Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1785: Một cái kinh hỉ (2)
Trong cái đỉnh nhỏ kia hiện ra một vòng xoáy bạch quang, không ngừng xoay chuyển, phảng phất như một khỏa nhãn cầu không ngừng chuyển động vậy. Tiếp theo, một đạo quang mang bạch sắc bắn ra, chém thẳng về phía cỗ phân thân kia của Chung Nhạc.
- Quả nhiên là một kiện bảo bối bất phàm!
Đám người trên Thanh Hà Chu không khỏi kinh ngạc tán thán. Một đường đi tới này, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Phong Vô Kỵ xuất thủ giết chết phân thân của Chung Nhạc, có thể nói là mở rộng tầm mắt.
Đám người trên thuyền cũng không ai nhận ra kiện bảo vật này, cũng không biết là xuất từ tay vị tồn tại cổ lão nào. Bất quá, khí tức từ trong cái đỉnh nhỏ này tản mát ra lại vô cùng cổ lão tang thương, hiển nhiên là có lai lịch phi phàm, khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
- Kiện bảo bối này, ta cũng là trong lúc vô ý mới đạt được, sau khi sư tôn ta xem qua đã từng nói, đây là cổ vật tới từ Thời đại Hắc Ám, hẳn là xuất từ tay một tôn Thần Vương Thái Cổ. Bất quá, lúc đó nó đã triệt để bị hư hại rồi!
Ngữ khí Phong Vô Kỵ dương dương đắc ý, nói:
- Ta vốn dĩ cũng cho rằng kiện bảo vật này đã vô dụng rồi, về sau nhân họa được phúc, trong lúc vô ý đã dùng cái đỉnh này để múc nước Thiên Hà, không nghĩ tới nó lại chủ động hấp thu Tinh thủy và Tinh quang, tự chữa trị chính mình. Hiện tại, uy năng của cái đỉnh nhỏ này càng lúc càng mạnh, đã không thua kém gì một kiện Đế binh cả!
Đám người không ngừng tán thán, rối rít nói:
- Vô Kỵ tiên sinh hồng phúc tề thiên a!
Phong Vô Kỵ cười ha hả, thôi động Thanh Hà Chu chạy tới địa phương cỗ phân thân kia của Chung Nhạc rơi xuống, nói:
- Nhằm để ổn thỏa, vẫn xin mời Ngoan Hao sư huynh lại tính toán một chút phương vị hiện tại của Dịch Quân Vương, tránh để cho hắn bỏ chạy mất!
Ngoan Hao vươn tay chụp về phía thi thể cỗ phân thân kia của Chung Nhạc, lại tế khởi cái lưng rùa của chính mình, mỉm cười nói:
- Việc nhỏ mà thôi!
Hắn vừa mới đặt thi thể cỗ phân thân kia của Chung Nhạc lên trên lưng rùa, đột nhiên chỉ thấy cỗ thi thể này thẳng tắp ngồi dậy, mỉm cười nói:
- Các vị, ta thi triển một màn ảo thuật cho các ngươi xem a!
Sắc mặt đám người trên chiếc thuyền nhỏ kịch biến. Đúng lúc này, cỗ phân thân kia của Chung Nhạc đột nhiên nổ tung, một cỗ Đế uy khủng bố hạo hạo đãng đãng, quét ngang thẳng ra bốn phương tám hướng.
Đám người nhao nhao rống giận, mỗi người thi triển ra thủ đoạn toàn thân để ngăn cản. Chỉ nghe thanh âm nổ vang ầm ầm không dứt, từng đạo từng đạo môn hộ tầng tầng tách bọn họ ra, mỗi một người cũng đều cảm thấy chính mình đang đơn độc đối mặt với uy năng của hai kiện Đế binh.
Một hồi lâu sau, uy năng của hai kiện Đế binh mới dần dần tiêu tán, trên thuyền chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.
Phong Vô Kỵ thu hồi cái đỉnh nhỏ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vội vàng nhìn về phía đám người xung quanh, sắc mặt không khỏi đại biến. Chỉ thấy trên người mỗi một người trên chiếc thuyền nhỏ này đều mang thương tích, ai nấy cũng đều chật vật không chịu nổi.
Trên thuyền còn có một cỗ thi thể vẫn còn đang thiêu đốt, chính là thi thể của Ngoan Hao. Nhục thân của hắn đã hoàn toàn rách nát tả tơi, ngay cả Nguyên thần cũng bị đánh cho nát bét. Cho tới lúc này, nhục thân và Nguyên thần kể cả Bí cảnh của hắn cũng đều đang thiêu đốt.
