Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 654: Thi Thần Dũng Hoa
Lại thêm mấy chục ngày sau, mấy người Chung Nhạc cách mặt kia Côn Tinh ngày một gần. Côn Tinh không xoay tròn, mặt sau của ngôi sao này không được mặt trời chiếu rọi nên rất lạnh lẽo. Côn tộc sống ở đây rất ít, chỉ có một số loài thích hàn khí mới sinh sống tại nơi này.
Bọn Chung Nhạc chui lên khỏi mặt đất, nhìn thì thấy vô số ngọn băng sơn khổng lồ đứng sừng sững phủ khắp bề mặt, đâu đâu cũng là huyền băng.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng chấn động lớn vọng lại, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn theo thì sững người. Khâu Cấm Nhi, Phương Kiếm Các cũng nhìn theo, mắt không khỏi trợn tròn.
Phía trước bọn họ, trong những ngọn băng sơn kia đứng sừng sững một đại vật tròn xoay, cái bụng tròn căng giống như tòa thành khổng lồ.
Đây là thân thể của một Côn tộc vô cùng lớn, nhưng không biết đầu nó ở đâu, tại nơi nối liền với cái bụng nó là một bông hoa khổng lồ với tám cánh hoa cực lớn.
Lúc này cánh hoa đang mở, nhưng đột nhiên bắt đầu khép lại, cái bụng to tròn lẳn kia xoay tròn thu lại, cánh hoa cũng khép lại thành nụ hoa hình nón khổng lồ.
Bông hoa và cái bụng Côn tộc kia thu nhỏ lại đến cực hạn, rồi đột nhiên chúng xoay theo chiều ngược lại, cánh hoa nở bung, bắn ra chùm sáng đục về phía bầu tinh không trong vũ trụ!
Côn tộc cùng bông hoa cao tới vạn trượng, chùm sáng bắn ra từ trong bong hoa dài tới vạn dặm, lực phản lịa mạnh đến mức mặt đất của mặt sau Côn Tinh không ngừng rung chuyển.
Chấn động khiến huyền băng tách ra khỏi băng sơn rơi xuống mặt đất kinh thiên động địa.
Mấy người Chung Nhạc sững sờ nhìn cảnh tượng đó, sau mông của Côn tộc khổng lồ kia lại mọc một bông hoa, bắn ra chùm sáng lên bầu tinh không.
Phía xa cũng có những chùm sáng khác, bắn xuyên bầu trời lên bầu tinh không.
Có tới mấy trăm chùm sáng như vậy!
Chùm sáng xuyên không gian, dựa vào phản lực mà đẩy Côn Tinh phi hành trong bầu tinh không ngoài vũ trụ.
Chính là những bông hoa khổng lồ sau mông của những Côn tộc khổng lồ này không ngừng bắn ra chùm sáng mà Côn tộc mới những di chuyển được trong vũ trụ, tìm kiếm các tinh cầu có sự sống và đánh giết.
Những Côn tộc này một nửa là côn trùng, một nửa là thực vật, đầu chúng chôn dưới đất, hấp thụ năng lượng của đất, thân thể thì chế tạo ra chùm sáng, thân thể thực vật bắn chùm sáng, biến thànhlực đẩy Côn Tinh đi.
Chỉ mấy trăm Côn tộc như vậy là đủ để đẩy quả tinh cầu này bay đi trong vũ trụ, từ đó có thể thấy chùm sáng kia kinh người tới mức nào.
- Thiên Ma Phi, đây là Côn tộc gì?
Chung Nhạc hỏi.
Thiên Ma Phi cũng mơ hồ lắc đầu:
- Ta cũng chưa từng nghe nói loại này…
Chung Nhạc nhìn Xà Mâu Giác Oa, nói:
- Con Côn tộc này là loại gì?
