Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 146: Đốt hồn đăng
Tựa như bị lời nói của lão thu hút, Chung Nhạc mặt đỏ bừng, như nhiệt huyết đang sôi sùng sục trong huyết quản, vội hô:
– Đệ tử tất sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn, tất sẽ trung thành và tận tâm với Yêu tộc, tuyệt không hai lòng!
Sư Bất Dịch nhìn chằm chằm Chung Nhạc như muốn nhìn xoáy vào trong tâm hắn, như muốn đọc được suy nghĩ thật sự của hắn. Một lúc lâu sau, lão mới mỉm cười:
– Thấy ngươi có chí khí và lòng trung thành như thế này, ta thấy thật yên lòng. Ngươi có thể lĩnh ngộ được Yêu Thần Minh Vương Quyết chứng tỏ bản thân có điểm bất phàm. Giờ hãy nói cho ta nghe về Yêu Thần Minh Vương Quyết mà ngươi lĩnh ngộ được, ta sẽ chỉ điểm ngươi những điểm mà ngươi còn thiếu sót. Về Yêu Thần Minh Vương Quyết này, ta đã tìm hiểu hơn hai trăm năm, không dám nói là mình đã hiểu ra được toàn bộ, nhưng chắc chắn là hơn ngươi rất nhiều.
Chung Nhạc nghe vậy bèn tỏ ra vừa mừng vừa sợ, hốc mắt đỏ lên đầy cảm động, dường như còn có lệ quang:
– Sư tôn đối xử với đệ tử thật… Đệ tử dù máu chảy đầu rơi cũng không biết phải lấy gì để báo đáp!
Sư Bất Dịch cũng cảm động, lẩm bẩm:
– Đúng là đệ tử ngoan của ta… Nhạc nhi!
– Sư tôn!
Hai thầy trò đứng đối diện nhau, mắt mông lung đẫm lệ. Sư Bất Dịch nghẹn ngào:
– Có đồ đệ như thế, ta còn mong gì hơn? Nhạc nhi, giờ hãy nói hết tất cả những gì ngươi biết về Yêu Thần Minh Vương Quyết ra đây cho sư phụ, sư phụ sẽ chỉ điểm bến mê cho ngươi!
– Thưa vâng!
Chung Nhạc khom người, rồi lập tức kể việc mình đã tìm hiểu ra các loại đồ đằng của Yêu Thần Minh Vương Quyết từ trên các cầu treo trong Hắc Sơn bí cảnh như thế nào, lại lấy tinh thần lực hiển hóa biểu diễn trước mặt Sư Bất Dịch mà không chút giấu diếm. Phải nói là hắn không dám, bởi ở trước mặt đại cao thủ như Sư Bất Dịch, hành vi đó chính là tự tìm đường chết. Sư Bất Dịch thì im lặng nghe, thi thoảng lại gật đầu một cái.
Một lúc lâu sau, Chung Nhạc mới biểu thị Yêu Thần Minh Vương Quyết mà mình lĩnh ngộ ra, lại chân thành nói:
– Đệ tử chỉ lĩnh ngộ được nhiêu đó, mong sư tôn chỉ dạy thêm!
Sư Bất Dịch cười ha ha, nói đầy hàm xúc:
– Nhạc nhi à, nhà ngươi còn chưa kể qua về đồ đằng của Minh Vương thần nhãn nữa đó? Đừng giấu, bởi ẩn giấu với sư phụ cũng vô dụng thôi!
Chung Nhạc hổ thẹn đáp:
– Đệ tử vô dụng, chẳng tài nào lĩnh ngộ được thần nhãn đồ đằng, nên đã dùng âm đồng và dương đồng để thay thế Minh Vương thần nhãn. Về điểm này, đệ tử thật thua kém sư tôn, nên lòng sợ hãi, không dám biểu thị cho sư tôn xem.
Hắn cố tình nói nhật đồng nguyệt đồng thành âm đồng và dương đồng chính là để giấu nhật linh với nguyệt linh của mình đi. Chỉ cần Sư Bất Dịch không biết rằng chỉ có hai loại linh này mới tu luyện nên nhật đồng và nguyệt đồng, lão sẽ tốn thời gian mà nghiên cứu về hai loại thần nhãn này, khiến lão chẳng còn hơi sức đâu mà chỉnh đốn Yêu tộc, đối phó Đại Hoang nữa.
