Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 255: Điên cuồng

Hai thiếu nữ xuất hiện trước Trấn Phong Đường, một người đứng, một người ngồi xe lăn, đều là thiếu nữ tươi tắn xinh đẹp. Một người ánh mắt dịu dàng tựa nước, một người ánh mắt trong sáng tựa ánh trăng.

Tiếng gọi “Nhạc ca ca” không phải do Khâu Cấm Nhi ánh mắt tựa trăng thu gọi, Khâu Cấm Nhi chỉ gọi hắn là sư huynh, sư ca, gọi “ca ca” là lão ma đầu “Thủy Thanh Nghiên”.

- Cấm Nhi sư muội, chân của muội không phải đã khỏi rồi sao?

Chung Nhạc tiến lại.

Xe lăn của Khâu Cấm Nhi tiến lại phía hắn, nàng cười:

- Đã có thể di chuyển được rồi, nhưng hôm trước muội và Thủy sư tỷ tỉ thí, không cẩn thận chân bị Thủy sư tỷ đánh gãy, giờ vẫn chưa lành nên phải ngồi xe lăn.

Chung Nhạc ánh mắt lóe tinh quang, nhìn sang “Thủy Thanh Nghiên”, sát cơ thu lại, mỉm cười:

- Thủy sư muội bản lĩnh thật giỏi, không biết sư muội có thể đánh gãy chân ta không?

“Thủy Thanh Nghiên” dịu dàng như nước, khẽ cười:

- Nếu có cơ hội thì người ta cũng rất muốn thử xem.

Nàng ta thấy ánh mắt của Chung Nhạc, trong lòng căng thẳng, lập tức cảm nhận được sát cơ của hắn.

Chung Nhạc cúi xuống nắn bóp kiểm tra xương cốt của Khâu Cấm Nhi, chỉ sợ “Thủy Thanh Nghiên” giở trò, đánh vỡ xương chân hoặc để lại ẩn họa gì.

Khâu Cấm Nhi đỏ mặt, nghĩ bụng:

- Lộc bà bà không ở bên, quả nhiên sư ca lại động tay động chân, nhân lúc người ta bất tiện sờ mó bừa bãi…

Nàng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên cảm nhận được tinh thần lực của Chung Nhạc tràn vào tìm kiếm phương vị xương cốt của nàng, kiểm tra vết thương và chỗ gãy rồi nối lại. Lúc này nàng mới biết đã hiểu nhầm hắn.

- Ta còn tưởng huynh ấy sờ mó bừa bãi, thì ra là kiểm tra cho ta. Cũng may ta không gạt tay huynh ấy ra, nếu không huynh ấy sẽ nghĩ ta nghĩ lung tung.

Khâu Cấm Nhi cảm thấy thật ấm áp, thấp giọng nói:

- Sư ca, không có gì đáng ngại đâu. Ta chỉ bị thương nhẹ, Thủy sư muội cũng bị thương.

“Thủy Thanh Nghiên” hai mắt rưng rưng, thê lương nói:


- Nhạc ca ca, người ta bị thương ở ngực, ngực bị Khâu sư tỷ đâm xuyên qua, suýt nữa tim bị Khâu sư tỷ móc ra rồi. Huynh cũng xoa giúp người ta đi!

- Tim suýt nữa đã bị móc? Cấm Nhi sư muội giờ đã tương đương với Thiên Tượng Lão Mẫu rồi sao? Ừm, chắc là môn chủ đã truyền thụ chân truyền Đại Tự Tại Kiếm Khí cho Cấm Nhi sư muội rồi.

Chung Nhạc hiểu ra, Đại Tự Tại Kiếm Khí là công pháp do môn chủ đời đầu tiên của Kiếm Môn truyền lại, bản thân đã là công pháp thần cấp, chỉ môn chủ mới tu hành được. Nhưng Khâu Cấm Nhi vì thân thể yếu ớt, được môn chủ từ lâu đã truyền cho Kiếm Bài, sau đó Chung Nhạc phát hiện sự ảo diệu trong Kiếm Bài, học được kiếm văn của Đại Tự Tại Kiếm Khí, truyền thụ lại cho Khâu Cấm Nhi.