Xà Mâu Giác Oa bị hắn luyện hóa đương nhiên là không gì là không nói:
- Đây là Thi Thần Dũng Hoa, không di chuyển được, chỉ cắm dưới đất như thực vật. Thi Thần Hoa Dũng tộc cũng là vương tộc, nhưng số lượng cực ít. Chỉ có trúng của Mẫu Hoàng đẻ ra mới sinh ra được kén của loài này. Cho dù có trứng thì nở ra cũng rất khó, buộc phải tìm được thi thân của thần ma, luyện thần ma thi thân thành thi thần rồi trồng nó trong cơ thể thi thần, dùng linh dịch và thần huyết ma huyết tưới tắm mới mọc ra được.
- Thi Thần Hoa Dũng tộc?
Cô Hồng Tử lẩm bẩm:
- Ma tộc tạo vật, tạo ra loại Côn tộc kỳ quái này, trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo đúng là đáng sợ.
Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi bọn họ không kìm được rất vui vẻ, Thiên Ma Phi đắc ý nói:
- Đương nhiên, ma tộc ta có thể sánh ngang với thần tộc, đương nhiên là có điểm lợi hại!
Phương Kiếm Các lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc ma tộc tuy tạo ra Côn tộc nhưng Côn tộc vẫn tạo phản, giết ma tộc tan tác.
Các ma nữ trừng mắt nhìn hắn, Phương Kiếm Các vẫn thản nhiên không bận tâ.
Khâu Cấm Nhi vội nói:
- Chư vị, nếu chúng ta giết đám Côn tộc này thì Côn Tinh sẽ mất đi động lực không thể di chuyển, như vậy Côn Tinh cũng sẽ không thể tới Tổ Tinh được nữa đúng không?
Mọi người mắt sáng rực, cùng gật đầu.
Nhưng những Thi Thần Hoa Dũng tộc này thể phách thực sự quá lớn, chắc chứn là cấp cự thú, muốn giết chúng không dễ.
Phương Kiếm Các lập tức ra tay, tế thần kiếm của mình chém một con Thi Thần Hoa Dũng tộc gần nhất. Uy năng thần kiếm của hắn cực lớn, giúp hắn cho dù có đối mặt với Thông Thần Cảnh thì cũng không hề sợ hãi. Nhưng một kiếm này chém xuống, bề mặt của Thi Thần Hoa Dũng tộc đó chỉ hiện lên vài đạo đồ đằng văn rồi triệt tiêu uy năng của thần kiếm
Phương Kiếm Các chau mày, thu kiếm về không tấn công nữa.
Cô Hồng Tử cũng tế nguyên thần tấn công Thi Thần Hoa Dũng tộc nhưng cũng bị đồ đằng văn trên người nó chặn lại, không hề gây thương tổn gì được.
Mấy người Khâu Cấm Nhi tế thàn binh chém tới cũng không có tác dụng gì.
- Tế đao!
Chung Nhạc lấy nửa thanh Thần Dực Đao ra, mọi người cùng với sáu cự phách Côn tộc cùng tế thanh thần đao này. Thần đao quang chói lòa, dài tới mấy trăm dặm, chém xuống Thi Thần Hoa Dũng tộc!
Một đạo đao quang chém xuống, cắt qua rễ, cắt vào ngọn núi đối diện, ngọn băng sơn đó cũng bị đao quang chém qua!
Uỳnh một tiếng nổ lớn, băng sơn trượt xuống đẩy từng mảng từng mảng đất lên, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Thi Thần Hoa Dũng tộc rung lên, đột nhiên ngả xuống, bông hoa khổng lồ cùng thân hình tròn quay kia từ trên cao đổ xuống. Trong nhụy hoa vẫn còn chùm sáng bắn ra.
Uỳnh uỳnh!
Bông hoa đổ xuống, mặt đất rung chuyển, chùm sáng làm tan chảy hết băng sơn, băng xuyên trogn phạm vi trăm nghìn dặm phía trước. Chùm sáng chiếu tới đâu làm băng bốc hơi tới đó, tạo nên một rãnh vực sâu khổng lồ.
Cuối cùng bông hoa này hoàn toàn tử vong, chùm sáng bắn ra cũng biến mất.