Nghe Chung Nhạc nói vậy, Sư Bất Dịch ừm một tiếng, rồi ôn hòa nói:
– Không sao, không sao! Ngươi hãy triển lãm dương đồng âm đồng đó cho ta xem, ta sẽ chỉ điểm những thiếu sót mà ngươi đang mắc phải!
Chung Nhạc vâng vâng dạ dạ, rồi lập tức thi triển toàn bộ đồ đằng văn của nhật đồng và nguyệt đồng. Sư Bất Dịch nhìn mà thèm muốn, bởi đồ đằng văn của hai thần nhãn này vô cùng phức tạp, chúng đều là tinh phẩm trong các loại thần nhãn, mà nhật đồng lại có uy lực mạnh nhất. Nếu tu luyện được hai loại thần nhãn này, quả thực có thể bù đắp cho điểm thiếu sót của Minh Vương quyết, thậm chí còn bỏ được ẩn hoạn của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Có thể nói, giá trị của hai loại thần nhãn này hoàn toàn không hề thua kém Yêu Thần Minh Vương Quyết.
– Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan…
Sư Bất Dịch mê đắm nhìn chằm chằm đồ đằng văn của nguyệt đồng và nhật đồng, cố gắng khắc tâm ghi nhớ. Bậc cao thủ như y chỉ cần nhìn qua là biết Chung Nhạc không giấu diếm gì mà triển lộ hết tất cả đồ đằng văn và biến hóa của chúng ra ngoài, kể rõ hết tất cả huyền cơ lẫn ảo diệu cho lão. Mà lão lại có tư chất với ngộ tính rất cao, bởi nếu không như vậy sao lão có thể trở thành kẻ mạnh nhất Yêu tộc được, nên với tài trí ấy, tuy nhật đồng và nguyệt đồng của Chung Nhạc vô cùng phức tạp, lão vẫn có thể nhìn qua một lần là nhớ kỹ, sau đó bắt đầu nghiền ngẫm những đạo lý cao siêu ẩn giấu bên trong. Thậm chí lão còn nhận ra rằng, chỉ cần tu thành hai loại thần nhãn này, là có thể luyện nên âm dương nhị khí có uy lực rất mạnh, là thần thông hiếm có. Từ đó có thể thấy hai thứ thần nhãn này có sức hấp dẫn thế nào với lão.
Thật lâu sau, Chung Nhạc biểu diễn tất cả đồ đằng văn của hai loại thần nhãn kia xong, thấy Sư Bất Dịch vẫn đang yên lặng đắm mình trong sự huyền diệu của hai loại thần nhãn, vong ngã mà lĩnh ngộ, thầm nghĩ: “Ngươi lĩnh ngộ càng sâu thì sẽ càng đau khổ, bởi vì không có nhật linh nguyệt linh, dù ngươi có lĩnh ngộ ra tất cả thì cũng chẳng tài nào luyện nên nhật đồng nguyệt đồng!”
Mà Sư Bất Dịch cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Chung Nhạc và mỉm cười nói:
– Đồ nhi ngoan, sư phụ sẽ đem những gì mà sư phụ tìm hiểu được về Yêu Thần Minh Vương Quyết trong hai trăm năm nay truyền thụ cho ngươi.
Y giơ ngón tay ra, từ đầu ngón tay ấy tinh thần lực như thủy triều cuồn cuộn rót vào trong mi tâm Chung Nhạc. Bên trong tinh thần lực ấy có chứa rất nhiều thông tin, lộn xộn vô cùng, hóa thành các loại hoa văn, lĩnh ngộ, tâm đắc, kỹ xảo chiến đấu, thậm chí cả phương pháp luyện chế bát cực binh đưa vào trong đầu Chung Nhạc, biến thành kiến thức, trí nhớ của riêng hắn. Chung Nhạc cảm thấy các loại cách thức tu luyện Yêu Thần Minh Vương Quyết nườm nượp kéo tới, còn có rất nhiều phương diện hắn chưa từng nghĩ tới, hay những ảo diệu mà hắn chưa lĩnh ngộ ra, lòng vừa mừng vừa sợ.
