Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 445: Sinh tử sinh nghi ngờ (1)
Chung Nhạc sững người nhìn về hoang mạc. Cảnh tượng vừa rồi tựa như mộng ảo. Các cự phách cự đầu của bát bộ thánh tộc vô cùng cường đại trong mắt hắn lại chết sạch sẽ, không một ai chạy thoát.
Thánh tộc trưởng bát bộ thánh tộc cũng đều nạp mạng!
Những món ma thần binh kia, hồn binh của cự phách, cường đại đến mức nào, nhưng trước mặt Ma Thần Ẩu thì không có nổi cơ hội xuất một chiêu!
Đại mạc nổi cuồng phong, máu của cự đầu cự phách chảy trên cát đặc quánh. Ma Thần Ẩu không tha cho cả chỗ máu này. Huyết dịch giống như vật sống, hướng về Ma Thần Ẩu bò tới, tự động bò vào mồm hắn.
Còn nhuc thân tan nát của các cường giả ma tộc, huyết nhục cũng tự động tách khỏi xương, giống như những con ếch đỏ hỏn nhảy tưng tưng vào mồm Ma Thần Ẩu.
Thần Ma Ẩu nhai rôm rốp, máu chảy ra từ khóe miệng rồi lại chảy ngược vào, vô cùng khủng bố.
- Phong Hiếu Trung sư huynh còn định bắt vị Sư Đà Đại Tôn này. Hắn có thể bắt được kẻ ngang ngược này sao?
Chung Nhạc không khỏi lo lắng cho Phong Hiếu Trung.
Sư Đà Đại Tôn quả thực quá đáng sợ, còn hơn gấp nhiều lần so với Ma Thánh tế Ma Thần Huyết Phù. Phong Hiếu Trung muốn dùng nguyện vọng cuối cùng của Thần Ma Ẩu dụ hắn hạ phàm để bắt hắn. Chung Nhạc nghĩ đó là việc không thể nào hoàn thành được!
Trên dãy núi ven biển cách đó nghìn dặm, Phong Hiếu Trung một mình đứng đó, từ a nhìn Thần Ma Ẩu, thân thể đang khẽ run lên.
- Thật mong chờ, thật mong chờ quá, ma linh mạnh như vậy…
Ánh mắt hắn lộ sự kích động, điên cuồng, hắn lẩm bẩm:
- Nếu bắt được hắn thì đủ cho ta chơi rất lâu, hà hà hà…
Đột nhiên vô vàn món ma thần binh bay lên rồi bay về phía xa.
Chung Nhạc ngẩng lên, thấy mấy người Tu La, La Sát Nữ từ xa triệu hồi bảo bối của mình trước kia rồi bỏ chạy, không dám ở lại thêm thời khắc nào nữa.
- Điều ước của ngươi quá nhỏ, đại tồn ta còn ăn chưa no… Lần sau tìm được linh hồn ngon hơn cho ta thì chưa biết chừng ta sẽ tha cho ngươi…
Thân hình Thần Ma Ẩu đột nhiên thay đổi, càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng trở lại thành Thần Ma Ẩu nhỏ bé rơi vào tay Chung Nhạc.
Chung Nhạc thở phào, nhìn quanh, trên hoang mạc chỉ còn lại xương trắng và mảnh vỡ hồn binh, không còn bảo bối gì nữa.. Cự đầu cự phách của bát bộ thánh tộc, bao gồm cả thánh tộc trưởng đều chết cả, không một ai thoát được. Đáng tiếc là Sư Đà Đại Tôn đã ăn cả mảnh vỡ nguyên thần lẫn linh hồn họ, bảo bối trong nguyên thần bí cảnh cũng bị hắn ăn, Chung Nhạc muốn nhặt nhạnh chút bảo bối cũng không được.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, nhìn Hoang Thành từ xa. Trên trời, mấy người Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi và Thánh Nữ Phi cũng đang nhìn về phía hắn với ánh mắt phức tạp.
Ma Hậu nương nương một thân hắc y giống như tiểu quả phụ mất chồng, lạc lõng đứng trong gió nhìn hắn.
