Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 109: Nhật nguyệt bảo chiếu
– Long lão gia về rồi…
Bốn cô thiếu nữ Xuân Hạ Thu Đông vui mừng, vội tới nghênh đón, tung tăng nhảy nhót không thôi. Thu Nhi chớp mắt, dò hỏi:
– Lão gia muốn ăn gì…
– Yên tâm, lão gia không ăn các ngươi.
Chung Nhạc lúc này đã hóa thân thành “Long Nhạc” đầu rồng thân người, phất tay nói:
– Lão gia vẫn ăn chay, mà lão gia tu luyện đồng tử công nên không gần nữ sắc. Đúng rồi, Khâu bá đâu?
Bốn thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, Xuân Nhi buồn bã đáp:
– Khâu bá bị một vị phu nhân đi ngang qua ăn rồi…
– Khâu bá bị ăn rồi…
Chung Nhạc lập tức cảm thấy ngực nghẹn lại vì tức giận, sắc mặt hắn sa sầm xuống:
– Ai làm?
Đông Nhi khẽ trả lời:
– Là một vị phu nhân của núi Nhạn Minh. Vị phu nhân ấy nói rằng trước kia Chuẩn lão gia rất hiếu khách, luôn tiếp đãi Luyện khí sĩ đi ngang qua, mà bây giờ Long lão gia làm chủ lại không cho ăn uống nữa, thế là có nghĩa gì? Bà ta cứ đòi ăn thịt người, Khâu bá bèn để chúng em đi mời Hổ lão gia, Bạch lão gia, chính mình lại bị vị phu nhân kia ăn mất. Vị phu nhân đó mang theo vài tên tùy tùng, ăn sạch nam nữ già trẻ của một thôn làng dưới chân núi…
Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
– Vị Luyện khí sĩ núi Nhạn Minh này tên là gì?
Hạ Nhi mau mồm mau miệng đáp:
– Em nghe Hổ lão gia với Bạch lão gia gọi vị lão gia đi ngang qua ấy là Như phu nhân. Hai vị lão gia cung kính với bà ta lắm, lúc tiễn bà ta đi rồi, hai vị lão gia còn nói với bọn em là núi Nhạn Minh là một ngọn núi bên cạnh Cô Hà thành, Luyện khí sĩ ở nơi đó đều là người có uy tín, danh dự, không dễ động vào…
– Như phu nhân?
Chung Nhạc ghi nhớ cái tên này, bình tĩnh lại rồi nói:
– Ta không phải lúc nào cũng ở lại Ưng Chuẩn Lĩnh, mà Luyện khí sĩ lui tới không ít, khó tránh có một số kẻ ỷ vào thân phận địa vị tới ăn thịt các ngươi. Hôm nay lão gia trở về, sẽ thay đổi hiện trạng này. Ta sẽ để lại cho Nhân tộc trên lãnh địa của ta một đồ đằng thần trụ. Sau này các ngươi chỉ cần tế bái thần trụ là ta có thể cảm nhận được. Uy lực của thần trụ tuy không mạnh, nhưng các ngươi không ngừng thờ cúng là có thể tăng uy lực của nó lên, đủ để canh giữ một phương.
Bốn cô thiếu nữ nghe vậy thì mừng rỡ, bởi đồ đằng thần trụ chính là bảo vật mà thị tộc Nhân tộc nào có được. Chỉ có thị tộc Yêu tộc mới xứng đáng có được đồ đằng thần trụ, hơn nữa còn là thị tộc có quy mô lớn.
– Còn các ngươi nữa…
Chung Nhạc nhìn bốn thiếu nữ, thấy cô nào cô nấy đều được linh dược nuôi cho có tư chất tuyệt hảo, da trắng nõn nà như phủ sữa, bèn nói:
– Ta sẽ truyền thụ cho các ngươi vài pháp môn tu luyện. Các ngươi hãy cố gắng tu luyện, tương lai có tư cách thành Luyện khí sĩ, ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm hiểu linh, cho các ngươi trở thành Luyện khí sĩ!
Cả bốn thiếu nữ đều vừa mừng rỡ, lại vừa khiếp sợ. Bởi Nhân tộc ở Đông Hoang đều là gia súc, nào có tư cách tu hành?
Không ngờ vị Long lão gia này lại muốn truyền thụ cho các nàng pháp môn tu hành, thậm chí còn có thể trở thành Luyện khí sĩ.
