Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 149: Thoát khỏi lớp lớp vòng vây

– Lãng Thanh Vân?

Chung Nhạc không rảnh để suy nghĩ, trên không trung, hỏa diễm hóa thành hỏa mãng, hỏa nha, hỏa long, hỏa phượng … Tinh thần lực quan tưởng hóa thần thông không ngừng xuyên qua phạm vi mấy trăm dặm, từng vị Luyện Khí sĩ cường đại của yêu tộc không ngừng phi hành tìm kiếm nơi hạ lạc của hắn dưới những thần thông này.

– Không quản được nhiều như vậy, nếu như bị cản lại ở nơi này, bị bọn chúng bao vây, một trăm ta cũng sẽ bị đánh chết.

Sau lưng Chung Nhạc hỏa diễm hừng hực, đột nhiên hỏa diễm dạt sang hai bên, hóa thành cánh chim chói lóa, hai cánh của Kim Ô Chi Dực giang rộng, dùng sức chấn động, trong không trung bộc phát ra tiếng nổ mạnh giống như sấm sét.

– Đi.

Thân thể hắn phóng thẳng lên trời, giống như thiểm điện phá không mà đi, không chỉ có như vậy, hắn còn đem pháp môn Võ Đạo tông thi triển ra, chân đạp lên trời di chuyển, càng khiến cho tốc độ của hắn tăng tới cực hạn.

– Làm gì đó?

– Hảo tiểu tử, tốc độ thật nhanh.

– Ở trước mặt chúng ta mà tiểu tử này còn muốn chạy trốn sao? Nếu như để cho ngươi chạy thoát, những cường giả như chúng ta chẳng phải nên về nhà bú sữa mẹ sao?

….

Phong vân nhấp nhô, ánh lửa ngập trời, giữa không trung có những đầu cự điểu khổng lồ tấn công, trong rừng rậm phía dưới có đại yêu hiện hình, không ngừng phi hành qua những dãy núi, nhanh chóng phóng về phía Chung Nhạc, ý định chộp hắn.

Lại có cường giả thi triển thần thông, chỉ thấy trong rừng rậm có một gốc cây giống như mũi tên nhọn bắn ra, vô số cây cối bắn lên trên không trung, mạnh mẽ đâm về phía Chung Nhạc.

Còn có cự đằng khổng lồ giống như rắn đang xuyên qua không trung, phóng về phía Chung Nhạc.

Trên không trung lại truyền tới tiếng đao kiếm thanh minh, rõ ràng có Luyện Khí sĩ thúc dục hồn binh, tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng tiếp cận Chung Nhạc.

Thậm chí còn có cường giả lấy tay chụp một cái, nhấc đỉnh núi bên cạnh lên rồi ném về phía trước.

Trong không gian phạm vi mấy trăm dặm này tụ tập rất nhiều cường giả yêu tộc, giờ phút này giống như là sôi trào, các loại thần thông, hồn binh, các loại thủ đoạn công kích chen chúc phóng tới, giống như muốn đánh hắn chết tại chỗ vậy.

Không chỉ có như vậy, từng đạo quang luân hiện lên giữa không trung, đủ mọi màu sắc, rít gào chuyển động, đuổi theo hắn.


Đó là cường giả Khai Luân cảnh dùng nguyên thần thúc dục ngũ hành luân, vạn vật luân, thần tài luân. Nguyên thần chiến đấu của Khai Luân cảnh rất mạnh mẽ, tất cả các đại quang luân một khi mở ra, sức chiến đấu còn tăng lên gấp bội, thậm chí còn vượt quá lực lượng của bản thể.

Lúc này nguyên thần chiến đấu được thúc dục, một khi thúc dục quang luân, tộc độ thậm chí còn nhanh hơn Chung Nhạc một phần, rất nhanh đã đuổi tới gần.

– Muốn giết ta? Không dễ dàng vậy đâu. Nguyên thần, mở ra, Bát Cực sát trận.

Chung Nhạc gầm lên, cánh chim chấn động, tốc độ càng lúc càng nhanh, cùng lúc đó, nguyên thần ở sau lưng nhảy ra,nguyên thần mười tám trượng tay cầm bát cực binh, bát cực binh giao thoa, hóa thành Bát Cực sát trận, dùng sức khẽ quấy, vô số cây cối đang bắn tới bị đánh nát bấy, hóa thành bột mịn.

