Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1925: Kiếp nạn Thiên Ngục (1)
Nụ cười trên mặt Phong Vô Kỵ nhất thời cứng đờ. Phong Hiếu Trung vậy mà bỏ vào trong Thức hải đệ đệ chính mình mấy trăm đạo thần thông?
Trong lòng hắn không khỏi sinh ra tâm lý đố kỵ:
- Trước giờ cha chưa từng đối xử với ta tốt như vậy!
Ngay sau đó hắn liền rợn cả tóc gáy:
- Đây rốt cuộc là ý nghĩ của chính ta, hay là ý nghĩ mà Đại não Thiên ý đã kín đáo đưa cho ta?
Trong lòng hắn sinh ra sự sợ hãi, bởi vì chính mình quả thật đã cảm giác được lòng ganh tỵ. Hắn căn bản không biết đây là ý nghĩ của chính mình, hay là ý tưởng của Đại não Thiên ý.
Phong Hiếu Trung đã là tồn tại vô cùng lợi hại. Hắn biết được trận chiến của Phong Hiếu Trung tại biên thành, vừa nổi giận đã chém chết ức vạn Thần Ma, Huyết Tế luôn hai tôn Đế cùng với Dực Thiên Công.
Thần thông của hắn, tuyệt không phải chính mình có thể ngăn cản được, huống chi là mấy trăm đạo thần thông?
- Kỳ quái! Chưa từng có kẻ nào nói cho ta biết kẻ tàn sát đại quân Thiên Đình tại biên thành chính là phụ thân, sao ta lại biết được chuyện này?
Hai mắt Phong Vô Kỵ trợn trừng, trong lòng đột nhiên dâng lên sợ hãi, triệt triệt để để cảm giác được sợ hãi. Ý thức của hắn đã bắt đầu dung hợp với Đại não Thiên ý rồi.
Về phần vì sao Phong Hiếu Trung trở nên lợi hại như vậy, vậy mà có thể giết chết Kim Thiên Đế và Bạch Nha Thần Đế, hắn lại không rảnh suy nghĩ.
- Ca ca, ngươi làm sao vậy?
Phong Hoài Ngọc nghi hoặc hỏi.
Phong Vô Kỵ miễn cưỡng cười khẽ một tiếng, cúi người xuống, tinh tế quan sát Phong Hoài Ngọc. Hắn dù sao cũng là Tạo Vật Chủ, mà Phong Hoài Ngọc chỉ mới là Luyện Khí Sĩ Thông Thần Cảnh, vóc dáng hai người chênh lệch không nhỏ. Tạo Vật Chủ ở trước mặt Thần Minh cũng đều lộ ra cực kỳ vĩ ngạn, càng huống chi Phong Hoài Ngọc vẫn chưa phải là Thần Minh.
- Bộ dạng ngươi và ta thật giống nhau a! Chúng ta giống nhau như huynh đệ một mẹ thân sinh vậy!
Phong Vô Kỵ quan sát khuôn mặt hắn, nhìn thấy bóng dáng thời niên thiếu của chính mình, mỉm cười nói:
- Thừa dịp hiện tại ta còn thanh tỉnh, ta nói cho ngươi biết một sự tình! Ngươi không nên tin tưởng bất luận kẻ nào, kể cả ta… Ngươi lần đầu tiên tới Thiên Đình, có rất nhiều địa phương còn chưa từng đi qua! Để ta dẫn ngươi đi một địa phương tốt!
Hắn thay đổi chủ đề quá nhanh, khiến cho Phong Hoài Ngọc nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, không biết vị huynh trưởng này của chính mình đã làm sao vậy.
- Ca ca, chúng ta đi đâu vậy?
Phong Hoài Ngọc đi theo hắn. Chỉ thấy phương hướng bọn họ đi càng lúc càng chếch, cách trung tâm Thiên Đình càng lúc càng xa, không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Ha hả… là một địa phương tốt! Địa phương mà ta chưa bao giờ dẫn người đi qua!