“Thực lực của ta chưa đủ mạnh, không thể để lộ thân phận, nên không thể truyền thụ cho bọn họ công pháp Kiếm Môn, mà công pháp ta biết lại không nhiều…” Chung Nhạc cẩn thận suy tính, rồi đột nhiên nghĩ ra: “Vậy truyền thụ cho bọn họ Nguyệt lượng đồ đằng, làm cho bọn họ quan tưởng Minh Nguyệt Tinh Thiềm đi!”
Giờ mặt trăng đã không còn nguyệt linh, bất cứ ai đi cảm ứng mặt trăng cũng chỉ cảm ứng được linh của Thần tộc Hiếu Mang, chỉ biết tẩm bổ cho thần linh kia. Nguyệt linh của Chung Nhạc là nguyệt linh chân chính, ngoài Thần tộc Hiếu Mang ra thì sợ là độc nhất vô nhị.
Nguyệt linh cũng có ba hình thái. Hình thái thứ nhất là Minh Nguyệt, có tất cả ba mươi hai đồ đằng văn. Hình thái thứ hai là Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm, có năm mươi sáu đồ đằng văn. Còn hình thái thứ ba là Nguyệt Thần, phải linh thể hợp nhất thì mới tu luyện được.
Dọc đường đi, Chung Nhạc chăm chỉ điêu khắc mặt trăng, cân nhắc thấu triệt ba mươi hai đồ đằng văn của hình thái thứ nhất. Nhưng truyền thụ chúng cho bốn thiếu nữ không biết gì về việc tu luyện này còn khó hơn cả ngộ linh. Chung Nhạc mất nửa tháng trời mới khiến các nàng nhớ kỹ ba mươi hai đạo đồ đằng văn của nguyệt linh, tạo nên hình thái mặt trăng.
Còn huyền cơ và ảo diệu chứa trong những đồ đằng văn này thì dựa vào cái đầu không biết gì cả của bốn nàng hoàn toàn không có khả năng lĩnh ngộ được. Chờ tu vi bọn họ cao lên, mới lĩnh ngộ được những thứ này. Giờ việc cả bốn phải làm là quan tưởng mặt trăng, gia tăng tinh thần lực của mình.
– Những cô gái này có khởi điểm cao hơn ta năm xưa rất nhiều.
Chung Nhạc không khỏi thở dài, hâm mộ nhìn bốn thiếu nữ đang khổ tu. Năm đó thứ đầu tiên mà hắn tu luyện là Kiếm Môn Quan Tưởng Quyết, quan tưởng Kiếm Môn, là loại công pháp bình thường nhất. Mà lại không có linh đan diệu dược giúp tăng cường độ thân thể, chỉ tu luyện một lát là khiến tinh thần lực tiêu hao sạch sẽ, rơi vào ngủ say, nếu không thì sẽ vét sạch cơ thể.
Bởi vậy kẻ càng nghèo thì tốc độ tu hành càng chậm. Vì việc ăn no mặc ấm còn chưa lo được, nào đủ hơi sức mà đi tu luyện? Chung Sơn thị nơi Chung Nhạc được sinh ra là thị tộc nhỏ nhất trong số ba nghìn thị tộc ở Đại Hoang. Các đệ tử ngoại môn khác tốt xấu gì còn có tộc nhân chu cấp, còn hắn lại hai bàn tay trắng, nên tốc độ tu luyện tất nhiên là chậm hơn người khác rồi.
Còn bốn thiếu nữ này vừa bắt đầu đã tu luyện Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết, quan tưởng mặt trăng, tinh luyện tinh thần. Không chỉ như vậy, Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết còn là một loại công pháp luyện thể, làm cho tinh thần, thân thể và hồn phách cùng mạnh lên.
Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết hơn Kiếm Môn Quan Tưởng Quyết rất nhiều lần!
Không chỉ như vậy, bốn thiếu nữ này còn được Chuẩn Kiêu dùng linh dược nuôi lớn, nên ngay cả từng lỗ chân lông cũng có chứa linh tính, dường như nhẹ nhàng véo làn da một cái là có thể chảy ra nước rồi.
Nên việc tu luyện Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết với các cô nàng là rất dễ dàng.
– Không biết có thể cùng tu luyện Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết với Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết không?
Chung Nhạc vừa quan tưởng Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết, vừa điêu khắc đồ đằng thần trụ. Bên người hắn, một mặt trăng nhỏ quay xung quanh thân thể, ánh trăng tưới lên cơ thể và tinh thần. Hắn cẩn thận cảm ứng sự khác biệt giữa công pháp này và Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết.
Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết chú trọng việc trùng luyện, luyện là luyện hóa đi tạp chất trong cơ thể, dùng sức sống mạnh mẽ luyện đi tạp chất, rồi tinh khí thần thú ào tới bổ sung vào những nơi trống không trong cơ thể, tạp chất ít đi, thân thể tất nhiên sẽ mạnh mẽ.
Còn Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết thì chú trọng tôi luyện, tôi ở đây là tăng lên, như nước chảy như ngân tương rửa sạch tạp chất trong cơ thể, thân thể được tưới nhuần, tất nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì đây đều là hai loại pháp môn luyện thể nên không thể cùng vận hành, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng công pháp va chạm nahu. Cho nên hiện tại Chung Nhạc chỉ có thể dùng Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết xong, rồi mới lại dùng Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết tôi thể, khá là bất tiện.
Nên hắn mới nghĩ tới chuyện kết hợp hai loại pháp môn này lại.
Qua không lâu sau, Chung Nhạc điêu khắc ra một cây đồ đằng thần trụ. Chỉ thấy trên đồ đằng trụ có vẽ Long tướng đồ đằng. Nếu lê dân tế bái sẽ khiến tinh thần lực giao cảm, thúc giục Long tướng đồ đằng, làm cho đồ đằng từ trong đồ đằng thần trụ hóa thành một con Long tướng canh giữa thôn trang.
Long tướng là biểu tượng cho thân phận của hắn. Dẫu sao Chung Nhạc giả danh Long Nhạc ở lãnh địa Yêu tộc, nên có khắc đồ đằng văn của Long tướng thì Luyện khí sĩ Yêu tộc khác vào lãnh địa hắn, nhìn thấy đồ đằng trụ là biết đây là địa bàn của hắn.
Hắn lập tức điêu khắc cây đồ đằng trụ thứ hai. Mà sau lưng hắn, mặt trời hiện ra, thử cùng vận chuyển với mặt trăng. Đồng thời dùng Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết và Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết cùng rèn luyện thân thể.
Chỉ là đồng thời quan tưởng hai thứ này, không lâu sau liền xuất hiện tình huống xung đột, làm Chung Nhạc khẽ nhíu mày.
– Trong không trung thấy tất cả các ngôi sao, bao gồm cả hành tinh mà chúng ta đang sinh sống đều quay xung quanh mặt trời. Mà nhìn lên từ dưới đất thì lại là mặt trời và mặt trăng quay xung quanh trái đất.
Chung Nhạc suy tư:
– Mà Thái Cực Đồ Chung Nhạc cho ta xem là trăng trời đều quay tròn xung quanh Thái Hạo Phục Hy. Muốn hai thứ không xung đột với nhau thì mấu chốt hẳn là ở nơi này.
Hắn bắt đầu cải biến Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết và Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết. Hai loại công pháp này đều dùng bảo chiếu rèn luyện thân thể, nên rất sẽ xung đột với nhau.
– Đồng thời vận chuyển cả hai loại pháp môn tất nhiên là rất khó, mà hai loại pháp môn này khó mà hòa làm một. Nếu muốn hòa làm một thì ở âm dương phải tăng thêm một vòng nữa, đó là hình rồng, biến thành đạo long văn tuyến ở trugn tâm mặt trăng và mặt trời trong thái cực. Âm dương ngăn cách, nhật nguyệt xoay tròn quanh long văn tuyến, như vậy là có thể tập hợp được thế mạnh của cả hai loại công pháp rồi!
Thái Hạo Phục Hy đầu rồng thân rắn vốn là long văn tuyến tách biệt âm và dương, bởi vậy mới có Thái Hạo Thái Cực Đồ. Mà trong Thái Cực Đồ của Thái Hạo Phục Hy, việc quan tưởng Thái Hạo thật quá phức tạp, nên Chung Nhạc lấy long văn thay thế.
– Ta hiện có giao long đồ đằng văn và Long tướng đồ đằng văn, có thể tạm thời tạo nên đạo long văn ở trung tâm của Thái Hạo Đồ, mà giao long đồ đằng văn hoàn toàn là pháp môn luyện thể, tương đương gộp ba loại công pháp luyện thể vào một rồi!
