Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 206: Tiếng dữ truyền xa

- Làm ấm giường thì có ai không biết chứ?

Mấy thiếu nữ Long Xuân Nhi tỉnh lại, nhớ ra nữ tử hái sen này dùng Mị Mị Yêu Âm khiến tỷ muội họ thất điên bát đảo thì bừng bừng lửa giận:

- Nữ hài tử đều biết làm ấm giường, có gì mà đáng để thỉnh giáo?

- Trước khi lão gia ngủ, bọn ta làm nha đầu đều cởi bỏ y phục nằm trong chăn lão gia, dùng thân nhiệt làm ấm giường, như vậy lão gia ngủ mới không bị lạnh.

- Đúng thế, đúng thế. Thắp nhang thơm, đốt lò sưởi, phòng ngủ rất ấm áp, tràn đầy xuân sắc.

...

Thanh Hà sững người, bị mấy thiếu nữ kia nói cho nghẹn lời, lập tức quay lại phẫn nộ nhìn Chung Nhạc, thầm nghĩ:

- Đồ long tộc dâm dật! Ai cũng nói long tộc vốn dâm dật nhất, quả nhiên là vậy!

Chung Nhạc có chút bối rối, rồi thần sắc trở lại bình thường. Trong yêu tộc địa vị của hắn không phải tầm thường, nhưng cũng không cảm thấy “làm ấm giường” thì có gì giỏi giang. Dù sao hắn từng ở Hãm Không Thánh Thành một thời gian, động phủ của hắn là Phong Ba Phủ còn nuôi một số nữ yêu tinh đẹp như hoa, bình thường việc tắm rửa của hắn đều do những nữ yêu tinh này cởi y phục, đều ở trần nhìn nhau cả rồi.

So ra thì việc làm ấm giường là chuyện nhỏ.

Đương nhiên Long Xuân Nhi bọn họ cũng từng làm ấm giường, chỉ là Chung Nhạc ở chỗ của Ưng Chuẩn Lĩnh lão gia không lâu, họ cũng chỉ từng làm có vài lần.

Khi đó Chung Nhạc chỉ thấy giường ấm, còn vương lại nhiệt độ và hương thơm của thiếu nữ, nhưng hắn không nghĩ gì nhiều.

- Nếu Thanh Hà tỷ tỷ muốn thỉnh giáo việc làm ấm giường thì bất cứ ai trong số họ cũng làm tốt hơn ngươi.

Chung Nhạc đầy thiện ý nói:

- Nếu tỷ tỷ không còn bản lĩnh gì khác thì có thể lựa chọn cách chết khá an ổn. Ta có thể giữ cho Thanh Hà tỷ tỷ toàn thây.

Thanh Hà rùng mình, giờ thực lực của Chung Nhạc quá mạnh. Những luyện khí sĩ yêu tộc vừa rồi tới bao vây Chung Nhạc phần lớn đều có thực lực hơn xa Thanh Hà. Nhưng vừa ra mặt đã chết sạch, chắc chắn nàng không phải đối thủ của Chung Nhạc!

Nếu bỏ chạy e là cũng không được. Chung Nhạc từ khi là Thoát Thai Cảnh đã giết được Đằng Vương, rõ ràng đã nghiên cứu về luyện khí sĩ của nhánh Thuật Thiên Thu, e là Thanh Hà khó lòng thoát được.

Lần trước nàng thoát được là vì cảnh giới tu vi cao hơn Chung Nhạc một bậc. Nhưng giờ Chung Nhạc đã mở hết Ngũ Luân, cảnh giới tu vi hơn nàng, muốn chạy thoát gần như là không thể.

- Long ca ca, có kết cục là không phải chết không?


Thanh Hà lập tức đổi giọng, cũng không tự xưng tỷ tỷ nữa, vẻ đầy đáng thương nói.

Chung Nhạc nghĩ một chút:

- Ngươi có ăn thịt người không?

