Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 87: Công thủ nghịch chuyển

Phía trên Đại Nguyên Hoang Địa, một con quái vật đầu sói thân người cao tới hơn hai mươi trượng đang hoành hành. Vô số ánh đao bay mua trên cao dưới thấp, hoặc bổ, hoặc quét, hoặc chém, với tốc độ cực nhanh. Lại thấy con quái vật ấy bước đi cực nhanh, bàn chân đạp xuống khiến mặt đất rầm rầm rung chuyển, ánh đao di chuyển theo bóng người nhỏ bé trước mặt.

Mà ở phía trước, một con giao long lưng chở một thiếu nữ lục y vội vã bay đi, né tránh chiến trường nơi con quái vật và thiếu niên kia đang chiến đấu, khiến cho thiếu nữ được an toàn.

Trong khoảng thời gian ngắn này, Chung Nhạc liên tục bị đẩy vào hiểm cảnh. Kiểu chiến đấu như Bái Thạch Tùng là kiểu mà hắn chưa từng gặp phải, bá đạo, quỷ dị, mà sức mạnh lại rất to lớn.

Linh hồn của y, nguyên thần Bái thần kia đã thống nhất tất cả tu vi, sức mạnh của đám linh cẩu yêu và lang yêu lại làm một, bởi vậy sức mạnh của mỗi thanh đao kia đều mạnh hơn hắn nhiều. Chống đỡ một đao cũng khiến toàn thân hắn chấn động tới tê dại. Hắn vốn mạnh như vậy, mà lại bị ép rơi vào thế hạ phong, có thể thấy nếu bị chém trúng thì chắc chắn sẽ bị chém đôi người.

Còn Bái Thạch Tùng lại làm đầu óc cho cái thân thể chiến đấu khổng lồ kia, phụ trách việc phòng ngự, quan tưởng ra những tấm chắn bay mua, chắn đỡ công kích của mười tám đạo kiếm khí của hắn, phải nói là kín không một kẽ hở. Có thể nói tên Luyện khí sĩ Yêu tộc Bái Thạch Tùng này là kẻ đáng sợ nhất, tâm tư kín đáo nhất trong số những Luyện khí sĩ Yêu tộc mà hắn từng đối mặt. Lực phòng ngự kinh người, thế công kích bưu hãn, làm hắn cảm thấy rất nguy hiểm.

– Đi!

Mộc kiếm khí bay lên, dây đàn cũng từ từ bay lên, được nguyên thần Đại Nhật Kim Ô của Chung Nhạc điều khiến, bay tới bay lui trong không trung như tia chớp. Hắn giống như mọc thêm hai mươi mấy cánh tay, lập tức điều khiển kiếm khí đâm tới phía Bái Thạch Tùng.

Nhất là dây đàn lại vô cùng sắc bén, là hồn binh được Quân Tư Tà trui rèn, há là thứ mà hồn binh trong tay đám lang yêu và linh cẩu có thể đối phó được.

Một tiếng coong vang lên, một thanh Trảm mã đao đụng phải dây đàn, lập tức gẫy đôi. Dây đàn được nguyên thần Đại Nhật Kim Ô của hắn điều khiển, trở nên thẳng tắp, đâm thẳng tới Bái Thạch Tùng trên đầu của nguyên thần Bái thần.

Từng chiếc Trảm mã đao chém xuống. Vừa đụng tới dây đàn, sức mạnh hung mãnh trong những thanh đao ấy lập tức biến mất, mà biến thành nhu lực, nhẹ nhàng nhấc lên. Hơn mười chiếc Trảm mã đao lại có thể vén được dây đàn lên.

– Ha ha, Quân Tư Tà chính là một trong tứ đại cao thủ của Kiếm Môn, tơ kiếm mà ả luyện chế quả thực hơn xa các hồn binh khác, nhưng ta há có thể không phòng bị?

Bái Thạch Tùng cất bước đánh tới, cười nói:

– Phục kích Quân Tư Tà, đánh cho con nhóc này bị trọng thương, cũng có một phần công sức của ta cơ mà!


Chung Nhạc lòng trầm xuống. Lực chiến đấu của Bái thần mạnh như thế, không ngờ lại có thể thi triển ra nhu lục tinh diệu như vậy!

