Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 485: Giống như rắn độc (1)
Hai tay Bạch Thương Hải ôm lấy đầu, cũng lâm vào mê muội:
- Lẽ nào ta thật sự là Tảo Bả Tinh Linh Thể, đi tới chỗ nào liền khắc tới chỗ đó? Sư phụ bị ta khắc tới bây giờ vẫn còn chưa chết, thật sự là làm khó hắn rồi…
Ánh mắt Chung Nhạc nhấp nháy, nói:
- Phong sư huynh, ngươi tựa hồ không nhất thiết phải đích thân tới đây a?
Phong Vô Kỵ vậy mà lại gật đầu biểu thị tán thành, bình thản nói:
- Quả thật là không nhất thiết! Lần này mặc dù ngươi đã phá hủy kế hoạch của ta, nhưng kẻ bị thua thiệt lại là Trọng Lê Thần Tộc, ta cũng không ăn nửa điểm thua thiệt nào, cho nên ta cũng không tới mức thẹn quá thành giận. Nếu ta muốn mượn đao giết người, đã có thể thông tri đám người Hạ Tông chủ, sợ rằng thời điểm này ngươi đã là một cỗ thi thể rồi!
Chung Nhạc gật đầu. Sở dĩ Phong Vô Kỵ không thông tri cho Trọng Lê Thần Tộc, nói ra sự tình hắn và Long Nhạc chính là một thể, cũng là có suy nghĩ của bản thân hắn. Hóa Sinh Huyền Công là bí mật không ngoại truyền của Hiếu Mang Thần Tộc, là một loại công pháp tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được sự tồn tại của nó. Chỉ có Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc mới nắm giữ toàn bộ môn công pháp này. Bình thường chỉ có những đệ tử có công của Hiếu Mang Thần Tộc mới sẽ được truyền một chút da lông.
Bản thân Phong Vô Kỵ đã đạt được Hóa Sinh Huyền Công hoàn chỉnh. Sau khi hắn tu thành loại công pháp này, đối tượng đầu tiên mà hắn đối phó chính là Kiếm Môn Nhân Tộc. Hắn đã xếp Bồ lão vào Kiếm Môn, để Bồ lão tiếp cận Lão Môn chủ. Mà một cái hóa thân khác, Chung Nhạc sớm đã đoán được, hắn sắp xếp cái hóa thân này vào trong Yêu Tộc, nhằm để đối phó Sư Bất Dịch và Thần sứ Lãng Thanh Vân trong Yêu Tộc.
Nếu Phong Vô Kỵ nói cho Trọng Lê Thần Tộc biết Chung Nhạc đã tu luyện Hóa Sinh Huyền Công, Trọng Lê Thần Tộc liền sẽ biết hắn cũng đã tu luyện môn công pháp này. Cái này chính là tương đương với hắn có một nhược điểm bị Trọng Lê Thần Tộc nắm giữ. Nếu cái bí mật này rơi vào trong tay Sư Bất Dịch, tầng tầng kế hoạch của hắn cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật của Chung Nhạc. Mà cũng đồng dạng như vậy, Chung Nhạc cũng sẽ không tiết lộ bí mật của hắn. Hai người không hẹn mà cùng cùng nhau giúp đối phương bảo thủ bí mật của mỗi người. Điểm này mặc dù cả hai người đều không nói rõ ràng ra, nhưng trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, chỉ cần một người tổn thất, cả hai cũng đều sẽ nhận lãnh hậu quả.
Hai thầy trò Bạch Trấn Bắc, Bạch Thương Hải đều thở phào nhẹ nhõm một tiếng, trong lòng lại nghi hoặc không thôi. Phong Vô Kỵ vốn là kẻ phản bội Kiếm Môn, lại là Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, không đi mật báo đã là dị số rồi, hiện tại vậy mà đích thân chạy tới đây. Hắn rốt cuộc là muốn làm gì?
