Nhân Thường
Chương 119: Sơ lược luyện khí
58@-
Hàn Tông tới động phủ gã họ Đạo hai lần thì không gặp gã, hắn liền tiện đường vòng qua khu chợ đen.
Chỗ này nằm dưới sườn Nội Các Phong, một khu lớn sầm uất rộng ngàn mét vuông. Hắn đi đi lại lại thăm thú, quả nhiên đầy đủ các loại mặt hàng, ngay cả những món không có trong danh sách bán ra của nội môn, nơi đây thỉnh thoảng cũng có.
Giá cả có thể linh động hơn giá môn phái niêm yết rất nhiều, dùng đồ đổi đồ cũng có. Ví dụ một cách cụ thể, một đầu tài liệu môn phái mua vào là ba mươi viên linh thạch, và bán ra là bốn mươi viên. Mua vào bán ra giống như giá vàng thị trường vậy.
Chợ đen ở đây cũng với hình thức tương tự, chỉ là rẻ hơn một chút, ví như mua vào ba mươi hai viên linh thạch và bán ra là ba mươi bảy viên. Với hình thức trên, Hàn Tông đã phần nào hiểu được cách thức hoạt động của nó. Tuy vậy giống như tên gọi, chắc chắn là sẽ không có hình thức bảo hành chất lượng rồi.
Hắn dành thời gian ở đó ba ngày thăm thú rồi mới rời đi, lần thứ ba tới thì vừa hay gặp Đạo Tặc.
"Lâu rồi không gặp, đệ có vẻ mạnh hơn trước."
Đạo Tặc nhìn quanh hắn một lượt đánh giá, sau tấm tắc gật gù. Quả thật Hàn Tông nhìn đúng là có hơi khác trước, từ một tên da trắng gày nhom, hiện giờ trông cũng có da có thịt. Hàn Tông cao bốn thước hơn(1), làn da rám nắng, cỡ bảy chục kí.
(1) 1 thước ~ 47cm. 4 thước ~ 1m8.
"Đệ đang học luyện thể…"
"À phải rồi, đúng là đệ học luyện thể, nhiều việc quá ta quên mất. Thế hôm nay…"
"Đệ mang đến cho huynh một chút tài liệu luyện Khí, liệu huynh có…"
Chỉ nghe tới đó ánh mắt gã sáng lên trông thấy, cả tháng nay gã chạy xuôi chạy ngược tìm mối làm ăn. Giờ có một tên mang đồ tới, tất nhiên là gã mừng lắm, nhưng mà…
"Đệ lại mượn cơ hội lần này tới học chứ gì?."
"Ha ha, đúng là không giấu nổi sư huynh. Thật ra, đệ chỉ muốn biết cho có mà thôi không biết là sư huynh liệu có cho phép..."
Hắn nhớ ra gì đó liền nói tiếp:
"Lần này luyện ở chỗ đệ cũng được."
Lần trước luyện đan, hắn vì một chút chểnh mảng đã làm sập cả động phủ của gã. Hơn thế nữa còn mất tiền đền cho gã với cả tiền thuốc men chữa răng của hắn, giờ mà sập tiếp là hết.
"Thôi! Vẫn là nên ở động phủ của ta, chỗ đó tiện hơn."
Mặc dù hình thức luyện khí không khác nhiều so với luyện đan nhưng mà tỉ lệ lại khó thành phẩm hơn. Vốn dĩ những phương pháp luyện Pháp Bảo gần như thất truyền, chủ yếu hiện tại đa phần là Tàn Pháp Bảo, là dạng phỏng chế.
Luyện khí có rất nhiều tài liệu, ví như sắt thép, bảo vật, phần xác của yêu thú… Phương pháp luyện đơn giản nhất là dựa vào tác phương có sẵn, rồi phỏng theo đó mà luyện. Trong tác phương có ghi chép đầy đủ, ví như luyện cái gì thì cần loại tài liệu gì, cách luyện thế nào.
Tác phương luyện pháp khí khá hiếm, cho nên giá cả lại rất đắt, cho dù là pháp khí hạ phẩm, đồng lứa trong môn như gã cũng chẳng mấy ai có.
Đạo Tặc đưa Hàn Tông vào một gian phòng khác, chỗ này còn rộng hơn phòng luyện đan. Ở chính diện một cái lò luyện hình hồ lô cao ba mét áp vào tường, to và rộng hai người ôm.
"Đối với phẩm chất pháp khí hạ phẩm, tỉ lệ của ta chỉ là một phần trăm, dưới pháp khí là ba phần mười. Đây là những tác phương ta có thể luyện, đệ muốn luyện loại nào?."
Gã lôi ra đưa cho Hàn Tông một xấp giấy, trong đó đều là tác phương luyện khí, hầu hết đều là kiếm. Trong đó chỉ có duy nhất một tờ là tác phương luyện một thanh pháp khí hạ phẩm, có lẽ là gã đổi ở Tịnh Các.
Hàn Tông bỏ qua một tờ, tờ này năm xưa gã từng dùng vòi đốt con rết để luyện cho hắn một thanh kiếm.
Những loại khác có phi tiêu, liêm, móc câu, kiếm, trường kiếm, kiếm bản rộng hoặc đao, thương…
Hàn Tông xem xong không nói, hắn móc ra một cặp răng nhện to bằng bắp tay, dài ba thước cho gã đánh giá.
"Cái này theo ta thì nên luyện một cặp song kiếm, nhưng mà như vậy lại thích hợp với nữ nhân hơn…"
"Sư huynh cứ luyện đi, ta không dùng được thì để tặng cũng được."
Gã nhớ ra thì gật đầu:
"Ừ phải, ta quên mất con nhóc Thường Xuân là sư tỷ của đệ. Tình cảm hai người giờ thế nào rồi, năm xưa nghe nói là đệ theo đuổi nàng ta hả?."
Hàn Tông đen mặt không nói, gã thấy thế thì cười cho qua chuyện, sau hai người bắt tay vào luyện kiếm.
Sở dĩ gọi là pháp khí hoặc Pháp Bảo thì cơ bản đều là những vật có khả năng khuếch đại linh lực, tăng sức chiến đấu. Hoặc là chứa đựng linh lực, chứa đựng huyền cơ, nhằm hỗ trợ rất nhiều mặt có lợi mà tu giả không làm được.
Dưới cấp bậc pháp khí hạ phẩm thì gọi chung là bảo khí, những thứ này lại chỉ hơn binh khí bình thường một chút mà thôi.
Loại này quy trình luyện chế không phức tạp lắm, đều là nung nóng tài liệu, sau đó trải qua tinh luyện vài lần loại bỏ tạp chất, tiếp đến cho thêm phụ gia, ví như thép tinh hoặc vật nào đó tương tự. Bước thứ ba lại tiếp tục tinh lọc một lần nữa, sau cùng dùng linh lực uẩn dục một khoảng thời gian.
Bước nữa là tạo hình và phủ thêm một lớp bóng hoặc lớp màu sắc bên ngoài tùy theo sở thích. Tới đây coi như đã gần xong, chỉ cần trang trí một chút nữa là bước đầu hoàn thành.
Khâu kiểm tra cuối cùng là quan trọng nhất, giòn, gãy hay là không có chút linh khí vậy thì không khác binh khí phàm nhân là mấy, đây coi như là thất bại.
Đây chỉ là một trong những cách sơ lược nhất về nghề luyện khí, thế gian có rất nhiều kì nhân dị sĩ.
Thường thì khâu tạp chất sẽ bỏ đi tới hai phần ba khối lượng, vì lẽ đó một cặp răng nhện của Hàn Tông to như vậy cũng chỉ làm được một hai thanh kiếm ngắn. Đây cũng là lý do gã nói kiếm này hợp cho nữ nhân dùng.
