Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 162: Hấp thu ánh trăng

Một đạo tơ kiếm vù vù bay lượn, vô thanh vô tức đánh úp về phía sau lưng Chung Nhạc. Chung Nhạc khẽ vặn eo, dùng thân thể Thủy Thanh Nghiên ngăn cản đạo tơ kiếm kia. Đạo tơ kiếm kia rất nhanh chui thẳng xuống dưới đất, chuẩn bị từ dưới lòng đất đánh lén lên. Phần eo Chung Nhạc lại phát lực, áp Thủy Thanh Nghiên nằm dài trên mặt đất, dùng thân thể của nàng đón đỡ tơ kiếm.

Hai cái chân thon dài hữu lực mà tràn ngập co dãn của Thủy Thanh Nghiên vẫn như cũ quấn lấy phần eo của Chung Nhạc, khiến cho hắn không thể nào thoát thân. Bàn tay nàng lại dựng thẳng hai ngón tay búp măng, đâm thẳng về phía cặp mắt của hắn.

– Thiên Long Trụy!

Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, từng con từng con Giao Long từ trong cơ thể chui ra. Những con Giao Long này hơn phân nửa thân thể biến mất bên trong thân thể hắn, một nửa thân thể còn lại thì nhất tề chống mạnh lên mặt đất, mạnh mẽ đè xuống một cái. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng thật lớn, thân thể Chung Nhạc đã đè sát lên người Thủy Thanh Nghiên, hai người đều bị ép sâu mười mấy trượng xuống dưới lòng đất. Thủy Thanh Nghiên bị ép tới mức hai chân nàng nhũn ra, từ trên eo của Chung Nhạc rơi xuống.

Chung Nhạc dẫm mạnh hai chân một cái, từ trong cái động lớn kia bay ra, hai tay mạnh mẽ hợp lại một chỗ. Bàn tay hắn khẽ động, mặt đất cũng theo hai tay hắn mà di chuyển. Đất đá trên mặt đất của cái hố vừa rồi mới đụng ra kia nhất thời ầm ầm vặn vẹo, tầng tầng dung nhập lại nhau. Chung Nhạc đây là muốn mạnh mẽ chôn sống Thủy Thanh Nghiên trong lòng đất.

– Thủy Long Ngâm!

Dưới lòng đất đột nhiên ầm ầm rung chuyển, từng con từng con Thủy Long không ngừng gào thét xông ra, phá vỡ đất đá, điên cuồng giảo sát về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc lắc mình tránh thoát công kích của đám Thủy Long kia, năm ngón tay khẽ co lại. Chỉ thấy từng đạo từng đạo tơ kiếm vù vù bay lượn, cắt hết thảy đám Thủy Long ngập trời kia thành hai mảnh.

Thủy Thanh Nghiên tóc đen bay lượn, từ dưới lòng đất bay lên, chân đạp trên tầng tầng sóng gợn, lạnh lùng nhìn về phía Chung Nhạc.

– Nhiều người như vậy?

Chung Nhạc đảo mắt nhìn đám Luyện Khí Sĩ đang chạy tới càng ngày càng nhiều ở bốn phía, thoáng dằn xuống sát cơ trong lòng. Thủy Thanh Nghiên chậm rãi đáp xuống mặt đất, nhìn thấy nhiều Luyện Khí Sĩ như vậy, cũng thu tay lại. Đạo tơ kiếm kia vô thanh vô tức bay trở về, ẩn nấp trong mái tóc của nàng. Sau đó hai người vội vàng chỉnh lý lại quần áo, che chắn lại thân thể.

– Con trâu giống Chung Sơn thị quả nhiên hung mãnh! Không hỗ là gia hỏa có can đảm ban đêm xông vào Nữ viện!

Bốn phía xung quanh đều là đám Luyện Khí Sĩ của Nội môn, bọn họ ngây người quan sát trận chiến tới mức say mê. Lúc này hai người Chung Nhạc đã ngừng chiến, bọn họ mới bừng tỉnh trở lại, tức giận nói:

– Hắn mạnh mẽ xông vào động phủ của Thủy sư muội, Thủy sư muội nhất định là kiên quyết không nghe theo hắn, vì vậy hắn mới dùng sức mạnh!

