Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1917: Diệu Đế (1)
Chung Nhạc cũng không trực tiếp đi tới Thần Thành thứ chín, mà là đi một chút dừng một chút, đi bái phỏng các Đế tộc phụ cận. Cho dù là Ma Tộc cũng đích thân đi tới, thăm viếng một phen.
Chuyến đi này, mục đích chủ yếu của hắn là dẫn theo Phong Hoài Ngọc học hỏi kiến thức.
Các Đế tộc trong Vũ trụ Cổ lão đều biết rõ vị Thiên Thừa Tướng tuổi trẻ này. Có Đế tộc dùng lễ đối đãi, cũng có Đế tộc lại dùng vũ lực đối đãi. Dùng vũ lực đối đãi phần nhiều đều là Ma Tộc.
Chung Nhạc thủy chung vẫn hành xử thản nhiên, mà các Ma Đế tộc cũng không thật sự triệt để trở mặt, vẫn còn khách khách khí khí nói với hắn vài câu, để cho Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc tiến vào Đế tộc du lịch một phen. Chung Nhạc lại để cho Phong Hoài Ngọc khiêu chiến Luyện Khí Sĩ đỉnh cao nhất của các tộc, đợi sau khi Phong Hoài Ngọc đánh đám Luyện Khí Sĩ của những Đế tộc này tới mức hoa rơi nước chảy, lúc này Chung Nhạc mới đứng dậy cáo từ.
Phong Hoài Ngọc đi theo hắn, cũng kinh hồn bạt vía một trận, nhưng cũng vạn phần bội phục Chung Nhạc dám can đảm thâm nhập vào long đàm hổ huyệt mà vẫn như cũ nhàn nhã tản bộ như chốn không người.
Một ngày này, bọn họ rời khỏi Thánh địa của Đại Vu thị, quay trở lại trên Thiên Dực Cổ Thuyền. Chung Nhạc nhìn Phong Hoài Ngọc, mỉm cười hỏi:
- Ngươi có nhìn ra ảo diệu bên trong không?
Phong Hoài Ngọc vội vàng gật đầu, nói:
- Thời điểm ta quyết đấu với Luyện Khí Sĩ Đại Vu thị, nhìn thấy Đế trận Ma Tộc Đại Vu thị đã được thôi động, Ma Thần binh đã được tế khởi, nhưng thủy chung cũng không công kích sư tôn. Đây là vì mặc dù sư tôn ngồi ở chỗ đó không chút cử động, nhưng lại khiến cho trận pháp của Đại Vu thị không thể nắm bắt được phương vị của sư tôn. Bởi vì sau đầu sư tôn có bảy đạo quang luân đang chuyển động, nhìn như đang ngồi ở chỗ đó, nhưng thật sự là đang chạy loạn tại chỗ Sinh môn của Đế trận Đại Vu thị! Đế trận Đại Vu thị không ngừng vận chuyển, cực nhanh biến đổi, nhưng sư tôn thủy chung vẫn luôn ở tại Sinh môn, khiến cho Đế trận không thể làm gì được sư tôn. Hơn nữa, kiện Ma Đế binh kia cũng không thể bắt được phương vị của sư tôn!
Hắn bội phục vạn phần, nói:
- Sư tôn có thể trong thời gian một cái nháy mắt nắm bắt được toàn bộ biến hóa của Ma Đế trận, không chút cử động đã có thể khiến cho Đế trận không thể công kích được sư tôn, đây là trí tuệ khủng bố tiến hành thôi diễn…
- Sai rồi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ngươi chỉ mới nhìn thấy một nửa mà thôi! Vi sư khiến cho Đại Vu thị không dám có chút dị động nào, cái dựa vào không chỉ là trí tuệ, mà trọng yếu hơn là thực lực! Nếu vi sư không có thực lực có thể lật nhào Đại Vu thị, sao Đại Vu thị lại không dám đụng tới chúng ta?
