Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1749: Công trình lớn thật
- Đáng tiếc, Thất Đạo Luân Hồi không tạo thành được.
Chung Nhạc mở mắt, thở dài, đứng dậy, từ trong cơ thể truyền ra từng trận tiếng nổ. Lần này hắn luyện hóa nhật linh nguyệt linh, không những tu vi không hề bị suy giảm mà ngược lại thực lực tu vi còn tăng lên vượt bậc.
Nhất cử nhất động của hắn tự nhiên hoàn mỹ, tiếng nói phát ra từ miệng dường như ẩn chứa âm luật của đại đạo, dường như mở miệng nói là thành đạo lý.
Giờ hắn đã làm được tới mức hồn chính là linh, hồn và nhục thân dung hợp làm một, cho dù không hoàn toàn trở thành Tiên Thiên thần ma thì ít nhiều cũng đã có hy vọng.
Lần tu hành này, điều huyền diệu hơn đó là đạo hạnh của hắn được nâng lên rất nhiều. Hắn chủ động hóa đạo, dung hợp đại đạo của tự thân và thiên địa đại đạo dung hợp, ngược lại luyện hóa thiên địa đại đạo thành Tiên Thiên Bát Quái thánh địa của mình. Hành động này khiến đạo của hắn thành thiên địa đại đạo, không phân biệt đồ đằng văn, là đại đạo đơn thuần, tu vi cũng nhảy vọt!
Quan trọng hơn là trong Đạo Nhất Bí Cảnh đã mở ra Tiên Thiên Bát Quái thánh địa, sau này chính là cái hắn dựa vào để Hậu Thiên nghịch chứng Tiên Thiên!
Nghịch chứng Tiên Thiên không hề dễ dàng thực hiện, giờ hắn chỉ mới bước được một bước, sau này đi thế nào, có tu thành được như Tiên Thiên thần ma hay không thì hắn không chắc chắn.
- Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, tại sao Đại tm lại nói ngay khi Hậu Thiên sinh linh ngẩng lên nhìn tinh không là có tội, là có sinh lão bệnh tử.
Chung Nhạc ngẩng lên, trong Thiên Hà vô số ngôi sao lấp lánh, nghĩ bụng:
- Hậu Thiên sinh linh đã đi sai đường, họ không nên ngưỡng vọng Tiên Thiên thần ma mà nên cầu đạo tại tự thân. Ngưỡng vọng là ngưỡng mộ, là cầu sức mạnh ngoại đạo, kết quả của ngưỡng vọng chính là mãi mãi không thể trở thành Tiên Thiên thần ma. Ta cũng hiểu lời Phong Hiếu Trung sư huynh nói. Hắn nói linh là gông cùm, bắt buộc phải trừ bỏ linh, khi đó ta tưởng hắn cực đoan, giờ xem ra hắn đã nhận ra bản chất.
Chung Nhạc không rõ Phong Hiếu Trung có làm được tới mức như hắn không, nhưng hắn chưa cảm nhận được linh của Phong Hiếu Trung.
Đương nhiên cũng không thể nói hệ thống tu luyện đồ đằng là sai, hệ thống này đã tạo căn cơ cho Hậu Thiên sinh linh cho họ có thể ngộ đạo, đắc đạo, có thể sánh ngang với Tiên Thiên thần ma.
Nếu không có tích lũy trong thời gian trước thì ai có thể nghịch diễn Tiên Thiên từ Đạo Nhất Bí Cảnh?
Mục đích của Đại Toại có lẽ là dùng hệ thống tu luyện đồ đằng làm bàn đạp, muốn khai sáng một con đường tiến quân Tiên Thiên. Chỉ là hắn chưa hoàn thành được khi còn sống. Cho tới khi Phục Mân Đạo Tôn mở Lục Đạo, Hậu Thổ nương nương lập Luân Hồi, thọ nguyên của Hậu Thiên sinh linh mới tăng lên, khi đó Hậu Thiên sinh linh mới có đủ thời gian để hoàn thiện.
