Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 587: Nam nhân của Vương (1)
- Những kẻ có năng lực qua sông đều đã tới!
Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, quan sát mấy chiếc thuyền này. Cường giả Ma Tộc không sai biệt lắm có tám mươi người, mà cường giả của Côn Lôn Cảnh cũng có hơn năm mười người, tất cả đều là cao thủ trong cao thủ, Cự bá cũng không phải số ít. Trên một chiếc Kim Chỉ Thuyền, hắn còn nhìn thấy mấy người quen cũ, chính là Kỳ Liên Phong, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu.
Nhìn tình hình này, ba chiếc Hắc Mộc Thuyền của Ma Tộc kia cũng đã bị huyết thủy của Táng Thần Hà ăn mòn, đáy thuyền mục nát, trên thuyền một mảnh hỗn loạn. Nhưng lại có mấy gã cường giả Ma Tộc trẻ tuổi không có bất kỳ vẻ bối rối nào, mở miệng quát bảo đám người bình tĩnh trở lại.
Sắc mặt Xích Tuyết ngưng trọng, nhìn về phía mấy gã cường giả Ma Tộc trẻ tuổi kia, trầm giọng nói:
- Cường giả của Tu Đà Ma Tộc!
- Khoa Phụ Đỉnh có thể lấy được giấy vàng, hẳn là sưu tầm trong Bí cảnh Nguyên thần của Xích Nguyệt. Bất quá, Khoa Phụ Đỉnh biết được xếp thuyền giấy như thế nào, điều khiển Kim Chỉ Thuyền như thế nào sao? Không phải do hắn xếp, không phải do hắn điều khiển, vậy kẻ xếp thuyền giấy, điều khiển thuyền giấy lại là kẻ nào? Còn nữa, sao đám người Bằng Kim Dật cũng có được giấy vàng?
Chung Nhạc ngưng mắt nhìn lại, ánh mắt đột nhiên rơi xuống trên người một nữ tử, gật đầu nói:
- Hóa ra là nàng!
Nữ tử này chính là Xích Tình, tỷ tỷ của Xích Tuyết. Nàng cũng là Tây Vương Mẫu Tộc, tự nhiên là có giấy vàng. Bộ hạ của Xích Tình, kể cả Phượng Chi Sơn, đều đã bị Lục Đạo Quả Thụ giết chết, chết oan chết uổng, nhưng nàng có được giấy vàng qua sông, vẫn có thể dùng tờ giấy vàng này làm thủ đoạn, triệu tập một nhóm cao thủ mới. Ở trong Bàn Đào Viên rất khó tìm được Bàn Đào Thần Quả đã chín, Xích Tình dùng cái này làm làm mồi dụ, tự nhiên có thể dẫn tới rất nhiều cường giả đi theo.
Đột nhiên, lại có thêm một chiếc thuyền nữa xuất hiện. Trên chiếc thuyền này chỉ có hai người một nam một nữ. Hình dạng chiếc thuyền này giống như một cái vỏ rùa thật lớn, đôi nam nữ này đứng ở trên thuyền, một đường tiến tới. Hai người này, nam tử thì hùng tráng khôi ngô, nữ tử thì lại mang tới cho người khác một loại cảm giác âm nhu, hẳn cũng đều là cường giả trong cường giả.
- Là cường giả của Huyền Vũ Thần Tộc!
Sắc mặt Xích Tuyết ngưng trọng, thấp giọng nói. Chung Nhạc mở miệng hỏi:
- Ngươi không phải đã nói, không có mấy người biết được chỗ bảo địa kia sao?
Sắc mặt Xích Tuyết cũng là bất đắc dĩ. Mặc dù có rất ít người biết được ba cây Bàn Đào Thần Thụ cổ lão nhất là ở nơi nào, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ai biết. Xích Tình tiết lộ tin tức này ra, Khoa Phụ Đỉnh đạt được bản đồ Bàn Đào Viên từ trong Bí cảnh Nguyên thần của Xích Nguyệt, mà Tu Đà Ma Tộc của Ma Tộc cũng đã chế tạo Hắc Mộc Thuyền qua sông, dẫn tới tình huống hiện tại kín người hết chỗ.
Ngoại trừ bọn họ, còn có một nam một nữ Huyền Vũ Thần Tộc kia nữa. Cái vỏ rùa mà bọn họ qua sông sợ rằng chính là Thần binh do Huyền Vũ Thần Tộc bí mật chuẩn bị, chuyên môn dùng để qua sông. Hiển nhiên Huyền Vũ Thần Tộc đối với Bàn Đào Thần Quả bên kia sông cũng là mơ ước đã lâu, có chuẩn bị mà tới.
