Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1627: Phân hai mặt thiện ác
Chung Nhạc mỉm cười, nói nhỏ:
- Ta đã nói Phong sư huynh sao có thể bỏ qua hắn được, quả nhiên Phong sư huynh chuẩn bị bắt con mồi đã nhắm được để từ từ nghiên cứu rồi…
Trận đại chiến này mọi người đều không được xem đã mắt. Xem trận chiến của Chung Nhạc và Huyền Cơ trong lòng đều không tránh khỏi thấy tiếc nuối. Cũng may họ không tận mắt chứng kiến trận chiến, nếu không chắc chẳng mấy người giữ được đạo tâm bất bại.
Nếu họ thấy trận chiến đó, thấy hai vị đại đế của lĩnh vực của bản thân họ thì chắc lòng tin, tín niệm đều bị đả kích không thể cứu vãn, rất bất lợi cho tu vi sau này của họ!
Đại hội chư đế tương lai kết thúc, một vạn bảy nghìn vị ma thần lần lượt rời đi, Chung Nhạc tiễn biệt mọi người, hẹn một trăm năm sau tái ngộ.
- Chư vị, trong thời loạn thế, hãy bảo trọng!
Bên ngoài Phá Thiên Quan, Chung Nhạc cúi người tiễn, không quên dặn dò.
Dương Quan Viễn cười ha hả:
- Các tiểu tử thần đạo ma đạo, nếu các ngươi gặp Dịch thị Phong quân ở chiến trường thì hãy nhanhc hóng đầu hàng, đừng cố tỏ vẻ mạnh mẽ. Giờ bọn hắn đối với các ngươi tốt, nhưng trên chiến trường thì sẽ giết các ngươi mà không chớp mắt lấy một cái!
Thanh Như Cự cừoi:
- Nếu Quan Viên huynh gặp Dịch Quân Vương thì sao?
- Ta chạy, xin trưởng bối đi giết hắn, ta có ngu đâu mà động thủ với hắn!
Dương Quan Viễn cười ha ha rời đi:
- Dịch thị Phong quân, trăm năm nữa tái ngộ!
Mọi người đều rời đi.
Chung Nhạc nhìn năm vị nam nữ tướng mạo đặc biệt còn chưa rời đi, mỉm cười nói:
- Năm vị sư huynh sư tỷ, các vị không đi sao?
Năm người này chính là Tà Dương - môn hạ đệ tử của Tiên Thiên Tà Đế, Ma Nguyên Liệt – môn hạ đệ tử của Tiên Thiên Ma Đế, Thần Hạ Các – môn hạ đệ tử của Tiên Thiên Thần Đế, Trác Nha – môn hạ đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Ngọc Hoàn – môn hạ đệ tử của Phượng Thiên Nguyên Quân.
Đại hội chư đế lần này, trong một năm, năm người này vẫn luôn ở Phá Thiên Quan, họ không đăng đài giảng giải cũng không giao lưu với người khác, cũng không tận dụng Thiên Bàn để suy đoán công pháp thần thông.
Chung Nhạc cười:
- Năm vị không ra tay cũng không rời đi, các vị muốn gì?
Tà Dương, Ma Nguyên Liệt mấy người họ nhìn nhau, ngẩng lên thì thấy ngũ đại đế binh Phá Thiên Quan đã bay lên, Thiên Bàn cũng ở giữa không trung, nếu ra tay thì rất khó bắt được Chung Nhạc.
Nhưng rời đi lúc này thì họ cũng không cam tâm.
Âm Phiền Huyên hắng giọng, nhắc nhở:
- Năm vị sư huynh sư tỷ vẫn định ở lại lẽ nào quên Tiên Thiên Đế Quân rồi?
Năm người chợt hiểu, lập tức ra ngoài Phá Thiên Quan, nhún người bỏ đi.
- Dịch Quân Vương, sau này trước trận đấu sẽ luận cao thấp!
Tiếng của Trác Nha từ xa vọng lại.