Hiện giờ Chung Nhạc chỉ mới tìm ra con đường này, trước mắt còn rất nhiều khó khăn, muốn hoàn toàn nghịch chứng Tiên Thiên không biết còn bao nhiêu khó khăn nữa.
Đường thì đã tìm ra, nhưng tiếp theo phải đi thế nào thì không ai có thể dạy hắn nữa, không ai có thể cho hắn học hỏi.
Đông đảo hỏa linh bay tới, thủ lĩnh hỏa linh nói:
- Phục Hy, giờ ngươi không còn linh nữa, giao hẹn giữa chúng ta có còn không?
Chung Nhạc hóa linh, không còn linh nữa, khế ước mà hắn ký kết với họ cũng không còn, khiến những Hỏa Kỷ hỏa linh này có phần bất an.
Không chỉ khế ước của Chung Nhạc và họ không còn, mà ngay cả Hư Không Khế Ước Chung Nhạc ký kết với Đế Thi của thượng cổ chư đế cũng chỉ còn một nửa, hiệu lực không còn được như xưa!
Chung Nhạc cười:
- Bất luận có khế ước hay không, chỉ cần ta đã hứa thì chính là khế ước. Vì thế giao kết giữa chúng ta đương nhiên vẫn còn. Các ngươi yên tâm, sau này ta sẽ cho các ngươi hưởng tế tự, hồi phục Yểm Tư thị!
Các hỏa linh nhìn nhau, gật gù, rồi bay vào trong cơ thể hắn, dung hòa với hồn phách hắn.
Thánh quế bay ra từ trong Đạo Nhất Bí Cảnh của hắn, hỏi hắn:
- Phục Hy, ngươi có biết thế nào là hóa hình không?
Chung Nhạc cười:
- Tuy ta hiểu nhưng ngươi có một vị đại sư khác, ta dạy không bằng hắn dạy ngươi.
- Hắn từng ăn ta!
Cây thánh dược đó phẫn nộ:
- Lão nương không thỉnh giáo hắn!
Chung Nhạc bật cười, đi về hướng động phủ Tướng Vương, tìm hắn rồi cảm ơn:
- Đa tạ Tướng Vương tương trợ!
Tử Vi Tinh Vực chỉ còn ba chân, có phần thê thảm, lắc đầu nói:
- Ta chỉ báo đáp ân tình của Phục Hy thị các ngươi thôi. Ân tình này sau khi báo đáp, Phục Hy thị các ngươi sống chết thế nào không liên quan gì tới ta nữa. Hơn nữa, sau khi ngươi bổ khuyết Tiên Thiên thánh địa trong đầu ta vẫn sẽ lấy lại cái chân đó. Chân của ta không thể tặng ngươi được!
Hắn đánh giá Chung Nhạc một lượt, tán thưởng:
- Ta nói bừa không ngờ ngươi lại luyện thành thật, đúng là kỳ diệu! Hậu Thiên sinh linh các ngươi nhỏ yếu nhưng đầu óc thì rất linh hoạt, có nhiều khả năng hơn bọn ta.
Chung Nhạc cảm tạ lần nữa, ngẩng đầu nói:
- Tướng Vương đã từng gặp rất nhiều đế của Phục Hy thị ta sao?
- Các đời Thiên Thần Tế Đàn của Phục Hy thị, ta đều đã từng gặp.
Tướng Vương cười hà hà:
- Bao Hy thị là chăm chỉ nhất, ngày ngày xử lý triều chính, có lúc còn tất bật trấn áp hắc ám động loạn, Sư Dịch Đế thích nghiên cứu, Hạo Dịch Đế thường xuyên không ở Thiên Đình, tích tuần du tứ phương, nói là phải tới viễn cổ và tương lai, Đạo Tôn thì thích làm quen bằng hữu. Tiểu Phục Hy, ngươi thích gây chuyện.