- Cũng may là chúng ta đi trước nhất! Sau khi chúng ta tới nơi đó, hái được Bàn Đào Thần Quả liền bỏ đi, cũng không cần để ý tới bọn họ!
Chung Nhạc và Xích Tuyết liếc nhìn nhau một cái, đều khẽ lắc đầu. Đám cường giả này cách bọn họ không xa, cho dù hái được Bàn Đào trước bọn họ một bước, chỉ sợ cũng không kịp rời khỏi, lập tức rơi vào trong vòng vây. Chung Nhạc tiếc nuối nói:
- Hơn nữa, chúng ta chỉ có thể hái được một quả Bàn Đào, thu hoạch quá nhỏ rồi! Nếu có thể bắt lấy bọn họ, nói không chừng còn có thể hái được càng nhiều Bàn Đào!
Trong lòng Xích Tuyết hiểu rõ ý hắn, bản thân nàng cũng nghĩ tới điểm này, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Xích Tuyết thôi động Kim Chỉ Thuyền, lướt nhanh về phía bờ bên kia. Chung Nhạc thấp giọng nói:
- Ta có thể thôi động chiếc thuyền giấy này không?
Xích Tuyết lắc đầu, nói:
- Như vậy, kẻ nào thôi động chiếc Kim Chỉ Thuyền của Khoa Phụ Đỉnh?
Chung Nhạc nhìn về phía chiếc Kim Chỉ Thuyền của Khoa Phụ Đỉnh, chỉ thấy đám Luyện Khí Sĩ còn lại trên chiếc thuyền giấy kia đã bị Khoa Phụ Đỉnh và Thường Khanh hết thảy ném xuống huyết hà, chỉ còn lại có hai người bọn họ. Mà chiếc thuyền giấy kia vẫn tiếp tục tiến về phía trước, trôi đi về phía bờ bên kia.
- Thường Khanh có khả năng là Tây Vương Mẫu Tộc hay không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi. Xích Tuyết bật cười, nói:
- Làm sao có thể? Tây Vương Mẫu Tộc ta trước giờ chỉ có nữ tử, không hề có nam tử! Thường Khanh không có khả năng là nữ tử. Hắn là con trai của Thường Chân Tôn Thần. Ta còn có thể phân biệt được nam nữ!
- Kẻ thôi động chiếc thuyền kia, hẳn chính là Thường Khanh. Vì sao hắn lại có thể thôi động? Ngươi nói, Thường Khanh có khả năng là con trai do Tây Vương Mẫu Tộc các ngươi sinh ra hay không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi. Xích Tuyết bật cười, giòn giã nói:
Chiếc Kim Chỉ Thuyền dưới chân bọn họ không ngừng bị ăn mòn, huyết thủy dâng lên càng lúc càng cao hơn. Bất quá, chiếc thuyền cách bờ bên kia cũng càng lúc càng gần hơn. Đột nhiên, từng luồng từng luồng gió mạnh thổi tới, chiếc Kim Chỉ Thuyền lắc lắc lư lư, tốc độ bị ăn mòn càng nhanh hơn.
- Nguy rồi!
Toàn thân Xích Tuyết toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm:
- Có khả năng không tới được bờ bên kia…
Chung Nhạc cầm lấy cánh tay Anh Nữ, cùng với Xích Tuyết leo lên boong thuyền, lại từ boong thuyền leo lên đỉnh cột buồm. Cũng không lâu, boong thuyền cũng đã bị huyết thủy bao phủ. Sau đó, ngay cả cột buồm cũng bị ăn mòn. Huyết thủy cách bọn họ càng lúc càng gần, mà bọn họ còn cách bờ bên kia tới gần một dặm. Cột buồm lại tiến về phía trước thêm một đoạn nữa. Rốt cuộc, huyết thủy cũng dâng lên tới gần sát bàn chân ba người.
Hô!
Chung Nhạc quăng mạnh cánh tay, ném Anh Nữ bay thẳng về phía bờ bên kia. Anh Nữ kêu lên sợ hãi một tiếng. Nàng mới bay được tới hơn phân nửa, thân thể đã bắt đầu rơi xuống. Mà lúc này, Chung Nhạc và Xích Tuyết nhún người nhảy một cái, rốt cuộc ngay trước khi bị huyết thủy dính vào chân, bọn họ đã kịp nhảy lên, phóng nhanh về phía bờ bên kia.
Còn ở giữa không trung, Chung Nhạc giơ tay ôm lấy eo Anh Nữ, hai người cùng một chỗ rơi xuống mặt sông. Đột nhiên, trong quang luân sau đầu hắn chợt bay ra một kiện Hồn binh Cự bá. Chung Nhạc dẫm mạnh chân lên kiện Hồn binh này, dùng sức bắn lên, nhẹ nhàng đáp xuống trên bờ.