Bọn họ lại đi tới Thiên Yêu thị. Quyền Tộc trưởng Thiên Yêu thị Yêu Tinh Nguyệt vội vàng tiến ra nghênh đón. Chung Nhạc thăm hỏi Yêu Tinh Nguyệt mấy câu, Yêu Tinh Nguyệt kinh ngạc nói:
- Dịch thị cũng thu đồ đệ rồi? Hảo gia hỏa, một mạch đã mở ra bảy tòa Bí cảnh, đây là muốn nghịch thiên sao? Đệ tử tốt, ngay cả ta cũng muốn một đứa a!
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Cũng là do sư huynh ta sinh con trai tốt mà thôi! Ta tới đây là để cho đứa đệ tử này giao lưu một chút với các tinh anh của Yêu Tộc!
Yêu Tinh Nguyệt hiểu ý, triệu tập thế hệ thanh niên các Đại Chư Thiên của Yêu Tộc, tiến hành tỷ thí với Phong Hoài Ngọc.
Yêu Tinh Nguyệt quan sát Phong Hoài Ngọc chiến đấu, than thở:
- So với ngươi và ta năm xưa đều mạnh hơn rất nhiều!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Giang sơn đời đời đều có thiên tài! Một đời chúng ta này, hiện tại đều đã là tiền bối rồi!
Sau khi lịch luyện một phen tại Thiên Yêu thị, Thiên Dực Cổ Thuyền lại tiến về phía Kỷ Thông thị. Còn chưa đi tới phạm vi lãnh địa của Kỷ Thông thị, sắc mặt Chung Nhạc đột nhiên ngưng trọng, dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại.
Phía trước, tinh quang khôn cùng đột nhiên bạo phát. Chỉ thấy hai bên Thiên Dực Cổ Thuyền xuất hiện vô số tinh quang sáng ngời, gào thét lao nhanh về phía sau Cổ thuyền, giống như Tinh hà phun trào vậy.
Chung Nhạc đứng ở đầu thuyền, không chút cử động, mặc cho vô số tinh tú gào théo lao qua. Đám tinh tú kia căn bản không thể tiếp cận được Thiên Dực Cổ Thuyền chút nào.
Đám tinh quang kia nhiều tới vô cùng vô tận. Đột nhiên, trong tinh quang xen lẫn một cỗ Đế uy mênh mông, giống như một nhà tù tuyên cổ đứng thẳng ngay phía trước Thiên Dực Cổ Thuyền vậy.
Khí thế toàn thân Chung Nhạc bạo phát, va chạm với cỗ Đế uy kia. Chỉ thấy đạo Đế uy mênh mông kia không có nửa phần ma khí tà khí, trái lại vô cùng thần thánh, hẳn là một vị Đại Đế Thần Tộc dùng khí thế vô địch của hắn ngăn cản lối đi của Thiên Dực Cổ Thuyền.
Chung Nhạc dựng thẳng một ngón tay lên, nhẹ nhàng rạch một cái trên mi tâm, Thần Nhãn thứ ba mở ra, Tam Mục Thiên Đồng nhìn về phía nguồn gốc của đám tinh quang và Đế uy kia. Chỉ thấy một tòa cổ miếu lẳng lặng phiêu phù trong tinh không, trong cổ miếu phun trào ra tinh quang vô tận.
- Đạo huynh!
Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên biến mất. Sau một khắc, Cổ thuyền đã dừng sát ngay bên ngoài tòa cổ miếu tinh không kia. Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc rời thuyền, tiến vào trong miếu. Chỉ thấy một lão giả đầu tóc bạc phơ ngồi ngay ngắn ở nơi đó, mấy gã đệ tử trẻ tuổi đứng hầu hai bên.
Trên đỉnh đầu lão giả kia đang có tinh quang mênh mông chậm rãi thu hồi trở lại.
Chung Nhạc chắp tay hành lễ. Lão giả kia cười ha hả, nói:
- Thiên Thừa Tướng tiếng tăm lừng lẫy quả nhiên bất phàm, có thể trực tiếp dịch chuyển tới bên cạnh tòa miếu nhỏ của ta, thật sự là nằm ngoài dự liệu của ta. Ngươi có tư cách ngồi xuống! Mời ngồi!
Chung Nhạc ngồi xuống trên chiếu, Phong Hoài Ngọc đứng hầu ở một bên.