Khi tới Hiếu Mang Thần Miếu, môn chủ lại truyền cho Khâu Cấm Nhi thần thông của Đại Tự Tại Kiếm Khí. Chung Nhạc đoán khoảng thời gian hắn đi môn chủ đã truyền thụ hết mọi sự ảo diệu của Đại Tự Tại Kiếm Khí cho Khâu Cấm Nhi nên nàng mới tiến bộ vượt bậc, ngang ngửa với Thiên Tượng Lão Mẫu.

- Nhạc ca ca không giúp người ta xoa sao?

“Thủy Thanh Nghiên” xoa xoa bộ ngực căng tròn của mình, ai oán nói.

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, nửa cười nửa không:

- Được thôi, chỉ cần ngươi dám để ta xoa thì ta có gì không thể?

Hắn tiến tới, “Thủy Thanh Nghiên” vội lùi sau, cười khanh khách:

- Nhạc ca ca, người ta sợ bị huynh lợi dụng ấy chứ. Nếu Huynh bóp nát ngực người ta thì trái tim ta sẽ thuộc về huynh mất.

Chung Nhạc đúng là rất muốn bóp nát lão ma đầu này, móc tim ra bóp nát bét luôn. Đáng tiếc lão ma đầu này lại không cho hắn cơ hội.

- Thiên Tượng Lão Mẫu vẫn ở Kiếm Môn, thần sứ cũng vẫn ở Kiếm Môn, cái chết của Lôi Hồng chỉ là một vở kịch, là con cờ để đánh lạc hướng chú ý. Đáng tiếc Lôi Hồng cho tới khi chết cũng không biết mình chỉ là quân cờ…

Chung Nhạc thầm nghĩ.

Khâu Cấm Nhi hỏi sao hắn lại ở đây, hai người lúc này mới biết Chung Nhạc đã tiếp nhận vị trí thay Nam Thiên Phương, trở thành Trấn Phong đường chủ. “Thủy Thanh Nghiên” thầm kêu không ổn, nàng ta vốn cũng nhăm nhe vị trí đường chủ này, không ngờ lại bị Chung Nhạc chiếm rồi.

- Thần sứ còn nói Nam Thiên Phương đã già, hắn chắc chắn có thể giúp ta trở thành Trấn Phong đường chủ. Giờ xem ra hắn vẫn không địch lại được môn chủ!

Ánh mắt nàng ta lay động, nghĩ bụng:

- Lão quỷ Kiếm Môn tại sao lại phái Chung Sơn thị tới đây? Lẽ nào hắn phát hiện ra rồi?

Nàng ta không khỏi thấp thỏm, Chung Nhạc là thân tín của môn chủ Kiếm Môn. Đó là sự thật không còn gì nghi ngờ. Môn chủ Kiếm Môn rất coi trọng hắn, truyền thụ cho hắn Đại Tự Tại Kiếm Khí, tuy không truyền thụ toàn bộ nhưng dù chỉ là kiếm văn thì cũng đã không tầm thường rồi!


Chung Sơn thị là một nửa đệ tử của lão quỷ Kiếm Môn, Khâu Cấm Nhi là đệ tử, giờ lão quỷ phái một nửa đệ tử của lão tới đây, chắc chắn là để coi chừng không cho ta động thủ!

Chung Nhạc liếc nhìn “Thủy Thanh Nghiên”, truyền âm:

- Thủy sư muội không đi, đúng là khiến ta ngạc nhiên.

“Thủy Thanh Nghiên” khẽ cười:

- Nhạc ca ca còn ở Kiếm Môn, người ta sao nỡ đi chứ?

Hai vị thiếu nam thiếu nữ này nhìn nhau trừng trừng, đều thầm mài răng, tìm cách giết đối phương. Khâu Cấm Nhi quan tâm hỏi tình hình Chung Nhạc trong nửa năm qua, Chung Nhạc tùy ý trả lời, trong đầu thì toàn hình ảnh làm thế nào xử được “Thủy Thanh Nghiên” mà thần không biết quỷ không hay.

