Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1407: Mượn dùng trí tuệ (2)
Sắc mặt Tiên Thiên Đế Quân khẽ động, đứng lên nói:
- Thân gia, mau mời ngồi!
Đột nhiên, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền tới, chỉ nghe một đạo thanh âm già nua vang lên:
- Trung Ương thị Ương Thủy Vân, bái kiến các vị sư huynh!
Sắc mặt Tiên Thiên Đế Quân khẽ động. Ương Thủy Vân này cũng là Nhị đương gia của Hoàng tộc Trung Ương thị, vậy mà cũng bị Chung Nhạc mời tới.
- Lật Lục thị Lục Thiên Thu, bái kiến các vị sư huynh!
- Lôi Trạch thị Trác Long, đáp ứng lời mời tới đây, không biết có một chỗ đặt chân hay không?
Đám người chia nhau ngồi xuống, đột nhiên, chỉ nghe một tiếng cười lớn, nói:
- Các vị không cần đứng lên! Không cần đứng lên! Tên ẻo lả, ngươi cũng không cần đứng lên a!
Sắc mặt Tiên Thiên Đế Quân kịch biến, sắc mặt Kim Ô Thần Đế cũng khẽ biến. Đám người trong Lục Ngự Cung cũng có chút không quá tự tại. Chỉ thấy Dương Hầu Ma Đế từ ngoài bước vào, đặt mông ngồi xuống giữa Kim Ô Thần Đế và Tiên Thiên Đế Quân. Hắn nâng bàn chân mình lên, cởi giày trên chân xuống, một mùi hôi thối xộc vào mũi mọi người. Dương Hầu Ma Đế vân vê bàn chân to của chính mình một hồi, đưa tay lên lỗ mũi ngửi ngửi một cái, nói:
- Lê Dương Thần Quân tới gặp ta, nói đệ tử của ta đã thua rồi, có muốn báo thù hay không? Lão tử tự nhiên là muốn, hắn liền bảo lão tử tới đây. Tiểu quỷ Lê Dương đâu rồi?
Sắc mặt Kim Ô Thần Đế khôi phục lại như thường, trong lòng lại là âm thầm kinh ngạc. Chung Nhạc thậm chí ngay cả Dương Hầu Ma Đế cũng mời tới. Hiện tại Tiên Thiên Thần Ma ở nơi này cũng đã có tới năm vị rồi, bốn vị trong đó còn có thực lực Đế cấp. Trác Long và Tiên Thiên Đế Quân cũng không phải tồn tại Đế cấp, nhưng thực lực lại không thua kém Đế cấp chút nào, đều là nhân vật cường hoành tới cực điểm.
Lúc này, Chung Nhạc đã đi tới Đông Thiên Cung, cầu kiến Thần Hậu nương nương. Một nàng nữ tử Hoa Tư thị nói:
- Dịch tiên sinh, nương nương còn ở chỗ của Đế Hậu nương nương làm khách, cho tới bây giờ vẫn chưa trở về!
- Xem ra, là không thể tập hợp lực lượng Ngũ Đế rồi!
Trong lòng Chung Nhạc có chút thất vọng, cáo từ rời đi. Hắn quay về Lục Ngự Cung, hành lễ với đám người, cảm ơn nói:
- Đa tạ các vị đã tới đây tương trợ!
Đám người nhao nhao đứng dậy, mỉm cười nói:
- Dịch tiên sinh khách khí rồi!
Tiên Thiên Đế Quân nhìn thấy Kim Ô Thần Đế cũng đứng dậy hoàn lễ, trong lòng có chút kinh nghi bất định. Dương Hầu Ma Đế mỉm cười, nói:
- Đệ tử của ta đã thua rồi, ngươi cũng chưa chắc có thể chiến thắng! Bất quá, nếu ngươi có thể chiến thắng, mặt mũi ta cũng sẽ có được chút quang thải! Lê Dương, ngươi nói đi, chúng ta phải làm sao tương trợ ngươi?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta có một kiện bảo vật, vốn là mượn lực lượng của Huyền Kỳ Nhị Lão để luyện chế, nhưng vẫn chưa thể luyện thành. Hôm nay ta mời các vị tới đây, chính là muốn mượn tinh thần của các vị giúp ta thôi động tinh diệu của kiện bảo vật này. Ta muốn mượn kiện bảo vật này để thôi diễn một môn công pháp. Các vị chỉ cần điều động tinh thần, thôi động kiện bảo vật này là được!