Nhân Đạo Chí Tôn
Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, quan sát mấy chiếc thuyền này. Cường giả Ma Tộc không sai biệt lắm có tám mươi người, mà cường giả của Côn Lôn Cảnh cũng có hơn năm mười người, tất cả đều là cao thủ trong cao thủ, Cự bá cũng không phải số ít. Trên một chiếc Kim Chỉ Thuyền, hắn còn nhìn thấy mấy người quen cũ, chính là Kỳ Liên Phong, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu.
Nhìn tình hình này, ba chiếc Hắc Mộc Thuyền của Ma Tộc kia cũng đã bị huyết thủy của Táng Thần Hà ăn mòn, đáy thuyền mục nát, trên thuyền một mảnh hỗn loạn. Nhưng lại có mấy gã cường giả Ma Tộc trẻ tuổi không có bất kỳ vẻ bối rối nào, mở miệng quát bảo đám người bình tĩnh trở lại.
Sắc mặt Xích Tuyết ngưng trọng, nhìn về phía mấy gã cường giả Ma Tộc trẻ tuổi kia, trầm giọng nói:
- Cường giả của Tu Đà Ma Tộc!
- Khoa Phụ Đỉnh có thể lấy được giấy vàng, hẳn là sưu tầm trong Bí cảnh Nguyên thần của Xích Nguyệt. Bất quá, Khoa Phụ Đỉnh biết được xếp thuyền giấy như thế nào, điều khiển Kim Chỉ Thuyền như thế nào sao? Không phải do hắn xếp, không phải do hắn điều khiển, vậy kẻ xếp thuyền giấy, điều khiển thuyền giấy lại là kẻ nào? Còn nữa, sao đám người Bằng Kim Dật cũng có được giấy vàng?
Chung Nhạc ngưng mắt nhìn lại, ánh mắt đột nhiên rơi xuống trên người một nữ tử, gật đầu nói:
- Hóa ra là nàng!
Nữ tử này chính là Xích Tình, tỷ tỷ của Xích Tuyết. Nàng cũng là Tây Vương Mẫu Tộc, tự nhiên là có giấy vàng. Bộ hạ của Xích Tình, kể cả Phượng Chi Sơn, đều đã bị Lục Đạo Quả Thụ giết chết, chết oan chết uổng, nhưng nàng có được giấy vàng qua sông, vẫn có thể dùng tờ giấy vàng này làm thủ đoạn, triệu tập một nhóm cao thủ mới. Ở trong Bàn Đào Viên rất khó tìm được Bàn Đào Thần Quả đã chín, Xích Tình dùng cái này làm làm mồi dụ, tự nhiên có thể dẫn tới rất nhiều cường giả đi theo.
Đột nhiên, lại có thêm một chiếc thuyền nữa xuất hiện. Trên chiếc thuyền này chỉ có hai người một nam một nữ. Hình dạng chiếc thuyền này giống như một cái vỏ rùa thật lớn, đôi nam nữ này đứng ở trên thuyền, một đường tiến tới. Hai người này, nam tử thì hùng tráng khôi ngô, nữ tử thì lại mang tới cho người khác một loại cảm giác âm nhu, hẳn cũng đều là cường giả trong cường giả.
- Là cường giả của Huyền Vũ Thần Tộc!
Sắc mặt Xích Tuyết ngưng trọng, thấp giọng nói. Chung Nhạc mở miệng hỏi:
- Ngươi không phải đã nói, không có mấy người biết được chỗ bảo địa kia sao?
Sắc mặt Xích Tuyết cũng là bất đắc dĩ. Mặc dù có rất ít người biết được ba cây Bàn Đào Thần Thụ cổ lão nhất là ở nơi nào, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ai biết. Xích Tình tiết lộ tin tức này ra, Khoa Phụ Đỉnh đạt được bản đồ Bàn Đào Viên từ trong Bí cảnh Nguyên thần của Xích Nguyệt, mà Tu Đà Ma Tộc của Ma Tộc cũng đã chế tạo Hắc Mộc Thuyền qua sông, dẫn tới tình huống hiện tại kín người hết chỗ.
Ngoại trừ bọn họ, còn có một nam một nữ Huyền Vũ Thần Tộc kia nữa. Cái vỏ rùa mà bọn họ qua sông sợ rằng chính là Thần binh do Huyền Vũ Thần Tộc bí mật chuẩn bị, chuyên môn dùng để qua sông. Hiển nhiên Huyền Vũ Thần Tộc đối với Bàn Đào Thần Quả bên kia sông cũng là mơ ước đã lâu, có chuẩn bị mà tới.
- Cũng may là chúng ta đi trước nhất! Sau khi chúng ta tới nơi đó, hái được Bàn Đào Thần Quả liền bỏ đi, cũng không cần để ý tới bọn họ!
