Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương
C20: Nhận ra
“Mau thu dọn đồ đạc, trả nhà lại cho Phùng tổng, sống ở đây sáu năm đã đủ lắm rồi.”
“Tại sao phải trả? Là Phùng Hựu Đông đã cho chúng ta mà!”
“Bà không biết xấu hổ nhưng tôi biết!”
Chiêu Vũ hoang mang ngơ ngẩn lẫn mờ mịt khó hiểu, cái gì mà trả nhà lại cho Phùng Hựu Đông? Cái gì mà Phùng Hựu Đông đã cho chúng ta?
Rốt cuộc chuyện này thực sự là sao?
“Cậu... nhà này?”
Ông Tô thở mạnh một hơi, đặt hai tay lên bả vai của Chiêu Vũ như tiếp sức để cô mạnh mẽ đón nhận những điều sắp tới.
Sự thật đến bước đường này cô nên biết, để ghi nhớ những ơn nghĩa mà Phùng Hựu Đông đã làm cho gia đình. Không phải ông không muốn nói từ sớm, nhưng hắn rất nghiêm khắc căn dặn, và ông cũng chỉ mới biết cách đây hơn ba năm, ngày cô suýt bị ông An bán vào đường dây của má mì.
“Gần bảy năm trước, có một người giấu mặt đã đưa tiền cho cậu để chữa trị bệnh tình cho mẹ con, thậm chí mua căn nhà này và còn chu cấp cho con đi học, dặn dò phải chăm sóc chu đáo, cần gì cứ liên hệ. Lúc đó cậu không biết là ai cả, chỉ nghĩ có lẽ là một người bạn cũ của mẹ con, muốn âm thầm giúp đỡ chúng ta. Đến lúc An Thâm bán con, cậu đã liên lạc thông báo với người đó, thì phát hiện chính là Phùng Hựu Đông.”
Gần bảy năm trước, ông cứ cho rằng người đó là Mạc Đình, người yêu cũ của mẹ Chiêu Vũ, bởi vì sợ ông An Thâm hiểu lầm rồi gây rối nên không muốn ra mặt công khai giúp đỡ, bảo người thân cận là Ngô Việt liên hệ với ông.
Thú thật thì ông rất an tâm nếu Chiêu Vũ ở bên Phùng Hựu Đông, hơn ba năm qua đủ để chứng minh tình cảm.
“Cái gì? Mọi chuyện là thật sao? Tại sao cậu không nói sớm cho con biết.”
“Là thật! Chiêu Vũ, gia đình của chúng ta mắc nợ cậu ấy rất nhiều!”
Tinh thần Chiêu Vũ sụp đổ trong chớp mắt, cơ thể chầm chậm quỵ xuống, đến khóc cũng không khóc được chính là loại cảm giác tồi tệ và khốn khổ nhất, nó cứ dồn lên và dâng trào trong lòng, rất khó thở ném tức lồng ngực...
Gần bảy năm trước là thế nào?
Tiền chữa trị cho mẹ cô là tiền của Hựu Đông ư?
Tại sao hắn lại làm nhiều điều cho cô đến vậy?
“E là cả đời này em cũng không thể trả được những gì mình đã nợ tôi, nhưng An Đình Chiêu Vũ, thứ tôi cần em trả chẳng phải là tiền!”
Rốt cuộc mọi chuyện là sao, làm ơn ai đó hãy giải thích cho cô biết đi...
“Vậy anh cần em trả điều gì đây, Hựu Đông?”
Lúc này, bà Thẩm Lan tiến tới đấm mạnh vào người ông Tô, tức tối hét lên: “Tại sao ông lại nói? Phùng Hựu Đông đã căn dặn, ông quên rồi à?”
“Đây là chuyện gia đình em gái tôi, liên quan gì đến bà?”
Dù mẹ Chiêu Vũ có thế nào, có như những lời vu khống của ông An và gia đình họ thì cũng là em gái ông, không cho phép bà xúc phạm nặng nề, đặc biệt là hãm hại cháu gái.
“Cậu ơi, con muốn đưa mẹ con về nhà với ông ạ.”
...----------------...
Chiêu Vũ rời đi, giây phút đó Phùng Hựu Đông như mất cả thế giới, vết thương này chắc có lẽ mất thời gian rất dài mới có thể chữa lành. Hắn không trách cô, một phần do hắn ép buộc, khi trái tim cô từ lâu đặt ở nơi khác.
Thú thật hắn có hối hận, phải chi lơ đi xem như không biết.
Nhưng thôi, càng lâu vết thương càng sâu, lúc này hắn muốn quên đi cái tên “An Đình Chiêu Vũ”.
Trước khi bước ra khỏi căn phòng vốn dĩ chứa vô vàn kỷ niệm trong hơn ba năm qua, Phùng Hựu Đông ngoái đầu nhìn vào từng nơi, từng chỗ, những khoảnh khắc bắt đầu hiện lên tua lại.
Đặc biệt là chiếc bàn học của Chiêu Vũ, chính hắn đã đưa cô đi chọn, nhìn cô thích thú vui vẻ hắn cũng thấy hạnh phúc.
Rầm!
Cánh cửa dứt khoát đóng lại, như trái tim của Phùng Hựu Đông đã khép chặt sau khi trả tự do cho Chiêu Vũ. Liệu cô gái nào đủ đặc biệt và bản lĩnh để lần nữa mở ra, chiếm giữ trái tim sắt đá hắn?
“Thiếu gia, cậu không định ở lại ăn sáng sao?”
“Thím Dao, sau này tôi sẽ không thường xuyên đến đây, phiền chú thím coi sóc nhà cửa.”
Phùng Hựu Đông muốn giữ gìn lại căn biệt thự này để lưu giữ kỷ niệm giữa hắn và mối tình đầu tiên, để mỗi khi nhớ cô, đến đây nhìn vào một lát cũng thỏa lòng.
Thím Dao ngập ngừng có chút e ngại, lên tiếng: “Cả đêm qua và lúc rời đi cô Vũ khóc rất nhiều, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy cô ấy chẳng nỡ xa cậu.”
“Nếu là chẳng nỡ Chiêu Vũ đã không rời đi.”
Nếu chẳng nỡ tại sao cô không xin hắn cơ hội, giải thích rằng mình bị hãm hại như lời nói tối qua, thế biết đâu hắn sẽ giả vờ tin mà bỏ qua cho cô.
Cảm ơn thì có ích gì?
“Tôi cũng là phụ nữ, tôi có thể nhận ra Chiêu Vũ rất yêu cậu, thật đó thiếu gia!”
Nụ cười nhạt nhòa chậm rãi xuất hiện, chắc chắn không tin điều ấy, sau đó lại nói: “Thím xem cô ấy ở đâu, đem tất cả quần áo và sách vở đưa đến, thậm chí tấm thẻ ngân hàng.”
Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương