Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1864: Ác mộng sắp tới
Chung Nhạc cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn đang tới, nếu Tử Quang Quân Vương dựa vào thánh dược mở ra Trí Tuệ Bí Cảnh, tu thành Trí Tuệ Luân thì chắc chắn lĩnh ngộ của hắn về Trí Tuệ Bí Cảnh sẽ có thiếu sót, cần mất rất nhiều năm mới hoàn toàn nắm bắt được.
Nhưng dựa vào trí tuệ, không dựa vào bất cứ loại ngoại lực nào để mở Trí Tuệ Luân thì có lẽ Tử Quang Quân Vương sẽ càng có thể đứng trong hàng ngũ các trí giả mạnh nhất từ cổ chí kim!
Hắn rất dè chừng Tử Quang Quân Vương, hắn ta túc trí đa mưu, nhưng trước nay đều không khoe khoang, lúc nào cũng rất điềm đạm, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát vậy.
Nhưng theo quan sát của Chung Nhạc, trong những năm hắn và Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương giao đấu, hắn cũng học tập từ họ, học được tam đại thiên thư khi giao đấu với họ!
Luận về hành binh bố trận, dẫn quân đánh trận Tử Quang Quân Vương trước nay đuổi theo không kịp, nhưng giờ chỉ e Tử Quang Quân Vương đã tiếp cận với hắn về đạo dẫn binh rồi.
Hơn nữa lĩnh ngộ của Tử Quang Quân Vương về khí vận, nhân quả và lục đạo cũng gần với Mặc Ẩn, Thiên Tơ và Vân Quyển Thư. Thiên thư mà Vân Quyển Thư bọn họ có được là tàn quyển, tàn phiến, mỗi người đều có sơ hở, thiếu hụt. Chỉ cần có dấu vết thì với trí tuệ của mình, Tử Quang có thể suy đoán ra nội dung của tam đại thiên thư!
Hắn chưa mở ra Trí Tuệ Luân đã thấy được xu hướng khí vận của Thiên Đình, có nghĩa là lĩnh ngộ được rất nhiều về Khí Vận Thiên Thư!
Còn về đạo nhân quả, hắn từ lâu đã biểu hiện ra đạo hạnh cao thâm hơn cả Thiên Tơ nương nương, từng khiến Thiên Tơ nương nương phải chịu thue thiệt không nhỏ!
Nếu Tử Quang mở ra bí cảnh thứ bảy, tu thành Trí Tuệ Luân thì chỉ e sẽ đả thông con đường thành đế.
- Khí vận Thiên Đình sẽ bại, nhưng trận chiến này không dễ đánh lắm!
Tử Quang Quân Vương nhìn về hướng Thiên Đình, sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Cục thế sắp sụp đổ, khi đổ không biết sẽ có bao nhiêu thân ma chết. Công phá nơi này tuy là thay trời hành đạo nhưng đánh vào nơi đã sập chỉ sợ cũng sẽ bị đè chết. Quân tử không ngại tránh nơi nguy hiểm, Dịch Quân Vương, ngươi phải cẩn thận!
Chung Nhạc căng thẳng, cười:
- Thay trời hành đạo, chưa biết chừng lại được trời thương. Ai san bằng Thiên Đình thì người đó được trời chiếu cố. Chưa chắc đã không phải chuyện tốt!
- Được trời thương chỉ có thể là Tiên Thiên bệ hạ, chỉ có bệ hạ mới có được chính thống! Dịch quân, ngươi ham muốn trời thương, suy nghĩ không tốt!
Tử Quang Quân Vương thản nhiên nói:
- Đây không phải chuyện thần ta chúng ta nên nghĩ. Dịch quân vẫn là nên an phận chút đi. Giờ ngươi phải suy nghĩ là, tuyệt đối không được chết trong đống đổ nát này. Theo ta, trận chiến Thiên Đình này sẽ vô cùng ác liệt, chỉ e không chỉ có một vị đế chết. Ngươi thân ở trong loạn quân, cũng rất nguy hiểm. Giờ tới lúc hái quả rồi, Dịch quân nhất định phải cẩn thận, đừng chết ở bước cuối cùng. Bệ hạ quang vinh đăng đại bảo, đế vị của Dịch quân chắc chắn chỉ ở dưới bệ hạ, không một ai đoạt được vị trí của ngươi. Nhưng nếu ngươi có hai lòng thì tính mạng sẽ không giữ được.
