Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1165: Không với cao nổi (2)
- Tỷ tỷ đừng hiểu lầm! Lần này ta tới đây là muốn khiêu chiến hắn! Thật không dám giấu diếm, Phụ thần ta đã gả ta cho…
Nàng đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ:
- Đã gả ta cho Thiên Huyền Tử rồi! Lần này ta đi ra chính là muốn khiêu chiến Thiên Huyền Tử, đánh bại hắn, để hắn chủ động từ chối mối hôn sự này. Ta lo lắng mình không phải là đối thủ của hắn, nghe nói thực lực của lệnh đệ Lục Vọng không sai biệt lắm với hắn, cho nên mới tới khiêu chiến lệnh đệ trước!
Lục Băng Nga bừng tỉnh đại ngộ, bật cười, nói:
- Đế Quân gả ngươi cho Thiên Huyền Tử? Gã Cự nhân này cao lớn thô kệch, nếu gả ngươi cho hắn, ngươi khẳng định là phải chịu khổ rồi!
Đám người Chung Nhạc, Ba Đích cũng vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt ai nấy cũng đều cổ quái. Khó trách vị Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung này vẫn luôn miệng nói muốn khiêu chiến Thiên Huyền Tử, hóa ra bên trong còn có cái nguyên nhân này.
Lục Băng Nga mỉm cười, nói:
- Vừa rồi Ương Trường Sinh của Trung Ương thị và Đế tử Văn Đạo của Đế Minh thị đến chơi, đệ đệ ta đang tiếp đãi bọn họ trong Cẩm Tú Sơn Xuyên, thảo luận đạo pháp thần thông, so tài cao thấp. Tiên Thiên Cung các ngươi đang có hiềm khích với đương kim Thiên Đế, nếu ngươi không sợ, ta dẫn các ngươi đi gặp hắn!
Mục Khanh Tuyền mỉm cười, nói:
- Có gì phải sợ chứ?
Lục Băng Nga liền đi trước dẫn đường. Trên đường đi, Mục Khanh Tuyền liếc nhìn Chung Nhạc một cái, đột nhiên khẽ mỉm cười, hỏi:
- Không biết Băng Nga tỷ tỷ đã gả cho ai chưa vậy?
- Ta ngược lại vẫn chưa có!
Lục Băng Nga mỉm cười, nói:
- Nhất mạch Tộc trưởng chúng ta vốn đơn bạc, con cháu hơi ít một chút, hậu duệ thuần huyết lại càng ít hơn. Ta cần phải chiếu cố Gia tộc, còn phải trông nom đệ đệ, nào có thời gian lo lắng đến chuyện gia thất?
Mục Khanh Tuyền cười hì hì, nói:
- Vị Dịch sư thúc này của ta có thể thích hợp với tỷ tỷ a! Kiếp trước Dịch sư thúc chính là Tiên Thiên Thần, ngay cả cha ta đối với hắn cũng đều khách khách khí khí, vô cùng xem trọng. Chỉ là không biết tỷ tỷ có ngại xuất thân Nhân Tộc của hắn hay không thôi?
Lục Băng Nga nhìn về phía Chung Nhạc, cảm thấy nam tử này khí vũ hiên ngang, trong lòng ngược lại có chút hảo cảm. Chỉ là nghe nói Chung Nhạc xuất thân Nhân Tộc, một chút thiện cảm lập tức không còn, lắc đầu nói:
- Xuất thân đúng là hơi kém một chút! Địa vị Nhân Tộc quá thấp, cho dù ta có chịu, cao tầng trong tộc ta cũng sẽ không cho phép!
- Sư thúc, ngươi không có duyên này rồi!
Chung Nhạc dở khóc dở cười, nói:
- Lực lượng của Thiên Huyền Tử còn mạnh mẽ hơn ta một chút, xương đồng da sắt, thân cao vạn trượng. Cho dù hắn thu nhỏ lại nhục thân, cũng chỉ có thể thu nhỏ tới kích thước năm trăm trượng. Nhục thân hắn càng nhỏ, thực lực lại càng mạnh. Ngươi gả cho hắn, nhất định sẽ phải chịu khổ rồi!
Mục Khanh Tuyền vừa thẹn vừa giận, cả giận nói:
- Ta sẽ đánh bại hắn, buộc hắn chủ động từ chối mối hôn nhân này!
- Hắn chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bại ngươi!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói. Mục Khanh Tuyền nghiến răng, hận không thể nhào lên vừa trảo vừa cắn. Lục Băng Nga đột nhiên nói:
- Dịch sư thúc? Chẳng lẽ là Dịch Phong, đã chiến đấu không phân cao thấp với Thiên Huyền Tử trong Thánh địa Đế Khuân?