- Trời ạ…
Mọi người sững sờ, uy lực của chùm sáng này vô cùng đáng sợ, gần như có thể sánh ngang thần binh, cũng may không đổ về hướng họ, nếu không thì hậu quả khó lường.
Điều khiển Thần Dực Đao tiêu hao cực lớn, gần như hết một nửa pháp lực của họ. Mọi người vội lấy thần dược ra dùng rồi chạy tới Thi Thần Hoa Dũng tộc tiếp theo.
Đến trước bông hoa đó, mọi người lại dùng cách cũ tiêu diệt nó.
Mấy người Chung Nhạc cứ thế di chuyển, cũng gặp nguy hiểm, trong đó có một bông ha đổ về phía họ, cũng may là kịp thời tránh đi, nếu không thì đã chết sạch toàn quân.
Hơn mười ngày, mấy người Chung Nhạc đã tiêu diệt hơn một trăm năm mươi Thi Thần Hoa Dũng tộc, tốc độ của Côn Tinh cũng dần chậm lại. Nhưng mặt sau của Côn Tinh vẫn còn một hai trăm con Thi Thần Hoa Dũng tộc nữa vẫn đang bắn chùm sáng.
Chung Nhạc chau mày, năm cây thần dược họ đem theo đã ăn mất gần một nửa, còn ăn tiếp thì sẽ tổn hại tới bản nguyên của thần dược, đặc biệt là cây củ cải Hồ Tam Ông, đã bị hắn ăn đến trọc lốc đầu rồi.
Cây củ cải thấy hắn lại định ăn mình thì ôm đầu kêu lên:
- Không được ăn nữa, không được ăn nữa. Ăn nữa là Hồ Tam Ông lão gia sẽ bị ăn chết đấy!
Mấy ma nữ Thiên Ma Phi đem theo linh đan diệu dược và ma linh dịch cũng đã hết, không có bổ sung thì không thể hồi phục tu vi. Không còn họ trợ giúp, uy lực của Thần Dực Đao giảm mạnh.
Còn sáu cự phách Côn tộc ma họ luyện hóa lúc này pháp lực cũng đã cạn, không thể tiếp tục nữa.
- Nếu chúng ta cạn hết pháp lực thì có thể giết ba bốn con Thi Thần Dũng Hoa tộc nữa.
Cô Hồng Tử cho dù có pháp lực hùng hồn nhưng giờ cũng đã mệt ngoài, chau mày nói:
- Có tiếp tục nữa không?
Chung Nhạc nhìn lên bầu tinh không, giờ tốc độ của Côn Tinh chỉ bằng khoảng một nửa trước đây, cũng có nghĩa là kéo dài thời gian Côn Tinh tới Tổ Tinh lên gấp đôi.
- Vẫn không đủ, phải giết nhiều hơn mới được. Chỉ là, nếu tiếp tục thì pháp lực của chúng ta đều sẽ cạn, có lẽ mấy cây thần dược cũng bị ăn hết…
Chung Nhạc chau mày, lấy cây đèn đồng ra:
- Chư vị, thử thêm lần nữa, cùng ta tế cây đèn này.
Mọi người nhìn cây đèn đồng trong tay hắn, lấy lại tinh thần hợp lực tế cây đèn lên. Cây đèn bay lên không trung, không gian bỗng biến dạng, hút một con Thi Thần Dũng Hoa tộc vào trong.
Họ chỉ điều khiển cây đèn hút hoa vào trong, tiêu hao không nhiều, tế Thần Dực Đao tiêu hao nhiều hơn, nhưng dù vậy họ cũng chỉ hút được hơn chục Thi Thần Dũng Hoa là không thể tiếp tục nữa.
Chung Nhạc cũng tiêu hao cạn pháp lực, nhìn vào trong cây đèn. Thấy đám Thi Thần Dũng Hoa tộc này đúng là cường đại, không bị dầu đèn đè chết, không khỏi thầm tán thưởng.
- Mười sáu con Thi Thần Dũng Hoa, đủ dùng, chúng ta đi!
