Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
Chương 84: Sàm sỡ
247@-Edit: E. Coli
Beta: Minh An
Học sinh lớp 10 vẫn chưa hiểu chuyện, một số học sinh mới chiếm sân của đội bóng rổ mà chẳng quan tâm hậu quả. Cùng ở chung một khu, chỉ cách một gian mà cũng nghe thấy giọng nói tự tin của họ: “Đội bóng rổ thì sao chứ?”, “Chắc gì đã chơi giỏi hơn mình?”.
Bách Nhiên thay đồng phục bóng rổ, vừa đi đến sân tập đã nhìn thấy thành viên trong đội đang tranh cãi với học sinh lớp 10.
Không phải là do mọi người muốn chiếm nơi này, mà đây chính là nơi đội bóng rổ hoạt động, nơi thay quần áo của đội cũng là chỗ riêng, đổi qua đổi lại thì sẽ gặp phiền phức chứ đây chẳng phải do đội bóng rổ lạm quyền.
Chu Ngôn Quân dùng lưỡi đẩy đẩy hàm sau, cậu nghiêng đầu cười cười: “Các em mới vào không quen trường mới, nhìn các em trông khá rảnh rỗi, chẳng bằng anh mời các bác bảo vệ dẫn mấy đứa đi dạo quanh một tí?”
“Anh là ai, đừng có mà vênh váo!”
“Đúng vậy, nghe nói có lần đội bóng rổ trường Nhất Trung thua còn đi đánh người. Với trình độ này của các anh, chẳng bằng tránh ra nhường chỗ cho người khác.”
Vu Lan ôm bóng, tức giận suýt thì ném bóng vào đàn em đang nói.
Một bàn tay chặn cậu lại.
Từng đốt ngón tay thon dài, khớp ngón nổi rõ, đầu ngón tay có vài vết chai. Theo phản xạ Vu Lan nhìn người ngăn mình lại, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Là Bách Nhiên.
Bách Nhiên vô cảm nhìn mọi người, khuôn mặt tuấn tú chẳng có chút biểu cảm nào, bộ dạng chẳng quan tâm, như thể mọi người chỉ là những tên hề nhảy nhót trước mặt.
“Đấu không?” Cậu lạnh nhạt nói nhưng cũng đầy mạnh mẽ.
Một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, các học sinh lớp 10 đều ngẩn người nhìn nhau. Có người nhận ra Bách Nhiên, cũng đã đến trường Nhất Trung rồi sao lại không biết về danh tiếng của Bách Nhiên cho được?
“À, anh chính là người đấu không lại thế là đi đánh đội trưởng đội bóng khác đúng không?”
“Người như vậy mà còn làm đội trưởng…”
“Liều ăn nhiều, sợ cái gì.”
Kiều Nam Gia đi theo Bách Nhiên vào sân cũng nghe được giọng điệu đầy khiêu khích của vài em học sinh lớp 10 ấy.
Cô ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Bách Nhiên. Nếu không phải do cô, thì “thanh danh” của Bách Nhiên cũng không xấu như vậy, từng bước chân của Kiều Nam Gia bắt đầu dừng lại chút.
Đấu 3v3 thì nghe hơi giống bắt nạt học sinh mới quá. Vì thế chỉ có một mình Bách Nhiên ra sân. Nhóm học sinh lớp 10 kia tức giận cũng cử người chơi thể thao giỏi nhất nhóm mình lên sân.
“Tôi sẽ đánh bại anh.” Cậu học sinh kia cười nói, “Lúc trước tôi từng trong đội thể dục của trường, còn lại đội trưởng đội bóng rổ. Nhưng mà anh yên tâm, cho dù tôi thua cũng không đánh người.”
Bách Nhiên nhướng mày, đôi mắt đôi mắt hẹp hơi nhếch lên mang vẻ bất cần đời.
“Vậy thì tốt.”
Vậy thì tốt?
Ý gì?
Trước khi bất kỳ ai khác kịp phát hiện ra thì trận đấu giữa hai người đã bắt đầu. Đấu 1v1 hoàn toàn dựa vào kỹ năng của hai người, ban đầu cậu đàn em lớp 10 kia hơi vênh váo, nghĩ rằng mình đã dành cả kỳ nghỉ hè ở trong lò huấn luyện ở Mỹ và chơi bóng rổ trong vài tháng, nếu chơi chính thức thì không chắc sẽ thắng được, nhưng đây là đấu 1v1, cậu ấy vẫn biết rất nhiều.
