, với điểm mấu chốt này. Hắn chỉ cần không vi phạm bất cứ điều luật nào môn quy đặt ra, Hàn Tông cũng chẳng sợ bị nàng ta sờ gáy. Vấn đề hắn cảm thấy lo lắng là nàng ta không đánh đằng trước mà lại đấm sau lưng, ấy mới là tai họa khó phòng.
Đan dược tới tay, Hàn bắt đầu ngay vào việc chữa thương, hắn nhờ gã họ Mã dỡ bỏ tin tức cần mua đan đi. Bản thân hắn đóng cửa ngồi điều hòa tĩnh tâm trong động phủ, thời gian cứ thế lại trôi qua vài ngày…
Trong lúc ấy tại rừng trúc, Thanh Y đang lẳng lặng nhìn mặt hồ, khuôn mặt nàng phản chiếu những tia bình lặng. Thật sâu trong nội tâm nàng đều nghi hoặc, phần lớn là đang lo nghĩ chuyện khác.
Chỉ là gã áo đen phía sau lại không nhìn ra được tâm tư của nàng, gã cho rằng lần thất bại này đã đả kích tới lòng kiêu ngạo mới khiến nàng thành ra như vậy.
Đây cũng không phải lần đầu gã thấy được cảnh này, chỉ là đám người có thể khiến nàng thành ra như vậy thì không một ai là kẻ bình thường. Duy chỉ có lần này, một tên đệ tử bình thường cũng có thể khiến nàng như vậy. Điều này khiến gã càng khó hiểu, trong lòng lại sản sinh ra nhiều nghi vấn.
Phải chăng cũng chính là bị một kẻ thuộc tầng lớp thấp kém như vậy đả bại, nàng cũng sẽ sinh ra tâm lý như thế?.
Còn đang đoán già đoán non, gã nghe thấy nàng ta lên tiếng hỏi:
"Tình hình hắn như thế nào rồi?."
Nghe được câu này gã thở phào trong lòng, ánh mắt lại sáng lên, mỗi lần như thế nàng là đã thoát khỏi tâm trạng kia. Gã cung kính thưa:
"Đại nhân, nghe nói hắn đã bế quan bắt đầu điều trị thương thế…"
Thấy Thanh Y gật đầu không nói, gã sốt ruột đánh bạo hỏi:
"Đại nhân không định làm gì sao? Tỉ như "vô ý" để cho đám ngươi kia cùng mang đan dược tới cho hắn, như vậy thì ít nhất hắn cũng sinh ra nghi vấn về kết quả…. "
Thanh Y ngắt lời nói:
"Ngươi nghĩ đám kia thoát được sao? Dù sao trên danh nghĩa họ cũng là thân sư đồ huynh đệ. Bọn họ trước sau cũng sẽ bị cái gọi là đánh giá của người đời quấn lấy, không thoát khỏi được đâu. Hắn có giảm bớt nghi ngờ hay không thì chưa biết, nhưng mà dây dưa ồn ào mãi nhiều kẻ khác lại biết là ta làm đấy. Hừ… như thế có khác nào móc tiền túi phát thiện tâm cho đám nhà giàu, cảm ơn chưa thấy chỉ thấy nhục. Chuyện không công lại có hại như vậy, ta làm làm gì?."
Thanh Y cười khẩy nói:
"Nhưng mà như ngươi đã nói, hắn biết thì làm gì được ta? Ta cầm chuôi hắn cầm lưỡi, tính thế nào hắn cũng thiệt. Chỉ là đã lộ thì cần phải tính toán lại một chút, trước khi cô ta trở về…"
Trái với câu chuyện triết lý về kẻ dùng mưu mà nàng ta kể cho gã nghe, câu nói này thật sự là trở mặt rất nhanh. Gã ta nghe vậy thì tò mò hỏi:
"Vậy người bước kế tiếp định làm thế nào…"
Thanh Y lắc đầu nói:
"Dục túc bất đạt, chúng ta làm nhiều chuyện như vậy hẳn là sẽ có kẻ chú ý. Trước hãy để cho kẻ khác ra sân, chúng ta yên lặng ở sau cũng tiện xóa dấu vết mấy việc kia. Vấn đề là chỉ cần cô ta không thể quay về, hắn trước sau vẫn là cá nằm trong chậu mà thôi."
Nàng ta lạnh nhạt nói tiếp:
"Bỏ qua chuyện tên nhóc đi, những vấn đề khác thế nào rồi?."