– Bái Thạch Tùng vận dụng sức mạnh cực kỳ tinh chuẩn, không phải chỉ dựa vào dùng sức mạnh đàn áp kẻ khác.

Hắn nhanh chóng lùi ra sau. Đột nhiên từng con giao long chui ra khỏi mặt đất, táp tới Bái thần. Mà đúng lúc này những ánh đao sáng choang lóe lên, chém đứt đám giao long của Chung Nhạc. Những ánh đao này qua đi, đột nhiên một gốc cây nhỏ chui ra, chất chứa hàng vạn cành Mộc kiếm khí, đồng loạt chém tới đôi chân Bái thần.

– Nhân tộc, cùng một kế sách là vô dụng với ta thôi!

Những tấm thuẫn tự động xuất hiện xung quanh nguyên thần Bái thần, đón đỡ Mộc kiếm khí. Bái Thạch Tùng cười vang, nói:

– Cho dù là công kích hay phòng ngự của ta thì đều miễn chê! Đao pháp của ta là Trảm Mã Đao Trận do thành chủ Cô Hồng Tử truyền lại, tấm thuẫn của ta là Bách Thuẫn Liên Bích Trận, cũng do thành chủ Cô Hồng Tử sáng tạo ra! Thủ đoạn của ngươi đều bị ta nhìn thấu rồi. Với ta mà nói, mỗi một cử động của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay ta, không có chút bí mật hay kinh ngạc nào. Nếu ngươi không còn chiêu số nào mới mẻ, thì chỉ có chết mà thôi!

Ánh đao quay cuồng, sóng bùn tung bay, thế công của Bái thần càng lúc càng nhanh hơn. Hiện giờ trước mắt Chung Nhạc toàn là ánh đao.

Ở đằng xa, Quân Tư Tà nhìn mà lòng run sợ. Trong cơn mưa ánh đao ấy, Chung Nhạc lúc lên lúc xuống, như một con giao long xuyên qua lưới đao, nguy hiểm vô cùng.

Mười tám đạo san hô kiếm khí kia không công kích Bái Thạch Tùng nữa, mà bị Chung Nhạc triệu hồi, cố thủ quanh thân. Kiếm quanh không ngừng va chạm với ánh đao. Thậm chí ngay cả Long Tướng kiếm khí và Mộc kiếm khí cũng bị hắn thu lại. Dẫu vậy, đối mặt với thế công như mưa rền gió dữ kia, hắn vẫn liên tục rút lui.

Nếu không cẩn thận, Chung Nhạc chắc chắn sẽ bị ánh đao giết chết.

Còn tơ kiếm dây đàn kia thì tiếp tục xuất quỷ nhập thần, tơ kiếm rất dài vô thanh vô tức lượn lờ trong không khí, tìm kiếm sơ hở của Bái Thạch Tùng.

– Chung sư đệ vẫn còn non nớt quá, kinh nghiệm giao chiến với Luyện khí sĩ còn ít. Gặp Luyện khí sĩ bình thường thì còn chiếm thế thượng phong, nay gặp phải tên cáo già như Bái Thạch Tùng, liền chịu thiệt.

Quân Tư Tà không khỏi sốt ruột. Nếu Chung Nhạc thua, người chết tiếp theo chính là nàng ta.


Mà xem tình hình chiến đấu hiện tại, chỉ sợ Chung Nhạc sẽ không kiên trì được bao lâu trong thế công hung mãnh của đối phương.

– Nếu Chung sư đệ không muốn chết, thì không được phép phạm bất cứ sai lầm nào. Nhưng trong thế công dày đặc của đối phương như này, sao có thể không mắc sai lầm? Hơn nữa hắn tấn công liên tục mà chẳng phá được thế phòng ngự của Bái Thạch Tùng, công kích không được, không đánh tới đối phương, thì chỉ có thể ở đó chịu đòn!

Hai kẻ một lớn một nhỏ kịch chiến trong Đại Nguyên Hoang Địa, lao đi với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã chiến đấu đi được hai mươi dặm. Mà trong hai mươi dặm này, nơi nào cũng là những dấu vết do đao kiếm để lại, chỗ nào cũng có những vết chân to đùng của nguyên thần Bái thần kia.