Sư Bất Dịch đang nóng lòng nóng ruột muốn tìm hiểu ra ảo diệu về nhật đồng và nguyệt đồng nên mới truyền thụ tâm đắc mấy trăm năm nay cho Chung Nhạc, truyền thụ xong bèn lấy một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, nói:
– Đồ nhi, đây là hồn đăng, dùng linh hồn của ngươi thì mới châm lửa cho nó được. Chỉ cần ngươi đốt hồn đăng lên, sư phụ có thể biết ngươi đi nơi nào. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, rơi vào hiểm cảnh, sư phụ cũng có thể biết ngay được vị trí của ngươi mà tới cứu viện. Giờ hãy dùng linh hồn đốt lửa lên rồi trở lại phủ Phong Ba, nghiên cứu thật kỹ tâm đắc mà sư phụ truyền thụ cho, đừng phụ lòng ta!
Hồn đăng? Chung Nhạc lòng có chút chần chờ nhìn chiếc đèn tỏa ra ánh sáng mờ tối kia. Hắn vốn là định bái sư xong, đạt được danh phận đệ tử của Thánh thành chủ là lập tức chạy về Cô Hà thành, dùng một cách thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay rời khỏi nơi đây. Nhưng giờ Sư Bất Dịch lại bắt hắn phải châm hồn đăng, nên cho dù tới bất kỳ đâu cũng chẳng thể giấu được Sư Bất Dịch. Như vậy thì nếu hắn rời khỏi Hãm Không thánh thành, Sư Bất Dịch chẳng phải sẽ dễ dàng biết được? Hắn sớm biết rằng Sư Bất Dịch sẽ không bỏ qua cho hắn, tuy không đích thân ra tay, nhưng chắc chắn sẽ dùng tay kẻ khác mà diệt trừ hắn. Nếu đốt hồn đăng, Sư Bất Dịch biết được vị trí của hắn rồi tung tin ra ngoài, đám kẻ thù nhiều vô số kể kia sẽ đeo đuổi hắn, không chết không thôi. Không chỉ vậy, nếu hồn đăng được đốt lên, hắn sẽ không thể trở lại Đại Hoang được nữa, bởi nếu làm vậy thì Sư Bất Dịch sẽ biết hắn không phải Long tộc, mà là gian tế cả Nhân tộc.
– Nhạc nhi?
Sư Bất Dịch tủm tỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén hệt như kiếm quang.
Chung Nhạc mặt không đổi sắc, lập tức đưa linh hồn ra đốt lửa cho hồn đăng. Thấy vậy, Sư Bất Dịch vô cùng hài lòng, cất hồn đăng đi rồi cười nói:
– Ngươi về phủ tiếp tục tu luyện đi.
Chung Nhạc khom người vái chào rồi cáo lui, lại chậm rãi ra khỏi phủ Thánh thành chủ, trở về phủ Phong Ba. Còn Sư Bất Dịch thì mở thần nhãn ra, đồng tử chậm rãi chuyển động. Y nhìn chăm chú vào bức tường, mà thần nhãn của y như có thể xuyên qua bức tường dày mấy thước mà nhìn ra bên ngoài, thậm chí còn thấy rõ được vẻ mặt và nhịp tim của Chung Nhạc.
– Tim đập không loạn, thú vị…
Sư Bất Dịch lẩm bẩm:
– Dù ngươi biểu diễn tất cả về dương đồng và âm đồng, không chút giữ lại, nhưng những lời của ngươi thì ta không tin, bởi ngươi là một tên tiểu quỷ vô cùng dối trá…
Một lúc sau Chung Nhạc đi vào phủ Phong Ba, thế mới thở phào một hơi, mà sắc mặt lại thêm phần ngưng trọng. Tân Hỏa thì biến thành một ngọn lửa nhỏ, nói:
– Nhạc tiểu tử, những lời vừa rồi của lão Thánh thành chủ kia, không được tin!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
– Lời của lão, ta nào dám tin. Nhưng tâm đắc mà lão truyền thụ cho ta thì lại là thật, chỉ là thiếu đi vài lĩnh ngộ quan trọng nhất. Lão vẫn giấu lại, đoán chừng là không muốn ta sống sót, sau này còn tiện mà dùng để đối phó ta! Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, giờ ta đã dùng hồn phách đốt hồn đăng, cho dù đi tới đâu, Sư Bất Dịch đều biết rõ. Nếu để lão biết như vậy, ta chắc chắn phải chết rồi!