Mắt hắn dần sáng, càng lúc càng sáng ngời. Cuối cùng hắn đã tìm ra cách dung hợp ba loại luyện thể quyết!
Chung Nhạc vừa điêu khắc đồ đằng thần trụ, vừa thử kết hợp cả ba công pháp lại. Tới khi hoàn thành tất cả đồ đằng trụ, hắn đã bước đầu kết hợp được ba môn công pháp kia lại.
Chung Nhạc thử vận chuyển, liền thấy long văn quấn thân, nhật nguyệt quay xung quanh hắn, tuy lúc vận hành còn hơi đình trệ, nhưng thân thể lại cảm ứng được Đại Nhật Bảo Chiếu ngưng luyện, Minh Nguyệt Bảo Chiếu rèn luyện, và long lực được thêm vào.
– Loại pháp môn luyện thể mới này, hãy gọi là Nhật Nguyệt Bảo Chiếu Kinh!
Chung Nhạc đứng dậy, gọi bốn cô gái Xuân, Hạ, Thu, Đông tới, giao số đồ đằng trụ đã điêu khắc xong cho các nàng, để các nàng phân phát tới mỗi thôn xóm trong lãnh địa của mình.
– Như phu nhân, núi Nhạn Minh!
Chung Nhạc rời khỏi miếu lão gia, đi xuống chân núi. Tân Hỏa đột nhiên nói:
– Nhạc tiểu tử, Như phu nhân là chỉ tiểu thiếp, hơn nữa còn là loại thiếp rất được yêu chiều, có địa vị không thua gì phu nhân! Ngươi nếu giết vị Như phu nhân này, tất sẽ khiến phu quân ả tới. Tiểu thiếp của kẻ này là Luyện khí sĩ, sợ rằng kẻ này có địa vị với thực lực không hề thấp!
– Cho dù có là ái thiếp của Thiên Vương lão tử, mà ăn thịt Nhân tộc dưới trướng ta, ta cũng bắt phải đền mạng!
Chung Nhạc lắc lắc người:
– Ta ở Kiếm Môn bó tay bó chân, không thể giết ai đánh ai, nhưng ở Yêu tộc này ta là ác long, ai chọc ta, ta thịt kẻ đó!
Nhân Đạo Chí Tôn
Bốn cô thiếu nữ Xuân Hạ Thu Đông vui mừng, vội tới nghênh đón, tung tăng nhảy nhót không thôi. Thu Nhi chớp mắt, dò hỏi:
– Lão gia muốn ăn gì…
– Yên tâm, lão gia không ăn các ngươi.
Chung Nhạc lúc này đã hóa thân thành “Long Nhạc” đầu rồng thân người, phất tay nói:
– Lão gia vẫn ăn chay, mà lão gia tu luyện đồng tử công nên không gần nữ sắc. Đúng rồi, Khâu bá đâu?
Bốn thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, Xuân Nhi buồn bã đáp:
– Khâu bá bị một vị phu nhân đi ngang qua ăn rồi…
– Khâu bá bị ăn rồi…
Chung Nhạc lập tức cảm thấy ngực nghẹn lại vì tức giận, sắc mặt hắn sa sầm xuống:
– Ai làm?
Đông Nhi khẽ trả lời:
– Là một vị phu nhân của núi Nhạn Minh. Vị phu nhân ấy nói rằng trước kia Chuẩn lão gia rất hiếu khách, luôn tiếp đãi Luyện khí sĩ đi ngang qua, mà bây giờ Long lão gia làm chủ lại không cho ăn uống nữa, thế là có nghĩa gì? Bà ta cứ đòi ăn thịt người, Khâu bá bèn để chúng em đi mời Hổ lão gia, Bạch lão gia, chính mình lại bị vị phu nhân kia ăn mất. Vị phu nhân đó mang theo vài tên tùy tùng, ăn sạch nam nữ già trẻ của một thôn làng dưới chân núi…
Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
– Vị Luyện khí sĩ núi Nhạn Minh này tên là gì?
Hạ Nhi mau mồm mau miệng đáp:
– Em nghe Hổ lão gia với Bạch lão gia gọi vị lão gia đi ngang qua ấy là Như phu nhân. Hai vị lão gia cung kính với bà ta lắm, lúc tiễn bà ta đi rồi, hai vị lão gia còn nói với bọn em là núi Nhạn Minh là một ngọn núi bên cạnh Cô Hà thành, Luyện khí sĩ ở nơi đó đều là người có uy tín, danh dự, không dễ động vào…
– Như phu nhân?
