Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 990: Đẹp trai, mặt đầy máu
Ngục Giới Thần Đình, các luyện khí sĩ may mắn sống sót đợi một ngày thì thấy Ngục Giới Giới Chủ và Thượng Thiên Vương cùng nhau trở về. Chỉ thấy sắc mặt của hai vị này đều không tốt lắm, dường như không lấy được mấy lợi lộc gì từ Thần Tạng Cổ Địa Vực.
Hai vị này khi thấy Chung Nhạc, rồi lại thấy Thần Hậu nương nương bên cạnh hắn thì đều không kìm được run rẩy, không dám nói nhiều, lập tức hạ lệnh trở về Ngục Giới.
Sở dĩ họ không ở lại lâu ở Thần Tạng Cổ Địa Vực chủ yếu là vì sợ Thần Hậu nương nương đợi ở ngoài sốt ruột, sẽ trách tội họ.
Khí tức Thần Hậu nương nương không trấn áp họ nữa không có nghĩa là uy năng của khí tức đã cạn, mà là nàng ấy không còn trấn áp họ nữa. Cũng có nghĩa là sự nhẫn nại đã đến giới hạn. Nếu hai vị hoàng giả bọn họ còn tiếp tục ở lại Thần Tạng Cổ Địa Vực tìm kiếm cơ duyên, bảo vật, vị Tiên Thiên Thần này mà nổi giận thì liệu họ có gánh nổi không?
Vì thế sau khi thoát khỏi trấn áp họ lập tức quay về, không dám ở lại Thần Tạng Cổ Địa Vực thêm chút nào nữa.
Tính ra cũng đáng thương, hai vị hoàng giả bọn họ đứng tại chỗ một năm trời, còn Thần Hậu nương nương đợi ở bên ngoài một ngày, họ còn sợ Thần Hậu nương nương đợi đến mất kiên nhẫn.
Đây chính là khoảng cách thực lực và địa vị.
- Vị Tiên Thiên Thần này có lẽ là cấp Thiên Đế, cho dù không bằng Thiên Đế thì cũng không thua kém là bao.
Hai người họ sợ sệt suy đoán.
Dọc đường bình an vô sự, Ngục Giới Thần Đình bình an bay ra khỏi hắc động, trở lại Ngục Giới. Ngục Giới Giới Chủ và Thượng Thiên Vương có ý chào hỏi Thần Hậu nương nương để tránh nàng ta vì chuyện ở Thần Tạng Cổ Địa Vực mà trong lòng có ấn tượng xấu. Nhưng cũng biết thân phận địa vị của hắn thua kém quá nhiều, muốn cầu kiến e là cũng không dễ.
Hơn nữa hình như Thần Hậu nương nương lại khá ưu ái tiểu tử nhân tộc họ Chung kia. Hơn nữa cũng khá quan tâm hai nữ tử nhân tộc. Quan trọng là tên họ Chung kia, nếu không qua được hắn thì muốn cầu kiến vị Tiên Thiên Thần kia khó như lên trời.
Thượng Thiên Vương gọi Thúc Dạ tới:
- Thúc Dạ, quan hệ của ngươi và Chung Nhạc thế nào? Ngươi thay mặt vi sư đi gặp hắn.
Thúc Dạ sắc mặt hơi biến đổ, không dám nói nhiều, chỉ biết liều mình tới phủ đệ của Chung Nhạc tại Thần Đình. Ngục Giới Giới Chủ sau khi tới Thần Đình lập tức lệnh cho thần ma đi sắp xếp chỗ ở cho các vị luyện khí sĩ, trong đó mười người đứng đầu đều có một tòa phủ đệ. Phủ đệ của Chung Nhạc là lớn nhất, sa hoa nhất, thậm chí chỗ của Canh Vương Gia cũng không bằng.
Thúc Dạ tới bên ngoài phủ bảo cho người truyền tin cho Chung Nhạc.