Lục Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc khởi động, thân hình lắc mạnh, một cái Lục Đạo Thiên Luân khổng lồ cắt vào Lục Đạo bí cảnh của hắn. Tư Mệnh xuống khỏi thiên luân, cười:
- Chung Sơn thị, ngươi nên trở về ba nghìn Lục Đạo Giới rồi phải không? Ta tới đón ngươi.
Chung Nhạc phân ra Cổ Nhạc, tiến về Lục Đạo Thiên Luân, cười:
- Ngươi chủ động tới đón ta chắc chắn là có ý đồ.
Tư Mệnh cười hi hi:
- Chúng ta dù sao cũng là đồng tộc, đón ngươi về cũng là tiện đường, sao lại có ý đồ gì? Ngươi nghĩ xấu về ta quá đấy. Nhưng nếu có chút lợi ích thì cũng rất tốt.
Chung Nhạc cười:
- Ta cần có nhiều tin tức về trời hơn, lần trước ngươi không nói hết, chi bằng chúng ta giao lưu một chút.
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Ngươi định lấy gì đổi?
- Cách tách bốn loại quá thứ thân, thế nào?
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, hỏi.
Tư Mệnh mắt sáng lên, gật đầu. Chung Nhạc liền nói một lượt về cấu thân, đạo thân, tạp niệm chi thân và hồn thân mà hắn ngộ ra, nói:
Tư Mệnh ánh mắt lay động, nghĩ ngợi rồi nói:
- Hồn thân, cấu thân của ta có lẽ đều có thể luyện ra. Đạo thân và tạo niệm thân cũng khó lòng bỏ đi… nhưng tin tức của ngươi cũng rất hữu dụng!
Chung Nhạc nói:
- Lần trước ngươi nói tới sự ra đời của trời, sau đó phát hiện trên đầu mình còn có một vị Thiên Hoàng Đế.
Tư Mệnh nói tiếp:
- Sau khi trời sinh ra, Thiên Hoàng Đế chính là Phục Mân Đạo Tôn của Phục Hy thần tộc ta, trở thành trở ngại của hắn. Trời là chí cao vô thượng, không cho phép bất cứ ai cao hơn hắn, vĩ đại hơn hắn. Trời mà chúng sinh thờ phụng không có mặt, không có tình cảm, không có thân thể, không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào. Hắn chí đại, chí vĩ, vô địch, nhưng sức tưởng tượng cực hạn của chúng sinh cùng lắm là Phục Mân Đạo Tôn. Phục Mân Đạo Tôn chính là giới hạn khả năng tưởng tượng của chúng sinh thời đại đó.
Chung Nhạc gật đầu, Phục Mân Đạo Tôn sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi, đúng là cực hạn của thời đại đó, cũng có nghĩa là giới hạn cao nhất của trời tương đương với sức mạnh của Phục Mân Đạo Tôn, thậm chí có thể không bằng.
Dù sao, chẳng ai từng thấy Phục Mân Đạo Tôn ra tay vào thời kỳ đỉnh phong.
Nhưng trình độ này cũng đủ để trời trở thành bậc Đạo Thần rồi.
- Trời trong lòng chúng sinh, không tì vết, vô tư, công bằng, thưởng thiện phạt ác, hắn không thuộc về thần, cũng không phải ma. Hắn độc lập tại thế, duy trì sự vận hành vũ trụ. Nhưngc húng sinh gặp trắc trở thì lại trách trời xanh không có mắt. Vì thế trời mà chúng sinh thờ phụng sinh ra cũng giống như chúng ta, cùng tồn tại mặt thiện và ác. Nói cũng nực cười, là chúng sinh ban cho hắn thiện ác, tự tạo ra cho mình một kẻ thống trị.
Tư Mệnh nói tiếp:
- Hắn sẽ bảo vệ duy trì trật tự của vũ trụ, cũng có thể trừ bỏ kẻ địch của hắn. Trời hoàn mỹ trong mắt thế nhân từ khi sinh ra đã không hoàn mỹ, hắn có sinh mệnh thì liền có dục vọng. Dục vọng đầu tiên chính là trừ bỏ người đè nén trên đầu hắn.
