Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1676: Đạo là con cóc ghẻ (1)
Năm xưa, hai người Chung Nhạc còn nhỏ không hoài nghi, tuổi thanh xuân ngây thơ tràn đầy tiếng tim đập của mối tình đầu, lần đầu tiên thưởng thức sự ngọt ngào của luyến ái. Chung Nhạc mỗi khi nhớ lại đoạn tuế nguyệt kia, vẫn luôn không tự giác toát ra nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Bất quá, thời gian thiếu niên đi qua quá nhanh, theo hai người trưởng thành, trách nhiệm cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, toàn bộ đều đặt lên trên bả vai của gã thiếu niên Chung Sơn thị năm xưa kia, buộc hắn phải nâng lên.
Hắn không thể không liều mạng, không thể không ngươi đấu ta đá, không thể không vào sinh ra tử. Hắn không biết chính mình tới lúc nào sẽ chết, không biết chính mình còn có thể trở về hay không, cho nên hắn không dám cho nàng thiếu nữ trước mắt này một lời hứa hẹn vĩnh hằng. Hắn duy nhất có thể làm, chỉ là nói với nàng là sẽ không cô phụ nàng mà thôi.
Nhưng cho dù là lời hứa hẹn nhỏ bé như vậy, cũng đã khiến cho nàng thiếu nữ này việc nghĩa không chùn bước đi theo hắn, rời khỏi Tổ Tinh đã sinh dưỡng ra nàng, rời khỏi thân nhân của chính mình. Nàng còn vì không để liên lụy tới hắn, đã chủ động thỉnh cầu Thần Hậu nương nương được biến thành Hoa Tư thị đầu người thân rắn, hơn nữa còn lo lắng hắn có sẽ cảm thấy chính mình khó coi hay không.
Nếu nói cảm tình, vậy tình cảm giữa bọn họ chính là sâu nhất, cũng là đơn thuần nhất.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cứ như vậy ngồi đó, trao đổi cảm ngộ lẫn nhau, vô cùng thân thiết mà yên tĩnh. Khâu Cấm Nhi là nữ tử duy nhất có thể khiến cho hắn quên đi hùng tâm tráng chí, quên đi phân tranh thế tục. Ở bên cạnh nàng, hắn có thể tìm lại được sự ngây thơ và ôn hòa lúc ban đầu trong lòng mình.
Vành tai và tóc mai bọn họ chạm vào nhau, hăng hái bừng bừng thảo luận sở ngộ của chính mình, xác minh sở học lẫn nhau. Thần hồn của bọn họ cũng đang giao lưu lẫn nhau, trở nên vô cùng thân mật.
Trong lòng Chung Nhạc rất muốn khoảnh khắc này vĩnh viễn sẽ không trôi qua. Nhưng thời gian có tốt đẹp đến đâu thủy chung cũng có lúc trôi qua. Chung Nhạc tu thành đại đạo Tiên Thiên Khôn Thổ, rốt cuộc cũng phải rời khỏi rồi.
Hắn bò xuống Tế đàn, bơi về phía xa xa. Đột nhiên, sau lưng chợt truyền tới thanh âm của nàng nữ hài kia:
- Sư ca!
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại. Trên Tế đàn, Khâu Cấm Nhi mở lớn miệng, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn, nhưng cuối cùng cũng không nói ra thiên ngôn vạn ngữ kia, chỉ biến thành một câu nói:
- Sư ca, ta chờ ngươi!
Tâm thần Chung Nhạc chấn động, cảm thấy nhu tình trong lồng ngực chính mình đột nhiên kích động, biến thành hồng lưu không thể áp chế, biến thành tình yêu phun trào.
- Cấm Nhi, ta muốn lấy ngươi!
Hắn lớn tiếng quát lên, phát tiết ra cảm tình trong lòng. Ở trong tòa Thánh địa Khôn Thổ trống trải không người, không chút cố kỵ mặc cho tâm tình của chính mình phát tiết:
- Ngươi chờ ta! Ta sẽ trở về lấy ngươi! Mặc kệ sau này như thế nào, mặc kệ trời nghiêng đất ngã, ta nhất định sẽ cưới ngươi! Ngươi chờ ta trở về!
Khâu Cấm Nhi nhất thời ngẩn ngơ, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô hạn, sống mũi lại có chút cay cay, hưng phấn vung tay như điên với hắn.