Chung Nhạc hiếu kỳ nói:
- Phong sư huynh cũng không dự định sẽ đích thân xuất thủ đối phó ta! Một mình ngươi không đối phó được ta! Dù sao cũng có Bạch Trấn Bắc tiền bối ở đây, ngươi không thể chiếm được tiện nghi, cũng không lưu được ta! Vậy mục đích lần này Phong sư huynh tới đây là vì cái gì?
Sắc mặt Bạch Trấn Bắc nhất thời tối sầm:
- Tiểu tử này rõ ràng là muốn lôi ta cùng xuống nước a! Bất quá, trước kia ta cùng với Anh lão đầu giải cứu Thủy Tử An, sớm đã bị kéo xuống nước rồi, hiện tại cho dù giả vờ như không quen biết tiểu tử này cũng đã muộn rồi!
Thân thể hắn khẽ động, khí tức nhất thời tăng vọt, biểu thị chính mình kiên định đứng cùng một bên với Chung Nhạc. Hiện tại hắn đã là đâm lao phải theo lao, không thể không có chút biểu hiện. Nếu Phong Vô Kỵ thật sự hạ thủ với Chung Nhạc, hắn cũng không thể không xuất thủ.
Phong Vô Kỵ mặc dù là Cự bá trẻ tuổi, trước khi đại chiến Kiếm Môn xảy ra mới tu thành Chân Linh. Nhưng hắn dù sao cũng là Trưởng lão Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, tồn tại có quyền thế cực lớn. Có thể chiến thắng được kẻ này hay không, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc.
Phong Vô Kỵ đối với hành động của hắn làm như không thấy, mỉm cười nói:
- Nói thế nào ta cũng là ngươi nửa cái sư phụ, sao ngươi lại gọi ta là sư huynh?
Chung Nhạc lạnh nhạt nói:
- Mặc dù ngươi đã từng dạy qua ta, nhưng cho dù là lệnh tôn, ta cũng chỉ gọi hắn một tiếng sư huynh. Ta không chiếm tiện nghi của ngươi!
Ánh mắt Phong Vô Kỵ sáng lên, thản nhiên nói:
- Phụ thân ta? Phụ thân ta hiện tại đang ở Ma Tộc! Đoạn thời gian trước ngươi cũng từng xuất hiện tại Ma Tộc, cho nên ngươi chính là nhìn thấy hắn ở đó. Ngươi có thể mở ra Bí cảnh thứ sáu, tu thành luân thứ sáu, nhất định là do hắn chỉ đạo a? Phụ thân ta xem ngươi như bảo vật, ngươi làm sao có thể học được luân thứ sáu từ chỗ của hắn? Đúng rồi! Ngươi là dùng kiện bảo vật Ma Thần Ngẫu kia trao đổi thông tin với hắn. Hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ trao đổi với ngươi, cho nên hiện tại trên người ngươi không có Ma Thần Ngẫu!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị, liếc nhìn Lão gia tử Bạch Trấn Bắc một cái. Phong Vô Kỵ chỉ vẻn vẹn từ trong đôi câu vài lời của hắn đã suy đoán ra nhiều tin tức như vậy, khiến cho hắn không khỏi có chút rợn cả tóc gáy. Lúc trước Phong Vô Kỵ không dám đụng tới hắn, ngoại trừ nguyên nhân có Bạch Trấn Bắc ở đây ra, còn có kiêng kỵ Ma Thần Ngẫu. Hiện tại Phong Vô Kỵ đã đoán được Ma Thần Ngẫu không có ở trên người hắn, sợ rằng sẽ động sát tâm rồi.
Bạch Trấn Bắc hừ lạnh một tiếng, sống lưng ưỡn lên cực kỳ thẳng tắp, khí thế càng lúc càng mạnh, biểu thị nếu muốn giết Chung Nhạc, ít nhất phải qua cửa ải của hắn trước.