Chung Nhạc giật mình, một lúc sau thở ra hơi khí đục, nói:
- Cái chết của Phục Mân Đạo Tôn liên quan tới trời?
- Rất liên quan, sự hủy diệt của Phục Hy thần tộc ta cũng có can hệ rất lớn tới hắn.
Tư Mệnh nói:
- Ta vẫn đang tìm kiếm chân tướng đã bị chôn vùi về đoạn lịch sử đó. Thông tin hiên nay có không nhiều, không thể kết nối được. Ta mới chỉ biết được từng đó.
Chung Nhạc gật đầu, Cổ Nhạc tiến lên Lục Đạo Thiên Luân.
Tư Mệnh nói nhẹ:
- Tiếp tục sống, ngươi là tộc nhân cuối cùng của ta, sau này ta còn phải cùng ngươi sinh hậu đại, chấn hưng tộc ta!
Phá Thiên Quan trở lại bình thường, chư quân chủ tướng tiêp tục thao luyện thần binh thần tướng. Hỗn Độn Vũ cũng cáo từ:
- Dịch Quân Vương, ta phải về Hỗn Độn thị một chuyến xin lão tổ tông một quả Hỗn Độn Thần Quả.
Phượng Minh Sơn cũng cáo từ:
- Ta vốn tưởng có thể tranh cao thấp với tiên sinh, nhưng giờ xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Ta chuẩn bị xây dựng lại Thiên Phượng Hoàng tộc, định tới Thiên Hỏa Hoang Vực lấy tromgọ một cây Ngô Đồng Mộc, tiện thể xem có thể lôi kéo được vài sư đệ, sư muội không.
Chung Nhạc gật đầu:
- Trên đường cẩn thận!
Chung Nhạc, Âm Phiền Huyên, Kim Hà Hề, Y Uyển Quân, Thạch Âm Cơ và Nguyệt Thần mấy người tế Thiên Bàn lên, dựa vào Thiên Bàn suy đoán công pháp thần thông, tu luyện nâng cao thực lực.
Mấy nữ tử thấy Nguyệt Thần, ngay cả Âm Phiền Huyên cũng cảm thấy mình thua kém, chỉ có Y Uyển Như là không hề cảm thấy mình kém gì Nguyệt Thần.
Thiên Bàn hiện giờ đã không còn như xưa, tập hợp trí tuệ của chư đế tương lai, khả năng suy đoán của nó đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng so với Thiên Ý Đại Não, Thiên Đạo chi bảo mà có thể dự đoán tương lai mà nói thì Thiên Bàn chỉ là suy đoán thần thông công pháp, còn chưa theo kịp Thiên Ý Đại Não.
- Không biết bảo vật này có suy đoán được Thiên Đạo không?
Chung Nhạc dung hợp Tam Mục Thiên Đồng Phá Vong Thiên Kinh vào Tiên Thiên Bát Quái, biên thành cùng một loại công pháp, hắn nghĩ:
- Nếu suy đoán được Thiên Đạo, dung nhập vào Tiên Thiên Bát Quái thì coi như giải đáp được vấn đề khó khăn nhất của Tiên Thiên Bát Quái rồi.
Thiên Đạo khó giải, các cái khác như Tiên Thiên Địa Đạo, Tiên Thiên Quý Thủy Đại Đạo, có thể tìm Thần Hậu nương ngương, chắc chắn nàng ta có pháp môn tu luyện. Còn sơn trạch thì cần tự mình lĩnh ngộ, còn về phong, Phục Hy thị dùng gió làm chiến ca, lĩnh ngộ còn khó hơn đạo.
Bao Hy thị, Phục Hy đời đầu tiên, công pháp cảu hắn chính là dùng phong làm chủ, gọi là Phong Vân Thiên Hồng Tâm Kinh, Tân Hỏa có công pháp hoàn chỉnh!