Nguyên thần Chung Nhạc mở miệng ra, miệng phun ra hỏa diễm. Lập tức gỗ vụn ngập trời bị dính lửa, gõ vụn nhiều không kể xiết dẫn tới một tiếng nổ lớn vang vọng trên không trung. Một cái vòi rồng quét về bốn phương tám hướng, một ít Luyện Khí sĩ tu vi hơi thấp một chút bị thổi bay tại chỗ.

Những Luyện Khí sĩ đang vỗ cánh phi hành trên không trung kia cũng bị vòi rồng thổi trúng, không có cách nào ổn định thân thể, tiếng rên rỉ vang lên không dứt, ngã xuống phía dưới.

Phanh Phanh Phanh.

Từng đạo hồn binh xuyên qua nơi nổ tung, đâm tới sau lưng Chung Nhạc, nguyên thần bát tí của Chung Nhạc mở ra, triển khai Bát Cực sát trận, tiếng va chạm đinh đang vang lên không ngừng. Ngăn chặn từng đợt công kích của hồn binh.

Hắn nhận được Thánh Thành chủ truyền thụ tâm đắc, đối với biến hóa của Bát Cực sát trận đã lý giải nhiều thêm một phần… Sát trận mở ra, tám khẩu bát cực binh giao thoa, hóa thành một thanh kiếm quang mang sáng chói, dài chừng hơn mười trượng, Chung Nhạc dùng sức chém xuống, kiếm quang đột nhiên tản ra, vô cùng sáng lạn giống như khổng tước xòe đuôi, ngăn chặn một đám hồn binh lại.

Từng đạo nguyên thần chiến đầu cường đại bay tới, ngũ hành luân, vạn vật luân, thần tài luân sưu sưu chuyển động, tự nhiên cũng là một loại trận pháp, dùng năng lực nguyên thần chém về phía nguyên thần của Chung Nhạc.

Nguyên thần Chung Nhạc chỉ hơi tiếp xúc với một trong những nguyên thần chiến đấu đó lập tức bị ngũ hành luân áp chế. Nguyên thần Chung Nhạc phải thúc dục Bát Cực sát trận, hóa thành đao trận mới có thể ngăn lại ngũ hành luân.

Nhưng mà những nguyên thần chiến đấu khác vẫn đánh tới, nguyên thần Chung Nhạc liên tục biến hóa Bát Cực sát trận tạo thành kiếm trận, thuẫn trận, chùy trận, câu trận, tiên trận, đủ loại biến hóa không ngừng, đem uy năng của Bát Cực sát trận thúc dục tới mức tận cùng. Không biết cường đại hơn bao nhiêu lần lúc quyết đấu với Đằng Vương.

Nhưng mà đối thủ của hắn lần này so với Đằng Vương kia không biết cường đại hơn bao nhiêu lần. Nguyên thần chiến đấu có chiến lực kinh người, từng nguyên thần chiến đấu nhanh chóng phi hành về phía hắn, nhanh chóng đè Bát Cực sát trận của hắn xuống.

Hơn nữa còn có rất nhiều nguyên thần chiến đấu từ hai bên cạnh hắn phóng về phía hắn, thế công hung hãn như bão táp đánh về phía bản thể Chung Nhạc sau lưng nguyên thần hắn.

– Đại Nhật Kim Ô nguyên thần.

Chung Nhạc rít gào, quang mang nhật đồng từ mắt trái của nguyên thần tỏa sáng, đột nhiên biến đổi, nguyên thần hóa thành một đầu Đại Nhật Kim Ô hơn mười trượng đang giang cánh. Tam Túc Kim Ô vỗ cánh bay lên, cái vuốt khẽ chộp, nắm lấy Chung Nhạc, tránh thoát khỏi nguyên thần chiến đấu tập kích hai bên mạng sườn.


– Lão nhận, xuất. Kiếm ti, ra.

Chung Nhạc quát lớn, vô số tầng vải quấn quanh lão nhận đột nhiên bay lên. Ngũ Hành kiếm khí hóa thành từng đạo kiếm ti vô cùng dài quấn quanh chuôi đao. Tinh thần lực của Chung Nhạc còn chưa tu luyện tới Lôi Trì cảnh, không có cách nào tế luyện lão nhân. Thế nhưng giờ phút này hắn lại dùng kiếm ti, dùng kiếm di dẫn động lão nhận.

Sưu.

Lão nhận giống như thiểm điện chém ra, giống như là phi kiếm, sưu một cái đem đầu của nguyên thần chiến đấu cao chừng hai mươi trượng chém xuống. Lão nhận tiếp tục quét ngang, chém ngang lưng một nguyên thần chiến đấu khác.