Chung Nhạc xoay người rời đi. Nàng thiếu nữ trên Tế đàn vẫn cảm thấy nhịp tim chính mình đập thật nhanh, thân thể ngược lại có chút vô lực, tà tà dựa lên một cây cột của Tế đàn, thân thể trợt ngồi xuống, vừa cười vừa rơi lệ.
- Hắn đã hứa hẹn rồi! Sư ca hắn đã hứa hẹn rồi!
Nàng không ngừng lẩm bẩm.
o0o
Chung Nhạc rời khỏi Tinh hải Hoa Tư, tình cảm phấn khích trong lòng vẫn chưa thể bình ổn trở lại, vẫn còn đắm chìm trong màn biểu lộ vừa rồi. Hắn đã thổ lộ với tiểu sư muội! Rốt cuộc cũng đã thổ lộ!
Đột nhiên, trong Thức hải hắn, Tân Hỏa ngáp dài một cái, nói:
- Trâu giống Chung Sơn thị, phía đối diện vẫn còn một nàng nữ hài tử a! Ngươi định hứa hẹn nàng cái gì?
Chung Nhạc vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Quân Tư Tà đang ngồi trên một chiếc thuyền hoa, thân thể tà tà dựa bên cạnh cửa sổ chiếc thuyền, nửa cười nửa không nhìn hắn. Nàng nhẹ giọng nói:
- Sư đệ!
Tân Hỏa nhàn nhạt nói:
- Khoản nợ tình này, ngươi đã đeo rất nhiều rồi, cần phải dùng cả đời đi trả, cũng chưa chắc đã có thể trả hết! Ngươi thề non hẹn biển với người này, chính là cô phụ người kia! Chung Sơn thị, không được tùy tiện hứa hẹn a!
Chung Nhạc sãi bước tiến lên phía trước, lớn tiếng quát lên:
- Sư tỷ, tương lai nếu ta cầu hôn ngươi, ngươi sẽ đáp ứng chứ?
Quân Tư Tà nhất thời ngơ ngẩn, lắc đầu, mỉm cười nói:
- Tiểu tử ngốc!
Nàng chống chiếc thuyền hoa đi xa. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, nhìn theo bóng lưng của nàng, cao giọng hỏi:
- Sư tỷ, ngươi sẽ đáp ứng chứ?
Quân Tư Tà đứng ở đuôi thuyền, phong tư bừng bừng, hai tay đặt lên mép la lớn:
- Năm xưa vì sao ta theo ngươi rời khỏi Tổ Tinh?
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời đại hỉ, cười ha hả, cao giọng nói:
- Ngươi chờ ta!
Trong lòng Quân Tư Tà tràn đầy vui mừng, chống thuyền lái vào sâu bên trong Tinh hải Hoa Tư. Mái chèo khẽ ba động, hất lên từng đám từng đám ngôi sao.
Chung Nhạc cực kỳ vui vẻ, định thần trở lại, nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn còn chưa đi ra khỏi khu vực tầng tầng Thánh sơn, đã nhìn thấy một nàng nữ tử từ xa đi tới, chính là Nữ Oa tương lai của Hoa Tư thị, Hoa Thiến Mân, cũng là vị hôn thê tương lai của hắn. Từ lúc hai người còn chưa xuất thế đã được định trước mối hôn nhân cả đời này.
Bộ dáng Hoa Thiến Mân không có tim không có phổi, miệng khẽ lẩm bẩm một điệu hát dân gian, dung dăng dung dẻ đi về phía này. Vừa gặp mặt Chung Nhạc, nàng vội vàng dừng điệu hát dân gian lại, sắc mặt nghiêm túc, chân thành khom người thi lễ, nhỏ nhẹ nói:
- Chung tướng công!
- Chung Sơn thị, ngươi lại sẽ hứa hẹn lời hứa gì?
Tân Hỏa hăng hái bừng bừng hỏi.
Cái đầu Chung Nhạc cơ hồ lớn thêm vài vòng. Hoa Thiến Mân tuyệt không tầm thường, là vị hôn thê mà các tổ bối tại tám chín mươi vạn năm trước đã định ra. Lãnh tụ của Phục Hy thị đã định trước phải cưới Lãnh tụ của Hoa Tư thị làm vợ. Phục Hy và Nữ Oa mệnh trung đã định trước là một đôi, đây là tổ chế, là quy củ.
Tân Hỏa trở nên hưng phấn, bộ dáng gấp gáp chờ xem Chung Nhạc sẽ đưa ra lời hứa hẹn gì. Đốm lửa nhỏ này tựa hồ chưa từng gặp qua chuyện tình gì thú vị như thế này.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Sao Thiến Mân lại khách khí với ta như vậy?