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, liếc nhìn Đế Tu La bên cạnh hắn, tính toán một chút rồi cười:
- Ta có thể có hai lòng gì chứ?
- Mong là vậy.
Tử Quang Quân Vương thở phào một hơi, cười:
- Dịch quân, làm việc cùng ngươi lâu như vậy, Tử Quang rất kính phục mưu trí và dũng lực của tiên sinh, tuy ngươi nhiều lần chọc tức, ức hiếp ta nhưng ta vẫn rất thích ngươi, khâm phục ngươi, coi ngươi như bằng hữu tri tâm, ta không hy vọng cuối cùng chúng ta lại thành thù địch.
Trong lời nói của hắn có ẩn ý, liên tục cảnh cáo Chung Nhạc, rõ ràng đã nắm được đuôi Chung Nhạc.
Chung Nhạc trong lòng biết rõ, nhìn sang Thiên Đình mênh mông, nói:
- Trận chiến cuối cùng này vẫn cần bệ hạ đích thân ra tay, đánh sập tòa nhà lớn này.
Hai người đứng kề vai trên thành lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, trong lòng mỗi người một suy nghĩ.
- Tử quân, ngươi nói bệ hạ tam thể hợp nhất sẽ là một minh quân không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi.
Tử Quang Quân Vương hơi khựng người, không nói gì. Mục Tiên Thiên có hai mặt thần ma, cũng có nữ tử mẫu thể, vừa là nam vừa là nữ. Thần đạo chân thân là minh quân, có sự quang minh của thần tộc. Ma đạo chân thân thì là bạo quân, có sự bạo liẹt của ma tộc. Mẫu thân thì khá trung hòa, nhưng cũng không có sở trường gì đặc biệt.
Nếu hắn tam thể hợp nhất thì hắn sẽ là minh quân hay bạo quân, hay có sự tàn bạo trong sự anh minh?
Nếu là cái sau thì sao?
- Tử quân, ngươi vẫn luôn cảnh cáo ta, bảo ta không được phụ bệ hạ. Nếu đến ngày thiên hạ bình định, bệ hạ phụ chúng ta thì sao?
Chung Nhạc khẽ nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn đường lui, chuẩn bị rời xa khỏi Tử Vi tới vũ trụ cổ. Tử Vi ta đã bình định cho bệ hạ, vũ trụ cổ vẫn cần bình định. Nhỡ bệ hạ phụ ngươi, ngươi đã có đường lui chưa?
Tử Quang Quân Vương trầm mặc một lúc, cười:
Hắn quay người đi, quay lưng với Chung Nhạc:
- Ta đã lập nhiều công với bệ hạ như vậy, khi bệ hạ thanh tẩy vết nhơ trên người sẽ bỏ qua cho ta và Y Lão.
Những gì Mục Tiên Thiên đã trải qua chắc chắn có rất nhiều điều mờ ám mà thần tử của hắn biết. Có những việc thậm chí mượn tay Tử Quang Quân Vương để hoàn thành, có những việc Tử Quang Quân Vương đã thấy tận mắt.
Sau khi hắn thành đế chắc chắn sẽ xóa bỏ những vết nhơ trên ngời.
- Dịch quân, xóa bỏ vết nhơ không có nghĩa ngài là hôn quân.
Tử Quang Quân Vương cất bước rời đi:
- Bệ hạ có hoài bão lớn, chỉ cần ngươi không phản bội thì ngài sẽ dùng ngươi!
Chung Nhạc khựng người, lắc đầu nghĩ bụng:
- Ta và Mục Tiên Thiên đã chủ định không phải người cùng đường. Hắc Đế tặng cho hắn con mắt đó chắc sắp giải phong ấn rồi nhỉ?
- Tử quân, đại hội chư đế lần thứ ba ta sẽ tổ chức ở vũ trụ cổ, ngươi nhất định phải tới!
Hắn đột nhiên nói lớn.
Tử Quang Quân Vương dừng bước, quay lại cười:
- Được Dịch Quân Vương nổi danh thiên hạ đích thân mời, đúng là vinh hạnh của Tử mỗ. Tử mỗ nhất định sẽ tới!