Chung Nhạc mặt tối lại, thế nào là thích gây chuyện?
- Tướng Vương nếu đã vẫn luôn ở đây, lại là Thái Cổ Thần Vương, vậy có biết món đồ này không?
Hắn lấy ra mảnh vỡ thần khí Đế Tinh mà Trường Sinh Đế giao cho, đưa Tướng Vương. Trường Sinh Đế nghi ngờ món thần khí hoàn chỉnh rất lớn, là do Viễn Cổ Thần Vương và Thiên liên thủ tạo nên, dùng để làm nhiễu phán đoán của Phục Mân Đạo Tôn.
Tướng Vương nhìn thấy mảnh vỡ đó, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Ai đưa ngươi cái này?
Chung Nhạc lưỡng lự một lúc, không nói ra Trường Sinh Đế:
- Là một vị bằng hữu.
Tướng Vương cũng không truy hỏi, đột nhiên giơ tay lên, từ sâu trong thế giới này vọng tới tiếng nổ lớn, một mảnh vỡ lớn hơn chui ra từ lòng đất. Đó là mảnh vỡ thần khí lớn hơn, nhiều hoa văn hơn, to hơn gấp năm sáu chục lần so với mảnh vỡ trong tay Chung Nhạc!
Chung Nhạc sững người nhìn mảnh vỡ khổng lồ đó, mảnh vỡ Trường Sinh Đế đưa hắn không còn bất cứ linh tính nào nữa, nhưng mảnh của Tướng Vương thì còn, đồ đằng văn trên đó còn thỉnh thoảng phát sáng.
Chung Nhạc đột nhiên cảm giác pháp lực lay động, thân thể có phần mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có phần phấn khích, nhục thân nguyên thần thậm chí là ý thức của hắn bị ảnh hưởng.
- Món bảo vật này, hề hề...
Tướng Vương tập tễnh tiến về phía trước, cười khảy:
- Không chỉ ám toán Phục Mân Đạo Tôn, cũng không chỉ là đế của Phục Hy thị, có không ít đế đã bị nó hủy hoại. Nó vốn không ám toán được Phục Mân Đạo Tôn, rất dễ bị Phục Mân Đạo Tôn phát giác ra, nhưng Thiên và những lão già kia liên thủ, lạc ấn thiên đạo văn lý khiến Phục Mân Đạo Tôn cũng khó lòng phát giác ra. Giờ món thần khí này đã bị hủy, khí tức tỏa ra ngoài, nhưng khi ở thời kỳ đỉnh phong khí tức của nó không bị tiết lộ tí nào, ảnh hưởng cũng là trong vô thanh vô tức.
Chung Nhạc nhíu mày, hắn cũng nhìn ra thiên đạo văn lý trên mảnh vỡ đó, đoán có thể Thiên đã giở trò gì với nó, nhưng được Tướng Vương chứng thực hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
- Sự che mắt của Hắc Đế, ngũ suy của Tà Đế, ai khí của Nguyên Nha, hỏa khí của Phượng Thiên, ma tính của Ma Đế... họ có thể dễ dàng ảnh hưởng tới phán đoán của một vị đế, khiến hắn không biết nguy hiểm đang tới gần, bạc nhược vô đạo vô năng.
Tướng Vương hỏi:
- Loại thần khí này không chỉ có một mà có rất nhiều! Ngươi biết Đế Tinh chứ? Không phải Đế Tinh phía dưới Thiên Đình mà là Đế Tinh đại diện cho khí vận của các vị đế cấp.
Chung Nhạc nhớ tới Đế Tinh của mình, gật đầu. Đế Tinh của hắn bị Đại Tư Mệnh tìm thấy, sau đó phá vỡ, thay đổi vận mệnh tương lai của hắn.
- Trong số các Thái Cổ Thần Vương gây động loạn, có mấy vị có thể nhìn thấy những Đế Tinh của những người có thể thành đế, vì thế họ có chủ ý này.