Lão giả kia mỉm cười, nói:
- Nghe nói Thừa Tướng có một đệ tử, đã đánh khắp Vũ trụ Cổ lão ta chưa gặp được địch thủ! Mặc dù ta đã già rồi, nhưng cũng không muốn đứng nhìn khách ngoại lai Tử Vi đánh khắp Vũ trụ Cổ lão ta, cho nên lúc này mới dùng tinh quang chặn đường!
Chung Nhạc gật đầu ý bảo, Phong Hoài Ngọc lập tức xuống đài, khom người nói:
- Không biết có vị sư huynh nào muốn chỉ giáo?
Lão giả kia cũng gật đầu ý bảo, một gã Luyện Khí Sĩ xuống đài, khẽ khom người. Hai gã Luyện Khí Sĩ cảnh giới Thông Thần Cảnh đều tự đại phóng xuất Bí cảnh thứ bảy, thần thông bạo phát, giao chiến kịch liệt với nhau.
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ động, vậy mà còn có kẻ có thể ở trong cảnh giới Luyện Khí Sĩ đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, thật sự không tầm thường.
- Thừa Tướng có biết một nguyên nhân khác vì sao ta lại dùng tinh quang ngăn cản ngươi không?
Lão giả kia đột nhiên hỏi.
- Biết rõ!
Chung Nhạc gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ rơi ở trên người hai thiếu niên đang lúc giao phong trong sân, mỉm cười nói:
- Tiên Thiên Thần Đế đã mời ngươi xuất sơn a? Ngươi là đệ tử của Tiên Thiên Thần Đế, một trong Chư Đế của Thời đại Thượng Cổ?
- Coi như là vậy đi!
Lão giả kia cười ha hả, nói:
- Thiên Thừa Tướng quả nhiên bất phàm, vừa liếc mắt liền nhìn ra ta xuất thân từ Thần Đế Cung! Không sai! Là Thần Đế đã mời ta xuất sơn giết ngươi. Trước đây ta đúng là xuất thân từ Thần Đế Cung, về sau đã tu thành Đế cảnh, liền rời khỏi Thần Đế Cung. Về sau nữa, Phục Mân Đạo Tôn phát cuồng, tàn sát Chư Đế thế gian, ta liền bắt đầu ẩn tàng. Lại càng về sau, sự tình bình ổn trở lại, ta chuẩn bị xuất sơn, lại phát hiện có mấy vị đạo hữu không chết trong tay Đạo Tôn, đã không biết bị tồn tại gì giết chết, những đạo hữu còn lại cũng đều bắt đầu ẩn tàng xuống, Chư Đế thế gian thoáng cái đã biến mất chỉ còn lại mấy gã tiểu bối trẻ tuổi, cho nên ta không thể không bất đắc dĩ tiếp tục ẩn núp!
Hắn mỉm cười, nói:
- Trước đó không lâu, rất nhiều bộ xương già đã xuất sơn, ta cũng ra ngoài lịch lãm một chút, kết quả bị Thần Đế cảm giác được. Cách đây không lâu, hắn nói cần ta báo đáp sư ân, cho nên bảo ta tới giết ngươi!
Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười, lắc đầu nói:
- Đạo huynh, ngươi vẫn chưa nhìn ra thực lực chân chính của ta, ngươi giết không được ta!
- Thiên Thừa Tướng, ta đã nhìn ra rồi!
Lão giả kia cười hắc hắc, nói:
- Ngươi có hai luân Vũ và Trụ, hai Bí cảnh Không Gian và Trụ Quang. Một cái chưởng khống thời gian, một cái chưởng khống không gian. Vừa rồi ngươi chính là thôi động Không Gian Luân, đi thẳng tới bên ngoài tìa miếu nhỏ của ta! Nếu ngươi thôi động Trụ Quang Luân, sẽ có thể đi lại quá khứ vị lai! Nếu ngươi muốn chạy, ta quả thật giết không được ngươi, cho nên ta muốn đánh cược với ngươi. Nếu ngươi thua, vậy ngươi không được chạy, thống thống khoái khoái chiến đấu một trận với ta, để ta đánh chết ngươi. Nếu ngươi thắng, vậy ngươi cứ việc phủi mông mà đi, ta tuyệt sẽ không ngăn cản!
