Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1340: Thời không hỗn loạn
Âm Phiền Huyên cười:
- Ta có thể giúp ngươi…
- Ta chỉnh hợp trận đồ, thống lĩnh tám trăm vạn Tiên Thiên Cấm Quân, tám trăm vạn thần ma tọa kỵ, giờ tu vi đã là Tạo Vật Chủ, như vậy chưa dám nói có thể thoát khỏi truy kích của ngũ đại Đế Quân, ngươi giúp ta thế nào?
Chung Nhạc quát lớn:
- Xuống ngay!
Âm Phiền Huyên nói:
- Ta có thể giúp ngươi trấn áp cơn đau, cũng có thể giúp một nghìn sáu trăm vạn thần ma dưới trướng ngươi thần trí tỉnh táo, không đến nỗi bị dị hương quấy nhiễu đạo tâm. Tiên Thiên Cấm Quân nếu bị loạn đạo tâm, muốn tranh đoạt thánh dược thì phu quân còn là Tạo Vật nữa không?
Chung Nhạc hơi chấn động, nàng nói không sai, bản lĩnh của Âm Phiền Huyên không ai có thể thay thế. Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú của nàng không những có thể giúp hắn trấn áp nỗi đau đớn khi phân tách nguyên thần, mà còn có thể giúp hắn trấn vững đạo tâm cho chư thần của Tiên Thiên Cấm Quân.
Giờ hắn có thể thoát khỏi tay của năm vị đại Đế Quân là vì hắn có Tiên Thiên Thần Ma Thái Cực Đồ, thống nhất sức mạnh của một nghìn sáu trăm vạn thần ma, phụ trợ uy năng cho trận đồ, nâng thực lực của hắn lên thẳng tầng thứ Tạo Vật.
Nếu Tiên Thiên Cấm Quân mất kiểm soát thì Chung Nhạc sẽ rơi từ Tạo Vật Cảnh xuống Thiên Thần, đối diện với năm vị đại Đế Quân chắc chắn chết thảm không nỡ nhìn!
Tiên Thiên Đế Quân cũng bị dị hương làm loạn chừng mực, trước khi đi không gọi theo năm vị đạo hữu đi cùng, mong muốn thành Đế với hắn chính là một loại ma chướng, làm loạn tâm thần hắn.
Phía sau, năm vị Đế Quân đã đuổi tới, Chung Nhạc toàn lực điều khiển con thuyền cổ. Nghìn đôi cánh của con thuyền vỗ mạnh, giống như trôi trong không gian.
Hắn đang lái con thuyền cổ theo đường tới Trấn Thiên Phủ.
Lần trước đọc Tiên Thiên Thần Ngữ, dẫn phát dị tượng, con đường tới Trấn Thiên Phủ hiện lên, đó là dải ánh sáng cùng với con đường Trấn Thiên Phủ, hắn đã ghi nhớ lại.
Giờ dù hắn tới đâu thì mùi hương của Bách Thế Thánh Liên đều sẽ dụ nhiều cường giả tới, chỉ khi tới Trấn Thiên Phủ thì mới không dẫn tới cường địch hơn nữa.
Rắc rắc!
Phía sau họ, một cái móng vuốt khổng lồ thò tới, Âm Phiền Huyên tế ngọc tiêu, tiếng tiêu vang lên không ngừng, nàng quay lại nhìn thì thấy một vị Đế Quân xuất hiện nguyên hình, mặt người thân chim, không biết là chủng tộc gì, đôi cánh giang rộng bay tới!
- Giữ chặt lấy!
Chung Nhạc hét lớn, đột nhiên con thuyền cổ chuyển hướng, Tiên Thiên Nhục Sí trên thân thuyền đập trúng vị Đế Quân mặt người thân chim kia, bàn vuốt sắc của vị Đế Quân đó bị cắt thành nghìn mảnh mỏng.
Vị Đế Quân đó giật mình, thần thông bạo phát, oanh kích mạnh lên con thuyền cổ khiến nó bị đánh bay đi không biết bao xa.