Chung Nhạc ghi nhớ cái tên này, bình tĩnh lại rồi nói:
– Ta không phải lúc nào cũng ở lại Ưng Chuẩn Lĩnh, mà Luyện khí sĩ lui tới không ít, khó tránh có một số kẻ ỷ vào thân phận địa vị tới ăn thịt các ngươi. Hôm nay lão gia trở về, sẽ thay đổi hiện trạng này. Ta sẽ để lại cho Nhân tộc trên lãnh địa của ta một đồ đằng thần trụ. Sau này các ngươi chỉ cần tế bái thần trụ là ta có thể cảm nhận được. Uy lực của thần trụ tuy không mạnh, nhưng các ngươi không ngừng thờ cúng là có thể tăng uy lực của nó lên, đủ để canh giữ một phương.
Bốn cô thiếu nữ nghe vậy thì mừng rỡ, bởi đồ đằng thần trụ chính là bảo vật mà thị tộc Nhân tộc nào có được. Chỉ có thị tộc Yêu tộc mới xứng đáng có được đồ đằng thần trụ, hơn nữa còn là thị tộc có quy mô lớn.
– Còn các ngươi nữa…
Chung Nhạc nhìn bốn thiếu nữ, thấy cô nào cô nấy đều được linh dược nuôi cho có tư chất tuyệt hảo, da trắng nõn nà như phủ sữa, bèn nói:
– Ta sẽ truyền thụ cho các ngươi vài pháp môn tu luyện. Các ngươi hãy cố gắng tu luyện, tương lai có tư cách thành Luyện khí sĩ, ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm hiểu linh, cho các ngươi trở thành Luyện khí sĩ!
Cả bốn thiếu nữ đều vừa mừng rỡ, lại vừa khiếp sợ. Bởi Nhân tộc ở Đông Hoang đều là gia súc, nào có tư cách tu hành?
Không ngờ vị Long lão gia này lại muốn truyền thụ cho các nàng pháp môn tu hành, thậm chí còn có thể trở thành Luyện khí sĩ.
“Thực lực của ta chưa đủ mạnh, không thể để lộ thân phận, nên không thể truyền thụ cho bọn họ công pháp Kiếm Môn, mà công pháp ta biết lại không nhiều…” Chung Nhạc cẩn thận suy tính, rồi đột nhiên nghĩ ra: “Vậy truyền thụ cho bọn họ Nguyệt lượng đồ đằng, làm cho bọn họ quan tưởng Minh Nguyệt Tinh Thiềm đi!”
Giờ mặt trăng đã không còn nguyệt linh, bất cứ ai đi cảm ứng mặt trăng cũng chỉ cảm ứng được linh của Thần tộc Hiếu Mang, chỉ biết tẩm bổ cho thần linh kia. Nguyệt linh của Chung Nhạc là nguyệt linh chân chính, ngoài Thần tộc Hiếu Mang ra thì sợ là độc nhất vô nhị.
Nguyệt linh cũng có ba hình thái. Hình thái thứ nhất là Minh Nguyệt, có tất cả ba mươi hai đồ đằng văn. Hình thái thứ hai là Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm, có năm mươi sáu đồ đằng văn. Còn hình thái thứ ba là Nguyệt Thần, phải linh thể hợp nhất thì mới tu luyện được.
Dọc đường đi, Chung Nhạc chăm chỉ điêu khắc mặt trăng, cân nhắc thấu triệt ba mươi hai đồ đằng văn của hình thái thứ nhất. Nhưng truyền thụ chúng cho bốn thiếu nữ không biết gì về việc tu luyện này còn khó hơn cả ngộ linh. Chung Nhạc mất nửa tháng trời mới khiến các nàng nhớ kỹ ba mươi hai đạo đồ đằng văn của nguyệt linh, tạo nên hình thái mặt trăng.
Còn huyền cơ và ảo diệu chứa trong những đồ đằng văn này thì dựa vào cái đầu không biết gì cả của bốn nàng hoàn toàn không có khả năng lĩnh ngộ được. Chờ tu vi bọn họ cao lên, mới lĩnh ngộ được những thứ này. Giờ việc cả bốn phải làm là quan tưởng mặt trăng, gia tăng tinh thần lực của mình.
– Những cô gái này có khởi điểm cao hơn ta năm xưa rất nhiều.