Phượng Minh Sơn cứ thế tiền về phía trước, sắp rời khỏi Đế Tinh, đột nhiên nghe một giọng nói vọng lại:
- Minh Sơn sư đệ xin dừng bước!
Phượng Minh Sơn vội dừng lại, thấy một nữ tử trắng trửo đang bơi từ Thiên Hà xuống, đứng trên Thiên Hà, thân thể có phần đầy đặn nhưng cũng rất xinh đẹp. Hắn khựng lại cúi người nói:
- Ngọc Hoàn sư tỷ!
Phượng Ngọc Hoàn vẫy tay cười:
Phượng Minh Sơn lắc đầu:
- Đi khắp nơi. Ngọc Hoàn sư tỷ tại sao lại rời khỏi Thiên Hỏa Lưu Vực tới Đế Tinh? Ta cũng thấy tỷ ở Phá Thiên Quan, lúc đó chắc tỷ thuộc Thiên Đình phái hệ đúng không? Thiên Hỏa Hoang Vực từ bao giờ lại liên quan tới Thiên Đình vậy?
Phượng Ngọc Hoàn nghiêm túc nói:
- Lão tổ tông lệnh cho ta tới bắt Dịch Phong Dịch Quân Vương, bắt buộc phải bắt sống hắn đưa tới Thiên Hỏa Hoang Vực. Cũng tình cờ gặp Thần Hạ Các bọn họ chứ không phải Thiên Đình phái hệ. Sư đệ, ngươi cũng ở Tổ Đình, chi bằng đi cùng ta.
Phượng Minh Sơn không dám tiếp lời này, nói:
- Dịch Quân Vương giờ ở Phá Thiên Quan binh lực mạnh, lại có năm món thần binh trong tay, hàng nghìn vạn thần ma tương trợ. Nếu sư tỷ gây sự với hắn chắc chắn sẽ bị hạ độc thủ.
Phượng Ngọc Hoàng phì cười:
- Đương nhiên ta sẽ không tùy tiện động tới hắn. Lão tổ tông nói Kim Thiên Đế là đệ tử treo tên của người, vì thế bảo ta tới tìm Kim Thiên Đế, mượn thực lực của Kim Thiên Đế bắt sống hắn.
- Sư tỷ yên tâm!
Phượng Minh Sơn cũng không ngăn cản, nói:
- Ta lâu không trở về, còn phải về một chuyến Hoang Vực bái kiến lão tổ tông, không cùng đi với ngươi nữa.
Phượng Ngọc Hoàn nhắc nhở:
- Lão tổ tông không ở Hoang Vực, đi thăm bằng hữu rồi. Đệ có quay về ucngx không gặp người được.
Phượng Minh Sơn mắt sáng lên, cười:
- Vậy thì ta ở trong hoang vực đợi người. Sư tỷ, xin cáo từ!
Nói rồi hắn quay người đi.
Phượng Minh Sơn mắt nhìn tiễn hắn, trong bụng ngạc nhiên:
- Trước kia Minh Sơn gặp ra đều rất thân thiết, tại sao lần này lại lạnh lùng hơn nhiều như vậy? Trong Phá Thiên Quan hắn cũng không nhớ mà chào hỏi ta… Đó là gì?
Nàng ta kinh ngạc, thấy trong Thiên Hà có một chiếc xe quái dị hình thìa từ từ đi tới. Trên xe là một người không mặt mũ, đang tấn công phía sau, phía sau người này là một vị thần ma với thần khí đậm đặc lao tới.
Hai đạo thần thông mở rộng, chấn động Thiên Hà, tầng tầng tinh vân trồng xếp lên nhau lấp lánh.
- Hắn mạnh thật! Đó là đệ tử của trời, tên là Huyền Cơ đã khiêu chiến Dịch Quân Vương! Ai có thể ép hắn tới mức này?