Tân Hỏa lại cười to:
– Chỉ là hồn đăng, nào có gì khó! Nếu y bày ra phong cấm giám thị trong cơ thể ngươi, ấy mới là khó giải quyết, chứ cái thứ hồn đăng này thì dễ không. Ta có một loại tiểu pháp thuật tên là thay mận đổi đào, có thể thay đổi dao động hồn phách của ngươi khiến hồn đăng không nhận ra được! Ngươi tìm một khối gỗ cây mận cho ta, khắc hình dáng ngươi vào đó, rồi ngâm trong hồn phách hai ngày để gỗ đó lây dính khí tức của hồn phách ngươi, sau đó lại thay đổi dao động của hồn phách là có thể khiến gỗ mận đó thay thế ngươi. Hồn đăng có cảm ứng thì cũng chỉ cảm ứng được vị trí của tượng gỗ mận, còn ngươi thì tiêu dao tự tại, thích đi đâu thì cứ đi!
Nghe vậy, Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, nói:
– Còn có loại tiểu pháp thuật kỳ diệu như vậy ư?
Tân Hỏa không khỏi đắc chí:
– Đây chính là tiểu pháp thuật mà người thừa kế Tân Hỏa đời thứ hai mươi mốt làm ra, biết vì sao không, vì hắn có nhiều tình nhân quá, muốn vụng trộm yêu đương thành công nên mới phải làm vậy, để tránh chính thê với ái thiếp tra xét.
Chung Nhạc thật không biết nói gì hơn, đành phải nghiêm túc hỏi một câu:
– Tân Hỏa, ngươi cảm thấy Thần tộc Phục Hy ta sở dĩ rơi vào tình thế này, có phải là vì tổ tông trút hết tinh lực vào phương diện kia hay không?
– Vớ vẩn! Làm vậy là để huyết thống tốt đẹp của thần tộc được truyền xuống, chứ chẳng phải háo sắc dâm đãng gì!
Tân Hỏa bèn đưa ra lời khuyên thấm thía:
– Chỉ cần tìm được càng nhiều nhân tình để giao phối rồi sản sinh ra nhiều Thần tộc hơn, thế mới khiến Thần tộc Phục Hy khai chi tán diệp, truyền thừa đời đời! Ngươi căn bản chẳng hiểu được nỗi khổ tâm của những người thừa kế Tân Hỏa, không biết bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì con cháu đời sau!
– Rõ ràng chính là háo sắc, toàn bộ tâm tư đều dùng cho đàn bà hết rồi!
Tân Hỏa vô cùng đau đớn:
– Hỡi thiếu niên Thần tộc Phục Hy, ta thật thất vọng về ngươi, ngươi hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của các bậc tiên hiền!
…
Gỗ mận không khó tìm. Chung Nhạc tìm được một khúc, nhưng hắn không vội điêu khắc, mà lấy hồn phách ngâm trước, để gỗ ấy có được khí tức của hồn phách của mình.
Hai ngày sau, từ trong đôi mắt Chung Nhạc lóe lên tinh quang:
– Không thể tiếp tục ở lại Hãm Không thánh thành, nhưng hiện tại lại không thể thi triển thuật thay mận đổi đào kia, mà chỉ khi ta về tới Cô Hà thành mới có thể thi triển. Nếu vừa ra khỏi thành liền sử dụng, Sư Bất Dịch sẽ phát hiện manh mối ngay. Tinh thần lực của lão quá mạnh, chỉ cần quét tinh thần lực qua là biết hướng đi của ta, lại xem xét hồn đăng liền biết ta có bí pháp khác có thể tránh thoát được hồn đăng. Nhưng nếu không thi triển, chuyện ta ra ngoài thành sẽ khiến ai ai cũng biết, kẻ thù sẽ kéo tới…
Quãng đường trở về Cô Hà thành này nhất định sẽ không yên bình!