"Bẩm đại nhân, bên phía Nội Các Phong đưa tin trong nửa năm tới sẽ diễn ra đại hội luận võ. Chúng ta cần phải phối hợp với Pháp Đường duy trì trật tự, còn cần sẵn sàng điều tra nếu có gian lận. Tiếp đến là tin tức manh nha từ nơi kia báo về, thú triều loại nhỏ bất ngờ hình thành, có ngư cơ phát sinh. Ít nhất là trong một năm tới, cũng cần phải có người đi điều tra."
Gã lật ra tấm ngọc thạch, sau khi dò thông tin bên trong thì lại nói tiếp:
"Việc Huân thái trưởng lão chứng Lôi Kiếp đã sắp xong, ăn ninh bên trong và ngoài càng cần phải thắt chặt. Cùng với một vài bí sự khác… "
Gã một mạch nói ra một vài điểm chính sự cần có Hình Đường của nàng tham gia, nhưng hầu hết là trên danh nghĩa, coi như góp cho đủ mặt. Tới đoạn cuối gã dè dặt nói:
"Đại nhân, vừa có tin tức bóng gió lọt ra ngoài, nghe nói kỳ hạn tới gã Bách Ái sẽ được bổ nhiệm vào vị trí Phó Hộ Thám Đường. Chúng ta cũng nên chuẩn bị quà mừng từ bây giờ…."
Thanh Y nghe vậy liền nói:
"Ta hiểu ý ngươi, thật ra ta không ngại việc đó, trong bất kì tổ chức môn phái nào cũng thế. Hại từ dưới lên là chuyện bình thường, hại từ trên xuống mới đáng lo. Ta chỉ thắc mắc không biết là gã ta để ngồi vào chỗ đó, chú của gã đã nhả ra bao nhiêu đây?."
Gã áo đen bực tức nói:
"Thiên tư ngu dốt, linh căn tệ hại vậy mà lại đầu thai vào đúng nhà có chú làm phong chủ. Với tài lực ấy, chỉ hơn ba mươi năm tu hành cũng vào được tới Hợp Linh sơ kỳ. Quả thật là chó ngáp phải ruồi.."
Tới đoạn đó gã cười khẩy nghĩ bụng mỉa mai…
"Cảnh giới thì là vậy nhưng tu vi chiến lực lại quá kém, âu cũng là do dùng bí pháp để ăn gian thọ nguyên của cảnh giới Hợp Linh. Chỉ sợ đây cũng là cảnh giới cao nhất mà gã có thể đi tới được rồi…"
"Ngươi nghĩ ai cũng ngáp được như vậy à? Mà có gì ngạc nhiên đâu, máu huyết chính là một sợi dây vô hình buộc chặt quan hệ, từ đó hình thành sản sinh ra lợi ích. Từ một người thành công, theo đó cả gia tộc hay dòng họ cũng sẽ theo đó tăng tiến lên cao. Đời trước nối đời sau, lại dựa vào lợi ích để móc nối quan hệ bên ngoài, cây to nhiều rễ, từ đó địa vị củng cố thêm vững chắc. Chẳng nói gì gã, ngươi cứ nhìn mấy vị chủ phong khác mà xem, nào có ai không có tiến cử người nhà chứ?."
Thanh Y lại nói tiếp:
"Nhưng mà đời người cũng có thăng có trầm, cây to đổ xuống cây bé chưa kịp lớn lên thay. Tất nhiên phần trống đó cây khác sẽ nhảy vào, từ đó mà suy ra nó không lớn nhanh giành lại. Vậy thì chỉ có thể làm kiếp tầm gửi, theo thời gian dần lụi tàn mà thôi."
Thanh Y lại lắc đầu nhìn gã nói tiếp:
"Ngươi có vẻ lo xa rồi đấy, ở thế giới tu giả vốn thực lực vi tôn này, chẳng có thế lực nào là không thể đổ cả. Bọn người Bách Vi này, suy cho cùng chỉ là muốn được người khác coi trọng mà thôi. Còn muốn được người khác tôn kính, vẫn là phải đi trên con đường tu hành…."
Gã áo đen bấy giờ mới gật đầu cảm thán:
"Đại nhân nói phải, thiên kiêu không chết mới chính là đáp án cho câu hỏi này. Đại nhân, thuộc hạ nghe nói phía tây có một vị tuyệt thế. Người ta đồn rằng nàng ta có thể chất Cửu Chuyển Thánh Âm, tin rằng ba mươi tuổi có thể tới Hoàng cảnh. Là nhân tài kiệt xuất đời này của Linh Thánh Cung. Nếu như so anh tài đồng lứa, Hàn Phong của môn ta cũng chỉ đến vậy mà thôi."
