Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ
Chương 33
69@-Dưới sự trợ giúp của “Hắc Bạch la sát”, oán hận bên trong Dương Thiên Bảo tăng vọt đến mức đột phá được tầng băng ngục và ảnh hưởng đến trạch viện phía trên.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của Dương Thiên Bảo. Mắt trái đã bị Lưu Hạo khoét mù thành một cái hố đen, khuôn mặt chia làm hai nửa bên trái đen, bên phải trắng, mắt phải cũng có lỗ chọc sâu lơ lửng nhãn cầu màu trắng xám hơi chuyển động. Đột nhiên Dương Thiên Bảo há miệng, hét lên một tiếng, một cơn gió mạnh ập tới bất ngờ.
Chu Tường bị gió mạnh cuốn tung, đập bịch bịch vào tường, gào thét kinh hãi.
Tôi vẫn đứng bất động quan sát sau đó gọi tên Dương Tú Ngọc. Ngay khi tiếng kêu vừa dứt hạt nhân trắng xám mắt phải Dương Thiên Bảo hơi co lại.
Thực ra những cách gọi dân gian về ma quỷ chỉ là một thuật ngữ chung, có thể chia thành nhiều loại. Ví dụ như nói về ma, trên thực tế, đa số ma mà nhiều người nói đến đều là âm linh. Có rất nhiều cách gọi khác nhau, chẳng hạn như “âm linh”, “oán linh”, “kiếm kiếm”, “ngọc linh”,… Và nguồn gốc hình thành thật sự của âm linh là thông qua sự tích tụ tử khí hoặc oán niệm trong một thời gian dài, trùng hợp gặp được cơ duyên thúc đẩy. Ngoài âm linh hay oán linh, đôi khi xuất hiện âm thi được chính là thứ người đời nói bị ma ám, nhưng thực chất chúng thuộc loại xác sống. Bởi vì nó là một thực thể, không giống như âm linh hay oán linh tích tụ của tử khí hoặc oán niệm và chấp niệm.
Cũng giống như Dương Thiên Bảo trước mặt, đã hình thành một âm thi.
Nhưng dù là âm linh hay âm xác, chúng đều không có trí tuệ hay ý thức, chỉ là những oán hận và chấp niệm trước khi chết để lại mà thôi.
Nói đúng hơn, chúng giống như chướng khí hoặc độc vật, không có cảm xúc hay suy nghĩ, chúng mang theo âm khí quá mạnh nên sẽ tấn người sống hay đúng hơn là nguồn mang dương khí theo bản năng. Đó chính là lý do tại sao thường xuyên có người bị ác linh giết chết.
Có điều, nếu những giả thiết dân gian đều đúng thì những đồn đại về việc lệ quỷ giết người báo thù lại từ đâu mà ra? Cái này lại có liên quan đến những chấp niệm đã đề cập trước đó.
Lấy Dương Thiên Bảo làm ví dụ, hắn ta đang cùng chị gái đi hái rau dại dưới chân núi phấn đầu lĩnh, thị một tai họa đột nhiên ập đến, bị Lưu Hạo và Chu Tường bắt cóc, giết chết bằng những thủ đoạn cực kỳ tàn ác sau đó đóng đinh trên thân cây dâu tằm.
Trước khi Dương Thiên Bảo chết, nhất định trong lòng tràn đầy hận ý, đồng thời cũng vô cùng thương nhớ chị gái Dương Tú Ngọc. Chính vì vậy trước khi hoàn toàn tắt thở, trong lòng hắn có hai chấp niệm lớn! Một là báo thù, một là chị gái.
Sau khi Dương Thiên Bảo chết, oán khí sục sôi khiến thân thể biến thành âm thi.
Nói đúng hơn, âm thi này không hoàn toàn là Dương Thiên Bảo nữa, nó không có ký ức gì về Dương Thiên Bảo, thứ duy nhất tồn tại chính là chấp niệm của Dương Thiên Bảo trước khi chết. Chính điều đó đã trở thành bản năng của Âm Thi Dương Thiên Bảo! Hơn nữa cuộc sống đày đọa Dương Tú Ngọc ngày ngày phải chịu đựng khiến chấp niệm của Dương Thiên Bảo ngày càng sâu sắc dần dần tích tụ nỗi hận thù tột độ.
Một khi Dương Thiên Bảo ra ngoài, mục tiêu duy nhất của hắn chính là giết người! Khi đó Tào trạch nhất định phải bị bỏ trống, ngay cả những khu vực xung quanh cũng sẽ gặp tai họa.