Nhân Đạo Chí Tôn
Chuyến đi này, mục đích chủ yếu của hắn là dẫn theo Phong Hoài Ngọc học hỏi kiến thức.
Các Đế tộc trong Vũ trụ Cổ lão đều biết rõ vị Thiên Thừa Tướng tuổi trẻ này. Có Đế tộc dùng lễ đối đãi, cũng có Đế tộc lại dùng vũ lực đối đãi. Dùng vũ lực đối đãi phần nhiều đều là Ma Tộc.
Chung Nhạc thủy chung vẫn hành xử thản nhiên, mà các Ma Đế tộc cũng không thật sự triệt để trở mặt, vẫn còn khách khách khí khí nói với hắn vài câu, để cho Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc tiến vào Đế tộc du lịch một phen. Chung Nhạc lại để cho Phong Hoài Ngọc khiêu chiến Luyện Khí Sĩ đỉnh cao nhất của các tộc, đợi sau khi Phong Hoài Ngọc đánh đám Luyện Khí Sĩ của những Đế tộc này tới mức hoa rơi nước chảy, lúc này Chung Nhạc mới đứng dậy cáo từ.
Phong Hoài Ngọc đi theo hắn, cũng kinh hồn bạt vía một trận, nhưng cũng vạn phần bội phục Chung Nhạc dám can đảm thâm nhập vào long đàm hổ huyệt mà vẫn như cũ nhàn nhã tản bộ như chốn không người.
Một ngày này, bọn họ rời khỏi Thánh địa của Đại Vu thị, quay trở lại trên Thiên Dực Cổ Thuyền. Chung Nhạc nhìn Phong Hoài Ngọc, mỉm cười hỏi:
- Ngươi có nhìn ra ảo diệu bên trong không?
Phong Hoài Ngọc vội vàng gật đầu, nói:
- Thời điểm ta quyết đấu với Luyện Khí Sĩ Đại Vu thị, nhìn thấy Đế trận Ma Tộc Đại Vu thị đã được thôi động, Ma Thần binh đã được tế khởi, nhưng thủy chung cũng không công kích sư tôn. Đây là vì mặc dù sư tôn ngồi ở chỗ đó không chút cử động, nhưng lại khiến cho trận pháp của Đại Vu thị không thể nắm bắt được phương vị của sư tôn. Bởi vì sau đầu sư tôn có bảy đạo quang luân đang chuyển động, nhìn như đang ngồi ở chỗ đó, nhưng thật sự là đang chạy loạn tại chỗ Sinh môn của Đế trận Đại Vu thị! Đế trận Đại Vu thị không ngừng vận chuyển, cực nhanh biến đổi, nhưng sư tôn thủy chung vẫn luôn ở tại Sinh môn, khiến cho Đế trận không thể làm gì được sư tôn. Hơn nữa, kiện Ma Đế binh kia cũng không thể bắt được phương vị của sư tôn!
Hắn bội phục vạn phần, nói:
- Sư tôn có thể trong thời gian một cái nháy mắt nắm bắt được toàn bộ biến hóa của Ma Đế trận, không chút cử động đã có thể khiến cho Đế trận không thể công kích được sư tôn, đây là trí tuệ khủng bố tiến hành thôi diễn…
- Sai rồi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ngươi chỉ mới nhìn thấy một nửa mà thôi! Vi sư khiến cho Đại Vu thị không dám có chút dị động nào, cái dựa vào không chỉ là trí tuệ, mà trọng yếu hơn là thực lực! Nếu vi sư không có thực lực có thể lật nhào Đại Vu thị, sao Đại Vu thị lại không dám đụng tới chúng ta?
Bọn họ lại đi tới Thiên Yêu thị. Quyền Tộc trưởng Thiên Yêu thị Yêu Tinh Nguyệt vội vàng tiến ra nghênh đón. Chung Nhạc thăm hỏi Yêu Tinh Nguyệt mấy câu, Yêu Tinh Nguyệt kinh ngạc nói:
- Dịch thị cũng thu đồ đệ rồi? Hảo gia hỏa, một mạch đã mở ra bảy tòa Bí cảnh, đây là muốn nghịch thiên sao? Đệ tử tốt, ngay cả ta cũng muốn một đứa a!
