Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 89: Đồ đằng truyền tin

Sau nửa canh giờ, yêu vân tràn ngập cả trăm dặm. Vài kẻ đứng trong yêu vân, với những đôi mắt lập lòe như đèn lồng. Mà cặp mắt ấy thi thoảng lại đảo qua Đại Nguyên Hoang Địa, tìm kiếm động tĩnh.

– Cô Hồng thành chủ, có phát hiện!

Đôi mắt đèn lồng kia thu tầm mắt lại, trong yêu vân vang lên một giọng nói khá to:

– Phía trước có xác của đám thuộc hạ của Bái Thạch Tùng.

– Xác đám thuộc hạ của Bái Thạch Tùng? Chết bao nhiêu?

– Bẩm thành chủ, tổng cộng năm mươi sáu.

– Năm mươi sáu? Không một kẻ nào trốn thoát? Xem ra…

Yêu vân rung chuyển, trong giây lát hạ xuống mặt đất, rồi lập tức thu lại. Cô Hồng Tử với vẻ mặt đầy sát khí đứng trước vùng đất đầy thi thể của đàn lang yêu và cẩu yêu, rồi quay ra nhìn bốn phía, đột nhiên đi tới trước một bãi máu thịt.

– Bái Thạch Tùng cũng chết rồi.

Cô Hồng Tử cúi đầu nhìn thi thể bị cắt nát, từ từ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra:

– Tuy Bái Thạch Tùng không có bản lĩnh xuất chủng, nhưng thông minh, đa mưu túc trí, cho dù kẻ có thực lực hơn y, cũng khó mà giết được y. Mà kẻ chiến đấu với y có thực lực không bằng y, lại có thể giết được y. Cốt yếu là bởi kẻ đó gạt được Bái Thạch Tùng, làm cho Bái Thạch Tùng tưởng rằng mình thắng chắc rồi, nên mới bị kẻ đó xuất bất kỳ ý phá được Trảm Mã đao trận. Sau đó Bái Thạch Tùng thua rồi lại thua, cuối cùng thua thảm hại, không còn cơ hội xoay người.

Y đoán được đúng tám chín phần mười trận chiến giữa Chung Nhạc và Bái Thạch Tùng. Chung Nhạc ban đầu là lừa gạt, sau phá đao trận, làm cho Bái Thạch Tùng thua rồi lại thua, cuối cùng mất mạng.

– Kẻ giết Bái tiên sinh khá thông minh, cũng khá giảo hoạt.

Vài tên cường giả Yêu tộc cũng đứng sau Cô Hồng Tử, cùng quan sát bãi chiến trường, suy tính quá trình chiến đấu. Một tên cường giả thở dài:

– Bái tiên sinh là một vị trí tướng, không ngờ lại chết trong tay một tên Luyện khí sĩ không rõ là thuộc tộc nào. Thành chủ, chúng ta có đuổi theo không?

– Kẻ này đã đi được hơn nửa canh giờ, xem khoảng cách, muốn đuổi kịp được thì không dễ.

Cô Hồng Tử quan sát lại dấu long trảo mà Long tướng để lại, căn cứ vào độ mới của những dấu vết mà nhận định thời gian Chung Nhạc đã đi, lắc đầu nói:


– Nhìn ra được kẻ này biết phía sau có cường giả đuổi theo, nên đã bỏ chạy thục mạng. Với tốc độ này của hắn, dù ta cũng không thể nào chặn hắn lại trước khi hắn vào Đại Hoang. Ta không đuổi theo, các ngươi cứ tự nhiên.

Mấy tên cường giả Yêu tộc kia liếc nhau, rồi đồng loạt điều khiển yêu vân cuồn cuộn đuổi theo hướng mà Chung Nhạc đi.

– Ngu ngốc, dù các ngươi có xông tới Đại Hoang thì cũng vô dụng.

Cô Hồng Tử lắc đầu, quay người trở về Cô Hà thành, thì thào:

– Nhân tài Đại Hoang xuất hiện lớp lớp! Kẻ giết chết Bái Thạch Tùng, cứu Quân Tư Tà này sợ rằng thành tựu trong tương lai chắc chắn không thua kém tứ đại cao thủ Kiếm Môn! Đại Hoang, khà, thật đúng là đối thủ của Yêu tộc ta! May là Nhân tộc an nhàn được vài năm liền bắt đầu nội đấu, tự tổn hại thực lực, nếu không đúng là mối họa lớn cho Yêu tộc…



Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô của Chung Nhạc điều khiển hai con Long tướng phóng đi với tốc độ càng lúc càng nhanh. Dù là phi hành cũng không hơn tốc độ này.