Tướng Vương nói:
- Họ tìm những Đế Tinh đó trước, trồng thứ này ở đó, đợi sau này thu hoạch. Việc này làm rất bí mật, nhưng làm nhiều rồi cũng có lúc bại lộ. Để trừ bỏ Phục Mân, họ mời Thiên tới, luyện chế món bảo vật này, nhưng vẫn bị Phục Mân Đạo Tôn phát hiện. Phục Mân Đạo Tôn tương kế tựu kế, giết rất nhiều đồng bọn của họ. Sau khi Đạo Tôn chết, món bảo vật này đột nhiên vỡ tan, những kẻ đó mới biết từ lâu đã bị Phục Mân Đạo Tôn biết bố trí của mình rồi.
- Lúc đó ta cũng giật mình, tưởng Phục Mân Đạo Tôn giết cả ta, sau đó ta liên kết các chuyện lại mới hiểu rõ chân tướng.
Tướng Vương nói tiếp:
- Có lẽ Đại Toại là người đầu tiên phát hiện những kẻ đó giở trò. Đại Toại có tổ huấn là tộc trưởng của Yểm Tư thị sau khi chết buộc phải về cố thổ, mai táng ở Tổ Tinh. Trong việc này thực ra có điều bí mật, ta nghi ngờ Đại Toại đã bố trí cấm chế đối phó với những kẻ kia ở Tổ Tinh. Vì thế chúng mới không dám tới Tổ Tinh đào bới Đế Lăng, ăn Đế Thi. Sau đó Phục Hy thị cũng có tổ huấn này, số lượng đại đế mai táng ở Tổ Tinh càng nhiều hơn. Những kẻ đó càng không dám tới Tổ Tinh.
Chung Nhạc sững người kêu lên:
- Đế Lăng ở Tổ Tinh còn có lý do này sao?
- Ta cũng chỉ đoán thôi, cũng không chắc chắn.
Tướng Vương nói:
- Nhưng các đời Thiên Đế của Phục Hy thị và Yểm Tư thị đều mai táng ở Tổ Tinh. Hắc Đế, Tà Đế chỉ không dám động tới Đế Lăng ở Tổ Tinh. Từ đó có thể thấy phán đoán của ta cũng chắc gần đúng. Có thể chúng đã từng chịu thiệt thòi ở Tổ Tinh không nhỏ. Tiểu Phục Hy, ngươi vẫn còn quá nhỏ bé, giờ ngươi rất bất phàm nhưng đối diện với những kẻ như Hắc Đế thì ngươi còn quá non. Phục Mân Đạo Tôn hùng tài vĩ lược thế nào, đấu với chúng nhiều năm như vậy cũng không hạ gục được chúng. Ngươi...
Hắn lắc đầu, nói:
- Ngươi nên đi đi. Ngươi ở lại chỗ ta sẽ gây tai họa cho ta!
Chung Nhạc cúi người bái tạ, lên thuyền cổ nghìn cảnh, định rời đi thì đột nhiên Tướng Vương nói:
- Lần trước Phục Mân Đạo Tôn hiển linh, sống lại từ cái chết, tới chỗ ta truyền âm cho ta một câu, không biết có nên nói cho ngươi không.
Chung Nhạc vội dừng bước.
Tướng Vương chần chừ một chút, nói:
- Hắn nói nếu sau này có Phục Hy tới thì với hắn, để Tổ Tinh trở lại Tổ Đình. Nhưng lạ thật, nếu Tổ Tinh là cấm chế bảo vệ chư đế Đế Lăng thì tại sao lại phải để Tổ Tinh trở lại Tổ Đình? Như thế không phải iaỉ phong ấn của Tổ Tinh để Đế Lăng xuất hiện hay sao?
Chung Nhạc tim run lên, lập tức hiểu dụng ý của Phục Mân Đạo Tôn!
- Công trình lớn thật!