Hắn cất cây đèn đi, lập tức phi thân bay vào nguyên thần bí cảnh của Xà Mâu Giác Oa tộc. Con ếch này nhảy như bay lao đi.
Mọi người đều tránh vào trong nguyên thần bí cảnh của cường giả Côn tộc mà mình hàng phục, đông đảo Côn tộc lao về mặt hướng về mặt trời của Côn Tinh.
Giờ họ đều không có pháp lực, chỉ có thể dựa vào Côn tộc để chà trộn qua sự lục soát của Côn tộc khác.
Họ mới rời đi không lâu, mặt đất đột nhiên rung chuyển, hàng trăm cự phách Côn tộc được Kim Tú quận chúa dẫn tới lòng đất. Các cự phách Côn tộc nhìn quanh, mặt không khỏi tối lại.
- Khốn kiếp!
Kim Tú quận chúa nhìn thi thể của những Thi Thần Dũng Hoa tộc nằm la liệt dưới đất, mặt tím tại lại, họ vẫn chậm một bước.
Mấy người Chung Nhạc đã giết tới hơn một trăm năm mươi Thi Thần Dũng Hoa, tiêu diệt đến một nửa số lượng.
Kim Tú quận chúa nghiến răng, lập tức cho một cự phách vương tộc đi thông báo tới Mẫu Hoàng Điện, rồi dẫn quân truy sát bọn Chung Nhạc.
- Bất luận chúng chạy đi đâu cũng phải bắt lại, băm vằm trăm mảnh! Không, không được như vậy cũng quá dễ dàng cho chúng!
Kim Tú quận chúa tức quá hóa cừoi, thúc Lãng Thanh Vân chạy đi, nói:
- Lãng Thanh Vân, ngươi là Bàn Ngao, có thể ngửi được mùi của chúng không?
Lãng Thanh Vân dốc sức chạy, cười nói:
- Quận chúa có thể yên tâm, mọi việc cứ để ta. Chúng vừa rồi lộ hành tung, để lại mùi, cho dù có trốn trong nguyên thần bí cảnh của Côn tộc ta cũng ngửi được. Chúng sẽ không thoát được đâu!
Nhân Đạo Chí Tôn
Bọn Chung Nhạc chui lên khỏi mặt đất, nhìn thì thấy vô số ngọn băng sơn khổng lồ đứng sừng sững phủ khắp bề mặt, đâu đâu cũng là huyền băng.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng chấn động lớn vọng lại, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn theo thì sững người. Khâu Cấm Nhi, Phương Kiếm Các cũng nhìn theo, mắt không khỏi trợn tròn.
Phía trước bọn họ, trong những ngọn băng sơn kia đứng sừng sững một đại vật tròn xoay, cái bụng tròn căng giống như tòa thành khổng lồ.
Đây là thân thể của một Côn tộc vô cùng lớn, nhưng không biết đầu nó ở đâu, tại nơi nối liền với cái bụng nó là một bông hoa khổng lồ với tám cánh hoa cực lớn.
Lúc này cánh hoa đang mở, nhưng đột nhiên bắt đầu khép lại, cái bụng to tròn lẳn kia xoay tròn thu lại, cánh hoa cũng khép lại thành nụ hoa hình nón khổng lồ.
Bông hoa và cái bụng Côn tộc kia thu nhỏ lại đến cực hạn, rồi đột nhiên chúng xoay theo chiều ngược lại, cánh hoa nở bung, bắn ra chùm sáng đục về phía bầu tinh không trong vũ trụ!
Côn tộc cùng bông hoa cao tới vạn trượng, chùm sáng bắn ra từ trong bong hoa dài tới vạn dặm, lực phản lịa mạnh đến mức mặt đất của mặt sau Côn Tinh không ngừng rung chuyển.
Chấn động khiến huyền băng tách ra khỏi băng sơn rơi xuống mặt đất kinh thiên động địa.