- Ngoan Hao sư huynh, đã chết rồi!
Khóe mắt Phong Vô Kỵ khẽ nhảy lên một cái.
Đế Quân Ngoan Hao của Nhung Ngoan thị giỏi về bói toán thôi diễn, mà lực phòng ngự của bản thân hắn cũng là cực mạnh. Cái mai rùa này chính là Dị bảo do hắn luyện thành, lực phòng ngự kinh người, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị đánh nát. Cho dù là Đế binh, cũng không có khả năng một kích đã phá vỡ được cái lưng rùa này.
Nhưng lúc uy năng của hai kiện Đế binh ẩn giấu trong cỗ phân thân này của Chung Nhạc bộc phát, cái mai rùa này cũng không có ở trên người của Ngoan Hao, ngược lại đang nằm dưới chân cỗ phân thân này của Chung Nhạc.
Hắn lại đứng cách cỗ phân thân này của Chung Nhạc gần nhất, cộng thêm đã không còn năng lực phòng ngự, hơn nữa một kích kia của Chung Nhạc lại chủ yếu chính là nhằm vào hắn, Tạo Hóa Huyền Môn đã trấn trụ hết thảy biến hóa của hắn, Phù Tang Thụ mạnh mẽ quất xuống, đã quất cho toàn bộ nhục thân và Nguyên thần của hắn xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng.
Mà Hỗn Độn Hỏa trên Phù Tang Thụ cũng đã lập tức thiêu đốt nhục thân và Nguyên thần hắn, khiến cho hắn hoàn toàn không có cơ hội trị liệu thương thế.
- Chư quân, kẻ địch của chúng ta chính là Dịch Quân Vương!
Phong Vô Kỵ hít mạnh một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Kẻ này lòng dạ độc ác, cực kỳ gian xảo, chỉ cần tìm được một tia cơ hội sẽ liền đẩy ngươi vào chỗ chết! Cho nên nếu các ngươi có cơ hội giết hắn, nhất định phải dốc hết khả năng, ngàn vạn lần không thể có bất luận một chút khinh suất nào!
Trong lòng mọi người nhất thời nghiêm nghị.
- Tử Thủ huynh, phía trước hẳn là chính là Luân Hồi Táng Khu rồi a?
Thanh Hà Chu tiếp tục bay về phía trước. Chỉ thấy một quầng sáng không lớn đột nhiên xuất hiện trong không gian hắc ám của Hư Vô Chi Địa.
Lăng Tử Thủ nói:
- Ta chỉ là từng nghe các tổ bối nói qua, Luân Hồi Táng Khu này chính là Tổ địa của Đế Lăng thị ta, nhưng trước giờ ta cũng chưa từng đi tới nơi này. Bất quá, dựa theo phương vị, phía trước hẳn chính là Luân Hồi Táng Khu!
Hắn thoáng dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Ta nghe tổ tiên nói, Luân Hồi Táng Khu này vô cùng hung hiểm, nhất là đối với người sống lại càng thêm hung hiểm. Ta còn dễ nói, nhưng các ngươi nhất định phải cẩn thận một chút!
Thanh Hà Chu cách quầng sáng kia càng lúc càng gần, rốt cuộc đám người trên thuyền cũng đã nhìn thấy rõ quầng sáng kia. Quầng sáng này cũng không phải là Luân Hồi Táng Khu, mà là một phiến Tinh vực vô cùng kỳ dị.
Vô số ngôi sao hội tụ, giống như một dòng trường hà vậy, uốn lượn vờn quanh, hình dáng như cổ đằng. Có rất nhiều Tinh vực lại phảng phất như những phiến lá dây leo, từ xa nhìn lại cũng là sinh động như thật, quả thật giống như là một cây dây leo diễn sinh trong Hư Vô Chi Địa vậy.
Mà ở trong đám Tinh vực hình thái dây leo này có một phiến Đại lục cổ lão. Hình dạng phiến Đại lục này rất kỳ lạ, từ bên ngoài nhìn vào, phảng phất như là một cỗ quan tài đã xốc nắp quan lên vậy.
Phần rễ của phiến Tinh vực hình thái dây leo kia chính là rơi vào bên trong cỗ quan tài này, phảng phất như cây dây leo này chính là từ trong cỗ quan tài thật lớn này sinh trưởng ra vậy.
Lăng Tử Thủ lấy ra một bản Tinh đồ cổ lão, cẩn thận nhìn lại. Chỉ thấy trong Tinh đồ cũng vẽ hình một cỗ quan tài, bộ dáng phảng phất như phiến Tinh vực hình quan tài trước mắt kia vậy. Bất quá, cỗ quan tài trong Tinh đồ vẽ càng tỉ mỉ hơn, thể hiện rõ ràng rất nhiều chi tiết.