Tỉ lệ quá thấp gã chỉ luyện từng cái một, lại qua một ngày một đêm mới xong. Hàn Tông từ đó cũng hiểu ra phần nào nghề luyện khí của thế giới tu giả này. Rất đỗi là khó khăn.
Một gã đệ tử Ngưng Khí học một trong bốn môn phái đứng đầu đại lục, luyện ra bảo khí mà tỉ lệ chỉ có ba phần mười.
Hàn Tông cầm trên tay một thanh kiếm màu bạc dài bốn gang, nó không tỏa ra chút linh khí dư động nào. Nhưng nếu có một chút linh lực, thanh kiếm này lập tức sáng bóng dị thường. Còn một thanh kiếm khác cũng giống vậy, lại đang gãy đôi nằm dưới đất.
"Nghe nói gã họ Đạo tư chất tu hành kém nhưng thiên tư với luyện khí và luyện phù rất tốt. Vậy mà tỉ lệ vẫn thật quá thấp…"
"Đạo sư huynh, nếu như huynh liên tục luyện kiếm này vài lần, liệu tỉ lệ có cao hơn được nữa không?."
Gã nghe vậy vỗ ngực mà nói:
"Đương nhiên, cái gì làm đi làm lại nhiều mà chả quen tay, chẳng phải chúng ta cũng vì thế mà tu luyện công pháp hàng ngày hay sao? Nói cho đệ biết, chiếc lò này một tay ta sáng chế ra cả đấy.. "
Quả thật là như vậy, đối với những kẻ không có thế lực phía sau cung cấp tài nguyên, bọn họ rất khó tiếp cận tới những cái tân tiến. Nhưng không vì thế mà họ bỏ dở, theo đuổi đam mê chính là chân lý cuộc sống cả đời họ.
Đôi khi có những thứ không phải cứ bậc kỹ sư hay đại sư mới là tốt, chúng chỉ tốt về mặt chuyên nghiệp và dễ sử dụng mà thôi. Cũng vì thế mà hợp với người này lại không phù hợp với kẻ khác, nói thẳng ra là không hợp túi tiền.
Một cây dễ gãy trăm cây khó đổ, những kẻ như gã tham gia vào một đội nhóm có ý tưởng tương tự cùng nhau nghiên cứu. Mà gã họ Đạo cũng là một thành viên có máu mặt, bằng chứng tốt nhất là cái lò luyện hồ lô gã đang khoe khoang đây…
"Đạo sư huynh, huynh vừa tu hành vừa kiêm học ba nghề chính, vậy số thời gian còn lại mỗi tháng huynh kiếm được bao nhiêu?."
Gã cũng là một kẻ sành đời, kinh nghiệm cuộc sống cho gã biết Hàn Tông không phải đang hỏi chơi, gã liền nói:
"Không giấu Nguyên sư đệ, cứ cách mười ngày phải tới một phong nghe giảng một ngày, trừ đi ba phong cùng với thời gian tu hành. Số ngày ta có thể rảnh rỗi đi kiếm thêm quả thực là chỉ trên dưới mươi ngày, kiếm bao nhiêu cũng còn tùy. Có tháng hơn trăm khối, có tháng chỉ vài chục, cũng có tháng… "
Thật ra Hàn Tông cũng đã dự tính sớm về điểm này, quả thật nếu là hắn làm mấy cái nhiệm vụ lặt vặt, số linh thạch thu về một tháng chưa chắc đã tới năm mươi khối. Lần trước vì hai trăm khối, hắn chả đi mất hơn ba tháng hay sao, theo đó mà tính nhẩm. Không tính tới Thanh Tử Dương trợ giúp, gã Đạo Tặc này khả năng sinh tồn còn tốt hơn cả hắn.
"Đạo sư huynh, đã bao giờ huynh nghĩ tới kinh doanh hay chưa?."
..
