Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 311: Đời này không phụ bản tâm (1)
Trong Kiếm Môn, rất nhiều Đường chủ, Trưởng lão châu đầu ghé tai, nghị luận náo nhiệt. Tất cả mọi người đều cảm thấy buồn bực khó hiểu đối với việc lần này Lão Môn chủ trực tiếp truyền chức vị Môn chủ cho Phong Vô Kỵ.
Thanh âm nghị luận kéo dài suốt mấy ngày trời cũng không thể bình ổn trở lại. Bởi vì dựa theo quy củ của Kiếm Môn, chỉ có thể là Luyện Khí Sĩ cường đại nhất mới có thể đảm nhiệm tân Môn chủ. Mà ba người Phong Vô Kỵ, Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà cùng một ngày tu thành Chân Linh, theo lý mà nói, hẳn là phải tổ chức một trận tỷ thí, để quyết định xem ai trong ba người bọn họ sẽ làm Môn chủ đời tiếp theo.
Nhưng không ngờ Lão Môn chủ lại chuyên quyền độc đoán, tự đề cử Phong Vô Kỵ lên làm tân Môn chủ, đã vi phạm quy củ của Kiếm Môn. Hơn nữa hắn càng ở trước mặt mọi người nổi giận, lệnh cho Phong Sấu Trúc bế môn sám hối, khiến cho người ta lo lắng bất an, mơ hồ cảm thấy Lão Môn chủ quả thật đã già lẩm cẩm.
Mà càng khiến cho người khác không hiểu chính là, Trưởng Lão Hội lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có Ngu Đại Trưởng lão không nóng không lạnh khuyên nhủ một câu. Trưởng Lão Hội Kiếm Môn có quyền lực rất lớn, thậm chí tại thời kỳ đặc thù có quyền bãi miễn, khiến cho mệnh lệnh của Môn chủ mất đi hiệu lực. Nhưng lần này Trưởng Lão Hội lại không có lên tiếng, phi thường cổ quái.
Đối với quyết định này của Môn chủ, hai người Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà đều không nói lời nào, tựa hồ là đã cam chịu kết quả này. Rất nhiều người đều cảm thấy không đáng thay cho bọn họ, nói Môn chủ đã già lẩm cẩm, thiên vị tộc nhân của mình. Bất quá, những lời này mọi người cũng chỉ là len lén nghị luận, không dám trắng trợn nói ra.
Trên Kim Đỉnh, Lão đầu tử chuyên tâm truyền thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí cho Phong Vô Kỵ, lại truyền thụ cho hắn cách vận dụng Thần kiếm như thế nào, làm sao giao cảm với Thần Linh và Kiếm Linh Kiếm Môn.
Sau khi truyền thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí hoàn tất, Lão đầu tử run run rẩy rẩy đứng dậy, nhìn chằm chằm Phong Vô Kỵ trong chốc lát, thở dài một tiếng, hỏi:
- Vô Kỵ, ngươi… ngươi có gì muốn nói với ta không?
Phong Vô Kỵ cung kính nói:
- Đệ tử được thương mà sợ, lo lắng mình không thể đảm nhiệm được chức vị Môn chủ! Vẫn xin Môn chủ nghĩ lại, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Trong mắt Lão đầu tử lóe lên một tia thất vọng, nhẹ giọng hỏi:
- Còn gì nữa không?
Phong Vô Kỵ càng thêm kính cẩn, khom người nói:
- Đệ tử nguyện thay thế Môn chủ tiến vào Cấm khu Ma Hồn…
Lão đầu tử càng thêm thất vọng, mỉm cười nói:
- Ngươi thọ nguyên còn dài, không cần ngươi đi! Không cần nhắc lại chuyện này nữa!