Lúc này giao long bay lên, quấn quanh người Chung Nhạc, dốc sức bảo vệ thân thể. Giao long xê dịch, kéo thân thể hắn theo, nhưng ánh đao lóe lên, giao long liền bị chặt đứt. Mà mỗi lúc như vậy thì lại có giao long được quan tưởng ra, duy trì thân pháp hắn.

– Xem ra ngươi thật sự không có chiêu số mới rồi!

Bái Thạch Tùng cười ha ha. Đột nhiên ánh đao lóe lên, những thanh Trảm Mã đao chém thẳng xuống Chung Nhạc. Đao trước chém xuống, đao sau nối tiếp. Mỗi một đao đều bổ vào cùng một vị trí. Chỉ trong chớp mắt đã có hơn chục đao chém xuống.

Chung Nhạc dốc hết sức ra ứng phó, dùng kiếm khí liên tục đón đỡ. Nhưng thân hình hắn cũng bị chấn cho bay lên cao, toàn thân tâ dại không thể cử động, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

– Để ta đưa ngươi lên đường!

Nguyên thần Bái thần cất bước, ánh đao lại roạt cái lóe lên, dọc theo một đường thẳng chém tới Chung Nhạc.

Tiếng bạo kích dày đặc như tiếng mưa rào vang lên. Đột nhiên một tấm thuẫn màu vàng kim xuất hiện trước người Chung Nhạc. Những ánh đao kia chém lên tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn này, khiến nó bị bổ cho vỡ thành hai nửa. Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn tan đi, tấm lá chắn thứ hai lại xuất hiện, ngăn cản ánh đao. Mà tấm khiên vàng tan đi kia lập tức hóa thành kim khí nồng đậm, lại tiếp tục hóa thành tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn khác, tiếp tục chắn ở trước người Chung Nhạc.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc hoãn lại một hơi, tinh quang lóe lên trong đôi mắt hắn. Hắn nắm lấy Liêu Nhận sau lưng, dốc sức ném tới chỗ Bái Thạch Tùng trên đầu nguyên thần Bái thần.

– Có ngọ nguậy mãi thì cũng khó thoát được cái chết!

Bái Thạch Tùng cười lạnh, giơ một tay lên. Hàng loạt ánh đao chém tới bề mặt Liêu Nhận. Y cũng thông minh, biết chiếc Liêu Nhận dài một trượng bảy này chính là luyện ra từ thần nha, nếu đụng phải lưỡi đao thì Trảm Mã đao sẽ bị chém gẫy, cho nên chỉ cần chém lên mặt đao và sống đao là có thể thay đổi phương hướng của Liêu Nhận, khiến bản thân không bị đả thương, cũng không khiến Trảm Mã đao bị tổn hại.


Cùng lúc đó, y giơ tay kia lên, từng đạo ánh đao sáng loáng lại chém tới phía Chung Nhạc. Đồng thời xoay thân hình cao bằng hai mươi tầng lầu, vô cùng linh hoạt giơ chân đá tới Chung Nhạc.

Ánh đao và Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn va chạm nhau, dày đặc vô cùng. Lại vào lúc đó, một cước của Bái Thạch Tùng đá tới, Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn của Chung Nhạc đang chặn ánh đao, lại không chặn được thân hình khổng lồ kia.

Một tiếng oành vang lên, nguyên thần Bái thần đá trúng Chung Nhạc, khiến hắn văng ngược ra ngoài.

Một cú đá này mạnh tới mức nào?

Nếu đá vào núi đá, thì e ngọn núi ấy cũng sẽ sụp một mảng lớn. Mà nguồn sức mạnh mạnh tới mức ấy đá lên người Chung Nhạc, cứ thế đá bay hắn ra ngoài, đánh thẳng tới phía Quân Tư Tà.

Bái Thạch Tùng cười ha ha, thả người nhảy lên, như một ngọn núi áp chế tới phía Chung Nhạc và Quân Tư Tà. Ánh đao tiếp tục bay múa. Dù không bị một cước của y đá chết thì Chung Nhạc cũng sẽ bị giết chết. Cho dù thoát được cú đá ngàn cân kia, cũng không thoát được ánh đao dày đặc.