Chung Nhạc vẫy tay, hai người nhìn nhau cười, Tử Quang Quân Vương dẫn Đế Tu La cùng xuống khỏi thành lâu.
Sau Nam Thiên Môn có vầng thái dương từ từ chìm xuống Thiên Hà, ánh sáng hoàng hôn khiến Thiên Đình có vẻ càng thêm lung linh.
- Sự khép lại của một hoàng triều lại hoành tráng như vậy!
Chung Nhạc thở ra một hơi khí đục:
Bất tri bát giác lại nửa năm qua đi, trong nửa năm này Thiên Đình và Phá Thiên Quan dường như có sự giao kết ngầm, hai bên không hề gây chiến quy mô lớn mà chỉ có những trận đánh nhỏ, tiếp xúc một chút rồi tách ra, không hạ sát thủ lẫn nhau.
Rõ ràng, Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ cũng biết khí vận Thiên Đình đang nguy kịch, không chịu nổi sự giày vò nữa. Mà Thanh Hà Đế đã chết, Kim Thiên Đế cần trị thương, Đế Hậu độc mộc khó đỡ, thực lực của nàng ta tuy hơn Ương Tôn Đế rất nhiều nhưng cũng không dám hành động liều lĩnh.
Chung Nhạc thì vì đợi sự xuất hiện của Mục Tiên Thiên nên cũng không dám có hành động gì lớn.
Hô nay, Đế Hậu nương nương đột nhiên có vẻ mừng rỡ, gọi bọn Vân Quyển Thư tới, cười:
- Giang sơn của trẫm không phải lo gì nữa rồi!
Mấy người Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn nhìn nhau, không biết tại sao đột nhiên Đế Hậu lại nói như vậy. Vân Quyển Thư ho một tiếng, cung kính nói:
- Giang sơn bệ hạ vốn dĩ đã vĩnh tồn, thọ cùng thiên địa!
Đế Hậu cười:
- Ngươi không cần an ủi ta, ta cũng biết cục thế hiện nay rất nguy cấp, Thanh Hà Đế bị Dịch Quân Vương giết, khiến hoàng triều của trẫm vô cùng nguy hiểm. Mục Tiên Thiên đi chuyển viện quân, có lẽ sẽ tới nhanh thôi. Vì thế trẫm cũng không nhàn rỗi. Mấy vị sư huynh sư đệ, các ngươi vào đi.
Vừa dứt lời thì sáu vị nam nữ trang phục cổ quái đi vào Lăng Tiêu Bảo Điện. Sáu người này, ba người mặc áo trắng, đầu cắm lông trắng, sau lưng có cánh trắng, toàn thân trắng như tuyết, thậm chí ngay cả da, bàn tay và tròng mắt cũng trắng, không nhìn thấy bất cứ màu gì khác.
Ba người còn lại thì mặc áo đen, đầu cắm lông đen, sau lưng cánh đen, da đen sì, không có bất cứ màu gì khác ngoài màu đen.
Trong đó đứng đầu hai bên trắng đen là hai vị đế, nhìn tuổi có vẻ cao, đều có râu dài, cổ quái là một người râu đen, một người râu trắng.
- Hai vị sư huynh, chư vị sư đệ!
Đế Hậu vội đứng dậy, mời sáu người ngồi xuống, cười:
- Sau khi mọi người thành đế đều rời khỏi Tiên Thiên Đạo Sơn, mỗi người một sự nghiệp riêng, cách ta cũng xa. Chúng ta trước giờ ít qua lại, là tiểu muội sai. Nay tiểu muội gặp phải khó khăn, buộc phải nhờ các sư huynh đệ tới tương trợ. Dịch Quân Vương cường hãn, Mục Tiên Thiên cũng đi gặp sư tôn hắn cầu viện binh, người tiểu muội có thể nghĩ tới chỉ có mọi người thôi.
- Hắc Đế tính tình cô độc, lạnh nhạt, ngoài Mục Tiên Thiên ra thì không còn đệ tử nào khác xuất sắc.
