Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 120: Côn tộc thời tiền sử

Chung Nhạc lòng tán thưởng, cơ duyên xảo hợp đạt được truyền thừa thần bí, vị Thánh thành chủ thế hệ này đúng là truyền kỳ. Nhưng điều khiến hắn tò mò là con quái vật chui ra khỏi Hắc Sơn bí cảnh. Có thể được Yêu tộc gọi là đại quái vật, hẳn là rất to lớn.

Tân Hỏa thì thở dài, buồn bã nói:

– Tiếc là không phải ma hồn cấm địa trong lòng đất.

Đột nhiên một vị Luyện khí sĩ cất giọng hỏi:

– Sao Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh lại không thể đi vào?

– Khi tu vi cảnh giới mà vượt quá Thoát Thai cảnh, vào Hắc Sơn bí cảnh này chắc chắn sẽ chết.

Quản sự đáp:

– Bởi vì nơi đây có phong cấm cực kỳ khủng bố! Sức mạnh của pháp môn này phong bế toàn bộ các cảnh giới như Uẩn Linh, Thoát Thai, KHai Luân, đến Linh Thể, Đan Nguyên hay Pháp Thiên, bất cứ cảnh giới nào mà bước vào trong bí cảnh đều sẽ kích phát phong cấm, khiến linh hồn bị phá hủy. Mãi tới khi một con đại quái vật bò ra khỏi Hắc Sơn bí cảnh, phong cấm cho các cảnh giới là Uẩn Linh, Thoát Thai mới lơi lỏng, chỉ có Luyện khí sĩ Uẩn Linh cảnh và Thoát Thai cảnh có thể tiến vào trong. Năm đó khi con quái vật kia bò ra khỏi lòng đất, bí cảnh này mới thấy ánh mặt trời. Khi đó Thánh thành chủ có tu vi chỉ là Thoát Thai cảnh, vào nơi đây đã đạt được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương Quyết.

Chung Nhạc lòng khẽ động. Chủ nhân Hắc Sơn bí cảnh, Yêu Thần Minh Vương để lại bí cảnh này vốn cực kỳ cẩn thận, phong bế tất cả các cảnh giới, nghiêm cấm bất cứ Luyện khí sĩ thuộc bất cứ cảnh giới nào bước vào. Thứ này hệt như một cái lưới lớn nhốt tất cả cá lớn cá nhỏ lại. Nhưng con quái vật không rõ tên kia chui ra khỏi bí cảnh đã khiến lưới lỏng ra một phần, khiến cá nhỏ có thể ra vào, còn cá lớn thì vẫn không thể bơi qua miệng võng được.

Hắn thầm nghĩ: “Năm đó Thánh thành chủ của Yêu tộc là một con cá nhỏ Thoát Thai cảnh, vào Hắc Sơn bí cảnh chiếm được truyền thừa Yêu Thần Minh Vương Quyết, chỉ là tu vi còn thấp, kiến thức chưa bằng nay, thế lực cũng không cao, nên chỉ lấy được Minh Vương quyết bản không trọn vẹn. Mà nay y đã là kẻ mạnh nhất Yêu tộc, khuyết điểm của công pháp không hoàn chỉnh đã lộ ra, uy hiếp tới tính mạng của y. Vì nay tu vi đã quá cao, không thể vào Hắc Sơn bí cảnh được nữa, nên y mới làm ra lần chọn đồ đệ này. Thực ra chính là để Luyện khí sĩ Yêu tộc trẻ tuổi tiến vào bí cảnh tìm kiếm Yêu Thần Minh Vương Quyết bản hoàn chỉnh cho y mà thôi!”

Hắn biết Thánh thành chủ lấy được Minh Vương Quyết không đầy đủ, nhưng các Luyện khí sĩ Yêu tộc khác thì lại không biết, cho rằng đây là thử thách mà Thánh thành chủ dành cho bọn họ.

Tới khi đám Luyện khí sĩ ra ngoài rồi, Thánh thành chủ chỉ cần nói muốn xem bọn họ có lấy được Minh Vương Quyết hoàn chỉnh để nghiệm chứng xem có thể trở thành đệ tử được hay không, sợ rằng chính là để lấy được bản Yêu Thần Minh Vương Quyết kia từ tay các Luyện khí sĩ, từ đó hoàn thiện công pháp của mình, loại bỏ đi khuyết điểm.


