Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1117: Một cái quỳ (2)
Tử Quang Quân Vương khom người, cung kính nói:
- Đế Quân không phải là vì tư dục, mà là vì thiên hạ này, không phải bọn họ có khả năng sánh ngang được. Chỉ là nhân tuyển Nhân Hoàng này sợ rằng có chút không dễ quyết định a. Bên trong Chư Thiên của đám Đế Quân kia đều nuôi dưỡng không biết bao nhiêu Nhân Tộc làm nô lệ, làm lương thực. Có mấy tôn Đế Quân vẫn luôn chờ đợi một ngày này, đợi tới lúc sau khi Nông Hoàng chết đi, xuất thủ chiếm đoạt Nhân Tộc. Sợ rằng bọn họ cũng đã khiến cho đệ tử của chính mình chuyển thế trở thành Nhân Tộc. Những người này chính là trở ngại để Đế Quân chưởng khống Nhân Tộc…
Tiên Thiên Đế Quân khẽ nhíu mày, than thở:
- Hiện tại nan đề duy nhất chính là, mấy gã đệ tử Nhân Tộc bộ hạ ta phái đi chặn giết Khương Y Kỳ, cho tới bây giờ vẫn chưa trở về, chỉ sợ là đã bị Khương Y Kỳ giết chết cả rồi. Thực lực lão già Nhân Tộc kia theo lý mà nói sẽ không cường đại như vậy, cho dù bọn chúng không địch lại cũng có thể đào tẩu. Lão già này làm hư chuyện của ta, đáng giết!
Trong lòng Tử Quang Quân Vương khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Đế Quân, để ta lại tới khuyên hắn một chút…
Tiên Thiên Đế Quân cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta biết rõ ngươi và hắn giao hảo, nhưng trước mặt đại nghiệp của ta, ngươi cần phải hy sinh vị bằng hữu này, có hiểu không?
Tử Quang Quân Vương khẽ rùng mình một cái, không dám nói nhiều.
Nhưng lúc này, đột nhiên ngoài cung có một gã đồng tử vội vội vàng vàng chạy vào, quỳ xuống cung kính nói:
- Đế Quân, Trọng Lê Khương Y Kỳ đã tới, đang quỳ gối ở ngoài cung!
Tử Quang Quân Vương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, trong lòng thầm nghĩ:
- Tên khốn kiếp này như thế nào lại tới đây, không sợ chết sao?
Tiên Thiên Đế Quân kinh ngạc hỏi lại:
- Quỳ gối ở ngoài cung?
Gã đồng tử kia nói:
- Hắn thân mình trần tới đây, tự trói chính mình, trên người còn đeo một cành mận gai!
Tiên Thiên Đế Quân cười ha hả một tiếng, đứng lên nói:
- Tên Khương Y Kỳ này thật ra là một gia hỏa thức thời! Tử Quang, theo ta đi ra nhìn xem một chút!
Trong lòng Tử Quang Quân Vương vô cùng kinh ngạc, đứng dậy đi theo hắn ra Tiên Thiên Cung. Chỉ thấy Khương Y Kỳ đang quỳ gối trước cửa cung, đúng như gã đồng tử kia đã nói, đã tự trói chính mình, sau lưng còn đeo một cây roi mận gai.
Trong lòng Tử Quang Quân Vương thở dài:
- Y Kỳ, ngươi đây là tội gì chứ?
Tiên Thiên Đế Quân cười lạnh một tiếng, hỏi:
- Y Kỳ, ngươi quỳ ta làm gì?
- Chịu đòn nhận tội!