Hắn lấy ra Trấn Ấn của Trấn Phong Đường, trịnh trọng giao cho Phong Vô Kỵ, nói:
- Đường chủ Trấn Phong Đường hiện tại ở bên ngoài chưa về, ngày mai ta lại phải tiến vào Cấm khu Ma Hồn. Khối Trấn Ấn này tạm thời giao cho ngươi chưởng quản, đợi sau khi Đường chủ Trấn Phong Đường trở về, ngươi giao Trấn Ấn lại cho hắn. Trấn Ấn này quan hệ trọng đại, cần mười vị Trưởng lão của Trưởng Lão Hội liên thủ mới có thể mở ra Trấn Ấn, một lần nữa tế luyện. Những người khác cho dù có lấy được Trấn Ấn, cũng không thể làm được gì, không thể tế khởi nó mở ra Trấn Phong Đường!
Sắc mặt Phong Vô Kỵ không đổi, nhận lấy Trấn Ấn, nói:
- Đệ tử nhất định sẽ giao cho Đường chủ Trấn Phong Đường!
Lão đầu tử liếc nhìn hắn một cái, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi rất không tệ! Rất không tệ… Giao Kiếm Môn cho ngươi, ta liền yên tâm! Vô Kỵ, ngày mai tới đưa tiễn ta đi…
Phong Vô Kỵ yên lặng gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cúi đầu nhìn xuống khối Trấn Ấn trong tay mình, bàn tay run nhẹ, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng:
- Trấn Ấn… Cuối cùng cũng tới tay! Rốt cuộc cũng tới tay! Hiện tại, đám người bốn Đại Tế ty Âm Tình Viên Khuyết và U Tuyền nhị lão của Trọng Lê Thần Tộc, Hoa Trân phu nhân của Ma Tộc cũng hẳn là ở bên ngoài Đại Hoang a? Trấn Ấn đã tới tay, đã có thể mở ra Trấn Phong Đường rồi!
Đột nhiên, một đạo thanh âm già nua từ sau lưng hắn vang lên, thấp giọng nói:
- Trấn Ấn chưa tế luyện, không thể mở ra Trấn Phong Đường. Bất quá, cũng may trong Trưởng Lão Hội không có bao nhiêu lực cản. Hơn nữa, hiện tại ngươi đã là Môn chủ, có thể mệnh lệnh cho bọn họ một lần nữa mở ra Trấn Ấn, tế luyện nó. Chỉ cần mở ra Trấn Phong Đường, sẽ có thể cứu phụ thân của ngươi ra. Bất quá, chúng ta nói rõ trước, sau khi cứu phụ thân của ngươi ra, chức vị Môn chủ chính là của ta!
Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:
- Ngươi yên tâm! Ta chỉ muốn cứu cha ta, cùng với đồ vật dưới lòng đất Kiếm Môn kia. Những thứ còn lại, ta cũng đều không muốn. Kiếm Môn là của ngươi, chức vị Môn chủ cũng là của ngươi, ta không tranh với ngươi. Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà cũng không tranh được với ngươi, Phong Sấu Trúc tự nhiên càng không tranh được với ngươi. Ngươi khổ tâm khổ lực kinh doanh lâu năm như vậy, cũng đã tới lúc thu hoạch trái cây rồi!
Đạo thanh âm già nua kia bật cười ha hả, đột nhiên nói:
- Lão đầu tử đã đi Vấn Tâm Điện, tốt nhất là nhìn kỹ hắn, không nên tại thời điểm này phát sinh sai lầm gì! Ta đi xem một chút!
Phong Vô Kỵ cười nói:
- Ngươi quá cẩn thận rồi! Ngày mai chính là thời điểm Lão đầu tử tiến vào Cấm khu Ma Hồn. Chỉ cần tiến vào Cấm khu Ma Hồn, hắn cũng đừng mơ tưởng còn sống đi ra. Tới ngày mai, mọi chuyện đều sẽ trần ai lạc định, ngươi mới là kẻ thắng lớn chân chính!
Ngữ khí kẻ thắng lớn kia cực kỳ vui vẻ, mỉm cười nói:
- Cẩn thận lái được thuyền vạn năm! Ta có thể có được như ngày hôm nay, cái dựa vào chính là cẩn thận!
Nói xong, hắn lắc mình rời đi. Phong Vô Kỵ khẽ cười nhạt, thấp giọng nói:
- Kẻ thắng lớn? Thật sự thú vị! Kẻ thắng lớn chân chính, chỉ có một mình ta! Đồ vật dưới lòng đất Kiếm Môn, chỉ có một mình ta có thể lấy được! Về phần Kiếm Môn, cứ giao cho cái lão bất tử Thần Tộc kia đi!