Không có Luyện khí sĩ Uẩn Linh cảnh, là vì Uẩn Linh cảnh quá thấp, cho dù có vào bí cảnh thì không có tác dụng gì cả.

– Phong cấm trong Hắc Sơn bí cảnh dù đã buông lỏng, nhưng các ngươi cần phải cẩn thận. Dẫu sao phong cấm chỉ lơi lỏng đi, chứ không hề biến mất.

Vị trưởng lão Yêu tộc đầu bạc phơ ngồi trước điện kia đột nhiên nhắc nhở:

– Phong cấm trong bí cảnh trùng trùng điệp điệp, nếu không cẩn thận động tới nó, sẽ cực kỳ nguy hiểm!

Quản sự cũng gật đầu nói:

– Nếu động tới phong cấm chém giết Khai Luân, Linh Thể, Đan Nguyên, thậm chí là các cấp bậc cao hơn, các ngươi sẽ chết không chỗ chôn. Nhớ kỹ, năm đó số Luyện khí sĩ tiến vào Hắc Sơn bí cảnh rất nhiều, nhưng chỉ còn một mình Thánh thành chủ là sống sót đi ra.

Đám Luyện khí sĩ trên thuyền lầu đều nghiêm nghị lắng nghe. Những lời mà quản sự vừa nói chính là để cảnh báo bọn họ rằng Hắc Sơn bí cảnh này có không ít hung hiểm, cho dù thực lực có mạnh cũng chưa chắc đã là người sống sót cuối cùng. Huống chi ở trước mặt phong cấm cấp bậc cao, đám Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh bọn họ thật nhỏ bé, chẳng đáng kể chút nào.

Phần đông Luyện khí sĩ đều rời thuyền, đi tới chỗ Hắc Sơn bí cảnh, mà Ngư Huyền Cơ đột nhiên nói:

– Từ trong đó có thể bò ra một thứ đáng sợ, nhất định sẽ có con thứ hai. Loại quái vật thậm chí đâm xuyên Hắc Sơn, giết được cả Thánh thành chủ đời trước, không biết chúng ta có đủ cho nó nhét kẽ răng không?

Mọi người đều căm tức quay sang nhìn gã. Ngư Huyền Cơ nhún vai, nói:

– Đám hoa đèn lồng với cá trong suốt trong sơn động này chắc hẳn là dị chủng bò ra từ trong bí cảnh, bên trong đó chắc chắn còn những vật cổ quái khác nữa. Đừng trách ta không nhắc các ngươi trước!


Chung Nhạc thầm gật đầu đồng ý. Lời của Ngư Huyền Cơ tuy khó nghe, nhưng nói rất đúng trọng tâm, trong bí cảnh này thật sự sẽ có những thứ không thể tưởng tượng được, hắn thầm nghĩ: “Yêu Thần Minh Vương không rõ là Yêu thần của thời đại nào. Bí cảnh mà ông ta để lại lại có sinh vật sống, thật kỳ quái. Còn nữa, con quái vật chạy ra khỏi bí cảnh kia đã đi nơi nào rồi? Nếu nó có thể giết được vị Thánh thành chủ đời trước, chứng tỏ thực lực không phải là thấp. Nếu còn sống, định là không thể không có tiếng tăm gì được.”

Bí cảnh và sơn động kết nối bởi một đầm nước. Chung Nhạc tiến vào bí cảnh, đứng trên đầm nước, phóng mắt nhìn khắp nơi. Chỗ này quả thực là một thế giới tiền sử, những mảng thực vật cao lớn sừng sững, nham thạch nóng chảy rót xuống như thác, với những cây cột đá chống đỡ tầng nham thạch cực lớn trên cao.

– Cứu với!

Bỗng một tiếng thét thê lương vang lên. Chung Nhạc vội nhìn, thì thấy một Luyện khí sĩ Yêu tộc đột nhiên bị hai cái càng cua to như hai cái kìm khổng lồ kẹp chặt, rồi kéo tuột vào trong đáy nước, biến mất không thấy gì nữa. Sau đó, những tiếng ùng ục vang lên, máu lênh láng khắp mặt nước.

– Trong nước có thứ gì đó!