“Thủy Thanh Nghiên” thì chỉ cười ở bên cạnh nghe, đột nhiên nói:

- Nhạc ca ca, trong Đông Hoang cũng có một Nhạc ca ca, gọi là Long Nhạc. Vị Long Nhạc này có thể đẩy huynh xuống một bậc, hắn đã giết mấy chục vị cường giả Linh Thể Cảnh yêu tộc đấy. Nhạc ca ca có tìm hắn tỉ thí chút không?

Chung Nhạc sắc mặt tối lại, người khác không biết Long Nhạc và Chung Nhạc là cùng một người, nhưng lão ma đầu này thì đã biết từ lâu rồi. Đây rõ ràng là đang uy hiếp hắn!

- Tên này cảnh cáo ta, nàng ta nắm giữ bí mật của ta, nếu không phục tùng thì nàng ta sẽ tuyên bố ra ngoài.

Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, “Thủy Thanh Nghiên” truyền âm:

- Chung Sơn thị, muốn ta không nói ra cũng được thôi. Mở Trấn Phong Điện cho ta lấy một món đồ. Sau khi lấy ta lập tức đi ngay, không trở lại. Tuyệt đối sẽ không trở lại Kiếm Môn, không trở lại Đại Hoang, cũng không giúp Hiếu Mang thần tộc đối phó các ngươi. Chỉ cần ngươi cho ta có được thứ thuộc về ta!

Chung Nhạc tim khẽ động, suýt nữa đã đồng ý, rồi nghĩ tới Thiên Tượng Lão Mẫu là ma thần của ma tộc, ma tộc trước nay vẫn luôn dẫn dụ thế nhân, lời của nàng ta lẽ nào lại tin được?

Hơn nữa, sau khi hắn cho thứ nàng ta cần thì chỉ khiến thực lực của ma đầu này mạnh hơn, còn hắn chẳng được lợi gì, chỉ có lời hứa suông thì lúc nào cũng có thể lật mặt.

- Ta suýt nữa đã tin ngươi.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, truyền âm:

- Được thôi, sư muội, ngươi muốn lấy lại nhục thân đúng không? Lát nữa theo ta vào Trấn Phong Điện là được.

“Thủy Thanh Nghiên” ánh mắt nhấp nháy, thấy ánh mắt hắn có hàn quang lóe qua, căng thẳng nghĩ:

- Hắn muốn giết ta ở Trấn Phong Điện!


- Ngươi giúp ta lấy nhục thân trong Trấn Phong Điện rồi đưa ta.

Nàng ta truyền âm.

- Bị phát giác rồi.

Chung Nhạc thở dài, mặc kệ “Thủy Thanh Nghiên”, đẩy xe lăn của Khâu Cấm Nhi ra ngoài, nghĩ:

- Giờ không có Lộc bà bà, đây cũng là cơ hội tốt để ở riêng với Cấm Nhi sư muội, hơn nữa chân sư muội không tiện…

Hắn và Khâu Cấm Nhi nửa năm không gặp, thiếu niên thiếu nữ trong lòng sốt ruột, đều áp chế một luồng kích tình trong ngực, không vượt qua, chỉ dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ.

- Oa, phong cảnh ở đây thật đẹp, sao trước kia ta không nhận ra nhỉ?

Sau lưng Chung Nhạc, “Thủy Thanh Nghiên” kinh thán, làm ra vẻ ngắm cảnh.

Chung Nhạc quay lại trừng mắt, “Thủy Thanh Nghiên” làm như không thấy, cứ đi theo không rời.

Chung Nhạc bị nàng ta làm cho hết cả hứng, cùng Khâu Cấm Nhi trở về Trấn Phong Đường. Chung Nhạc lấy trấn ấn ra cười nói:

- Sư muội, phong ấn bên ngoài đều là giả, mọi thứ trấn áp ở đây đều đã chết, nơi trấn phong thật sự của Trấn Phong Đường là ở đây. Giờ muội là phó đường chủ Trấn Phong Đường, lẽ nào lại không được thấy Trấn Phong Điện thật sự? Ta mở Trấn Phong Điện, đưa muội vào xem một chút, tiện thể dọn dẹp tử điện.

