Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1469: Hành hình (2)
- Các ngươi lúc nào xem ta là một Tộc trưởng? Hắc hắc… ta chẳng qua chỉ là một con rối bị các ngươi giam cầm mà thôi. Hiện tại tới lúc liều mạng mới nghĩ tới ta?
Ngữ khí hắn tràn ngập châm chọc, nói:
- Ta chưa từng rời khỏi Thế Ngoại Chi Địa, chưa từng chiến đấu qua, ta có thể địch nổi tồn tại đáng sợ như vậy sao? Lão tổ, các ngươi mới là Tộc trưởng chân chính, sao lại không xung phong đi đầu một lần? Nếu ngươi chủ động xuất kích, ta nghĩ chúng ta vẫn là có can đảm cùng ngươi chiến đấu, cùng một chỗ xông lên a!
Cặp mày Phục Mi Lão tổ nhíu chặt, nghĩ muốn xông lên phía trước, nhưng lại lo lắng sau khi chính mình xông lên, Phong Kỷ Khai sẽ không xông lên theo, đám Thần Ma Phục Hy còn lại cũng không xông lên theo. Nếu là như thế, chính mình chẳng phải là sẽ nguy hiểm rồi sao? Tới lúc đó, nói không chừng bị áp ở nơi đó chém đầu, sẽ có thêm một cái chính mình. Bởi vì cứu lão già Phong Chấn kia, có đáng để cho chính mình mạo hiểm như vậy không?
Không biết, chính là khiến cho người ta sợ hãi nhất. Con quái vật đáng sợ ẩn giấu bên trong phong ấn kia vẫn luôn chưa từng lộ mặt ra, đây mới là khủng bố nhất. Hắn không biết thực lực con quái vật này đến cùng cường hãn thế nào, cao hơn chính mình bao nhiêu.
- Phong Chấn đã già rồi, không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa. Cần gì vì một lão già sắp chết, mà đi liều tính mạng của chính mình chứ?
Phục Mi Lão tổ vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên có chút yên tâm thoải mái:
- Con quái vật này tuyệt không dám giết ra phong ấn! Nếu hắn giết ra phong ấn, đám người Phong Kỷ Khai, Phục Bảo Thụy liền sẽ bởi vì tính mạng của bản thân mà không thể không tử chiến. Cộng thêm ta, hắn tuyệt đối chống đỡ không nổi… Nếu đã có thể bảo toàn bản thân, vậy thì không cần thiết phải vì Phong Chấn mà mạo hiểm rồi!
Chung Nhạc giống như là một gã đao phủ vậy, vẫn như cũ còn đang hành hình, vẫn còn đang tiếp tục chém đầu. Phía dưới, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ đã chồng chất như núi. Mấy tháng trời qua, hắn đã chém đứt vô số cái đầu. Từng cái từng cái đầu bị chặt rơi, lăn xuống, chồng chất cùng một chỗ.
Đao của hắn càng lúc càng nhanh hơn, Trảm Đạo càng lúc càng hoàn mỹ, lực lượng cũng càng lúc càng cường đại hơn. Hiện tại, hắn chỉ cần hai mươi đao đã có thể chặt đứt cái đầu của Phong Chấn Lão tổ.
Dĩ nhiên, cũng có nguyên nhân là Bất Tử Chi Thân của Phong Chấn Lão tổ đã không bằng trước đây, nhưng càng nhiều chính là thần thông đao pháp của hắn đã nhanh chóng tinh tiến, chém đầu cũng càng dễ dàng hơn.
Mấu chốt nhất chính là, tại thời điểm chém đầu của tôn Đế Phong Chấn Lão tổ này, hắn có một loại hiểu ra, lý giải đối với đại đạo càng sâu hơn, đạo hạnh cũng đang nhanh chóng tiến bộ, hàng rào cảnh giới Chân Thần trở nên càng lúc càng đạm bạc, mỏng như tờ giấy, một bước có thể xuyên qua.
Rốt cuộc, một đao của hắn rơi xuống, phần cổ của Phong Chấn Lão tổ bắt đầu có máu tươi chảy ra. Đây là dấu hiệu Bất Tử Chi Thân của Phong Chấn Lão tổ sắp sửa sụp đổ.