Mấy người Chung Nhạc sững sờ nhìn cảnh tượng đó, sau mông của Côn tộc khổng lồ kia lại mọc một bông hoa, bắn ra chùm sáng lên bầu tinh không.
Phía xa cũng có những chùm sáng khác, bắn xuyên bầu trời lên bầu tinh không.
Có tới mấy trăm chùm sáng như vậy!
Chùm sáng xuyên không gian, dựa vào phản lực mà đẩy Côn Tinh phi hành trong bầu tinh không ngoài vũ trụ.
Chính là những bông hoa khổng lồ sau mông của những Côn tộc khổng lồ này không ngừng bắn ra chùm sáng mà Côn tộc mới những di chuyển được trong vũ trụ, tìm kiếm các tinh cầu có sự sống và đánh giết.
Những Côn tộc này một nửa là côn trùng, một nửa là thực vật, đầu chúng chôn dưới đất, hấp thụ năng lượng của đất, thân thể thì chế tạo ra chùm sáng, thân thể thực vật bắn chùm sáng, biến thànhlực đẩy Côn Tinh đi.
Chỉ mấy trăm Côn tộc như vậy là đủ để đẩy quả tinh cầu này bay đi trong vũ trụ, từ đó có thể thấy chùm sáng kia kinh người tới mức nào.
- Thiên Ma Phi, đây là Côn tộc gì?
Chung Nhạc hỏi.
Thiên Ma Phi cũng mơ hồ lắc đầu:
- Ta cũng chưa từng nghe nói loại này…
Chung Nhạc nhìn Xà Mâu Giác Oa, nói:
- Con Côn tộc này là loại gì?
Xà Mâu Giác Oa bị hắn luyện hóa đương nhiên là không gì là không nói:
- Đây là Thi Thần Dũng Hoa, không di chuyển được, chỉ cắm dưới đất như thực vật. Thi Thần Hoa Dũng tộc cũng là vương tộc, nhưng số lượng cực ít. Chỉ có trúng của Mẫu Hoàng đẻ ra mới sinh ra được kén của loài này. Cho dù có trứng thì nở ra cũng rất khó, buộc phải tìm được thi thân của thần ma, luyện thần ma thi thân thành thi thần rồi trồng nó trong cơ thể thi thần, dùng linh dịch và thần huyết ma huyết tưới tắm mới mọc ra được.
- Thi Thần Hoa Dũng tộc?
Cô Hồng Tử lẩm bẩm:
- Ma tộc tạo vật, tạo ra loại Côn tộc kỳ quái này, trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo đúng là đáng sợ.
Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi bọn họ không kìm được rất vui vẻ, Thiên Ma Phi đắc ý nói:
- Đương nhiên, ma tộc ta có thể sánh ngang với thần tộc, đương nhiên là có điểm lợi hại!
Phương Kiếm Các lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc ma tộc tuy tạo ra Côn tộc nhưng Côn tộc vẫn tạo phản, giết ma tộc tan tác.
Các ma nữ trừng mắt nhìn hắn, Phương Kiếm Các vẫn thản nhiên không bận tâ.
Khâu Cấm Nhi vội nói:
- Chư vị, nếu chúng ta giết đám Côn tộc này thì Côn Tinh sẽ mất đi động lực không thể di chuyển, như vậy Côn Tinh cũng sẽ không thể tới Tổ Tinh được nữa đúng không?
Mọi người mắt sáng rực, cùng gật đầu.
Nhưng những Thi Thần Hoa Dũng tộc này thể phách thực sự quá lớn, chắc chứn là cấp cự thú, muốn giết chúng không dễ.
Phương Kiếm Các lập tức ra tay, tế thần kiếm của mình chém một con Thi Thần Hoa Dũng tộc gần nhất. Uy năng thần kiếm của hắn cực lớn, giúp hắn cho dù có đối mặt với Thông Thần Cảnh thì cũng không hề sợ hãi. Nhưng một kiếm này chém xuống, bề mặt của Thi Thần Hoa Dũng tộc đó chỉ hiện lên vài đạo đồ đằng văn rồi triệt tiêu uy năng của thần kiếm
Phương Kiếm Các chau mày, thu kiếm về không tấn công nữa.