Nhân Đạo Chí Tôn
- Quả nhiên là một kiện bảo bối bất phàm!
Đám người trên Thanh Hà Chu không khỏi kinh ngạc tán thán. Một đường đi tới này, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Phong Vô Kỵ xuất thủ giết chết phân thân của Chung Nhạc, có thể nói là mở rộng tầm mắt.
Đám người trên thuyền cũng không ai nhận ra kiện bảo vật này, cũng không biết là xuất từ tay vị tồn tại cổ lão nào. Bất quá, khí tức từ trong cái đỉnh nhỏ này tản mát ra lại vô cùng cổ lão tang thương, hiển nhiên là có lai lịch phi phàm, khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
- Kiện bảo bối này, ta cũng là trong lúc vô ý mới đạt được, sau khi sư tôn ta xem qua đã từng nói, đây là cổ vật tới từ Thời đại Hắc Ám, hẳn là xuất từ tay một tôn Thần Vương Thái Cổ. Bất quá, lúc đó nó đã triệt để bị hư hại rồi!
Ngữ khí Phong Vô Kỵ dương dương đắc ý, nói:
- Ta vốn dĩ cũng cho rằng kiện bảo vật này đã vô dụng rồi, về sau nhân họa được phúc, trong lúc vô ý đã dùng cái đỉnh này để múc nước Thiên Hà, không nghĩ tới nó lại chủ động hấp thu Tinh thủy và Tinh quang, tự chữa trị chính mình. Hiện tại, uy năng của cái đỉnh nhỏ này càng lúc càng mạnh, đã không thua kém gì một kiện Đế binh cả!
Đám người không ngừng tán thán, rối rít nói:
- Vô Kỵ tiên sinh hồng phúc tề thiên a!
Phong Vô Kỵ cười ha hả, thôi động Thanh Hà Chu chạy tới địa phương cỗ phân thân kia của Chung Nhạc rơi xuống, nói:
- Nhằm để ổn thỏa, vẫn xin mời Ngoan Hao sư huynh lại tính toán một chút phương vị hiện tại của Dịch Quân Vương, tránh để cho hắn bỏ chạy mất!
Ngoan Hao vươn tay chụp về phía thi thể cỗ phân thân kia của Chung Nhạc, lại tế khởi cái lưng rùa của chính mình, mỉm cười nói:
- Việc nhỏ mà thôi!
Hắn vừa mới đặt thi thể cỗ phân thân kia của Chung Nhạc lên trên lưng rùa, đột nhiên chỉ thấy cỗ thi thể này thẳng tắp ngồi dậy, mỉm cười nói:
- Các vị, ta thi triển một màn ảo thuật cho các ngươi xem a!
Sắc mặt đám người trên chiếc thuyền nhỏ kịch biến. Đúng lúc này, cỗ phân thân kia của Chung Nhạc đột nhiên nổ tung, một cỗ Đế uy khủng bố hạo hạo đãng đãng, quét ngang thẳng ra bốn phương tám hướng.
Đám người nhao nhao rống giận, mỗi người thi triển ra thủ đoạn toàn thân để ngăn cản. Chỉ nghe thanh âm nổ vang ầm ầm không dứt, từng đạo từng đạo môn hộ tầng tầng tách bọn họ ra, mỗi một người cũng đều cảm thấy chính mình đang đơn độc đối mặt với uy năng của hai kiện Đế binh.
Một hồi lâu sau, uy năng của hai kiện Đế binh mới dần dần tiêu tán, trên thuyền chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.
Phong Vô Kỵ thu hồi cái đỉnh nhỏ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vội vàng nhìn về phía đám người xung quanh, sắc mặt không khỏi đại biến. Chỉ thấy trên người mỗi một người trên chiếc thuyền nhỏ này đều mang thương tích, ai nấy cũng đều chật vật không chịu nổi.
Trên thuyền còn có một cỗ thi thể vẫn còn đang thiêu đốt, chính là thi thể của Ngoan Hao. Nhục thân của hắn đã hoàn toàn rách nát tả tơi, ngay cả Nguyên thần cũng bị đánh cho nát bét. Cho tới lúc này, nhục thân và Nguyên thần kể cả Bí cảnh của hắn cũng đều đang thiêu đốt.
- Ngoan Hao sư huynh, đã chết rồi!
Khóe mắt Phong Vô Kỵ khẽ nhảy lên một cái.