- Phong sư huynh, ta còn có Thần Dực Đao!
Chung Nhạc nhẹ giọng nói. Phong Vô Kỵ gật đầu, thở dài nói:
- Cho nên a, có Bạch sư huynh cộng thêm một thanh Thần Dực Đao ở đây, ta rất khó lưu ngươi lại, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn cơ hội trời cho này chạy đi từ trước mặt ta. Chung sư đệ, ngươi đã trưởng thành rồi! Không còn là tên mao đầu tiểu tử trước đây nữa. Khiến cho ta vừa cảm giác vui mừng lại cảm thấy nhất định phải hủy diệt ngươi. Bất quá, lần này ta tới đây ngược lại cũng không phải hoàn toàn bởi vì ngươi, mà là vì Bạch sư huynh! Chỉ cần đối phó xong Bạch sư huynh, lại đối phó ngươi sẽ đơn giản hơn nhiều rồi!
Hắn xoay người nhìn về phía Bạch Trấn Bắc, mỉm cười nói:
- Bạch lão gia tử đã làm trái tổ huấn của Bạch Trạch thị, chẳng lẽ thật sự muốn kéo Bạch Trạch thị cùng nhau xuống nước sao? Quy củ chưa từng thay đổi suốt năm vạn năm qua của Bạch Trạch thị hiện tại đã bị sư huynh ngươi phá hủy rồi! Bạch sư huynh hẳn là biết phải làm sao chứ?
Bạch Trấn Bắc tóc bạc tung bay, gằn giọng từng chữ:
- Ngươi uy hiếp ta?
Sắc mặt Phong Vô Kỵ bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Bạch Trạch thị có thể an phận tại Bắc Hoang, có quan hệ rất lớn với việc các ngươi không can thiệp tranh đấu giữa các tộc! Nếu bây giờ Bạch Trạch thị tham dự vào phân tranh, cẩn thận có nguy cơ diệt tộc! Bạch sư huynh xác nhận muốn dẫn Bạch Trạch thị vào con đường vạn kiếp bất phục sao?
Biểu tình trên mặt Bạch Trấn Bắc nhất thời cứng ngắc, không nói thêm gì nữa. Phong Vô Kỵ thản nhiên nói:
- Lần này ngươi giúp Chung sư đệ làm hư đại sự của ta, ta có thể không truy cứu nữa. Bất quá, nếu có lần sau, sợ rằng Bạch Trạch thị sẽ bởi vì ngươi mà gánh tội! Nếu tương lai Bạch Trạch thị bị diệt tộc, cũng là do ngươi một tay dựng lên. Cho nên, Bạch sư huynh, sau này nếu lại có phân tranh nào nữa…
Hắn chắp tay sau lưng, nhẹ giọng nói:
- Đứng ở một bên nhìn, không được nhúng tay vào!
Mặt già Bạch Trấn Bắc âm tình bất định, cũng không nói lời nào. Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nhìn về phía Chung Nhạc:
- Hiện tại sắp sửa có một trận phân tranh rồi đây! Chung sư đệ, nếu lúc này ta muốn giết ngươi, ngươi cảm thấy Bạch sư huynh sẽ giúp ngươi chống lại ta sao?
Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời thay đổi. Bạch Trấn Bắc chợt hít mạnh một hơi thật dài, đột nhiên bước tới một bước, một lần nữa chặn ở trước mặt Chung Nhạc, thanh âm khàn khàn nói:
- Đại Tế ty, hôm nay có ta ở đây, ngươi không thể thương tổn hắn được! Ngày khác, ngươi muốn làm thế nào thì tùy ngươi, Bạch Trạch thị ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào!
Phong Vô Kỵ khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Bạch Trấn Bắc. Không ngờ cho tới lúc này hắn vẫn như cũ đứng về phía Chung Nhạc. Bạch Trấn Bắc không chút thoái nhượng, áo bào trắng tung bay, tóc bạc bay phất phới.