Tâm niệm hắn khẽ động, tế khởi Thiên Bàn. Đám người nhao nhao nhìn lại, kinh nghi bất định, nghi hoặc hỏi:
- Đây là bảo bối gì?
Các Đạo văn trên Thiên Bàn tổ hợp chặt chẽ, thâm ảo tối tăm, phảng phất như chất chứa đạo diệu vô tận. Từ trong đó có thể nhìn thấy rất nhiều loại đại đạo thiên địa, nhưng thống nhất những đại đạo này cũng không phải là bất luận một loại đại đạo thiên địa nào, hẳn là một loại đại đạo càng cao thâm tinh diệu hơn, chỉ là bọn họ lại chưa từng thấy qua.
Dương Hầu Ma Đế phóng xuất ra tinh thần giống như đại dương mênh mông của chính mình, nỗ lực đi tìm hiểu, cũng không thể tìm hiểu ra bất luận cái gì, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ. Hắn thân là Ma Đế, có thể hành động không chút cố kỵ, trực tiếp dò xét huyền bí của Thiên Bàn, những người khác thì cẩn thận hơn một chút. Mặc dù bọn họ cũng muốn tìm hiểu bí mật của Thiên Bàn, nhưng lại cũng không trực tiếp động thủ.
Ánh mắt Nguyệt Thần chớp động, liên tục quan sát Thiên Bàn, trong mắt lộ ra dị sắc. Nàng cư trú trong Bích Lạc Cung, thật ra trước đây từng gặp qua hoa văn tương tự. Bất quá, so với hoa văn trên Thiên Bàn của Chung Nhạc cũng có nhiều chỗ bất đồng.
Kim Ô Thần Đế mỉm cười, nói:
- Nếu đã như thế, vậy chúng ta liền động thủ thôi!
Dứt lời, hắn tiến về phía trước một bước, phóng xuất ra tinh thần của chính mình. Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, tinh thần lực của hắn tuôn trào ra, bát ngát giống như sáu đạo Tinh hà. Sáu đạo Tinh hà chuyển động, cắt vào trong Thiên Bàn. Thiên Bàn nhất thời càng lúc càng lớn, càng lúc càng hùng hồn đồ sộ, phiêu phù trên đỉnh đầu mọi người.
- Kiện bảo vật này không tầm thường a! Lại có thể chịu được thần thức đại nhật của kim điểu nhi trùng kích!
Dương Hầu Ma Đế kinh ngạc, ngẩng đầu quan sát Thiên Bàn, mỉm cười nói:
- Không biết cộng thêm thần thức Ma Đế của ta, nó có thể thừa nhận nổi không?
Tinh thần của hắn ầm ầm bạo phát, cũng biến thành sáu đạo tinh thần lực rực rỡ như Tinh hà vậy, cắt vào trong Thiên Bàn. Trong Thiên Bàn truyền ra đủ loại Đạo âm, không ngừng chấn động. Hoa văn ngoài mặt kiện Thần khí Thiên đạo này sáng lên, lại biến lớn lên thêm không ít, ngoài mặt hiện ra càng nhiều hoa văn đại đạo, nhưng cũng không bị tinh thần của Thần Đế và Ma Đế chấn nát.
- Ta tới thử một chút!
Tiên Thiên Đế Quân khẽ cười một tiếng, phóng xuất tinh thần của chính mình, cũng cắt vào trong Thiên Bàn. Thiên Bàn càng lúc càng trở nên mênh mang, càng nhiều Đạo văn đại đạo hơn nữa hiện ra, lại là vẫn có thể tiếp tục thừa nhận.