Nhân Đạo Chí Tôn
Chung Nhạc mở mắt, thở dài, đứng dậy, từ trong cơ thể truyền ra từng trận tiếng nổ. Lần này hắn luyện hóa nhật linh nguyệt linh, không những tu vi không hề bị suy giảm mà ngược lại thực lực tu vi còn tăng lên vượt bậc.
Nhất cử nhất động của hắn tự nhiên hoàn mỹ, tiếng nói phát ra từ miệng dường như ẩn chứa âm luật của đại đạo, dường như mở miệng nói là thành đạo lý.
Giờ hắn đã làm được tới mức hồn chính là linh, hồn và nhục thân dung hợp làm một, cho dù không hoàn toàn trở thành Tiên Thiên thần ma thì ít nhiều cũng đã có hy vọng.
Lần tu hành này, điều huyền diệu hơn đó là đạo hạnh của hắn được nâng lên rất nhiều. Hắn chủ động hóa đạo, dung hợp đại đạo của tự thân và thiên địa đại đạo dung hợp, ngược lại luyện hóa thiên địa đại đạo thành Tiên Thiên Bát Quái thánh địa của mình. Hành động này khiến đạo của hắn thành thiên địa đại đạo, không phân biệt đồ đằng văn, là đại đạo đơn thuần, tu vi cũng nhảy vọt!
Quan trọng hơn là trong Đạo Nhất Bí Cảnh đã mở ra Tiên Thiên Bát Quái thánh địa, sau này chính là cái hắn dựa vào để Hậu Thiên nghịch chứng Tiên Thiên!
Nghịch chứng Tiên Thiên không hề dễ dàng thực hiện, giờ hắn chỉ mới bước được một bước, sau này đi thế nào, có tu thành được như Tiên Thiên thần ma hay không thì hắn không chắc chắn.
- Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, tại sao Đại tm lại nói ngay khi Hậu Thiên sinh linh ngẩng lên nhìn tinh không là có tội, là có sinh lão bệnh tử.
Chung Nhạc ngẩng lên, trong Thiên Hà vô số ngôi sao lấp lánh, nghĩ bụng:
- Hậu Thiên sinh linh đã đi sai đường, họ không nên ngưỡng vọng Tiên Thiên thần ma mà nên cầu đạo tại tự thân. Ngưỡng vọng là ngưỡng mộ, là cầu sức mạnh ngoại đạo, kết quả của ngưỡng vọng chính là mãi mãi không thể trở thành Tiên Thiên thần ma. Ta cũng hiểu lời Phong Hiếu Trung sư huynh nói. Hắn nói linh là gông cùm, bắt buộc phải trừ bỏ linh, khi đó ta tưởng hắn cực đoan, giờ xem ra hắn đã nhận ra bản chất.
Chung Nhạc không rõ Phong Hiếu Trung có làm được tới mức như hắn không, nhưng hắn chưa cảm nhận được linh của Phong Hiếu Trung.
Đương nhiên cũng không thể nói hệ thống tu luyện đồ đằng là sai, hệ thống này đã tạo căn cơ cho Hậu Thiên sinh linh cho họ có thể ngộ đạo, đắc đạo, có thể sánh ngang với Tiên Thiên thần ma.
Nếu không có tích lũy trong thời gian trước thì ai có thể nghịch diễn Tiên Thiên từ Đạo Nhất Bí Cảnh?
Mục đích của Đại Toại có lẽ là dùng hệ thống tu luyện đồ đằng làm bàn đạp, muốn khai sáng một con đường tiến quân Tiên Thiên. Chỉ là hắn chưa hoàn thành được khi còn sống. Cho tới khi Phục Mân Đạo Tôn mở Lục Đạo, Hậu Thổ nương nương lập Luân Hồi, thọ nguyên của Hậu Thiên sinh linh mới tăng lên, khi đó Hậu Thiên sinh linh mới có đủ thời gian để hoàn thiện.