Làm sao em trai có thể biết rằng đội trưởng đội bóng rổ của trường trung học số 1 đứng đối diện không chỉ đã ở Mỹ vài năm mà còn học chơi bóng rổ từ các cầu thủ ngôi sao NBA.
Hai người họ vốn chẳng cùng đẳng cấp.
Mỗi bên đội có một người làm trọng tài, Vu Lan tìm trong phòng tập một tiếng còi để trận đấu không bị ảnh hưởng. Vốn dĩ khi đấu với mấy đứa choai choai Bách Nhiên cũng đã hạ thấp chính mình rồi.
Chắc chắn đây là một trận đấu chẳng có bất ngờ gì. Bách Nhiên thắng liên tục, Chu Ngôn Quân thổi còi đến tê miệng.
“Bách Nhiên ghi điểm.”
“Bách Nhiên lại ghi được một điểm!”
“Bách Nhiên…”
Từ đầu đến cuối, Bách Nhiên cư xử rất không thân thiện, tấn công phòng thủ chặt chẽ, thậm chí không hề có ý giao lưu nhường bóng. Cậu từng bước một đánh bại đối thủ, cuối cùng, cậu em thả quả bóng rổ xuống nói với khuôn mặt xám xịt: “Không đánh nữa, không đánh nữa!”
Những giọt mồ hôi lớn lăn xuống má cậu em kia, đuôi tóc ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là rất mệt mỏi. Trái lại, hô hấp của Bạch Nhiên vẫn chỉ hơi dồn dập, vẻ mặt vẫn bình thường, như thể vừa mới tập khởi động.
Việc vận động vừa rồi không là gì so với việc luyện tập thường ngày của Bách Nhiên.
Các thành viên của đội bóng rổ bật cười, chờ mấy học sinh lớp 10 kia nhận sai.
“Các anh là đội bóng kiểu chuyên nghiệp, người đấu với tôi còn là đội trưởng, không phải đang bắt nạt người khác sao?”
Chu Ngôn Quân khoanh tay, lười biếng cười: “Vậy chú em muốn chọn lại à? Chúng ta làm thêm hiệp nữa, nhóc con muốn chọn ai cũng được.”
“Không, không, mấy anh ai cũng đều giỏi.”
“Vậy là cậu thừa nhận đội bóng rổ rất giỏi?”
“Nói nhảm, các anh thường xuyên đến huấn luyện, khác hẳn với chúng tôi? Tìm người thỉnh thoảng chạm vào bóng rổ giống chúng tôi thì còn được!”
Dù sao cũng còn non, dù có sai cũng ngại mặt mũi chẳng dám nhận.
Bọn nhóc con bĩu môi ném quả bóng rổ vào rổ để trút giận, không ngờ cú ném lại không chính xác, quả bóng rổ rơi xuống đất nảy nảy mấy lần, lăn về phía Kiều Nam Gia, bị Kiều Nam Gia bắt được.
Sự hiện diện của cô khiến một học sinh lớp 10 hỏi: “Đây có phải là thành viên trong đội không?”
“Không.” Bách Nhiên mặt không biểu cảm đút hai tay vào túi: “Hậu cần.”
Kiều Nam Gia nhìn các em học sinh mới, sau đó nhìn các thành viên của đội bóng rổ, dưới ánh mắt của mọi người, cô tiến về phía trước hai bước, nhìn về phía cái rổ.
“Đùa à, hậu cần cũng định chơi bóng rổ hả?” Có mấy cậu học sinh bắt đầu tìm ra chuyện để cà khịa.
Sau đó, trong ánh mắt giễu cợt của mấy đứa nhóc choai choai kia, quả bóng rổ tạo thành một vòng cung đẹp mắt, bị ném vào rổ rồi rơi xuống đất, mỗi tiếng chạm đất đối với mấy người họ giống như một cái tát.
Toàn bộ nơi này im lặng.
Ngoại trừ Bách Nhiên, những người còn lại đều sửng sốt, đặc biệt là các thành viên của đội bóng rổ.
Ê, không ngờ Kiều Nam Gia lại có bản lĩnh như vậy luôn đó!
Giọng nói trong trẻo và bình tĩnh của Kiều Nam Gia vang lên trong sân tập: “Tôi là người thuộc ban hậu cần, không phải người nhặt bóng rổ. Bóng của mình thì tự nhặt.”
“……”
Một số người ngại ngùng nhặt quả bóng rổ và chán nản rời sân bóng rổ mà không nói một lời.
Họ vừa rời đi, Chu Ngôn Quân hưng phấn vỗ tay: “Bạn học Tiểu Kiều, không ngờ cậu lại có chiêu hay như vậy!”