Thanh Hà vội nói:

- Ta là sen nước thành tinh, ăn chay.

Chung Nhạc tim khẽ động, cười:

- Vậy phiền tỷ tỷ làm nha đầu bên cạnh ta. Lãnh địa của ta còn phải mở rộng, đang thiếu tướng giỏi, Thanh Hà tỷ tỷ ở bên cạnh giúp ta quản lý lãnh địa.

- Làm nha đầu nghe sai bảo?

Sắc mặt Thanh Hà không tốt lắm:

- Tốt xấu gì ta cũng là luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh, mà chỉ làm nha đầu?

- Ngươi muốn làm phu nhân?

Chung Nhạc tò mò.

Thanh Hà mặt đầy hắc tuyến:

- Ngươi bắt ta, lẽ nào không sợ sư tôn Thuật Thiên Thu của ta tìm ngươi? Còn nữa, ta cũng có sư huynh sư tỷ, vì thể diện sư môn, lẽ nào lại cho phép ngươi bắt làm nha đầu?

Chung Nhạc nghiêng đầu:

- Nếu Thuật Thiên Thu và sư huynh sư tỷ của ngươi lợi hại như vậy thì ta chỉ còn cách tiễn ngươi về với tổ tiên vậy.

Thanh Hà giật thót, vội nói:

- Ta tự nguyên làm nha đầu cho ngươi, tuyệt đối đừng hạ sát thủ!



- Vậy mời Thanh Hà tỷ tỷ thu rễ của mình về. Chúng ta tới Hãm Không Thánh Thành. Đúng rồi, thực lực của Thuật Thiên Thu so với Cô Hồng Tử thì sao?

Hoa sen trên mặt hồ soạt soạt cụp cánh lại, lá sen cuộn lại chìm xuống nước. Con thuyền nhỏ lập tức xuất hiện vô số rễ cây, chui vào đáy thuyền, xuyên qua đáy thuyền chui vào hai chân Thanh Hà.

Thanh Hà thu hết rễ về, nghĩ một chút nói:

- Thực lực của họ tương đương. Thực lực của sư tôn ta gần với cự phách, trấn thủ Huyền Quan, còn Cô Hồng Tử tuy còn trẻ nhưng có thể trấn thủ Cô Hà Thành, thực lực cũng không phải tầm thường. Đều là cự đầu cả.

Chung Nhạc yên tâm, cười:

- Thực lực Cô Hồng Tử mạnh như vậy, có hắn thì Thuật Thiên Thu cũng không dám làm bừa. Còn những sư huynh sư tỷ kia của ngươi, nếu bắt được thì làm nha đầu sai bảo, không bắt được thì giết.

Thanh Hà hừ lạnh:

- Sư huynh sư tỷ của ta đều là Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh, giết ngươi như giết một con gà. Ngươi giờ tới Hãm Không Thánh Thành? Không giấu ngươi, việc ngươi xuất quan, cả địa điểm ngươi xuất hiện đều là tin từ Hãm Không Thánh Thành truyền đi. Nếu ta không có tin tức thì cũng không chờ ngươi ở đây. Hãm Không Thánh Thành đối với ngươi mà nói là vô cùng nguy hiểm, trên đường không biết có bao nhiêu cường giả muốn giết ngươi!

Chung Nhạc thản nhiên:

- Nhưng tới Hãm Không Thánh Thành thì an toàn. Dù sao ta cũng là quan môn đệ tử của Thánh Thành Chủ, trong thành có kẻ nào dám động tới ta?

Thanh Hà không kìm được nói:

- Long Nhạc, ngươi vẫn chưa hiểu à? Muốn giết ngươi nhất không phải là các đại thế lực yêu tộc khác. Ai có thể biết rõ động tĩnh của ngươi chứ? Đương nhiên là Thánh Thành Chủ Sư Bất Dịch rồi! Sư Bất Dịch muốn giết ngươi, mà ngươi lại cố chạy về Hãm Không Thánh Thành, thế không phải tự chui đầu chỗ chết à?