Nhân Đạo Chí Tôn
- Ta đã nói Phong sư huynh sao có thể bỏ qua hắn được, quả nhiên Phong sư huynh chuẩn bị bắt con mồi đã nhắm được để từ từ nghiên cứu rồi…
Trận đại chiến này mọi người đều không được xem đã mắt. Xem trận chiến của Chung Nhạc và Huyền Cơ trong lòng đều không tránh khỏi thấy tiếc nuối. Cũng may họ không tận mắt chứng kiến trận chiến, nếu không chắc chẳng mấy người giữ được đạo tâm bất bại.
Nếu họ thấy trận chiến đó, thấy hai vị đại đế của lĩnh vực của bản thân họ thì chắc lòng tin, tín niệm đều bị đả kích không thể cứu vãn, rất bất lợi cho tu vi sau này của họ!
Đại hội chư đế tương lai kết thúc, một vạn bảy nghìn vị ma thần lần lượt rời đi, Chung Nhạc tiễn biệt mọi người, hẹn một trăm năm sau tái ngộ.
- Chư vị, trong thời loạn thế, hãy bảo trọng!
Bên ngoài Phá Thiên Quan, Chung Nhạc cúi người tiễn, không quên dặn dò.
Dương Quan Viễn cười ha hả:
- Các tiểu tử thần đạo ma đạo, nếu các ngươi gặp Dịch thị Phong quân ở chiến trường thì hãy nhanhc hóng đầu hàng, đừng cố tỏ vẻ mạnh mẽ. Giờ bọn hắn đối với các ngươi tốt, nhưng trên chiến trường thì sẽ giết các ngươi mà không chớp mắt lấy một cái!
Thanh Như Cự cừoi:
- Nếu Quan Viên huynh gặp Dịch Quân Vương thì sao?
- Ta chạy, xin trưởng bối đi giết hắn, ta có ngu đâu mà động thủ với hắn!
Dương Quan Viễn cười ha ha rời đi:
- Dịch thị Phong quân, trăm năm nữa tái ngộ!
Mọi người đều rời đi.
Chung Nhạc nhìn năm vị nam nữ tướng mạo đặc biệt còn chưa rời đi, mỉm cười nói:
- Năm vị sư huynh sư tỷ, các vị không đi sao?
Năm người này chính là Tà Dương - môn hạ đệ tử của Tiên Thiên Tà Đế, Ma Nguyên Liệt – môn hạ đệ tử của Tiên Thiên Ma Đế, Thần Hạ Các – môn hạ đệ tử của Tiên Thiên Thần Đế, Trác Nha – môn hạ đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Ngọc Hoàn – môn hạ đệ tử của Phượng Thiên Nguyên Quân.
Đại hội chư đế lần này, trong một năm, năm người này vẫn luôn ở Phá Thiên Quan, họ không đăng đài giảng giải cũng không giao lưu với người khác, cũng không tận dụng Thiên Bàn để suy đoán công pháp thần thông.
Chung Nhạc cười:
- Năm vị không ra tay cũng không rời đi, các vị muốn gì?
Tà Dương, Ma Nguyên Liệt mấy người họ nhìn nhau, ngẩng lên thì thấy ngũ đại đế binh Phá Thiên Quan đã bay lên, Thiên Bàn cũng ở giữa không trung, nếu ra tay thì rất khó bắt được Chung Nhạc.
Nhưng rời đi lúc này thì họ cũng không cam tâm.
Âm Phiền Huyên hắng giọng, nhắc nhở:
- Năm vị sư huynh sư tỷ vẫn định ở lại lẽ nào quên Tiên Thiên Đế Quân rồi?
Năm người chợt hiểu, lập tức ra ngoài Phá Thiên Quan, nhún người bỏ đi.
- Dịch Quân Vương, sau này trước trận đấu sẽ luận cao thấp!
Tiếng của Trác Nha từ xa vọng lại.