“Đúng vậy! Tớ chưa từng nghe nói là cậu có thể chơi được bóng rổ?”
“Hay là cậu đến đây học lỏm ư?”
“Tôi tưởng vì Bách Nhiên…”
“Khụ khụ khụ!”
Lời nói lạnh lùng của Bách Nhiên cắt ngang nỗ lực ho khan của Chu Ngôn Quân để che đi lời nói của đồng đội.
Cậu ấy nói: “Huấn luyện.”
“Ơ kìa!” Tất cả đồng thanh trả lời.
Kiều Nam Gia ngồi tại chỗ xem Bách Nhiên chơi bóng rổ.
Từ lúc tan học đến giờ, hai người không hề nói chuyện với nhau nhưng bầu không khí lại không ngượng ngùng chút nào cả. Kiều Nam Gia nghĩ thầm, từ khi ngồi cùng bàn với Bách Nhiên, dường như cậu chưa từng ảnh hưởng tới cô.
Cô ngày càng không rõ ý định của Bách Nhiên.
……
“Này, đi thôi.”
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt Kiều Nam Gia, kéo cô trở về thực tại. Kiều Nam Gia à một tiếng, mở to mắt tỉnh táo rồi nhìn cậu với vẻ mặt ngây ngốc.
Bách Nhiên đã thay lại đồng phục học sinh và đi tắm, trong khoảng thời gian này, Kiều Nam Gia hoàn toàn không biết cậu đã rời sân bóng rổ.
… Cô đã ngẩn ngơ bao lâu rồi?
Khuôn mặt tuấn tú của Bách Nhiên gần đến đến mức Kiều Nam Gia không nhịn được đứng thẳng người, giữ khoảng cách giữa mình và cậu. Kiều Nam Gia ngượng ngùng nói: “Vậy… Chúng ta nói về vấn đề của nhóm nhá?”
“Được.”
“Chúng ta đi đâu đây?” Có vẻ như đến nhà Bách Nhiên vào lúc này không hay lắm.
Bách Nhiên: “Quán net.”
“Quán net… Hả?!”
Sau một thời gian dài, Kiều Nam Gia lại phải bước vào quán Internet vì áp lực học tập. Cô để Bách Nhiên đi vào trước, mình thì đeo khẩu trang từ xa rồi mới đi theo. Chủ quán chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra Kiều Nam Gia. Người đó chỉ cô vào phòng riêng với nụ cười đầy sự ẩn ý.
Kiều Nam Gia xấu hổ mà không biết làm như nào, cô chỉ biết cắm đầu chạy một mạch.
Trong phòng riêng chỉ có một mình Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia lấy vở và bài tập ra, chỉnh lại giọng và bắt đầu nghiêm túc nói về chủ đề của nhóm. Bách Nhiên một tay chống cằm liếc nhìn cô, đôi mắt đẹp lạnh lùng đẹp đến say lòng người.
Cậu đột nhiên hỏi một chủ đề không liên quan.
“Cậu không có gì để hỏi sao?”
“Ừm?”
Kiều Nam Gia sửng sốt một lát, vô thức nhìn cậu.
“Gì?”
“… Đừng quan tâm.”
Trong lòng Kiều Nam Gia thầm nói rằng cô muốn hỏi thẳng Bách Nhiên xem cậu có thực sự thích cô không. Nhưng khi những lời nói đó chuẩn bị ra khỏi miệng, rất có thể cô sẽ bị Bách Nhiên đáp lại bằng sự tức giận hoặc chế giễu.
Lý trí của Kiều Nam Gia hoạt động một lát, cô cảm thấy nó chẳng đáng chút nào cả.
Đúng là Bách Nhiên rất chói sáng, chẳng phải sự tồn tại mà cô có thể chạm tới.
Nói vậy, cô chỉ có thể coi suy nghĩ “Bách Nhiên thích cô” như một câu đùa. Có lẽ chờ bao giờ quan hệ giữa hai người thân thiết hơn nữa cô sẽ dùng câu đùa đó để pha trò làm nóng bầu không khí.
Kiều Nam Gia bắt đầu nghiêm túc thảo luận kế hoạch nhóm với Bách Nhiên.
Thầy cô cần hai người ngồi cùng bàn để sắp xếp tài liệu trình bày, Kiều Nam Gia giao nhiệm vụ cho Bách Nhiên. Nếu Chu Ngôn Quân nhìn thấy Bách Nhiên im lặng ngồi nghe người khác phân công nhiệm vụ cho mình thì chắc chắn sẽ sốc không nói nên lời.