Cô Hồng Tử cũng tế nguyên thần tấn công Thi Thần Hoa Dũng tộc nhưng cũng bị đồ đằng văn trên người nó chặn lại, không hề gây thương tổn gì được.
Mấy người Khâu Cấm Nhi tế thàn binh chém tới cũng không có tác dụng gì.
- Tế đao!
Chung Nhạc lấy nửa thanh Thần Dực Đao ra, mọi người cùng với sáu cự phách Côn tộc cùng tế thanh thần đao này. Thần đao quang chói lòa, dài tới mấy trăm dặm, chém xuống Thi Thần Hoa Dũng tộc!
Một đạo đao quang chém xuống, cắt qua rễ, cắt vào ngọn núi đối diện, ngọn băng sơn đó cũng bị đao quang chém qua!
Uỳnh một tiếng nổ lớn, băng sơn trượt xuống đẩy từng mảng từng mảng đất lên, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Thi Thần Hoa Dũng tộc rung lên, đột nhiên ngả xuống, bông hoa khổng lồ cùng thân hình tròn quay kia từ trên cao đổ xuống. Trong nhụy hoa vẫn còn chùm sáng bắn ra.
Uỳnh uỳnh!
Bông hoa đổ xuống, mặt đất rung chuyển, chùm sáng làm tan chảy hết băng sơn, băng xuyên trogn phạm vi trăm nghìn dặm phía trước. Chùm sáng chiếu tới đâu làm băng bốc hơi tới đó, tạo nên một rãnh vực sâu khổng lồ.
Cuối cùng bông hoa này hoàn toàn tử vong, chùm sáng bắn ra cũng biến mất.
- Trời ạ…
Mọi người sững sờ, uy lực của chùm sáng này vô cùng đáng sợ, gần như có thể sánh ngang thần binh, cũng may không đổ về hướng họ, nếu không thì hậu quả khó lường.
Điều khiển Thần Dực Đao tiêu hao cực lớn, gần như hết một nửa pháp lực của họ. Mọi người vội lấy thần dược ra dùng rồi chạy tới Thi Thần Hoa Dũng tộc tiếp theo.
Đến trước bông hoa đó, mọi người lại dùng cách cũ tiêu diệt nó.
Mấy người Chung Nhạc cứ thế di chuyển, cũng gặp nguy hiểm, trong đó có một bông ha đổ về phía họ, cũng may là kịp thời tránh đi, nếu không thì đã chết sạch toàn quân.
Hơn mười ngày, mấy người Chung Nhạc đã tiêu diệt hơn một trăm năm mươi Thi Thần Hoa Dũng tộc, tốc độ của Côn Tinh cũng dần chậm lại. Nhưng mặt sau của Côn Tinh vẫn còn một hai trăm con Thi Thần Hoa Dũng tộc nữa vẫn đang bắn chùm sáng.
Chung Nhạc chau mày, năm cây thần dược họ đem theo đã ăn mất gần một nửa, còn ăn tiếp thì sẽ tổn hại tới bản nguyên của thần dược, đặc biệt là cây củ cải Hồ Tam Ông, đã bị hắn ăn đến trọc lốc đầu rồi.
Cây củ cải thấy hắn lại định ăn mình thì ôm đầu kêu lên:
- Không được ăn nữa, không được ăn nữa. Ăn nữa là Hồ Tam Ông lão gia sẽ bị ăn chết đấy!
Mấy ma nữ Thiên Ma Phi đem theo linh đan diệu dược và ma linh dịch cũng đã hết, không có bổ sung thì không thể hồi phục tu vi. Không còn họ trợ giúp, uy lực của Thần Dực Đao giảm mạnh.
Còn sáu cự phách Côn tộc ma họ luyện hóa lúc này pháp lực cũng đã cạn, không thể tiếp tục nữa.
- Nếu chúng ta cạn hết pháp lực thì có thể giết ba bốn con Thi Thần Dũng Hoa tộc nữa.