Thanh Y nghe vậy ánh mắt càng nhìn về phương xa thâm trầm hơn, trong đôi mắt lại lóe ra một tia quyết tâm lạ thường.
"Đời người, thật sự là có con đường đi ngược ý trời, nghịch thiên cải mệnh thật sao… "
…
Ở một nơi phương tây cách rất xa Tru Thiên Môn tới hàng tỉ tỉ dặm, nơi vùng núi hẻo lánh lại có một căn biệt viện rộng lớn.
Căn viện rộng tới cả mấy ngàn mét vuông, từng lầu trúc san sát, từng đường đi rậm rạp hoa cỏ đủ các màu sắc.
Một con bướm sặc sỡ vừa hút mật trên nhụy hoa, nó lại bay sang một bông hoa khác bên cạnh. Nhưng rồi rất nhanh nó bay sang một bông khác, thế rồi lại một bông khác nữa. Con bướm nhận ra, hoa ở đây đã bị đồng loại hút hết mật rồi, nó vẫn chăm chỉ tìm từng bông với hi vọng còn sót lại chút gì đó.
Lúc này một làn gió thoảng qua, con bướm ngửi thấy mùi vị của loài hoa Thanh Trúc nơi đằng xa, nó không chần chừ bay về nơi đó.
Nó không biết bản thân vừa vô tình bay xuyên qua một màng mỏng không gian trước mắt, màng mỏng giao động như sóng nước, rất nhanh lại yên tĩnh như ban đầu.
Con bướm hồn nhiên bay tới hút mật hoa, hoa ở đây chưa bị hút mật, nó vô tư hút thỏa thích mặc cho mùi máu tanh khó chịu từ gian lầu bay ra.
Gần nơi cửa sổ chỗ giàn hoa Tử Đằng, một nữ tử khóe miệng rỉ máu, nàng chạc tuổi mười bốn. Nàng dung mạo thanh tú, mang theo khí chất gần gũi, khuôn mặt lúc này đã tái nhợt đi nhìn kẻ đối diện.
Đối diện nàng ta là một nữ tử khác, nàng ta cũng có dáng vẻ y hệt chỉ là lớn tuổi hơn một chút. Điều đáng nói chính là nàng ta tay đang cầm một thanh kiếm nhuộm đỏ máu, mà mũi kiếm vẫn còn cắm trên ngực cô gái kia.
"Minh Tâm, ai bảo ngươi lại có tư chất hơn ta chứ? Có trách thì nên trách trò đời oái oăm, đã đưa đẩy chúng ta tới bước này."
Nàng ta dứt khoát rút thanh kiếm ra, chỉ thấy máu tươi rơi đầy đất, mà nữ tử kia lúc này đã lùi sau ngã ngửa qua cửa sổ rơi phịch xuống đất tắc thở.
Chỉ thấy nàng ta đi đến bên lan can cửa nhìn xuống, miệng thì thào:
"Ngươi không nên có mặt trên đời này, mẹ ngươi đã cướp cha ta, giờ lại tới ngươi cướp cơ hội tỏa sáng của ta…."
Nàng ta rất nhanh lôi ra một lọ thuốc rắc lên những vệt máu, sau đó nhảy xuống ấn cái xác nữ tử vào bao. Làm xong nàng ta thu lại trận cờ, sau đó nhắm một hướng mà vụt đi.
Một xác người từ trên đỉnh núi cứ thế rơi xuống vực sâu, nhìn cảnh này nàng ta mỉm cười rồi quay đầu đi khỏi.
Chỉ là nàng ta vừa đi không xa, trên trời không một gợn mây lại có một tia sét huyết phách phá không đánh xuống.
Ầm một tiếng nổ lớn, nó phá tan tảng đá tạo thành hố sâu mấy chục trượng, làn khí kình tỏa ra cuốn phăng mọi thứ.
Nàng ta cách xa trăm trượng vẫn bị kình khí quét trúng, văng tận trăm mét mới lảo đảo đứng dậy….
"Cái… cái gì thế…."
Nàng cả người trầy trật, quần áo toe tua đôi chỗ rớm máu, một cánh tay rũ xuống như là cành cây bị gãy. Còn chưa kịp hiểu cớ sự, tròng mắt nàng đã co rút, cả người nổi đầy da gà.