Hắc Nha Thần Đế toàn thân màu đen cười nói:
Còn Bạch Nha Thần Đế toàn thân màu trắng cười:
- Thần ma chân thân của Mục Tiên Thiên đã chết, hắn hiện tại nhiều nhất có thể hồi phục tới trình độ trước kia, thực lực không phải quá mạnh, chúng ta có thể ứng phó được. Còn tên Dịch Quân Vương kia…
Mặt hắn đầy sát khí, lạnh băng nói:
- Tên này dám xông vào đạo trường của sư tôn, giết không biết bao nhiêu đồng tộc của ta, suýt nữa đã bị hắt giết sạch! Nhất định phải khiến hắn chết không chỗ chôn!
Đế Hậu yên tâm, hỏi:
- Hai vị sư huynh đã về Đạo Sơn gặp sư tôn rồi sao?
Hắc Nha Thần Đế và Bạch Nha Thần Đế nhìn nhau lắc đầu. Bạch Nha Thần Đế nói:
- Tuy bọn ta không về núi nhưng cũng nhận được tin của sư tôn. Túc Nha sư đệ, ngươi nói đi.
Túc Nha vội nói:
- Sư tôn nói sẽ đích thân tới!
Đế Hậu toàn thân run lê với vẻ khó tin, thật là mừng hơn mong đợi, cười tươi:
- Mục Tiên Thiên không phải giả chết chứ? Nếu sư tôn đích thân tới thì mười Mục Tiên Thiên cũng sẽ bị sư tôn xử chết. Giờ Hắc Đế đang bế Sinh Tử Quan, không rời đi được. Sư tôn là Võ Đế, Mục Tiên Thiên chắc chắn khó thoát kiếp nạn này!
Túc Nha nói:
- Sư tỷ, sư tôn còn nói, trận chiến này là thời khắc để Sinh Mệnh Cổ Thụ hồi sinh. Ngài đã biết vị trí của quả hạch của Sinh Mệnh Cổ Thụ rồi.
Đế Hậu khựng người:
- Vị trí của quả hạch? Họa Bích Ba Hoa của sư tôn bị Dịch Quân Vương đánh cắp, lão nhân gia làm thế nào biết được?
Túc Nha cười
- Có người đã giao dịch với sư tôn, rồi cho sư tôn biết vị trí ẩn mình của quả hạch. Tỷ yên tâm, Sinh Mệnh Cổ Thụ sắp hồi sinh! Cây cổ thụ này có thể giúp tỷ bình định thiên hạ, cũng có thể giúp sư tôn tiếp tục tiến một bước!
Nhân Đạo Chí Tôn
Nhưng dựa vào trí tuệ, không dựa vào bất cứ loại ngoại lực nào để mở Trí Tuệ Luân thì có lẽ Tử Quang Quân Vương sẽ càng có thể đứng trong hàng ngũ các trí giả mạnh nhất từ cổ chí kim!
Hắn rất dè chừng Tử Quang Quân Vương, hắn ta túc trí đa mưu, nhưng trước nay đều không khoe khoang, lúc nào cũng rất điềm đạm, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát vậy.
Nhưng theo quan sát của Chung Nhạc, trong những năm hắn và Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương giao đấu, hắn cũng học tập từ họ, học được tam đại thiên thư khi giao đấu với họ!
Luận về hành binh bố trận, dẫn quân đánh trận Tử Quang Quân Vương trước nay đuổi theo không kịp, nhưng giờ chỉ e Tử Quang Quân Vương đã tiếp cận với hắn về đạo dẫn binh rồi.
Hơn nữa lĩnh ngộ của Tử Quang Quân Vương về khí vận, nhân quả và lục đạo cũng gần với Mặc Ẩn, Thiên Tơ và Vân Quyển Thư. Thiên thư mà Vân Quyển Thư bọn họ có được là tàn quyển, tàn phiến, mỗi người đều có sơ hở, thiếu hụt. Chỉ cần có dấu vết thì với trí tuệ của mình, Tử Quang có thể suy đoán ra nội dung của tam đại thiên thư!
Hắn chưa mở ra Trí Tuệ Luân đã thấy được xu hướng khí vận của Thiên Đình, có nghĩa là lĩnh ngộ được rất nhiều về Khí Vận Thiên Thư!
Còn về đạo nhân quả, hắn từ lâu đã biểu hiện ra đạo hạnh cao thâm hơn cả Thiên Tơ nương nương, từng khiến Thiên Tơ nương nương phải chịu thue thiệt không nhỏ!