Phong Vô Kỵ nở nụ cười thần bí. Trong lòng Phong Hoài Ngọc càng thêm hiếu kỳ, nhưng cũng có chút bất an. Phong Vô Kỵ mang tới cho hắn một loại cảm giác không đúng lắm. Hắn nghi hoặc hỏi:
- Ca ca, ngươi vừa mới nói không nên tin tưởng bất luận kẻ nào, hiện tại ta có nên tin tưởng ngươi không?
- Ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi cứ nói đi?
Hai người đi càng lúc càng xa. Qua không bao lâu, phía trước xuất hiện một dòng Thiên Hà hạo hạo đãng đãng, từ trên chảy xuống, chảy qua Thiên Đình. Nơi này là một tòa Ngọc đài, thần thánh phi phàm, có Thần tướng trấn thủ. Thiên Hà bát ngát chính là khởi nguyên từ nơi này, cực kỳ đồ sộ.
Hai người đang muốn đi vòng qua Thiên Hà, đột nhiên Thiên Hà chợt dậy sóng, chỉ thấy một con Cự quy từ trong dòng sông chậm rãi nổi lên, vươn ra cái đầu thật lớn. Ánh mắt Cự quy chuyển động, rơi xuống trên người hai người đang từ bên cạnh đi qua, không khỏi khẽ kinh dị một tiếng, ngữ khí vang vọng nói:
- Tiểu hài tử dừng chân, ta từ trên người của ngươi đã nhìn thấy bóng dáng đạo pháp của một tiểu hữu. Ngươi là…
- Tương Vương, chuyện không liên quan gì tới ngươi!
Phong Vô Kỵ đột nhiên quát lớn một tiếng.
Con Cự quy này chính là Tương Vương, nghe hắn nói vậy, ánh mắt xanh âm u lập tức nhìn về phía Phong Vô Kỵ, nhất thời không khỏi kinh hãi, vội vàng lặn xuống nước, biến mất không thấy đâu nữa.
- Trong đầu cái tên kia có Đại não Thiên ý, chẳng lẽ hắn chính là Thiên? Đúng rồi! Sao ta lại sợ hắn chứ? Cho dù là chân thân của Thiên tới đây, ta cũng không có gì phải sợ hắn!
Tương Vương lặn vào trong Thiên Hà, lúc này mới phát giác chính mình có chút biệt khuất, cái đầu một lần nữa vươn lên mặt sông, chỉ thấy Phong Vô Kỵ và gã thiếu niên kia đã sớm đi xa.
- Phương hướng của bọn họ, giống như là Bích Lạc Cung…
Tương Vương nghi hoặc lẩm bẩm, lắc lắc đầu, lại chui vào trong nước, lẩm bẩm:
- Chuyện không liên quan gì tới ta!
Hai huynh đệ Phong Vô Kỵ đi tới bên ngoài Bích Lạc Cung. Phong Hoài Ngọc nhìn lên tòa cung điện kia, chỉ thấy nơi này khí tượng phi phàm, không khỏi tán thán. Lại nhìn xuống dưới, chỉ thấy là một đạo vực sâu lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.
Cảnh sắc Bích Lạc Cung tráng lệ, mà vực sâu này lại tràn ngập tà ác, hình thành nên hai cái thái cực trái ngược.
- Nơi này là Thiên Ngục và Bích Lạc Cung sao?
Phong Hoài Ngọc quan sát một hồi, mỉm cười nói:
- Sư tôn từng nói với ta, cả hai địa phương này hắn đều đã đi qua, đều vô cùng hung hiểm. Ca ca, chúng ta đây là đi nơi nào vậy?
Phong Vô Kỵ nhìn về phía Bích Lạc Cung, ánh mắt chớp động, mỉm cười nói:
- Hiện tại sư tôn ngươi đang ở trong Bích Lạc Cung, nếu chúng ta đi Bích Lạc Cung khẳng định là quấy rầy bọn họ, ngược lại không đẹp. Thiên Ngục tự nhiên cũng không đi được, chúng ta đi xuống phía dưới Thiên Ngục a!