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Cũng là do sư huynh ta sinh con trai tốt mà thôi! Ta tới đây là để cho đứa đệ tử này giao lưu một chút với các tinh anh của Yêu Tộc!
Yêu Tinh Nguyệt hiểu ý, triệu tập thế hệ thanh niên các Đại Chư Thiên của Yêu Tộc, tiến hành tỷ thí với Phong Hoài Ngọc.
Yêu Tinh Nguyệt quan sát Phong Hoài Ngọc chiến đấu, than thở:
- So với ngươi và ta năm xưa đều mạnh hơn rất nhiều!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Giang sơn đời đời đều có thiên tài! Một đời chúng ta này, hiện tại đều đã là tiền bối rồi!
Sau khi lịch luyện một phen tại Thiên Yêu thị, Thiên Dực Cổ Thuyền lại tiến về phía Kỷ Thông thị. Còn chưa đi tới phạm vi lãnh địa của Kỷ Thông thị, sắc mặt Chung Nhạc đột nhiên ngưng trọng, dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại.
Phía trước, tinh quang khôn cùng đột nhiên bạo phát. Chỉ thấy hai bên Thiên Dực Cổ Thuyền xuất hiện vô số tinh quang sáng ngời, gào thét lao nhanh về phía sau Cổ thuyền, giống như Tinh hà phun trào vậy.
Chung Nhạc đứng ở đầu thuyền, không chút cử động, mặc cho vô số tinh tú gào théo lao qua. Đám tinh tú kia căn bản không thể tiếp cận được Thiên Dực Cổ Thuyền chút nào.
Đám tinh quang kia nhiều tới vô cùng vô tận. Đột nhiên, trong tinh quang xen lẫn một cỗ Đế uy mênh mông, giống như một nhà tù tuyên cổ đứng thẳng ngay phía trước Thiên Dực Cổ Thuyền vậy.
Khí thế toàn thân Chung Nhạc bạo phát, va chạm với cỗ Đế uy kia. Chỉ thấy đạo Đế uy mênh mông kia không có nửa phần ma khí tà khí, trái lại vô cùng thần thánh, hẳn là một vị Đại Đế Thần Tộc dùng khí thế vô địch của hắn ngăn cản lối đi của Thiên Dực Cổ Thuyền.
Chung Nhạc dựng thẳng một ngón tay lên, nhẹ nhàng rạch một cái trên mi tâm, Thần Nhãn thứ ba mở ra, Tam Mục Thiên Đồng nhìn về phía nguồn gốc của đám tinh quang và Đế uy kia. Chỉ thấy một tòa cổ miếu lẳng lặng phiêu phù trong tinh không, trong cổ miếu phun trào ra tinh quang vô tận.
- Đạo huynh!
Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên biến mất. Sau một khắc, Cổ thuyền đã dừng sát ngay bên ngoài tòa cổ miếu tinh không kia. Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc rời thuyền, tiến vào trong miếu. Chỉ thấy một lão giả đầu tóc bạc phơ ngồi ngay ngắn ở nơi đó, mấy gã đệ tử trẻ tuổi đứng hầu hai bên.
Trên đỉnh đầu lão giả kia đang có tinh quang mênh mông chậm rãi thu hồi trở lại.
Chung Nhạc chắp tay hành lễ. Lão giả kia cười ha hả, nói:
- Thiên Thừa Tướng tiếng tăm lừng lẫy quả nhiên bất phàm, có thể trực tiếp dịch chuyển tới bên cạnh tòa miếu nhỏ của ta, thật sự là nằm ngoài dự liệu của ta. Ngươi có tư cách ngồi xuống! Mời ngồi!
Chung Nhạc ngồi xuống trên chiếu, Phong Hoài Ngọc đứng hầu ở một bên.
