Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 687: Thần thụ Khoa Kỹ (1)
- Chung thúc thúc, sau này gặp lại!
Hình Thiên vẫy vẫy tay với Chung Nhạc, cùng với Phong Hiếu Trung bước vào trong quang lưu truyền tống.
- Sư Đà, đưa ta rời khỏi Hỏa Diệu Tinh a!
Chung Nhạc nhìn thấy Sư Đà Đại Tôn cũng chuẩn bị tiến vào quang lưu truyền tống, vội vàng nói.
Sư Đà Đại Tôn quay đầu nhìn lại, cười hắc hắc, xoay người tiến vào trong quang lưu truyền tống, bỏ mặc hắn ở nơi đó. Chung Nhạc giận dữ, tên Sư Đà Đại Tôn này rõ ràng chính là công báo tư thù, dự định lưu hắn lại trên Hỏa Diệu Tinh, để cho hắn không thể trở lại Tổ Tinh.
- Sư Đà, nếu Chung sư đệ không thể trở lại Tổ Tinh, vậy chỉ có thể đi theo chúng ta tới Tử Vi Đế Tinh rồi!
Thanh âm Phong Hiếu Trung đột nhiên vang lên. Sư Đà Đại Tôn nhất thời dừng bước lại, một cự thủ lông lá xồm xoàm chợt vươn ra, nâng Chung Nhạc lên, đưa ra thiên ngoại:
- Tiểu tử này đánh không được, giết cũng không được, lão tử mới không cần hắn đi theo!
Sau một khắc, Chung Nhạc đã xuất hiện bên ngoài Hỏa Diệu Tinh. Cự thủ lông lá xồm xoàm này nhanh chóng rút trở lại. Chỉ thấy quang lưu truyền tống đột nhiên chấn động một cái, cuốn theo ba đạo thân ảnh phóng đi.
Chung Nhạc biết rõ, có lẽ những hành vi của Phong Hiếu Trung khiến cho trong lòng tộc nhân lạnh lẽo, khiến cho ngoại tộc kinh sợ, nhưng hẳn không thể xem hắn như là một người bình thường mà lý giải. Đạo tâm của hắn vô cùng vững chắc, ý chí của hắn vô cùng cứng cỏi. Hắn lẫn lộn thiện ác thị phi, hắn vứt bỏ lễ pháp thế tục. Trong lòng của hắn chỉ có một khỏa trái tim hiếu kỳ, hiếu kỳ đối với ảo diệu của thần thông, sự thần kỳ của vũ trụ.
Một người như vậy, nói hắn là hạng người đại ác cũng có thể, nói hắn là nhà thám hiểm, là kẻ cầu đạo cũng có thể. Mà nói hắn là kẻ điên cũng có thể. Bất quá, Chung Nhạc càng muốn gọi hắn là Thiên Nhân, là người mở đường hơn. Chung Nhạc rất khó tán thành những hành vi của hắn, nhưng đồng dạng cũng rất khó sinh ra lòng chán ghét đối với hắn. Phong Hiếu Trung cũng có chỗ đáng để hắn kính phục.
Phía dưới, Hỏa Diệu Tinh vẫn đang không ngừng rung lắc, chấn động. Từng cây từng cây đồng trụ đỉnh thiên lập địa bắt đầu rung động vang dội, chậm rãi thu hồi lại, biến mất bên trong tinh thể. Qua một lúc lâu sau, Hỏa Diệu Tinh mới vừa rồi còn giống như một con nhím kim chúc, lúc này đã khôi phục lại thành diện mạo vốn có. Một khỏa Tinh cầu hỏa hồng sắc tròn trịa lại xuất hiện trong tinh không. Mà đỉnh núi cao nhất của Hỏa Diệu Tinh kia cũng từ dưới lòng đất từ từ dâng lên. Phảng phất như một màn đồ sộ vừa rồi kia cũng chưa từng phát sinh.
- Vĩ lực thần kỳ a!