Chung Nhạc cười ha hả:

- Sư Bất Dịch vẫn rất bỉ ổi, không đích thân hạ thủ với ta. Trong thánh thành hắn lại càng phải bảo vệ sự an nguy cho ta, nếu không, trước mắt hắn mà ta lại bị các thế lực khác giết thì thể diện của hắn để đi đâu?

Long Đông Nhi vội nói:

- Hà tỷ tỷ yên tâm, lão gia chúng ta trước giờ luôn rất cường hãn. Ngài nói được là được. Những nha đầu như chúng ta không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần một lòng nghe lời lão gia là được rồi. Lão gia bảo làm gì chúng ta làm cái đó.

- Lão gia chúng ta...

Thanh Hà dở khóc dở cười, thầm nghĩ:



Nàng nhìn lén về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc ngồi trên thuyền, lấy ra một miếng kim tinh luyện chế một món hồn binh giống cây đèn.

- Hắn đang luyện chế hồn binh gì vậy?

Thanh Hà không hiểu, đột nhiên biến sắc:

- Lẽ nào là hồn đăng? Lần này toi rồi! Không đúng, không đúng, sao hắn lại biết luyện chế hồn đăng được? Hồn binh như hồn đăng liên quan tới linh hồn, không gian, sinh tử, rất nhiều thứ huyền diệu, khó luyện chế nhất. Đều chỉ những cự đầu trưởng lão mới luyện được. Hắn không thể nào luyện chế được một cây hồn đăng thật sự. Chắc chắn là một món hồn binh phổ thông...

Một lúc sau Chung Nhạc luyện chế xong cây đèn, bấc đèn không có ánh lửa. Hắn cười:

- Thanh Hà, ta giúp ngươi luyện chế hồn đăng. Dù ngươi đi đâu thì ta cũng biết được chính xác, mau dùng nguyên thần của ngươi ôn dưỡng nó kẻo mất.

Thanh Hà liều mình tế luyện cây đèn, trong lòng vô cùng bất an, nghĩ bụng:

- Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn mới chỉ là Khai Luân Cảnh, chắc chắn không luyện chế được hồn đăng. Đây chỉ là cây đèn bình thường...

Phụt!

Hồn đăng thắp sáng, Thanh Hà sững người, khóc không ra nước mắt. Cây đèn này vẫn sáng, ngọn lửa u ám, quả nhiên là một cây hồn đăng thật sự!

Nắm giữ hồn đăng là biết được phương vị của nàng, biết nàng sống hay chết, bất luận chạy đi đâu cũng không qua mắt được Chung Nhạc!

- Sáng rồi, không ngờ ta lần đầu tiên luyện chế hồn đăng đã thành công rồi!

Chung Nhạc hân hoan.

Thanh Hà mặt đen lại, tên này lại còn là lần đầu tiên luyện chế hồn đăng mà đã thành công. Phải biết rằng, cho dù là trưởng lão cự đầu thì cũng chưa chắc thành công ngay từ lần đầu tiên!

Lẽ trời thật không công bằng!

- Luyện chế hồn đăng đã là gì, Thiên Ma Chủng Hồn Thuật mới là cao thâm.

Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa nói:

- Nhạc tiểu tử, Thiên Ma Chủng Hồn Thuật của ma tộc là trồng chủng tử trong linh hồn. Không những nắm giữ nhất cử nhất động của người bị trồng chủng tử, mà còn điều khiển được tâm tư của hắn. Quan trọng nhất là, nếu ngươi muốn hắn chết, chỉ cần tâm niệm di động là đối phương sẽ chết, cao minh hơn hồn đăng trăm lần! Đáng tiếc đây là công pháp của ma tộc, ta chưa từng thi triển, nếu không đã truyền thụ cho ngươi rồi, để ngươi điều khiến con bò cái yêu tộc này.