Một lúc sau từ bên trong có tin truyền ra:
- Chung lão gia tay cầm hai thanh thần đao, đã mai phục nhân mã xong xuôi. Có Sư Bất Dịch lão gia, có Đạo Lưu lão gia, còn có Bạch sư thúc, Quân sư thúc và Khâu sư thúc, đợi Thúc sư huynh tới là sẽ chém chết.
Thúc Dạ rùng mình nghĩ bụng:
- Khi hắn tới gặp ta đã thầm chuẩn bị, huyết tế sinh linh hạ giới đợi hắn tự chui đầu vào lưới. Giờ hắn cũng làm như vậy, nếu ta vào, hắn giết ta có lẽ sư tôn ta cũng không dám mở mồm nói gì. Mạng của bản thân mới quan trọng, vẫn là quay về thì hơn, cùng lắm bị chửi một trận.
Hắn quay người, đi gặp Thượng Thiên Vương. Thượng Thiên Vương quát mắng một trận, bản thân cũng không dám đích thân đi, bèn lệnh cho bát bộ thần tướng chuẩn bị hậu lễ đưa tới Chung phủ. Bát bộ thần tướng trên đường gặp thần quan đưa lễ vật Giới Chủ Pháp Thiệu Chân phái đi. Hai đoàn người cùng nhau đi.
Chung Nhạc không từ chối một ai, toàn bộ nhận hết.
Hậu lễ của Thượng Thiên Vương và Ngục Giới Giới Chủ đưa tới đều là kỳ trân dị bảo, tuy không nhiều nhưng đều là đồ quý. Chỉ là, những thứ này căn bản không lọt mắt Thần Hậu nương nương, toàn bộ cho Chung Nhạc hết.
Chung Nhạc cất hết số bảo vật này, hơi nhíu mày lẩm bẩm:
- Sao không đưa tới mấy món hoàng cấp thần binh mà toàn linh châu mỹ ngọc?
Bát bộ thần tướng nghe thế, không dám nổi giận cũng chẳng dám nói, rụt rè nói:
- Gia chủ ta còn có thư, mong quá mục.
Chung Nhạc nhận lấy hai bức thư đưa cho Thần Hậu nương nương. Thần Hậu nương nương mở ra đọc, trên đó viết:
- Phục ngật thượng thần thính văn.
Thần Hậu nương nương ném đi, cười:
- Chua loét, không xem cũng được.
Chung Nhạc đi gặp bát bộ thần tướng nói lại lời của nương nương. Bát bộ thần tướng nhìn nhaum đành phải quay về phục mệnh.
Nhưng Thượng Thiên Vương nghe thế lại thở phào, cười:
- Tính mạng ta giữ được rồi. Vị Tiên Thiên Thần này đều không thèm nhìn tới lễ vật và thư của ta, hẳn là cũng không thèm lấy mạng ta. Trong mắt Tiên Thiên Thần ta chẳng đáng nhắc tới.
- Cuối cùng tính mạng cũng giữ được, chỉ cần không động vào nàng ta thì ta sẽ không phải lo về tính mạng. Còn tên họ Chung kia thì kệ hắn vật. Dù sao con ta cũng đông, bị hắn đánh chết một hai đứa cũng không sao. Nếu hắn còn chưa hết hứng, để hắn đánh chết vài đứa nữa cũng có sao?
Hai vị thần hoàng yên tâm, Thượng Thiên Vương trở về Thiên Đình phục mệnh, Ngục Giới Giới Chủ Pháp Thiệu Chân cũng cho người tới Thiên Đình, báo cáo với Giới Đế danh sách mười người vào Ngục Giới.
Mọi việc bình lặng, chỉ đợi Thiên Đình truyền tin tới lúc nào tỉ thí Lục Đạo Giới. Từ sáu mươi vị luyện khí sĩ chọn ra mười người mạnh nhất.