Chung Nhạc và Xích Tuyết liếc nhìn nhau một cái, đều khẽ lắc đầu. Đám cường giả này cách bọn họ không xa, cho dù hái được Bàn Đào trước bọn họ một bước, chỉ sợ cũng không kịp rời khỏi, lập tức rơi vào trong vòng vây. Chung Nhạc tiếc nuối nói:
- Hơn nữa, chúng ta chỉ có thể hái được một quả Bàn Đào, thu hoạch quá nhỏ rồi! Nếu có thể bắt lấy bọn họ, nói không chừng còn có thể hái được càng nhiều Bàn Đào!
Trong lòng Xích Tuyết hiểu rõ ý hắn, bản thân nàng cũng nghĩ tới điểm này, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Xích Tuyết thôi động Kim Chỉ Thuyền, lướt nhanh về phía bờ bên kia. Chung Nhạc thấp giọng nói:
- Ta có thể thôi động chiếc thuyền giấy này không?
Xích Tuyết lắc đầu, nói:
- Như vậy, kẻ nào thôi động chiếc Kim Chỉ Thuyền của Khoa Phụ Đỉnh?
Chung Nhạc nhìn về phía chiếc Kim Chỉ Thuyền của Khoa Phụ Đỉnh, chỉ thấy đám Luyện Khí Sĩ còn lại trên chiếc thuyền giấy kia đã bị Khoa Phụ Đỉnh và Thường Khanh hết thảy ném xuống huyết hà, chỉ còn lại có hai người bọn họ. Mà chiếc thuyền giấy kia vẫn tiếp tục tiến về phía trước, trôi đi về phía bờ bên kia.
- Thường Khanh có khả năng là Tây Vương Mẫu Tộc hay không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi. Xích Tuyết bật cười, nói:
- Làm sao có thể? Tây Vương Mẫu Tộc ta trước giờ chỉ có nữ tử, không hề có nam tử! Thường Khanh không có khả năng là nữ tử. Hắn là con trai của Thường Chân Tôn Thần. Ta còn có thể phân biệt được nam nữ!
- Kẻ thôi động chiếc thuyền kia, hẳn chính là Thường Khanh. Vì sao hắn lại có thể thôi động? Ngươi nói, Thường Khanh có khả năng là con trai do Tây Vương Mẫu Tộc các ngươi sinh ra hay không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi. Xích Tuyết bật cười, giòn giã nói:
Chiếc Kim Chỉ Thuyền dưới chân bọn họ không ngừng bị ăn mòn, huyết thủy dâng lên càng lúc càng cao hơn. Bất quá, chiếc thuyền cách bờ bên kia cũng càng lúc càng gần hơn. Đột nhiên, từng luồng từng luồng gió mạnh thổi tới, chiếc Kim Chỉ Thuyền lắc lắc lư lư, tốc độ bị ăn mòn càng nhanh hơn.
- Nguy rồi!
Toàn thân Xích Tuyết toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm:
- Có khả năng không tới được bờ bên kia…
Chung Nhạc cầm lấy cánh tay Anh Nữ, cùng với Xích Tuyết leo lên boong thuyền, lại từ boong thuyền leo lên đỉnh cột buồm. Cũng không lâu, boong thuyền cũng đã bị huyết thủy bao phủ. Sau đó, ngay cả cột buồm cũng bị ăn mòn. Huyết thủy cách bọn họ càng lúc càng gần, mà bọn họ còn cách bờ bên kia tới gần một dặm. Cột buồm lại tiến về phía trước thêm một đoạn nữa. Rốt cuộc, huyết thủy cũng dâng lên tới gần sát bàn chân ba người.
Hô!
Chung Nhạc quăng mạnh cánh tay, ném Anh Nữ bay thẳng về phía bờ bên kia. Anh Nữ kêu lên sợ hãi một tiếng. Nàng mới bay được tới hơn phân nửa, thân thể đã bắt đầu rơi xuống. Mà lúc này, Chung Nhạc và Xích Tuyết nhún người nhảy một cái, rốt cuộc ngay trước khi bị huyết thủy dính vào chân, bọn họ đã kịp nhảy lên, phóng nhanh về phía bờ bên kia.
Còn ở giữa không trung, Chung Nhạc giơ tay ôm lấy eo Anh Nữ, hai người cùng một chỗ rơi xuống mặt sông. Đột nhiên, trong quang luân sau đầu hắn chợt bay ra một kiện Hồn binh Cự bá. Chung Nhạc dẫm mạnh chân lên kiện Hồn binh này, dùng sức bắn lên, nhẹ nhàng đáp xuống trên bờ.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 587: Nam nhân của Vương (1)
10.0/10 từ 15 lượt.