Nhân Đạo Chí Tôn
- Lẽ nào ta thật sự là Tảo Bả Tinh Linh Thể, đi tới chỗ nào liền khắc tới chỗ đó? Sư phụ bị ta khắc tới bây giờ vẫn còn chưa chết, thật sự là làm khó hắn rồi…
Ánh mắt Chung Nhạc nhấp nháy, nói:
- Phong sư huynh, ngươi tựa hồ không nhất thiết phải đích thân tới đây a?
Phong Vô Kỵ vậy mà lại gật đầu biểu thị tán thành, bình thản nói:
- Quả thật là không nhất thiết! Lần này mặc dù ngươi đã phá hủy kế hoạch của ta, nhưng kẻ bị thua thiệt lại là Trọng Lê Thần Tộc, ta cũng không ăn nửa điểm thua thiệt nào, cho nên ta cũng không tới mức thẹn quá thành giận. Nếu ta muốn mượn đao giết người, đã có thể thông tri đám người Hạ Tông chủ, sợ rằng thời điểm này ngươi đã là một cỗ thi thể rồi!
Chung Nhạc gật đầu. Sở dĩ Phong Vô Kỵ không thông tri cho Trọng Lê Thần Tộc, nói ra sự tình hắn và Long Nhạc chính là một thể, cũng là có suy nghĩ của bản thân hắn. Hóa Sinh Huyền Công là bí mật không ngoại truyền của Hiếu Mang Thần Tộc, là một loại công pháp tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được sự tồn tại của nó. Chỉ có Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc mới nắm giữ toàn bộ môn công pháp này. Bình thường chỉ có những đệ tử có công của Hiếu Mang Thần Tộc mới sẽ được truyền một chút da lông.
Bản thân Phong Vô Kỵ đã đạt được Hóa Sinh Huyền Công hoàn chỉnh. Sau khi hắn tu thành loại công pháp này, đối tượng đầu tiên mà hắn đối phó chính là Kiếm Môn Nhân Tộc. Hắn đã xếp Bồ lão vào Kiếm Môn, để Bồ lão tiếp cận Lão Môn chủ. Mà một cái hóa thân khác, Chung Nhạc sớm đã đoán được, hắn sắp xếp cái hóa thân này vào trong Yêu Tộc, nhằm để đối phó Sư Bất Dịch và Thần sứ Lãng Thanh Vân trong Yêu Tộc.
Nếu Phong Vô Kỵ nói cho Trọng Lê Thần Tộc biết Chung Nhạc đã tu luyện Hóa Sinh Huyền Công, Trọng Lê Thần Tộc liền sẽ biết hắn cũng đã tu luyện môn công pháp này. Cái này chính là tương đương với hắn có một nhược điểm bị Trọng Lê Thần Tộc nắm giữ. Nếu cái bí mật này rơi vào trong tay Sư Bất Dịch, tầng tầng kế hoạch của hắn cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật của Chung Nhạc. Mà cũng đồng dạng như vậy, Chung Nhạc cũng sẽ không tiết lộ bí mật của hắn. Hai người không hẹn mà cùng cùng nhau giúp đối phương bảo thủ bí mật của mỗi người. Điểm này mặc dù cả hai người đều không nói rõ ràng ra, nhưng trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, chỉ cần một người tổn thất, cả hai cũng đều sẽ nhận lãnh hậu quả.
Hai thầy trò Bạch Trấn Bắc, Bạch Thương Hải đều thở phào nhẹ nhõm một tiếng, trong lòng lại nghi hoặc không thôi. Phong Vô Kỵ vốn là kẻ phản bội Kiếm Môn, lại là Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, không đi mật báo đã là dị số rồi, hiện tại vậy mà đích thân chạy tới đây. Hắn rốt cuộc là muốn làm gì?