Khương Y Kỳ tóc bạc như cước, khom người lễ bái, nói:
- Ta không thức thời vụ, mạo phạm tới Đế Quân! Đế Quân đã cho ta một đường sinh lộ, nhưng ta bị ma quỷ ám ảnh, một lòng muốn làm Nhân Hoàng, vậy mà đã cự tuyệt thiện ý của Đế Quân. Hiện tại ta biết rõ chính mình vô năng, căn bản không đủ năng lực để làm Nhân Hoàng, thậm chí ngay cả tính mạng sợ rằng cũng khó có thể bảo trụ. Hiện tại Y Kỳ đã biết sai, muốn hướng Đế Quân chịu đòn nhận tội, còn xin Đế Quân tha thứ!
Tiên Thiên Đế Quân nhìn hắn, cười lạnh không nói. Khương Y Kỳ liên tục dập đầu, nói:
- Còn xin Đế Quân tha thứ!
Tiên Thiên Đế Quân nhìn về phía Tử Quang Quân Vương, mỉm cười hỏi:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Khóe mắt Tử Quang Quân Vương nhảy lên, đột nhiên nói:
- Chúc mừng Đế Quân! Y Kỳ tài trí không thua kém gì ta, nếu hắn có thể quy thuận Đế Quân, Đế Quân tất nhiên lại có thêm một vị lương tướng!
Tiên Thiên Đế Quân cười ha hả, nói:
- Ngươi không thành thật! Ngươi phải nói là chuyện này có gian trá!
Tử Quang Quân Vương nhất thời rợn cả tóc gáy. Tiên Thiên Đế Quân cười lạnh một tiếng, nói:
- Y Kỳ, bàn tính của ngươi, ta đã nhìn rõ! Ngươi không phải là cảm thấy chính mình không thể trở thành Nhân Hoàng, thậm chí khó có thể giữ được tính mạng, cho nên mới muốn mượn thế của ta trở thành Nhân Hoàng hay sao? Ngươi giết đệ tử của ta, làm mất mặt của ta, hiện tại tiếp tục sống sót cũng là hy vọng xa vời, ngươi còn muốn trở thành Nhân Hoàng sao?
Khương Y Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói:
- Không giết bọn họ, lấy gì chứng minh ta là nhân tài mà Đế Quân đang cần đây? Ta giết chết bọn họ, chính là muốn chứng minh với Đế Quân, ta mới là Nhân Hoàng mà Đế Quân cần! Ta làm Nhân Hoàng, Đế Quân cũng sẽ có thể vững vàng chưởng khống Nhân Tộc trong tay!
Tiên Thiên Đế Quân mắt lạnh nhìn hắn. Khương Y Kỳ không chút cử động. Sau một lúc lâu, Tiên Thiên Đế Quân mỉm cười, nói:
- Nói thật hay! Không nhìn ra là ngươi cũng còn có chút dã tâm a! Ngươi đứng lên đi! Vì để trở thành Nhân Hoàng, ngươi cũng là đã cúc cung tận tụy, hao hết tâm tư rồi!
Khương Y Kỳ đứng dậy, khom người đứng một bên. Tiên Thiên Đế Quân mỉm cười, nói:
- Được! Ta sẽ ủng hộ ngươi trở thành Nhân Hoàng. Bất quá, nếu để ta phát hiện ngươi có dị tâm gì, ngươi hẳn là minh bạch kết cục của ngươi a?
- Y Kỳ không dám!
Cái đầu Khương Y Kỳ cúi xuống càng thấp hơn, cười bồi nói:
- Đế Quân là Tiên Thiên Thần, thọ nguyên lâu dài, Y Kỳ đối với Đế Quân chỉ là một gã khách qua đường không quá bắt mắt trong thọ nguyên dài dằng dặc của ngài, ta sao dám phản bội Đế Quân chứ?
Tiên Thiên Đế Quân cười ha hả, nói:
- Nói thật hay! Tử Quang, ngươi và Y Kỳ là hảo hữu chí giao, hiện tại ngươi đã có thể yên tâm rồi! Ngươi và hắn sẽ không trở thành kẻ địch, mà là có thể xưng thần cùng tồn tại dưới trướng ta rồi!