Nếu Tử Quang mở ra bí cảnh thứ bảy, tu thành Trí Tuệ Luân thì chỉ e sẽ đả thông con đường thành đế.
- Khí vận Thiên Đình sẽ bại, nhưng trận chiến này không dễ đánh lắm!
Tử Quang Quân Vương nhìn về hướng Thiên Đình, sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Cục thế sắp sụp đổ, khi đổ không biết sẽ có bao nhiêu thân ma chết. Công phá nơi này tuy là thay trời hành đạo nhưng đánh vào nơi đã sập chỉ sợ cũng sẽ bị đè chết. Quân tử không ngại tránh nơi nguy hiểm, Dịch Quân Vương, ngươi phải cẩn thận!
Chung Nhạc căng thẳng, cười:
- Thay trời hành đạo, chưa biết chừng lại được trời thương. Ai san bằng Thiên Đình thì người đó được trời chiếu cố. Chưa chắc đã không phải chuyện tốt!
- Được trời thương chỉ có thể là Tiên Thiên bệ hạ, chỉ có bệ hạ mới có được chính thống! Dịch quân, ngươi ham muốn trời thương, suy nghĩ không tốt!
Tử Quang Quân Vương thản nhiên nói:
- Đây không phải chuyện thần ta chúng ta nên nghĩ. Dịch quân vẫn là nên an phận chút đi. Giờ ngươi phải suy nghĩ là, tuyệt đối không được chết trong đống đổ nát này. Theo ta, trận chiến Thiên Đình này sẽ vô cùng ác liệt, chỉ e không chỉ có một vị đế chết. Ngươi thân ở trong loạn quân, cũng rất nguy hiểm. Giờ tới lúc hái quả rồi, Dịch quân nhất định phải cẩn thận, đừng chết ở bước cuối cùng. Bệ hạ quang vinh đăng đại bảo, đế vị của Dịch quân chắc chắn chỉ ở dưới bệ hạ, không một ai đoạt được vị trí của ngươi. Nhưng nếu ngươi có hai lòng thì tính mạng sẽ không giữ được.
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, liếc nhìn Đế Tu La bên cạnh hắn, tính toán một chút rồi cười:
- Ta có thể có hai lòng gì chứ?
- Mong là vậy.
Tử Quang Quân Vương thở phào một hơi, cười:
- Dịch quân, làm việc cùng ngươi lâu như vậy, Tử Quang rất kính phục mưu trí và dũng lực của tiên sinh, tuy ngươi nhiều lần chọc tức, ức hiếp ta nhưng ta vẫn rất thích ngươi, khâm phục ngươi, coi ngươi như bằng hữu tri tâm, ta không hy vọng cuối cùng chúng ta lại thành thù địch.
Trong lời nói của hắn có ẩn ý, liên tục cảnh cáo Chung Nhạc, rõ ràng đã nắm được đuôi Chung Nhạc.
Chung Nhạc trong lòng biết rõ, nhìn sang Thiên Đình mênh mông, nói:
- Trận chiến cuối cùng này vẫn cần bệ hạ đích thân ra tay, đánh sập tòa nhà lớn này.
Hai người đứng kề vai trên thành lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối, trong lòng mỗi người một suy nghĩ.
- Tử quân, ngươi nói bệ hạ tam thể hợp nhất sẽ là một minh quân không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi.
Tử Quang Quân Vương hơi khựng người, không nói gì. Mục Tiên Thiên có hai mặt thần ma, cũng có nữ tử mẫu thể, vừa là nam vừa là nữ. Thần đạo chân thân là minh quân, có sự quang minh của thần tộc. Ma đạo chân thân thì là bạo quân, có sự bạo liẹt của ma tộc. Mẫu thân thì khá trung hòa, nhưng cũng không có sở trường gì đặc biệt.
Nếu hắn tam thể hợp nhất thì hắn sẽ là minh quân hay bạo quân, hay có sự tàn bạo trong sự anh minh?
Nếu là cái sau thì sao?
- Tử quân, ngươi vẫn luôn cảnh cáo ta, bảo ta không được phụ bệ hạ. Nếu đến ngày thiên hạ bình định, bệ hạ phụ chúng ta thì sao?