Chung Nhạc tán thán, xoay người bay về phía mặt trăng Tổ Tinh.
o0o
Tử Vi Đế Tinh, trên Quan Thiên Đài, một tôn Thần Ma vĩ ngạn thân khoác pháp bào Tinh Quan, chính là Tinh Quan của Tinh vực Đế Tinh. Vị Tinh Quan này đầu đội Giám Thiên Quan, trên mặt mọc ra từng con từng con quái nhãn, trong lòng bàn tay cũng có từng con từng con quái nhãn. Hắn có tổng cộng tám cánh tay, cả tám bàn tay đều mở ra, các con quái nhãn trong lòng bàn tay nhìn ra bốn phương tám hướng, giám thị động tĩnh của chư thiên vạn giới.
Trong những con quái nhãn này, từng đạo từng đạo quang trụ đường kính không biết bao nhiêu dặm bắn ra, chiếu rọi bốn phía. Mà tinh tượng trên thiên không của Tử Vi Đế Tinh lại bất đồng với những địa phương khác. Ở chỗ này, có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm chính là từng tôn từng tôn Lục Đạo Cự Nhân, sáu tay nâng lên Tinh hệ Ngân Hà giống như sáu đạo quang luân vậy, từ từ chuyển động.
Ba ngàn Lục Đạo Giới đều nằm dưới sự theo dõi của Quan Thiên Đài Tử Vi Đế Tinh, thu hết vào đáy mắt của vị Tinh Quan này.
Đột nhiên, trong tinh không chợt lóe lên một đạo quang lưu, khiến cho thiên tượng của Tinh vực Đế Tinh dao động. Mà đạo quang lưu kia soạt một tiếng biến mất khỏi tinh không. Một đạo hồng quang rơi xuống bên trong một Tinh vực giống như một cái ngân bàn bát ngát vậy, không thấy tung tích đâu nữa.
Sắc mặt vị Tinh Quan kia khẽ động, một đạo thanh âm bén nhọn chói tai vang vọng, đâm rách màn đêm yên tĩnh:
- Hỏa Diệu Tinh chấn động, ba ngàn Đế Tinh phiêu diêu! Thiên Hoàng Đế Đạo của Đệ Nhất Lục Đạo Giới lại tái hiện! Mau chóng thông bẩm Đế Quân!
o0o
- Hỏa Diệu Tinh chấn động, ba ngàn Đế Tinh phiêu diêu? Đầu Thiên Hoàng Đế Đạo kia đã hơn mười vạn năm chưa từng được sử dụng qua rồi a?
Tử Vi Đế Tinh, bên trong một tòa Đế Điện nguy nga lộng lẫy, vị Đế Quân kia thân khoác hào quang, Thần quang lượn lờ, nhìn không rõ khuôn mặt, có chút suy tư nói:
- Từ sau khi Thiên Điều thay đổi, cái Hoàng tộc kia suy thoái, Thời đại Địa Kỷ kết thúc, Thời đại Vạn Tộc hàng lâm, Thiên Hoàng Đế Đạo đã phong trần, thời gian cũng đã hơn mười vạn năm rồi. Trong suốt mười vạn năm này, Thiên Hoàng Đế Đạo vẫn luôn không có động tĩnh gì, hiện tại đột nhiên có một đạo hồng quang chấn động, từ Phế Tinh bay tới, xông vào Tinh vực Tử Vi, chấn động ba ngàn Đế Tinh, chỉ sợ không phải là chuyện tốt!
- Đế Quân, ta đang cho người tra xét, chỉ là vẫn chưa điều tra được bên trong đạo hồng quang kia đến cùng là tồn tại như thế nào!
Trong đám bộ hạ của Đế Quân, một vị Quân Vương áo bào tím cung kính nói:
- Phế Tinh sớm đã bỏ hoang, Đệ Nhất Lục Đạo Giới cũng đã hoang phế hơn mười vạn năm. Theo lý mà nói, hẳn là không thể xuất hiện bao nhiêu yêu thiêu thân. Đế Quân không cần quá quan tâm!