Lúc trước, Chung Nhạc đã chém vô số cái đầu của hắn, nhưng thủy chung cũng không có một chút máu tươi nào chảy ra. Mà hiện tại đã có máu tươi chảy ra, chính là một sự tiến bộ thật lớn, nói rõ Bất Tử Nguyên Thần và Bất Tử Nhục Thân của hắn đã bắt đầu bị phá.
Phục Mi Lão tổ lộ ra thần sắc không đành lòng. Lão hữu của hắn rốt cuộc phải chết, sắp chết trong tay một tên Thiên Thần nho nhỏ. Vị tồn tại năm xưa oai phong một cõi này, hiện tại lại bị hành hình chém đầu ngay trước mặt bọn hậu bối, lúc này hắn đã dầu hết đèn tắt.
- Bày trận!
Phục Mi Lão tổ lớn tiếng quát lên, trăm vạn Thần Ma Phục Hy sau lưng hắn cấu thành một tòa đại trận, nghiêm túc chuẩn bị.
Đao quang chém xuống, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ rơi xuống, Đế huyết điên cuồng tuôn trào, máu chảy giống như thác nước lớn đổ xuống vậy.
Một đao này rơi xuống, thân thể Chung Nhạc đại chấn, cảm thấy tám đạo của bản thân viên mãn, hàng rào cảnh giới dễ dàng đột phá, Chân Thần đã thành.
Đế chết, Chân Thần thành tựu! Đầu của Phong Chấn Lão tổ đã khiến cho hắn thành tựu Chân Thần!
Chung Nhạc nhíu mày, thu đao chắp trong tay.
- Hình tất! Tặc đã chém đầu!
Hắn giống như một kẻ hành hình vậy, thanh âm vang vọng chấn động, tuyên bố hành hình kết thúc.
Qua một lúc lâu sau, máu tươi của Phong Chấn Lão tổ chảy hết, tinh khí Nguyên thần của tôn Đế cổ lão này bắt đầu xói mòn, lan tràn ra bốn phía. Đại đạo bắt đầu héo rũ, nhục thân bị phong ấn ăn mòn, bắt đầu mục nát.
Chung Nhạc giơ chân lên, một cước đá lên trên cỗ nhục thân không đầu kia, đá cỗ thi thể này vào trong tầng tầng phong ấn. Nhục thân và Nguyên thần của Phong Chấn Lão tổ bị xoắn cho vỡ nát.
Hồn Đôn Vũ từ đầu tới cuối vẫn luôn ghi chép một màn này vào trong tấm gương, chứng kiến toàn bộ quá trình Chung Nhạc dùng vô số đao chém chết một tôn Đế.
Chiếc thuyền dài phiêu động, chuyển hướng, lái vào trong tầng tầng phong ấn.
Phục Mi Lão tổ hừ lạnh một tiếng, thanh âm trầm trọng:
- Ngươi không phải là Hiếu Vô Kỵ! Tiểu bối, ngươi rốt cuộc là ai? Vị tồn tại phía sau ngươi kia là ai? Ngươi có dám lưu lại danh hào hay không?
Trên chiếc thuyền dài, Chung Nhạc quay đầu lại, lạnh nhạt cười một tiếng:
- Tại hạ là tọa hạ Tiên Thiên Đế Quân của Tiên Thiên Cung, Dịch Phong, thân là Tả Quân Vương của Tiên Thiên Cung, mọi người gọi là Dịch Quân Vương, Dịch tiên sinh. Gặp qua Phục Mi Lão tổ!
- Dịch Phong? Dịch Quân Vương? Dịch tiên sinh?
Khóe mắt Phục Mi Lão tổ nhảy lên một cái, gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Cũng nhớ kỹ Tiên Thiên Cung Tiên Thiên Đế Quân rồi! Mối nhục ngày hôm nay, ngày khác tất sẽ hồi báo!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, quơ quơ Tiên Thiên Thần Đao trong tay, trở tay cắm vào trong quang luân đang xoay chuyển sau đầu, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần tới tìm ta, ta sẽ tới tìm ngươi! Ngươi rửa sạch cổ chờ ta, lần sau giết ngươi, ta cũng không cần nhiều đao như vậy!