– Cũng may Thủy sư muội thực lực mạnh mẽ, phòng thủ nghiêm mật, con trâu giống này vẫn không đắc thủ. Bằng không, chính là một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân trâu rồi!

– Thế nhưng xem ra trên bãi phân trâu lớn này đã cắm tới mấy đóa hoa tươi rồi a!

– …


Không ít nam đệ tử đang chuẩn bị xuất đầu thay Thủy Thanh Nghiên, nào ngờ Thủy Thanh Nghiên đột nhiên cười khẽ một tiếng, tiến lên phía trước, vui vẻ nói:

– Bản lĩnh của Chung sư huynh quả nhiên lợi hại, tiểu muội bội phục! Sư huynh, người ở đây quá nhiều, không bằng chúng ta đi động phủ của ngươi nói chuyện a? Như thế nào? Động phủ của người ta cũng đã bị ngươi đánh sập rồi, người ta chỉ có thể đi động phủ của ngươi qua đêm mà thôi!

Rất nhiều Luyện Khí Sĩ Nội môn bốn phía nghe nàng nói vậy, cơ hồ là thổ huyết, gần như không thể tin nổi lỗ tai của chính mình. Viên minh châu chói mắt nhất của Thủy Đồ thị, không ngờ lại ở trước mắt bao nhiêu người, chủ động lên tiếng muốn đi tới động phủ của Chung Nhạc ở qua đêm.

– Không được!

Nào ngờ Chung Nhạc lại lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng, nói:

– Không cần phải đi động phủ của ta làm gì! Ta đã nói là không đáp ứng, tuyệt đối sẽ không thay đổi! Cho dù miệng ngươi có mọc ra hoa sen đi chăng nữa cũng không được!

Trong mắt Thủy Thanh Nghiên lóe lên tinh mang, cười khanh khách, nói:

– Ngươi không sợ…

– Ngươi càng sợ hơn!

Chung Nhạc nói xong một câu, liền xoay người rời khỏi. Tinh thần lực hắn khẽ ba động, truyền vào trong đầu Thủy Thanh Nghiên, hung ác nói:

– Đừng quên! Ngươi vạch trần ta, ta cũng có thể vạch trần ngươi! Nếu như Thần sứ muốn ngươi chết, liền cứ việc lan truyền chuyện tình ta giết chết Hiếu Sơ Tình ra ngoài, sau đó ngươi sẽ cùng ta chôn cùng! Thân phận của ngươi và ta đều không thể bị bại lộ, bằng không nhất định là sẽ cùng chết!

Thủy Thanh Nghiên nghiến răng, giậm chân một cái, hô lớn sau lưng hắn:

– Ngươi không suy nghĩ thêm một chút sao? Ta đi động phủ của ngươi, chúng ta cùng nhau trò chuyện một hồi!

Thần sắc Chung Nhạc vẫn như cũ lãnh đạm, nhanh chóng rời đi, căn bản mặc kệ không thèm để ý tới. Thủy Thanh Nghiên không ngừng dậm chân, u oán nói:

– Ngươi thật sự ý chí sắt đá như vậy sao?


Rất nhiều Luyện Khí Sĩ đều trợn trừng cặp mắt, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra khỏi viền mắt, từng tên từng tên cũng đều trừng mắt cứng lưỡi. Bọn họ vốn dĩ cho rằng Chung Nhạc dùng sức mạnh, ép buộc Thủy Thanh Nghiên phải đi vào khuôn khổ. Nhưng ai lại nghĩ tới Thủy Thanh Nghiên ngược lại ngại ở đây nhiều người, chủ động yêu cầu đi động phủ của Chung Nhạc cùng nhau nói chuyện. Về phần cô nam quả nữ muốn đàm luận cái gì, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết.

Nhưng Chung Nhạc vậy mà lại cự tuyệt! Hắn vậy mà lại cự tuyệt lời thỉnh cầu đêm khuya đi tới động phủ của hắn ở qua đêm của một nàng thiếu nữ tuyệt mỹ!