Hiện giờ Chung Nhạc chỉ mới tìm ra con đường này, trước mắt còn rất nhiều khó khăn, muốn hoàn toàn nghịch chứng Tiên Thiên không biết còn bao nhiêu khó khăn nữa.
Đường thì đã tìm ra, nhưng tiếp theo phải đi thế nào thì không ai có thể dạy hắn nữa, không ai có thể cho hắn học hỏi.
Đông đảo hỏa linh bay tới, thủ lĩnh hỏa linh nói:
- Phục Hy, giờ ngươi không còn linh nữa, giao hẹn giữa chúng ta có còn không?
Chung Nhạc hóa linh, không còn linh nữa, khế ước mà hắn ký kết với họ cũng không còn, khiến những Hỏa Kỷ hỏa linh này có phần bất an.
Không chỉ khế ước của Chung Nhạc và họ không còn, mà ngay cả Hư Không Khế Ước Chung Nhạc ký kết với Đế Thi của thượng cổ chư đế cũng chỉ còn một nửa, hiệu lực không còn được như xưa!
Chung Nhạc cười:
- Bất luận có khế ước hay không, chỉ cần ta đã hứa thì chính là khế ước. Vì thế giao kết giữa chúng ta đương nhiên vẫn còn. Các ngươi yên tâm, sau này ta sẽ cho các ngươi hưởng tế tự, hồi phục Yểm Tư thị!
Các hỏa linh nhìn nhau, gật gù, rồi bay vào trong cơ thể hắn, dung hòa với hồn phách hắn.
Thánh quế bay ra từ trong Đạo Nhất Bí Cảnh của hắn, hỏi hắn:
- Phục Hy, ngươi có biết thế nào là hóa hình không?
Chung Nhạc cười:
- Tuy ta hiểu nhưng ngươi có một vị đại sư khác, ta dạy không bằng hắn dạy ngươi.
- Hắn từng ăn ta!
Cây thánh dược đó phẫn nộ:
- Lão nương không thỉnh giáo hắn!
Chung Nhạc bật cười, đi về hướng động phủ Tướng Vương, tìm hắn rồi cảm ơn:
- Đa tạ Tướng Vương tương trợ!
Tử Vi Tinh Vực chỉ còn ba chân, có phần thê thảm, lắc đầu nói:
- Ta chỉ báo đáp ân tình của Phục Hy thị các ngươi thôi. Ân tình này sau khi báo đáp, Phục Hy thị các ngươi sống chết thế nào không liên quan gì tới ta nữa. Hơn nữa, sau khi ngươi bổ khuyết Tiên Thiên thánh địa trong đầu ta vẫn sẽ lấy lại cái chân đó. Chân của ta không thể tặng ngươi được!
Hắn đánh giá Chung Nhạc một lượt, tán thưởng:
- Ta nói bừa không ngờ ngươi lại luyện thành thật, đúng là kỳ diệu! Hậu Thiên sinh linh các ngươi nhỏ yếu nhưng đầu óc thì rất linh hoạt, có nhiều khả năng hơn bọn ta.
Chung Nhạc cảm tạ lần nữa, ngẩng đầu nói:
- Tướng Vương đã từng gặp rất nhiều đế của Phục Hy thị ta sao?
- Các đời Thiên Thần Tế Đàn của Phục Hy thị, ta đều đã từng gặp.
Tướng Vương cười hà hà:
- Bao Hy thị là chăm chỉ nhất, ngày ngày xử lý triều chính, có lúc còn tất bật trấn áp hắc ám động loạn, Sư Dịch Đế thích nghiên cứu, Hạo Dịch Đế thường xuyên không ở Thiên Đình, tích tuần du tứ phương, nói là phải tới viễn cổ và tương lai, Đạo Tôn thì thích làm quen bằng hữu. Tiểu Phục Hy, ngươi thích gây chuyện.
Chung Nhạc mặt tối lại, thế nào là thích gây chuyện?