Mà vào lúc này, Bái Thạch Tùng đột nhiên cảm thấy nguy hiểm. Lập tức điều khiển ánh đao quét ra sau lưng. Chỉ nghe những tiếng tinh tang vang lên, đám lang yêu cẩu yêu trong thân thể nguyên thần Bái thần chợt thấy tay nhẹ bẫng, ra là Trảm mã đao đã bị chém gãy, bị ánh đao sau lưng chặt đứt.

Bái Thạch Tùng cả kinh, vội quay đầu lại nhìn, thì thấy Liêu Nhận đang tự động bay múa, chém tới phía y như đang được người ta tế lên.

– Chuyện gì thế này?

Bái Thạch Tùng sắc mặt kịch biến:

– Ngươi chưa tu luyện tới linh thể hợp nhất, không thể nào tế luyện được thần nha. SAo thần nha này có thể tự động phi hành?

Y sớm biết rằng Chung Nhạc không thể tế Liêu Nhận lên, nên khi đánh bay Liêu Nhận đi thì không thèm để ý nữa. Ai ngờ chiếc Liêu Nhận này lại có thể được “tế” lên, còn chém tới phía y.

Liêu Nhận chính là thần nha, vô cùng sắc bén, thậm chí còn hơn cả dây đàn, không hề sợ bất cứ loại hồn binh nào. Nhưng vì nó là răng nanh của thần, nên việc tế luyện là không hề dễ dàng, chẳng thể tế luyện, cũng không thể tế hồn, như vậy sẽ không thể tế lên được. Mà giờ đây Liêu Nhận lại bổ tới y như được tế lên, làm cho y hoảng hốt.


Bái Thạch Tùng lập tức nhìn ra trong không trung có một sợi tơ mỏng manh quấn quanh chuôi Liêu Nhận, lập tức giật mình:

– Thì ra là vậy, ngươi không tế nó lên, mà dùng tơ kiếm quấn quanh chuôi, ngươi tế dây đàn điều khiển thần nha, tựa như tế thần nha lên vậy.

Dây đàn rung rung, Liêu Nhận cũng bay múa theo. Thanh đại đao một trượng bảy lúc bay lên lúc bay xuống, không ngừng bổ xuống.

Bái Thạch Tùng lập tức điều động Trảm Mã đao khác nghênh đón Liêu Nhận, đánh vào mặt và sống đao của Liêu Nhận, không cho thanh đại đao này tới gần người. Bởi nếu bị thanh đao này bổ trúng, cho dù là Bách Thuẫn Liên Bích Trận cũng không chống đỡ nổi.

Mà vào lúc này, Chung Nhạc khạc ra một ngụm máu, hai tay chống thân thể, từ từ đứng dây,

Quân Tư Tà lo lắng nhìn qua, chỉ thấy thiếu niên nay sắc mặt vàng như nến, ngực quắt lại một khối lớn, mấy cây sương xườn gãy đâm ra từ trong lồng ngực.

Chung Nhạc im lặng giơ tay lần lượt đẩy từng chiếc sương xườn trở về, sau đó hít vào một hơi thật dài. Rồi những tiếng răng rắc do xương cốt đổi vị trí vang lên, rõ ràng là hắn sử dụng bụng và cơ bắp ở lưng tiếp lại mấy cái xương gãy.

Quân Tư Tà thấy hắn dù không kêu rên vì đau đớn, nhưng trên lưng đầy mồ hôi, trán cũng toát mồ hôi to như hạt đậu, chảy xuống theo máu.

Thiếu niên Chung Sơn thị đứng thẳng người, cất bước đi tới nơi mà Liêu Nhận đang kịch chiến cùng Bái Thạch Tùng.

– Chung sư đệ…

Quân Tư Tà lên tiếng, ngập ngừng rồi mới nói:

– Cảm ơn ngươi vì đã dốc sức cứu giúp ta!

Chung Nhạc nhoẻn miệng cười, nói:

– Sư tỷ đừng lo, nay thế công thủ đã xoay chuyển, hãy chờ ta giết y trở về.

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 87: Công thủ nghịch chuyển
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...