Cô Hồng Tử cho dù có pháp lực hùng hồn nhưng giờ cũng đã mệt ngoài, chau mày nói:
- Có tiếp tục nữa không?
Chung Nhạc nhìn lên bầu tinh không, giờ tốc độ của Côn Tinh chỉ bằng khoảng một nửa trước đây, cũng có nghĩa là kéo dài thời gian Côn Tinh tới Tổ Tinh lên gấp đôi.
- Vẫn không đủ, phải giết nhiều hơn mới được. Chỉ là, nếu tiếp tục thì pháp lực của chúng ta đều sẽ cạn, có lẽ mấy cây thần dược cũng bị ăn hết…
Chung Nhạc chau mày, lấy cây đèn đồng ra:
- Chư vị, thử thêm lần nữa, cùng ta tế cây đèn này.
Mọi người nhìn cây đèn đồng trong tay hắn, lấy lại tinh thần hợp lực tế cây đèn lên. Cây đèn bay lên không trung, không gian bỗng biến dạng, hút một con Thi Thần Dũng Hoa tộc vào trong.
Họ chỉ điều khiển cây đèn hút hoa vào trong, tiêu hao không nhiều, tế Thần Dực Đao tiêu hao nhiều hơn, nhưng dù vậy họ cũng chỉ hút được hơn chục Thi Thần Dũng Hoa là không thể tiếp tục nữa.
Chung Nhạc cũng tiêu hao cạn pháp lực, nhìn vào trong cây đèn. Thấy đám Thi Thần Dũng Hoa tộc này đúng là cường đại, không bị dầu đèn đè chết, không khỏi thầm tán thưởng.
- Mười sáu con Thi Thần Dũng Hoa, đủ dùng, chúng ta đi!
Hắn cất cây đèn đi, lập tức phi thân bay vào nguyên thần bí cảnh của Xà Mâu Giác Oa tộc. Con ếch này nhảy như bay lao đi.
Mọi người đều tránh vào trong nguyên thần bí cảnh của cường giả Côn tộc mà mình hàng phục, đông đảo Côn tộc lao về mặt hướng về mặt trời của Côn Tinh.
Giờ họ đều không có pháp lực, chỉ có thể dựa vào Côn tộc để chà trộn qua sự lục soát của Côn tộc khác.
Họ mới rời đi không lâu, mặt đất đột nhiên rung chuyển, hàng trăm cự phách Côn tộc được Kim Tú quận chúa dẫn tới lòng đất. Các cự phách Côn tộc nhìn quanh, mặt không khỏi tối lại.
- Khốn kiếp!
Kim Tú quận chúa nhìn thi thể của những Thi Thần Dũng Hoa tộc nằm la liệt dưới đất, mặt tím tại lại, họ vẫn chậm một bước.
Mấy người Chung Nhạc đã giết tới hơn một trăm năm mươi Thi Thần Dũng Hoa, tiêu diệt đến một nửa số lượng.
Kim Tú quận chúa nghiến răng, lập tức cho một cự phách vương tộc đi thông báo tới Mẫu Hoàng Điện, rồi dẫn quân truy sát bọn Chung Nhạc.
- Bất luận chúng chạy đi đâu cũng phải bắt lại, băm vằm trăm mảnh! Không, không được như vậy cũng quá dễ dàng cho chúng!
Kim Tú quận chúa tức quá hóa cừoi, thúc Lãng Thanh Vân chạy đi, nói:
- Lãng Thanh Vân, ngươi là Bàn Ngao, có thể ngửi được mùi của chúng không?
Lãng Thanh Vân dốc sức chạy, cười nói:
- Quận chúa có thể yên tâm, mọi việc cứ để ta. Chúng vừa rồi lộ hành tung, để lại mùi, cho dù có trốn trong nguyên thần bí cảnh của Côn tộc ta cũng ngửi được. Chúng sẽ không thoát được đâu!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 654: Thi Thần Dũng Hoa
10.0/10 từ 15 lượt.