Ánh mắt Phong Hoài Ngọc sáng lên, vỗ tay cười lớn, nói:
- Phía dưới chính là mảnh vỡ Thiên Đình của Thời đại Viễn Cổ a? Sư tôn nói hắn cũng từng đi qua nơi đó. Cha cũng nói hắn đã từng đi qua nơi đó, nơi đó còn có Thiên Hoàng Đế Đạo nữa!
Trong mắt Phong Vô Kỵ lóe lên tinh quang bất định, tán thưởng:
- Nhị đệ niên kỷ tuy nhỏ, nhưng kiến thức cũng không kém a! Nếu là địa phương mà phụ thân và sư tôn ngươi đều đã đi qua, vậy chúng ta nhất định phải đi dạo một vòng a!
Hai người một đường bay xuống dưới. Dọc theo đường đi, Hoang Lôi không ngừng đánh xuống, còn có từng con từng con Lôi thú thật lớn không ngừng tới lui tuần tra. Thời điểm tiến vào sâu bên trong, Phong Hoài Ngọc đột nhiên dừng lại, nói:
- Ca ca, ngươi hộ pháp giúp ta, ta hấp thu Hoang Lôi tu luyện! Lôi đình nơi này cực kỳ nóng bỏng, chính là thích hợp để thối luyện nhục thân và Nguyên thần nhất, luyện thành Thuần Dương và Tiên Thiên!
Phong Vô Kỵ dừng lại, ánh mắt chớp động, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu ta thống hạ sát thủ ở nơi này, hắn khẳng định sẽ không thể chạy thoát. Bất quá, trong Thức hải của hắn cất giấu thần thông của cha ta, đám thần thông kia bạo phát, sẽ bị Chung Sơn thị tại Bích Lạc Cung cảm nhận được. Nơi này không thích hợp động thủ…
Phong Hoài Ngọc dừng lại nơi này tiến hành thối luyện thân thể, hấp dẫn Hoang Lôi nhập thể, lại thôi động Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh, thối luyện thể phách nhục thân và Nguyên thần, thực lực đề thăng nhanh chóng.
Hắn sớm đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, mặc dù hiện tại vẫn còn là Luyện Khí Sĩ Thông Thần Cảnh, nhưng bảy đạo quang luân xoay tròn, ngay cả đám Hoang Lôi kia cũng không thể làm gì được hắn chút nào.
Trôi qua mười mấy ngày, Phong Hoài Ngọc luyện nhục thân tới mức gần như thân thể Tiên Thiên, lúc này mới vừa lòng thỏa ý.
Hai người tiếp tục tiến lên, lại qua thêm mấy ngày, lúc này mới đi tới mảnh Đại lục Viễn Cổ phía dưới Thiên Ngục kia. Mảnh Đại lục này là mảnh vỡ Thiên Đình của Thời đại Hỏa Kỷ. Trước đây Chung Nhạc cũng đã từng tới nơi này, đã bị đám thủ vệ Thiên Ngục vây công ở nơi này, phải nhờ đám Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ mới có thể giết chết đám thủ vệ kia.
Bất quá, đám Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ đã bị Chung Nhạc mang đi, mà đại đạo lạc ấn các đời Thiên Hoàng của Thời đại Hỏa Kỷ còn sót lại trong mảnh vỡ Thiên Đình Hỏa Kỷ cũng đã bị Chung Nhạc thu mất.
Phong Vô Kỵ lựa chọn hạ thủ ở nơi này, có thể nói là vô cùng ổn thỏa.
Thiên Ngục, Phong Hoài Ngọc khẳng định là không chịu đi, mà nơi này chính là địa phương khiến cho Phong Hoài Ngọc yên tâm. Hắn sùng bái Phong Hiếu Trung và Chung Nhạc vô cùng, nhất định sẽ tuyển chọn tới nơi này du lịch.
- Thật lớn! Thật nhọn!
Phong Hoài Ngọc ngẩng đầu lên quan sát Thiên Ngục, không khỏi kinh ngạc tán thán. Bọn họ đã bay rất nhiều ngày, lúc này mới đi tới phiến Đại lục phía dưới Thiên Ngục, có thể tưởng tượng Thiên Ngục to lớn tới mức nào.