Lục Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc khởi động, thân hình lắc mạnh, một cái Lục Đạo Thiên Luân khổng lồ cắt vào Lục Đạo bí cảnh của hắn. Tư Mệnh xuống khỏi thiên luân, cười:
- Chung Sơn thị, ngươi nên trở về ba nghìn Lục Đạo Giới rồi phải không? Ta tới đón ngươi.
Chung Nhạc phân ra Cổ Nhạc, tiến về Lục Đạo Thiên Luân, cười:
- Ngươi chủ động tới đón ta chắc chắn là có ý đồ.
Tư Mệnh cười hi hi:
- Chúng ta dù sao cũng là đồng tộc, đón ngươi về cũng là tiện đường, sao lại có ý đồ gì? Ngươi nghĩ xấu về ta quá đấy. Nhưng nếu có chút lợi ích thì cũng rất tốt.
Chung Nhạc cười:
- Ta cần có nhiều tin tức về trời hơn, lần trước ngươi không nói hết, chi bằng chúng ta giao lưu một chút.
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Ngươi định lấy gì đổi?
- Cách tách bốn loại quá thứ thân, thế nào?
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, hỏi.
Tư Mệnh mắt sáng lên, gật đầu. Chung Nhạc liền nói một lượt về cấu thân, đạo thân, tạp niệm chi thân và hồn thân mà hắn ngộ ra, nói:
Tư Mệnh ánh mắt lay động, nghĩ ngợi rồi nói:
- Hồn thân, cấu thân của ta có lẽ đều có thể luyện ra. Đạo thân và tạo niệm thân cũng khó lòng bỏ đi… nhưng tin tức của ngươi cũng rất hữu dụng!
Chung Nhạc nói:
- Lần trước ngươi nói tới sự ra đời của trời, sau đó phát hiện trên đầu mình còn có một vị Thiên Hoàng Đế.
Tư Mệnh nói tiếp:
- Sau khi trời sinh ra, Thiên Hoàng Đế chính là Phục Mân Đạo Tôn của Phục Hy thần tộc ta, trở thành trở ngại của hắn. Trời là chí cao vô thượng, không cho phép bất cứ ai cao hơn hắn, vĩ đại hơn hắn. Trời mà chúng sinh thờ phụng không có mặt, không có tình cảm, không có thân thể, không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào. Hắn chí đại, chí vĩ, vô địch, nhưng sức tưởng tượng cực hạn của chúng sinh cùng lắm là Phục Mân Đạo Tôn. Phục Mân Đạo Tôn chính là giới hạn khả năng tưởng tượng của chúng sinh thời đại đó.
Chung Nhạc gật đầu, Phục Mân Đạo Tôn sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi, đúng là cực hạn của thời đại đó, cũng có nghĩa là giới hạn cao nhất của trời tương đương với sức mạnh của Phục Mân Đạo Tôn, thậm chí có thể không bằng.
Dù sao, chẳng ai từng thấy Phục Mân Đạo Tôn ra tay vào thời kỳ đỉnh phong.
Nhưng trình độ này cũng đủ để trời trở thành bậc Đạo Thần rồi.
- Trời trong lòng chúng sinh, không tì vết, vô tư, công bằng, thưởng thiện phạt ác, hắn không thuộc về thần, cũng không phải ma. Hắn độc lập tại thế, duy trì sự vận hành vũ trụ. Nhưngc húng sinh gặp trắc trở thì lại trách trời xanh không có mắt. Vì thế trời mà chúng sinh thờ phụng sinh ra cũng giống như chúng ta, cùng tồn tại mặt thiện và ác. Nói cũng nực cười, là chúng sinh ban cho hắn thiện ác, tự tạo ra cho mình một kẻ thống trị.
Tư Mệnh nói tiếp:
- Hắn sẽ bảo vệ duy trì trật tự của vũ trụ, cũng có thể trừ bỏ kẻ địch của hắn. Trời hoàn mỹ trong mắt thế nhân từ khi sinh ra đã không hoàn mỹ, hắn có sinh mệnh thì liền có dục vọng. Dục vọng đầu tiên chính là trừ bỏ người đè nén trên đầu hắn.