Âm Phiền Huyên và Chung Nhạc bám chặt cột buồm mới không bị văng đi. Hai người ôm chặt cùng một cột buồm, nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới khi ở Thiên Hà họ thử vào thế ngoại chi địa thì bị đưa tới thời thượng cổ gặp Phong Thường Dương.
Lúc đó, hai người đã quấn chặt mình trên cột thuyền, giống như lúc này vậy.
Âm Phiền Huyên trong lòng bỗng có chút ngọt ngào, Chung Nhạc buông cột buồm, dùng pháp lực giữ con thuyền không lộn nữa, vù một tiếng bay lên phía trên.
Phía dưới lại có một vị Đế Quân nữa truy kích. Đế Quân này là một nữ tử, mặt người vằn báo, đeo vòng tai nhiều vòng, thét lên không thôi, dùng đạo âm tấn công con thuyền cổ.
Chung Nhạc mở miệng nói Tiên Thiên Thần Ngữ bí ẩn.
Đạo ngữ và đạo âm va đập, Chung Nhạc hự một tiếng bị chấn động tới mức khí huyết nhộn nhạo. Trong Tiên Thiên Thần Ma Âm Dương Bát Trận, một nghìn sáu trăm vạn thần ma cũng bị chấn động hự một tiếng, khí huyết hỗn loạn.
Tốc độ của con thuyền lập tức giảm mạnh, nữ Đế Quân mặt người vằn báo kia cười khẽ một tiếng, định lên thuyền thì con thuyền bỗng nhiên chấn động, mũi thuyền đổi hướng, đuôi thuyền hướng lên trên, mũi thuyền chúi xuống đất. Mũi thuyền là đầu rồng, không có huyết nhục mà chỉ là xương cốt.
Đột nhiên mồm long cốt há ra, vọng ra Tiên Thiên Thần Ngữ, nữ Đế Quân bị chấn động đến mức khí huyết cuộn trào, da thịt toàn thân như sắp rời khỏi cơ thể.
Chung Nhạc khởi động Thủy Long Đạo Cốt đánh lui nàng ta, nhưng lại có một vị Đế Quân khác xông tới, mặt người đuôi hổ, điều động thiên địa đại đạo. Xung quanh con thuyền thần quang lóe sáng từ bốn phương tám hướng ập tới, muốn giữ chặt con thuyền lại.
Con thuyền phát ra tiếng răng rắc, tốc độ càng ngày càng chậm. Vị Đế Quân mặt người đuôi hổ cười ha hả, thân hình hướng xuống thuyền đáp xuống.
Chung Nhạc hét lớn, dốc hết sức điều khiển con thuyền, cuối cùng thuyền xung phá phong tỏa của thiên địa đại đạo, nghìn cánh vỗ mạnh, uỳnh một tiếng phá không bay đi.
- Để lại cho ta!
Lung Điệt lao tới, chín cái đuôi sau lưng bắn tới, chín cái đầu niệm đạo âm, biến thành các loại thần thông bắn tới.
Chung Nhạc và một nghìn sáu trăm vạn thần ma trong trận đồ bị chấn động tới thổ huyết. Hắn điều khiển con thuyền xoay tròn, dùng Tiên Thiên Nhục Sí cắt chín cái đuôi, cố gắng lao đi, bỏ lại Lung Điệt. Nhưng các Đế Quân khác đuổi tới, một bàn tay khổng lồ tóm lấy mạn thuyền.
- Giữ lấy ta, giữ hắn lại!
Vị Đế Quân đó hét lớn, các Đế Quân khác lập tức túm chặt lấy hắn, năm vị Đế Quân đang định phát lực giữ con thuyền lại thì đột nhiên có cơn chấn động dữ đội truyền tới. Tốc độ của thuyền đạt tới cực hạn, uỳnh một tiếng đâm vỡ không gian, đưa họ vào không gian kỳ dị, sau đó hất họ đi.