Tử Quang Quân Vương khom người nói:
- Ta và Y Kỳ có thể trở thành thần tử cùng điện, là phúc phận của chúng ta!
Tiên Thiên Đế Quân lại càng cười lớn, nói:
- Được rồi! Cởi cây roi mận gai trên người ngươi xuống đi! Chỉ cần ngươi trung tâm làm việc cho ta, ta sẽ không truy cứu sự tình đám đệ tử ta đã chết trong tay ngươi nữa!
o0o
Một lúc lâu sau, Khương Y Kỳ rời khỏi Tiên Thiên Cung, trở về Nhân Hoàng Điện. Đột nhiên, sau lưng hắn chợt vang lên thanh âm của Tử Quang Quân Vương:
- Y Kỳ, xin dừng chân!
Khương Y Kỳ dừng bước lại. Tử Quang Quân Vương tiến nhanh về phía trước, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi gạt được Đế Quân, nhưng không thể gạt được ta! Ngươi mới không phải vì chức vị Nhân Hoàng mà quỳ gối như vậy. Một kẻ tâm cao khí ngạo như ngươi, sao lại đặt vị trí Nhân Hoàng vào trong mắt chứ? Nếu ta tố giác ngươi, ngươi hẳn lập tức phải chết!
Khương Y Kỳ than thở một tiếng:
- Sư huynh, lưu cho Nhân Tộc ta một con đường sống a!
Tử Quang Quân Vương nhất thời ngẩn ngơ, trầm mặc một lúc lâu, nghiêm nghị nói:
- Tương lai nếu ngươi phản bội Đế Quân, ta tất nhiên sẽ đích thân giết ngươi, không chút lưu tình!
Khương Y Kỳ khom người thi lễ hắn một cái thật dài, xoay người rời đi.
Tử Quang Quân Vương ngây người đứng ở nơi đó, qua một lúc lâu sau mới trở về Tiên Thiên Cung.
Nhân Đạo Chí Tôn
- Đế Quân không phải là vì tư dục, mà là vì thiên hạ này, không phải bọn họ có khả năng sánh ngang được. Chỉ là nhân tuyển Nhân Hoàng này sợ rằng có chút không dễ quyết định a. Bên trong Chư Thiên của đám Đế Quân kia đều nuôi dưỡng không biết bao nhiêu Nhân Tộc làm nô lệ, làm lương thực. Có mấy tôn Đế Quân vẫn luôn chờ đợi một ngày này, đợi tới lúc sau khi Nông Hoàng chết đi, xuất thủ chiếm đoạt Nhân Tộc. Sợ rằng bọn họ cũng đã khiến cho đệ tử của chính mình chuyển thế trở thành Nhân Tộc. Những người này chính là trở ngại để Đế Quân chưởng khống Nhân Tộc…
Tiên Thiên Đế Quân khẽ nhíu mày, than thở:
- Hiện tại nan đề duy nhất chính là, mấy gã đệ tử Nhân Tộc bộ hạ ta phái đi chặn giết Khương Y Kỳ, cho tới bây giờ vẫn chưa trở về, chỉ sợ là đã bị Khương Y Kỳ giết chết cả rồi. Thực lực lão già Nhân Tộc kia theo lý mà nói sẽ không cường đại như vậy, cho dù bọn chúng không địch lại cũng có thể đào tẩu. Lão già này làm hư chuyện của ta, đáng giết!
Trong lòng Tử Quang Quân Vương khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Đế Quân, để ta lại tới khuyên hắn một chút…
Tiên Thiên Đế Quân cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta biết rõ ngươi và hắn giao hảo, nhưng trước mặt đại nghiệp của ta, ngươi cần phải hy sinh vị bằng hữu này, có hiểu không?
Tử Quang Quân Vương khẽ rùng mình một cái, không dám nói nhiều.
