Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 320: Kiếm Lục Thập Tứ Thức (2)

Phong Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Hắn là phụ thân ta, có ta ở đây, hắn sẽ không đả thương chúng ta, ngược lại sẽ là lợi khí đối phó Kiếm Môn. Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng chỉ như vậy đã có thể dễ dàng bắt được Kiếm Môn rồi sao?

- Phong Hiếu Trung là phụ thân ngươi?

Mấy vị Cự bá nhất tề ngẩn ra, nhưng thần sắc khẩn trương trên mặt không chút giảm bớt. Ngay cả Hiếu Khuyết cũng lắc đầu, nói:

- Vô Kỵ, tuy tên điên kia là cha ngươi, nhưng hắn dù sao cũng là kẻ điên, khoan hãy thả hắn ra đã. Vẫn là nên giải cứu Thần Nhân Võ đạo và Ma Thần Linh trước đã. Sau đó, cho dù hắn có phát điên, chúng ta cũng có thể bắt giữ hắn được!

Phong Vô Kỵ gật đầu, nhìn về phía Chung Nhạc, mỉm cười nói:

- Chung sư đệ, Thủy Thanh Nghiên sư muội hẳn là đã bị ngươi trấn áp a? Nàng bị ngươi trấn áp trong tòa đồng điện nào?

Chung Nhạc cười lạnh, nói:

- Thủy Thanh Nghiên? Thần sứ cần gì nói lời thừa như vậy? Cứ trực tiếp gọi nàng là Thiên Tượng Lão Mẫu đi. Sao ngươi biết nàng đã bị ta trấn áp?

Phong Vô Kỵ mỉm cười nói:


- Nàng thời gian dài như vậy cũng không lộ diện, hiển nhiên là đã bị ngươi trấn áp rồi. Thiên Tượng Lão Mẫu!

Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên cao vút, cất cao giọng gọi lớn:

- Thiên Tượng Lão Mẫu, ngươi đang ở đâu?

Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, đảo mắt nhìn lại bốn phía. Chỉ thấy từng tòa từng tòa đồng điện chấn động, trên vách tường các tòa đồng điện hiện ra từng cái khuôn mặt, tròng mắt đảo loạn, nhìn về phía bọn họ.

- Hỏng bét! Nếu đám lão quái vật bất tử này mở miệng nói chuyện, nói ra bố trí của ta, sợ rằng sẽ thất bại trong gang tấc…

Chung Nhạc âm thầm quét một mảnh mồ hôi lạnh. Đột nhiên, trong một tòa đồng điện chợt truyền tới thanh âm của Thủy Thanh Nghiên, xuyên qua vách tường bằng đồng có chút ông ông chấn động:

- Là Thần sứ sao? Ta ở chỗ này!

Đạo thanh âm kia mặc dù có chút mơ hồ, nhưng có thể nghe ra là thanh âm nữ tử. Phong Vô Kỵ tiến về phía trước một bước, đi về phía tòa đồng điện kia, ánh mắt chớp động, trong lòng thầm nghĩ:

- Muốn tiến vào dưới lòng đất còn cần mượn địa đầu xà Thiên Tượng Lão Mẫu này!

Chung Nhạc đảo mắt nhìn lại bốn phía, chỉ thấy đám khuôn mặt trên vách tường các đồng điện kia vẫn đang mở miệng, lại nói không ra lời, chỉ có khẩu hình, không có thanh âm, trong lòng thoáng ngẩn ra:


- Đám lão gia hỏa này bị nhốt quá lâu, đã không còn pháp lực rồi sao?

Lúc mọi người đi ngang qua tòa đồng điện trấn áp Phong Hiếu Trung, trên vách tường tòa đại điện đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Phong Hiếu Trung, tròng mắt đảo tới đảo lui. Khi hắn nhìn thấy Chung Nhạc, lại nhìn thấy đám Cự bá và Trưởng lão các Tộc, liền cười hắc hắc nói:

- Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tiểu quỷ, Kiếm Môn đã đại loạn rồi đúng không? Tiểu quỷ ngươi quả nhiên giảo hoạt! Ta muốn vạch trần ngươi…

Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh, đột nhiên cười nói:

- Phong sư huynh, ngươi có thấy một cái luân hồi thật lớn, Lục Đạo luân hồi hay không?

Khuôn mặt Phong Hiếu Trung trên bức tường đồng đột nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi, khuôn mặt vặn vẹo, thanh âm run rẩy, thê lương kêu lên:

- Đừng tới đây! Đừng tới đây! Cút đi!

- Quả nhiên là tên điên! Khó trách hắn lại hung tàn như vậy! So với Ma Tộc chúng ta còn hung tàn hơn nhiều!

Hoa Trân phu nhân cười khanh khách, nói:

- Bất quá, thật ra cũng là một loại Linh dược thượng hạng!


Chung Nhạc nói một câu khiến cho Phong Hiếu Trung phát điên, lại tiếp tục tiến về phía trước. Cách tòa đồng điện chỗ của Thủy Tử An càng lúc càng gần hơn, Chung Nhạc cố gắng chế trụ trái tim, tránh cho trái tim đập loạn.