Phía xa nơi tia sét vừa đánh bùng lên ngọn lửa, từng cơn gió nhẹ thoảng rồi dần dần gió giật mạnh hơn. Sau cùng chúng tạo thành những cơn gió lốc, lại kết hợp với ngọn lửa kia hình thành vòi rồng lửa.
Vòi rồng lửa đi tới đâu, nơi đó cháy rực tới đấy, chẳng mấy chốc đã lan thành biển lửa.
Nàng ta vô thức nhìn lên trời cao, mây đen lúc này cuộn thành một vòng xoáy khổng lồ, từ nơi tâm nó chớp động những ánh quang màu đỏ.
Nàng ta vội vàng xoay người bỏ chạy, cũng chẳng quản cái kia rốt cục là đang diễn ra thứ gì.
Cũng cách nơi đó cực kỳ xa, một nữ tử đang đạp không bay đi, bất chợt nàng dừng lại nhìn về nơi đó…
"Thiên địa hàng lâm, chuyển kiếp trùng thiên...."
Nàng ngưng trọng nhìn lại nơi ấy, thần sắc khó tin nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, trong một thoáng bóng dáng đã tiêu tán…
Lại nói về cái xác nữ tử kia, khi nàng ta vừa rơi thẳng xuống cũng thật may vướng phải dây leo mà dừng lại. Nhưng dây leo cũng không đủ khả năng giữ lại, nó nhanh chóng đứt phăng rơi theo nàng.
Cũng trong lúc này một vòng gió xoáy nhỏ từ dưới vực sâu bay lên, thật sự là trùng hợp lại va chạm vào thân thể nàng. Vòng gió xoáy quá nhỏ, nó không thể cuốn nàng đi nhưng lại làm cho lực rơi của nàng giảm xuống.
Rất nhanh vòng xoáy tan đi nàng lại rơi xuống, thiên địa vốn có số mệnh, tự nhiên vốn có tuần hoàn. Phía trên khi nàng rơi xuống xảy ra dị tượng kinh thiên, phía dưới vực cũng không ít dao động.
Từng luồng gió mới hiện, chúng đan xen vào nhau tạo thành gió lốc nhỏ chậm chạp bay lên, mỗi lần như vậy lại đụng phải thân thể nàng ta rồi chậm rãi tiêu tan. Nếu như không có thân xác nàng ta phá đi, những vòng xoáy nhỏ lúc này đã thành một cơn lốc khổng lồ rồi.
Cho tới khi cách đáy vực còn trăm mét, nơi này gió xoáy vừa mới hình thành, vốn không đủ lực nâng đỡ. Nàng rất nhanh đã tự do rơi xuống, số mệnh một lần nữa an bài, nơi dưới là một dòng sông.
Nàng cứ như thế bị con sông cuốn đi, nhưng mà chưa trôi được bao xa, nơi đằng xa một nữ tử vô thanh hiện ra nhìn đến.
"Dị tượng phát sinh từ đây, chẳng lẽ ứng kiếp vào người con bé…."
Nàng ta nhìn thi thể đang chìm nổi xuôi theo dòng nước, từ trong con mắt ấy đã thấu tỏ nguyên do.
"Rơi cao vạn trượng, thân thể lại như không mảy may tổn hại, có lạ không cơ chứ…"
Lời vừa dứt, bóng nàng ta cũng mơ hồ biến mất, kì lạ thay thi thể thiếu nữ cũng chìm dần vào làn bọt nước trắng xóa…
Ba ngày sau ở một nơi hang động cách đó không xa, nữ tử nọ chậm rãi từ từ mở mắt, trong con ngươi kia lại ẩn hiện từng tia mờ mịt…
Một cơn đau ập tới khiến nàng ta thé lên rồi ôm đầu quằn quại… Không lâu sau nàng ta vừa thở dốc vừa gượng dậy cố tựa lưng vào vách đá, ánh mắt nàng lúc này lại phảng phất nhiều thảng thốt…
"Ta… đây là… xuyên không rồi... sao…."
…
Nhân Thường
Hàn Tông cũng hiểu cái gọi là địa vị và quyền lực, thế gian này vạn vật đều có quy tắc.
Càng ở trên cao gió càng lớn, nàng ta không thể công khai hại bất kỳ ai mà không có lý do chính đáng. Người thì đông mà ghế chỉ có một, vô số kẻ đang chằm chằm vào nàng ta ấy chứ. Nhược điểm lớn nhất của nàng ta lại là thể phàm nhân, do đó quyền hạn của nàng ta cũng không thật lớn như chức vị.