Năm vị Đế Quân nhìn quanh, tinh thần đại chấn, thấy một đạo thần quang giống như con đường khổng lồ dẫn từ phía sau con thuyền cổ của thời đại Hắc Ám trải dài liên miên bất tuyệt.
Đứng trong không gian kỳ dị này nhìn về Trấn Thiên Phủ thì cảm thấy Trấn Thiên Phủ lớn chưa từng thấy. Đây không phải ảo giác, đứng trong Trấn Thiên Quan nhìn Trấn Thiên Phủ thì chỉ là lơ lửng ngoài bầu trời, không hề lớn.
Còn lúc này, Trấn Thiên Phủ to đến không tả nổi, hùng vĩ thần kỳ. Con đường ánh sáng phát ra từ con thuyền vây quanh họ, đứng trong con đường đó khiến họ cảm thấy mình thật nhỏ bé, không chỉ đối với Trấn Thiên Phủ mà cũng là với con thuyền.
Phải biết rằng họ là Đế Quân, hơn nữa còn là Đế Quân cường đại nhất thế gian hiện nay, trong cơ thể mở ra lục đại bí cảnh, nếu thi triển pháp thiên tướng địa thì càng thêm uy lực.
Trước mặt tòa Trấn Thiên Phủ và cổ thuyền, họ trở nên nhỏ bé dị thường, đúng là cổ quái.
- Trấn Thiên Quan biến mất rồi!
Lung Điệt đột nhiên thất thanh kêu lên.
Họ nhìn xuống dưới, nơi vốn phải là Trấn Thiên Quan giờ không còn nữa, thay vào đó là quần tinh vô biên, hơn nữa những ngôi sao đó đang ngày một rời xa họ!
- Đằng kia là Tử Vi Tinh Vực!
“Nhị huynh” kêu lên thất thanh:
- Tử Vi Tinh Vực đang cách chúng ta ngày một xa. Đây là nơi nào? Tại sao chúng ta lại rời khỏi Tử Vi Tinh Vực?
Cho dù họ là những cường giả cường đại nhất thế gian hiện nay thì lúc này cũng không khỏi hoang mang, không biết rốt cuộc mình đang ở đâu.
Dải sáng đưa họ đi về phía Trấn Thiên Phủ hùng vĩ. Từ cổ chí kim chưa từng có ai tới phủ đệ thần bí, nhưng giờ con thuyền này đang đưa họ tới tòa phủ đệ thần bí đó.
Dị hương lan tỏa, năm vị Đế Quân tinh thần phấn chấn, Lung Điệt cười:
- Chúng ta đuổi theo, có thánh dược thì có thể vào phủ đệ thần bí, chưa biết chừng lại tìm được bảo vật của thời đại Hắc Ám!
Họ cố tiến về phía trước, nhưng lại có việc kỳ quái hơn xảy ra, trong dải sáng đó, mặc cho họ có bay thế nào thì khoảng cách với con thuyền cổ vẫn vậy, căn bản không thể rút ngắn lại.
- Đây là ánh sáng phát ra từ con thuyền cổ quái đó, chúng ta ở trong ánh sáng là sẽ không thể tới gần nó!
“Lão thất” nhắc nhở, kêu lên:
- Nhảy ra khỏi dải sáng này thì mới đuổi theo được!
Hắn nhún người nhảy ra ngoài, đột nhiên kêu lên thảm thiết, rồi bốn vị Đế Quân còn lại kinh hãi khi thấy “lão thất” bị thời quan chi lực đáng sợ đập bẹp dí, dính chặt trên thời không!
“Lão thất” cũng giống như Tử Vi Tinh Vực, đang nhanh chóng rời xa khỏi họ, không biết sống hay chết.
- Con thuyền này đang trôi đi trong thời không!
“Nhị đệ” chợt hiểu, nói lớn:
- Nó đang di chuyển trong thời không, trở về tiền sử!
Ba vị Đế Quân còn lại rùng mình, xuyên không về tiền sử?