Nhân Đạo Chí Tôn
Trong lòng hắn không khỏi sinh ra tâm lý đố kỵ:
- Trước giờ cha chưa từng đối xử với ta tốt như vậy!
Ngay sau đó hắn liền rợn cả tóc gáy:
- Đây rốt cuộc là ý nghĩ của chính ta, hay là ý nghĩ mà Đại não Thiên ý đã kín đáo đưa cho ta?
Trong lòng hắn sinh ra sự sợ hãi, bởi vì chính mình quả thật đã cảm giác được lòng ganh tỵ. Hắn căn bản không biết đây là ý nghĩ của chính mình, hay là ý tưởng của Đại não Thiên ý.
Phong Hiếu Trung đã là tồn tại vô cùng lợi hại. Hắn biết được trận chiến của Phong Hiếu Trung tại biên thành, vừa nổi giận đã chém chết ức vạn Thần Ma, Huyết Tế luôn hai tôn Đế cùng với Dực Thiên Công.
Thần thông của hắn, tuyệt không phải chính mình có thể ngăn cản được, huống chi là mấy trăm đạo thần thông?
- Kỳ quái! Chưa từng có kẻ nào nói cho ta biết kẻ tàn sát đại quân Thiên Đình tại biên thành chính là phụ thân, sao ta lại biết được chuyện này?
Hai mắt Phong Vô Kỵ trợn trừng, trong lòng đột nhiên dâng lên sợ hãi, triệt triệt để để cảm giác được sợ hãi. Ý thức của hắn đã bắt đầu dung hợp với Đại não Thiên ý rồi.
Về phần vì sao Phong Hiếu Trung trở nên lợi hại như vậy, vậy mà có thể giết chết Kim Thiên Đế và Bạch Nha Thần Đế, hắn lại không rảnh suy nghĩ.
- Ca ca, ngươi làm sao vậy?
Phong Hoài Ngọc nghi hoặc hỏi.
Phong Vô Kỵ miễn cưỡng cười khẽ một tiếng, cúi người xuống, tinh tế quan sát Phong Hoài Ngọc. Hắn dù sao cũng là Tạo Vật Chủ, mà Phong Hoài Ngọc chỉ mới là Luyện Khí Sĩ Thông Thần Cảnh, vóc dáng hai người chênh lệch không nhỏ. Tạo Vật Chủ ở trước mặt Thần Minh cũng đều lộ ra cực kỳ vĩ ngạn, càng huống chi Phong Hoài Ngọc vẫn chưa phải là Thần Minh.
- Bộ dạng ngươi và ta thật giống nhau a! Chúng ta giống nhau như huynh đệ một mẹ thân sinh vậy!
Phong Vô Kỵ quan sát khuôn mặt hắn, nhìn thấy bóng dáng thời niên thiếu của chính mình, mỉm cười nói:
- Thừa dịp hiện tại ta còn thanh tỉnh, ta nói cho ngươi biết một sự tình! Ngươi không nên tin tưởng bất luận kẻ nào, kể cả ta… Ngươi lần đầu tiên tới Thiên Đình, có rất nhiều địa phương còn chưa từng đi qua! Để ta dẫn ngươi đi một địa phương tốt!
Hắn thay đổi chủ đề quá nhanh, khiến cho Phong Hoài Ngọc nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, không biết vị huynh trưởng này của chính mình đã làm sao vậy.
- Ca ca, chúng ta đi đâu vậy?
Phong Hoài Ngọc đi theo hắn. Chỉ thấy phương hướng bọn họ đi càng lúc càng chếch, cách trung tâm Thiên Đình càng lúc càng xa, không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Ha hả… là một địa phương tốt! Địa phương mà ta chưa bao giờ dẫn người đi qua!
Phong Vô Kỵ nở nụ cười thần bí. Trong lòng Phong Hoài Ngọc càng thêm hiếu kỳ, nhưng cũng có chút bất an. Phong Vô Kỵ mang tới cho hắn một loại cảm giác không đúng lắm. Hắn nghi hoặc hỏi:
- Ca ca, ngươi vừa mới nói không nên tin tưởng bất luận kẻ nào, hiện tại ta có nên tin tưởng ngươi không?
- Ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi cứ nói đi?
Hai người đi càng lúc càng xa. Qua không bao lâu, phía trước xuất hiện một dòng Thiên Hà hạo hạo đãng đãng, từ trên chảy xuống, chảy qua Thiên Đình. Nơi này là một tòa Ngọc đài, thần thánh phi phàm, có Thần tướng trấn thủ. Thiên Hà bát ngát chính là khởi nguyên từ nơi này, cực kỳ đồ sộ.
Hai người đang muốn đi vòng qua Thiên Hà, đột nhiên Thiên Hà chợt dậy sóng, chỉ thấy một con Cự quy từ trong dòng sông chậm rãi nổi lên, vươn ra cái đầu thật lớn. Ánh mắt Cự quy chuyển động, rơi xuống trên người hai người đang từ bên cạnh đi qua, không khỏi khẽ kinh dị một tiếng, ngữ khí vang vọng nói:
- Tiểu hài tử dừng chân, ta từ trên người của ngươi đã nhìn thấy bóng dáng đạo pháp của một tiểu hữu. Ngươi là…
- Tương Vương, chuyện không liên quan gì tới ngươi!
Phong Vô Kỵ đột nhiên quát lớn một tiếng.
Con Cự quy này chính là Tương Vương, nghe hắn nói vậy, ánh mắt xanh âm u lập tức nhìn về phía Phong Vô Kỵ, nhất thời không khỏi kinh hãi, vội vàng lặn xuống nước, biến mất không thấy đâu nữa.
- Trong đầu cái tên kia có Đại não Thiên ý, chẳng lẽ hắn chính là Thiên? Đúng rồi! Sao ta lại sợ hắn chứ? Cho dù là chân thân của Thiên tới đây, ta cũng không có gì phải sợ hắn!
Tương Vương lặn vào trong Thiên Hà, lúc này mới phát giác chính mình có chút biệt khuất, cái đầu một lần nữa vươn lên mặt sông, chỉ thấy Phong Vô Kỵ và gã thiếu niên kia đã sớm đi xa.
- Phương hướng của bọn họ, giống như là Bích Lạc Cung…
Tương Vương nghi hoặc lẩm bẩm, lắc lắc đầu, lại chui vào trong nước, lẩm bẩm:
- Chuyện không liên quan gì tới ta!
Hai huynh đệ Phong Vô Kỵ đi tới bên ngoài Bích Lạc Cung. Phong Hoài Ngọc nhìn lên tòa cung điện kia, chỉ thấy nơi này khí tượng phi phàm, không khỏi tán thán. Lại nhìn xuống dưới, chỉ thấy là một đạo vực sâu lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.
Cảnh sắc Bích Lạc Cung tráng lệ, mà vực sâu này lại tràn ngập tà ác, hình thành nên hai cái thái cực trái ngược.
- Nơi này là Thiên Ngục và Bích Lạc Cung sao?
Phong Hoài Ngọc quan sát một hồi, mỉm cười nói:
- Sư tôn từng nói với ta, cả hai địa phương này hắn đều đã đi qua, đều vô cùng hung hiểm. Ca ca, chúng ta đây là đi nơi nào vậy?
Phong Vô Kỵ nhìn về phía Bích Lạc Cung, ánh mắt chớp động, mỉm cười nói:
- Hiện tại sư tôn ngươi đang ở trong Bích Lạc Cung, nếu chúng ta đi Bích Lạc Cung khẳng định là quấy rầy bọn họ, ngược lại không đẹp. Thiên Ngục tự nhiên cũng không đi được, chúng ta đi xuống phía dưới Thiên Ngục a!
Ánh mắt Phong Hoài Ngọc sáng lên, vỗ tay cười lớn, nói:
- Phía dưới chính là mảnh vỡ Thiên Đình của Thời đại Viễn Cổ a? Sư tôn nói hắn cũng từng đi qua nơi đó. Cha cũng nói hắn đã từng đi qua nơi đó, nơi đó còn có Thiên Hoàng Đế Đạo nữa!