- Tướng Vương nếu đã vẫn luôn ở đây, lại là Thái Cổ Thần Vương, vậy có biết món đồ này không?
Hắn lấy ra mảnh vỡ thần khí Đế Tinh mà Trường Sinh Đế giao cho, đưa Tướng Vương. Trường Sinh Đế nghi ngờ món thần khí hoàn chỉnh rất lớn, là do Viễn Cổ Thần Vương và Thiên liên thủ tạo nên, dùng để làm nhiễu phán đoán của Phục Mân Đạo Tôn.
Tướng Vương nhìn thấy mảnh vỡ đó, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Ai đưa ngươi cái này?
Chung Nhạc lưỡng lự một lúc, không nói ra Trường Sinh Đế:
- Là một vị bằng hữu.
Tướng Vương cũng không truy hỏi, đột nhiên giơ tay lên, từ sâu trong thế giới này vọng tới tiếng nổ lớn, một mảnh vỡ lớn hơn chui ra từ lòng đất. Đó là mảnh vỡ thần khí lớn hơn, nhiều hoa văn hơn, to hơn gấp năm sáu chục lần so với mảnh vỡ trong tay Chung Nhạc!
Chung Nhạc sững người nhìn mảnh vỡ khổng lồ đó, mảnh vỡ Trường Sinh Đế đưa hắn không còn bất cứ linh tính nào nữa, nhưng mảnh của Tướng Vương thì còn, đồ đằng văn trên đó còn thỉnh thoảng phát sáng.
Chung Nhạc đột nhiên cảm giác pháp lực lay động, thân thể có phần mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có phần phấn khích, nhục thân nguyên thần thậm chí là ý thức của hắn bị ảnh hưởng.
- Món bảo vật này, hề hề...
Tướng Vương tập tễnh tiến về phía trước, cười khảy:
- Không chỉ ám toán Phục Mân Đạo Tôn, cũng không chỉ là đế của Phục Hy thị, có không ít đế đã bị nó hủy hoại. Nó vốn không ám toán được Phục Mân Đạo Tôn, rất dễ bị Phục Mân Đạo Tôn phát giác ra, nhưng Thiên và những lão già kia liên thủ, lạc ấn thiên đạo văn lý khiến Phục Mân Đạo Tôn cũng khó lòng phát giác ra. Giờ món thần khí này đã bị hủy, khí tức tỏa ra ngoài, nhưng khi ở thời kỳ đỉnh phong khí tức của nó không bị tiết lộ tí nào, ảnh hưởng cũng là trong vô thanh vô tức.
Chung Nhạc nhíu mày, hắn cũng nhìn ra thiên đạo văn lý trên mảnh vỡ đó, đoán có thể Thiên đã giở trò gì với nó, nhưng được Tướng Vương chứng thực hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
- Sự che mắt của Hắc Đế, ngũ suy của Tà Đế, ai khí của Nguyên Nha, hỏa khí của Phượng Thiên, ma tính của Ma Đế... họ có thể dễ dàng ảnh hưởng tới phán đoán của một vị đế, khiến hắn không biết nguy hiểm đang tới gần, bạc nhược vô đạo vô năng.
Tướng Vương hỏi:
- Loại thần khí này không chỉ có một mà có rất nhiều! Ngươi biết Đế Tinh chứ? Không phải Đế Tinh phía dưới Thiên Đình mà là Đế Tinh đại diện cho khí vận của các vị đế cấp.
Chung Nhạc nhớ tới Đế Tinh của mình, gật đầu. Đế Tinh của hắn bị Đại Tư Mệnh tìm thấy, sau đó phá vỡ, thay đổi vận mệnh tương lai của hắn.
- Trong số các Thái Cổ Thần Vương gây động loạn, có mấy vị có thể nhìn thấy những Đế Tinh của những người có thể thành đế, vì thế họ có chủ ý này.