Chung Nhạc hiếu kỳ nói:
- Phong sư huynh cũng không dự định sẽ đích thân xuất thủ đối phó ta! Một mình ngươi không đối phó được ta! Dù sao cũng có Bạch Trấn Bắc tiền bối ở đây, ngươi không thể chiếm được tiện nghi, cũng không lưu được ta! Vậy mục đích lần này Phong sư huynh tới đây là vì cái gì?
Sắc mặt Bạch Trấn Bắc nhất thời tối sầm:
- Tiểu tử này rõ ràng là muốn lôi ta cùng xuống nước a! Bất quá, trước kia ta cùng với Anh lão đầu giải cứu Thủy Tử An, sớm đã bị kéo xuống nước rồi, hiện tại cho dù giả vờ như không quen biết tiểu tử này cũng đã muộn rồi!
Thân thể hắn khẽ động, khí tức nhất thời tăng vọt, biểu thị chính mình kiên định đứng cùng một bên với Chung Nhạc. Hiện tại hắn đã là đâm lao phải theo lao, không thể không có chút biểu hiện. Nếu Phong Vô Kỵ thật sự hạ thủ với Chung Nhạc, hắn cũng không thể không xuất thủ.
Phong Vô Kỵ mặc dù là Cự bá trẻ tuổi, trước khi đại chiến Kiếm Môn xảy ra mới tu thành Chân Linh. Nhưng hắn dù sao cũng là Trưởng lão Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, tồn tại có quyền thế cực lớn. Có thể chiến thắng được kẻ này hay không, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc.
Phong Vô Kỵ đối với hành động của hắn làm như không thấy, mỉm cười nói:
- Nói thế nào ta cũng là ngươi nửa cái sư phụ, sao ngươi lại gọi ta là sư huynh?
Chung Nhạc lạnh nhạt nói:
- Mặc dù ngươi đã từng dạy qua ta, nhưng cho dù là lệnh tôn, ta cũng chỉ gọi hắn một tiếng sư huynh. Ta không chiếm tiện nghi của ngươi!
Ánh mắt Phong Vô Kỵ sáng lên, thản nhiên nói:
- Phụ thân ta? Phụ thân ta hiện tại đang ở Ma Tộc! Đoạn thời gian trước ngươi cũng từng xuất hiện tại Ma Tộc, cho nên ngươi chính là nhìn thấy hắn ở đó. Ngươi có thể mở ra Bí cảnh thứ sáu, tu thành luân thứ sáu, nhất định là do hắn chỉ đạo a? Phụ thân ta xem ngươi như bảo vật, ngươi làm sao có thể học được luân thứ sáu từ chỗ của hắn? Đúng rồi! Ngươi là dùng kiện bảo vật Ma Thần Ngẫu kia trao đổi thông tin với hắn. Hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ trao đổi với ngươi, cho nên hiện tại trên người ngươi không có Ma Thần Ngẫu!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị, liếc nhìn Lão gia tử Bạch Trấn Bắc một cái. Phong Vô Kỵ chỉ vẻn vẹn từ trong đôi câu vài lời của hắn đã suy đoán ra nhiều tin tức như vậy, khiến cho hắn không khỏi có chút rợn cả tóc gáy. Lúc trước Phong Vô Kỵ không dám đụng tới hắn, ngoại trừ nguyên nhân có Bạch Trấn Bắc ở đây ra, còn có kiêng kỵ Ma Thần Ngẫu. Hiện tại Phong Vô Kỵ đã đoán được Ma Thần Ngẫu không có ở trên người hắn, sợ rằng sẽ động sát tâm rồi.
Bạch Trấn Bắc hừ lạnh một tiếng, sống lưng ưỡn lên cực kỳ thẳng tắp, khí thế càng lúc càng mạnh, biểu thị nếu muốn giết Chung Nhạc, ít nhất phải qua cửa ải của hắn trước.
- Phong sư huynh, ta còn có Thần Dực Đao!