Có gã nam Luyện Khí Sĩ suy đoán:

– Lẽ nào vừa rồi cũng không phải con trâu giống Chung Sơn thị dùng sức mạnh, mà là Thủy Đồ thị Thủy sư muội dùng sức mạnh, dự định bức Chung Sơn thị đi vào khuôn khổ? Nhưng Chung Sơn thị không chịu đi vào khuôn khổ, cho nên hai người mới đánh nhau?

Một gã Luyện Khí Sĩ khác lẩm bẩm:

– Hơn phân nửa chính là như vậy! Ông trời ơi! Sao ta lại không gặp được loại chuyện tốt này? Nếu Thủy sư muội cũng làm như vậy với ta, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng, mà là ngoan ngoãn nghe theo nàng…

– Ngươi suy nghĩ thật hay a! Bất quá, Chung Sơn thị quả thật là một hảo hán! Thủy sư muội xinh đẹp xuất sắc như vậy, chủ động nói yêu hắn, mà hắn lại có thể chống cự được mỹ sắc mê hoặc mà cự tuyệt! Thủy sư muội dùng sức mạnh ép buộc hắn, hắn cũng không chịu, còn dốc toàn lực ra sức phản kháng nữa!

Thủy Thanh Nghiên nhíu mày, trong lòng phẫn nộ không nói nên lời. Một lúc sau, đám Luyện Khí Sĩ bốn phía nhao nhao tản đi. Còn có mấy nàng nữ Luyện Khí Sĩ tiến lên, mời chào nàng đi tới động phủ của chính mình tạm thời qua đêm, nhưng lại bị nàng nhất nhất cự tuyệt.

Cũng không lâu lắm, Thủy Thanh Nghiên đã dùng tinh thần lực quan tưởng huyền băng, tự mình xây dựng ra một tòa động phủ mới, nghỉ lại trong đó.

– Hắn đã cự tuyệt!

Thủy Thanh Nghiên đang tiến hành đả tọa, đột nhiên mở miệng nói:

– Hắn nói, nếu ngươi tiết lộ tin tức hắn đã giết chết Hiếu Sơ Tình ra ngoài, hắn cũng sẽ tiết lộ chuyện tình ta là Thiên Tượng Lão Mẫu ra!

– Vậy sao?

Sau lưng nàng, một đạo âm ảnh dần dần lan tỏa ra ngoài. Trong đạo âm ảnh kia, một đạo thanh âm thâm trầm vang ra:

– Không ngờ hắn lại dám uy hiếp ta? Lão mẫu, ngươi có dò xét ra được thực lực của hắn hay không?

Thủy Thanh Nghiên cười khanh khách, nói:


– Thật ra chẳng phải ngươi và ta đã sớm có suy đoán rồi sao? Ngươi lập kế khiến cho hắn rơi xuống trong Cấm khu Ma Hồn dưới Đoạn Nhai, hắn lại có thể từ trong Cấm khu Ma Hồn còn sống đi ra. Lúc đó ngươi và ta đã suy đoán, Chung Sơn thị sớm đã không phải là Chung Sơn thị nữa, mà là bị một đạo linh hồn tồn tại cổ lão xâm chiếm thân thể rồi. Vừa rồi ta từng hỏi qua hắn, hắn cũng nói hắn so với tưởng tượng của ta còn cổ lão hơn rất nhiều! Bất quá, ta giao thủ với hắn, mặc dù chưa thể bức ra chân thân của hắn, nhưng cũng có thể nhìn ra được hắn đang khoác lác. Cho dù hắn có vận dụng chân thân cũng chỉ chênh lệch với ta không bao nhiêu!

Thanh âm quỷ dị phát ra từ trong âm ảnh kia khẽ lẩm bẩm:

– Quả nhiên là Thần Ma Chi Linh đã chiếm lĩnh thân thể của Chung Sơn thị! Đáng tiếc! Tôn Thần Ma Chi Linh này dường như không quá hợp tác. Cũng may hắn vẫn còn rất nhỏ yếu, giết hắn cũng không quá khó khăn…

Trong lòng Thủy Thanh Nghiên khẽ động, vội vàng nói:

– Ngươi cũng đừng có góp luôn tính mạng của ta vào a! Nếu ngươi tiết lộ chuyện tình của hắn ra ngoài, như vậy ta cũng đồng dạng sẽ gặp tai ương!