- Thiên Ma Chủng Hồn Thuật? Thần thông của ma tộc quả nhiên quỷ dị âm hiểm. Nhưng loại thần thông này dùng khống chế người khác rất hiệu quả!

Chung Nhạc nghĩ ngợi một lúc:

- Chỉ là có chút quá tổn hại âm đức. Nếu bị khống chế linh hồn, linh hồn có thể chết bất cứ lúc nào, khiến người ta sinh sợ hãi, tâm cảnh sụp đổ, tu vi cả đời đều khó lòng tiến bộ, không phù hợp bồi dưỡng nhân tài. Mà hồn đăng thì ôn hòa hơn, tuy có tác dụng giám sát nhưng cũng là đảm bảo cho đệ tử xuất hành, có thể biết sự an nguy của đệ tử.

Thanh Hà dù sao cũng là luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh, pháp lực hùng hồn, giỏi điều khiển nước. Thuyền bay lên không, dưới thuyền xuất hiện một dòng sông lớn, không ngừng chảy về phía trước đưa thuyền về hướng Hãm Không Thánh Thành, nhanh hơn mấy người Chung Nhạc đi nhiều lần.

- Các hồn binh đi đường như thuyền hay mây vẫn rất cần phải luyện chế. Chỉ đáng tiếc ta không hiểu lắm. Nếu không, luyện một con thuyền cũng tiện đi cùng người khác.

Chung Nhạc nghĩ bụng.

Thanh Hà sắc mặt căng thẳng:

- Có luyện khí sĩ mai phục phía trước...

Vừa dứt lời thì thấy giữa các ngọn núi phí trước, vô số giao long hung ác lao ra. Tiếng chiến đấu vọng lại, rất đông thân ảnh xuất hiện, tế các loại nguyên thần hồn binh, bí cảnh mở ra, xuất hiện quầng sáng chiến đấu với giao long.

Trên không trung, con thuyền nhàn nhã đi qua, Thanh Hà quay lại nhìn, không lâu sau thì thấy các đạo long khí bay tới, các luyện khí sĩ yêu tộc mai phục trong núi đều đã không còn động tĩnh, chắc đã bị giao long giết sạch sẽ.

- Thủ đoạn của tên này càng ngày càng cao, còn chưa dùng tới Yêu Thần Minh Vương Quyết mạnh nhất của hắn mà đã là vô địch Khai Luân Cảnh... Không đúng, hắn không phải vô địch Khai Luân Cảnh, trong số các Khai Luân Cảnh yêu tộc ta cũng có không ít thiên tài, không biết có sánh được với hắn không.

Thanh Hà nghĩ tới đây, dò hỏi:

- Nhạc... lão gia, Chung Sơn thị của nhân tộc cũng là bá chủ Khai Luân Cảnh, nghe nói hắn vô cùng hung hãn, ngươi và hắn ai mạnh hơn?

Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, long khí nhập thể, thản nhiên nói:

- Chung Sơn thị là cái gì? Lúc nào cũng so sánh hắn với ta. Hề hề, ta sớm muộn gì cũng gặp tên Chung Sơn thị này xem hắn có bản lĩnh gì.

Mấy người Long Hạ Nhi cũng tò mò:

- Hà tỷ tỷ, Chung Sơn thị rất lợi hại à? Nhân tộc ta cũng có thể cường đại được như lão gia sao?

Thanh Hà nghiêm túc:

- Đâu chỉ có vậy. Tên Chung Sơn thị này ta chưa từng gặp nhưng nghe tin đồn về hắn rồi. Nghe nói hắn cao tám trượng, bề ngang tám trượng, tám chân tám tay tám đầu, há mồm là ăn được một thần tộc! Khi hắn giết ra Tay Hoang, đi tới đâu ăn tới đó, xương cường giả thần tộc để lại trên đường đã trải thành cả con đường xương trắng rồi. Đông Hoang đều đồn vậy cả!

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 206: Tiếng dữ truyền xa
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...