Mấy người Tu La cũng đứng phía trên Hoang Thành từ xa nhìn Chung Nhạc.
Chung Nhạc vẫy tay, quay người bay về hướng dãy núi phía tây.
Ngay khi hắn bay đi, đột nhiên ma thần chi uy hùng hồn từ trên trời giáng xuống. Mây gió trên không trung biến đổi, một gương mặt hung hãn xuất hiện trên trời, che lấp cả nửa bầu trời, uy nghiêm, khủng bố.
Chung Nhạc ngẩng lên, lộ sự khó tin.
Cùng lúc đó, mấy người Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi cũng kêu lên thất thanh. Mấy người Tu La mặt biến sắc nhìn nhau.
- Lần này Chung Nhạc gây ra đại loạn, khiến ma thần ẩn thế nhiều năm cũng phải lộ diện trừng phát hắn.
Diêm La khẽ nói.
Mấy người Thiên Ma Phi căng thẳng, nội bộ ma tộc có truyền thuyết kể rằng trong Bát Hoang có ma thần ẩn cư tránh sự đời, nhưng truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, không ai biết thật giả thế nào.
Nhưng giờ cuối cùng họ cũng biết truyền thuyết đó không phải không có lý!
Thật sự có một vị ma thần xuất hiện rồi!
- Nhân tộc, không có bất cứ chủng tộc nào có thể hung hăng trên đại lục cảu ma tộc ta. Sau khi gây ra náo loạn lớn như vậy mà còn muốn sống rời khỏi đây sao?
Gương mặt ma thần lên tiếng, nhả ra từng câu từng cữ, chấn động khiến Chung Nhạc thổ huyết không ngừng. Thân thể hắn bị ma uy của ma thần đóng băng trên không trung không động đậy nổi, đến cơ hội giãy giụa cũng không có.
Một bàn tay cùng với ma âm và ma hỏa cháy phừng phừng từ trên không giáng xuống, rất chậm, nhưng Chung Nhạc vẫn không động đậy.
Hắn không thể động đậy nổi!
Bàn tay ma thần này vẫn đang từ từ ginág xuống, ấn lên đầu Chung Nhạc. Đầu Chung Nhạc toác ra, hai mắt lồi ra, nổ tung, ép xuống cằm hắn, cả người bị đè nát.
Bàn tay ma thần chậm rãi đè xuống, ma uy khiến Chung Nhạc như bị đóng đinh trên không trung, từ cổ đè xuống gót chân, khiến cả người hắn biến mất khỏi thế gian.
Mấy người Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi đều sững sờ nhìn cảnh tượng đó, không động đậy. Thánh Nữ Phi hiện ra ba gương mặt kiều diễm, sáu con mắt hợp lại thành thần thông A Tu La chăm chú nhìn quanh hoang mạc.
Đột nhiên nàng cho A Tu La thần thông biến mất, không nói lời nào bỏ đi không quay đầu lại lần nào.
Thiên Ma Phi sắc mặt ảm đạm, thất hồn lạc phách ngồi trên đỉnh ngọn tháp cao trong Hoang Thành, chống cằm đờ đẫn nhìn hoang mạc.
- Chẳng có lấy nửa con đường sống. Tên Chung Sơn thị này chết là chắc rồi.
Tu La thở dài, nói nhỏ.
Diêm La nhíu mày:
- Hắn là một anh hùng, đáng tiếc sát kiếp tạo ra quá lớn khiến đáng tối cao ma tộc cũng phải ra ta. Chỉ cần đấng tối cao ra tay thì hắn sẽ không có bất cứ cơ hội sống nào.
Các lão tổ chuyển thế của bát bộ thánh tộc cùng gật gù, La Sát NỮ nói:
- Ma tộc Bát HOang chúng ta đã trải qua ba lần sát kiếp, chiến lực hàng đầu đều đã chết mất hơn nửa. Thực lực cao tầng trống rỗng, các chức vị cao bị bỏ trống, e là sẽ lại có thời gian đen tối. Rốt cuộc ma tộc ta đã động tới ai, tại sao lại gặp nhiêu tai họa như vậy?