Quân Tư Tà xem mà lòng đầy kinh ngạc, liên tục đánh giá thiếu niên Chung Sơn thị, thầm nghĩ:” Chung sư đệ mấy ngày nay chả ăn thứ gì, cũng chẳng dùng linh đan diệu dược, lại chiến đấu nhiều như vậy, theo lý thì tinh thần lực của hắn phải sớm tiêu hao hết rồi, vì sao vẫn còn dư thừa, luôn ở trạng thái toàn thịnh như vậy?”

Một thân thể tốt là nền tảng cho tinh thần lực, bởi vậy việc ăn uống bổ sung năng lượng luôn phải kịp thời. Mà muốn tăng tinh thần lực lên thì ngoài công pháp quan tưởng tốt ra, còn cần linh đan diệu dược bổ sung. Đối với Luyện khí sĩ mà nói, cho dù là di chuyển hay chiến đấu, tinh thần lực sẽ bị tiêu hao phạm vi lớn. Nhất là với người như Chung Nhạc, vừa trải qua một trận chiến ác liệt, lại phải quan tưởng Long tướng chạy đi như điên, lượng tiêu hao tinh thần lực sẽ lớn tới mức đáng sợ.

Đối với một Luyện khí sĩ với tu luyện tới Thoát Thai cảnh, thì tu vi tinh thần lực căn bản không thể đạt được tới trình độ này.

Cho dù là với đám cường giả như Quân Tư Tà, liên tục ác chiến khiến tinh thần lực hao kiệt, dầu hết đèn tắt. Nàng chính là bị phục kích và vây công nên mới khiến tinh thần lực hao hết như vậy.

Còn Chung Nhạc thì trải qua trận ác chiến, lại chạy thục mạng mà tinh thần lực vẫn giữ ở vị trí đỉnh cao, không thể không khiến Quân Tư Tà tò mò.

“Hèn chi hắn nói không cần mang theo linh đan…

Không tới nửa ngày, Chung Nhạc và Quân Tư Tà liền tiến vào địa giới Đại Hoang. Nơi đây quần sơn nguy nga, cao chót vót, hình thành một tấm khiên thiên nhiên ngăn cách Đại Nguyên Hoang Địa.

Chung Nhạc tản Long tướng đi, lại quan tưởng giao long. So với Long tướng, giao long thiện về trèo đèo lội suối, vượt núi băng sông. Hai người tiến tới Đại Hoang rồi nhưng vẫn không dám thả lỏng, bởi vì Kiếm Môn nằm ở trung tâm Đại Hoang, còn cách nơi đây hơn năm vạn dặm nữa.

Mà bốn phía đều là núi non, tốc độ chắc chắn sẽ không thông thuận như khi ở bình nguyên. Lực phòng ngự ở biên thùy Đại Hoang khá là yếu, nếu cường giả Yêu tộc xâm nhập thì chưa chắc bốn Minh thú ở Kim Đỉnh của Kiếm Môn đã phát hiện ra.


– Có cường giả Yêu tộc đuổi vào Đại Hoang rồi!

Chung Nhạc cảm ứng được một luồng yêu khí sau lưng mình, không khỏi nhíu mày. Mấy luồng yêu khí này cực kỳ mạnh, còn mạnh hơn Bái Thạch Tùng rất nhiều, hẳn là đám cao thủ Cô Hà thành đuổi tới.

– Tới Đại Hoang rồi mà còn dám đuổi theo không buông tha, đám Yêu tộc này to gan thật!

Hắn tiếp tục chạy đi, xâm nhập vào ngàn dặm trong quần sơn. Dần dần có các thị tộc của Nhân tộc hoạt động. Đó là tiểu thị tộc trong ba nghìn thị tộc của Đại Hoang, nhân số ít, chỉ có chừng mấy vạn.

– Sư đệ hãy dừng lại.

