Nhân Thường

Chương 116: Hỏng

56@-

Chỉ thấy trong lò là một đống hạt mùn đen ngòm, chúng thậm chí còn két kẹt dính chặt vào vách lò. Nhìn thấy cảnh trên gã Đạo Tặc trợn hết cả mắt, hai tay bám chặt vào thành lô, miệng không nói được lời nào.


Hàn Tông thì thở dài não lề, thế là toi mất một mẻ lần này rồi.


Bình thường khi luyện đan dược, đan sư sẽ dựa vào phẩm cấp lò đan và khả năng của bản thân cùng với phẩm loại đan cần luyện mà tính ra số lượng một lần luyện. Làm như vậy sẽ tăng được xác xuất và tránh được rất nhiều thất bại khi luyện đan.


Lần này gã Đạo Tặc dự định luyện mười viên, kết quả là hỏng cháy khét lẹt cả mười. Bảo sao Hàn Tông không buồn rười rượi, xem ra tỉ lệ mười phần hỏng sáu chỉ là ăn may mà thôi.


"Đạo sư huynh, liệu có sai sót ở điểm nào không…"


Hỏng một phần là mất toi công sức cùng thời gian một phần, thêm vào đó những gì vừa học cũng là sai luôn, vì thế Hàn Tông không khỏi quýnh quáng.


"Lò đan này ta dùng nhiều lần, phẩm cấp đan cũng bình thường, thậm chí Ngưng Khí sơ kỳ như đệ xem qua vài lần cũng luyện được. Lẽ nào ta sai ở bước sơ chế hay là cho nguyên liệu vào sớm quá…"


Gã Đạo Tặc cũng thắc mắc tợn, đan hỏng liên quan rất lớn tới năng lực của gã còn hơn là mặt mũi.


"Được rồi, ta luyện lại một lần nữa, đệ hãy ở bên quan sát cho kỹ, lẽ nào lại vậy… "


Thế là gã dọn dẹp qua lò đan sau đó lại tiếp tục làm như bước đầu tiên, Hàn Tông ở bên lôi xấp giấy ra ghi chép.



Nhờ có Bành Tập Sư giúp đỡ, Hàn Tông lấy được mỗi loại hai phần tài liệu, tức khoảng mỗi loại hai mươi viên. Việc một phần đã hỏng tương đương với việc nếu phần đó hỏng tiếp, Hàn Tông sẽ không còn để bù.


Lần luyện đan hỏng này có ích với hắn chỉ là loại đi được một điểm sai trong quá trình luyện đan mà thôi. Mà gã họ Đạo cũng không còn quá tự tin như trước nữa, lần này gã chỉ bỏ vào nửa phần, tương ứng với năm viên thành đan.


Tiếp đến khâu dưỡng đan, gã ngồi điều tức hồi khí xong lại xem qua xấp giấy rồi bình phẩm với Hàn Tông một lúc.


Hàn Tông có thể nhận biết được mặt đan và thảo dược nhưng phương pháp cách thức luyện hắn lại không mấy rõ ràng, thành ra cũng không dám đưa ý kiến, thế là người nói cứ nói kẻ nghe cứ nghe.


Lại qua một lúc tới giờ khai đan, hai người đều khẩn trương như lâm đại địch, tên nào đầu cũng đầy mồ hôi. Khói mờ tiêu tán bớt đi, chỉ thấy trong lò có hai viên nhỏ bằng đầu đũa, thêm vào đó một ít cặn đục dính bết bên cạnh.


Thấy cảnh này hai kẻ cùng ngồi bệt ra thở phào, kết quả năm viên hỏng ba cũng là may mắn rồi. Hàn Tông nhẹ nhõm, rốt cục hắn đã bớt đi tâm trạng thấp thỏm lo lắng.


Không thành đan thì lo nghĩ sốt ruột, thành đan rồi lại chê đan ít, thế là hai kẻ ngồi lại tiếp tục xem xét đống ghi chép của Hàn Tông hòng tìm ra lỗi…


"Vừa nãy linh dịch chỉ vừa cô đặc lại ta đã chuyển bước, có khi nào là hơi sớm quá không…"


Hàn Tông cũng gật gù cho là gã nói đúng, có lẽ linh dịch chưa định thành hình đan đã chuyển sang dưỡng đan, có lẽ đây là nguyên nhân.


"Sư huynh có nghĩ tới việc tự mình sáng tạo ra một loại đan mới bao giờ chưa?."


Trong suốt hai ngày, trừ lúc nghỉ ngơi hai người lại tiếp tục luyện đan, suốt quá trình này Hàn Tông vẫn luôn chú ý từng chút một. Thật may hắn vẫn còn có gã Đạo Tặc này chỉ dạy, bằng không nếu mỗi lần cần tới đan lại phải đi cầu người thì thật rắc rối.