Đây cũng là một điểm lợi với đối thủ hoặc những kẻ bị nàng ta "để ý" như Hàn Tông, với điểm mấu chốt này. Hắn chỉ cần không vi phạm bất cứ điều luật nào môn quy đặt ra, Hàn Tông cũng chẳng sợ bị nàng ta sờ gáy. Vấn đề hắn cảm thấy lo lắng là nàng ta không đánh đằng trước mà lại đấm sau lưng, ấy mới là tai họa khó phòng.
Đan dược tới tay, Hàn bắt đầu ngay vào việc chữa thương, hắn nhờ gã họ Mã dỡ bỏ tin tức cần mua đan đi. Bản thân hắn đóng cửa ngồi điều hòa tĩnh tâm trong động phủ, thời gian cứ thế lại trôi qua vài ngày…
Trong lúc ấy tại rừng trúc, Thanh Y đang lẳng lặng nhìn mặt hồ, khuôn mặt nàng phản chiếu những tia bình lặng. Thật sâu trong nội tâm nàng đều nghi hoặc, phần lớn là đang lo nghĩ chuyện khác.
Chỉ là gã áo đen phía sau lại không nhìn ra được tâm tư của nàng, gã cho rằng lần thất bại này đã đả kích tới lòng kiêu ngạo mới khiến nàng thành ra như vậy.
Đây cũng không phải lần đầu gã thấy được cảnh này, chỉ là đám người có thể khiến nàng thành ra như vậy thì không một ai là kẻ bình thường. Duy chỉ có lần này, một tên đệ tử bình thường cũng có thể khiến nàng như vậy. Điều này khiến gã càng khó hiểu, trong lòng lại sản sinh ra nhiều nghi vấn.
Phải chăng cũng chính là bị một kẻ thuộc tầng lớp thấp kém như vậy đả bại, nàng cũng sẽ sinh ra tâm lý như thế?.
Còn đang đoán già đoán non, gã nghe thấy nàng ta lên tiếng hỏi:
"Tình hình hắn như thế nào rồi?."
Nghe được câu này gã thở phào trong lòng, ánh mắt lại sáng lên, mỗi lần như thế nàng là đã thoát khỏi tâm trạng kia. Gã cung kính thưa:
"Đại nhân, nghe nói hắn đã bế quan bắt đầu điều trị thương thế…"
Thấy Thanh Y gật đầu không nói, gã sốt ruột đánh bạo hỏi:
"Đại nhân không định làm gì sao? Tỉ như "vô ý" để cho đám ngươi kia cùng mang đan dược tới cho hắn, như vậy thì ít nhất hắn cũng sinh ra nghi vấn về kết quả…. "
Thanh Y ngắt lời nói:
"Ngươi nghĩ đám kia thoát được sao? Dù sao trên danh nghĩa họ cũng là thân sư đồ huynh đệ. Bọn họ trước sau cũng sẽ bị cái gọi là đánh giá của người đời quấn lấy, không thoát khỏi được đâu. Hắn có giảm bớt nghi ngờ hay không thì chưa biết, nhưng mà dây dưa ồn ào mãi nhiều kẻ khác lại biết là ta làm đấy. Hừ… như thế có khác nào móc tiền túi phát thiện tâm cho đám nhà giàu, cảm ơn chưa thấy chỉ thấy nhục. Chuyện không công lại có hại như vậy, ta làm làm gì?."
Thanh Y cười khẩy nói:
"Nhưng mà như ngươi đã nói, hắn biết thì làm gì được ta? Ta cầm chuôi hắn cầm lưỡi, tính thế nào hắn cũng thiệt. Chỉ là đã lộ thì cần phải tính toán lại một chút, trước khi cô ta trở về…"
Trái với câu chuyện triết lý về kẻ dùng mưu mà nàng ta kể cho gã nghe, câu nói này thật sự là trở mặt rất nhanh. Gã ta nghe vậy thì tò mò hỏi:
"Vậy người bước kế tiếp định làm thế nào…"
Thanh Y lắc đầu nói:
"Dục túc bất đạt, chúng ta làm nhiều chuyện như vậy hẳn là sẽ có kẻ chú ý. Trước hãy để cho kẻ khác ra sân, chúng ta yên lặng ở sau cũng tiện xóa dấu vết mấy việc kia. Vấn đề là chỉ cần cô ta không thể quay về, hắn trước sau vẫn là cá nằm trong chậu mà thôi."