Quân Tư Tà đột nhiên nói:

– Trong thị tộc này có đồ đằng và tế đàn, chúng ta vào bái đồ đằng.

Chung Nhạc nghe vậy thì kinh ngạc, không hiểu là để làm gì. Hai người cưới giao long tiến vào tỏng thị tộc này. Tộc trưởng vội phái người tới đón, mời cả hai vào trong chủ trại.

– Thì ra là Tư Tà thiên nữ. Sao thiên nữ lại bị thương ở nơi đây?

Tộc trưởng kia tuy không phải Luyện khí sĩ, nhưng lại nhận ra Quân Tư Tà, vội vàng hỏi.

Quân Tư Tà nói rõ ý đồ khi đến đây. Tộc trưởng hoảng sợ, vội sai người mở tế đàn. Tế đàn này nằm ở trung tâm của trại chính, một cây đồ đằng trụ được khắc thành từ một cột gỗ to phải năm, sáu người ôm mới hết được dựng giữa tế đàn, trên có khắc những loại hoa văn đồ đằng kỳ dị.

Quân Tư Tà giãy dụa đứng lên, miệng vết thương toàn thân lại nứt ra, máu lại tiếp tục chảy. Có tộc nhân tiến đến, nâng nàng ta lên tế đàn.

Quân Tư Tà bái lạy đồ đằng thần trụ kia một cái. Lập tức đồ đằng văn kỳ dị trên đồ đằng trụ bắt đầu chuyển động, biến hóa, dần hiện thành một khuôn mặt, có mắt, mũi như người, chỉ là trên mặt có rất nhiều hoa văn lưu tinh. Đồ đằng trụ như biến thành một người có thể nói chuyện, hỏi:

– Thì ra là Tư Tà thiên nữ, vì sao thiên nữ lại gọi ta?

Quân Tư Tà thi lễ, đáp:

– Ta bị trọng thương, bị cường giả Yêu tộc đuổi giết! Nay có Yêu tộc tiến vào lãnh địa Đại Hoang, đang đuổi theo phía sau, mong sư huynh thông báo trưởng lão Kiếm Môn, mau tới ngăn cản!

Khuôn mặt trên đồ đằng trụ kia hoảng sợ, vội nói:

– Tư Tà thiên nữ hãy nhanh di chuyển, né tránh đám cường giả Yêu tộc đó. Ta sẽ thông báo cho hội trưởng lão, mời các trưởng lão ra tay ngăn cản kẻ địch!

Quân Tư Tà cảm ơn, lại nói:

– Đa tạ sư huynh, mong sư huynh có thể thông báo cho Luyện khí sĩ trong thị tộc Quân Sơn thị, tới gần hồ Vị Ương tiếp đón bọn ta.

Gương mặt trên đồ đằng trụ biến mất. Chung Nhạc và Quân Tư Tà lập tức cưỡi giao long tức tốc rời đi. Quân Tư Tà cười nói:

– Chung sư đệ, bất cứ một thị tộc ở Đại Hoang ta chỉ cần có đồ đằng trụ là có thể liên lạc Kiếm Môn, thông báo thông tin cho Kiếm Môn. Cảm ứng đồ đằng trụ, là có thể liên lạc được với chủ nhân của đồ đằng trụ, truyền tin tức ra. Nay Kiếm Môn đã biết tình cảnh chúng ta, sẽ có cao thủ từ hội trưởng lão tới ngăn cản đám cường giả Yêu tộc kia.

– Đồ đằng trụ còn có tác dụng này nữa ư?

Chung Nhạc tán thưởng, “tốc độ tu luyện của hắn quá nhanh”, nên không hiểu mấy về những chuyện này:

– Đại Hoang có ba nghìn thị tộc, trải rộng khắp mười vạn dặm Đại Hoang, dù không phải mỗi thị tộc đều có đồ đằng trụ, nhưng cũng không phải là ít, có thể hình thành một mạng lưới liên lạc cực lớn.