Trong mắt Phong Vô Kỵ lóe lên tinh quang bất định, tán thưởng:
- Nhị đệ niên kỷ tuy nhỏ, nhưng kiến thức cũng không kém a! Nếu là địa phương mà phụ thân và sư tôn ngươi đều đã đi qua, vậy chúng ta nhất định phải đi dạo một vòng a!
Hai người một đường bay xuống dưới. Dọc theo đường đi, Hoang Lôi không ngừng đánh xuống, còn có từng con từng con Lôi thú thật lớn không ngừng tới lui tuần tra. Thời điểm tiến vào sâu bên trong, Phong Hoài Ngọc đột nhiên dừng lại, nói:
- Ca ca, ngươi hộ pháp giúp ta, ta hấp thu Hoang Lôi tu luyện! Lôi đình nơi này cực kỳ nóng bỏng, chính là thích hợp để thối luyện nhục thân và Nguyên thần nhất, luyện thành Thuần Dương và Tiên Thiên!
Phong Vô Kỵ dừng lại, ánh mắt chớp động, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu ta thống hạ sát thủ ở nơi này, hắn khẳng định sẽ không thể chạy thoát. Bất quá, trong Thức hải của hắn cất giấu thần thông của cha ta, đám thần thông kia bạo phát, sẽ bị Chung Sơn thị tại Bích Lạc Cung cảm nhận được. Nơi này không thích hợp động thủ…
Phong Hoài Ngọc dừng lại nơi này tiến hành thối luyện thân thể, hấp dẫn Hoang Lôi nhập thể, lại thôi động Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh, thối luyện thể phách nhục thân và Nguyên thần, thực lực đề thăng nhanh chóng.
Hắn sớm đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, mặc dù hiện tại vẫn còn là Luyện Khí Sĩ Thông Thần Cảnh, nhưng bảy đạo quang luân xoay tròn, ngay cả đám Hoang Lôi kia cũng không thể làm gì được hắn chút nào.
Trôi qua mười mấy ngày, Phong Hoài Ngọc luyện nhục thân tới mức gần như thân thể Tiên Thiên, lúc này mới vừa lòng thỏa ý.
Hai người tiếp tục tiến lên, lại qua thêm mấy ngày, lúc này mới đi tới mảnh Đại lục Viễn Cổ phía dưới Thiên Ngục kia. Mảnh Đại lục này là mảnh vỡ Thiên Đình của Thời đại Hỏa Kỷ. Trước đây Chung Nhạc cũng đã từng tới nơi này, đã bị đám thủ vệ Thiên Ngục vây công ở nơi này, phải nhờ đám Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ mới có thể giết chết đám thủ vệ kia.
Bất quá, đám Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ đã bị Chung Nhạc mang đi, mà đại đạo lạc ấn các đời Thiên Hoàng của Thời đại Hỏa Kỷ còn sót lại trong mảnh vỡ Thiên Đình Hỏa Kỷ cũng đã bị Chung Nhạc thu mất.
Phong Vô Kỵ lựa chọn hạ thủ ở nơi này, có thể nói là vô cùng ổn thỏa.
Thiên Ngục, Phong Hoài Ngọc khẳng định là không chịu đi, mà nơi này chính là địa phương khiến cho Phong Hoài Ngọc yên tâm. Hắn sùng bái Phong Hiếu Trung và Chung Nhạc vô cùng, nhất định sẽ tuyển chọn tới nơi này du lịch.
- Thật lớn! Thật nhọn!
Phong Hoài Ngọc ngẩng đầu lên quan sát Thiên Ngục, không khỏi kinh ngạc tán thán. Bọn họ đã bay rất nhiều ngày, lúc này mới đi tới phiến Đại lục phía dưới Thiên Ngục, có thể tưởng tượng Thiên Ngục to lớn tới mức nào.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1925: Kiếp nạn Thiên Ngục (1)
10.0/10 từ 15 lượt.