Nhân Đạo Chí Tôn
– Đệ tử tất sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn, tất sẽ trung thành và tận tâm với Yêu tộc, tuyệt không hai lòng!
Sư Bất Dịch nhìn chằm chằm Chung Nhạc như muốn nhìn xoáy vào trong tâm hắn, như muốn đọc được suy nghĩ thật sự của hắn. Một lúc lâu sau, lão mới mỉm cười:
– Thấy ngươi có chí khí và lòng trung thành như thế này, ta thấy thật yên lòng. Ngươi có thể lĩnh ngộ được Yêu Thần Minh Vương Quyết chứng tỏ bản thân có điểm bất phàm. Giờ hãy nói cho ta nghe về Yêu Thần Minh Vương Quyết mà ngươi lĩnh ngộ được, ta sẽ chỉ điểm ngươi những điểm mà ngươi còn thiếu sót. Về Yêu Thần Minh Vương Quyết này, ta đã tìm hiểu hơn hai trăm năm, không dám nói là mình đã hiểu ra được toàn bộ, nhưng chắc chắn là hơn ngươi rất nhiều.
Chung Nhạc nghe vậy bèn tỏ ra vừa mừng vừa sợ, hốc mắt đỏ lên đầy cảm động, dường như còn có lệ quang:
– Sư tôn đối xử với đệ tử thật… Đệ tử dù máu chảy đầu rơi cũng không biết phải lấy gì để báo đáp!
Sư Bất Dịch cũng cảm động, lẩm bẩm:
– Đúng là đệ tử ngoan của ta… Nhạc nhi!
– Sư tôn!
Hai thầy trò đứng đối diện nhau, mắt mông lung đẫm lệ. Sư Bất Dịch nghẹn ngào:
– Có đồ đệ như thế, ta còn mong gì hơn? Nhạc nhi, giờ hãy nói hết tất cả những gì ngươi biết về Yêu Thần Minh Vương Quyết ra đây cho sư phụ, sư phụ sẽ chỉ điểm bến mê cho ngươi!
– Thưa vâng!
Chung Nhạc khom người, rồi lập tức kể việc mình đã tìm hiểu ra các loại đồ đằng của Yêu Thần Minh Vương Quyết từ trên các cầu treo trong Hắc Sơn bí cảnh như thế nào, lại lấy tinh thần lực hiển hóa biểu diễn trước mặt Sư Bất Dịch mà không chút giấu diếm. Phải nói là hắn không dám, bởi ở trước mặt đại cao thủ như Sư Bất Dịch, hành vi đó chính là tự tìm đường chết. Sư Bất Dịch thì im lặng nghe, thi thoảng lại gật đầu một cái.
Một lúc lâu sau, Chung Nhạc mới biểu thị Yêu Thần Minh Vương Quyết mà mình lĩnh ngộ ra, lại chân thành nói:
– Đệ tử chỉ lĩnh ngộ được nhiêu đó, mong sư tôn chỉ dạy thêm!
Sư Bất Dịch cười ha ha, nói đầy hàm xúc:
– Nhạc nhi à, nhà ngươi còn chưa kể qua về đồ đằng của Minh Vương thần nhãn nữa đó? Đừng giấu, bởi ẩn giấu với sư phụ cũng vô dụng thôi!
Chung Nhạc hổ thẹn đáp:
– Đệ tử vô dụng, chẳng tài nào lĩnh ngộ được thần nhãn đồ đằng, nên đã dùng âm đồng và dương đồng để thay thế Minh Vương thần nhãn. Về điểm này, đệ tử thật thua kém sư tôn, nên lòng sợ hãi, không dám biểu thị cho sư tôn xem.
Hắn cố tình nói nhật đồng nguyệt đồng thành âm đồng và dương đồng chính là để giấu nhật linh với nguyệt linh của mình đi. Chỉ cần Sư Bất Dịch không biết rằng chỉ có hai loại linh này mới tu luyện nên nhật đồng và nguyệt đồng, lão sẽ tốn thời gian mà nghiên cứu về hai loại thần nhãn này, khiến lão chẳng còn hơi sức đâu mà chỉnh đốn Yêu tộc, đối phó Đại Hoang nữa.