Chung Nhạc chi lễ vật mà hai vị thần hoàng đưa tới cho Sư Bất Dịch, Lục Đạo Lão Nhân, Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải, ngay cả Ma Tam Thọ cũng có phần, còn hắn chỉ giữ một viên minh châu to bằng ngón tay.
Lễ vật Thượng Thiên Vương và Ngục Giới Giới Chủ đưa tới không phải vô dụng nhưng chủ yếu đều nhằm vào tâm thái nữ tử, nên tác dụng cho hắn không nhiều, cùng lắm chỉ khiến nữ hài tử vui.
Mấy ngày sau, Quân Vô Đạo lệnh cho người tới mời, Chung Nhạc mừng rỡ, vội tới chỗ vị cô nương đó, Quân Vô Đạo đã lấy y phục ra đợi từ lâu.
Nữ tử này vẫn ăn mặc kiểu nam tử, cười nói:
- Thật may mắn ta đã luyện xong bộ y phục của Chung Tà Thần, Tà Thần xem có vừa không.
Chung Nhạc bỏ ra nhìn, thấy bên trong là lớp lót, bên ngoài là hoa văn nhật nguyệt, có rồng giữa nhật nguyệt, dùng kim tơ tạo thành hình thái thần long. Đúng là thiên y không chút tì vết, tìm không thấy chút dấu vết cắt ghép nào.
Ngoài a còn có một đôi ủng, dùng vân khí luyện thành đế, dùng da hươu thần làm thân ủng, cũng không tìm thấy bất cứ chỗ nối nào.
Quân Vô Đạo quay người rời đi, nói:
- Ta đi lấy áo choàng Tinh Hồng, ngươi cứ thay y phục, sau khi thay xong ta sẽ tới xem.
Chung Nhạc cởi bỏ bộ y phục cũ mặc bộ mới lên người, lấy tấm gương bằng vảy ra soi, vô cùng hài lòng.
Không lâu sau Quân Vô Đạo đem áo choàng tới, vào trong điện, mắt không khỏi sáng lên. Chỉ thấy một vị thiếu niên cao lớn ngọc thụ lâm phục, dáng người tuyệt đẹp, lông mày như kiếm, ánh mắt sáng như trăng sao, đúng là môt hậu sinh tuấn lãng!
Chung Nhạc khoác ào choàng lên, cài cúc xong, chỉ nghe xoẹt một tiếng, áo choàng Tinh Hồng bay lên, phía sau hắn hiện lên một vầng mặt trời màu kim. Áo choàng bay vào trong vầng mặt tời, còn vị thiếu niên này đứng phía trước mặt trời, áo choàng phấp phới.
- Ta có đẹp trai không?
Quân Vô Đạo nhìn đến trố mắt, Chung Nhạc đi đôi ủng Tường Vân Đăng Thiên, người mặc Nhật Nguyệt Vân Long Bào, một tấm áo choàng, một vầng mặt trời, thực sự đẹp tới khó tả. Nghe hắn hỏi, thiếu nữ mặt ửng đỏ, nói:
- Mặt đầy máu
Chung Nhạc cười ha hả, cúi người cảm ơn:
- Ngươi làm thêm một đôi ủng, hay là ta truyền cho ngươi một môn thần thông nữa nhé?
Quân Vô Đạo lắc đầu:
- Ủng coi như quà tặng, nếu không, ngươi mặc y phục, choàng áo do Thiên Lăng thần tộc ta làm mà chân lại đi giày cỏ thì Thiên Lăng thần tộc ta mặt mũi để đâu? Đúng rồi, bộ y phục này có thể ẩn có thể hiện, ngươi tế luyện cho kỹ, chỉ cần tâm niệm động là chúng có thể ẩn vào trong nhục thân ngươi.
Chung Nhạc cười:
- Tuy là tặng nhưng đây cũng vẫn là chuyện làm ăn. Cũng được, ta có viên minh châu này tặng ngươi, coi như trả công làm ủng.