Đó chính là Bách Nhiên ghét nhất bị người khác sắp xếp và phải tuân theo các quy tắc.
Tuy nhiên, Bách Nhiên lại có thể học cùng lớp với Kiều Nam Gia, còn ngồi cũng bàn với cô nữa, điều này đã chứng minh có cái gì đó sai sai.
Bây giờ trong trường còn có tin đồn Kiều Nam Gia là họ hàng xa của Bách Nhiên. So với những tin đồn khác, các bạn nữ thà tin rằng hai người chỉ là anh em họ, chưa kể Bách Nhiên không có biểu hiện gì khác thường ngoài lần đó.
Điều này có nghĩa là họ vẫn còn cơ hội?
Nhiệm vụ có nhỏ nhặt thì Kiều Nam Gia vẫn đang sắp xếp từng cái một, phòng ngừa Bách Nhiên hiểu sai yêu cầu, không đạt được mong đợi của cô. Thời gian trôi qua, Kiều Nam Gia không biết mình đã sắp xếp được bao lâu, tóm lại khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, giọng nói đang định mở miệng gọi Bách Nhiên thì đột nhiên dừng lại.
“……”
Chàng trai mặc trên mình đồng phục học sinh màu xanh trắng ngồi cạnh đã ngủ quên.
Cậu đang ngủ ngon lành, lấy tay làm gối, mặt quay sang một bên. Lông mi dày rất thẳng, thỉnh thoảng sẽ hơi rung rung, lông mày nhíu lại.
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, hẳn giấc mơ này không hay lắm.
Cô cẩn thận tiến đến gần, phân vân không biết nên mặc áo khoác cho Bách Nhiên hay đánh thức cậu. Theo lý mà nói, cô nên đánh thức Bách Nhiên, nếu không về nhà muộn người nhà sẽ gọi điện cho cậu.
Cuối cùng Kiều Nam Gia cũng đưa ra một quyết định khó khăn, cô đứng bên cạnh cậu, cong người vỗ vai rồi gọi nhỏ: “Bách Nhiên…”
Bách Nhiên đang nằm trên ghế đột nhiên ngồi thẳng dậy, như thể dây thần kinh căng thẳng của cậu vừa bị một mũi kim châm nhẹ. Phản xạ không điều kiện của cậu nhanh tới mức làm Kiều Nam Gia không thể tránh được…
Môi cô lướt qua má cậu. Đôi môi mềm mại và làn da lạnh lẽo của má chạm vào nhau, như xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu, hàng loạt dòng điện dọc theo nơi cọ sát chạy vào tim.
Tim Bách Nhiên đập loạn xạ, tai cậu đỏ bừng. Mặt Kiều Nam Gia cũng đỏ bừng, cô bối rối mở to mắt, ngơ ngác nhìn Bách Nhiên, không biết phải làm sao.
“……”
“……”
Đối mặt với gương mặt ngơ ngác của Kiều Nam Gia, Bách Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu định sàm sỡ tôi à?”
Vừa ôm vừa hôn cậu.
Cậu chưa bao giờ thấy một cô gái dũng cảm như vậy. Sàm sỡ cậu mà còn giả vờ như chuyện đó không xảy ra.
Không được rồi.
Kiều Nam Gia ngượng ngùng, cô căng thẳng đến mức run tay: “Tớ…”
Cô không biết tại sao mình lại căng thẳng và xấu hổ, vào giây phút ấy, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là cảm giác môi mình chạm vào một bên mặt Bách Nhiên, mềm mại, không rắn như cô tưởng tượng, thậm chí còn hơi lạnh.
Cô muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào cho phải.
Lời còn chưa dứt, cô đã rơi vào một cái ôm xa lạ mà quen thuộc.
Một cánh tay rắn chắc vòng qua Kiều Nam Gia ôm chặt lấy cái eo thon thả của cô. Mặt cô áp chặt vào cổ áo cậu, cô sợ đến mức vô thức nắm lấy vạt áo đồng phục của cậu, ngơ ngác.
… Nó như trùng với những hình ảnh trong quá khứ.
Lần trước có thể nói là bất đắc dĩ, là không cẩn thận, vậy còn lần này thì sao?
Giọng nói lạnh lùng của Bách Nhiên vang lên từ đỉnh đầu.
“Vậy tôi sẽ cho cậu sàm sỡ.”