Tướng Vương nói:
- Họ tìm những Đế Tinh đó trước, trồng thứ này ở đó, đợi sau này thu hoạch. Việc này làm rất bí mật, nhưng làm nhiều rồi cũng có lúc bại lộ. Để trừ bỏ Phục Mân, họ mời Thiên tới, luyện chế món bảo vật này, nhưng vẫn bị Phục Mân Đạo Tôn phát hiện. Phục Mân Đạo Tôn tương kế tựu kế, giết rất nhiều đồng bọn của họ. Sau khi Đạo Tôn chết, món bảo vật này đột nhiên vỡ tan, những kẻ đó mới biết từ lâu đã bị Phục Mân Đạo Tôn biết bố trí của mình rồi.
- Lúc đó ta cũng giật mình, tưởng Phục Mân Đạo Tôn giết cả ta, sau đó ta liên kết các chuyện lại mới hiểu rõ chân tướng.
Tướng Vương nói tiếp:
- Có lẽ Đại Toại là người đầu tiên phát hiện những kẻ đó giở trò. Đại Toại có tổ huấn là tộc trưởng của Yểm Tư thị sau khi chết buộc phải về cố thổ, mai táng ở Tổ Tinh. Trong việc này thực ra có điều bí mật, ta nghi ngờ Đại Toại đã bố trí cấm chế đối phó với những kẻ kia ở Tổ Tinh. Vì thế chúng mới không dám tới Tổ Tinh đào bới Đế Lăng, ăn Đế Thi. Sau đó Phục Hy thị cũng có tổ huấn này, số lượng đại đế mai táng ở Tổ Tinh càng nhiều hơn. Những kẻ đó càng không dám tới Tổ Tinh.
Chung Nhạc sững người kêu lên:
- Đế Lăng ở Tổ Tinh còn có lý do này sao?
- Ta cũng chỉ đoán thôi, cũng không chắc chắn.
Tướng Vương nói:
- Nhưng các đời Thiên Đế của Phục Hy thị và Yểm Tư thị đều mai táng ở Tổ Tinh. Hắc Đế, Tà Đế chỉ không dám động tới Đế Lăng ở Tổ Tinh. Từ đó có thể thấy phán đoán của ta cũng chắc gần đúng. Có thể chúng đã từng chịu thiệt thòi ở Tổ Tinh không nhỏ. Tiểu Phục Hy, ngươi vẫn còn quá nhỏ bé, giờ ngươi rất bất phàm nhưng đối diện với những kẻ như Hắc Đế thì ngươi còn quá non. Phục Mân Đạo Tôn hùng tài vĩ lược thế nào, đấu với chúng nhiều năm như vậy cũng không hạ gục được chúng. Ngươi...
Hắn lắc đầu, nói:
- Ngươi nên đi đi. Ngươi ở lại chỗ ta sẽ gây tai họa cho ta!
Chung Nhạc cúi người bái tạ, lên thuyền cổ nghìn cảnh, định rời đi thì đột nhiên Tướng Vương nói:
- Lần trước Phục Mân Đạo Tôn hiển linh, sống lại từ cái chết, tới chỗ ta truyền âm cho ta một câu, không biết có nên nói cho ngươi không.
Chung Nhạc vội dừng bước.
Tướng Vương chần chừ một chút, nói:
- Hắn nói nếu sau này có Phục Hy tới thì với hắn, để Tổ Tinh trở lại Tổ Đình. Nhưng lạ thật, nếu Tổ Tinh là cấm chế bảo vệ chư đế Đế Lăng thì tại sao lại phải để Tổ Tinh trở lại Tổ Đình? Như thế không phải iaỉ phong ấn của Tổ Tinh để Đế Lăng xuất hiện hay sao?
Chung Nhạc tim run lên, lập tức hiểu dụng ý của Phục Mân Đạo Tôn!
- Công trình lớn thật!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1749: Công trình lớn thật
10.0/10 từ 15 lượt.