Nói rồi Chung Nhạc lấy viên minh châu từ chỗ Thượng Thiên Vương đưa tới, tặng cho Quân Vô Đạo.
Quân Vô Đạo thấy viên minh châu này màu sắc lộng lẫy tự bầu tinh không, trong lòng rất thích liền nhận lấy, cười:
- Ta vốn định nhìn ngươi xấu mặt, hiếm khi ngươi lại tặng ta một món đồ tốt, ta cho ngươi biết một điều quan trọng. Nhớ là bên trong phải mặc nội y, nếu không khi ngươi ẩn y phục thì sẽ trần như nhộng đấy.
Nàng thật sự khó mở lời, Chung Nhạc hiểu, cười:
- Ta hiểu. Đúng rồi Vô Đạo sư tỷ, ngươi có thể làm cho ta một bộ nội y nữa không?
- Nội y?
Quân Vô Đạo không hiểu, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng, mắng một câu lưu manh rồi quay người bỏ đi.
Một lúc sau, mấy nha đầu cầm chổi tới quét nhà tiễn khách, đẩy thiếu niên Chung Sơn thị ra ngoài.
Chung Nhạc nghĩ bụng.
Mấy tháng sau, Thiên Đình truyền tin tới, lệnh cho các luyện khí sĩ đã được chọn từ các giới tới Thượng Giới chuẩn bị ti thí, chọn ra người chiến thắng, đấu vói cường giả ở ba nghìn Lục Đạo Giới khác giành vị trí xếp hạng.
- Thiếu niên Phục Hy thị, ta không theo ngươi nữa, hai cô vợ bé của ngươi ta cũng đưa đi cho ngươi.
Thần Hậu nương nương đưa Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà rời đi, nhìn Chung Nhạc cười:
- Bọn ta tới Tử Vi Tinh Vực đợi ngươi.
Chung Nhạc ngạc nhiên, nhìn họ rời đi.
- Lần tỷ thí này, Giới Đế cũng cực kỳ xem trọng, vì thế sẽ đích thân tới quan chiến. Các Thiên Chủ, Giới Chủ, các vị Thần Hoàng, Ma Hoàng đều được mời tới.
Ngục Giới Giới Chủ triệu tập Chung Nhạc, Bệ, Ngạn, Canh Vương Gia mười vị luyện khí sĩ tới, nói:
- Trận chiến này liên quan tới danh tiếng của Ngục Giới ta, không được là suy giảm uy phong của Ngục Giới. Ngày mai chúng ta khởi hành tới Thiên Giới, thực lực Ngục Giới tuy yếu nhất nhưng luyện khí sĩ Ngục Giới chúng ta không yếu chút nào. Các vị tiểu hữu, hãy đánh bại cường giả các giới!
Mấy người Chung Nhạc nhìn nhau, lúc này mơi snhớ ra vị Ngục Giới Giới Chủ này tuy cao cao tại thượng nhưng cũng chẳng phải loại hiền lành gì.
Không lâu sau, một con thuyền kim bích huy hoàng đi vào truyền tống trận khổng lồ, được dòng lưu quang cuốn đi về Thiên Giới.
Con thuyền đi hơn một tháng, cuối cùng tới Thiên Giới. Phía sau Chung Nhạc là Bạch Thương Hải, Sư Bất Dịch đột nhiên cảm thấy linh khí bức người, thiên địa linh lực đậm đặc, không khỏi chấn kinh.
- Ở đây đúng là động thiên phúc địa.
Sư Bất Dịch lẩm bẩm.
- Cả Thiên Giới chỉ có một cái động thiên phúc địa khổng lồ.
Canh Vương Gia đứng cách đó không xa, nhàn nhã nói:
- Đây là Đạo Nhất Luân, Đạo Nhất Bí Cảnh, đương nhiên linh khí linh lực cực thịnh. Không chỉ vậy, thiên địa đại đạo cũng đều tề tựu tại đây.