Nghe Chung Nhạc nói vậy, Sư Bất Dịch ừm một tiếng, rồi ôn hòa nói:
– Không sao, không sao! Ngươi hãy triển lãm dương đồng âm đồng đó cho ta xem, ta sẽ chỉ điểm những thiếu sót mà ngươi đang mắc phải!
Chung Nhạc vâng vâng dạ dạ, rồi lập tức thi triển toàn bộ đồ đằng văn của nhật đồng và nguyệt đồng. Sư Bất Dịch nhìn mà thèm muốn, bởi đồ đằng văn của hai thần nhãn này vô cùng phức tạp, chúng đều là tinh phẩm trong các loại thần nhãn, mà nhật đồng lại có uy lực mạnh nhất. Nếu tu luyện được hai loại thần nhãn này, quả thực có thể bù đắp cho điểm thiếu sót của Minh Vương quyết, thậm chí còn bỏ được ẩn hoạn của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Có thể nói, giá trị của hai loại thần nhãn này hoàn toàn không hề thua kém Yêu Thần Minh Vương Quyết.
– Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan…
Sư Bất Dịch mê đắm nhìn chằm chằm đồ đằng văn của nguyệt đồng và nhật đồng, cố gắng khắc tâm ghi nhớ. Bậc cao thủ như y chỉ cần nhìn qua là biết Chung Nhạc không giấu diếm gì mà triển lộ hết tất cả đồ đằng văn và biến hóa của chúng ra ngoài, kể rõ hết tất cả huyền cơ lẫn ảo diệu cho lão. Mà lão lại có tư chất với ngộ tính rất cao, bởi nếu không như vậy sao lão có thể trở thành kẻ mạnh nhất Yêu tộc được, nên với tài trí ấy, tuy nhật đồng và nguyệt đồng của Chung Nhạc vô cùng phức tạp, lão vẫn có thể nhìn qua một lần là nhớ kỹ, sau đó bắt đầu nghiền ngẫm những đạo lý cao siêu ẩn giấu bên trong. Thậm chí lão còn nhận ra rằng, chỉ cần tu thành hai loại thần nhãn này, là có thể luyện nên âm dương nhị khí có uy lực rất mạnh, là thần thông hiếm có. Từ đó có thể thấy hai thứ thần nhãn này có sức hấp dẫn thế nào với lão.
Thật lâu sau, Chung Nhạc biểu diễn tất cả đồ đằng văn của hai loại thần nhãn kia xong, thấy Sư Bất Dịch vẫn đang yên lặng đắm mình trong sự huyền diệu của hai loại thần nhãn, vong ngã mà lĩnh ngộ, thầm nghĩ: “Ngươi lĩnh ngộ càng sâu thì sẽ càng đau khổ, bởi vì không có nhật linh nguyệt linh, dù ngươi có lĩnh ngộ ra tất cả thì cũng chẳng tài nào luyện nên nhật đồng nguyệt đồng!”
Mà Sư Bất Dịch cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Chung Nhạc và mỉm cười nói:
– Đồ nhi ngoan, sư phụ sẽ đem những gì mà sư phụ tìm hiểu được về Yêu Thần Minh Vương Quyết trong hai trăm năm nay truyền thụ cho ngươi.
Y giơ ngón tay ra, từ đầu ngón tay ấy tinh thần lực như thủy triều cuồn cuộn rót vào trong mi tâm Chung Nhạc. Bên trong tinh thần lực ấy có chứa rất nhiều thông tin, lộn xộn vô cùng, hóa thành các loại hoa văn, lĩnh ngộ, tâm đắc, kỹ xảo chiến đấu, thậm chí cả phương pháp luyện chế bát cực binh đưa vào trong đầu Chung Nhạc, biến thành kiến thức, trí nhớ của riêng hắn. Chung Nhạc cảm thấy các loại cách thức tu luyện Yêu Thần Minh Vương Quyết nườm nượp kéo tới, còn có rất nhiều phương diện hắn chưa từng nghĩ tới, hay những ảo diệu mà hắn chưa lĩnh ngộ ra, lòng vừa mừng vừa sợ.