- Trấn Phong Điện thật sự?

Khâu Cấm Nhi tò mò:

- Trấn Phong Đường lại có thật giả sao? Sư ca, tử điện là gì?

- Yêu ma quỷ quái bị trấn áp chết thì đó là tử điện, cần phải dọn dẹp để trấn áp ma đầu khác.

Chung Nhạc nhìn sang “Thủy Thanh Nghiên” nửa cười nửa không:

- Thủy sư muội, muội cũng là phó đường chủ, có tư cách vào xem Trấn Phong Điện thật sự, có hứng thú không?

- Ta làm hỏng chuyện tốt của hắn, tên này thẹn quá hóa giận, một lòng muốn giết ta ở Trấn Phong Điện.


“Thủy Thanh Nghiên” hoảng hốt, cũng biết cầm trấn ấn, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để vào Trấn Phong Điện, cho dù Chung Nhạc muốn giết thì cũng phải liều mà vào!

- Chỉ cần cảm ứng được nhục thân, để nhục thân phá vỡ phong ấn, mười hắn thì ta cũng bóp chết được!

“Thủy Thanh Nghiên” nghiến răng, cười:

- Đương nhiên là muốn, mời Nhạc ca ca dẫn đường.

Chung Nhạc mỉm cười, tế trấn ấn ra, tứ dị thú bay ra, mở vách núi, cánh cửa hiện ra, đưa hai thiếu nữ vào trong Trấn Phong Điện, thầm nghĩ:

- Cho dù không giết được lão ma đầu này thì cũng phải phong ấn trấn áp lại, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được! Lát nữa tới mấy tòa tử điện lấy bảo vật, cho lão ma đầu này dò đường, sau đó sẽ nhốt lại!

Sát niệm trong đầu hắn bùng cháy, trong nguyên thần bí cảnh, Bằng Vũ Kim Kiếm đang nôn nóng xuất động, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Ba người đi vào Trấn Phong Điện, Chung Nhạc cười càng tươi, đẩy xe lăn của Khâu Cấm Nhi đi trên sợi xích sắt không lổ vào sâu trong Trấn Phong Điện, giới thiệu cho Khâu Cấm Nhi từng tòa cung điện trấn áp những thứ hung thần ác sát gì.

Rầm!

Đột nhiên một tòa cung điện rung chuyển dữ dội, dường như thứ trong đó muốn húc vỡ cung điện, phá vỡ phong ấn!

Chung Nhạc vội nhìn sang, lòng hơi chấn kinh, tòa đó là nơi của Phong Hiếu Trung..

- Ba tiểu bối người kia, ta thấy các ngươi rồi!

Tòa cung điện rung lắc dữ dội, tiếng động càng ngày càng lớn, chỉ nghe giọng nói nặng nề đầy ma tính vọng ra. Trên bức tường sắt của cung điện xuất hiện một gương mặt méo mó điên cuồng, mắt đảo loạn, nhìn ba người Chung Nhạc:

- Thả ta ra ta sẽ cho các ngươi tuyệt học vô thượng. Tuyệt học ta sáng tạo, có sự ảo diệu của thần linh. Chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta sẽ truyền cho các ngươi bí mật bất tử của thần linh!

Chung Nhạc trầm giọng:

- Mặc kệ hắn, chúng ta đi!

- Ha ha, các ngươi không chú ý đúng không?

Gương mặt trên bức tường kia cười điên cuồng:

- Các ngươi không chú ý tới quầng sáng thứ sáu trong nguyên thần đúng không? Đó là sáu đạo luân hồi, trong mỗi linh hồn đều có sáu đạo luân hồi… Thả ta ra, ta sẽ cho ngươi biết bí mật để mở chúng…

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 255: Điên cuồng
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...