Nhân Đạo Chí Tôn
Hai vị này khi thấy Chung Nhạc, rồi lại thấy Thần Hậu nương nương bên cạnh hắn thì đều không kìm được run rẩy, không dám nói nhiều, lập tức hạ lệnh trở về Ngục Giới.
Sở dĩ họ không ở lại lâu ở Thần Tạng Cổ Địa Vực chủ yếu là vì sợ Thần Hậu nương nương đợi ở ngoài sốt ruột, sẽ trách tội họ.
Khí tức Thần Hậu nương nương không trấn áp họ nữa không có nghĩa là uy năng của khí tức đã cạn, mà là nàng ấy không còn trấn áp họ nữa. Cũng có nghĩa là sự nhẫn nại đã đến giới hạn. Nếu hai vị hoàng giả bọn họ còn tiếp tục ở lại Thần Tạng Cổ Địa Vực tìm kiếm cơ duyên, bảo vật, vị Tiên Thiên Thần này mà nổi giận thì liệu họ có gánh nổi không?
Vì thế sau khi thoát khỏi trấn áp họ lập tức quay về, không dám ở lại Thần Tạng Cổ Địa Vực thêm chút nào nữa.
Tính ra cũng đáng thương, hai vị hoàng giả bọn họ đứng tại chỗ một năm trời, còn Thần Hậu nương nương đợi ở bên ngoài một ngày, họ còn sợ Thần Hậu nương nương đợi đến mất kiên nhẫn.
Đây chính là khoảng cách thực lực và địa vị.
- Vị Tiên Thiên Thần này có lẽ là cấp Thiên Đế, cho dù không bằng Thiên Đế thì cũng không thua kém là bao.
Hai người họ sợ sệt suy đoán.
Dọc đường bình an vô sự, Ngục Giới Thần Đình bình an bay ra khỏi hắc động, trở lại Ngục Giới. Ngục Giới Giới Chủ và Thượng Thiên Vương có ý chào hỏi Thần Hậu nương nương để tránh nàng ta vì chuyện ở Thần Tạng Cổ Địa Vực mà trong lòng có ấn tượng xấu. Nhưng cũng biết thân phận địa vị của hắn thua kém quá nhiều, muốn cầu kiến e là cũng không dễ.
Hơn nữa hình như Thần Hậu nương nương lại khá ưu ái tiểu tử nhân tộc họ Chung kia. Hơn nữa cũng khá quan tâm hai nữ tử nhân tộc. Quan trọng là tên họ Chung kia, nếu không qua được hắn thì muốn cầu kiến vị Tiên Thiên Thần kia khó như lên trời.
Thượng Thiên Vương gọi Thúc Dạ tới:
- Thúc Dạ, quan hệ của ngươi và Chung Nhạc thế nào? Ngươi thay mặt vi sư đi gặp hắn.
Thúc Dạ sắc mặt hơi biến đổ, không dám nói nhiều, chỉ biết liều mình tới phủ đệ của Chung Nhạc tại Thần Đình. Ngục Giới Giới Chủ sau khi tới Thần Đình lập tức lệnh cho thần ma đi sắp xếp chỗ ở cho các vị luyện khí sĩ, trong đó mười người đứng đầu đều có một tòa phủ đệ. Phủ đệ của Chung Nhạc là lớn nhất, sa hoa nhất, thậm chí chỗ của Canh Vương Gia cũng không bằng.
Thúc Dạ tới bên ngoài phủ bảo cho người truyền tin cho Chung Nhạc.
Một lúc sau từ bên trong có tin truyền ra:
- Chung lão gia tay cầm hai thanh thần đao, đã mai phục nhân mã xong xuôi. Có Sư Bất Dịch lão gia, có Đạo Lưu lão gia, còn có Bạch sư thúc, Quân sư thúc và Khâu sư thúc, đợi Thúc sư huynh tới là sẽ chém chết.