Trác Long có chút kinh ngạc, nói:
- Ta cũng thử xem một chút!
Tinh thần của hắn tuôn trào ra, cắt vào trong Thiên Bàn. Chỉ thấy vô số Đạo văn đại đạo lúc sáng lúc tối, hơn nữa còn từ từ di chuyển.
- Bảo vật tốt!
Âm Phó Khang quát lớn một tiếng, tinh thần cũng tuôn trào ra:
- Lên!
Đám người Linh Tranh, Lục Thiên Thu, Phù Lê và Nguyệt Thần cũng nhao nhao đại phóng tinh thần, cắt vào trong Thiên Bàn, rốt cuộc đã thắp sáng toàn bộ Đạo văn đại đạo của Thiên Bàn.
Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, bay thẳng lên không trung, rơi xuống trên trung tâm Thiên Bàn, bắt đầu điều động tinh thần của đám người, thôi động Thiên Bàn biến hóa, thôi diễn công pháp của hắn.
Tinh thần lực của đám người ba động, vô số Đạo văn đại đạo trên Thiên Bàn bắt đầu điên cuồng biến hóa, bay lượn xung quanh hắn. Vô số loại phù văn chớp tắt bất định, bắt đầu diễn biến cực kỳ phức tạp.
Địa phương Thiên Viên, Thiên đạo và Địa đạo dưới sự thôi động của rất nhiều tinh thần lực đáng sợ, đã thôi diễn các biến hóa tới mức tận cùng. Thậm chí ngay cả Thiên đạo cũng bị thôi động, giải khai vô số những huyền cơ vốn không thể hiểu nổi.
Hắn ở ngoài mặt là mượn dùng tinh thần của đám người, nhưng trên thực tế lại là mượn dùng trí tuệ của bọn họ, trợ giúp chính mình diễn biến quy nhất bốn môn tuyệt học Đế cấp.
Nhân Đạo Chí Tôn
- Thân gia, mau mời ngồi!
Đột nhiên, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền tới, chỉ nghe một đạo thanh âm già nua vang lên:
- Trung Ương thị Ương Thủy Vân, bái kiến các vị sư huynh!
Sắc mặt Tiên Thiên Đế Quân khẽ động. Ương Thủy Vân này cũng là Nhị đương gia của Hoàng tộc Trung Ương thị, vậy mà cũng bị Chung Nhạc mời tới.
- Lật Lục thị Lục Thiên Thu, bái kiến các vị sư huynh!
- Lôi Trạch thị Trác Long, đáp ứng lời mời tới đây, không biết có một chỗ đặt chân hay không?
Đám người chia nhau ngồi xuống, đột nhiên, chỉ nghe một tiếng cười lớn, nói:
- Các vị không cần đứng lên! Không cần đứng lên! Tên ẻo lả, ngươi cũng không cần đứng lên a!
Sắc mặt Tiên Thiên Đế Quân kịch biến, sắc mặt Kim Ô Thần Đế cũng khẽ biến. Đám người trong Lục Ngự Cung cũng có chút không quá tự tại. Chỉ thấy Dương Hầu Ma Đế từ ngoài bước vào, đặt mông ngồi xuống giữa Kim Ô Thần Đế và Tiên Thiên Đế Quân. Hắn nâng bàn chân mình lên, cởi giày trên chân xuống, một mùi hôi thối xộc vào mũi mọi người. Dương Hầu Ma Đế vân vê bàn chân to của chính mình một hồi, đưa tay lên lỗ mũi ngửi ngửi một cái, nói:
- Lê Dương Thần Quân tới gặp ta, nói đệ tử của ta đã thua rồi, có muốn báo thù hay không? Lão tử tự nhiên là muốn, hắn liền bảo lão tử tới đây. Tiểu quỷ Lê Dương đâu rồi?