Editor có điều muốn nói:
E. Coli: Kiều Nam Gia nhanh trí bắn tim nói: “Đùa chút gì căng!”
Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
Beta: Minh An
Học sinh lớp 10 vẫn chưa hiểu chuyện, một số học sinh mới chiếm sân của đội bóng rổ mà chẳng quan tâm hậu quả. Cùng ở chung một khu, chỉ cách một gian mà cũng nghe thấy giọng nói tự tin của họ: “Đội bóng rổ thì sao chứ?”, “Chắc gì đã chơi giỏi hơn mình?”.
Bách Nhiên thay đồng phục bóng rổ, vừa đi đến sân tập đã nhìn thấy thành viên trong đội đang tranh cãi với học sinh lớp 10.
Không phải là do mọi người muốn chiếm nơi này, mà đây chính là nơi đội bóng rổ hoạt động, nơi thay quần áo của đội cũng là chỗ riêng, đổi qua đổi lại thì sẽ gặp phiền phức chứ đây chẳng phải do đội bóng rổ lạm quyền.
Chu Ngôn Quân dùng lưỡi đẩy đẩy hàm sau, cậu nghiêng đầu cười cười: “Các em mới vào không quen trường mới, nhìn các em trông khá rảnh rỗi, chẳng bằng anh mời các bác bảo vệ dẫn mấy đứa đi dạo quanh một tí?”
“Anh là ai, đừng có mà vênh váo!”
“Đúng vậy, nghe nói có lần đội bóng rổ trường Nhất Trung thua còn đi đánh người. Với trình độ này của các anh, chẳng bằng tránh ra nhường chỗ cho người khác.”
Vu Lan ôm bóng, tức giận suýt thì ném bóng vào đàn em đang nói.
Một bàn tay chặn cậu lại.
Từng đốt ngón tay thon dài, khớp ngón nổi rõ, đầu ngón tay có vài vết chai. Theo phản xạ Vu Lan nhìn người ngăn mình lại, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Là Bách Nhiên.
Bách Nhiên vô cảm nhìn mọi người, khuôn mặt tuấn tú chẳng có chút biểu cảm nào, bộ dạng chẳng quan tâm, như thể mọi người chỉ là những tên hề nhảy nhót trước mặt.
“Đấu không?” Cậu lạnh nhạt nói nhưng cũng đầy mạnh mẽ.
Một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, các học sinh lớp 10 đều ngẩn người nhìn nhau. Có người nhận ra Bách Nhiên, cũng đã đến trường Nhất Trung rồi sao lại không biết về danh tiếng của Bách Nhiên cho được?
“À, anh chính là người đấu không lại thế là đi đánh đội trưởng đội bóng khác đúng không?”
“Người như vậy mà còn làm đội trưởng…”
“Liều ăn nhiều, sợ cái gì.”
Kiều Nam Gia đi theo Bách Nhiên vào sân cũng nghe được giọng điệu đầy khiêu khích của vài em học sinh lớp 10 ấy.
Cô ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Bách Nhiên. Nếu không phải do cô, thì “thanh danh” của Bách Nhiên cũng không xấu như vậy, từng bước chân của Kiều Nam Gia bắt đầu dừng lại chút.
Đấu 3v3 thì nghe hơi giống bắt nạt học sinh mới quá. Vì thế chỉ có một mình Bách Nhiên ra sân. Nhóm học sinh lớp 10 kia tức giận cũng cử người chơi thể thao giỏi nhất nhóm mình lên sân.
“Tôi sẽ đánh bại anh.” Cậu học sinh kia cười nói, “Lúc trước tôi từng trong đội thể dục của trường, còn lại đội trưởng đội bóng rổ. Nhưng mà anh yên tâm, cho dù tôi thua cũng không đánh người.”
Bách Nhiên nhướng mày, đôi mắt đôi mắt hẹp hơi nhếch lên mang vẻ bất cần đời.
“Vậy thì tốt.”
Vậy thì tốt?
Ý gì?
Trước khi bất kỳ ai khác kịp phát hiện ra thì trận đấu giữa hai người đã bắt đầu. Đấu 1v1 hoàn toàn dựa vào kỹ năng của hai người, ban đầu cậu đàn em lớp 10 kia hơi vênh váo, nghĩ rằng mình đã dành cả kỳ nghỉ hè ở trong lò huấn luyện ở Mỹ và chơi bóng rổ trong vài tháng, nếu chơi chính thức thì không chắc sẽ thắng được, nhưng đây là đấu 1v1, cậu ấy vẫn biết rất nhiều.
Làm sao em trai có thể biết rằng đội trưởng đội bóng rổ của trường trung học số 1 đứng đối diện không chỉ đã ở Mỹ vài năm mà còn học chơi bóng rổ từ các cầu thủ ngôi sao NBA.