Thúc Dạ rùng mình nghĩ bụng:
- Khi hắn tới gặp ta đã thầm chuẩn bị, huyết tế sinh linh hạ giới đợi hắn tự chui đầu vào lưới. Giờ hắn cũng làm như vậy, nếu ta vào, hắn giết ta có lẽ sư tôn ta cũng không dám mở mồm nói gì. Mạng của bản thân mới quan trọng, vẫn là quay về thì hơn, cùng lắm bị chửi một trận.
Hắn quay người, đi gặp Thượng Thiên Vương. Thượng Thiên Vương quát mắng một trận, bản thân cũng không dám đích thân đi, bèn lệnh cho bát bộ thần tướng chuẩn bị hậu lễ đưa tới Chung phủ. Bát bộ thần tướng trên đường gặp thần quan đưa lễ vật Giới Chủ Pháp Thiệu Chân phái đi. Hai đoàn người cùng nhau đi.
Chung Nhạc không từ chối một ai, toàn bộ nhận hết.
Hậu lễ của Thượng Thiên Vương và Ngục Giới Giới Chủ đưa tới đều là kỳ trân dị bảo, tuy không nhiều nhưng đều là đồ quý. Chỉ là, những thứ này căn bản không lọt mắt Thần Hậu nương nương, toàn bộ cho Chung Nhạc hết.
Chung Nhạc cất hết số bảo vật này, hơi nhíu mày lẩm bẩm:
- Sao không đưa tới mấy món hoàng cấp thần binh mà toàn linh châu mỹ ngọc?
Bát bộ thần tướng nghe thế, không dám nổi giận cũng chẳng dám nói, rụt rè nói:
- Gia chủ ta còn có thư, mong quá mục.
Chung Nhạc nhận lấy hai bức thư đưa cho Thần Hậu nương nương. Thần Hậu nương nương mở ra đọc, trên đó viết:
- Phục ngật thượng thần thính văn.
Thần Hậu nương nương ném đi, cười:
- Chua loét, không xem cũng được.
Chung Nhạc đi gặp bát bộ thần tướng nói lại lời của nương nương. Bát bộ thần tướng nhìn nhaum đành phải quay về phục mệnh.
Nhưng Thượng Thiên Vương nghe thế lại thở phào, cười:
- Tính mạng ta giữ được rồi. Vị Tiên Thiên Thần này đều không thèm nhìn tới lễ vật và thư của ta, hẳn là cũng không thèm lấy mạng ta. Trong mắt Tiên Thiên Thần ta chẳng đáng nhắc tới.
- Cuối cùng tính mạng cũng giữ được, chỉ cần không động vào nàng ta thì ta sẽ không phải lo về tính mạng. Còn tên họ Chung kia thì kệ hắn vật. Dù sao con ta cũng đông, bị hắn đánh chết một hai đứa cũng không sao. Nếu hắn còn chưa hết hứng, để hắn đánh chết vài đứa nữa cũng có sao?
Hai vị thần hoàng yên tâm, Thượng Thiên Vương trở về Thiên Đình phục mệnh, Ngục Giới Giới Chủ Pháp Thiệu Chân cũng cho người tới Thiên Đình, báo cáo với Giới Đế danh sách mười người vào Ngục Giới.
Mọi việc bình lặng, chỉ đợi Thiên Đình truyền tin tới lúc nào tỉ thí Lục Đạo Giới. Từ sáu mươi vị luyện khí sĩ chọn ra mười người mạnh nhất.
Chung Nhạc chi lễ vật mà hai vị thần hoàng đưa tới cho Sư Bất Dịch, Lục Đạo Lão Nhân, Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải, ngay cả Ma Tam Thọ cũng có phần, còn hắn chỉ giữ một viên minh châu to bằng ngón tay.