Vấn Tâm Điện Kiếm Môn, Lão đầu tử tiến vào trong điện, Phong Sấu Trúc đứng dậy đón chào. Hai người cùng nhau ngồi xuống, yên lặng đối diện lẫn nhau.
Trong Vấn Tâm Điện một mảnh trống rỗng, không có một vật, chỉ có ánh đèn chập chờn. Những kẻ phạm lỗi các đời trong Kiếm Môn đều sẽ ở chỗ này tĩnh tọa vấn tâm, hỏi một chút bản tâm chính mình có hỗ thẹn hay không.
Hai vị lão giả ngồi đối diện nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Lão đầu tử đột nhiên đứng dậy, quỳ về phía Phong Sấu Trúc, trịnh trọng bái ba bái. Phong Sấu Trúc thản nhiên ngồi đó, thừa nhận ba bái của hắn, mỉm cười nói:
- Đại huynh, nếu ta không nhận lễ bái của ngươi, ngươi khẳng định là sẽ không yên tâm, cho nên ta sẽ không trốn không tránh!
Lão đầu tử không ngừng dập đầu, nói:
- Ngươi theo lý nên nhận ba bái của ta! Không phải ta không yên tâm, mà là ta thay Kiếm Môn bái ngươi, thay Nhân Tộc Đại Hoang bái ngươi!
Sắc mặt Phong Sấu Trúc kịch biến, vội vàng xoay người, không ngừng lễ bái về phía hắn, gấp gáp nói:
- Không thể! Ta thay ngươi đi chết, ngươi bái ta, ta có thể thản nhiên tiếp nhận. Nhưng nếu ngươi thay Nhân Tộc Đại Hoang, thay Kiếm Môn bái ta, ta chịu không nổi! Ta cũng là Nhân Tộc, thay ngươi nhận lấy cái chết là chuyện đương nhiên, nhưng ta không đảm đương nổi lễ bái của Nhân Tộc và Kiếm Môn, hiện tại ta trả lại cho ngươi!
Nhân Đạo Chí Tôn
Thanh âm nghị luận kéo dài suốt mấy ngày trời cũng không thể bình ổn trở lại. Bởi vì dựa theo quy củ của Kiếm Môn, chỉ có thể là Luyện Khí Sĩ cường đại nhất mới có thể đảm nhiệm tân Môn chủ. Mà ba người Phong Vô Kỵ, Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà cùng một ngày tu thành Chân Linh, theo lý mà nói, hẳn là phải tổ chức một trận tỷ thí, để quyết định xem ai trong ba người bọn họ sẽ làm Môn chủ đời tiếp theo.
Nhưng không ngờ Lão Môn chủ lại chuyên quyền độc đoán, tự đề cử Phong Vô Kỵ lên làm tân Môn chủ, đã vi phạm quy củ của Kiếm Môn. Hơn nữa hắn càng ở trước mặt mọi người nổi giận, lệnh cho Phong Sấu Trúc bế môn sám hối, khiến cho người ta lo lắng bất an, mơ hồ cảm thấy Lão Môn chủ quả thật đã già lẩm cẩm.
Mà càng khiến cho người khác không hiểu chính là, Trưởng Lão Hội lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có Ngu Đại Trưởng lão không nóng không lạnh khuyên nhủ một câu. Trưởng Lão Hội Kiếm Môn có quyền lực rất lớn, thậm chí tại thời kỳ đặc thù có quyền bãi miễn, khiến cho mệnh lệnh của Môn chủ mất đi hiệu lực. Nhưng lần này Trưởng Lão Hội lại không có lên tiếng, phi thường cổ quái.
Đối với quyết định này của Môn chủ, hai người Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà đều không nói lời nào, tựa hồ là đã cam chịu kết quả này. Rất nhiều người đều cảm thấy không đáng thay cho bọn họ, nói Môn chủ đã già lẩm cẩm, thiên vị tộc nhân của mình. Bất quá, những lời này mọi người cũng chỉ là len lén nghị luận, không dám trắng trợn nói ra.