Nàng ta lạnh nhạt nói tiếp:
"Bỏ qua chuyện tên nhóc đi, những vấn đề khác thế nào rồi?."
"Bẩm đại nhân, bên phía Nội Các Phong đưa tin trong nửa năm tới sẽ diễn ra đại hội luận võ. Chúng ta cần phải phối hợp với Pháp Đường duy trì trật tự, còn cần sẵn sàng điều tra nếu có gian lận. Tiếp đến là tin tức manh nha từ nơi kia báo về, thú triều loại nhỏ bất ngờ hình thành, có ngư cơ phát sinh. Ít nhất là trong một năm tới, cũng cần phải có người đi điều tra."
Gã lật ra tấm ngọc thạch, sau khi dò thông tin bên trong thì lại nói tiếp:
"Việc Huân thái trưởng lão chứng Lôi Kiếp đã sắp xong, ăn ninh bên trong và ngoài càng cần phải thắt chặt. Cùng với một vài bí sự khác… "
Gã một mạch nói ra một vài điểm chính sự cần có Hình Đường của nàng tham gia, nhưng hầu hết là trên danh nghĩa, coi như góp cho đủ mặt. Tới đoạn cuối gã dè dặt nói:
"Đại nhân, vừa có tin tức bóng gió lọt ra ngoài, nghe nói kỳ hạn tới gã Bách Ái sẽ được bổ nhiệm vào vị trí Phó Hộ Thám Đường. Chúng ta cũng nên chuẩn bị quà mừng từ bây giờ…."
Thanh Y nghe vậy liền nói:
"Ta hiểu ý ngươi, thật ra ta không ngại việc đó, trong bất kì tổ chức môn phái nào cũng thế. Hại từ dưới lên là chuyện bình thường, hại từ trên xuống mới đáng lo. Ta chỉ thắc mắc không biết là gã ta để ngồi vào chỗ đó, chú của gã đã nhả ra bao nhiêu đây?."
Gã áo đen bực tức nói:
"Thiên tư ngu dốt, linh căn tệ hại vậy mà lại đầu thai vào đúng nhà có chú làm phong chủ. Với tài lực ấy, chỉ hơn ba mươi năm tu hành cũng vào được tới Hợp Linh sơ kỳ. Quả thật là chó ngáp phải ruồi.."
Tới đoạn đó gã cười khẩy nghĩ bụng mỉa mai…
"Cảnh giới thì là vậy nhưng tu vi chiến lực lại quá kém, âu cũng là do dùng bí pháp để ăn gian thọ nguyên của cảnh giới Hợp Linh. Chỉ sợ đây cũng là cảnh giới cao nhất mà gã có thể đi tới được rồi…"
"Ngươi nghĩ ai cũng ngáp được như vậy à? Mà có gì ngạc nhiên đâu, máu huyết chính là một sợi dây vô hình buộc chặt quan hệ, từ đó hình thành sản sinh ra lợi ích. Từ một người thành công, theo đó cả gia tộc hay dòng họ cũng sẽ theo đó tăng tiến lên cao. Đời trước nối đời sau, lại dựa vào lợi ích để móc nối quan hệ bên ngoài, cây to nhiều rễ, từ đó địa vị củng cố thêm vững chắc. Chẳng nói gì gã, ngươi cứ nhìn mấy vị chủ phong khác mà xem, nào có ai không có tiến cử người nhà chứ?."
Thanh Y lại nói tiếp:
"Nhưng mà đời người cũng có thăng có trầm, cây to đổ xuống cây bé chưa kịp lớn lên thay. Tất nhiên phần trống đó cây khác sẽ nhảy vào, từ đó mà suy ra nó không lớn nhanh giành lại. Vậy thì chỉ có thể làm kiếp tầm gửi, theo thời gian dần lụi tàn mà thôi."
Thanh Y lại lắc đầu nhìn gã nói tiếp:
"Ngươi có vẻ lo xa rồi đấy, ở thế giới tu giả vốn thực lực vi tôn này, chẳng có thế lực nào là không thể đổ cả. Bọn người Bách Vi này, suy cho cùng chỉ là muốn được người khác coi trọng mà thôi. Còn muốn được người khác tôn kính, vẫn là phải đi trên con đường tu hành…."