Giết người bừa bãi như thế này thì thật là không chuyên nghiệp. “Cho ngươi mượn một chút linh quang, nghe theo hiệu lệnh của ta!”
Tôi khẽ hét lên đồng thời điểm vào giữa hai lông mày Dương Thiên Bảo!
Linh Môn độc môn bí kỹ, điểm ấn!
Cái thực sự gọi là điểm ấn cũng có thể nói là điểm tinh (họa long điểm tinh~vẽ mắt cho rồng) hoặc gọi là khai khiếu. Trong nghề có xưa đã câu người giấy không được vẽ mắt, bởi vì một khi vẽ lên, người giấy sẽ thông linh khai khiếu.
Mà điểm ấn chính là vẽ mắt cho yêu ma quỷ quái!
Nhưng muốn trở thành ác linh độ khó đâu chỉ ngàn vạn? Đạt thành và không, sự khác biệt phải nói là lên trời so với địa ngục.
Mà điểm ấn của Linh Môn chính là điểm họa khai ngộ! Nếu như sắp trở thành tà linh lại bị mắc kẹt ở bình cảnh này, chỉ cần tiếp nhận chấm ấn, là có thể lập tức đột phá, hoàn thành biến hóa!
Về phần âm linh quỷ quái bình thường, sau khi được chấm ấn khai sáng, tuy không thể trực tiếp thức tỉnh ý thức, nhưng vẫn có thể tạm thời có được thanh minh, tương lai con đường trở thành ác linh sẽ dễ dàng hơn vô số lần!
Sau khi điểm chấm ấn, Dương Thiên Bảo liền ngừng kêu gào. Phần nhân mắt trái dần dần chuyển từ màu trắng xám sang màu đen tuyền một cách quái dị.
Tôi lần nữa nắm lấy chiếc đinh đóng vào ngực hắn rút ra. Thân thể Dương Thiên Bảo không trọng lượng rơi phịch xuống đất. Một lúc sau, hắn ta ngẩng đầu lên trước, cử động tay chân, phát ra tiếng lách cách, cuối cùng loạng choạng chống người dậy.
Tôi nghe rõ tiếng răng va vào nhau cạch cạch, lúc quay đầu lại, tôi thấy hai mắt Chu Tường mở to vô cùng kinh hãi nhìn Dương Thiên Bảo đang từ từ đứng dậy, toàn thân run như cầy sấy. Anh ta quỳ xuống liều mạng dập đầu lạy Dương Thiên Bảo.
Một đòn đánh hụt, Dương Thiên Bảo tỏ ra hung dữ, gầm rít chói tai và lao về phía tôi, liền bị tôi ấn đầu đập mạnh xuống đất. Hành động Dương Thiên Bảo dần trơn tru hơn, từ trên mặt đất đứng dậy, lại hét lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa.
Tôi kéo Chu Tường mặt vàng như đất theo sang phòng bên cạnh thì thấy Dương Thiên Bảo đang nằm trong vòng tay của Dương Tú Ngọc. Lúc này Dương Thiên Bảo còn kém xa mới đến bước trở thành tà linh, cho dù có điểm ấn, hắn cũng chỉ tạm thời lấy lại được một tia sáng suốt, căn bản không thể hoàn toàn khôi phục ý thức.
Nhưng thế cũng đủ để hắn nhận ra chị gái mình.
Đột nhiên, Dương Thiên Bảo lại hét lên một tiếng cực kỳ hung ác, lao vút qua chúng tôi, trong nháy mắt biến mất ở cửa.
Tôi xách Chu Tường đi theo, chưa được bao xa đã nghe thấy một tiếng thét đau đớn. Có hai bóng người đi xuống mật thất va phải Dương Thiên Bảo. Người đến không ai khác chính là Lưu Hạo và Tôn đạo trưởng.
Âm thanh khiến người ta nghi ngờ tâm trí cũng bị dọa hỏng là của Lưu Hạo. Về phần họ Tôn, dù sao cũng là người tu đạo, kinh lịch hơn Lưu Hạo rất nhiều, hắn phản ứng lại rất nhanh niệm chú, vung kiếm gỗ chém về phía Dương Thiên Bảo. Chỉ nghe một tiếng xoát thanh kiếm gỗ đào bị gãy thành hai mảnh!
Trong nháy mắt, Dương Thiên Bảo đã cưỡi lên cổ Tôn đạo trưởng. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của họ Tôn, ông ta mở miệng nhưng chưa kịp hét lên thì đầu của anh ta đã bị một đôi tay nhỏ giữ chặt vặn rắc xoay một trăm tám mươi độ.
Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của Dương Thiên Bảo. Mắt trái đã bị Lưu Hạo khoét mù thành một cái hố đen, khuôn mặt chia làm hai nửa bên trái đen, bên phải trắng, mắt phải cũng có lỗ chọc sâu lơ lửng nhãn cầu màu trắng xám hơi chuyển động. Đột nhiên Dương Thiên Bảo há miệng, hét lên một tiếng, một cơn gió mạnh ập tới bất ngờ.
Chu Tường bị gió mạnh cuốn tung, đập bịch bịch vào tường, gào thét kinh hãi.
Tôi vẫn đứng bất động quan sát sau đó gọi tên Dương Tú Ngọc. Ngay khi tiếng kêu vừa dứt hạt nhân trắng xám mắt phải Dương Thiên Bảo hơi co lại.
Thực ra những cách gọi dân gian về ma quỷ chỉ là một thuật ngữ chung, có thể chia thành nhiều loại. Ví dụ như nói về ma, trên thực tế, đa số ma mà nhiều người nói đến đều là âm linh. Có rất nhiều cách gọi khác nhau, chẳng hạn như “âm linh”, “oán linh”, “kiếm kiếm”, “ngọc linh”,… Và nguồn gốc hình thành thật sự của âm linh là thông qua sự tích tụ tử khí hoặc oán niệm trong một thời gian dài, trùng hợp gặp được cơ duyên thúc đẩy. Ngoài âm linh hay oán linh, đôi khi xuất hiện âm thi được chính là thứ người đời nói bị ma ám, nhưng thực chất chúng thuộc loại xác sống. Bởi vì nó là một thực thể, không giống như âm linh hay oán linh tích tụ của tử khí hoặc oán niệm và chấp niệm.
Cũng giống như Dương Thiên Bảo trước mặt, đã hình thành một âm thi.
Nhưng dù là âm linh hay âm xác, chúng đều không có trí tuệ hay ý thức, chỉ là những oán hận và chấp niệm trước khi chết để lại mà thôi.
Nói đúng hơn, chúng giống như chướng khí hoặc độc vật, không có cảm xúc hay suy nghĩ, chúng mang theo âm khí quá mạnh nên sẽ tấn người sống hay đúng hơn là nguồn mang dương khí theo bản năng. Đó chính là lý do tại sao thường xuyên có người bị ác linh giết chết.
Có điều, nếu những giả thiết dân gian đều đúng thì những đồn đại về việc lệ quỷ giết người báo thù lại từ đâu mà ra? Cái này lại có liên quan đến những chấp niệm đã đề cập trước đó.
Lấy Dương Thiên Bảo làm ví dụ, hắn ta đang cùng chị gái đi hái rau dại dưới chân núi phấn đầu lĩnh, thị một tai họa đột nhiên ập đến, bị Lưu Hạo và Chu Tường bắt cóc, giết chết bằng những thủ đoạn cực kỳ tàn ác sau đó đóng đinh trên thân cây dâu tằm.
Trước khi Dương Thiên Bảo chết, nhất định trong lòng tràn đầy hận ý, đồng thời cũng vô cùng thương nhớ chị gái Dương Tú Ngọc. Chính vì vậy trước khi hoàn toàn tắt thở, trong lòng hắn có hai chấp niệm lớn! Một là báo thù, một là chị gái.
Sau khi Dương Thiên Bảo chết, oán khí sục sôi khiến thân thể biến thành âm thi.
Nói đúng hơn, âm thi này không hoàn toàn là Dương Thiên Bảo nữa, nó không có ký ức gì về Dương Thiên Bảo, thứ duy nhất tồn tại chính là chấp niệm của Dương Thiên Bảo trước khi chết. Chính điều đó đã trở thành bản năng của Âm Thi Dương Thiên Bảo! Hơn nữa cuộc sống đày đọa Dương Tú Ngọc ngày ngày phải chịu đựng khiến chấp niệm của Dương Thiên Bảo ngày càng sâu sắc dần dần tích tụ nỗi hận thù tột độ.
Một khi Dương Thiên Bảo ra ngoài, mục tiêu duy nhất của hắn chính là giết người! Khi đó Tào trạch nhất định phải bị bỏ trống, ngay cả những khu vực xung quanh cũng sẽ gặp tai họa.
Giết người bừa bãi như thế này thì thật là không chuyên nghiệp. “Cho ngươi mượn một chút linh quang, nghe theo hiệu lệnh của ta!”