Chung Nhạc giật mình, một lúc sau thở ra hơi khí đục, nói:
- Cái chết của Phục Mân Đạo Tôn liên quan tới trời?
- Rất liên quan, sự hủy diệt của Phục Hy thần tộc ta cũng có can hệ rất lớn tới hắn.
Tư Mệnh nói:
- Ta vẫn đang tìm kiếm chân tướng đã bị chôn vùi về đoạn lịch sử đó. Thông tin hiên nay có không nhiều, không thể kết nối được. Ta mới chỉ biết được từng đó.
Chung Nhạc gật đầu, Cổ Nhạc tiến lên Lục Đạo Thiên Luân.
Tư Mệnh nói nhẹ:
- Tiếp tục sống, ngươi là tộc nhân cuối cùng của ta, sau này ta còn phải cùng ngươi sinh hậu đại, chấn hưng tộc ta!
Phá Thiên Quan trở lại bình thường, chư quân chủ tướng tiêp tục thao luyện thần binh thần tướng. Hỗn Độn Vũ cũng cáo từ:
- Dịch Quân Vương, ta phải về Hỗn Độn thị một chuyến xin lão tổ tông một quả Hỗn Độn Thần Quả.
Phượng Minh Sơn cũng cáo từ:
- Ta vốn tưởng có thể tranh cao thấp với tiên sinh, nhưng giờ xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Ta chuẩn bị xây dựng lại Thiên Phượng Hoàng tộc, định tới Thiên Hỏa Hoang Vực lấy tromgọ một cây Ngô Đồng Mộc, tiện thể xem có thể lôi kéo được vài sư đệ, sư muội không.
Chung Nhạc gật đầu:
- Trên đường cẩn thận!
Chung Nhạc, Âm Phiền Huyên, Kim Hà Hề, Y Uyển Quân, Thạch Âm Cơ và Nguyệt Thần mấy người tế Thiên Bàn lên, dựa vào Thiên Bàn suy đoán công pháp thần thông, tu luyện nâng cao thực lực.
Mấy nữ tử thấy Nguyệt Thần, ngay cả Âm Phiền Huyên cũng cảm thấy mình thua kém, chỉ có Y Uyển Như là không hề cảm thấy mình kém gì Nguyệt Thần.
Thiên Bàn hiện giờ đã không còn như xưa, tập hợp trí tuệ của chư đế tương lai, khả năng suy đoán của nó đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng so với Thiên Ý Đại Não, Thiên Đạo chi bảo mà có thể dự đoán tương lai mà nói thì Thiên Bàn chỉ là suy đoán thần thông công pháp, còn chưa theo kịp Thiên Ý Đại Não.
- Không biết bảo vật này có suy đoán được Thiên Đạo không?
Chung Nhạc dung hợp Tam Mục Thiên Đồng Phá Vong Thiên Kinh vào Tiên Thiên Bát Quái, biên thành cùng một loại công pháp, hắn nghĩ:
- Nếu suy đoán được Thiên Đạo, dung nhập vào Tiên Thiên Bát Quái thì coi như giải đáp được vấn đề khó khăn nhất của Tiên Thiên Bát Quái rồi.
Thiên Đạo khó giải, các cái khác như Tiên Thiên Địa Đạo, Tiên Thiên Quý Thủy Đại Đạo, có thể tìm Thần Hậu nương ngương, chắc chắn nàng ta có pháp môn tu luyện. Còn sơn trạch thì cần tự mình lĩnh ngộ, còn về phong, Phục Hy thị dùng gió làm chiến ca, lĩnh ngộ còn khó hơn đạo.
Bao Hy thị, Phục Hy đời đầu tiên, công pháp cảu hắn chính là dùng phong làm chủ, gọi là Phong Vân Thiên Hồng Tâm Kinh, Tân Hỏa có công pháp hoàn chỉnh!