Lễ vật Thượng Thiên Vương và Ngục Giới Giới Chủ đưa tới không phải vô dụng nhưng chủ yếu đều nhằm vào tâm thái nữ tử, nên tác dụng cho hắn không nhiều, cùng lắm chỉ khiến nữ hài tử vui.
Mấy ngày sau, Quân Vô Đạo lệnh cho người tới mời, Chung Nhạc mừng rỡ, vội tới chỗ vị cô nương đó, Quân Vô Đạo đã lấy y phục ra đợi từ lâu.
Nữ tử này vẫn ăn mặc kiểu nam tử, cười nói:
- Thật may mắn ta đã luyện xong bộ y phục của Chung Tà Thần, Tà Thần xem có vừa không.
Chung Nhạc bỏ ra nhìn, thấy bên trong là lớp lót, bên ngoài là hoa văn nhật nguyệt, có rồng giữa nhật nguyệt, dùng kim tơ tạo thành hình thái thần long. Đúng là thiên y không chút tì vết, tìm không thấy chút dấu vết cắt ghép nào.
Ngoài a còn có một đôi ủng, dùng vân khí luyện thành đế, dùng da hươu thần làm thân ủng, cũng không tìm thấy bất cứ chỗ nối nào.
Quân Vô Đạo quay người rời đi, nói:
- Ta đi lấy áo choàng Tinh Hồng, ngươi cứ thay y phục, sau khi thay xong ta sẽ tới xem.
Chung Nhạc cởi bỏ bộ y phục cũ mặc bộ mới lên người, lấy tấm gương bằng vảy ra soi, vô cùng hài lòng.
Không lâu sau Quân Vô Đạo đem áo choàng tới, vào trong điện, mắt không khỏi sáng lên. Chỉ thấy một vị thiếu niên cao lớn ngọc thụ lâm phục, dáng người tuyệt đẹp, lông mày như kiếm, ánh mắt sáng như trăng sao, đúng là môt hậu sinh tuấn lãng!
Chung Nhạc khoác ào choàng lên, cài cúc xong, chỉ nghe xoẹt một tiếng, áo choàng Tinh Hồng bay lên, phía sau hắn hiện lên một vầng mặt trời màu kim. Áo choàng bay vào trong vầng mặt tời, còn vị thiếu niên này đứng phía trước mặt trời, áo choàng phấp phới.
- Ta có đẹp trai không?
Quân Vô Đạo nhìn đến trố mắt, Chung Nhạc đi đôi ủng Tường Vân Đăng Thiên, người mặc Nhật Nguyệt Vân Long Bào, một tấm áo choàng, một vầng mặt trời, thực sự đẹp tới khó tả. Nghe hắn hỏi, thiếu nữ mặt ửng đỏ, nói:
- Mặt đầy máu
Chung Nhạc cười ha hả, cúi người cảm ơn:
- Ngươi làm thêm một đôi ủng, hay là ta truyền cho ngươi một môn thần thông nữa nhé?
Quân Vô Đạo lắc đầu:
- Ủng coi như quà tặng, nếu không, ngươi mặc y phục, choàng áo do Thiên Lăng thần tộc ta làm mà chân lại đi giày cỏ thì Thiên Lăng thần tộc ta mặt mũi để đâu? Đúng rồi, bộ y phục này có thể ẩn có thể hiện, ngươi tế luyện cho kỹ, chỉ cần tâm niệm động là chúng có thể ẩn vào trong nhục thân ngươi.
Chung Nhạc cười:
- Tuy là tặng nhưng đây cũng vẫn là chuyện làm ăn. Cũng được, ta có viên minh châu này tặng ngươi, coi như trả công làm ủng.
Nói rồi Chung Nhạc lấy viên minh châu từ chỗ Thượng Thiên Vương đưa tới, tặng cho Quân Vô Đạo.