Đám Luyện khí sĩ Yêu tộc vội tản ra khắp nơi, nhanh chóng vào bờ, nhảy vào trong rừng, lại không một ai ra tay cứu giúp. Bọn họ vốn là những kẻ cạnh tranh với nhau, hận không thể ra tay tiêu diệt những Luyện khí sĩ khác để chỉ còn lại một mình, nên đều mong những kẻ khác gặp phải tai ương.

“Đến nơi này rồi, không ai là đáng tin cả.” Chung Nhạc cũng nhanh chóng bước lên bờ, đi vào trong núi rừng rậm rạp: “Cho dù là Ngư Huyền Cơ hay Hồ Thất Muội, tới đây cũng đều là đối thủ. Nếu gặp nhau, thậm chí có khi còn đánh nhau tới mức ngươi chết ta sống!”

Yêu tộc vốn cạnh tranh dữ dội, huống chi hôm nay lại là trận chiến chọn đồ đệ. Nếu ngay cả điều này còn không hiểu, thì chắc chắn sẽ chết.

Trong núi rừng không hề có tiếng chim chóc, cũng không có tiếng con thú gì, chỉ nghe tiếng côn trùng, không rõ là loài nào, kêu từ sâu trong rừng rậm. Nơi này cây cối khá cao, hiển rõ vẻ nguyên thủy và cổ xưa. Có một số cây sợ là đã được mấy ngàn năm tuổi rồi.

– Nơi đây Mộc khí đặc như vậy, nếu dùng vào việc tu luyện Mộc kiếm khí, đúng là tuyệt hảo!

Chung Nhạc lập tức vận chuyển Đại Tự Tại Kiếm Khí hấp thu Mộc khí trong rừng. Hắn không phải Mộc linh thể trời sinh, tuy có mượn Mộc khí từ trong cơ thể Khâu Cấm Nhi luyện ra một đạo Mộc kiếm khí, nhưng uy lực của nó tới nay mãi dậm chân tại chỗ, không có tiến bộ. Còn Mộc kiếm khí trong Hắc Sơn bí cảnh này lại nồng nặc vô cùng, phải nói là thánh địa cho việc tu luyện Mộc kiếm khí.

– Không biết năm đó Yêu Thần Minh Vương ở tại chỗ nào của bí cảnh?

Chung Nhạc nhảy lên trên một chạc cây của một gốc cổ thụ che trời, đứng trên tán cây nhìn ra xa, tìm kiếm di tích mà Yêu Thần Minh Vương để lại. Minh Vương là Yêu thần, nơi cư ngụ chắc chắn sẽ để lại không ít dấu vết. Mà muốn tìm được bản Yêu Thần Minh Vương Quyết đầy đủ, thì phải tới nơi ở của ông ta để tìm kiếm.

– A……………….

Giữa không trung bỗng vang lên tiếng hét, Chung Nhạc vội vàng nhìn, thì thấy một Luyện khí sĩ hiện nguyên hình là một con chim có sải cánh dài gần mẫu, đang bị kim quang quấn quanh, chỉ trong khoảnh khắc toàn thân vỡ nát, chỉ còn lại xương và lông rơi xuống đất.

– Kim quang đó là thứ gì?

Chung Nhạc giật mình khiếp sợ, lại thấy kim quang như những đám mây vàng óng theo hướng gió trôi đi phương xa, làm hắn thấy không rõ.

– Ngay cả Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh không thể chống cực, bị ăn thịt nhanh chóng như vậy. Không trung thật nguy hiểm, nếu phi hành trên không trung thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp bất trắc!

Chung Nhạc nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh, đàng xa có một ngọn núi cực kỳ hiểm trở, nếu Yêu Thần Minh Vương mà lựa chọn chỗ ở thì hẳn là sẽ chọn nơi đó. Hắn đang định nhảy xuống, thì bỗng thấy trên mặt đất cách nơi đang đứng không xa như lóe lên ánh vàng rực rỡ.

– Đây là cái gì? Một cái xác?

Một lúc sau Chung Nhạc đi tới chỗ phát ra kim quang, đó là một thứ mỏng như xác ve, hình như là da do loại côn trùng nào đó lột ra, nhưng có vẻ như là quá lớn. Bởi lớp vỏ này còn cao hơn hắn, phủ kín lông cứng, lại có dấu vết tương tự cánh ve. Là một loại côn trùng lớn nhất hắn từng thấy.