Đế Quân lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Dù sao Phế Tinh cũng là Tổ địa của cái Hoàng tộc kia. Bảy mươi hai triều Địa Kỷ Địa Hoàng Thiên Đế, kéo dài suốt bảy mươi hai vạn năm. Có hai mươi ba triều Thiên Đế là xuất từ cái Hoàng tộc kia. Mặc dù huy hoàng của cái Hoàng tộc kia sớm đã bị mai táng, nhưng vẫn như cũ không thể xem thường được, rất có khả năng lại làm mưa làm gió… Ta có đạo hữu đã tới! Tử Quang, ngươi đi nghênh tiếp đi!
- Không cần!
Bên ngoài Đế Điện đột nhiên phong vũ phiêu diêu, hào quang từng đạo, thanh nhạc vang vọng, đạo âm ảo diệu, Thần quang ba động. Mấy tôn tồn tại khuôn mặt bao phủ bên trong Thần quang thánh khiết và Ma quang âm sâm đột nhiên hàng lâm. Chỉ nghe Thần nhạc ẩn hiện, Ma âm quanh quẩn, mấy tôn tồn tại này tiến vào Đế Điện, cùng nhau hành lễ với Đế Quân, sau đó tự mình ngồi xuống.
Một tôn tồn tại bao phủ trong Ma quang trầm giọng nói:
- Thiên Hoàng Đế Đạo tái hiện, có kẻ từ trong Phế Tinh đi ra, không thể không xét! Hơn phân nửa là đám lão già chết mà không tiêu tan của Kỷ nguyên cũ kia rục rịch xuất động, nghĩ muốn lật trời. Đạo huynh, ngươi xưa nay túc trí đa mưu, đã có kế sách gì đối phó hay không?
Đế Quân mỉm cười nói:
- Lần này các vị đạo hữu tới đây, hẳn là đã có kế sách đối phó rồi, vì sao không nói ra, lại tới hỏi ta như vậy?
Nhân Đạo Chí Tôn
Hình Thiên vẫy vẫy tay với Chung Nhạc, cùng với Phong Hiếu Trung bước vào trong quang lưu truyền tống.
- Sư Đà, đưa ta rời khỏi Hỏa Diệu Tinh a!
Chung Nhạc nhìn thấy Sư Đà Đại Tôn cũng chuẩn bị tiến vào quang lưu truyền tống, vội vàng nói.
Sư Đà Đại Tôn quay đầu nhìn lại, cười hắc hắc, xoay người tiến vào trong quang lưu truyền tống, bỏ mặc hắn ở nơi đó. Chung Nhạc giận dữ, tên Sư Đà Đại Tôn này rõ ràng chính là công báo tư thù, dự định lưu hắn lại trên Hỏa Diệu Tinh, để cho hắn không thể trở lại Tổ Tinh.
- Sư Đà, nếu Chung sư đệ không thể trở lại Tổ Tinh, vậy chỉ có thể đi theo chúng ta tới Tử Vi Đế Tinh rồi!
Thanh âm Phong Hiếu Trung đột nhiên vang lên. Sư Đà Đại Tôn nhất thời dừng bước lại, một cự thủ lông lá xồm xoàm chợt vươn ra, nâng Chung Nhạc lên, đưa ra thiên ngoại:
- Tiểu tử này đánh không được, giết cũng không được, lão tử mới không cần hắn đi theo!
Sau một khắc, Chung Nhạc đã xuất hiện bên ngoài Hỏa Diệu Tinh. Cự thủ lông lá xồm xoàm này nhanh chóng rút trở lại. Chỉ thấy quang lưu truyền tống đột nhiên chấn động một cái, cuốn theo ba đạo thân ảnh phóng đi.