- Mở nó ra!

Phong Vô Kỵ liếc nhìn hắn một cái, nói. Chung Nhạc tế khởi Trấn Ấn, cánh cửa đồng điện chậm rãi mở ra. Đám người tiến về phía trước. Hiếu Viên chợt lộ ra dị sắc, nói:

- Đường đường là lãnh tụ Ma Đạo lại bị một tên Nhân Tộc nho nhỏ trấn áp trong chỗ này, thật sự là mất mặt… Hửm? Cỗ nhân vị này này là chuyện gì xảy ra? Kỳ quái! Cảm giác rất quen thuộc a…

- Cỗ khí tức Ma Đạo này…

Hoa Trân phu nhân tinh tế cảm ứng, kinh ngạc nói:

- Tựa hồ có chút không đúng…

Chung Nhạc cười nói:

- Hiếu Viên tiền bối, còn nhớ rõ câu nói kia của ta không? Cách ta càng gần, ngươi sẽ chết càng nhanh!

Soạt soạt soạt!


Từng khỏa từng khỏa Kiếm kén từ trong Bí cảnh Nguyên thần hắn bay ra, nhanh chóng mở ra. Chỉ trong nháy mắt, sáu mươi ba khỏa Kiếm kén triệt để mở ra. Ngay sau đó, trong tòa điện đồng lại có một sợi Kiếm tơ bay ra, hóa thành Kiếm Lục Thập Tứ Thức.

- Là mùi vị của Thủy Tử An!

Sắc mặt Hiếu Viên kịch biến, cao giọng thét lên chói tai. Trong tiếng thét, thân thể lão bà này đột nhiên chia năm xẻ bảy. Từng sợi từng sợi tơ kiếm xuyên qua cơ thể nàng, cắt nát thân thể nàng. Sáu mươi bốn đạo tơ kiếm nhất thời bành trướng, giống như sáu mươi bốn con Cự long phóng ra. Vô số đạo Kiếm khí khủng bố giao thoa xen kẽ, ở bên trong thông đạo tòa đồng điện chật hẹp ầm ầm bạo phát.

Mà bên ngoài tòa đồng điện, thanh âm rống giận của Phong Hiếu Trung truyền tới:

- Ta nhớ rồi! Tiểu tử thối, ta nhớ rồi! Ngươi giấu lão già Thủy Tử An kia ở trong điện, chuẩn bị ám toán đám phế vật này! Hắc hắc… ta muốn vạch trần ngươi…

Trong đám Kiếm Long cuộn trào, Chung Nhạc đứng sừng sững ở nơi đó, hư không bốn phía ầm ầm nứt vỡ, lẳng lặng nói:

- Muộn rồi!

Tòa đồng điện chia năm xẻ bảy, bị Kiếm Lục Thập Tứ Thức và công kích của đám Cự bá kia đánh nát. Tòa đồng điện này không phải là do Môn chủ đời thứ nhất luyện thành, mà chỉ là đồng điện do Thủy Tử An đúc lại, bởi vậy căn bản không thể so sánh với Trấn Phong Điện chân chính.

Trong tòa đồng điện chia năm xẻ bảy, nhục thân từng gã từng gã Trưởng lão, Tế ty các Tộc Long Tộc, Liệt Điểu Tộc, Minh Xà Tộc, Thần Hủy Tộc bị chém tan nát, thi thể rơi vụn đầy đất. Mà mấy vị Cự bá còn lại, mỗi người cũng đều thương tích đầy mình, nhao nhao tế khởi Hồn binh của chính mình chống lại.

Hoa Trân phu nhân thét lớn một tiếng, tế khởi Ma Bảo bạch cốt. Nàng xông vào trong Ma Bảo, từng đạo từng đạo tơ kiếm giống như Cự long ào ào phóng theo sau lưng nàng, cũng xông vào trong Ma Bảo. Tòa Ma Bảo kịch liệt chấn động, đột nhiên máu tươi cuồn cuộn từ trong cánh cửa, cửa sổ Ma Bảo tuôn trào ra ngoài. Trong tai mắt mũi miệng đầu khô lâu thật lớn trên cánh cửa Ma Bảo cũng có máu tươi và thịt nát cuồng phún ra ngoài. Thân thể Hoa Trân phu nhân cũng bị chém nát thành trăm mảnh.

Cùng lúc đó, thân ảnh Thủy Tử An xuất hiện. Vị lão đầu này tay áo phiêu phiêu, dưới chân là tàn thi của Thiên Tượng Lão Mẫu. Hắn quát lớn một tiếng, chỉ thấy từng sợi từng sợi tơ kiếm từ trong Ma Bảo bạch cốt bay ra, lại hóa thành từng con từng Kiếm Long, diễn biến thành một tòa Kiếm trận Kiếm Lục Thập Tứ Thức, bao phủ bốn vị Cự bá còn lại.

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 320: Kiếm Lục Thập Tứ Thức (2)
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...