Sư Bất Dịch đang nóng lòng nóng ruột muốn tìm hiểu ra ảo diệu về nhật đồng và nguyệt đồng nên mới truyền thụ tâm đắc mấy trăm năm nay cho Chung Nhạc, truyền thụ xong bèn lấy một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, nói:
– Đồ nhi, đây là hồn đăng, dùng linh hồn của ngươi thì mới châm lửa cho nó được. Chỉ cần ngươi đốt hồn đăng lên, sư phụ có thể biết ngươi đi nơi nào. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, rơi vào hiểm cảnh, sư phụ cũng có thể biết ngay được vị trí của ngươi mà tới cứu viện. Giờ hãy dùng linh hồn đốt lửa lên rồi trở lại phủ Phong Ba, nghiên cứu thật kỹ tâm đắc mà sư phụ truyền thụ cho, đừng phụ lòng ta!
Hồn đăng? Chung Nhạc lòng có chút chần chờ nhìn chiếc đèn tỏa ra ánh sáng mờ tối kia. Hắn vốn là định bái sư xong, đạt được danh phận đệ tử của Thánh thành chủ là lập tức chạy về Cô Hà thành, dùng một cách thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay rời khỏi nơi đây. Nhưng giờ Sư Bất Dịch lại bắt hắn phải châm hồn đăng, nên cho dù tới bất kỳ đâu cũng chẳng thể giấu được Sư Bất Dịch. Như vậy thì nếu hắn rời khỏi Hãm Không thánh thành, Sư Bất Dịch chẳng phải sẽ dễ dàng biết được? Hắn sớm biết rằng Sư Bất Dịch sẽ không bỏ qua cho hắn, tuy không đích thân ra tay, nhưng chắc chắn sẽ dùng tay kẻ khác mà diệt trừ hắn. Nếu đốt hồn đăng, Sư Bất Dịch biết được vị trí của hắn rồi tung tin ra ngoài, đám kẻ thù nhiều vô số kể kia sẽ đeo đuổi hắn, không chết không thôi. Không chỉ vậy, nếu hồn đăng được đốt lên, hắn sẽ không thể trở lại Đại Hoang được nữa, bởi nếu làm vậy thì Sư Bất Dịch sẽ biết hắn không phải Long tộc, mà là gian tế cả Nhân tộc.
– Nhạc nhi?
Sư Bất Dịch tủm tỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén hệt như kiếm quang.
Chung Nhạc mặt không đổi sắc, lập tức đưa linh hồn ra đốt lửa cho hồn đăng. Thấy vậy, Sư Bất Dịch vô cùng hài lòng, cất hồn đăng đi rồi cười nói:
– Ngươi về phủ tiếp tục tu luyện đi.
Chung Nhạc khom người vái chào rồi cáo lui, lại chậm rãi ra khỏi phủ Thánh thành chủ, trở về phủ Phong Ba. Còn Sư Bất Dịch thì mở thần nhãn ra, đồng tử chậm rãi chuyển động. Y nhìn chăm chú vào bức tường, mà thần nhãn của y như có thể xuyên qua bức tường dày mấy thước mà nhìn ra bên ngoài, thậm chí còn thấy rõ được vẻ mặt và nhịp tim của Chung Nhạc.
– Tim đập không loạn, thú vị…
Sư Bất Dịch lẩm bẩm:
– Dù ngươi biểu diễn tất cả về dương đồng và âm đồng, không chút giữ lại, nhưng những lời của ngươi thì ta không tin, bởi ngươi là một tên tiểu quỷ vô cùng dối trá…
Một lúc sau Chung Nhạc đi vào phủ Phong Ba, thế mới thở phào một hơi, mà sắc mặt lại thêm phần ngưng trọng. Tân Hỏa thì biến thành một ngọn lửa nhỏ, nói:
– Nhạc tiểu tử, những lời vừa rồi của lão Thánh thành chủ kia, không được tin!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
– Lời của lão, ta nào dám tin. Nhưng tâm đắc mà lão truyền thụ cho ta thì lại là thật, chỉ là thiếu đi vài lĩnh ngộ quan trọng nhất. Lão vẫn giấu lại, đoán chừng là không muốn ta sống sót, sau này còn tiện mà dùng để đối phó ta! Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, giờ ta đã dùng hồn phách đốt hồn đăng, cho dù đi tới đâu, Sư Bất Dịch đều biết rõ. Nếu để lão biết như vậy, ta chắc chắn phải chết rồi!