Hai người họ vốn chẳng cùng đẳng cấp.
Mỗi bên đội có một người làm trọng tài, Vu Lan tìm trong phòng tập một tiếng còi để trận đấu không bị ảnh hưởng. Vốn dĩ khi đấu với mấy đứa choai choai Bách Nhiên cũng đã hạ thấp chính mình rồi.
Chắc chắn đây là một trận đấu chẳng có bất ngờ gì. Bách Nhiên thắng liên tục, Chu Ngôn Quân thổi còi đến tê miệng.
“Bách Nhiên ghi điểm.”
“Bách Nhiên lại ghi được một điểm!”
“Bách Nhiên…”
Từ đầu đến cuối, Bách Nhiên cư xử rất không thân thiện, tấn công phòng thủ chặt chẽ, thậm chí không hề có ý giao lưu nhường bóng. Cậu từng bước một đánh bại đối thủ, cuối cùng, cậu em thả quả bóng rổ xuống nói với khuôn mặt xám xịt: “Không đánh nữa, không đánh nữa!”
Những giọt mồ hôi lớn lăn xuống má cậu em kia, đuôi tóc ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là rất mệt mỏi. Trái lại, hô hấp của Bạch Nhiên vẫn chỉ hơi dồn dập, vẻ mặt vẫn bình thường, như thể vừa mới tập khởi động.
Việc vận động vừa rồi không là gì so với việc luyện tập thường ngày của Bách Nhiên.
Các thành viên của đội bóng rổ bật cười, chờ mấy học sinh lớp 10 kia nhận sai.
“Các anh là đội bóng kiểu chuyên nghiệp, người đấu với tôi còn là đội trưởng, không phải đang bắt nạt người khác sao?”
Chu Ngôn Quân khoanh tay, lười biếng cười: “Vậy chú em muốn chọn lại à? Chúng ta làm thêm hiệp nữa, nhóc con muốn chọn ai cũng được.”
“Không, không, mấy anh ai cũng đều giỏi.”
“Vậy là cậu thừa nhận đội bóng rổ rất giỏi?”
“Nói nhảm, các anh thường xuyên đến huấn luyện, khác hẳn với chúng tôi? Tìm người thỉnh thoảng chạm vào bóng rổ giống chúng tôi thì còn được!”
Dù sao cũng còn non, dù có sai cũng ngại mặt mũi chẳng dám nhận.
Bọn nhóc con bĩu môi ném quả bóng rổ vào rổ để trút giận, không ngờ cú ném lại không chính xác, quả bóng rổ rơi xuống đất nảy nảy mấy lần, lăn về phía Kiều Nam Gia, bị Kiều Nam Gia bắt được.
Sự hiện diện của cô khiến một học sinh lớp 10 hỏi: “Đây có phải là thành viên trong đội không?”
“Không.” Bách Nhiên mặt không biểu cảm đút hai tay vào túi: “Hậu cần.”
Kiều Nam Gia nhìn các em học sinh mới, sau đó nhìn các thành viên của đội bóng rổ, dưới ánh mắt của mọi người, cô tiến về phía trước hai bước, nhìn về phía cái rổ.
“Đùa à, hậu cần cũng định chơi bóng rổ hả?” Có mấy cậu học sinh bắt đầu tìm ra chuyện để cà khịa.
Sau đó, trong ánh mắt giễu cợt của mấy đứa nhóc choai choai kia, quả bóng rổ tạo thành một vòng cung đẹp mắt, bị ném vào rổ rồi rơi xuống đất, mỗi tiếng chạm đất đối với mấy người họ giống như một cái tát.
Toàn bộ nơi này im lặng.
Ngoại trừ Bách Nhiên, những người còn lại đều sửng sốt, đặc biệt là các thành viên của đội bóng rổ.
Ê, không ngờ Kiều Nam Gia lại có bản lĩnh như vậy luôn đó!
Giọng nói trong trẻo và bình tĩnh của Kiều Nam Gia vang lên trong sân tập: “Tôi là người thuộc ban hậu cần, không phải người nhặt bóng rổ. Bóng của mình thì tự nhặt.”
“……”
Một số người ngại ngùng nhặt quả bóng rổ và chán nản rời sân bóng rổ mà không nói một lời.
Họ vừa rời đi, Chu Ngôn Quân hưng phấn vỗ tay: “Bạn học Tiểu Kiều, không ngờ cậu lại có chiêu hay như vậy!”