Nhân Đạo Chí Tôn
Bất quá, thời gian thiếu niên đi qua quá nhanh, theo hai người trưởng thành, trách nhiệm cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, toàn bộ đều đặt lên trên bả vai của gã thiếu niên Chung Sơn thị năm xưa kia, buộc hắn phải nâng lên.
Hắn không thể không liều mạng, không thể không ngươi đấu ta đá, không thể không vào sinh ra tử. Hắn không biết chính mình tới lúc nào sẽ chết, không biết chính mình còn có thể trở về hay không, cho nên hắn không dám cho nàng thiếu nữ trước mắt này một lời hứa hẹn vĩnh hằng. Hắn duy nhất có thể làm, chỉ là nói với nàng là sẽ không cô phụ nàng mà thôi.
Nhưng cho dù là lời hứa hẹn nhỏ bé như vậy, cũng đã khiến cho nàng thiếu nữ này việc nghĩa không chùn bước đi theo hắn, rời khỏi Tổ Tinh đã sinh dưỡng ra nàng, rời khỏi thân nhân của chính mình. Nàng còn vì không để liên lụy tới hắn, đã chủ động thỉnh cầu Thần Hậu nương nương được biến thành Hoa Tư thị đầu người thân rắn, hơn nữa còn lo lắng hắn có sẽ cảm thấy chính mình khó coi hay không.
Nếu nói cảm tình, vậy tình cảm giữa bọn họ chính là sâu nhất, cũng là đơn thuần nhất.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cứ như vậy ngồi đó, trao đổi cảm ngộ lẫn nhau, vô cùng thân thiết mà yên tĩnh. Khâu Cấm Nhi là nữ tử duy nhất có thể khiến cho hắn quên đi hùng tâm tráng chí, quên đi phân tranh thế tục. Ở bên cạnh nàng, hắn có thể tìm lại được sự ngây thơ và ôn hòa lúc ban đầu trong lòng mình.
Vành tai và tóc mai bọn họ chạm vào nhau, hăng hái bừng bừng thảo luận sở ngộ của chính mình, xác minh sở học lẫn nhau. Thần hồn của bọn họ cũng đang giao lưu lẫn nhau, trở nên vô cùng thân mật.
Trong lòng Chung Nhạc rất muốn khoảnh khắc này vĩnh viễn sẽ không trôi qua. Nhưng thời gian có tốt đẹp đến đâu thủy chung cũng có lúc trôi qua. Chung Nhạc tu thành đại đạo Tiên Thiên Khôn Thổ, rốt cuộc cũng phải rời khỏi rồi.
Hắn bò xuống Tế đàn, bơi về phía xa xa. Đột nhiên, sau lưng chợt truyền tới thanh âm của nàng nữ hài kia:
- Sư ca!
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại. Trên Tế đàn, Khâu Cấm Nhi mở lớn miệng, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn, nhưng cuối cùng cũng không nói ra thiên ngôn vạn ngữ kia, chỉ biến thành một câu nói:
- Sư ca, ta chờ ngươi!
Tâm thần Chung Nhạc chấn động, cảm thấy nhu tình trong lồng ngực chính mình đột nhiên kích động, biến thành hồng lưu không thể áp chế, biến thành tình yêu phun trào.
- Cấm Nhi, ta muốn lấy ngươi!
Hắn lớn tiếng quát lên, phát tiết ra cảm tình trong lòng. Ở trong tòa Thánh địa Khôn Thổ trống trải không người, không chút cố kỵ mặc cho tâm tình của chính mình phát tiết:
- Ngươi chờ ta! Ta sẽ trở về lấy ngươi! Mặc kệ sau này như thế nào, mặc kệ trời nghiêng đất ngã, ta nhất định sẽ cưới ngươi! Ngươi chờ ta trở về!
Khâu Cấm Nhi nhất thời ngẩn ngơ, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô hạn, sống mũi lại có chút cay cay, hưng phấn vung tay như điên với hắn.
Chung Nhạc xoay người rời đi. Nàng thiếu nữ trên Tế đàn vẫn cảm thấy nhịp tim chính mình đập thật nhanh, thân thể ngược lại có chút vô lực, tà tà dựa lên một cây cột của Tế đàn, thân thể trợt ngồi xuống, vừa cười vừa rơi lệ.