Nhân Thường
Hàn Tông tới động phủ gã họ Đạo hai lần thì không gặp gã, hắn liền tiện đường vòng qua khu chợ đen.
Chỗ này nằm dưới sườn Nội Các Phong, một khu lớn sầm uất rộng ngàn mét vuông. Hắn đi đi lại lại thăm thú, quả nhiên đầy đủ các loại mặt hàng, ngay cả những món không có trong danh sách bán ra của nội môn, nơi đây thỉnh thoảng cũng có.
Giá cả có thể linh động hơn giá môn phái niêm yết rất nhiều, dùng đồ đổi đồ cũng có. Ví dụ một cách cụ thể, một đầu tài liệu môn phái mua vào là ba mươi viên linh thạch, và bán ra là bốn mươi viên. Mua vào bán ra giống như giá vàng thị trường vậy.
Chợ đen ở đây cũng với hình thức tương tự, chỉ là rẻ hơn một chút, ví như mua vào ba mươi hai viên linh thạch và bán ra là ba mươi bảy viên. Với hình thức trên, Hàn Tông đã phần nào hiểu được cách thức hoạt động của nó. Tuy vậy giống như tên gọi, chắc chắn là sẽ không có hình thức bảo hành chất lượng rồi.
Hắn dành thời gian ở đó ba ngày thăm thú rồi mới rời đi, lần thứ ba tới thì vừa hay gặp Đạo Tặc.
"Lâu rồi không gặp, đệ có vẻ mạnh hơn trước."
Đạo Tặc nhìn quanh hắn một lượt đánh giá, sau tấm tắc gật gù. Quả thật Hàn Tông nhìn đúng là có hơi khác trước, từ một tên da trắng gày nhom, hiện giờ trông cũng có da có thịt. Hàn Tông cao bốn thước hơn(1), làn da rám nắng, cỡ bảy chục kí.
(1) 1 thước ~ 47cm. 4 thước ~ 1m8.
"Đệ đang học luyện thể…"
"À phải rồi, đúng là đệ học luyện thể, nhiều việc quá ta quên mất. Thế hôm nay…"
"Đệ mang đến cho huynh một chút tài liệu luyện Khí, liệu huynh có…"
Chỉ nghe tới đó ánh mắt gã sáng lên trông thấy, cả tháng nay gã chạy xuôi chạy ngược tìm mối làm ăn. Giờ có một tên mang đồ tới, tất nhiên là gã mừng lắm, nhưng mà…
"Đệ lại mượn cơ hội lần này tới học chứ gì?."
"Ha ha, đúng là không giấu nổi sư huynh. Thật ra, đệ chỉ muốn biết cho có mà thôi không biết là sư huynh liệu có cho phép..."
Hắn nhớ ra gì đó liền nói tiếp:
"Lần này luyện ở chỗ đệ cũng được."
Lần trước luyện đan, hắn vì một chút chểnh mảng đã làm sập cả động phủ của gã. Hơn thế nữa còn mất tiền đền cho gã với cả tiền thuốc men chữa răng của hắn, giờ mà sập tiếp là hết.
"Thôi! Vẫn là nên ở động phủ của ta, chỗ đó tiện hơn."
Mặc dù hình thức luyện khí không khác nhiều so với luyện đan nhưng mà tỉ lệ lại khó thành phẩm hơn. Vốn dĩ những phương pháp luyện Pháp Bảo gần như thất truyền, chủ yếu hiện tại đa phần là Tàn Pháp Bảo, là dạng phỏng chế.
Luyện khí có rất nhiều tài liệu, ví như sắt thép, bảo vật, phần xác của yêu thú… Phương pháp luyện đơn giản nhất là dựa vào tác phương có sẵn, rồi phỏng theo đó mà luyện. Trong tác phương có ghi chép đầy đủ, ví như luyện cái gì thì cần loại tài liệu gì, cách luyện thế nào.