Gã áo đen bấy giờ mới gật đầu cảm thán:
"Đại nhân nói phải, thiên kiêu không chết mới chính là đáp án cho câu hỏi này. Đại nhân, thuộc hạ nghe nói phía tây có một vị tuyệt thế. Người ta đồn rằng nàng ta có thể chất Cửu Chuyển Thánh Âm, tin rằng ba mươi tuổi có thể tới Hoàng cảnh. Là nhân tài kiệt xuất đời này của Linh Thánh Cung. Nếu như so anh tài đồng lứa, Hàn Phong của môn ta cũng chỉ đến vậy mà thôi."
Thanh Y nghe vậy ánh mắt càng nhìn về phương xa thâm trầm hơn, trong đôi mắt lại lóe ra một tia quyết tâm lạ thường.
"Đời người, thật sự là có con đường đi ngược ý trời, nghịch thiên cải mệnh thật sao… "
…
Ở một nơi phương tây cách rất xa Tru Thiên Môn tới hàng tỉ tỉ dặm, nơi vùng núi hẻo lánh lại có một căn biệt viện rộng lớn.
Căn viện rộng tới cả mấy ngàn mét vuông, từng lầu trúc san sát, từng đường đi rậm rạp hoa cỏ đủ các màu sắc.
Một con bướm sặc sỡ vừa hút mật trên nhụy hoa, nó lại bay sang một bông hoa khác bên cạnh. Nhưng rồi rất nhanh nó bay sang một bông khác, thế rồi lại một bông khác nữa. Con bướm nhận ra, hoa ở đây đã bị đồng loại hút hết mật rồi, nó vẫn chăm chỉ tìm từng bông với hi vọng còn sót lại chút gì đó.
Lúc này một làn gió thoảng qua, con bướm ngửi thấy mùi vị của loài hoa Thanh Trúc nơi đằng xa, nó không chần chừ bay về nơi đó.
Nó không biết bản thân vừa vô tình bay xuyên qua một màng mỏng không gian trước mắt, màng mỏng giao động như sóng nước, rất nhanh lại yên tĩnh như ban đầu.
Con bướm hồn nhiên bay tới hút mật hoa, hoa ở đây chưa bị hút mật, nó vô tư hút thỏa thích mặc cho mùi máu tanh khó chịu từ gian lầu bay ra.
Gần nơi cửa sổ chỗ giàn hoa Tử Đằng, một nữ tử khóe miệng rỉ máu, nàng chạc tuổi mười bốn. Nàng dung mạo thanh tú, mang theo khí chất gần gũi, khuôn mặt lúc này đã tái nhợt đi nhìn kẻ đối diện.
Đối diện nàng ta là một nữ tử khác, nàng ta cũng có dáng vẻ y hệt chỉ là lớn tuổi hơn một chút. Điều đáng nói chính là nàng ta tay đang cầm một thanh kiếm nhuộm đỏ máu, mà mũi kiếm vẫn còn cắm trên ngực cô gái kia.
"Minh Tâm, ai bảo ngươi lại có tư chất hơn ta chứ? Có trách thì nên trách trò đời oái oăm, đã đưa đẩy chúng ta tới bước này."
Nàng ta dứt khoát rút thanh kiếm ra, chỉ thấy máu tươi rơi đầy đất, mà nữ tử kia lúc này đã lùi sau ngã ngửa qua cửa sổ rơi phịch xuống đất tắc thở.
Chỉ thấy nàng ta đi đến bên lan can cửa nhìn xuống, miệng thì thào:
"Ngươi không nên có mặt trên đời này, mẹ ngươi đã cướp cha ta, giờ lại tới ngươi cướp cơ hội tỏa sáng của ta…."
Nàng ta rất nhanh lôi ra một lọ thuốc rắc lên những vệt máu, sau đó nhảy xuống ấn cái xác nữ tử vào bao. Làm xong nàng ta thu lại trận cờ, sau đó nhắm một hướng mà vụt đi.
Một xác người từ trên đỉnh núi cứ thế rơi xuống vực sâu, nhìn cảnh này nàng ta mỉm cười rồi quay đầu đi khỏi.
Chỉ là nàng ta vừa đi không xa, trên trời không một gợn mây lại có một tia sét huyết phách phá không đánh xuống.
Ầm một tiếng nổ lớn, nó phá tan tảng đá tạo thành hố sâu mấy chục trượng, làn khí kình tỏa ra cuốn phăng mọi thứ.
Nàng ta cách xa trăm trượng vẫn bị kình khí quét trúng, văng tận trăm mét mới lảo đảo đứng dậy….