Nhân Đạo Chí Tôn
Ngữ khí hắn tràn ngập châm chọc, nói:
- Ta chưa từng rời khỏi Thế Ngoại Chi Địa, chưa từng chiến đấu qua, ta có thể địch nổi tồn tại đáng sợ như vậy sao? Lão tổ, các ngươi mới là Tộc trưởng chân chính, sao lại không xung phong đi đầu một lần? Nếu ngươi chủ động xuất kích, ta nghĩ chúng ta vẫn là có can đảm cùng ngươi chiến đấu, cùng một chỗ xông lên a!
Cặp mày Phục Mi Lão tổ nhíu chặt, nghĩ muốn xông lên phía trước, nhưng lại lo lắng sau khi chính mình xông lên, Phong Kỷ Khai sẽ không xông lên theo, đám Thần Ma Phục Hy còn lại cũng không xông lên theo. Nếu là như thế, chính mình chẳng phải là sẽ nguy hiểm rồi sao? Tới lúc đó, nói không chừng bị áp ở nơi đó chém đầu, sẽ có thêm một cái chính mình. Bởi vì cứu lão già Phong Chấn kia, có đáng để cho chính mình mạo hiểm như vậy không?
Không biết, chính là khiến cho người ta sợ hãi nhất. Con quái vật đáng sợ ẩn giấu bên trong phong ấn kia vẫn luôn chưa từng lộ mặt ra, đây mới là khủng bố nhất. Hắn không biết thực lực con quái vật này đến cùng cường hãn thế nào, cao hơn chính mình bao nhiêu.
- Phong Chấn đã già rồi, không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa. Cần gì vì một lão già sắp chết, mà đi liều tính mạng của chính mình chứ?
Phục Mi Lão tổ vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên có chút yên tâm thoải mái:
- Con quái vật này tuyệt không dám giết ra phong ấn! Nếu hắn giết ra phong ấn, đám người Phong Kỷ Khai, Phục Bảo Thụy liền sẽ bởi vì tính mạng của bản thân mà không thể không tử chiến. Cộng thêm ta, hắn tuyệt đối chống đỡ không nổi… Nếu đã có thể bảo toàn bản thân, vậy thì không cần thiết phải vì Phong Chấn mà mạo hiểm rồi!
Chung Nhạc giống như là một gã đao phủ vậy, vẫn như cũ còn đang hành hình, vẫn còn đang tiếp tục chém đầu. Phía dưới, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ đã chồng chất như núi. Mấy tháng trời qua, hắn đã chém đứt vô số cái đầu. Từng cái từng cái đầu bị chặt rơi, lăn xuống, chồng chất cùng một chỗ.
Đao của hắn càng lúc càng nhanh hơn, Trảm Đạo càng lúc càng hoàn mỹ, lực lượng cũng càng lúc càng cường đại hơn. Hiện tại, hắn chỉ cần hai mươi đao đã có thể chặt đứt cái đầu của Phong Chấn Lão tổ.
Dĩ nhiên, cũng có nguyên nhân là Bất Tử Chi Thân của Phong Chấn Lão tổ đã không bằng trước đây, nhưng càng nhiều chính là thần thông đao pháp của hắn đã nhanh chóng tinh tiến, chém đầu cũng càng dễ dàng hơn.
Mấu chốt nhất chính là, tại thời điểm chém đầu của tôn Đế Phong Chấn Lão tổ này, hắn có một loại hiểu ra, lý giải đối với đại đạo càng sâu hơn, đạo hạnh cũng đang nhanh chóng tiến bộ, hàng rào cảnh giới Chân Thần trở nên càng lúc càng đạm bạc, mỏng như tờ giấy, một bước có thể xuyên qua.
Rốt cuộc, một đao của hắn rơi xuống, phần cổ của Phong Chấn Lão tổ bắt đầu có máu tươi chảy ra. Đây là dấu hiệu Bất Tử Chi Thân của Phong Chấn Lão tổ sắp sửa sụp đổ.