Nguyên thần chiến đấu cường đại vô cùng trước mặt nguyên thần Tam Túc Kim Ô không ngờ lại giống như đậu hũ, nhẹ nhõm bị cắt đôi.

– Ah…

Phía sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết, hai vị cường giả Khai Luân cảnh, thân thể cứng ngắc, khí tức không có, nặng nề rơi từ trên không trung xuống dưới mặt đất, chết vô cùng oan uổng.

Nguyên thần bọn họ bị trảm, nguyên thần tử vong, tự nhiên thân thể cũng tử vong.

Những cường giả yêu tộc khác giật mình, những Luyện Khí sĩ đang đuổi giết Chung Nhạc vội vàng triệu hội nguyên thần chiến đấu của mình về. Nguyên thần Tam Túc Kim Ô của Chung Nhạc thừa cơ vỗ cánh bay đi.

Rất nhiều Luyện Khí sĩ đang đuổi giết phía sau thấy tốc độ của nguyên thần Tam Túc Kim Ô càng lúc càng nhanh, rốt cuộc cũng bỏ xa bọn họ.

– Hắn không tu thành nguyên thần chiến đấu, nguyên thần chở thân thể phi hành không thể chịu được lâu, tiếp tục đuổi.

Nguyên thần Chung Nhạc nắm hắn phi hành, không biết qua bao lâu, phi hành gần ngàn dặm rốt cuộc cũng không còn lực tiếp tục. Dù sao nguyên thần hắn không phải là nguyên thần chiến đấu, không có mở ra tất cả bí cảnh trong cơ thể nguyên thần, không có cách nào duy trì được lâu.

Chung Nhạc thu nguyên thần, thân thể từ vị trí cách trăm trượng trên không trung rơi xuống, chưa rơi xuống đất thì đột nhiên dưới chân có hai đầu giao long dữ tợn hiện ra, nhẹ nhàng tiếp lấy chân hắn, sau đó tiếp tục phi hành trên mặt đất.

Ầm ầm.

Mặt đất chấn động, đột nhiên mặt đất vỡ ra, trong lòng đất có một đầu quái vật khổng lồ từ trong lòng đất đứng lên, miệng cười ha hả nói:

– Quả nhiên tên kia không có gạt ta. Ngươi thực sự đi đoạn đường tới Viêm Tước quan này. Long Nhạc, lần mai phục này ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên đã thấy thân thể Chung Nhạc lay động, trong cơ thể có một đầu Giao Long dài hẹp lao ra, chui vào trong mặt đất.


Luyện Khí sĩ trốn ở trong lòng đất mai phục còn chưa kịp nhảy ra khỏi mặt đất đột nhiên cảm thấy dưới mặt đất như có vô số cái miệng lớn cắn tứ chi hắn, kéo hắn xuống mặt đất.

– Hỗn đản.

Vị Luyện Khí sĩ trong bóng tối kia rít gào, miệng lẩm bẩm nói. Lập tức trong phạm vi mười dặm bốn phía có vô số đồ đằng vân sáng lên, từng đạo quang mang đan vào nhau trên không trung, người này không ngờ lại bố trí một tòa đại trận ở đây, chờ đợi Chung Nhạc chui đầu vô lưới.

Giờ phút này tính ra có hàng trăm Giao Long chui vào trong trận pháp, lập tức dẫn động tòa trận pháp này, khiến cho Chung Nhạc sớm phát hiện ra.

Luyện Khí sĩ kia nổi giận lôi đình, nắm tay lớn như ngọn núi vung lên. Hung hăng nện xuống mặt đất, trong khoảnh khắc đã nện mấy tram quyền, đánh cho mặt đất rạn nứt, từng tầng nham thạch sâu hơn chục trượng dưới mặt đất đều bị hắn ta nện thành bột mịn.

Chung Nhạc nhìn thấy vô số Giao Long của hắn bị đập thành mảnh nhỏ, mà lúc này Luyện Khí sĩ kia đã lập tức nhảy lên trên mặt đất. Khi nhìn lại, chỉ thấy Chung Nhạc đã sớm lách qua đại trận của hắn, nghênh ngang đi ra xa từ lâu.

– Ngươi chạy không thoát đâu.

Tứ chi Luyện Khí sĩ kia súc thế, đột nhiên phát lực chạy như bay, phóng về phía trước như bão táp, đuổi thật lâu, thế nhưng cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Chung Nhạc, trong lòng chán nản:

– Tiểu tử này không ngờ lại chạy nhanh như vậy.