Nhưng lúc này, đột nhiên ngoài cung có một gã đồng tử vội vội vàng vàng chạy vào, quỳ xuống cung kính nói:
- Đế Quân, Trọng Lê Khương Y Kỳ đã tới, đang quỳ gối ở ngoài cung!
Tử Quang Quân Vương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, trong lòng thầm nghĩ:
- Tên khốn kiếp này như thế nào lại tới đây, không sợ chết sao?
Tiên Thiên Đế Quân kinh ngạc hỏi lại:
- Quỳ gối ở ngoài cung?
Gã đồng tử kia nói:
- Hắn thân mình trần tới đây, tự trói chính mình, trên người còn đeo một cành mận gai!
Tiên Thiên Đế Quân cười ha hả một tiếng, đứng lên nói:
- Tên Khương Y Kỳ này thật ra là một gia hỏa thức thời! Tử Quang, theo ta đi ra nhìn xem một chút!
Trong lòng Tử Quang Quân Vương vô cùng kinh ngạc, đứng dậy đi theo hắn ra Tiên Thiên Cung. Chỉ thấy Khương Y Kỳ đang quỳ gối trước cửa cung, đúng như gã đồng tử kia đã nói, đã tự trói chính mình, sau lưng còn đeo một cây roi mận gai.
Trong lòng Tử Quang Quân Vương thở dài:
- Y Kỳ, ngươi đây là tội gì chứ?
Tiên Thiên Đế Quân cười lạnh một tiếng, hỏi:
- Y Kỳ, ngươi quỳ ta làm gì?
- Chịu đòn nhận tội!
Khương Y Kỳ tóc bạc như cước, khom người lễ bái, nói:
- Ta không thức thời vụ, mạo phạm tới Đế Quân! Đế Quân đã cho ta một đường sinh lộ, nhưng ta bị ma quỷ ám ảnh, một lòng muốn làm Nhân Hoàng, vậy mà đã cự tuyệt thiện ý của Đế Quân. Hiện tại ta biết rõ chính mình vô năng, căn bản không đủ năng lực để làm Nhân Hoàng, thậm chí ngay cả tính mạng sợ rằng cũng khó có thể bảo trụ. Hiện tại Y Kỳ đã biết sai, muốn hướng Đế Quân chịu đòn nhận tội, còn xin Đế Quân tha thứ!
Tiên Thiên Đế Quân nhìn hắn, cười lạnh không nói. Khương Y Kỳ liên tục dập đầu, nói:
- Còn xin Đế Quân tha thứ!
Tiên Thiên Đế Quân nhìn về phía Tử Quang Quân Vương, mỉm cười hỏi:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Khóe mắt Tử Quang Quân Vương nhảy lên, đột nhiên nói:
- Chúc mừng Đế Quân! Y Kỳ tài trí không thua kém gì ta, nếu hắn có thể quy thuận Đế Quân, Đế Quân tất nhiên lại có thêm một vị lương tướng!
Tiên Thiên Đế Quân cười ha hả, nói:
- Ngươi không thành thật! Ngươi phải nói là chuyện này có gian trá!
Tử Quang Quân Vương nhất thời rợn cả tóc gáy. Tiên Thiên Đế Quân cười lạnh một tiếng, nói:
- Y Kỳ, bàn tính của ngươi, ta đã nhìn rõ! Ngươi không phải là cảm thấy chính mình không thể trở thành Nhân Hoàng, thậm chí khó có thể giữ được tính mạng, cho nên mới muốn mượn thế của ta trở thành Nhân Hoàng hay sao? Ngươi giết đệ tử của ta, làm mất mặt của ta, hiện tại tiếp tục sống sót cũng là hy vọng xa vời, ngươi còn muốn trở thành Nhân Hoàng sao?