Lão giả kia mỉm cười, nói:
- Nghe nói Thừa Tướng có một đệ tử, đã đánh khắp Vũ trụ Cổ lão ta chưa gặp được địch thủ! Mặc dù ta đã già rồi, nhưng cũng không muốn đứng nhìn khách ngoại lai Tử Vi đánh khắp Vũ trụ Cổ lão ta, cho nên lúc này mới dùng tinh quang chặn đường!
Chung Nhạc gật đầu ý bảo, Phong Hoài Ngọc lập tức xuống đài, khom người nói:
- Không biết có vị sư huynh nào muốn chỉ giáo?
Lão giả kia cũng gật đầu ý bảo, một gã Luyện Khí Sĩ xuống đài, khẽ khom người. Hai gã Luyện Khí Sĩ cảnh giới Thông Thần Cảnh đều tự đại phóng xuất Bí cảnh thứ bảy, thần thông bạo phát, giao chiến kịch liệt với nhau.
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ động, vậy mà còn có kẻ có thể ở trong cảnh giới Luyện Khí Sĩ đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, thật sự không tầm thường.
- Thừa Tướng có biết một nguyên nhân khác vì sao ta lại dùng tinh quang ngăn cản ngươi không?
Lão giả kia đột nhiên hỏi.
- Biết rõ!
Chung Nhạc gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ rơi ở trên người hai thiếu niên đang lúc giao phong trong sân, mỉm cười nói:
- Tiên Thiên Thần Đế đã mời ngươi xuất sơn a? Ngươi là đệ tử của Tiên Thiên Thần Đế, một trong Chư Đế của Thời đại Thượng Cổ?
- Coi như là vậy đi!
Lão giả kia cười ha hả, nói:
- Thiên Thừa Tướng quả nhiên bất phàm, vừa liếc mắt liền nhìn ra ta xuất thân từ Thần Đế Cung! Không sai! Là Thần Đế đã mời ta xuất sơn giết ngươi. Trước đây ta đúng là xuất thân từ Thần Đế Cung, về sau đã tu thành Đế cảnh, liền rời khỏi Thần Đế Cung. Về sau nữa, Phục Mân Đạo Tôn phát cuồng, tàn sát Chư Đế thế gian, ta liền bắt đầu ẩn tàng. Lại càng về sau, sự tình bình ổn trở lại, ta chuẩn bị xuất sơn, lại phát hiện có mấy vị đạo hữu không chết trong tay Đạo Tôn, đã không biết bị tồn tại gì giết chết, những đạo hữu còn lại cũng đều bắt đầu ẩn tàng xuống, Chư Đế thế gian thoáng cái đã biến mất chỉ còn lại mấy gã tiểu bối trẻ tuổi, cho nên ta không thể không bất đắc dĩ tiếp tục ẩn núp!
Hắn mỉm cười, nói:
- Trước đó không lâu, rất nhiều bộ xương già đã xuất sơn, ta cũng ra ngoài lịch lãm một chút, kết quả bị Thần Đế cảm giác được. Cách đây không lâu, hắn nói cần ta báo đáp sư ân, cho nên bảo ta tới giết ngươi!
Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười, lắc đầu nói:
- Đạo huynh, ngươi vẫn chưa nhìn ra thực lực chân chính của ta, ngươi giết không được ta!
- Thiên Thừa Tướng, ta đã nhìn ra rồi!
Lão giả kia cười hắc hắc, nói:
- Ngươi có hai luân Vũ và Trụ, hai Bí cảnh Không Gian và Trụ Quang. Một cái chưởng khống thời gian, một cái chưởng khống không gian. Vừa rồi ngươi chính là thôi động Không Gian Luân, đi thẳng tới bên ngoài tìa miếu nhỏ của ta! Nếu ngươi thôi động Trụ Quang Luân, sẽ có thể đi lại quá khứ vị lai! Nếu ngươi muốn chạy, ta quả thật giết không được ngươi, cho nên ta muốn đánh cược với ngươi. Nếu ngươi thua, vậy ngươi không được chạy, thống thống khoái khoái chiến đấu một trận với ta, để ta đánh chết ngươi. Nếu ngươi thắng, vậy ngươi cứ việc phủi mông mà đi, ta tuyệt sẽ không ngăn cản!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1917: Diệu Đế (1)
10.0/10 từ 15 lượt.