Chung Nhạc biết rõ, có lẽ những hành vi của Phong Hiếu Trung khiến cho trong lòng tộc nhân lạnh lẽo, khiến cho ngoại tộc kinh sợ, nhưng hẳn không thể xem hắn như là một người bình thường mà lý giải. Đạo tâm của hắn vô cùng vững chắc, ý chí của hắn vô cùng cứng cỏi. Hắn lẫn lộn thiện ác thị phi, hắn vứt bỏ lễ pháp thế tục. Trong lòng của hắn chỉ có một khỏa trái tim hiếu kỳ, hiếu kỳ đối với ảo diệu của thần thông, sự thần kỳ của vũ trụ.
Một người như vậy, nói hắn là hạng người đại ác cũng có thể, nói hắn là nhà thám hiểm, là kẻ cầu đạo cũng có thể. Mà nói hắn là kẻ điên cũng có thể. Bất quá, Chung Nhạc càng muốn gọi hắn là Thiên Nhân, là người mở đường hơn. Chung Nhạc rất khó tán thành những hành vi của hắn, nhưng đồng dạng cũng rất khó sinh ra lòng chán ghét đối với hắn. Phong Hiếu Trung cũng có chỗ đáng để hắn kính phục.
Phía dưới, Hỏa Diệu Tinh vẫn đang không ngừng rung lắc, chấn động. Từng cây từng cây đồng trụ đỉnh thiên lập địa bắt đầu rung động vang dội, chậm rãi thu hồi lại, biến mất bên trong tinh thể. Qua một lúc lâu sau, Hỏa Diệu Tinh mới vừa rồi còn giống như một con nhím kim chúc, lúc này đã khôi phục lại thành diện mạo vốn có. Một khỏa Tinh cầu hỏa hồng sắc tròn trịa lại xuất hiện trong tinh không. Mà đỉnh núi cao nhất của Hỏa Diệu Tinh kia cũng từ dưới lòng đất từ từ dâng lên. Phảng phất như một màn đồ sộ vừa rồi kia cũng chưa từng phát sinh.
- Vĩ lực thần kỳ a!
Chung Nhạc tán thán, xoay người bay về phía mặt trăng Tổ Tinh.
o0o
Tử Vi Đế Tinh, trên Quan Thiên Đài, một tôn Thần Ma vĩ ngạn thân khoác pháp bào Tinh Quan, chính là Tinh Quan của Tinh vực Đế Tinh. Vị Tinh Quan này đầu đội Giám Thiên Quan, trên mặt mọc ra từng con từng con quái nhãn, trong lòng bàn tay cũng có từng con từng con quái nhãn. Hắn có tổng cộng tám cánh tay, cả tám bàn tay đều mở ra, các con quái nhãn trong lòng bàn tay nhìn ra bốn phương tám hướng, giám thị động tĩnh của chư thiên vạn giới.
Trong những con quái nhãn này, từng đạo từng đạo quang trụ đường kính không biết bao nhiêu dặm bắn ra, chiếu rọi bốn phía. Mà tinh tượng trên thiên không của Tử Vi Đế Tinh lại bất đồng với những địa phương khác. Ở chỗ này, có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm chính là từng tôn từng tôn Lục Đạo Cự Nhân, sáu tay nâng lên Tinh hệ Ngân Hà giống như sáu đạo quang luân vậy, từ từ chuyển động.
Ba ngàn Lục Đạo Giới đều nằm dưới sự theo dõi của Quan Thiên Đài Tử Vi Đế Tinh, thu hết vào đáy mắt của vị Tinh Quan này.
Đột nhiên, trong tinh không chợt lóe lên một đạo quang lưu, khiến cho thiên tượng của Tinh vực Đế Tinh dao động. Mà đạo quang lưu kia soạt một tiếng biến mất khỏi tinh không. Một đạo hồng quang rơi xuống bên trong một Tinh vực giống như một cái ngân bàn bát ngát vậy, không thấy tung tích đâu nữa.