Trên Kim Đỉnh, Lão đầu tử chuyên tâm truyền thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí cho Phong Vô Kỵ, lại truyền thụ cho hắn cách vận dụng Thần kiếm như thế nào, làm sao giao cảm với Thần Linh và Kiếm Linh Kiếm Môn.
Sau khi truyền thụ Đại Tự Tại Kiếm Khí hoàn tất, Lão đầu tử run run rẩy rẩy đứng dậy, nhìn chằm chằm Phong Vô Kỵ trong chốc lát, thở dài một tiếng, hỏi:
- Vô Kỵ, ngươi… ngươi có gì muốn nói với ta không?
Phong Vô Kỵ cung kính nói:
- Đệ tử được thương mà sợ, lo lắng mình không thể đảm nhiệm được chức vị Môn chủ! Vẫn xin Môn chủ nghĩ lại, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Trong mắt Lão đầu tử lóe lên một tia thất vọng, nhẹ giọng hỏi:
- Còn gì nữa không?
Phong Vô Kỵ càng thêm kính cẩn, khom người nói:
- Đệ tử nguyện thay thế Môn chủ tiến vào Cấm khu Ma Hồn…
Lão đầu tử càng thêm thất vọng, mỉm cười nói:
- Ngươi thọ nguyên còn dài, không cần ngươi đi! Không cần nhắc lại chuyện này nữa!
Hắn lấy ra Trấn Ấn của Trấn Phong Đường, trịnh trọng giao cho Phong Vô Kỵ, nói:
- Đường chủ Trấn Phong Đường hiện tại ở bên ngoài chưa về, ngày mai ta lại phải tiến vào Cấm khu Ma Hồn. Khối Trấn Ấn này tạm thời giao cho ngươi chưởng quản, đợi sau khi Đường chủ Trấn Phong Đường trở về, ngươi giao Trấn Ấn lại cho hắn. Trấn Ấn này quan hệ trọng đại, cần mười vị Trưởng lão của Trưởng Lão Hội liên thủ mới có thể mở ra Trấn Ấn, một lần nữa tế luyện. Những người khác cho dù có lấy được Trấn Ấn, cũng không thể làm được gì, không thể tế khởi nó mở ra Trấn Phong Đường!
Sắc mặt Phong Vô Kỵ không đổi, nhận lấy Trấn Ấn, nói:
- Đệ tử nhất định sẽ giao cho Đường chủ Trấn Phong Đường!
Lão đầu tử liếc nhìn hắn một cái, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi rất không tệ! Rất không tệ… Giao Kiếm Môn cho ngươi, ta liền yên tâm! Vô Kỵ, ngày mai tới đưa tiễn ta đi…
Phong Vô Kỵ yên lặng gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cúi đầu nhìn xuống khối Trấn Ấn trong tay mình, bàn tay run nhẹ, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng:
- Trấn Ấn… Cuối cùng cũng tới tay! Rốt cuộc cũng tới tay! Hiện tại, đám người bốn Đại Tế ty Âm Tình Viên Khuyết và U Tuyền nhị lão của Trọng Lê Thần Tộc, Hoa Trân phu nhân của Ma Tộc cũng hẳn là ở bên ngoài Đại Hoang a? Trấn Ấn đã tới tay, đã có thể mở ra Trấn Phong Đường rồi!
Đột nhiên, một đạo thanh âm già nua từ sau lưng hắn vang lên, thấp giọng nói:
- Trấn Ấn chưa tế luyện, không thể mở ra Trấn Phong Đường. Bất quá, cũng may trong Trưởng Lão Hội không có bao nhiêu lực cản. Hơn nữa, hiện tại ngươi đã là Môn chủ, có thể mệnh lệnh cho bọn họ một lần nữa mở ra Trấn Ấn, tế luyện nó. Chỉ cần mở ra Trấn Phong Đường, sẽ có thể cứu phụ thân của ngươi ra. Bất quá, chúng ta nói rõ trước, sau khi cứu phụ thân của ngươi ra, chức vị Môn chủ chính là của ta!
Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:
- Ngươi yên tâm! Ta chỉ muốn cứu cha ta, cùng với đồ vật dưới lòng đất Kiếm Môn kia. Những thứ còn lại, ta cũng đều không muốn. Kiếm Môn là của ngươi, chức vị Môn chủ cũng là của ngươi, ta không tranh với ngươi. Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà cũng không tranh được với ngươi, Phong Sấu Trúc tự nhiên càng không tranh được với ngươi. Ngươi khổ tâm khổ lực kinh doanh lâu năm như vậy, cũng đã tới lúc thu hoạch trái cây rồi!
Đạo thanh âm già nua kia bật cười ha hả, đột nhiên nói:
- Lão đầu tử đã đi Vấn Tâm Điện, tốt nhất là nhìn kỹ hắn, không nên tại thời điểm này phát sinh sai lầm gì! Ta đi xem một chút!
Phong Vô Kỵ cười nói:
- Ngươi quá cẩn thận rồi! Ngày mai chính là thời điểm Lão đầu tử tiến vào Cấm khu Ma Hồn. Chỉ cần tiến vào Cấm khu Ma Hồn, hắn cũng đừng mơ tưởng còn sống đi ra. Tới ngày mai, mọi chuyện đều sẽ trần ai lạc định, ngươi mới là kẻ thắng lớn chân chính!
Ngữ khí kẻ thắng lớn kia cực kỳ vui vẻ, mỉm cười nói:
- Cẩn thận lái được thuyền vạn năm! Ta có thể có được như ngày hôm nay, cái dựa vào chính là cẩn thận!
Nói xong, hắn lắc mình rời đi. Phong Vô Kỵ khẽ cười nhạt, thấp giọng nói:
- Kẻ thắng lớn? Thật sự thú vị! Kẻ thắng lớn chân chính, chỉ có một mình ta! Đồ vật dưới lòng đất Kiếm Môn, chỉ có một mình ta có thể lấy được! Về phần Kiếm Môn, cứ giao cho cái lão bất tử Thần Tộc kia đi!
Vấn Tâm Điện Kiếm Môn, Lão đầu tử tiến vào trong điện, Phong Sấu Trúc đứng dậy đón chào. Hai người cùng nhau ngồi xuống, yên lặng đối diện lẫn nhau.
Trong Vấn Tâm Điện một mảnh trống rỗng, không có một vật, chỉ có ánh đèn chập chờn. Những kẻ phạm lỗi các đời trong Kiếm Môn đều sẽ ở chỗ này tĩnh tọa vấn tâm, hỏi một chút bản tâm chính mình có hỗ thẹn hay không.
Hai vị lão giả ngồi đối diện nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Lão đầu tử đột nhiên đứng dậy, quỳ về phía Phong Sấu Trúc, trịnh trọng bái ba bái. Phong Sấu Trúc thản nhiên ngồi đó, thừa nhận ba bái của hắn, mỉm cười nói:
- Đại huynh, nếu ta không nhận lễ bái của ngươi, ngươi khẳng định là sẽ không yên tâm, cho nên ta sẽ không trốn không tránh!
Lão đầu tử không ngừng dập đầu, nói:
- Ngươi theo lý nên nhận ba bái của ta! Không phải ta không yên tâm, mà là ta thay Kiếm Môn bái ngươi, thay Nhân Tộc Đại Hoang bái ngươi!
Sắc mặt Phong Sấu Trúc kịch biến, vội vàng xoay người, không ngừng lễ bái về phía hắn, gấp gáp nói:
- Không thể! Ta thay ngươi đi chết, ngươi bái ta, ta có thể thản nhiên tiếp nhận. Nhưng nếu ngươi thay Nhân Tộc Đại Hoang, thay Kiếm Môn bái ta, ta chịu không nổi! Ta cũng là Nhân Tộc, thay ngươi nhận lấy cái chết là chuyện đương nhiên, nhưng ta không đảm đương nổi lễ bái của Nhân Tộc và Kiếm Môn, hiện tại ta trả lại cho ngươi!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 311: Đời này không phụ bản tâm (1)
10.0/10 từ 15 lượt.