Phượng Minh Sơn cứ thế tiền về phía trước, sắp rời khỏi Đế Tinh, đột nhiên nghe một giọng nói vọng lại:
- Minh Sơn sư đệ xin dừng bước!
Phượng Minh Sơn vội dừng lại, thấy một nữ tử trắng trửo đang bơi từ Thiên Hà xuống, đứng trên Thiên Hà, thân thể có phần đầy đặn nhưng cũng rất xinh đẹp. Hắn khựng lại cúi người nói:
- Ngọc Hoàn sư tỷ!
Phượng Ngọc Hoàn vẫy tay cười:
Phượng Minh Sơn lắc đầu:
- Đi khắp nơi. Ngọc Hoàn sư tỷ tại sao lại rời khỏi Thiên Hỏa Lưu Vực tới Đế Tinh? Ta cũng thấy tỷ ở Phá Thiên Quan, lúc đó chắc tỷ thuộc Thiên Đình phái hệ đúng không? Thiên Hỏa Hoang Vực từ bao giờ lại liên quan tới Thiên Đình vậy?
Phượng Ngọc Hoàn nghiêm túc nói:
- Lão tổ tông lệnh cho ta tới bắt Dịch Phong Dịch Quân Vương, bắt buộc phải bắt sống hắn đưa tới Thiên Hỏa Hoang Vực. Cũng tình cờ gặp Thần Hạ Các bọn họ chứ không phải Thiên Đình phái hệ. Sư đệ, ngươi cũng ở Tổ Đình, chi bằng đi cùng ta.
Phượng Minh Sơn không dám tiếp lời này, nói:
- Dịch Quân Vương giờ ở Phá Thiên Quan binh lực mạnh, lại có năm món thần binh trong tay, hàng nghìn vạn thần ma tương trợ. Nếu sư tỷ gây sự với hắn chắc chắn sẽ bị hạ độc thủ.
Phượng Ngọc Hoàng phì cười:
- Đương nhiên ta sẽ không tùy tiện động tới hắn. Lão tổ tông nói Kim Thiên Đế là đệ tử treo tên của người, vì thế bảo ta tới tìm Kim Thiên Đế, mượn thực lực của Kim Thiên Đế bắt sống hắn.
- Sư tỷ yên tâm!
Phượng Minh Sơn cũng không ngăn cản, nói:
- Ta lâu không trở về, còn phải về một chuyến Hoang Vực bái kiến lão tổ tông, không cùng đi với ngươi nữa.
Phượng Ngọc Hoàn nhắc nhở:
- Lão tổ tông không ở Hoang Vực, đi thăm bằng hữu rồi. Đệ có quay về ucngx không gặp người được.
Phượng Minh Sơn mắt sáng lên, cười:
- Vậy thì ta ở trong hoang vực đợi người. Sư tỷ, xin cáo từ!
Nói rồi hắn quay người đi.
Phượng Minh Sơn mắt nhìn tiễn hắn, trong bụng ngạc nhiên:
- Trước kia Minh Sơn gặp ra đều rất thân thiết, tại sao lần này lại lạnh lùng hơn nhiều như vậy? Trong Phá Thiên Quan hắn cũng không nhớ mà chào hỏi ta… Đó là gì?
Nàng ta kinh ngạc, thấy trong Thiên Hà có một chiếc xe quái dị hình thìa từ từ đi tới. Trên xe là một người không mặt mũ, đang tấn công phía sau, phía sau người này là một vị thần ma với thần khí đậm đặc lao tới.
Hai đạo thần thông mở rộng, chấn động Thiên Hà, tầng tầng tinh vân trồng xếp lên nhau lấp lánh.
- Hắn mạnh thật! Đó là đệ tử của trời, tên là Huyền Cơ đã khiêu chiến Dịch Quân Vương! Ai có thể ép hắn tới mức này?
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1627: Phân hai mặt thiện ác
10.0/10 từ 15 lượt.