Ba Đích mỉm cười, nói:
Lục Băng Nga nhất thời thay đổi sắc mặt, cười khẽ nói:
- Nếu Dịch tiên sinh không ghét bỏ, chúng ta có thể lui tới một đoạn thời gian trước!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Không cần! Ta ghét bỏ!
Sắc mặt Lục Băng Nga nhất thời đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn, tiến về phía trước. Mục Khanh Tuyền nhỏ giọng oán giận nói:
- Ngươi sao có thể trực tiếp cự tuyệt nàng như vậy? Nàng dù sao cũng là con gái của Tộc trưởng Đế tộc, lại là Lật Lục thị thuần huyết, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn ước gì được ở rể Đế tộc…
Chung Nhạc bật cười ha hả:
- Ta là thân phận gì? Một nữ tử Đế tộc hèn mọn, sao có thể tiến vào pháp nhãn của ta?
Mục Khanh Tuyền cả giận:
Chung Nhạc lắc đầu, tiến về phía trước, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta là Nhân Tộc không sai! Nhưng Nhân Tộc ta cũng là Phục Hy thuần huyết, nàng sao có thể trèo cao lên được?
Đương nhiên, lời này cũng không thể nói ra khỏi miệng.
o0o
Cũng không lâu lắm, Lục Băng Nga đã dẫn theo bọn họ đi tới Cẩm Tú Sơn Xuyên. Cẩm Tú Sơn Xuyên này là một bức họa quyển mênh mông hạo hãn, chắn ngang trước mặt mọi người, chiều dài tới mấy ngàn dặm, hình vẽ sinh động như thật, trong tranh còn có cảnh tượng một đám người đang du lãm quần sơn.
Đám người Chung Nhạc tiến vào trong tranh, nhất thời chỉ thấy muôn sông ngàn núi đập mặt mà tới, đã biến thành thực thể, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ.
- Vọng đệ, Điện hạ, Trường Sinh! Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung tới chơi, muốn khiêu chiến các ngươi đây!
Lục Băng Nga mỉm cười nói.
Đám người bên cạnh Lục Vọng nhao nhao nhìn về phía Mục Khanh Tuyền. Trong lòng Chung Nhạc đột nhiên nghiêm nghị, ánh mắt rơi xuống trên người một nàng mỹ phụ bên cạnh Ương Trường Sinh, trong lòng chấn động.
Bên cạnh mỹ phụ kia có từng sợi từng sợi tơ mảnh như ẩn như hiện, vừa lóe lên liền biến mất.
Nhân Đạo Chí Tôn
Nàng đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ:
- Đã gả ta cho Thiên Huyền Tử rồi! Lần này ta đi ra chính là muốn khiêu chiến Thiên Huyền Tử, đánh bại hắn, để hắn chủ động từ chối mối hôn sự này. Ta lo lắng mình không phải là đối thủ của hắn, nghe nói thực lực của lệnh đệ Lục Vọng không sai biệt lắm với hắn, cho nên mới tới khiêu chiến lệnh đệ trước!
Lục Băng Nga bừng tỉnh đại ngộ, bật cười, nói:
- Đế Quân gả ngươi cho Thiên Huyền Tử? Gã Cự nhân này cao lớn thô kệch, nếu gả ngươi cho hắn, ngươi khẳng định là phải chịu khổ rồi!
Đám người Chung Nhạc, Ba Đích cũng vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt ai nấy cũng đều cổ quái. Khó trách vị Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung này vẫn luôn miệng nói muốn khiêu chiến Thiên Huyền Tử, hóa ra bên trong còn có cái nguyên nhân này.
Lục Băng Nga mỉm cười, nói:
- Vừa rồi Ương Trường Sinh của Trung Ương thị và Đế tử Văn Đạo của Đế Minh thị đến chơi, đệ đệ ta đang tiếp đãi bọn họ trong Cẩm Tú Sơn Xuyên, thảo luận đạo pháp thần thông, so tài cao thấp. Tiên Thiên Cung các ngươi đang có hiềm khích với đương kim Thiên Đế, nếu ngươi không sợ, ta dẫn các ngươi đi gặp hắn!
Mục Khanh Tuyền mỉm cười, nói:
- Có gì phải sợ chứ?
Lục Băng Nga liền đi trước dẫn đường. Trên đường đi, Mục Khanh Tuyền liếc nhìn Chung Nhạc một cái, đột nhiên khẽ mỉm cười, hỏi:
- Không biết Băng Nga tỷ tỷ đã gả cho ai chưa vậy?
- Ta ngược lại vẫn chưa có!
Lục Băng Nga mỉm cười, nói:
- Nhất mạch Tộc trưởng chúng ta vốn đơn bạc, con cháu hơi ít một chút, hậu duệ thuần huyết lại càng ít hơn. Ta cần phải chiếu cố Gia tộc, còn phải trông nom đệ đệ, nào có thời gian lo lắng đến chuyện gia thất?