“Đúng vậy! Tớ chưa từng nghe nói là cậu có thể chơi được bóng rổ?”
“Hay là cậu đến đây học lỏm ư?”
“Tôi tưởng vì Bách Nhiên…”
“Khụ khụ khụ!”
Lời nói lạnh lùng của Bách Nhiên cắt ngang nỗ lực ho khan của Chu Ngôn Quân để che đi lời nói của đồng đội.
Cậu ấy nói: “Huấn luyện.”
“Ơ kìa!” Tất cả đồng thanh trả lời.
Kiều Nam Gia ngồi tại chỗ xem Bách Nhiên chơi bóng rổ.
Từ lúc tan học đến giờ, hai người không hề nói chuyện với nhau nhưng bầu không khí lại không ngượng ngùng chút nào cả. Kiều Nam Gia nghĩ thầm, từ khi ngồi cùng bàn với Bách Nhiên, dường như cậu chưa từng ảnh hưởng tới cô.
Cô ngày càng không rõ ý định của Bách Nhiên.
……
“Này, đi thôi.”
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt Kiều Nam Gia, kéo cô trở về thực tại. Kiều Nam Gia à một tiếng, mở to mắt tỉnh táo rồi nhìn cậu với vẻ mặt ngây ngốc.
Bách Nhiên đã thay lại đồng phục học sinh và đi tắm, trong khoảng thời gian này, Kiều Nam Gia hoàn toàn không biết cậu đã rời sân bóng rổ.
… Cô đã ngẩn ngơ bao lâu rồi?
Khuôn mặt tuấn tú của Bách Nhiên gần đến đến mức Kiều Nam Gia không nhịn được đứng thẳng người, giữ khoảng cách giữa mình và cậu. Kiều Nam Gia ngượng ngùng nói: “Vậy… Chúng ta nói về vấn đề của nhóm nhá?”
“Được.”
“Chúng ta đi đâu đây?” Có vẻ như đến nhà Bách Nhiên vào lúc này không hay lắm.
Bách Nhiên: “Quán net.”
“Quán net… Hả?!”
Sau một thời gian dài, Kiều Nam Gia lại phải bước vào quán Internet vì áp lực học tập. Cô để Bách Nhiên đi vào trước, mình thì đeo khẩu trang từ xa rồi mới đi theo. Chủ quán chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra Kiều Nam Gia. Người đó chỉ cô vào phòng riêng với nụ cười đầy sự ẩn ý.
Kiều Nam Gia xấu hổ mà không biết làm như nào, cô chỉ biết cắm đầu chạy một mạch.
Trong phòng riêng chỉ có một mình Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia lấy vở và bài tập ra, chỉnh lại giọng và bắt đầu nghiêm túc nói về chủ đề của nhóm. Bách Nhiên một tay chống cằm liếc nhìn cô, đôi mắt đẹp lạnh lùng đẹp đến say lòng người.
Cậu đột nhiên hỏi một chủ đề không liên quan.
“Cậu không có gì để hỏi sao?”
“Ừm?”
Kiều Nam Gia sửng sốt một lát, vô thức nhìn cậu.
“Gì?”
“… Đừng quan tâm.”
Trong lòng Kiều Nam Gia thầm nói rằng cô muốn hỏi thẳng Bách Nhiên xem cậu có thực sự thích cô không. Nhưng khi những lời nói đó chuẩn bị ra khỏi miệng, rất có thể cô sẽ bị Bách Nhiên đáp lại bằng sự tức giận hoặc chế giễu.
Lý trí của Kiều Nam Gia hoạt động một lát, cô cảm thấy nó chẳng đáng chút nào cả.
Đúng là Bách Nhiên rất chói sáng, chẳng phải sự tồn tại mà cô có thể chạm tới.
Nói vậy, cô chỉ có thể coi suy nghĩ “Bách Nhiên thích cô” như một câu đùa. Có lẽ chờ bao giờ quan hệ giữa hai người thân thiết hơn nữa cô sẽ dùng câu đùa đó để pha trò làm nóng bầu không khí.
Kiều Nam Gia bắt đầu nghiêm túc thảo luận kế hoạch nhóm với Bách Nhiên.
Thầy cô cần hai người ngồi cùng bàn để sắp xếp tài liệu trình bày, Kiều Nam Gia giao nhiệm vụ cho Bách Nhiên. Nếu Chu Ngôn Quân nhìn thấy Bách Nhiên im lặng ngồi nghe người khác phân công nhiệm vụ cho mình thì chắc chắn sẽ sốc không nói nên lời.