Đế Quân như họ đã bắt đầu nghiên cứu bí ẩn về thời không, thử giải đáp những điều bí ẩn chưa có lời đáp, biết rõ sự đáng sợ khi xuyên không. Muốn trở về quá khứ thì phải đối mặt với áp lực của thời không, hơn nữa không thể thay đổi quá khứ. Nếu định thay đổi thì cho dù là Đế Quân cũng sẽ bị thời không chi lực nghiền nát!
- Xuyên không phải có một đồ chứa không thuộc về thời không này. Đồ chứa đó chính là con thuyền cổ.
“Nhị huynh” ngẩng lên nhìn con thuyền cổ, trầm giọng nói:
- Chúng ta đi theo ánh sáng con thuyền phát ra, đừng thử ra ngoài, chỉ cần tới tòa Trấn Thiên Phủ kia là có thể bắt Dịch nhãi con đoạt lấy thánh dược!
- Lão thất thì sao?
Một vị Đế Quân hỏi:
- Lão thật có trở lại Tử Vi Tinh Vực được không?
“Nhị huynh” lắc đầu, hắn không biết lão thất có về được Tử Vi Tinh Vực hay không. Nếu không về được thì chắc lão thất sẽ thành một tấm dán cực mỏng bay trong không gian, mãi mãi phiêu bạt như vậy, không rõ sống chết.
Họ cứ trôi dạt như vậy trong thời không, bên ngoài bắt đầu trở nên lấp loáng đa màu sắc, Tử Vi Tinh Vực lúc gần lúc xa chứ không phải cứ xa mãi, thỉnh thoảng thậm chí còn có đế tinh khổng lồ mà thần thánh tiếp cận, thậm chí còn có cả thần nhân trang nghiêm xuất hiện, lướt qua chỗ họ.
Những vị cường giả cường đại chấn động thời không đó đã in dấu thân ảnh của mình trong thời không.
Trên con thuyền cổ, Chung Nhạc thở phào, bỏ trận đồ, đứng cùng với Âm Phiền Huyên, hơn nghìn vạn thần ma đứng trên thuyền, cảnh tượng xung quanh bắt đầu trở nên khó tin.
Tâm thần Chung Nhạc chui vào cây đèn đồng, vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, rồi vào Lục Đạo Giới Châu. Thấy Tịnh Đế Liên Hoa trong biển hoa đã mất hơn ba mươi cây, còn Bệ Ngạn Hoa cũng sắp nở.
- Vẫn cần thêm một thời gian nữa Bệ Ngạn mới sinh ra.
Chung Nhạc yên tâm:
- Huynh đệ bọn họ… Không, phải là hắn mới đúng, không phải họ! Sau khi hắn sinh ra rốt cuộc sẽ có thành tựu thế nào? Là Tiên Thiên Thần Ma hay biến thành Đế Quân, thậm chí là Thiên Đế? Thiên Đế chắc là không thể… thơm thật, muốn ăn hắn quá! Nếu ta ăn hắn..
Đột nhiên tiếng tiêu của Âm Phiền Huyên vọng tới, thần trí Chung Nhạc tỉnh táo, thu tâm thần về. Thấy những thần ma kia sững người nhìn ra ngoài thuyền. Lúc này bên ngoài xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Họ thấy rất nhiều tinh hệ khổng lồ đang sinh ra, các vị cường giả cường đại tới mức khiến thời không run sợ, họ đang khai mở thế giới, tạo ra những tinh hệ giống như các quầng sáng!
Thân hình họ to lớn vĩ đại, đang nâng các tinh hệ lên, thay đổi vũ trụ!
Đó là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, những vị đại thần thông kia đang sáng tạo thế giới, sáng tạo thần thoại!
Lục Đại Luân Hồi, Lục Đạo Giới!
Chung Nhạc chấn động, họ đang nhìn thấy cảnh tượng ba nghìn Đại Đế sáng tạo nên ba nghìn Lục Đạo Giới!
Nhân Đạo Chí Tôn
- Ta có thể giúp ngươi…
- Ta chỉnh hợp trận đồ, thống lĩnh tám trăm vạn Tiên Thiên Cấm Quân, tám trăm vạn thần ma tọa kỵ, giờ tu vi đã là Tạo Vật Chủ, như vậy chưa dám nói có thể thoát khỏi truy kích của ngũ đại Đế Quân, ngươi giúp ta thế nào?
Chung Nhạc quát lớn:
- Xuống ngay!
Âm Phiền Huyên nói:
- Ta có thể giúp ngươi trấn áp cơn đau, cũng có thể giúp một nghìn sáu trăm vạn thần ma dưới trướng ngươi thần trí tỉnh táo, không đến nỗi bị dị hương quấy nhiễu đạo tâm. Tiên Thiên Cấm Quân nếu bị loạn đạo tâm, muốn tranh đoạt thánh dược thì phu quân còn là Tạo Vật nữa không?
Chung Nhạc hơi chấn động, nàng nói không sai, bản lĩnh của Âm Phiền Huyên không ai có thể thay thế. Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú của nàng không những có thể giúp hắn trấn áp nỗi đau đớn khi phân tách nguyên thần, mà còn có thể giúp hắn trấn vững đạo tâm cho chư thần của Tiên Thiên Cấm Quân.
Giờ hắn có thể thoát khỏi tay của năm vị đại Đế Quân là vì hắn có Tiên Thiên Thần Ma Thái Cực Đồ, thống nhất sức mạnh của một nghìn sáu trăm vạn thần ma, phụ trợ uy năng cho trận đồ, nâng thực lực của hắn lên thẳng tầng thứ Tạo Vật.
Nếu Tiên Thiên Cấm Quân mất kiểm soát thì Chung Nhạc sẽ rơi từ Tạo Vật Cảnh xuống Thiên Thần, đối diện với năm vị đại Đế Quân chắc chắn chết thảm không nỡ nhìn!
Tiên Thiên Đế Quân cũng bị dị hương làm loạn chừng mực, trước khi đi không gọi theo năm vị đạo hữu đi cùng, mong muốn thành Đế với hắn chính là một loại ma chướng, làm loạn tâm thần hắn.
Phía sau, năm vị Đế Quân đã đuổi tới, Chung Nhạc toàn lực điều khiển con thuyền cổ. Nghìn đôi cánh của con thuyền vỗ mạnh, giống như trôi trong không gian.
Hắn đang lái con thuyền cổ theo đường tới Trấn Thiên Phủ.
Lần trước đọc Tiên Thiên Thần Ngữ, dẫn phát dị tượng, con đường tới Trấn Thiên Phủ hiện lên, đó là dải ánh sáng cùng với con đường Trấn Thiên Phủ, hắn đã ghi nhớ lại.
Giờ dù hắn tới đâu thì mùi hương của Bách Thế Thánh Liên đều sẽ dụ nhiều cường giả tới, chỉ khi tới Trấn Thiên Phủ thì mới không dẫn tới cường địch hơn nữa.
Rắc rắc!
Phía sau họ, một cái móng vuốt khổng lồ thò tới, Âm Phiền Huyên tế ngọc tiêu, tiếng tiêu vang lên không ngừng, nàng quay lại nhìn thì thấy một vị Đế Quân xuất hiện nguyên hình, mặt người thân chim, không biết là chủng tộc gì, đôi cánh giang rộng bay tới!
- Giữ chặt lấy!
Chung Nhạc hét lớn, đột nhiên con thuyền cổ chuyển hướng, Tiên Thiên Nhục Sí trên thân thuyền đập trúng vị Đế Quân mặt người thân chim kia, bàn vuốt sắc của vị Đế Quân đó bị cắt thành nghìn mảnh mỏng.
Vị Đế Quân đó giật mình, thần thông bạo phát, oanh kích mạnh lên con thuyền cổ khiến nó bị đánh bay đi không biết bao xa.
Âm Phiền Huyên và Chung Nhạc bám chặt cột buồm mới không bị văng đi. Hai người ôm chặt cùng một cột buồm, nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới khi ở Thiên Hà họ thử vào thế ngoại chi địa thì bị đưa tới thời thượng cổ gặp Phong Thường Dương.
Lúc đó, hai người đã quấn chặt mình trên cột thuyền, giống như lúc này vậy.
Âm Phiền Huyên trong lòng bỗng có chút ngọt ngào, Chung Nhạc buông cột buồm, dùng pháp lực giữ con thuyền không lộn nữa, vù một tiếng bay lên phía trên.
Phía dưới lại có một vị Đế Quân nữa truy kích. Đế Quân này là một nữ tử, mặt người vằn báo, đeo vòng tai nhiều vòng, thét lên không thôi, dùng đạo âm tấn công con thuyền cổ.
Chung Nhạc mở miệng nói Tiên Thiên Thần Ngữ bí ẩn.
Đạo ngữ và đạo âm va đập, Chung Nhạc hự một tiếng bị chấn động tới mức khí huyết nhộn nhạo. Trong Tiên Thiên Thần Ma Âm Dương Bát Trận, một nghìn sáu trăm vạn thần ma cũng bị chấn động hự một tiếng, khí huyết hỗn loạn.
Tốc độ của con thuyền lập tức giảm mạnh, nữ Đế Quân mặt người vằn báo kia cười khẽ một tiếng, định lên thuyền thì con thuyền bỗng nhiên chấn động, mũi thuyền đổi hướng, đuôi thuyền hướng lên trên, mũi thuyền chúi xuống đất. Mũi thuyền là đầu rồng, không có huyết nhục mà chỉ là xương cốt.
Đột nhiên mồm long cốt há ra, vọng ra Tiên Thiên Thần Ngữ, nữ Đế Quân bị chấn động đến mức khí huyết cuộn trào, da thịt toàn thân như sắp rời khỏi cơ thể.
Chung Nhạc khởi động Thủy Long Đạo Cốt đánh lui nàng ta, nhưng lại có một vị Đế Quân khác xông tới, mặt người đuôi hổ, điều động thiên địa đại đạo. Xung quanh con thuyền thần quang lóe sáng từ bốn phương tám hướng ập tới, muốn giữ chặt con thuyền lại.
Con thuyền phát ra tiếng răng rắc, tốc độ càng ngày càng chậm. Vị Đế Quân mặt người đuôi hổ cười ha hả, thân hình hướng xuống thuyền đáp xuống.
Chung Nhạc hét lớn, dốc hết sức điều khiển con thuyền, cuối cùng thuyền xung phá phong tỏa của thiên địa đại đạo, nghìn cánh vỗ mạnh, uỳnh một tiếng phá không bay đi.
- Để lại cho ta!
Lung Điệt lao tới, chín cái đuôi sau lưng bắn tới, chín cái đầu niệm đạo âm, biến thành các loại thần thông bắn tới.
Chung Nhạc và một nghìn sáu trăm vạn thần ma trong trận đồ bị chấn động tới thổ huyết. Hắn điều khiển con thuyền xoay tròn, dùng Tiên Thiên Nhục Sí cắt chín cái đuôi, cố gắng lao đi, bỏ lại Lung Điệt. Nhưng các Đế Quân khác đuổi tới, một bàn tay khổng lồ tóm lấy mạn thuyền.
- Giữ lấy ta, giữ hắn lại!
Vị Đế Quân đó hét lớn, các Đế Quân khác lập tức túm chặt lấy hắn, năm vị Đế Quân đang định phát lực giữ con thuyền lại thì đột nhiên có cơn chấn động dữ đội truyền tới. Tốc độ của thuyền đạt tới cực hạn, uỳnh một tiếng đâm vỡ không gian, đưa họ vào không gian kỳ dị, sau đó hất họ đi.
Năm vị Đế Quân nhìn quanh, tinh thần đại chấn, thấy một đạo thần quang giống như con đường khổng lồ dẫn từ phía sau con thuyền cổ của thời đại Hắc Ám trải dài liên miên bất tuyệt.
Đứng trong không gian kỳ dị này nhìn về Trấn Thiên Phủ thì cảm thấy Trấn Thiên Phủ lớn chưa từng thấy. Đây không phải ảo giác, đứng trong Trấn Thiên Quan nhìn Trấn Thiên Phủ thì chỉ là lơ lửng ngoài bầu trời, không hề lớn.
Còn lúc này, Trấn Thiên Phủ to đến không tả nổi, hùng vĩ thần kỳ. Con đường ánh sáng phát ra từ con thuyền vây quanh họ, đứng trong con đường đó khiến họ cảm thấy mình thật nhỏ bé, không chỉ đối với Trấn Thiên Phủ mà cũng là với con thuyền.
Phải biết rằng họ là Đế Quân, hơn nữa còn là Đế Quân cường đại nhất thế gian hiện nay, trong cơ thể mở ra lục đại bí cảnh, nếu thi triển pháp thiên tướng địa thì càng thêm uy lực.
Trước mặt tòa Trấn Thiên Phủ và cổ thuyền, họ trở nên nhỏ bé dị thường, đúng là cổ quái.
- Trấn Thiên Quan biến mất rồi!
Lung Điệt đột nhiên thất thanh kêu lên.
Họ nhìn xuống dưới, nơi vốn phải là Trấn Thiên Quan giờ không còn nữa, thay vào đó là quần tinh vô biên, hơn nữa những ngôi sao đó đang ngày một rời xa họ!
- Đằng kia là Tử Vi Tinh Vực!
“Nhị huynh” kêu lên thất thanh:
- Tử Vi Tinh Vực đang cách chúng ta ngày một xa. Đây là nơi nào? Tại sao chúng ta lại rời khỏi Tử Vi Tinh Vực?
Cho dù họ là những cường giả cường đại nhất thế gian hiện nay thì lúc này cũng không khỏi hoang mang, không biết rốt cuộc mình đang ở đâu.
Dải sáng đưa họ đi về phía Trấn Thiên Phủ hùng vĩ. Từ cổ chí kim chưa từng có ai tới phủ đệ thần bí, nhưng giờ con thuyền này đang đưa họ tới tòa phủ đệ thần bí đó.
Dị hương lan tỏa, năm vị Đế Quân tinh thần phấn chấn, Lung Điệt cười:
- Chúng ta đuổi theo, có thánh dược thì có thể vào phủ đệ thần bí, chưa biết chừng lại tìm được bảo vật của thời đại Hắc Ám!
Họ cố tiến về phía trước, nhưng lại có việc kỳ quái hơn xảy ra, trong dải sáng đó, mặc cho họ có bay thế nào thì khoảng cách với con thuyền cổ vẫn vậy, căn bản không thể rút ngắn lại.
- Đây là ánh sáng phát ra từ con thuyền cổ quái đó, chúng ta ở trong ánh sáng là sẽ không thể tới gần nó!
“Lão thất” nhắc nhở, kêu lên:
- Nhảy ra khỏi dải sáng này thì mới đuổi theo được!
Hắn nhún người nhảy ra ngoài, đột nhiên kêu lên thảm thiết, rồi bốn vị Đế Quân còn lại kinh hãi khi thấy “lão thất” bị thời quan chi lực đáng sợ đập bẹp dí, dính chặt trên thời không!
“Lão thất” cũng giống như Tử Vi Tinh Vực, đang nhanh chóng rời xa khỏi họ, không biết sống hay chết.
- Con thuyền này đang trôi đi trong thời không!
“Nhị đệ” chợt hiểu, nói lớn:
- Nó đang di chuyển trong thời không, trở về tiền sử!
Ba vị Đế Quân còn lại rùng mình, xuyên không về tiền sử?
Đế Quân như họ đã bắt đầu nghiên cứu bí ẩn về thời không, thử giải đáp những điều bí ẩn chưa có lời đáp, biết rõ sự đáng sợ khi xuyên không. Muốn trở về quá khứ thì phải đối mặt với áp lực của thời không, hơn nữa không thể thay đổi quá khứ. Nếu định thay đổi thì cho dù là Đế Quân cũng sẽ bị thời không chi lực nghiền nát!
- Xuyên không phải có một đồ chứa không thuộc về thời không này. Đồ chứa đó chính là con thuyền cổ.
“Nhị huynh” ngẩng lên nhìn con thuyền cổ, trầm giọng nói:
- Chúng ta đi theo ánh sáng con thuyền phát ra, đừng thử ra ngoài, chỉ cần tới tòa Trấn Thiên Phủ kia là có thể bắt Dịch nhãi con đoạt lấy thánh dược!
- Lão thất thì sao?
Một vị Đế Quân hỏi:
- Lão thật có trở lại Tử Vi Tinh Vực được không?
“Nhị huynh” lắc đầu, hắn không biết lão thất có về được Tử Vi Tinh Vực hay không. Nếu không về được thì chắc lão thất sẽ thành một tấm dán cực mỏng bay trong không gian, mãi mãi phiêu bạt như vậy, không rõ sống chết.
Họ cứ trôi dạt như vậy trong thời không, bên ngoài bắt đầu trở nên lấp loáng đa màu sắc, Tử Vi Tinh Vực lúc gần lúc xa chứ không phải cứ xa mãi, thỉnh thoảng thậm chí còn có đế tinh khổng lồ mà thần thánh tiếp cận, thậm chí còn có cả thần nhân trang nghiêm xuất hiện, lướt qua chỗ họ.
Những vị cường giả cường đại chấn động thời không đó đã in dấu thân ảnh của mình trong thời không.
Trên con thuyền cổ, Chung Nhạc thở phào, bỏ trận đồ, đứng cùng với Âm Phiền Huyên, hơn nghìn vạn thần ma đứng trên thuyền, cảnh tượng xung quanh bắt đầu trở nên khó tin.
Tâm thần Chung Nhạc chui vào cây đèn đồng, vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, rồi vào Lục Đạo Giới Châu. Thấy Tịnh Đế Liên Hoa trong biển hoa đã mất hơn ba mươi cây, còn Bệ Ngạn Hoa cũng sắp nở.
- Vẫn cần thêm một thời gian nữa Bệ Ngạn mới sinh ra.
Chung Nhạc yên tâm:
- Huynh đệ bọn họ… Không, phải là hắn mới đúng, không phải họ! Sau khi hắn sinh ra rốt cuộc sẽ có thành tựu thế nào? Là Tiên Thiên Thần Ma hay biến thành Đế Quân, thậm chí là Thiên Đế? Thiên Đế chắc là không thể… thơm thật, muốn ăn hắn quá! Nếu ta ăn hắn..
Đột nhiên tiếng tiêu của Âm Phiền Huyên vọng tới, thần trí Chung Nhạc tỉnh táo, thu tâm thần về. Thấy những thần ma kia sững người nhìn ra ngoài thuyền. Lúc này bên ngoài xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Họ thấy rất nhiều tinh hệ khổng lồ đang sinh ra, các vị cường giả cường đại tới mức khiến thời không run sợ, họ đang khai mở thế giới, tạo ra những tinh hệ giống như các quầng sáng!
Thân hình họ to lớn vĩ đại, đang nâng các tinh hệ lên, thay đổi vũ trụ!
Đó là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, những vị đại thần thông kia đang sáng tạo thế giới, sáng tạo thần thoại!
Lục Đại Luân Hồi, Lục Đạo Giới!
Chung Nhạc chấn động, họ đang nhìn thấy cảnh tượng ba nghìn Đại Đế sáng tạo nên ba nghìn Lục Đạo Giới!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1340: Thời không hỗn loạn
10.0/10 từ 15 lượt.