Sắc mặt vị Tinh Quan kia khẽ động, một đạo thanh âm bén nhọn chói tai vang vọng, đâm rách màn đêm yên tĩnh:
- Hỏa Diệu Tinh chấn động, ba ngàn Đế Tinh phiêu diêu! Thiên Hoàng Đế Đạo của Đệ Nhất Lục Đạo Giới lại tái hiện! Mau chóng thông bẩm Đế Quân!
o0o
- Hỏa Diệu Tinh chấn động, ba ngàn Đế Tinh phiêu diêu? Đầu Thiên Hoàng Đế Đạo kia đã hơn mười vạn năm chưa từng được sử dụng qua rồi a?
Tử Vi Đế Tinh, bên trong một tòa Đế Điện nguy nga lộng lẫy, vị Đế Quân kia thân khoác hào quang, Thần quang lượn lờ, nhìn không rõ khuôn mặt, có chút suy tư nói:
- Từ sau khi Thiên Điều thay đổi, cái Hoàng tộc kia suy thoái, Thời đại Địa Kỷ kết thúc, Thời đại Vạn Tộc hàng lâm, Thiên Hoàng Đế Đạo đã phong trần, thời gian cũng đã hơn mười vạn năm rồi. Trong suốt mười vạn năm này, Thiên Hoàng Đế Đạo vẫn luôn không có động tĩnh gì, hiện tại đột nhiên có một đạo hồng quang chấn động, từ Phế Tinh bay tới, xông vào Tinh vực Tử Vi, chấn động ba ngàn Đế Tinh, chỉ sợ không phải là chuyện tốt!
- Đế Quân, ta đang cho người tra xét, chỉ là vẫn chưa điều tra được bên trong đạo hồng quang kia đến cùng là tồn tại như thế nào!
Trong đám bộ hạ của Đế Quân, một vị Quân Vương áo bào tím cung kính nói:
- Phế Tinh sớm đã bỏ hoang, Đệ Nhất Lục Đạo Giới cũng đã hoang phế hơn mười vạn năm. Theo lý mà nói, hẳn là không thể xuất hiện bao nhiêu yêu thiêu thân. Đế Quân không cần quá quan tâm!
Đế Quân lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Dù sao Phế Tinh cũng là Tổ địa của cái Hoàng tộc kia. Bảy mươi hai triều Địa Kỷ Địa Hoàng Thiên Đế, kéo dài suốt bảy mươi hai vạn năm. Có hai mươi ba triều Thiên Đế là xuất từ cái Hoàng tộc kia. Mặc dù huy hoàng của cái Hoàng tộc kia sớm đã bị mai táng, nhưng vẫn như cũ không thể xem thường được, rất có khả năng lại làm mưa làm gió… Ta có đạo hữu đã tới! Tử Quang, ngươi đi nghênh tiếp đi!
- Không cần!
Bên ngoài Đế Điện đột nhiên phong vũ phiêu diêu, hào quang từng đạo, thanh nhạc vang vọng, đạo âm ảo diệu, Thần quang ba động. Mấy tôn tồn tại khuôn mặt bao phủ bên trong Thần quang thánh khiết và Ma quang âm sâm đột nhiên hàng lâm. Chỉ nghe Thần nhạc ẩn hiện, Ma âm quanh quẩn, mấy tôn tồn tại này tiến vào Đế Điện, cùng nhau hành lễ với Đế Quân, sau đó tự mình ngồi xuống.
Một tôn tồn tại bao phủ trong Ma quang trầm giọng nói:
- Thiên Hoàng Đế Đạo tái hiện, có kẻ từ trong Phế Tinh đi ra, không thể không xét! Hơn phân nửa là đám lão già chết mà không tiêu tan của Kỷ nguyên cũ kia rục rịch xuất động, nghĩ muốn lật trời. Đạo huynh, ngươi xưa nay túc trí đa mưu, đã có kế sách gì đối phó hay không?
Đế Quân mỉm cười nói:
- Lần này các vị đạo hữu tới đây, hẳn là đã có kế sách đối phó rồi, vì sao không nói ra, lại tới hỏi ta như vậy?
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 687: Thần thụ Khoa Kỹ (1)
10.0/10 từ 15 lượt.