Chung Nhạc nhẹ giọng nói. Phong Vô Kỵ gật đầu, thở dài nói:
- Cho nên a, có Bạch sư huynh cộng thêm một thanh Thần Dực Đao ở đây, ta rất khó lưu ngươi lại, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn cơ hội trời cho này chạy đi từ trước mặt ta. Chung sư đệ, ngươi đã trưởng thành rồi! Không còn là tên mao đầu tiểu tử trước đây nữa. Khiến cho ta vừa cảm giác vui mừng lại cảm thấy nhất định phải hủy diệt ngươi. Bất quá, lần này ta tới đây ngược lại cũng không phải hoàn toàn bởi vì ngươi, mà là vì Bạch sư huynh! Chỉ cần đối phó xong Bạch sư huynh, lại đối phó ngươi sẽ đơn giản hơn nhiều rồi!
Hắn xoay người nhìn về phía Bạch Trấn Bắc, mỉm cười nói:
- Bạch lão gia tử đã làm trái tổ huấn của Bạch Trạch thị, chẳng lẽ thật sự muốn kéo Bạch Trạch thị cùng nhau xuống nước sao? Quy củ chưa từng thay đổi suốt năm vạn năm qua của Bạch Trạch thị hiện tại đã bị sư huynh ngươi phá hủy rồi! Bạch sư huynh hẳn là biết phải làm sao chứ?
Bạch Trấn Bắc tóc bạc tung bay, gằn giọng từng chữ:
- Ngươi uy hiếp ta?
Sắc mặt Phong Vô Kỵ bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Bạch Trạch thị có thể an phận tại Bắc Hoang, có quan hệ rất lớn với việc các ngươi không can thiệp tranh đấu giữa các tộc! Nếu bây giờ Bạch Trạch thị tham dự vào phân tranh, cẩn thận có nguy cơ diệt tộc! Bạch sư huynh xác nhận muốn dẫn Bạch Trạch thị vào con đường vạn kiếp bất phục sao?
Biểu tình trên mặt Bạch Trấn Bắc nhất thời cứng ngắc, không nói thêm gì nữa. Phong Vô Kỵ thản nhiên nói:
- Lần này ngươi giúp Chung sư đệ làm hư đại sự của ta, ta có thể không truy cứu nữa. Bất quá, nếu có lần sau, sợ rằng Bạch Trạch thị sẽ bởi vì ngươi mà gánh tội! Nếu tương lai Bạch Trạch thị bị diệt tộc, cũng là do ngươi một tay dựng lên. Cho nên, Bạch sư huynh, sau này nếu lại có phân tranh nào nữa…
Hắn chắp tay sau lưng, nhẹ giọng nói:
- Đứng ở một bên nhìn, không được nhúng tay vào!
Mặt già Bạch Trấn Bắc âm tình bất định, cũng không nói lời nào. Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nhìn về phía Chung Nhạc:
- Hiện tại sắp sửa có một trận phân tranh rồi đây! Chung sư đệ, nếu lúc này ta muốn giết ngươi, ngươi cảm thấy Bạch sư huynh sẽ giúp ngươi chống lại ta sao?
Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời thay đổi. Bạch Trấn Bắc chợt hít mạnh một hơi thật dài, đột nhiên bước tới một bước, một lần nữa chặn ở trước mặt Chung Nhạc, thanh âm khàn khàn nói:
- Đại Tế ty, hôm nay có ta ở đây, ngươi không thể thương tổn hắn được! Ngày khác, ngươi muốn làm thế nào thì tùy ngươi, Bạch Trạch thị ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào!
Phong Vô Kỵ khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Bạch Trấn Bắc. Không ngờ cho tới lúc này hắn vẫn như cũ đứng về phía Chung Nhạc. Bạch Trấn Bắc không chút thoái nhượng, áo bào trắng tung bay, tóc bạc bay phất phới.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 485: Giống như rắn độc (1)
10.0/10 từ 15 lượt.