Chung Nhạc không khỏi thở dài, hâm mộ nhìn bốn thiếu nữ đang khổ tu. Năm đó thứ đầu tiên mà hắn tu luyện là Kiếm Môn Quan Tưởng Quyết, quan tưởng Kiếm Môn, là loại công pháp bình thường nhất. Mà lại không có linh đan diệu dược giúp tăng cường độ thân thể, chỉ tu luyện một lát là khiến tinh thần lực tiêu hao sạch sẽ, rơi vào ngủ say, nếu không thì sẽ vét sạch cơ thể.
Bởi vậy kẻ càng nghèo thì tốc độ tu hành càng chậm. Vì việc ăn no mặc ấm còn chưa lo được, nào đủ hơi sức mà đi tu luyện? Chung Sơn thị nơi Chung Nhạc được sinh ra là thị tộc nhỏ nhất trong số ba nghìn thị tộc ở Đại Hoang. Các đệ tử ngoại môn khác tốt xấu gì còn có tộc nhân chu cấp, còn hắn lại hai bàn tay trắng, nên tốc độ tu luyện tất nhiên là chậm hơn người khác rồi.
Còn bốn thiếu nữ này vừa bắt đầu đã tu luyện Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết, quan tưởng mặt trăng, tinh luyện tinh thần. Không chỉ như vậy, Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết còn là một loại công pháp luyện thể, làm cho tinh thần, thân thể và hồn phách cùng mạnh lên.
Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết hơn Kiếm Môn Quan Tưởng Quyết rất nhiều lần!
Không chỉ như vậy, bốn thiếu nữ này còn được Chuẩn Kiêu dùng linh dược nuôi lớn, nên ngay cả từng lỗ chân lông cũng có chứa linh tính, dường như nhẹ nhàng véo làn da một cái là có thể chảy ra nước rồi.
Nên việc tu luyện Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết với các cô nàng là rất dễ dàng.
– Không biết có thể cùng tu luyện Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết với Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết không?
Chung Nhạc vừa quan tưởng Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết, vừa điêu khắc đồ đằng thần trụ. Bên người hắn, một mặt trăng nhỏ quay xung quanh thân thể, ánh trăng tưới lên cơ thể và tinh thần. Hắn cẩn thận cảm ứng sự khác biệt giữa công pháp này và Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết.
Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết chú trọng việc trùng luyện, luyện là luyện hóa đi tạp chất trong cơ thể, dùng sức sống mạnh mẽ luyện đi tạp chất, rồi tinh khí thần thú ào tới bổ sung vào những nơi trống không trong cơ thể, tạp chất ít đi, thân thể tất nhiên sẽ mạnh mẽ.
Còn Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết thì chú trọng tôi luyện, tôi ở đây là tăng lên, như nước chảy như ngân tương rửa sạch tạp chất trong cơ thể, thân thể được tưới nhuần, tất nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì đây đều là hai loại pháp môn luyện thể nên không thể cùng vận hành, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng công pháp va chạm nahu. Cho nên hiện tại Chung Nhạc chỉ có thể dùng Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết xong, rồi mới lại dùng Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết tôi thể, khá là bất tiện.
Nên hắn mới nghĩ tới chuyện kết hợp hai loại pháp môn này lại.
Qua không lâu sau, Chung Nhạc điêu khắc ra một cây đồ đằng thần trụ. Chỉ thấy trên đồ đằng trụ có vẽ Long tướng đồ đằng. Nếu lê dân tế bái sẽ khiến tinh thần lực giao cảm, thúc giục Long tướng đồ đằng, làm cho đồ đằng từ trong đồ đằng thần trụ hóa thành một con Long tướng canh giữa thôn trang.
Long tướng là biểu tượng cho thân phận của hắn. Dẫu sao Chung Nhạc giả danh Long Nhạc ở lãnh địa Yêu tộc, nên có khắc đồ đằng văn của Long tướng thì Luyện khí sĩ Yêu tộc khác vào lãnh địa hắn, nhìn thấy đồ đằng trụ là biết đây là địa bàn của hắn.
Hắn lập tức điêu khắc cây đồ đằng trụ thứ hai. Mà sau lưng hắn, mặt trời hiện ra, thử cùng vận chuyển với mặt trăng. Đồng thời dùng Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết và Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết cùng rèn luyện thân thể.
Chỉ là đồng thời quan tưởng hai thứ này, không lâu sau liền xuất hiện tình huống xung đột, làm Chung Nhạc khẽ nhíu mày.