– Ngươi yên tâm! Ta không tiết lộ chuyện hắn giết chết Hiếu Sơ Tình, hắn tự nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi. Lần này, ta muốn đích thân động thủ giết hắn!

Đạo âm ảnh kia dần dần trở nên ảm đạm, nhanh chóng lui về phía sau:

– Hắn tất nhiên sẽ tham dự trận quyết đấu với Hiếu Mang Thần Miếu. Trên đường trở về, ta sẽ đích thân động thủ! Bất luận kiếp trước hắn mạnh mẽ tới mức nào, trên đường trở về, hắn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Thủy Thanh Nghiên vội vàng nói:

– Trên đường trở về? Nếu quả thật Chung Sơn thị cũng tham chiến, phần thắng của Hiếu Mang Thần Tộc các ngươi sẽ không cao! Ngươi hẳn là nên động thủ trên đường đi a!

– Ha ha ha… Kiếm Môn không có khả năng thắng được Hiếu Mang Thần Tộc! Nếu lần này để cho Kiếm Môn Nhân Tộc giành được thắng lợi, Hiếu Mang Thần Tộc ta liền không xứng gọi là Thần Tộc…

Đạo âm ảnh kia triệt để biến mất, dư thanh vẫn còn lượn lờ:

– Luyện Khí Sĩ các đại cảnh giới của Kiếm Môn, có thể quyết tranh hơn thua với Thần Tộc ta chỉ có hắn và Tả Tướng Sinh mà thôi! Năm cục thắng hai, bại cục đã định!

o0o

Lúc này, Chung Nhạc đã quay trở về động phủ, trong lòng vẫn còn suy tư:


– Thiên Tượng Lão Mẫu quả nhiên là mười phần khó giải quyết! Chiến đấu với nàng, cho dù là ở cùng một cảnh giới, ta cũng rất khó có thể chiến thắng nàng. Không hỗ là Lão Ma Thần mười vạn năm a! Nàng động thủ với ta, vẫn chưa sử dụng toàn lực, cũng chưa từng hiện ra chân thân, chỉ là dùng một bộ phận chân thân quyết đấu với ta mà thôi. Nếu nàng hoàn toàn biến thành chân thân, như vậy thực lực của nàng so với hiện tại còn mạnh hơn gấp hai ba lần!

Hắn động thủ với Thủy Thanh Nghiên, có thể rõ ràng cảm ứng được lực lượng tích súc trong cơ thể nữ tử này, tụ mà không phát, uy lực cực kỳ khủng bố. Nếu thật sự hoàn toàn buông tay, không chút cố kỵ đánh một trận, Chung Nhạc rất khó có thể chiến thắng được nàng. Thậm chí muốn giữ cho không bị đánh bại cũng có chút gian nan.

– Gã Thần sứ cấu kết với Thiên Tượng Lão Mẫu kia rốt cuộc là ai? Là Lôi Hồ thị, hay là Thủy Đồ thị?

Hắn suy tư trong chốc lát, lại một lần nữa từ trong động phủ bay thẳng lên không trung, tiến vào lôi tầng trên thiên không, dùng thân thể và hồn phách tắm rửa trong lôi quang, tiếp nhận lôi đình tẩy lễ.

Trong phương pháp lôi đình thối hồn của Lôi Hồ thị mà Khâu Cấm Nhi truyền thụ cho hắn ẩn chứa tổng cộng chín mươi chín đạo văn lộ Đồ đằng Lôi Đình. Lôi Hồ thị ở trên Đồ đằng Lôi Đình có tạo nghệ cực kỳ kinh người, tổng cộng có tới một trăm hai mươi tám đạo văn lộ Đồ đằng Lôi Đình. Chín mươi chín đạo văn lộ Đồ đằng mà Chung Nhạc nhận được này chỉ là những văn lộ Đồ đằng cơ sở nhất mà thôi. Hai mươi chín đạo văn lộ Đồ đằng còn lại mới là những văn lộ Đồ đằng Lôi Đình cường đại nhất, tuyệt không ngoại truyền.