Quân Vô Đạo thấy viên minh châu này màu sắc lộng lẫy tự bầu tinh không, trong lòng rất thích liền nhận lấy, cười:
- Ta vốn định nhìn ngươi xấu mặt, hiếm khi ngươi lại tặng ta một món đồ tốt, ta cho ngươi biết một điều quan trọng. Nhớ là bên trong phải mặc nội y, nếu không khi ngươi ẩn y phục thì sẽ trần như nhộng đấy.
Nàng thật sự khó mở lời, Chung Nhạc hiểu, cười:
- Ta hiểu. Đúng rồi Vô Đạo sư tỷ, ngươi có thể làm cho ta một bộ nội y nữa không?
- Nội y?
Quân Vô Đạo không hiểu, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng, mắng một câu lưu manh rồi quay người bỏ đi.
Một lúc sau, mấy nha đầu cầm chổi tới quét nhà tiễn khách, đẩy thiếu niên Chung Sơn thị ra ngoài.
Chung Nhạc nghĩ bụng.
Mấy tháng sau, Thiên Đình truyền tin tới, lệnh cho các luyện khí sĩ đã được chọn từ các giới tới Thượng Giới chuẩn bị ti thí, chọn ra người chiến thắng, đấu vói cường giả ở ba nghìn Lục Đạo Giới khác giành vị trí xếp hạng.
- Thiếu niên Phục Hy thị, ta không theo ngươi nữa, hai cô vợ bé của ngươi ta cũng đưa đi cho ngươi.
Thần Hậu nương nương đưa Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà rời đi, nhìn Chung Nhạc cười:
- Bọn ta tới Tử Vi Tinh Vực đợi ngươi.
Chung Nhạc ngạc nhiên, nhìn họ rời đi.
- Lần tỷ thí này, Giới Đế cũng cực kỳ xem trọng, vì thế sẽ đích thân tới quan chiến. Các Thiên Chủ, Giới Chủ, các vị Thần Hoàng, Ma Hoàng đều được mời tới.
Ngục Giới Giới Chủ triệu tập Chung Nhạc, Bệ, Ngạn, Canh Vương Gia mười vị luyện khí sĩ tới, nói:
- Trận chiến này liên quan tới danh tiếng của Ngục Giới ta, không được là suy giảm uy phong của Ngục Giới. Ngày mai chúng ta khởi hành tới Thiên Giới, thực lực Ngục Giới tuy yếu nhất nhưng luyện khí sĩ Ngục Giới chúng ta không yếu chút nào. Các vị tiểu hữu, hãy đánh bại cường giả các giới!
Mấy người Chung Nhạc nhìn nhau, lúc này mơi snhớ ra vị Ngục Giới Giới Chủ này tuy cao cao tại thượng nhưng cũng chẳng phải loại hiền lành gì.
Không lâu sau, một con thuyền kim bích huy hoàng đi vào truyền tống trận khổng lồ, được dòng lưu quang cuốn đi về Thiên Giới.
Con thuyền đi hơn một tháng, cuối cùng tới Thiên Giới. Phía sau Chung Nhạc là Bạch Thương Hải, Sư Bất Dịch đột nhiên cảm thấy linh khí bức người, thiên địa linh lực đậm đặc, không khỏi chấn kinh.
- Ở đây đúng là động thiên phúc địa.
Sư Bất Dịch lẩm bẩm.
- Cả Thiên Giới chỉ có một cái động thiên phúc địa khổng lồ.
Canh Vương Gia đứng cách đó không xa, nhàn nhã nói:
- Đây là Đạo Nhất Luân, Đạo Nhất Bí Cảnh, đương nhiên linh khí linh lực cực thịnh. Không chỉ vậy, thiên địa đại đạo cũng đều tề tựu tại đây.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 990: Đẹp trai, mặt đầy máu
10.0/10 từ 15 lượt.