Đế Quân Ngoan Hao của Nhung Ngoan thị giỏi về bói toán thôi diễn, mà lực phòng ngự của bản thân hắn cũng là cực mạnh. Cái mai rùa này chính là Dị bảo do hắn luyện thành, lực phòng ngự kinh người, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị đánh nát. Cho dù là Đế binh, cũng không có khả năng một kích đã phá vỡ được cái lưng rùa này.
Nhưng lúc uy năng của hai kiện Đế binh ẩn giấu trong cỗ phân thân này của Chung Nhạc bộc phát, cái mai rùa này cũng không có ở trên người của Ngoan Hao, ngược lại đang nằm dưới chân cỗ phân thân này của Chung Nhạc.
Hắn lại đứng cách cỗ phân thân này của Chung Nhạc gần nhất, cộng thêm đã không còn năng lực phòng ngự, hơn nữa một kích kia của Chung Nhạc lại chủ yếu chính là nhằm vào hắn, Tạo Hóa Huyền Môn đã trấn trụ hết thảy biến hóa của hắn, Phù Tang Thụ mạnh mẽ quất xuống, đã quất cho toàn bộ nhục thân và Nguyên thần của hắn xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng.
Mà Hỗn Độn Hỏa trên Phù Tang Thụ cũng đã lập tức thiêu đốt nhục thân và Nguyên thần hắn, khiến cho hắn hoàn toàn không có cơ hội trị liệu thương thế.
- Chư quân, kẻ địch của chúng ta chính là Dịch Quân Vương!
Phong Vô Kỵ hít mạnh một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Kẻ này lòng dạ độc ác, cực kỳ gian xảo, chỉ cần tìm được một tia cơ hội sẽ liền đẩy ngươi vào chỗ chết! Cho nên nếu các ngươi có cơ hội giết hắn, nhất định phải dốc hết khả năng, ngàn vạn lần không thể có bất luận một chút khinh suất nào!
Trong lòng mọi người nhất thời nghiêm nghị.
- Tử Thủ huynh, phía trước hẳn là chính là Luân Hồi Táng Khu rồi a?
Thanh Hà Chu tiếp tục bay về phía trước. Chỉ thấy một quầng sáng không lớn đột nhiên xuất hiện trong không gian hắc ám của Hư Vô Chi Địa.
Lăng Tử Thủ nói:
- Ta chỉ là từng nghe các tổ bối nói qua, Luân Hồi Táng Khu này chính là Tổ địa của Đế Lăng thị ta, nhưng trước giờ ta cũng chưa từng đi tới nơi này. Bất quá, dựa theo phương vị, phía trước hẳn chính là Luân Hồi Táng Khu!
Hắn thoáng dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Ta nghe tổ tiên nói, Luân Hồi Táng Khu này vô cùng hung hiểm, nhất là đối với người sống lại càng thêm hung hiểm. Ta còn dễ nói, nhưng các ngươi nhất định phải cẩn thận một chút!
Thanh Hà Chu cách quầng sáng kia càng lúc càng gần, rốt cuộc đám người trên thuyền cũng đã nhìn thấy rõ quầng sáng kia. Quầng sáng này cũng không phải là Luân Hồi Táng Khu, mà là một phiến Tinh vực vô cùng kỳ dị.
Vô số ngôi sao hội tụ, giống như một dòng trường hà vậy, uốn lượn vờn quanh, hình dáng như cổ đằng. Có rất nhiều Tinh vực lại phảng phất như những phiến lá dây leo, từ xa nhìn lại cũng là sinh động như thật, quả thật giống như là một cây dây leo diễn sinh trong Hư Vô Chi Địa vậy.
Mà ở trong đám Tinh vực hình thái dây leo này có một phiến Đại lục cổ lão. Hình dạng phiến Đại lục này rất kỳ lạ, từ bên ngoài nhìn vào, phảng phất như là một cỗ quan tài đã xốc nắp quan lên vậy.
Phần rễ của phiến Tinh vực hình thái dây leo kia chính là rơi vào bên trong cỗ quan tài này, phảng phất như cây dây leo này chính là từ trong cỗ quan tài thật lớn này sinh trưởng ra vậy.
Lăng Tử Thủ lấy ra một bản Tinh đồ cổ lão, cẩn thận nhìn lại. Chỉ thấy trong Tinh đồ cũng vẽ hình một cỗ quan tài, bộ dáng phảng phất như phiến Tinh vực hình quan tài trước mắt kia vậy. Bất quá, cỗ quan tài trong Tinh đồ vẽ càng tỉ mỉ hơn, thể hiện rõ ràng rất nhiều chi tiết.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1785: Một cái kinh hỉ (2)
10.0/10 từ 15 lượt.