"Cái… cái gì thế…."
Nàng cả người trầy trật, quần áo toe tua đôi chỗ rớm máu, một cánh tay rũ xuống như là cành cây bị gãy. Còn chưa kịp hiểu cớ sự, tròng mắt nàng đã co rút, cả người nổi đầy da gà.
Phía xa nơi tia sét vừa đánh bùng lên ngọn lửa, từng cơn gió nhẹ thoảng rồi dần dần gió giật mạnh hơn. Sau cùng chúng tạo thành những cơn gió lốc, lại kết hợp với ngọn lửa kia hình thành vòi rồng lửa.
Vòi rồng lửa đi tới đâu, nơi đó cháy rực tới đấy, chẳng mấy chốc đã lan thành biển lửa.
Nàng ta vô thức nhìn lên trời cao, mây đen lúc này cuộn thành một vòng xoáy khổng lồ, từ nơi tâm nó chớp động những ánh quang màu đỏ.
Nàng ta vội vàng xoay người bỏ chạy, cũng chẳng quản cái kia rốt cục là đang diễn ra thứ gì.
Cũng cách nơi đó cực kỳ xa, một nữ tử đang đạp không bay đi, bất chợt nàng dừng lại nhìn về nơi đó…
"Thiên địa hàng lâm, chuyển kiếp trùng thiên...."
Nàng ngưng trọng nhìn lại nơi ấy, thần sắc khó tin nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, trong một thoáng bóng dáng đã tiêu tán…
Lại nói về cái xác nữ tử kia, khi nàng ta vừa rơi thẳng xuống cũng thật may vướng phải dây leo mà dừng lại. Nhưng dây leo cũng không đủ khả năng giữ lại, nó nhanh chóng đứt phăng rơi theo nàng.
Cũng trong lúc này một vòng gió xoáy nhỏ từ dưới vực sâu bay lên, thật sự là trùng hợp lại va chạm vào thân thể nàng. Vòng gió xoáy quá nhỏ, nó không thể cuốn nàng đi nhưng lại làm cho lực rơi của nàng giảm xuống.
Rất nhanh vòng xoáy tan đi nàng lại rơi xuống, thiên địa vốn có số mệnh, tự nhiên vốn có tuần hoàn. Phía trên khi nàng rơi xuống xảy ra dị tượng kinh thiên, phía dưới vực cũng không ít dao động.
Từng luồng gió mới hiện, chúng đan xen vào nhau tạo thành gió lốc nhỏ chậm chạp bay lên, mỗi lần như vậy lại đụng phải thân thể nàng ta rồi chậm rãi tiêu tan. Nếu như không có thân xác nàng ta phá đi, những vòng xoáy nhỏ lúc này đã thành một cơn lốc khổng lồ rồi.
Cho tới khi cách đáy vực còn trăm mét, nơi này gió xoáy vừa mới hình thành, vốn không đủ lực nâng đỡ. Nàng rất nhanh đã tự do rơi xuống, số mệnh một lần nữa an bài, nơi dưới là một dòng sông.
Nàng cứ như thế bị con sông cuốn đi, nhưng mà chưa trôi được bao xa, nơi đằng xa một nữ tử vô thanh hiện ra nhìn đến.
"Dị tượng phát sinh từ đây, chẳng lẽ ứng kiếp vào người con bé…."
Nàng ta nhìn thi thể đang chìm nổi xuôi theo dòng nước, từ trong con mắt ấy đã thấu tỏ nguyên do.
"Rơi cao vạn trượng, thân thể lại như không mảy may tổn hại, có lạ không cơ chứ…"
Lời vừa dứt, bóng nàng ta cũng mơ hồ biến mất, kì lạ thay thi thể thiếu nữ cũng chìm dần vào làn bọt nước trắng xóa…
Ba ngày sau ở một nơi hang động cách đó không xa, nữ tử nọ chậm rãi từ từ mở mắt, trong con ngươi kia lại ẩn hiện từng tia mờ mịt…
Một cơn đau ập tới khiến nàng ta thé lên rồi ôm đầu quằn quại… Không lâu sau nàng ta vừa thở dốc vừa gượng dậy cố tựa lưng vào vách đá, ánh mắt nàng lúc này lại phảng phất nhiều thảng thốt…
"Ta… đây là… xuyên không rồi... sao…."
…
Nhân Thường
Đánh giá:
Truyện Nhân Thường
Story
Chương 146: Một kiếp tái hiện
10.0/10 từ 42 lượt.