Lúc trước, Chung Nhạc đã chém vô số cái đầu của hắn, nhưng thủy chung cũng không có một chút máu tươi nào chảy ra. Mà hiện tại đã có máu tươi chảy ra, chính là một sự tiến bộ thật lớn, nói rõ Bất Tử Nguyên Thần và Bất Tử Nhục Thân của hắn đã bắt đầu bị phá.
Phục Mi Lão tổ lộ ra thần sắc không đành lòng. Lão hữu của hắn rốt cuộc phải chết, sắp chết trong tay một tên Thiên Thần nho nhỏ. Vị tồn tại năm xưa oai phong một cõi này, hiện tại lại bị hành hình chém đầu ngay trước mặt bọn hậu bối, lúc này hắn đã dầu hết đèn tắt.
- Bày trận!
Phục Mi Lão tổ lớn tiếng quát lên, trăm vạn Thần Ma Phục Hy sau lưng hắn cấu thành một tòa đại trận, nghiêm túc chuẩn bị.
Đao quang chém xuống, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ rơi xuống, Đế huyết điên cuồng tuôn trào, máu chảy giống như thác nước lớn đổ xuống vậy.
Một đao này rơi xuống, thân thể Chung Nhạc đại chấn, cảm thấy tám đạo của bản thân viên mãn, hàng rào cảnh giới dễ dàng đột phá, Chân Thần đã thành.
Đế chết, Chân Thần thành tựu! Đầu của Phong Chấn Lão tổ đã khiến cho hắn thành tựu Chân Thần!
Chung Nhạc nhíu mày, thu đao chắp trong tay.
- Hình tất! Tặc đã chém đầu!
Hắn giống như một kẻ hành hình vậy, thanh âm vang vọng chấn động, tuyên bố hành hình kết thúc.
Qua một lúc lâu sau, máu tươi của Phong Chấn Lão tổ chảy hết, tinh khí Nguyên thần của tôn Đế cổ lão này bắt đầu xói mòn, lan tràn ra bốn phía. Đại đạo bắt đầu héo rũ, nhục thân bị phong ấn ăn mòn, bắt đầu mục nát.
Chung Nhạc giơ chân lên, một cước đá lên trên cỗ nhục thân không đầu kia, đá cỗ thi thể này vào trong tầng tầng phong ấn. Nhục thân và Nguyên thần của Phong Chấn Lão tổ bị xoắn cho vỡ nát.
Hồn Đôn Vũ từ đầu tới cuối vẫn luôn ghi chép một màn này vào trong tấm gương, chứng kiến toàn bộ quá trình Chung Nhạc dùng vô số đao chém chết một tôn Đế.
Chiếc thuyền dài phiêu động, chuyển hướng, lái vào trong tầng tầng phong ấn.
Phục Mi Lão tổ hừ lạnh một tiếng, thanh âm trầm trọng:
- Ngươi không phải là Hiếu Vô Kỵ! Tiểu bối, ngươi rốt cuộc là ai? Vị tồn tại phía sau ngươi kia là ai? Ngươi có dám lưu lại danh hào hay không?
Trên chiếc thuyền dài, Chung Nhạc quay đầu lại, lạnh nhạt cười một tiếng:
- Tại hạ là tọa hạ Tiên Thiên Đế Quân của Tiên Thiên Cung, Dịch Phong, thân là Tả Quân Vương của Tiên Thiên Cung, mọi người gọi là Dịch Quân Vương, Dịch tiên sinh. Gặp qua Phục Mi Lão tổ!
- Dịch Phong? Dịch Quân Vương? Dịch tiên sinh?
Khóe mắt Phục Mi Lão tổ nhảy lên một cái, gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Cũng nhớ kỹ Tiên Thiên Cung Tiên Thiên Đế Quân rồi! Mối nhục ngày hôm nay, ngày khác tất sẽ hồi báo!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, quơ quơ Tiên Thiên Thần Đao trong tay, trở tay cắm vào trong quang luân đang xoay chuyển sau đầu, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần tới tìm ta, ta sẽ tới tìm ngươi! Ngươi rửa sạch cổ chờ ta, lần sau giết ngươi, ta cũng không cần nhiều đao như vậy!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1469: Hành hình (2)
10.0/10 từ 15 lượt.