- Hắn đã hứa hẹn rồi! Sư ca hắn đã hứa hẹn rồi!
Nàng không ngừng lẩm bẩm.
o0o
Chung Nhạc rời khỏi Tinh hải Hoa Tư, tình cảm phấn khích trong lòng vẫn chưa thể bình ổn trở lại, vẫn còn đắm chìm trong màn biểu lộ vừa rồi. Hắn đã thổ lộ với tiểu sư muội! Rốt cuộc cũng đã thổ lộ!
Đột nhiên, trong Thức hải hắn, Tân Hỏa ngáp dài một cái, nói:
- Trâu giống Chung Sơn thị, phía đối diện vẫn còn một nàng nữ hài tử a! Ngươi định hứa hẹn nàng cái gì?
Chung Nhạc vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Quân Tư Tà đang ngồi trên một chiếc thuyền hoa, thân thể tà tà dựa bên cạnh cửa sổ chiếc thuyền, nửa cười nửa không nhìn hắn. Nàng nhẹ giọng nói:
- Sư đệ!
Tân Hỏa nhàn nhạt nói:
- Khoản nợ tình này, ngươi đã đeo rất nhiều rồi, cần phải dùng cả đời đi trả, cũng chưa chắc đã có thể trả hết! Ngươi thề non hẹn biển với người này, chính là cô phụ người kia! Chung Sơn thị, không được tùy tiện hứa hẹn a!
Chung Nhạc sãi bước tiến lên phía trước, lớn tiếng quát lên:
- Sư tỷ, tương lai nếu ta cầu hôn ngươi, ngươi sẽ đáp ứng chứ?
Quân Tư Tà nhất thời ngơ ngẩn, lắc đầu, mỉm cười nói:
- Tiểu tử ngốc!
Nàng chống chiếc thuyền hoa đi xa. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, nhìn theo bóng lưng của nàng, cao giọng hỏi:
- Sư tỷ, ngươi sẽ đáp ứng chứ?
Quân Tư Tà đứng ở đuôi thuyền, phong tư bừng bừng, hai tay đặt lên mép la lớn:
- Năm xưa vì sao ta theo ngươi rời khỏi Tổ Tinh?
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời đại hỉ, cười ha hả, cao giọng nói:
- Ngươi chờ ta!
Trong lòng Quân Tư Tà tràn đầy vui mừng, chống thuyền lái vào sâu bên trong Tinh hải Hoa Tư. Mái chèo khẽ ba động, hất lên từng đám từng đám ngôi sao.
Chung Nhạc cực kỳ vui vẻ, định thần trở lại, nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn còn chưa đi ra khỏi khu vực tầng tầng Thánh sơn, đã nhìn thấy một nàng nữ tử từ xa đi tới, chính là Nữ Oa tương lai của Hoa Tư thị, Hoa Thiến Mân, cũng là vị hôn thê tương lai của hắn. Từ lúc hai người còn chưa xuất thế đã được định trước mối hôn nhân cả đời này.
Bộ dáng Hoa Thiến Mân không có tim không có phổi, miệng khẽ lẩm bẩm một điệu hát dân gian, dung dăng dung dẻ đi về phía này. Vừa gặp mặt Chung Nhạc, nàng vội vàng dừng điệu hát dân gian lại, sắc mặt nghiêm túc, chân thành khom người thi lễ, nhỏ nhẹ nói:
- Chung tướng công!
- Chung Sơn thị, ngươi lại sẽ hứa hẹn lời hứa gì?
Tân Hỏa hăng hái bừng bừng hỏi.
Cái đầu Chung Nhạc cơ hồ lớn thêm vài vòng. Hoa Thiến Mân tuyệt không tầm thường, là vị hôn thê mà các tổ bối tại tám chín mươi vạn năm trước đã định ra. Lãnh tụ của Phục Hy thị đã định trước phải cưới Lãnh tụ của Hoa Tư thị làm vợ. Phục Hy và Nữ Oa mệnh trung đã định trước là một đôi, đây là tổ chế, là quy củ.
Tân Hỏa trở nên hưng phấn, bộ dáng gấp gáp chờ xem Chung Nhạc sẽ đưa ra lời hứa hẹn gì. Đốm lửa nhỏ này tựa hồ chưa từng gặp qua chuyện tình gì thú vị như thế này.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Sao Thiến Mân lại khách khí với ta như vậy?
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1676: Đạo là con cóc ghẻ (1)
10.0/10 từ 15 lượt.