Khương Y Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói:
- Không giết bọn họ, lấy gì chứng minh ta là nhân tài mà Đế Quân đang cần đây? Ta giết chết bọn họ, chính là muốn chứng minh với Đế Quân, ta mới là Nhân Hoàng mà Đế Quân cần! Ta làm Nhân Hoàng, Đế Quân cũng sẽ có thể vững vàng chưởng khống Nhân Tộc trong tay!
Tiên Thiên Đế Quân mắt lạnh nhìn hắn. Khương Y Kỳ không chút cử động. Sau một lúc lâu, Tiên Thiên Đế Quân mỉm cười, nói:
- Nói thật hay! Không nhìn ra là ngươi cũng còn có chút dã tâm a! Ngươi đứng lên đi! Vì để trở thành Nhân Hoàng, ngươi cũng là đã cúc cung tận tụy, hao hết tâm tư rồi!
Khương Y Kỳ đứng dậy, khom người đứng một bên. Tiên Thiên Đế Quân mỉm cười, nói:
- Được! Ta sẽ ủng hộ ngươi trở thành Nhân Hoàng. Bất quá, nếu để ta phát hiện ngươi có dị tâm gì, ngươi hẳn là minh bạch kết cục của ngươi a?
- Y Kỳ không dám!
Cái đầu Khương Y Kỳ cúi xuống càng thấp hơn, cười bồi nói:
- Đế Quân là Tiên Thiên Thần, thọ nguyên lâu dài, Y Kỳ đối với Đế Quân chỉ là một gã khách qua đường không quá bắt mắt trong thọ nguyên dài dằng dặc của ngài, ta sao dám phản bội Đế Quân chứ?
Tiên Thiên Đế Quân cười ha hả, nói:
- Nói thật hay! Tử Quang, ngươi và Y Kỳ là hảo hữu chí giao, hiện tại ngươi đã có thể yên tâm rồi! Ngươi và hắn sẽ không trở thành kẻ địch, mà là có thể xưng thần cùng tồn tại dưới trướng ta rồi!
Tử Quang Quân Vương khom người nói:
- Ta và Y Kỳ có thể trở thành thần tử cùng điện, là phúc phận của chúng ta!
Tiên Thiên Đế Quân lại càng cười lớn, nói:
- Được rồi! Cởi cây roi mận gai trên người ngươi xuống đi! Chỉ cần ngươi trung tâm làm việc cho ta, ta sẽ không truy cứu sự tình đám đệ tử ta đã chết trong tay ngươi nữa!
o0o
Một lúc lâu sau, Khương Y Kỳ rời khỏi Tiên Thiên Cung, trở về Nhân Hoàng Điện. Đột nhiên, sau lưng hắn chợt vang lên thanh âm của Tử Quang Quân Vương:
- Y Kỳ, xin dừng chân!
Khương Y Kỳ dừng bước lại. Tử Quang Quân Vương tiến nhanh về phía trước, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi gạt được Đế Quân, nhưng không thể gạt được ta! Ngươi mới không phải vì chức vị Nhân Hoàng mà quỳ gối như vậy. Một kẻ tâm cao khí ngạo như ngươi, sao lại đặt vị trí Nhân Hoàng vào trong mắt chứ? Nếu ta tố giác ngươi, ngươi hẳn lập tức phải chết!
Khương Y Kỳ than thở một tiếng:
- Sư huynh, lưu cho Nhân Tộc ta một con đường sống a!
Tử Quang Quân Vương nhất thời ngẩn ngơ, trầm mặc một lúc lâu, nghiêm nghị nói:
- Tương lai nếu ngươi phản bội Đế Quân, ta tất nhiên sẽ đích thân giết ngươi, không chút lưu tình!
Khương Y Kỳ khom người thi lễ hắn một cái thật dài, xoay người rời đi.
Tử Quang Quân Vương ngây người đứng ở nơi đó, qua một lúc lâu sau mới trở về Tiên Thiên Cung.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1117: Một cái quỳ (2)
10.0/10 từ 15 lượt.