Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương
C22: Nghiệt chủng
Ngày hôm sau.
Gần năm giờ chiều, buổi học kết thúc. Như mọi ngày Chiêu Vũ cùng nhóm bạn ra về, Bạch Dương quan sát nhận thấy sắc mặt của cô không được tốt, vội vàng bước sang đặt tay lên trán, hoảng hốt cất giọng: “Chiêu Vũ, cậu nóng quá!”
Cả nhóm dừng lại tập trung ánh mắt vào cô, Chiêu Vũ lập tức xua tay Bạch Dương và tránh xa giữ khoảng cách rõ ràng, lên tiếng: “Không sao đâu!”
Thấy thế, Chu Khả đứng bên cạnh sờ vào trán cô, nói: “Nóng thế này còn bảo không sao, mau đến bệnh viện kiểm tra đi Chiêu Vũ, đừng xem thường sức khỏe.”
“Ừm, vậy cậu và Diệp Diệp về nhà trước, mình về sau, không cần đợi cơm tối đâu.”
Cả nhóm nhìn qua nhìn lại, ai ai cũng biết Chiêu Vũ đang có chuyện không vui.
Đột nhiên, Lục Trác từ phía sau tiến lên đứng ngang với mọi người, nhìn Chiêu Vũ điềm đạm cất lời: “Chúng ta nói chuyện riêng với nhau một chút đi.”
“Tôi không rảnh!”
Nói xong, Chiêu Vũ lập tức bỏ đi về trước, đến một ánh nhìn lướt qua cũng chẳng ban tặng cho Lục Trác, vội vàng như có chuyện rất gấp nhưng không phải.
Anh ta thừa sức hiểu được tâm ý, nhưng bị Tô Đan uy hiếp nên không thể làm được điều gì cho cô.
Thế nhưng, sau nhiều đêm suy nghĩ thấu đáo thì việc đó không hẳn là không tốt, nếu Phùng Hựu Đông biết rõ sự thật, có khi tiếp tục bắt cô đem về.
“Anh Trác, chúng ta về thôi anh.”
Tiêu Nhã phía sau đi tới, khoác lấy cánh tay của Lục Trác. Thấy thế, cả nhóm bạn cô gật đầu chào hỏi thầy cô giáo, sau đó xin phép ra về.
“Ừm.”
Tiêu Nhã có chút ủy khuất, lên tiếng: “Dạo này anh sao thế?”
“Anh bình thường mà.”
“Anh lạnh nhạt, không còn quan tâm em như lúc trước.”
Bị vợ sắp cưới trách móc than phiền vô tâm, nhưng Lục Trác vẫn không hề để lộ sự lo sợ hay có thái độ ăn năn hối lỗi với Tiêu Nhã, vẫn bình thản dửng dưng cất lời: “Anh phải lo nhiều việc, em đừng trẻ con nữa.”
Việc kết hôn, hoàn toàn không phải ý của Lục Trác. Thời gian cả hai quen nhau khá lâu, trong lần đến chơi ông bà Tiêu đã gợi ý và ngay cả Tiêu Nhã cũng mong muốn.
Nói đúng hơn, trong lòng của Lục Trác vẫn còn chấp niệm tình cảm to lớn với Chiêu Vũ, muốn cô tự do không hẳn là thực hiện lời hứa với mẹ cô.
“Anh hết yêu em rồi đúng không?”
…----------------…
Mười giờ đêm, thời tiết vô cùng lạnh giá. Chiêu Vũ lững thững trở về khu nhà trọ, khuôn mặt phờ phạc cùng đôi mắt lờ đờ vô định, cơ thể run rẩy và da thịt nóng bừng trông cô dường như rất yếu ớt, mệt mỏi.
Thế nhưng, lúc này cô có cảm giác có người theo sau lưng mình, đôi chân nặng nề cố tiến nhanh thêm vài bước rồi lập tức bất ngờ xoay lại.
“Con gái!”