- Đây cũng là chuyện tốt, loạn thế tạo anh hùng. Ma tộc ta sau đại nạn chắc chắn sẽ có vương giả!
Nhân Đạo Chí Tôn
Thánh tộc trưởng bát bộ thánh tộc cũng đều nạp mạng!
Những món ma thần binh kia, hồn binh của cự phách, cường đại đến mức nào, nhưng trước mặt Ma Thần Ẩu thì không có nổi cơ hội xuất một chiêu!
Đại mạc nổi cuồng phong, máu của cự đầu cự phách chảy trên cát đặc quánh. Ma Thần Ẩu không tha cho cả chỗ máu này. Huyết dịch giống như vật sống, hướng về Ma Thần Ẩu bò tới, tự động bò vào mồm hắn.
Còn nhuc thân tan nát của các cường giả ma tộc, huyết nhục cũng tự động tách khỏi xương, giống như những con ếch đỏ hỏn nhảy tưng tưng vào mồm Ma Thần Ẩu.
Thần Ma Ẩu nhai rôm rốp, máu chảy ra từ khóe miệng rồi lại chảy ngược vào, vô cùng khủng bố.
- Phong Hiếu Trung sư huynh còn định bắt vị Sư Đà Đại Tôn này. Hắn có thể bắt được kẻ ngang ngược này sao?
Chung Nhạc không khỏi lo lắng cho Phong Hiếu Trung.
Sư Đà Đại Tôn quả thực quá đáng sợ, còn hơn gấp nhiều lần so với Ma Thánh tế Ma Thần Huyết Phù. Phong Hiếu Trung muốn dùng nguyện vọng cuối cùng của Thần Ma Ẩu dụ hắn hạ phàm để bắt hắn. Chung Nhạc nghĩ đó là việc không thể nào hoàn thành được!
Trên dãy núi ven biển cách đó nghìn dặm, Phong Hiếu Trung một mình đứng đó, từ a nhìn Thần Ma Ẩu, thân thể đang khẽ run lên.
- Thật mong chờ, thật mong chờ quá, ma linh mạnh như vậy…
Ánh mắt hắn lộ sự kích động, điên cuồng, hắn lẩm bẩm:
- Nếu bắt được hắn thì đủ cho ta chơi rất lâu, hà hà hà…
Đột nhiên vô vàn món ma thần binh bay lên rồi bay về phía xa.
Chung Nhạc ngẩng lên, thấy mấy người Tu La, La Sát Nữ từ xa triệu hồi bảo bối của mình trước kia rồi bỏ chạy, không dám ở lại thêm thời khắc nào nữa.
- Điều ước của ngươi quá nhỏ, đại tồn ta còn ăn chưa no… Lần sau tìm được linh hồn ngon hơn cho ta thì chưa biết chừng ta sẽ tha cho ngươi…
Thân hình Thần Ma Ẩu đột nhiên thay đổi, càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng trở lại thành Thần Ma Ẩu nhỏ bé rơi vào tay Chung Nhạc.
Chung Nhạc thở phào, nhìn quanh, trên hoang mạc chỉ còn lại xương trắng và mảnh vỡ hồn binh, không còn bảo bối gì nữa.. Cự đầu cự phách của bát bộ thánh tộc, bao gồm cả thánh tộc trưởng đều chết cả, không một ai thoát được. Đáng tiếc là Sư Đà Đại Tôn đã ăn cả mảnh vỡ nguyên thần lẫn linh hồn họ, bảo bối trong nguyên thần bí cảnh cũng bị hắn ăn, Chung Nhạc muốn nhặt nhạnh chút bảo bối cũng không được.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, nhìn Hoang Thành từ xa. Trên trời, mấy người Thiên Ma Phi, Cát Tường Phi và Thánh Nữ Phi cũng đang nhìn về phía hắn với ánh mắt phức tạp.
Ma Hậu nương nương một thân hắc y giống như tiểu quả phụ mất chồng, lạc lõng đứng trong gió nhìn hắn.
Mấy người Tu La cũng đứng phía trên Hoang Thành từ xa nhìn Chung Nhạc.
Chung Nhạc vẫy tay, quay người bay về hướng dãy núi phía tây.