Sắc mặt Kim Ô Thần Đế khôi phục lại như thường, trong lòng lại là âm thầm kinh ngạc. Chung Nhạc thậm chí ngay cả Dương Hầu Ma Đế cũng mời tới. Hiện tại Tiên Thiên Thần Ma ở nơi này cũng đã có tới năm vị rồi, bốn vị trong đó còn có thực lực Đế cấp. Trác Long và Tiên Thiên Đế Quân cũng không phải tồn tại Đế cấp, nhưng thực lực lại không thua kém Đế cấp chút nào, đều là nhân vật cường hoành tới cực điểm.
Lúc này, Chung Nhạc đã đi tới Đông Thiên Cung, cầu kiến Thần Hậu nương nương. Một nàng nữ tử Hoa Tư thị nói:
- Dịch tiên sinh, nương nương còn ở chỗ của Đế Hậu nương nương làm khách, cho tới bây giờ vẫn chưa trở về!
- Xem ra, là không thể tập hợp lực lượng Ngũ Đế rồi!
Trong lòng Chung Nhạc có chút thất vọng, cáo từ rời đi. Hắn quay về Lục Ngự Cung, hành lễ với đám người, cảm ơn nói:
- Đa tạ các vị đã tới đây tương trợ!
Đám người nhao nhao đứng dậy, mỉm cười nói:
- Dịch tiên sinh khách khí rồi!
Tiên Thiên Đế Quân nhìn thấy Kim Ô Thần Đế cũng đứng dậy hoàn lễ, trong lòng có chút kinh nghi bất định. Dương Hầu Ma Đế mỉm cười, nói:
- Đệ tử của ta đã thua rồi, ngươi cũng chưa chắc có thể chiến thắng! Bất quá, nếu ngươi có thể chiến thắng, mặt mũi ta cũng sẽ có được chút quang thải! Lê Dương, ngươi nói đi, chúng ta phải làm sao tương trợ ngươi?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta có một kiện bảo vật, vốn là mượn lực lượng của Huyền Kỳ Nhị Lão để luyện chế, nhưng vẫn chưa thể luyện thành. Hôm nay ta mời các vị tới đây, chính là muốn mượn tinh thần của các vị giúp ta thôi động tinh diệu của kiện bảo vật này. Ta muốn mượn kiện bảo vật này để thôi diễn một môn công pháp. Các vị chỉ cần điều động tinh thần, thôi động kiện bảo vật này là được!
Tâm niệm hắn khẽ động, tế khởi Thiên Bàn. Đám người nhao nhao nhìn lại, kinh nghi bất định, nghi hoặc hỏi:
- Đây là bảo bối gì?
Các Đạo văn trên Thiên Bàn tổ hợp chặt chẽ, thâm ảo tối tăm, phảng phất như chất chứa đạo diệu vô tận. Từ trong đó có thể nhìn thấy rất nhiều loại đại đạo thiên địa, nhưng thống nhất những đại đạo này cũng không phải là bất luận một loại đại đạo thiên địa nào, hẳn là một loại đại đạo càng cao thâm tinh diệu hơn, chỉ là bọn họ lại chưa từng thấy qua.
Dương Hầu Ma Đế phóng xuất ra tinh thần giống như đại dương mênh mông của chính mình, nỗ lực đi tìm hiểu, cũng không thể tìm hiểu ra bất luận cái gì, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ. Hắn thân là Ma Đế, có thể hành động không chút cố kỵ, trực tiếp dò xét huyền bí của Thiên Bàn, những người khác thì cẩn thận hơn một chút. Mặc dù bọn họ cũng muốn tìm hiểu bí mật của Thiên Bàn, nhưng lại cũng không trực tiếp động thủ.
Ánh mắt Nguyệt Thần chớp động, liên tục quan sát Thiên Bàn, trong mắt lộ ra dị sắc. Nàng cư trú trong Bích Lạc Cung, thật ra trước đây từng gặp qua hoa văn tương tự. Bất quá, so với hoa văn trên Thiên Bàn của Chung Nhạc cũng có nhiều chỗ bất đồng.