– Là Côn tộc!

Tân Hỏa kinh ngạc, bay ra khỏi thức hải của Chung Nhạc, lượn vòng quanh vỏ xác kia hai vòng, rồi nói tiếp:

– Quả nhiên là Côn tộc, không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy chủng tộc này!


Chung Nhạc nghi ngờ hỏi:

– Côn tộc là chủng tộc gì?

– Côn trùng có tuổi thọ ngắn, tối đa là hai, ba năm, rất khó hình thành nên một nền văn minh, mà trí lực kém, không thể hình thành được chủng tộc trí tuệ như Yêu tộc hay Nhân tộc. Nhưng Côn tộc là dị chủng của côn trùng, còn được gọi là Thần trùng, tuổi thọ dài hơn, mà từ lúc sinh ra đã có đồ đằng văn của chủng tộc ở bên ngoài thân, hấp thu linh khí trong trời đất, dần dần có trí tuệ, nhưng không quá cao. Ví dụ như chu yêu, chu yêu tu luyện thành tinh, tuy mang theo một chữ yêu, nhưng trên thực tế cũng là Côn tộc.

Tân Hỏa giải thích:

– Nay đã hiếm khi thấy Côn tộc, vì Côn tộc từng nổi loạn, ăn đi vạn vật sinh linh, nên bị tàn sát hầu như hết sạch. Không ngờ trong thế giới dưới lòng đất này lại có thể thấy một nhóm Côn tộc sống sót. Những Côn tộc này có thể tự sinh sản, cũng có thể được tế luyện thành hồn binh, nên được gọi là hồn binh sống.

Chung Nhạc khẽ gõ lên vỏ xác của Côn tộc đã lột ra kia, vỏ kia phát ra tiếng keng keng, cả một tấm da đều là luyện ra từ huyền kim.

– Thảo nào lợi hại như vậy, ăn thịt Luyện khí sĩ Yêu tộc như cắn củ cải vậy. Chỉ cái vỏ đã lột ra đã cứng rắn như vậy, thân thể Côn tộc nhất định là càng khủng khiếp hơn! Chẳng lẽ cái thứ bò ra khỏi nơi này cũng là Côn tộc?

Chung Nhạc lòng khẽ động, nói:

– Tân Hỏa, Côn tộc này có điểm tương tự với Ma tộc. Dị ma trong Ma tộc ăn vật kim thiết, luyện kim thiết vào trong cơ thể, mà Côn tộc này cũng có vài phần tương tự.

– Côn tộc vốn là côn trùng do Ma tộc tạo ra, dùng máu của Ma thần để nuôi dưỡng thành dị chủng, là công cụ chiến đấu dùng để đối phó với Thần tộc. Năm đó Ma tộc nuôi thả Côn tộc, làm cho vô số Côn tộc bay trong vũ trụ, đông nghìn nghịt. Chúng đi qua nơi nào, nơi đó tận diệt. Sau đó Côn tộc lại có trí tuệ, chạy ra khỏi sự khống chế của Ma tộc, nên bị Thần tộc và Ma tộc cùng tiêu diệt. Nhưng năng lực sinh sản của loại chủng tộc này thật quá mạnh, chẳng thể nào giết hết, làm cho Côn tộc vẫn sống sót. Nhưng Côn tộc lại là một loại bảo vật, chúng nó hút các loại linh khí… Cẩn thận!

Mặt đất dưới chân Chung Nhạc đột nhiên quay cuồng như nổi sóng. Đất nứt ra, một con du diên vàng chói mắt bay ra từ trong lòng đất, nâng hắn lên, cái đuôi thật dài phía sau như tia chớp đâm tới Chung Nhạc. Chưa đâm tới mà đã phóng ra nọc độc màu vàng nhạt.

Đuôi kia có hình dáng như xuyến kẹo hồ lô sơn tra, đuôi nhọn và sắc bén, toát lên vẻ sáng bóng của kim loại, giống như là hợp kim được tạo nên từ hơn mười loại huyền kim.

Nhân Đạo Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Truyện Nhân Đạo Chí Tôn Story Chương 120: Côn tộc thời tiền sử
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...