Tác phương luyện pháp khí khá hiếm, cho nên giá cả lại rất đắt, cho dù là pháp khí hạ phẩm, đồng lứa trong môn như gã cũng chẳng mấy ai có.
Đạo Tặc đưa Hàn Tông vào một gian phòng khác, chỗ này còn rộng hơn phòng luyện đan. Ở chính diện một cái lò luyện hình hồ lô cao ba mét áp vào tường, to và rộng hai người ôm.
"Đối với phẩm chất pháp khí hạ phẩm, tỉ lệ của ta chỉ là một phần trăm, dưới pháp khí là ba phần mười. Đây là những tác phương ta có thể luyện, đệ muốn luyện loại nào?."
Gã lôi ra đưa cho Hàn Tông một xấp giấy, trong đó đều là tác phương luyện khí, hầu hết đều là kiếm. Trong đó chỉ có duy nhất một tờ là tác phương luyện một thanh pháp khí hạ phẩm, có lẽ là gã đổi ở Tịnh Các.
Hàn Tông bỏ qua một tờ, tờ này năm xưa gã từng dùng vòi đốt con rết để luyện cho hắn một thanh kiếm.
Những loại khác có phi tiêu, liêm, móc câu, kiếm, trường kiếm, kiếm bản rộng hoặc đao, thương…
Hàn Tông xem xong không nói, hắn móc ra một cặp răng nhện to bằng bắp tay, dài ba thước cho gã đánh giá.
"Cái này theo ta thì nên luyện một cặp song kiếm, nhưng mà như vậy lại thích hợp với nữ nhân hơn…"
"Sư huynh cứ luyện đi, ta không dùng được thì để tặng cũng được."
Gã nhớ ra thì gật đầu:
"Ừ phải, ta quên mất con nhóc Thường Xuân là sư tỷ của đệ. Tình cảm hai người giờ thế nào rồi, năm xưa nghe nói là đệ theo đuổi nàng ta hả?."
Hàn Tông đen mặt không nói, gã thấy thế thì cười cho qua chuyện, sau hai người bắt tay vào luyện kiếm.
Sở dĩ gọi là pháp khí hoặc Pháp Bảo thì cơ bản đều là những vật có khả năng khuếch đại linh lực, tăng sức chiến đấu. Hoặc là chứa đựng linh lực, chứa đựng huyền cơ, nhằm hỗ trợ rất nhiều mặt có lợi mà tu giả không làm được.
Dưới cấp bậc pháp khí hạ phẩm thì gọi chung là bảo khí, những thứ này lại chỉ hơn binh khí bình thường một chút mà thôi.
Loại này quy trình luyện chế không phức tạp lắm, đều là nung nóng tài liệu, sau đó trải qua tinh luyện vài lần loại bỏ tạp chất, tiếp đến cho thêm phụ gia, ví như thép tinh hoặc vật nào đó tương tự. Bước thứ ba lại tiếp tục tinh lọc một lần nữa, sau cùng dùng linh lực uẩn dục một khoảng thời gian.
Bước nữa là tạo hình và phủ thêm một lớp bóng hoặc lớp màu sắc bên ngoài tùy theo sở thích. Tới đây coi như đã gần xong, chỉ cần trang trí một chút nữa là bước đầu hoàn thành.
Khâu kiểm tra cuối cùng là quan trọng nhất, giòn, gãy hay là không có chút linh khí vậy thì không khác binh khí phàm nhân là mấy, đây coi như là thất bại.
Đây chỉ là một trong những cách sơ lược nhất về nghề luyện khí, thế gian có rất nhiều kì nhân dị sĩ.
Thường thì khâu tạp chất sẽ bỏ đi tới hai phần ba khối lượng, vì lẽ đó một cặp răng nhện của Hàn Tông to như vậy cũng chỉ làm được một hai thanh kiếm ngắn. Đây cũng là lý do gã nói kiếm này hợp cho nữ nhân dùng.