Quân Tư Tà cũng thấy thả lỏng rất nhiều, cười nói:

– Có một số thị tộc lớn không chỉ có một Luyện khí sĩ, tất nhiên không chỉ có một đồ đằng trụ. Thị tộc càng có nhiều Luyện khí sĩ, đồ đằng trụ phân bố càng rộng. Trong Đại Hoang này có khi phải có tới hơn vạn cái! Hơn nữa trong Đại Hoang còn có thần miếu, bên trong bố trí tế đàn và đồ đằng trụ, dùng để liên lạc khi khẩn cấp. Mạng lưới liên lạc của Đại Hoang ta chắc chắn bao trùm cả mười vạn dặm. Nếu sư đệ có chuyện mà gặp được thần miếu là có thể từ đó liên lạc với Kiếm Môn.

Chung Nhạc nghe vậy mà động dung. Trước nay hắn không hề biết chuyện này, nay mới dần hiểu về thế lực của Kiếm Môn ở Đại Hoang.

– Mà sư tỷ, vì sao vị Luyện khí sĩ kia lại gọi sư tỷ là Tư Tà thiên nữ?

Quân Tư Tà mặt ửng đỏ, ngại ngùng nói:

– Đều do đám đồ đệ kia thổi phòng lên, nói ta là thiên chi kiêu nữ của Quân Sơn thị, lại xinh đẹp, nên đều gọi ta là thiên nữ…

Chung Nhạc cũng khen:

– Sư tỷ quả thực cực kỳ xinh đẹp, vóc người đẹp, da lại trắng, eo cũng nhỏ, còn rất mềm, chỉ là ăn hơi nhiều.

Quân Tư Tà trợn mắt lên với hắn:


– Ngươi dám kể lể mấy chuyện đó ra với ai, sư tỷ sẽ băm vằm ngươi ra đó, biết chưa? Còn nữa, chuyện dáng ta đẹp, da ta rắng, eo nhỏ ngươi cũng không được nói lung tung! Nếu không người ta lại tưởng ta bị ngươi ăn rồi!

– Ăn cái gì cơ?

Chung Nhạc buồn bực hỏi.

Quân Tư Tà vừa thẹn vừa giận:

– Dẫu sao ngươi cũng không được nói!

Chung Nhạc nghiêm mặt:

– Sư tỷ, chuyện ta ra tay tương trợ với chuyện ta ở Yêu tộc, sư tỷ cũng không được nhắc tới với người thứ ba!

Quân Tư Tà giật mình, mới nhớ ra Chung Nhạc còn một thân phận khác, đó chính là lĩnh chủ Long tộc của Cô Hà thành. Nếu nàng kể chuyện Chung Nhạc cứu giúp ra ngoài, sợ rằng Yêu tộc sẽ biết bộ mặt thật của hắn.

– Chuyện này quả thật không nên kể, sư đệ hãy yên tâm.

Cường giả Yêu tộc còn đuổi theo không bỏ, dù Chung Nhạc và Quân Tư Tà có che giấu khí tức thì cũng không thể lừa được mấy cái mũi thính của Yêu tộc. Bọn chúng vẫn theo sát hai người, không hề buông bỏ. Nhưng may là nơi này núi cao vực sâu, rừng rậm um tùm, muốn tìm bọn họ không phải là dễ.

Dọc đường đi, Chung Nhạc và Quân Tư Tà lại gặp được hai thị tộc lớn, thông qua đồ đằng trụ thông báo vị trí cho hội trưởng lão. Vài canh giờ sau, rốt cuộc cường giả của hội trưởng lão cũng cản trở được cường giả Yêu tộc. Một trận chiến ngắn ngủi bùng nổ, rồi mọi thứ trở lại vẻ yên bình.

Bên hồ Vị Ương, rất nhiều Luyện khí sĩ Quân Sơn thị đứng trên mặt hồ, hết nhìn đông lại ngó tây. Thậm chí cả lão tộc trưởng của Quân Sơn thị cũng xuất hiện ở trên mặt hồ.

– Thiên nữ trở về rồi!

Một vị Luyện khí sĩ mắt sắc nhìn thấy giao long chui ra khỏi rừng rậm, cùng với Quân Tư Tà trên đó, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội kêu lên.

Đám Luyện khí sĩ Quân Sơn thị vội chạy tới đón. Quân Tư Tà trượt xuống khỏi lưng giao long, cười nói:

– Sư đệ cũng bị trọng thương rồi, trong Quân Sơn thị tộc ta có Linh Ngọc Cao, không bằng tới đó dưỡng thương vài ngày… Sư đệ?

<

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 89: Đồ đằng truyền tin
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...