Tân Hỏa lại cười to:
– Chỉ là hồn đăng, nào có gì khó! Nếu y bày ra phong cấm giám thị trong cơ thể ngươi, ấy mới là khó giải quyết, chứ cái thứ hồn đăng này thì dễ không. Ta có một loại tiểu pháp thuật tên là thay mận đổi đào, có thể thay đổi dao động hồn phách của ngươi khiến hồn đăng không nhận ra được! Ngươi tìm một khối gỗ cây mận cho ta, khắc hình dáng ngươi vào đó, rồi ngâm trong hồn phách hai ngày để gỗ đó lây dính khí tức của hồn phách ngươi, sau đó lại thay đổi dao động của hồn phách là có thể khiến gỗ mận đó thay thế ngươi. Hồn đăng có cảm ứng thì cũng chỉ cảm ứng được vị trí của tượng gỗ mận, còn ngươi thì tiêu dao tự tại, thích đi đâu thì cứ đi!
Nghe vậy, Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, nói:
– Còn có loại tiểu pháp thuật kỳ diệu như vậy ư?
Tân Hỏa không khỏi đắc chí:
– Đây chính là tiểu pháp thuật mà người thừa kế Tân Hỏa đời thứ hai mươi mốt làm ra, biết vì sao không, vì hắn có nhiều tình nhân quá, muốn vụng trộm yêu đương thành công nên mới phải làm vậy, để tránh chính thê với ái thiếp tra xét.
Chung Nhạc thật không biết nói gì hơn, đành phải nghiêm túc hỏi một câu:
– Tân Hỏa, ngươi cảm thấy Thần tộc Phục Hy ta sở dĩ rơi vào tình thế này, có phải là vì tổ tông trút hết tinh lực vào phương diện kia hay không?
– Vớ vẩn! Làm vậy là để huyết thống tốt đẹp của thần tộc được truyền xuống, chứ chẳng phải háo sắc dâm đãng gì!
Tân Hỏa bèn đưa ra lời khuyên thấm thía:
– Chỉ cần tìm được càng nhiều nhân tình để giao phối rồi sản sinh ra nhiều Thần tộc hơn, thế mới khiến Thần tộc Phục Hy khai chi tán diệp, truyền thừa đời đời! Ngươi căn bản chẳng hiểu được nỗi khổ tâm của những người thừa kế Tân Hỏa, không biết bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì con cháu đời sau!
– Rõ ràng chính là háo sắc, toàn bộ tâm tư đều dùng cho đàn bà hết rồi!
Tân Hỏa vô cùng đau đớn:
– Hỡi thiếu niên Thần tộc Phục Hy, ta thật thất vọng về ngươi, ngươi hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của các bậc tiên hiền!
…
Gỗ mận không khó tìm. Chung Nhạc tìm được một khúc, nhưng hắn không vội điêu khắc, mà lấy hồn phách ngâm trước, để gỗ ấy có được khí tức của hồn phách của mình.
Hai ngày sau, từ trong đôi mắt Chung Nhạc lóe lên tinh quang:
– Không thể tiếp tục ở lại Hãm Không thánh thành, nhưng hiện tại lại không thể thi triển thuật thay mận đổi đào kia, mà chỉ khi ta về tới Cô Hà thành mới có thể thi triển. Nếu vừa ra khỏi thành liền sử dụng, Sư Bất Dịch sẽ phát hiện manh mối ngay. Tinh thần lực của lão quá mạnh, chỉ cần quét tinh thần lực qua là biết hướng đi của ta, lại xem xét hồn đăng liền biết ta có bí pháp khác có thể tránh thoát được hồn đăng. Nhưng nếu không thi triển, chuyện ta ra ngoài thành sẽ khiến ai ai cũng biết, kẻ thù sẽ kéo tới…
Quãng đường trở về Cô Hà thành này nhất định sẽ không yên bình!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 146: Đốt hồn đăng
10.0/10 từ 15 lượt.