Chung Nhạc khẽ nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn đường lui, chuẩn bị rời xa khỏi Tử Vi tới vũ trụ cổ. Tử Vi ta đã bình định cho bệ hạ, vũ trụ cổ vẫn cần bình định. Nhỡ bệ hạ phụ ngươi, ngươi đã có đường lui chưa?
Tử Quang Quân Vương trầm mặc một lúc, cười:
Hắn quay người đi, quay lưng với Chung Nhạc:
- Ta đã lập nhiều công với bệ hạ như vậy, khi bệ hạ thanh tẩy vết nhơ trên người sẽ bỏ qua cho ta và Y Lão.
Những gì Mục Tiên Thiên đã trải qua chắc chắn có rất nhiều điều mờ ám mà thần tử của hắn biết. Có những việc thậm chí mượn tay Tử Quang Quân Vương để hoàn thành, có những việc Tử Quang Quân Vương đã thấy tận mắt.
Sau khi hắn thành đế chắc chắn sẽ xóa bỏ những vết nhơ trên ngời.
- Dịch quân, xóa bỏ vết nhơ không có nghĩa ngài là hôn quân.
Tử Quang Quân Vương cất bước rời đi:
- Bệ hạ có hoài bão lớn, chỉ cần ngươi không phản bội thì ngài sẽ dùng ngươi!
Chung Nhạc khựng người, lắc đầu nghĩ bụng:
- Ta và Mục Tiên Thiên đã chủ định không phải người cùng đường. Hắc Đế tặng cho hắn con mắt đó chắc sắp giải phong ấn rồi nhỉ?
- Tử quân, đại hội chư đế lần thứ ba ta sẽ tổ chức ở vũ trụ cổ, ngươi nhất định phải tới!
Hắn đột nhiên nói lớn.
Tử Quang Quân Vương dừng bước, quay lại cười:
- Được Dịch Quân Vương nổi danh thiên hạ đích thân mời, đúng là vinh hạnh của Tử mỗ. Tử mỗ nhất định sẽ tới!
Chung Nhạc vẫy tay, hai người nhìn nhau cười, Tử Quang Quân Vương dẫn Đế Tu La cùng xuống khỏi thành lâu.
Sau Nam Thiên Môn có vầng thái dương từ từ chìm xuống Thiên Hà, ánh sáng hoàng hôn khiến Thiên Đình có vẻ càng thêm lung linh.
- Sự khép lại của một hoàng triều lại hoành tráng như vậy!
Chung Nhạc thở ra một hơi khí đục:
Bất tri bát giác lại nửa năm qua đi, trong nửa năm này Thiên Đình và Phá Thiên Quan dường như có sự giao kết ngầm, hai bên không hề gây chiến quy mô lớn mà chỉ có những trận đánh nhỏ, tiếp xúc một chút rồi tách ra, không hạ sát thủ lẫn nhau.
Rõ ràng, Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ cũng biết khí vận Thiên Đình đang nguy kịch, không chịu nổi sự giày vò nữa. Mà Thanh Hà Đế đã chết, Kim Thiên Đế cần trị thương, Đế Hậu độc mộc khó đỡ, thực lực của nàng ta tuy hơn Ương Tôn Đế rất nhiều nhưng cũng không dám hành động liều lĩnh.
Chung Nhạc thì vì đợi sự xuất hiện của Mục Tiên Thiên nên cũng không dám có hành động gì lớn.
Hô nay, Đế Hậu nương nương đột nhiên có vẻ mừng rỡ, gọi bọn Vân Quyển Thư tới, cười:
- Giang sơn của trẫm không phải lo gì nữa rồi!
Mấy người Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn nhìn nhau, không biết tại sao đột nhiên Đế Hậu lại nói như vậy. Vân Quyển Thư ho một tiếng, cung kính nói:
- Giang sơn bệ hạ vốn dĩ đã vĩnh tồn, thọ cùng thiên địa!
Đế Hậu cười:
- Ngươi không cần an ủi ta, ta cũng biết cục thế hiện nay rất nguy cấp, Thanh Hà Đế bị Dịch Quân Vương giết, khiến hoàng triều của trẫm vô cùng nguy hiểm. Mục Tiên Thiên đi chuyển viện quân, có lẽ sẽ tới nhanh thôi. Vì thế trẫm cũng không nhàn rỗi. Mấy vị sư huynh sư đệ, các ngươi vào đi.