– Trong không trung thấy tất cả các ngôi sao, bao gồm cả hành tinh mà chúng ta đang sinh sống đều quay xung quanh mặt trời. Mà nhìn lên từ dưới đất thì lại là mặt trời và mặt trăng quay xung quanh trái đất.
Chung Nhạc suy tư:
– Mà Thái Cực Đồ Chung Nhạc cho ta xem là trăng trời đều quay tròn xung quanh Thái Hạo Phục Hy. Muốn hai thứ không xung đột với nhau thì mấu chốt hẳn là ở nơi này.
Hắn bắt đầu cải biến Minh Nguyệt Bảo Chiếu Quyết và Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết. Hai loại công pháp này đều dùng bảo chiếu rèn luyện thân thể, nên rất sẽ xung đột với nhau.
– Đồng thời vận chuyển cả hai loại pháp môn tất nhiên là rất khó, mà hai loại pháp môn này khó mà hòa làm một. Nếu muốn hòa làm một thì ở âm dương phải tăng thêm một vòng nữa, đó là hình rồng, biến thành đạo long văn tuyến ở trugn tâm mặt trăng và mặt trời trong thái cực. Âm dương ngăn cách, nhật nguyệt xoay tròn quanh long văn tuyến, như vậy là có thể tập hợp được thế mạnh của cả hai loại công pháp rồi!
Thái Hạo Phục Hy đầu rồng thân rắn vốn là long văn tuyến tách biệt âm và dương, bởi vậy mới có Thái Hạo Thái Cực Đồ. Mà trong Thái Cực Đồ của Thái Hạo Phục Hy, việc quan tưởng Thái Hạo thật quá phức tạp, nên Chung Nhạc lấy long văn thay thế.
– Ta hiện có giao long đồ đằng văn và Long tướng đồ đằng văn, có thể tạm thời tạo nên đạo long văn ở trung tâm của Thái Hạo Đồ, mà giao long đồ đằng văn hoàn toàn là pháp môn luyện thể, tương đương gộp ba loại công pháp luyện thể vào một rồi!
Mắt hắn dần sáng, càng lúc càng sáng ngời. Cuối cùng hắn đã tìm ra cách dung hợp ba loại luyện thể quyết!
Chung Nhạc vừa điêu khắc đồ đằng thần trụ, vừa thử kết hợp cả ba công pháp lại. Tới khi hoàn thành tất cả đồ đằng trụ, hắn đã bước đầu kết hợp được ba môn công pháp kia lại.
Chung Nhạc thử vận chuyển, liền thấy long văn quấn thân, nhật nguyệt quay xung quanh hắn, tuy lúc vận hành còn hơi đình trệ, nhưng thân thể lại cảm ứng được Đại Nhật Bảo Chiếu ngưng luyện, Minh Nguyệt Bảo Chiếu rèn luyện, và long lực được thêm vào.
– Loại pháp môn luyện thể mới này, hãy gọi là Nhật Nguyệt Bảo Chiếu Kinh!
Chung Nhạc đứng dậy, gọi bốn cô gái Xuân, Hạ, Thu, Đông tới, giao số đồ đằng trụ đã điêu khắc xong cho các nàng, để các nàng phân phát tới mỗi thôn xóm trong lãnh địa của mình.
– Như phu nhân, núi Nhạn Minh!
Chung Nhạc rời khỏi miếu lão gia, đi xuống chân núi. Tân Hỏa đột nhiên nói:
– Nhạc tiểu tử, Như phu nhân là chỉ tiểu thiếp, hơn nữa còn là loại thiếp rất được yêu chiều, có địa vị không thua gì phu nhân! Ngươi nếu giết vị Như phu nhân này, tất sẽ khiến phu quân ả tới. Tiểu thiếp của kẻ này là Luyện khí sĩ, sợ rằng kẻ này có địa vị với thực lực không hề thấp!
– Cho dù có là ái thiếp của Thiên Vương lão tử, mà ăn thịt Nhân tộc dưới trướng ta, ta cũng bắt phải đền mạng!
Chung Nhạc lắc lắc người:
– Ta ở Kiếm Môn bó tay bó chân, không thể giết ai đánh ai, nhưng ở Yêu tộc này ta là ác long, ai chọc ta, ta thịt kẻ đó!
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 109: Nhật nguyệt bảo chiếu
10.0/10 từ 15 lượt.