– Thiên Tượng Lão Mẫu nói không sai, tối nay trăng sáng sao thưa, quả thật là thời khắc cực tốt để ôn dưỡng Nguyệt Linh!

Bốn phía xung quanh Chung Nhạc, vô số đạo lôi đình không ngừng đánh xuống. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mặt trăng treo giữa thiên không, vầng trăng sáng rọi, ánh trăng trong trẻo như nước.

Nguyên thần sau lưng Chung Nhạc tắm rửa lôi đình, Nguyệt Đồng khẽ lóe lên. Đột nhiên ánh trăng lan tỏa khắp toàn thân Nguyên thần. Chợt nghe phốc một tiếng, Nguyên thần của hắn đột nhiên biến hóa, hóa thành một con Thiềm Thừ sáu mắt, co lại bốn chân ngồi trên không trung.

Hô!

Con Lục Mục Tinh Thiềm do Nguyên thần của hắn hóa thành cao tới hơn mười tám trượng, mạnh mẽ mở ra cái miệng lớn, hút mạnh một cái. Chỉ thấy ánh nguyệt quang giữa không trung chợt nhao nhao ba động, không ngừng tụ tập về phía trong miệng Tinh Thiềm. Ánh trăng hóa thành từng điểm từng điểm nguyệt huy, chen chúc hội tụ về phía trong miệng Tinh Thiềm.

Trong lòng Chung Nhạc mừng rỡ, nhất thời cảm giác được Nguyên thần của chính mình vậy mà đang chậm rãi trưởng thành. Tốc độ tu luyện so với lúc luyện hóa tinh khí Thú Thần cũng không chậm hơn bao nhiêu. Chung Nhạc nhất thời vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng Nguyên thần của hắn đồng thời trong lúc hấp thu ánh trăng, cũng vẫn đang quan tưởng Toại Hoàng, luyện hóa tinh khí trong Nội đan Thú Thần. Đây quả thật chính là tương đương với có một hắn khác đang đồng thời tu luyện, chỉ là tốc độ tu luyện hơi chậm hơn một chút mà thôi.

– Nguyên thần hóa thành Nguyệt Linh, sẽ có thể hấp thu ánh trăng tu luyện. Như vậy nếu hóa thành Nhật Linh, có phải cũng có thể hấp thu ánh mặt trời tu luyện hay không? Xem ra không tới một tháng, ta sẽ có thể tu luyện Nguyên thần tới cực hạn hai mươi trượng rồi!

Tốc độ Nguyên thần của hắn hấp thu tinh hoa ánh trăng càng lúc càng nhanh hơn. Dần dần, ánh trăng trong phương viên gần một dặm cũng bị Nguyên thần của hắn dẫn dắt tới. Từ dưới chân núi nhìn lên, giống như một tầng mây đen dày đặc đang bao phủ nơi này vậy, không có nửa phần ánh trăng chiếu rọi xuống.

Dần dần, diện tích tầng mây đen này càng lúc càng lớn hơn, hóa thành một dặm hai. Tới lúc mặt trăng xuống núi, Nguyên thần của Chung Nhạc đã có thể hấp thu hết thảy ánh trăng trong phương viên một dặm bảy rồi.

Tới lúc mặt trời mọc, Nguyên thần của hắn lập tức đổi lại thành hình thái Đại Nhật Kim Ô. Nguyên thần sau lưng hắn chợt hóa thành một con Kim Ô sải cánh hai ba mươi trượng, hấp thụ ánh mặt trời. Tốc độ Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô hút đi ánh mặt trời nhanh hơn tốc độ Nguyên thần Lục Mục Tinh Thiềm hấp thu ánh mặt trăng, mà phạm vi bao phủ cũng rộng lớn hơn. Tới lúc mặt trăng bay lên, hắn đã có thể thôn phệ ánh mặt trời trong phương viên hai dặm.

– Lần này, Thiên Tượng Lão Mẫu có thể nói là đã giúp ta một đại ân a!

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 162: Hấp thu ánh trăng
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...