Sắc trời dần dần sáng lên, phía đông bắt đầu sáng rõ, một đêm phi hành, Chung Nhạc từ Thánh Thành chạy tới đây cũng khoảng chừng tám ngàn dặm, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cơ bắp đau buốt, rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt trời mọc.

– Chỉ cần sắc trời sáng rõ, ta có thể thi triển Kim Ô Chi dực bay lên trên không trung, phi hành dưới tầng sấm sét, muốn phát hiện rồi ngăn cản ta cũng không phải là chuyện dễ.

Chung Nhạc nghĩ thầm trong lòng.

Sắc trời ngày càng sáng rõ, trên đường chân trời, mặt trời dần dần lộ ra bên ng oài. Một lát sau, mặt trời đỏ rực hiện lên trên đường chân trời.

Đột nhiên từ phía xa truyền đến tiếng cười ha hả, khiến cho màng nhĩn Chung Nhạc rung động, khí huyết sôi trào không thôi, cơ hồ có xúc động muốn phun ra một ngụm máu tươi.

– Hỏng bét, chẳng lẽ đây cũng là cường giả muốn giết ta? Chỉ bằng vào tiếng cười cũng mạnh mẽ như vậy?

Trong lòng hắn có chút bối rối, tiếng cười vừa dứt, một thanh âm già nua vang lên:


– Sư Bất Dịch, đến bây giờ ngươi mới đuổi theo ta, có thể thấy được Yêu Thần Minh Vương quyết của ngươi quả thực có sơ hở. Công pháp không được đầy đủ, lưu lại di chứng vô cùng lớn. Khó trách lần trước ngươi bế quan lâu như vậy mà không có hiện thân. Thì ra là muốn loại bỏ di chứng. Ngươi tới muộn rồi, Ngư Huyền Ky đã bị ta dấu đi, cho dù ngươi đại chiến với ta lúc này cũng không tìm thấy nó đâu.

– Thanh Long quan chủ quả nhiên là đa mưu túc trí, một đường cơ hồ ta đem tất cả những Luyện Khí sĩ đeo mặt nạ giết sạch sẽ, thậm chí đuổi theo Lạc Anh thành chủ, trảm tiểu nha đầu bên người nàng, cũng không tìm thấy Ngư Huyền Ky và Hồ Thất muội.

Chung Nhạc từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy Sư Bất Dịch đang nhẹ nhàng đứng trên một ngọn núi, mà một vị lão giả râu tóc bạc phơ đứng ở đỉnh núi đối diện với Sư Bất Dịch. Hai người này giằng co lẫn nhau, ở giữa có một con sông lớn từ giữa hai ngọn núi chảy xuống.

– Ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc, không biết các ngươi làm thế nào mà đưa bọn chúng rời khỏi Thánh Thành được?

Sư Bất Dịch hỏi.

– Rất đơn giản.

Thanh Long quan chủ mỉm cười nói:

– Ta cùng với Lạc Anh thành chủ mang tất cả tử sĩ rời khỏi thành, những tử khác cũng theo chúng ta cùng rời khỏi thành. Chúng ta rời đi, ngươi tất sẽ khó mà ngồi yên được, tất nhiên sẽ khởi hành đi đuổi giết chúng ta. Chỉ cần đợi ngươi rời khỏi thành, Huyền Ky và Thất Muội sẽ lập tức rời khỏi thành, ngươi đuổi giết chúng ta một đêm, bọn họ trước tiên tới Đông Hải, sau đó theo đường biển tới Thanh Long quan. Giờ phút này cho dù ngươi có đuổi theo bọn nó cũng đã muộn, biển cả bao la mờ mịt, ngươi đi đâu tìm đây?

Sư Bất Dịch mỉm cười nói:

– Ngươi không sợ ta giết tới Thanh Long quan hay sao?

– Đồ Đằng, Đồ Linh của Thanh Long quan ta, Thanh Long thần ta chờ ngươi đã lâu.

Thanh Long quan chủ cười lạnh nói:

– Di chứng của ngươi rất lớn, giao thủ với đồ đằng Thanh Long thần, sẽ khiến cho di chứng của ngươi bộc phát, ngươi cũng sợ chết đúng không?

Trong lòng Chung Nhạc chấn động:

– Quả nhiên trên người Sư Bất Dịch có di chứng rất lớn, không dấu diếm được quần hùng Đông Hoang.

– Quan chủ, ngươi đang bức ta giết ngươi sao?

Sư Bất Dịch thở dài nói.

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 149: Thoát khỏi lớp lớp vòng vây
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...