Tôi khẽ hét lên đồng thời điểm vào giữa hai lông mày Dương Thiên Bảo!
Linh Môn độc môn bí kỹ, điểm ấn!
Cái thực sự gọi là điểm ấn cũng có thể nói là điểm tinh (họa long điểm tinh~vẽ mắt cho rồng) hoặc gọi là khai khiếu. Trong nghề có xưa đã câu người giấy không được vẽ mắt, bởi vì một khi vẽ lên, người giấy sẽ thông linh khai khiếu.
Mà điểm ấn chính là vẽ mắt cho yêu ma quỷ quái!
Nhưng muốn trở thành ác linh độ khó đâu chỉ ngàn vạn? Đạt thành và không, sự khác biệt phải nói là lên trời so với địa ngục.
Mà điểm ấn của Linh Môn chính là điểm họa khai ngộ! Nếu như sắp trở thành tà linh lại bị mắc kẹt ở bình cảnh này, chỉ cần tiếp nhận chấm ấn, là có thể lập tức đột phá, hoàn thành biến hóa!
Về phần âm linh quỷ quái bình thường, sau khi được chấm ấn khai sáng, tuy không thể trực tiếp thức tỉnh ý thức, nhưng vẫn có thể tạm thời có được thanh minh, tương lai con đường trở thành ác linh sẽ dễ dàng hơn vô số lần!
Sau khi điểm chấm ấn, Dương Thiên Bảo liền ngừng kêu gào. Phần nhân mắt trái dần dần chuyển từ màu trắng xám sang màu đen tuyền một cách quái dị.
Tôi lần nữa nắm lấy chiếc đinh đóng vào ngực hắn rút ra. Thân thể Dương Thiên Bảo không trọng lượng rơi phịch xuống đất. Một lúc sau, hắn ta ngẩng đầu lên trước, cử động tay chân, phát ra tiếng lách cách, cuối cùng loạng choạng chống người dậy.
Tôi nghe rõ tiếng răng va vào nhau cạch cạch, lúc quay đầu lại, tôi thấy hai mắt Chu Tường mở to vô cùng kinh hãi nhìn Dương Thiên Bảo đang từ từ đứng dậy, toàn thân run như cầy sấy. Anh ta quỳ xuống liều mạng dập đầu lạy Dương Thiên Bảo.
Một đòn đánh hụt, Dương Thiên Bảo tỏ ra hung dữ, gầm rít chói tai và lao về phía tôi, liền bị tôi ấn đầu đập mạnh xuống đất. Hành động Dương Thiên Bảo dần trơn tru hơn, từ trên mặt đất đứng dậy, lại hét lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa.
Tôi kéo Chu Tường mặt vàng như đất theo sang phòng bên cạnh thì thấy Dương Thiên Bảo đang nằm trong vòng tay của Dương Tú Ngọc. Lúc này Dương Thiên Bảo còn kém xa mới đến bước trở thành tà linh, cho dù có điểm ấn, hắn cũng chỉ tạm thời lấy lại được một tia sáng suốt, căn bản không thể hoàn toàn khôi phục ý thức.
Nhưng thế cũng đủ để hắn nhận ra chị gái mình.
Đột nhiên, Dương Thiên Bảo lại hét lên một tiếng cực kỳ hung ác, lao vút qua chúng tôi, trong nháy mắt biến mất ở cửa.
Tôi xách Chu Tường đi theo, chưa được bao xa đã nghe thấy một tiếng thét đau đớn. Có hai bóng người đi xuống mật thất va phải Dương Thiên Bảo. Người đến không ai khác chính là Lưu Hạo và Tôn đạo trưởng.
Âm thanh khiến người ta nghi ngờ tâm trí cũng bị dọa hỏng là của Lưu Hạo. Về phần họ Tôn, dù sao cũng là người tu đạo, kinh lịch hơn Lưu Hạo rất nhiều, hắn phản ứng lại rất nhanh niệm chú, vung kiếm gỗ chém về phía Dương Thiên Bảo. Chỉ nghe một tiếng xoát thanh kiếm gỗ đào bị gãy thành hai mảnh!
Trong nháy mắt, Dương Thiên Bảo đã cưỡi lên cổ Tôn đạo trưởng. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của họ Tôn, ông ta mở miệng nhưng chưa kịp hét lên thì đầu của anh ta đã bị một đôi tay nhỏ giữ chặt vặn rắc xoay một trăm tám mươi độ.
Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ
Đánh giá:
Truyện Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ
Story
Chương 33
10.0/10 từ 17 lượt.