Đối với nguyên lý luyện đan hắn đã đại loại hiểu sơ qua phần nào, thỉnh thoảng không hiểu cũng sẽ đưa miệng vào hỏi một câu. Gã Đạo Tặc xem vậy bản tính cũng rất tốt, hắn hỏi điều nào gã cũng trả lời hết, chỉ là kiến thức lý thuyết nên gã cũng chưa có cơ hội kiểm nghiệm qua mà thôi..


Hàn Tông luôn thích sự sáng tạo, và hắn cũng gọi là tương đối thành công trong việc đó. Bất kể là kiếp kia hay kiếp này, Thủy Quang Di Ảnh Kiếm là một ví dụ điển hình. Cho nên nhìn thấy gã họ Đạo này cứ chằm chằm dựa vào phương pháp mà thi triển, hắn đúng là có phần ngứa tay.


"Ta đương nhiên là nghĩ qua rồi, nhưng mà có vài nguyên nhân chính khiến ta vẫn khó thực hiện. Một là cho dù luyện đúng với tác phương thì dù là đan sư tỉ lệ thất bại vẫn có, chứ chưa nói là vừa nghiên cứu vừa thử nghiệm, tài nguyên bỏ là không nhỏ. Tiếp đến là đặc tính, trong môn phái đan dược cấp thấp chỉ cần có linh thạch có thể mua được hết, ta nên luyện cái gì đây? Cuối cùng, cảnh giới của ta tính theo tuổi tác thật sự là đã gần tới kỳ khảo hạch rồi, giờ mà tập trung vào sáng tạo, đến bao giờ ta mới lên Hợp Linh…. "


Hàn Tông cũng ngộ ra phần nào, đúng là trong nhiều khó khăn thì ba điều trên là khó nhất. Mà sáng tạo cần phải có thời gian và tài nguyên cung cấp liên tục, đây không phải là một vấn đề của nghiệp đan sư.


Hàn Tông bởi vì đột phá rất sớm, vì thế thời gian khảo hạch của hắn dài hơn so với kẻ khác. Ví như Đạo Tặc, gã tận hai mươi hai tuổi mới vào Ngưng Khí, vì thế cách thời hạn ba mươi tuổi cũng ngắn hơn kẻ khác.


Đây là ưu thế của những kẻ có tư chất tốt, có nhiều tài nguyên cùng thiên tư ngộ tính, mà rất nhiều kẻ như gã không có được.


Bù lại việc phải tự lực cánh sinh cũng làm cho gã trưởng thành hơn đám cùng lứa rất nhiều, mọi chuyện gã cũng tính toán đâu vào đấy..


Bỏ qua vấn đề trên, hai người lại tiếp tục vừa luyện đan lại vừa thảo luận vài vấn đề, Hàn Tông có nhiệm vụ để ý rồi ghi chép sau đó nhìn thành quả hai người lại bàn bạc nguyên do. Có những loại đan đã đủ số lượng, khi đó lượng tài liệu còn thừa gã liền cho hắn tự mình luyện chế.


Nhờ có những lần như thế, Hàn Tông đã bắt đầu chập chững bước vào nghề luyện đan.


Cũng có khi gã cho Hàn Tông truyền linh lực vào lò luyện bỏ trống, mục đích chính là để hắn thích nghi, quen dần với việc điều tiết số lượng linh lực truyền ra ngoài.


"Lần này là Dưỡng Tâm đan, tác dụng hơi giống với Ngưng Khí đan, dùng để trợ giúp giảm bớt đau đớn cho tâm thức. Đan dược này gần như phải là Ngưng Khí hậu kỳ với đủ lực, vì thế ta sẽ luyện từng viên một, chờ tới lúc đệ hãy nghe theo lệnh ta..."



Hàn Tông hiểu được tính quan trọng cho nên gật đầu, đây cũng là đan dược có phẩm chất cao nhất trong mười bốn loại đan.


Đạo Tặc bỏ qua cái lô cầu, gã trực tiếp dùng tới lò lô hình bếp than kia. Nó có hình vuông to dài một mét, ống khói trên đỉnh xây thẳng lên nóc động phủ.


Quy trình vẫn như trước, làm nóng lò sau đó bỏ tài liệu có dược tính mạnh vào trước, tới khi đã đủ gã bỏ tiếp thêm vào. Qua thêm ba giờ, gã bỏ nốt phần còn lại, chỉ có điều tới giai đoạn dưỡng đan không dùng tới hỏa phù.


Theo lời gã nói, đan này cần linh lực dưỡng đan thay vì hỏa khí, gã và Hàn Tông phải thay nhau truyền linh lực vào. Thời gian thấm thoát lại qua thêm tám tiếng, bấy giờ gã mới hô ngừng tay.