Kim Ô Thần Đế mỉm cười, nói:
- Nếu đã như thế, vậy chúng ta liền động thủ thôi!
Dứt lời, hắn tiến về phía trước một bước, phóng xuất ra tinh thần của chính mình. Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, tinh thần lực của hắn tuôn trào ra, bát ngát giống như sáu đạo Tinh hà. Sáu đạo Tinh hà chuyển động, cắt vào trong Thiên Bàn. Thiên Bàn nhất thời càng lúc càng lớn, càng lúc càng hùng hồn đồ sộ, phiêu phù trên đỉnh đầu mọi người.
- Kiện bảo vật này không tầm thường a! Lại có thể chịu được thần thức đại nhật của kim điểu nhi trùng kích!
Dương Hầu Ma Đế kinh ngạc, ngẩng đầu quan sát Thiên Bàn, mỉm cười nói:
- Không biết cộng thêm thần thức Ma Đế của ta, nó có thể thừa nhận nổi không?
Tinh thần của hắn ầm ầm bạo phát, cũng biến thành sáu đạo tinh thần lực rực rỡ như Tinh hà vậy, cắt vào trong Thiên Bàn. Trong Thiên Bàn truyền ra đủ loại Đạo âm, không ngừng chấn động. Hoa văn ngoài mặt kiện Thần khí Thiên đạo này sáng lên, lại biến lớn lên thêm không ít, ngoài mặt hiện ra càng nhiều hoa văn đại đạo, nhưng cũng không bị tinh thần của Thần Đế và Ma Đế chấn nát.
- Ta tới thử một chút!
Tiên Thiên Đế Quân khẽ cười một tiếng, phóng xuất tinh thần của chính mình, cũng cắt vào trong Thiên Bàn. Thiên Bàn càng lúc càng trở nên mênh mang, càng nhiều Đạo văn đại đạo hơn nữa hiện ra, lại là vẫn có thể tiếp tục thừa nhận.
Trác Long có chút kinh ngạc, nói:
- Ta cũng thử xem một chút!
Tinh thần của hắn tuôn trào ra, cắt vào trong Thiên Bàn. Chỉ thấy vô số Đạo văn đại đạo lúc sáng lúc tối, hơn nữa còn từ từ di chuyển.
- Bảo vật tốt!
Âm Phó Khang quát lớn một tiếng, tinh thần cũng tuôn trào ra:
- Lên!
Đám người Linh Tranh, Lục Thiên Thu, Phù Lê và Nguyệt Thần cũng nhao nhao đại phóng tinh thần, cắt vào trong Thiên Bàn, rốt cuộc đã thắp sáng toàn bộ Đạo văn đại đạo của Thiên Bàn.
Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, bay thẳng lên không trung, rơi xuống trên trung tâm Thiên Bàn, bắt đầu điều động tinh thần của đám người, thôi động Thiên Bàn biến hóa, thôi diễn công pháp của hắn.
Tinh thần lực của đám người ba động, vô số Đạo văn đại đạo trên Thiên Bàn bắt đầu điên cuồng biến hóa, bay lượn xung quanh hắn. Vô số loại phù văn chớp tắt bất định, bắt đầu diễn biến cực kỳ phức tạp.
Địa phương Thiên Viên, Thiên đạo và Địa đạo dưới sự thôi động của rất nhiều tinh thần lực đáng sợ, đã thôi diễn các biến hóa tới mức tận cùng. Thậm chí ngay cả Thiên đạo cũng bị thôi động, giải khai vô số những huyền cơ vốn không thể hiểu nổi.
Hắn ở ngoài mặt là mượn dùng tinh thần của đám người, nhưng trên thực tế lại là mượn dùng trí tuệ của bọn họ, trợ giúp chính mình diễn biến quy nhất bốn môn tuyệt học Đế cấp.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1407: Mượn dùng trí tuệ (2)
10.0/10 từ 15 lượt.