Tỉ lệ quá thấp gã chỉ luyện từng cái một, lại qua một ngày một đêm mới xong. Hàn Tông từ đó cũng hiểu ra phần nào nghề luyện khí của thế giới tu giả này. Rất đỗi là khó khăn.
Một gã đệ tử Ngưng Khí học một trong bốn môn phái đứng đầu đại lục, luyện ra bảo khí mà tỉ lệ chỉ có ba phần mười.
Hàn Tông cầm trên tay một thanh kiếm màu bạc dài bốn gang, nó không tỏa ra chút linh khí dư động nào. Nhưng nếu có một chút linh lực, thanh kiếm này lập tức sáng bóng dị thường. Còn một thanh kiếm khác cũng giống vậy, lại đang gãy đôi nằm dưới đất.
"Nghe nói gã họ Đạo tư chất tu hành kém nhưng thiên tư với luyện khí và luyện phù rất tốt. Vậy mà tỉ lệ vẫn thật quá thấp…"
"Đạo sư huynh, nếu như huynh liên tục luyện kiếm này vài lần, liệu tỉ lệ có cao hơn được nữa không?."
Gã nghe vậy vỗ ngực mà nói:
"Đương nhiên, cái gì làm đi làm lại nhiều mà chả quen tay, chẳng phải chúng ta cũng vì thế mà tu luyện công pháp hàng ngày hay sao? Nói cho đệ biết, chiếc lò này một tay ta sáng chế ra cả đấy.. "
Quả thật là như vậy, đối với những kẻ không có thế lực phía sau cung cấp tài nguyên, bọn họ rất khó tiếp cận tới những cái tân tiến. Nhưng không vì thế mà họ bỏ dở, theo đuổi đam mê chính là chân lý cuộc sống cả đời họ.
Đôi khi có những thứ không phải cứ bậc kỹ sư hay đại sư mới là tốt, chúng chỉ tốt về mặt chuyên nghiệp và dễ sử dụng mà thôi. Cũng vì thế mà hợp với người này lại không phù hợp với kẻ khác, nói thẳng ra là không hợp túi tiền.
Một cây dễ gãy trăm cây khó đổ, những kẻ như gã tham gia vào một đội nhóm có ý tưởng tương tự cùng nhau nghiên cứu. Mà gã họ Đạo cũng là một thành viên có máu mặt, bằng chứng tốt nhất là cái lò luyện hồ lô gã đang khoe khoang đây…
"Đạo sư huynh, huynh vừa tu hành vừa kiêm học ba nghề chính, vậy số thời gian còn lại mỗi tháng huynh kiếm được bao nhiêu?."
Gã cũng là một kẻ sành đời, kinh nghiệm cuộc sống cho gã biết Hàn Tông không phải đang hỏi chơi, gã liền nói:
"Không giấu Nguyên sư đệ, cứ cách mười ngày phải tới một phong nghe giảng một ngày, trừ đi ba phong cùng với thời gian tu hành. Số ngày ta có thể rảnh rỗi đi kiếm thêm quả thực là chỉ trên dưới mươi ngày, kiếm bao nhiêu cũng còn tùy. Có tháng hơn trăm khối, có tháng chỉ vài chục, cũng có tháng… "
Thật ra Hàn Tông cũng đã dự tính sớm về điểm này, quả thật nếu là hắn làm mấy cái nhiệm vụ lặt vặt, số linh thạch thu về một tháng chưa chắc đã tới năm mươi khối. Lần trước vì hai trăm khối, hắn chả đi mất hơn ba tháng hay sao, theo đó mà tính nhẩm. Không tính tới Thanh Tử Dương trợ giúp, gã Đạo Tặc này khả năng sinh tồn còn tốt hơn cả hắn.
"Đạo sư huynh, đã bao giờ huynh nghĩ tới kinh doanh hay chưa?."
..
Nhân Thường
Đánh giá:
Truyện Nhân Thường
Story
Chương 119: Sơ lược luyện khí
10.0/10 từ 42 lượt.