Việc dùng hỏa phù tương đối dễ, nhưng tự bản thân truyền linh lực vào lại rất khó, đòi hỏi phải có kinh nghiệm nhất định. Linh lực đầu ra luôn phải giữ ở một trạng thái ổn định, nếu không có luyện tập trước nhất định là không làm được. Vì lẽ đó gã làm gần hết, Hàn Tông chỉ phụ trợ hai tiếng cuối cùng mà thôi.


Lúc mở lò một mùi thơm như hoa nhài xộc thẳng vào mũi hai người, thấy mùi này tâm thần của cả đều phấn chấn nên rõ ràng. Trời không phụ người cần cù, mẻ đầu tiên của Dưỡng Tâm đan đã thành công mỹ mãn, khuôn mặt hai người đều tươi tỉnh rất nhiều.


Dưỡng Tâm đan có màu vàng nhạt, nó không phải hình tròn mà trên bé dưới to giống quả trứng gà. Viên đan này nhỏ bằng ngón tay út, tỏa ra mùi hoa nhài, Hàn Tông đỡ lấy cẩn thận cho vào lọ nhỏ.


Có lần đầu tiên cũng sẽ có lần thứ hai, tiếp tới hai người lại luyện tiếp Dưỡng Tâm đan, hai viên rồi ba viên, tới viên thứ sáu mà vẫn thành công như một. Hàn Tông từ hai tiếng rồi lên ba rồi lên bốn tiếng, nhờ có những lần thực hành như vậy mà sự hiểu biết cùng kinh nghiệm tăng lên không ít.


"Tuy thành công cao nhưng mỗi một viên mất tới nửa ngày, quá lâu với một tên luyện đan như ta. Chỗ tài liệu Dưỡng Tâm đan còn lại bốn viên, ta sẽ đáp cả vào luyện hết một lượt, ý đệ thế nào?."


Hàn Tông cảm thấy đúng là lâu thật, từ lúc đầu tới giờ đã qua một tháng. Bởi vì vừa nghiên cứu lại vừa phải dạy hắn thành ra mất lâu hơn dự định. Tuy thế nhưng đan thành không ít mà đan hỏng thì cũng nhiều. Tài liệu cũng không còn bao nhiêu, đan đã đủ hắn cũng gật đầu đồng ý. Tăng mức khó lên thì tăng lên cả kinh nghiệm.


Tỉ lệ thành bại của luyện ít và nhiều rất khác nhau, vì để đan không bị bết vào nhau hoặc là dược lực không đều, cho nên công sức tâm tư bỏ ra nhiều hơn. Nguồn hỏa khí và linh lực tăng gấp bốn lần, hai người vì vậy mà toát hết mồ hôi.



"Nguyên sư đệ này, đệ cũng là môn hạ của Vạn trưởng lão nhỉ, đệ có nhớ hai người Phàn Chu và Tuấn Anh hay không?."


Đến đoạn dưỡng đan gã để Hàn Tông thay ca ngồi truyền linh lực vào lò đan, bản thân ngồi nghỉ một chút. Tới lúc đỡ mệt thì liền nhìn sang hắn, đột nhiên ngẫm nghĩ thế nào gã lại nhớ tới hai người này.


"Này dừng lại mau, đệ đang làm cái gì vậy? Dừng…"


Rắcc… Rắccc…


Hàn Tông đang chuyên tâm khoanh chân chuyền linh lực vào lò đan, luyện từ một viên lên bốn viên khiến hắn gặp khó khăn trong việc điều tiết linh lực…


Bất chợt nghe gã hỏi một câu như thế, hắn giật thót người quên đi mất sự tình đang làm. Tới khi gã họ Đạo hét lên thì đã muộn, linh lực bởi vì rót vào quá nhiều đâm ra lò đan đột ngột phải chịu thêm áp lực.


Lò đan của gã chỉ là loại bình thường, thậm chí nó thuộc vào dạng tự chế. Cho nên….


"Chạy…"


Gã Đạo Tặc chỉ vừa hét lên như vậy thì uỳnh một tiếng nổ lớn, cả căn động phủ của gã nổ tung, rung chuyển một góc núi.


Cũng may trước đó gã đã mở ra hộ trận nên không ảnh hưởng gì tới phạm vi trăm trượng xung quanh. Ngược lại vì thế lại đen cho hai kẻ, trong bụi khói mù mịt một tên bị lực xung kích đập văng ra khỏi động phủ nhưng đập phải pháp trận vì thế mà lại rơi ngược vào trong.


Lúc này cả căn động phủ cũng ầm ầm đổ sụp, tường đá rơi xuống mù mịt lại có khói xanh bốc lên. Từ xa nhìn lại không khác gì một bãi chiến trường vừa bị cao thủ oanh tạc….



Nhân Thường
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Thường Truyện Nhân Thường Story Chương 116: Hỏng
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...