Mục Khanh Tuyền cười hì hì, nói:
- Vị Dịch sư thúc này của ta có thể thích hợp với tỷ tỷ a! Kiếp trước Dịch sư thúc chính là Tiên Thiên Thần, ngay cả cha ta đối với hắn cũng đều khách khách khí khí, vô cùng xem trọng. Chỉ là không biết tỷ tỷ có ngại xuất thân Nhân Tộc của hắn hay không thôi?
Lục Băng Nga nhìn về phía Chung Nhạc, cảm thấy nam tử này khí vũ hiên ngang, trong lòng ngược lại có chút hảo cảm. Chỉ là nghe nói Chung Nhạc xuất thân Nhân Tộc, một chút thiện cảm lập tức không còn, lắc đầu nói:
- Xuất thân đúng là hơi kém một chút! Địa vị Nhân Tộc quá thấp, cho dù ta có chịu, cao tầng trong tộc ta cũng sẽ không cho phép!
- Sư thúc, ngươi không có duyên này rồi!
Chung Nhạc dở khóc dở cười, nói:
- Lực lượng của Thiên Huyền Tử còn mạnh mẽ hơn ta một chút, xương đồng da sắt, thân cao vạn trượng. Cho dù hắn thu nhỏ lại nhục thân, cũng chỉ có thể thu nhỏ tới kích thước năm trăm trượng. Nhục thân hắn càng nhỏ, thực lực lại càng mạnh. Ngươi gả cho hắn, nhất định sẽ phải chịu khổ rồi!
Mục Khanh Tuyền vừa thẹn vừa giận, cả giận nói:
- Ta sẽ đánh bại hắn, buộc hắn chủ động từ chối mối hôn nhân này!
- Hắn chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bại ngươi!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói. Mục Khanh Tuyền nghiến răng, hận không thể nhào lên vừa trảo vừa cắn. Lục Băng Nga đột nhiên nói:
- Dịch sư thúc? Chẳng lẽ là Dịch Phong, đã chiến đấu không phân cao thấp với Thiên Huyền Tử trong Thánh địa Đế Khuân?
Ba Đích mỉm cười, nói:
Lục Băng Nga nhất thời thay đổi sắc mặt, cười khẽ nói:
- Nếu Dịch tiên sinh không ghét bỏ, chúng ta có thể lui tới một đoạn thời gian trước!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Không cần! Ta ghét bỏ!
Sắc mặt Lục Băng Nga nhất thời đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn, tiến về phía trước. Mục Khanh Tuyền nhỏ giọng oán giận nói:
- Ngươi sao có thể trực tiếp cự tuyệt nàng như vậy? Nàng dù sao cũng là con gái của Tộc trưởng Đế tộc, lại là Lật Lục thị thuần huyết, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn ước gì được ở rể Đế tộc…
Chung Nhạc bật cười ha hả:
- Ta là thân phận gì? Một nữ tử Đế tộc hèn mọn, sao có thể tiến vào pháp nhãn của ta?
Mục Khanh Tuyền cả giận:
Chung Nhạc lắc đầu, tiến về phía trước, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta là Nhân Tộc không sai! Nhưng Nhân Tộc ta cũng là Phục Hy thuần huyết, nàng sao có thể trèo cao lên được?
Đương nhiên, lời này cũng không thể nói ra khỏi miệng.
o0o
Cũng không lâu lắm, Lục Băng Nga đã dẫn theo bọn họ đi tới Cẩm Tú Sơn Xuyên. Cẩm Tú Sơn Xuyên này là một bức họa quyển mênh mông hạo hãn, chắn ngang trước mặt mọi người, chiều dài tới mấy ngàn dặm, hình vẽ sinh động như thật, trong tranh còn có cảnh tượng một đám người đang du lãm quần sơn.
Đám người Chung Nhạc tiến vào trong tranh, nhất thời chỉ thấy muôn sông ngàn núi đập mặt mà tới, đã biến thành thực thể, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ.
- Vọng đệ, Điện hạ, Trường Sinh! Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung tới chơi, muốn khiêu chiến các ngươi đây!
Lục Băng Nga mỉm cười nói.
Đám người bên cạnh Lục Vọng nhao nhao nhìn về phía Mục Khanh Tuyền. Trong lòng Chung Nhạc đột nhiên nghiêm nghị, ánh mắt rơi xuống trên người một nàng mỹ phụ bên cạnh Ương Trường Sinh, trong lòng chấn động.
Bên cạnh mỹ phụ kia có từng sợi từng sợi tơ mảnh như ẩn như hiện, vừa lóe lên liền biến mất.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1165: Không với cao nổi (2)
10.0/10 từ 15 lượt.