Nhân Lúc Say Hôn Em - Tam Nguyệt Đồ Đằng
Chương 8: Đau lòng
Cố Nhược cố ý nghiêng người đến gần khuôn mặt Khương Tân Nhiễm nhưng cô cũng không có tâm tư cố ý câu dẫn, chẳng qua bộ dạng ngây ngốc của Khương Tân Nhiễm ngay cả mắt cũng không chớp kia rất thú vị, nên cô muốn tới gần để nhìn kỹ hơn.
Cố Nhược biết Khương Tân Nhiễm có sức hấp dẫn đối với cô, nhưng mà sức hấp dẫn của bản thân mình đối với Khương Tân Nhiễm thì cô vẫn trong giai đoạn không biết rõ. Chung quy cách đây rất lâu, hầu hết thời điểm cô đều không có cách nào kiềm chế được với Khương Tân Nhiễm, nhưng Khương Tân Nhiễm lúc nào cũng ỡm ờ.
Khoảng cách quá gần, mới vừa không chú ý một chút thì chóp mũi hai người cũng đã chạm vào nhau, đáy mắt Khương Tân Nhiễm rất sáng, đôi mắt trong suốt phản chiếu gương mặt Cố Nhược.
Mắt Cố Nhược quá đẹp, hốc mắt sâu và đuôi mắt hẹp dài, bình thường lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng làm người ta có loại cảm giác khó gần, nhưng một khi hạ thấp tầm mắt nhìn thẳng như bây giờ thì lại tăng thêm một cỗ thâm tình khiến người ta muốn rơi vào.
Khương Tân Nhiễm nuốt nước miếng một cái, hỏi Cố Nhược đang nhìn cái gì.
Ánh mắt Cố Nhược chăm chú nhìn nàng sâu xa nói: "Nhìn mắt em."
Tầm mắt Khương Tân Nhiễm nhìn qua chỗ khác, "Nhìn mắt tôi làm gì."
Nhìn xem trong mắt em có tôi hay không.
Buổi tối ngày hôm đó cô vẫn còn cùng Khương Tân Nhiễm nâng cốc nói chuyện vui vẻ, sau khi uống đã ngà ngà say, cô đột nhiên cưỡng ép giữ sau gáy hôn nàng, đầu lưỡi vụng về lại thô bạo đi vào, đem đầu óc Khương Tân Nhiễm hôn đến choáng váng.
Sau đó cô buông nàng ra, ngón tay cái xoa lên tai nàng, mang theo mùi rượu nói bên tai nàng: "Nhiễm Nhiễm, tôi thích em."
Tâm tình lúc đó Khương Tân Nhiễm đến bây giờ cũng còn nhớ, hai cánh tay ôm lấy cô, kìm nén ướt át trong mắt, nàng nghẹn ngào gật đầu liên tục, nói em cũng vậy.
Khương Tân Nhiễm cho rằng các nàng cuối cùng cũng có hy vọng, xuân về hoa nở.
Kết quả ngày hôm sau nghênh đón nàng là chiếc gối lạnh như băng, mà Cố Nhược đã không biết tung tích.
Khương Tân Nhiễm giống như phát điên đi tìm cô, đến sân thượng mà các nàng thường xuyên cúp học, tiệm kem nhỏ hai người thường tích tiền cùng nhau mua, trụ sở bí mật lúc không vui liền cùng nhau trốn ở đó.
Không có, bất cứ một nơi nào cũng đều không có bóng dáng Cố Nhược.
Lúc Khương Tân Nhiễm đến phòng thuê của Cố Nhược, nàng điên cuồng đập cửa, nhưng chỉ có hàng xóm lộ ra nửa cái đầu, lạnh như băng nói: "Nửa đêm hôm qua nhà này đã chuyển đi, cô phá cửa cũng uổng công thôi."
"Cô ấy chuyển đến chỗ nào?" Hai mắt Khương Tân Nhiễm đỏ bừng.
"Quỷ mới biết." Hàng xóm liếc mắt, nặng nề đóng cửa lại.
Khương Tân Nhiễm mất sức tựa trên tường, mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ còn lại nàng lẻ loi một mình.
Cố Nhược giống như hạt sương ngắn ngủi xuất hiện trong sinh mạng của nàng, nhanh chóng bốc hơi chỉ còn lưu lại trong lòng nàng vết thương thường xuyên đau đớn.
Khương Tân Nhiễm còn nhớ ngày đó gió lùa vào hành lang, gào thét xuyên thủng màng nhĩ, cả người nàng lạnh run nhưng chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm chặt chính mình.
Khương Tân Nhiễm nhớ lại cảm giác bất lực như thế nào khi bị vứt bỏ, trái tim nàng đến bây giờ vẫn còn đau đớn cho chính mình lúc đó.
Tại sao còn muốn động tâm vì người phụ nữ này nữa chứ? Nàng tự mình suy nghĩ, chẳng lẽ bị vứt bỏ một lần không đủ? Phải bị cô làm cho thương tích khắp người mới biết đau sao?
Cố Nhược chính là tra nữ mười phần.
Nhưng mà trong lòng Khương Tân Nhiễm có âm thanh đang kêu gào, đang tức giận, không cam lòng.
Sáu năm, nàng muốn hỏi Cố Nhược, chính mình đã làm sai điều gì mà mới có thể đêm trước còn ôm nàng luôn miệng nói thích, nhưng sáng hôm sau liền biến mất, ngay cả lá thư cũng không để lại.
Dựa vào cái gì mà nàng phải chịu trừng phạt tàn nhẫn của Cố Nhược như vậy.
"Cố Nhược." Giọng nói Khương Tân Nhiễm nhẹ nhàng lại bình tĩnh, sợ quấy rầy màn đêm, "Tại sao cô trở lại?"
Trái tim Cố Nhược bị đập một nhát búa nặng nề, đau đến tê dại.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Chướng ngại vật lớn nhất trên con đường truy thê của Cố tổng: Bản thân cô.
Nhân Lúc Say Hôn Em - Tam Nguyệt Đồ Đằng