Vừa dứt lời thì sáu vị nam nữ trang phục cổ quái đi vào Lăng Tiêu Bảo Điện. Sáu người này, ba người mặc áo trắng, đầu cắm lông trắng, sau lưng có cánh trắng, toàn thân trắng như tuyết, thậm chí ngay cả da, bàn tay và tròng mắt cũng trắng, không nhìn thấy bất cứ màu gì khác.
Ba người còn lại thì mặc áo đen, đầu cắm lông đen, sau lưng cánh đen, da đen sì, không có bất cứ màu gì khác ngoài màu đen.
Trong đó đứng đầu hai bên trắng đen là hai vị đế, nhìn tuổi có vẻ cao, đều có râu dài, cổ quái là một người râu đen, một người râu trắng.
- Hai vị sư huynh, chư vị sư đệ!
Đế Hậu vội đứng dậy, mời sáu người ngồi xuống, cười:
- Sau khi mọi người thành đế đều rời khỏi Tiên Thiên Đạo Sơn, mỗi người một sự nghiệp riêng, cách ta cũng xa. Chúng ta trước giờ ít qua lại, là tiểu muội sai. Nay tiểu muội gặp phải khó khăn, buộc phải nhờ các sư huynh đệ tới tương trợ. Dịch Quân Vương cường hãn, Mục Tiên Thiên cũng đi gặp sư tôn hắn cầu viện binh, người tiểu muội có thể nghĩ tới chỉ có mọi người thôi.
- Hắc Đế tính tình cô độc, lạnh nhạt, ngoài Mục Tiên Thiên ra thì không còn đệ tử nào khác xuất sắc.
Hắc Nha Thần Đế toàn thân màu đen cười nói:
Còn Bạch Nha Thần Đế toàn thân màu trắng cười:
- Thần ma chân thân của Mục Tiên Thiên đã chết, hắn hiện tại nhiều nhất có thể hồi phục tới trình độ trước kia, thực lực không phải quá mạnh, chúng ta có thể ứng phó được. Còn tên Dịch Quân Vương kia…
Mặt hắn đầy sát khí, lạnh băng nói:
- Tên này dám xông vào đạo trường của sư tôn, giết không biết bao nhiêu đồng tộc của ta, suýt nữa đã bị hắt giết sạch! Nhất định phải khiến hắn chết không chỗ chôn!
Đế Hậu yên tâm, hỏi:
- Hai vị sư huynh đã về Đạo Sơn gặp sư tôn rồi sao?
Hắc Nha Thần Đế và Bạch Nha Thần Đế nhìn nhau lắc đầu. Bạch Nha Thần Đế nói:
- Tuy bọn ta không về núi nhưng cũng nhận được tin của sư tôn. Túc Nha sư đệ, ngươi nói đi.
Túc Nha vội nói:
- Sư tôn nói sẽ đích thân tới!
Đế Hậu toàn thân run lê với vẻ khó tin, thật là mừng hơn mong đợi, cười tươi:
- Mục Tiên Thiên không phải giả chết chứ? Nếu sư tôn đích thân tới thì mười Mục Tiên Thiên cũng sẽ bị sư tôn xử chết. Giờ Hắc Đế đang bế Sinh Tử Quan, không rời đi được. Sư tôn là Võ Đế, Mục Tiên Thiên chắc chắn khó thoát kiếp nạn này!
Túc Nha nói:
- Sư tỷ, sư tôn còn nói, trận chiến này là thời khắc để Sinh Mệnh Cổ Thụ hồi sinh. Ngài đã biết vị trí của quả hạch của Sinh Mệnh Cổ Thụ rồi.
Đế Hậu khựng người:
- Vị trí của quả hạch? Họa Bích Ba Hoa của sư tôn bị Dịch Quân Vương đánh cắp, lão nhân gia làm thế nào biết được?
Túc Nha cười
- Có người đã giao dịch với sư tôn, rồi cho sư tôn biết vị trí ẩn mình của quả hạch. Tỷ yên tâm, Sinh Mệnh Cổ Thụ sắp hồi sinh! Cây cổ thụ này có thể giúp tỷ bình định thiên hạ, cũng có thể giúp sư tôn tiếp tục tiến một bước!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1864: Ác mộng sắp tới
10.0/10 từ 15 lượt.