Ngay khi hắn bay đi, đột nhiên ma thần chi uy hùng hồn từ trên trời giáng xuống. Mây gió trên không trung biến đổi, một gương mặt hung hãn xuất hiện trên trời, che lấp cả nửa bầu trời, uy nghiêm, khủng bố.
Chung Nhạc ngẩng lên, lộ sự khó tin.
Cùng lúc đó, mấy người Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi cũng kêu lên thất thanh. Mấy người Tu La mặt biến sắc nhìn nhau.
- Lần này Chung Nhạc gây ra đại loạn, khiến ma thần ẩn thế nhiều năm cũng phải lộ diện trừng phát hắn.
Diêm La khẽ nói.
Mấy người Thiên Ma Phi căng thẳng, nội bộ ma tộc có truyền thuyết kể rằng trong Bát Hoang có ma thần ẩn cư tránh sự đời, nhưng truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, không ai biết thật giả thế nào.
Nhưng giờ cuối cùng họ cũng biết truyền thuyết đó không phải không có lý!
Thật sự có một vị ma thần xuất hiện rồi!
- Nhân tộc, không có bất cứ chủng tộc nào có thể hung hăng trên đại lục cảu ma tộc ta. Sau khi gây ra náo loạn lớn như vậy mà còn muốn sống rời khỏi đây sao?
Gương mặt ma thần lên tiếng, nhả ra từng câu từng cữ, chấn động khiến Chung Nhạc thổ huyết không ngừng. Thân thể hắn bị ma uy của ma thần đóng băng trên không trung không động đậy nổi, đến cơ hội giãy giụa cũng không có.
Một bàn tay cùng với ma âm và ma hỏa cháy phừng phừng từ trên không giáng xuống, rất chậm, nhưng Chung Nhạc vẫn không động đậy.
Hắn không thể động đậy nổi!
Bàn tay ma thần này vẫn đang từ từ ginág xuống, ấn lên đầu Chung Nhạc. Đầu Chung Nhạc toác ra, hai mắt lồi ra, nổ tung, ép xuống cằm hắn, cả người bị đè nát.
Bàn tay ma thần chậm rãi đè xuống, ma uy khiến Chung Nhạc như bị đóng đinh trên không trung, từ cổ đè xuống gót chân, khiến cả người hắn biến mất khỏi thế gian.
Mấy người Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi đều sững sờ nhìn cảnh tượng đó, không động đậy. Thánh Nữ Phi hiện ra ba gương mặt kiều diễm, sáu con mắt hợp lại thành thần thông A Tu La chăm chú nhìn quanh hoang mạc.
Đột nhiên nàng cho A Tu La thần thông biến mất, không nói lời nào bỏ đi không quay đầu lại lần nào.
Thiên Ma Phi sắc mặt ảm đạm, thất hồn lạc phách ngồi trên đỉnh ngọn tháp cao trong Hoang Thành, chống cằm đờ đẫn nhìn hoang mạc.
- Chẳng có lấy nửa con đường sống. Tên Chung Sơn thị này chết là chắc rồi.
Tu La thở dài, nói nhỏ.
Diêm La nhíu mày:
- Hắn là một anh hùng, đáng tiếc sát kiếp tạo ra quá lớn khiến đáng tối cao ma tộc cũng phải ra ta. Chỉ cần đấng tối cao ra tay thì hắn sẽ không có bất cứ cơ hội sống nào.
Các lão tổ chuyển thế của bát bộ thánh tộc cùng gật gù, La Sát NỮ nói:
- Ma tộc Bát HOang chúng ta đã trải qua ba lần sát kiếp, chiến lực hàng đầu đều đã chết mất hơn nửa. Thực lực cao tầng trống rỗng, các chức vị cao bị bỏ trống, e là sẽ lại có thời gian đen tối. Rốt cuộc ma tộc ta đã động tới ai, tại sao lại gặp nhiêu tai họa như vậy?
- Đây cũng là chuyện tốt, loạn thế tạo anh hùng. Ma tộc ta sau đại nạn chắc chắn sẽ có vương giả!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 445: Sinh tử sinh nghi ngờ (1)
10.0/10 từ 15 lượt.