Đó chính là Bách Nhiên ghét nhất bị người khác sắp xếp và phải tuân theo các quy tắc.
Tuy nhiên, Bách Nhiên lại có thể học cùng lớp với Kiều Nam Gia, còn ngồi cũng bàn với cô nữa, điều này đã chứng minh có cái gì đó sai sai.
Bây giờ trong trường còn có tin đồn Kiều Nam Gia là họ hàng xa của Bách Nhiên. So với những tin đồn khác, các bạn nữ thà tin rằng hai người chỉ là anh em họ, chưa kể Bách Nhiên không có biểu hiện gì khác thường ngoài lần đó.
Điều này có nghĩa là họ vẫn còn cơ hội?
Nhiệm vụ có nhỏ nhặt thì Kiều Nam Gia vẫn đang sắp xếp từng cái một, phòng ngừa Bách Nhiên hiểu sai yêu cầu, không đạt được mong đợi của cô. Thời gian trôi qua, Kiều Nam Gia không biết mình đã sắp xếp được bao lâu, tóm lại khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, giọng nói đang định mở miệng gọi Bách Nhiên thì đột nhiên dừng lại.
“……”
Chàng trai mặc trên mình đồng phục học sinh màu xanh trắng ngồi cạnh đã ngủ quên.
Cậu đang ngủ ngon lành, lấy tay làm gối, mặt quay sang một bên. Lông mi dày rất thẳng, thỉnh thoảng sẽ hơi rung rung, lông mày nhíu lại.
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, hẳn giấc mơ này không hay lắm.
Cô cẩn thận tiến đến gần, phân vân không biết nên mặc áo khoác cho Bách Nhiên hay đánh thức cậu. Theo lý mà nói, cô nên đánh thức Bách Nhiên, nếu không về nhà muộn người nhà sẽ gọi điện cho cậu.
Cuối cùng Kiều Nam Gia cũng đưa ra một quyết định khó khăn, cô đứng bên cạnh cậu, cong người vỗ vai rồi gọi nhỏ: “Bách Nhiên…”
Bách Nhiên đang nằm trên ghế đột nhiên ngồi thẳng dậy, như thể dây thần kinh căng thẳng của cậu vừa bị một mũi kim châm nhẹ. Phản xạ không điều kiện của cậu nhanh tới mức làm Kiều Nam Gia không thể tránh được…
Môi cô lướt qua má cậu. Đôi môi mềm mại và làn da lạnh lẽo của má chạm vào nhau, như xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu, hàng loạt dòng điện dọc theo nơi cọ sát chạy vào tim.
Tim Bách Nhiên đập loạn xạ, tai cậu đỏ bừng. Mặt Kiều Nam Gia cũng đỏ bừng, cô bối rối mở to mắt, ngơ ngác nhìn Bách Nhiên, không biết phải làm sao.
“……”
“……”
Đối mặt với gương mặt ngơ ngác của Kiều Nam Gia, Bách Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu định sàm sỡ tôi à?”
Vừa ôm vừa hôn cậu.
Cậu chưa bao giờ thấy một cô gái dũng cảm như vậy. Sàm sỡ cậu mà còn giả vờ như chuyện đó không xảy ra.
Không được rồi.
Kiều Nam Gia ngượng ngùng, cô căng thẳng đến mức run tay: “Tớ…”
Cô không biết tại sao mình lại căng thẳng và xấu hổ, vào giây phút ấy, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là cảm giác môi mình chạm vào một bên mặt Bách Nhiên, mềm mại, không rắn như cô tưởng tượng, thậm chí còn hơi lạnh.
Cô muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào cho phải.
Lời còn chưa dứt, cô đã rơi vào một cái ôm xa lạ mà quen thuộc.
Một cánh tay rắn chắc vòng qua Kiều Nam Gia ôm chặt lấy cái eo thon thả của cô. Mặt cô áp chặt vào cổ áo cậu, cô sợ đến mức vô thức nắm lấy vạt áo đồng phục của cậu, ngơ ngác.
… Nó như trùng với những hình ảnh trong quá khứ.
Lần trước có thể nói là bất đắc dĩ, là không cẩn thận, vậy còn lần này thì sao?
Giọng nói lạnh lùng của Bách Nhiên vang lên từ đỉnh đầu.
“Vậy tôi sẽ cho cậu sàm sỡ.”
Editor có điều muốn nói:
E. Coli: Kiều Nam Gia nhanh trí bắn tim nói: “Đùa chút gì căng!”
Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
Đánh giá:
Truyện Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
Story
Chương 84: Sàm sỡ
9.6/10 từ 45 lượt.