Ông An nhếch môi cười lạnh, cách gọi thân mật như rất thương yêu nhưng thực chất hoàn toàn không phải. Cả buổi ông ta theo dõi cô từ trường học đến khi về đây, tới đoạn đường vắng vẻ mới xuất đầu lộ diện.
Chiêu Vũ giật mình hoảng hốt, bất giác thụt lùi vài bước, ánh mắt hỗn loạn lên tiếng: “Ông tìm tôi làm gì?”
“Lâu quá không gặp con nên ba nhớ, không được sao?”
Giả nhân giả nghĩa, đừng làm ra vẻ thương cô nhưng trong lòng muốn dồn vào đường cùng tối tăm cùng cực.
“Ông muốn gì ở tôi nữa?”
“Thú thật thì ba muốn xin con ít tiền tiêu vặt.”
Chiêu Vũ vô cùng vững tâm, nói: “Tôi không có tiền!”
“Con gạt ba ư? Phùng Hựu Đông nói không có tiền thì thực sự vô lý, con phải dụ dỗ bảo nó vung tiền ra chứ.”
Hơi thở của Chiêu Vũ dần dần rối loạn, dường như bao nhiêu đoạn ký ức kinh hoàng của tuổi thơ đều ùa về tâm trí, cô nhớ đến vô số lần mẹ mình bị ông ta đánh đập tàn bạo.
Sau đó, cô không nhịn được hận thù câm ghét, hung hăn hét lên: “Ông đủ rồi! Tôi không có tiền và cho dù tôi có cũng sẽ không bao giờ đưa cho ông.”
Sắc mặt trìu mến kia nhanh chóng được thu hồi, ông An trở về dáng vẻ bạo tàn như thường ngày, vô cùng đáng sợ.
Đay nghiến nói: “Cũng chính người mẹ lăng loàn trắc nết của mày biến tao thành con người hôm nay, bà ta chết rồi thì thứ nghiệt chủng là mày đừng hòng sống yên, phải trả giá cho việc đã phản bội tao.”
Hơn ba năm qua, Phùng Hựu Đông giữ Chiêu Vũ rất kỹ, đi đâu cũng có kẻ đưa người đón nên ông ta không có cơ hội làm hại chứ chưa hề có ý định sẽ bỏ qua.
Tiền chỉ là phụ, là cái cớ mở đầu!
“Mẹ tôi không phải như vậy!”
“Đến mức này không ngại nói cho mày biết, tao vô sinh, chẳng thể có con, và tới đây mày đủ hiểu rồi chứ?”
Chiêu Vũ trợn mắt chấn động kinh hoàng, đôi môi mím chặt khó khăn chấp nhận sự thật. Dù ông An đối xử ra sao, cô vẫn mong ông ta là ba ruột mình, nếu không phải chẳng khác nào…
Mẹ cô thực sự như thế sao?
Chiêu Vũ sướt mướt gầm lên chối bỏ: “Không phải, hoàn toàn không phải!”
“Lúc mày bốn tuổi, tao mới phát hiện mình bị vô sinh và tao cũng đã làm xét nghiệm ADN với mày.”
Cả người ông An run run đỏ trạch do cơn tức cơn hận dâng lên tận não, mỗi khi nghĩ đến bị vợ cắm sừng còn nuôi nấng, chăm sóc và yêu thương nghiệt chủng ông ta đều như thế, sau đó tìm người trút giận.
Tiếc là Thẩm An ông không biết người đó là ai!
Chiêu Vũ liên tục lắc đầu phủ nhận, dù thế nào cô cũng không tin bà ấy như thế, ông ta chính là ba ruột và chỉ đang biện minh cho những hành động nhẫn tâm thua loài cầm thú của mình.
“Không phải! Không phải!”
Chiêu Vũ quệt nước mắt dứt khoát quay lưng chạy đi, trong cơn điên tức ông An nhất thời có ý định thủ tiêu trả thù lần cuối, lập tức bắt cánh tay của cô giữ lại, kéo vào con hẻm vắng để không bị phát hiện.
“Bỏ ra… ứm…”
Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương