Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 124: Chìa khóa

– Con trai của Phong Sát đảo chủ chết rồi, hẳn là sẽ dẫn tới một trận sóng to gió lớn nhỉ?

Chung Nhạc đột nhiên dừng lại, quay lại chỗ ban nãy, thầm nghĩ:

– Con trai của Phong Sát đảo này, con gái của Phong Cốc thành chủ này, cả hai đều đã chết, hai vị cường giả Yêu tộc kia chắc chắn sẽ không bỏ qua. Phong cấm của Hắc Sơn bí cảnh khiến cường giả không thể tiến vào, nhưng Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh lại khác. Nếu Phong Sát đảo chủ và Phong Cốc thành chủ phái Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh vào đây, có thể từ dấu vết chiến đấu tìm ra rốt cuộc là ai đã giết bọn họ.

Sau đầu hắn lập tức xuất hiện mặt trời, dấy lên liệt hỏa hừng hực bao phủ lấy thi thể “Lộc sư huynh”, Chúc Tiên Nhi và hai vị Luyện khí sĩ Phong Sát đảo kia. Một lúc sau, thi thể bị đốt thành tro bụi.

– Còn phải xóa đi dấu vết chiến đấu nữa.

Chung Nhạc xóa sạch mọi dấu vết khi chiến đấu với Chúc Tiên Nhi, “Lộc sư huynh” và hai vị Luyện khí sĩ kia, thế mới hài lòng:

– Ta giờ làm chuyện này càng lúc càng thạo rồi… Ồ, đây là …. là linh châu mà Chúc Tiên Nhi luyện thành! Tuyệt thật, có hẳn năm viên, đối ứng với ngũ hành!

Hắn thiêu thi thể Chúc Tiên Nhi rồi phát hiện ra năm viên linh châu, theo thứ tự là Kim linh châu, Mộc linh châu, Thủy linh châu, Hỏa linh châu và Thổ linh châu, tỏa ra năm màu sắc, trông có phần kỳ lạ.

Năm viên linh châu này lớn hơn Thổ linh châu mà hắn lấy được từ trong cơ thể du diên gấp đôi, chứa nhiều ngũ hành khí hơn hẳn.

– Chúc Tiên Nhi luyện thành năm loại linh châu này là định tu thành Ngũ Hành Luân ư?

Chung Nhạc suy tư, rồi cất năm viên linh châu đi. Sau Thoát Thai cảnh là Khai Luân cảnh. Nguyên thần của cảnh giới này được gọi là nguyên thần chiến đấu, lúc này nguyên thần đã tu thành năm vòng, vòng thứ nhất chính là Ngũ Hành Luân.

Nguyên thần của Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh cũng có thể chiến đấu, nhưng chức năng chủ yếu là để khống chế các loại bảo vật như hồn binh, kiếm khí, còn chiến đấu chính diện thì chỉ là dệt hoa trên gấm.


Còn nguyên thần của Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh lại cực kỳ mạnh mẽ, đó là tác dụng của việc mở ra năm vòng kia.

Luyện khí sĩ mở ra nguyên thần chiến đấu Ngũ Hành Luân mạnh cỡ nào, Chung Nhạc đã được chứng kiến. Tên tùy tùng của Khổng Ban, Liên Sơn cự tê chính là một cao thủ mở ra Ngũ Hành Luân, chiến lực so với Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh thì quả đúng là một trời một vực, không thể sánh nổi.

Chúc Tiên Nhi này luyện ra năm viên linh châu, hẳn là để chuẩn bị cho Khai Luân cảnh.

Trên thực tế lúc ở Kiếm Môn Chung Nhạc từng được nghe nói tới không ít Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh đều luyện thành Ngũ Hành kiếm khí, hẳn là cũng dự định mở ra Ngũ Hành Luân trong tương lai.

– Có khi còn lục soát được thêm bảo vật…

Hắn cẩn thận tìm kiếm, không lâu sau liền quét tước qua chiến trường một lượt, tìm được thêm hai viên linh châu. Một viên là Kim linh châu, viên còn lại là Thủy linh châu, hẳn là ba vị Luyện khí sĩ bên “Lộc sư huynh” giết được hai Côn tộc mà kiếm được. Ngoài ra còn có quạt độc mà Chúc Tiên Nhi tế lên, cùng hồn binh của Lộc sư huynh và hai tên Luyện khí sĩ kia. Lúc giao chiến với Chung Nhạc, bọn họ bị giết quá nhanh, thậm chí còn chưa kịp tế hồn binh của mình lên.

Luyện khí sĩ Yêu tộc luyện chế hồn binh thường là đưa bảo vật như huyền kim huyền thuyết luyện vào trong một bộ phận trên cơ thể, ví dụ như Lộc sư huynh luyện chế sừng hươu của mình làm hồn binh, vừa có thể bày trận, lại có thể dùng làm hồn binh, còn có tác dụng như đồ đằng trụ.

Hai vị Luyện khí sĩ kia thì một người luyện chế đuôi của mình, kẻ kia là phi cầm tu luyện thành yêu, nên luyện chế lông chim của mình làm hồn binh, biến nó thành cương vũ.

Những hồn binh này vốn là một bộ phận thân thể của Yêu tộc, ngoài có chứa kim khí ra, còn có tinh khí của yêu thú, có thể dùng để luyện thành thú kiếm khí. Nhưng Chung Nhạc đã có nội đan thần thú, nên tinh khí trong yêu thú này hắn chẳng cần, vì tác dụng không lớn, nhưng kim khí trong đám hồn binh kia lại có phần không rẻ.

– Có hơn mười món hồn binh, lại thêm một viên Kim linh châu, đủ để Kim kiếm khí của ta tăng thêm một bậc nữa. Còn hai viên Thủy linh châu, một viên Thổ linh châu và một viên Hỏa linh châu, cũng có thể dùng để luyện chế kiếm khí, luyện nên Ngũ Hành kiếm khí, tạo nền tàng cho việc mở ra Ngũ Hành Luân! Ồ, sao khối lệnh bài này không bị đốt cháy nhỉ?

Chung Nhạc kinh ngạc, móc ra một khối lệnh bài từ trong tro cốt của Chúc Tiên Nhi. Trên mặt lệnh bài này phủ kín đồ đằng văn, khác hẳn với đồ đằng văn mà hắn từng nhìn thấy, trông giống đồ đằng văn của Côn tộc. Đồ đằng hoa văn vẽ trên mặt nó là một con mẫu trùng cổ quái, xung quanh là hoa văn ngũ độc.



Chung Nhạc nhìn thoáng qua, cảm ứng được một loại khí tức âm trầm mà quỷ dị, không khỏi rùng mình.

– Tân Hỏa, mau ra xem đồ đằng văn này, có phải là đồ đằng văn của Côn tộc không?

Tân Hỏa bay ra khỏi thức hải của hắn, hạ xuống lệnh bài, cẩn thận nhìn, suy tư:

– Đúng là đồ đằng văn của Côn tộc, hơn nữa còn thuộc về thần trùng của Côn tộc. Khối lệnh bài này nhất định là con quái vật lớn bò ra khỏi Hắc Sơn bí cảnh đã giao cho Chúc Tiên Nhi. Nhìn đồ đằng văn trên lệnh bài, đây hẳn là một cái chìa khóa. Ngươi nhìn ngũ độc đồ đằng xung quanh đi, đồ đằng văn chỉ có một nửa, hẳn là đặt lệnh bài xuống chỗ lõm, ngũ độc đồ đằng văn có thể kết nối với đồ đằng văn trên cửa, làm cửa mở ra!

Chung Nhạc nhìn, quả đúng như vậy, hiếu kỳ hỏi:

– Chìa khóa? Chúc Tiên Nhi mang theo cái chìa khóa này là định mở cánh cửa nào?

Hắn cất chìa khóa đi, nhặt cái quạt độc kia lên, rót tinh thần lực vào bên trong, liền thấy độc khí trào ra, hóa thành các loại độc trùng hữu hình vô chất bay khắp bầu trời. Hắn lập tức thu tinh thần lực lại, độc trùng cũng biến thành độc khí bay vào trong quạt.

– Chỉ là một hồn binh bình thường, nhưng cũng đáng để nghiên cứu. Thần thông của ta ngoài pháp môn cận chiến, thì chỉ có kiếm khí và phòng ngự, không có loại thần thông quỷ dị như này.

Chung Nhạc suy tư, phương thức công kích của quạt này khá kỳ lạ, độc vật hữu hình vô chất khiến người ta khó lòng phòng bị, loại độc khí này khiến Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn đều không thể phòng nổi, kiếm khí không chém được. Cách rèn nó rất đáng để tham khảo.

Kiếm khí có sở trường về lực công kích, nhưng sở đoạn về sự đa dạng. Ví dụ như kiếm khí không phòng nổi công kích của quạt, mà thứ phòng ngự được lại là ánh trăng do Chung Nhạc luyện thành.

Sau một lúc, Chung Nhạc không thể không từ bỏ. Quạt này có thể thay đổi công kích chính là nhờ vào đồ đằng văn và thần thông độc hữu của Côn tộc. Không có công pháp thì khó mà hiểu hết sự ảo diệu của đồ đằng văn trong quạt, cứ tốn thời gian vào việc này trái lại mất nhiều hơn được.



Xoẹt xoẹt…

Chung Nhạc lập tức phóng kiếm khí ra cắt nát quạt, không để lại bất cứ dấu vết gì.

– Yêu Thần Minh Vương Quyết quan trọng, nhưng ngũ hành linh châu trong cơ thể Côn tộc cũng cực kỳ quan trọng. Nếu sưu tập càng nhiều linh châu, tương lai tu thành Ngũ Hành Luân sẽ dễ dàng hơn!

Chung Nhạc bước đi, hấp thu Thổ linh khí trong Thổ linh châu luyện chế Thổ kiếm khí:

– Mà luyện Ngũ Hành kiếm khí càng mạnh, thực lực sẽ càng cao, có thể tự bảo vệ bản thân trong Hắc Sơn bí cảnh này. Hiện tại, việc chính của ta là sưu tập Ngũ Hành linh châu!

Hắn lẳng lặng đi trong núi rừng, không lâu sau thì nghe được tiếng rột roạt như tằm đang gặm lá dâu. Chung Nhạc ngừng thở, lặng lẽ bước tới, sau đó liền thấy một bộ xương cao tới hơn mười trượng dựng thẳng trong rừng, trên xương vẫn còn máu thịt, có vô số con kiến bạc dài chừng một thước đang cắn nuốt máu thịt kia.

Đây là một Yêu tộc, hẳn là Dực Hổ, hay còn được gọi là Phi hổ, là dị chủng hiếm có trong Yêu tộc, cực kỳ hung mãnh bá đạo.

Chung Nhạc nhíu mày suy nghĩ, rồi lập tức giật mình. Hắn gặp Dực Hổ này rồi, Dực Hổ này là kẻ đã tìm hiểu ra thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết cùng lúc với đám người Đằng Vương, nhưng lại ẩn giấu, không đứng ra đầu tiên. Đợi tới khi Ngư Huyền Cơ và một vị Yêu tộc khác qua cửa, gã mới đứng ra, tránh cho mình quá mức xuất chúng mà bị cường giả khác ghi nhớ.

– Dực Hổ này chắc chắn là cao thủ trong Thoát Thai cảnh, không ngờ lại bị đám kiến bạc này ăn thịt. Những con kiến bạc này hẳn là thứ khá đáng sợ trong Côn tộc!

Vừa nghĩ tới đây, hắn liền thấy đám kiến bạc bay lên, giang đôi cánh ve nhỏ và mỏng bay vào trong rừng rậm, một lúc sau, hàng trăm con kiến bạc giương chân bé tí xíu bắt lấy một quả cầu thịt bay ra từ trong rừng rậm.

Quả cầu thịt kia cũng là một con kiến, chỉ là đầu to hơn những con kiến bạc bình thường khác rất nhiều, cao hơn một người, lại dài bằng ba người. Bình thường kiến bạc có phủ kín kim loại bên ngoài thân, có khắc đồ đằng văn của Côn tộc, mà con kiến cực lớn này toàn thân phủ kín kim giáp, đồ đằng văn cũng phức tạp hơn nhiều.



Chung Nhạc lặng lẽ rút đi. Nếu chỉ có mười con kiến bạc, hắn ứng phó được, nhưng số kiến bạc trên người Dực Hổ phải có cả nghìn con, nếu hắn lao ra thì sẽ rơi vào kết cục như Dực Hổ ngay.

– Trên người Dực Hổ có nhiều vết thương lớn nhỏ, có mỏng như cánh ve có thể là do cánh của kiến bạc đánh ra, có cái như răng của kiến bạc kia để lại. Nếu chọc tới bầy kiến này, gần như phải đối diện với sự tấn công của hai nghìn lưỡi kiếm ở xung quanh mình, cho dù là Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn cũng không tài nào cản được!

Hắn còn gặp được mấy con Thiên tàm màu vàng, có bốn cánh, tốc độ phi hành khá là kinh người, cũng hoạt động thành đàn. Còn gặp được mấy con châu chấu. Những Côn tộc này đều ở chung, gặp con mồi liền nhào tới, bu kín lấy, ăn thịt sạch sẽ. Chỉ một mình Chung Nhạc thì không ứng phó được.

Cũng may những đàn Côn tộc như thế chỉ là số ít. Hắn vẫn gặp được những Côn tộc lạc đàn, lại lấy được mấy viên linh châu. Mà trong khoảng thời gian này, Chung Nhạc hấp thu luyện hóa hết kim khí trong hồn binh, Thổ kiếm khí đã bắt đầu có quy mô nhỏ, hóa thành một thanh kiếm khí sáu cạnh màu vàng đất, rất là nặng.

Tùy theo số lượng Côn tộc chết dưới tay hắn, số linh châu mà hắn sưu tập được càng lúc càng nhiều. Mà lúc này, đã có Luyện khí sĩ Yêu tộc đi tới nơi ở của Yêu Thần Minh Vương. Người này dong dỏng cao, khí độ phi phàm, mặc áo bào màu xanh đậm, đúng là Đằng Vương. Y đang ngẩng đầu quan sát tòa cung điện trước mặt.

Không lâu sau, lại có thêm vài Yêu tộc lục tục bước tới, cũng là những Luyện khí sĩ mạnh nhất trong số người bước vào Hắc Sơn bí cảnh.

Mấy vị cao thủ này đều đứng ngoài cung điện, nhìn con đường dẫn vào bên trong, lại không có ai bước chân đi lên.

– Ha ha ha, xem ra là ta nhanh chân tới trước rồi!

Đột nhiên một bóng người lao ra từ trong rừng rậm, phóng tới cung điện kia.

Roạt…

Gã vừa bước lên cầu thang dẫn vào cung điện, thì thân bất do kỷ biến về nguyên hình, là một con cự thú. Sau đó cự thú như túi chứa đầy nước, nùng huyết như thác trào ra khắp nơi, cuối cùng nùng huyết văng khắp đất, chỉ còn lại một tấm da thú.

– Thứ phong cấm này thật lợi hại…

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 124: Chìa khóa
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...