Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1062: Thiếu niên, mau chạy đi! (1)
- Đem đi, đem đi hết!
Tân Hỏa vung cánh tay ngắn ngủn của mình, phấn khích kêu lên:
- Đem hết về nhà!
- Đúng! Đem về nhà!
Chung Nhạc cũng phấn khích khó tả, cả hai cùng hò hét, Tân Hỏa hét lớn:
- Tất cả đều là của Tân Hỏa đại lão gia!
- Tân Hỏa, cũng có phần của ta chứ?
- Đúng, tất cả đều là của Tân Hỏa đại lão gia và Chung Sơn thị đại lão gia!
Một lúc sau Chung Nhạc tỉnh lại, chớp chớp mắt:
- Đem đi thế nào đây? Nguyên thần bí cảnh của ta không cất nổi một món bảo vật. Tân Hỏa, chắc đèn đồng của ngươi có thể chứ…
Tân Hỏa cũng chợt tỉnh ra, nói:
- Đèn đồng của ta có thể cất cả Ba La Lục Đạo Giới, nhưng trong đèn là dầu đèn của ta, ngươi cho nhiều tạp vật như thế nào thì sẽ làm hỏng chất lượng dầu của ta. Năng lượng của số bảo vật này quá tạp nham…
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng quay lại nhìn Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
- Có nhét vào được không?
Chung Nhạc hỏi.
- Chắc là được.
Tân Hỏa suy nghĩ, nói:
- Bên trong tấm gương này là một đại lục rộng lớn, khi ở Ba La Lục Đạo Giới thậm chí còn khiến vô số vì sao và mặt trời vây chuyển động quanh nó, cung cấp năng lượng. Số bảo vật này tuy nhiều nhưng chắc là không đầy được đâu.
Hai người cùng động thủ, Chung Nhạc giơ cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính lên, Tân Hỏa bay vào trong làm Kính Linh.
- Nhạc tiểu tử, số thần dược này ngươi cất đi!
Các cây thần dược từ trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bay ra, lơ lửng quanh Chung Nhạc, có tới mấy trăm cây. Tân Hỏa nói:
- Bảo vật ở đây quá nhiều, có lẽ nhất thời không thể lấy đi hết được, dù sao thần dược trong Luân Hồi Kính rất nhiều, ngươi cứ ăn nhiệt tình đi, cung cấp tinh thần lực cho ta điều động thánh địa linh sơn linh hải trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, không cần lo lãng phí thần dược, chúng ta có thừa!
Nói rất mạnh mồm!
Chung Nhạc gật đầu lia lịa, lấy mấy cây thần dược bỏ vào mồm nhai, tinh thần dao động, nói:
- Tân Hỏa, bắt đầu được rồi!
Từ trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bắn ra một chùm sáng chiếu lên tinh cầu tạo nên từ Thiên Đình Ngọc Lộ, tinh cầu bị ánh sáng kéo dần vào trong tấm gương.
Kể ra cũng lạ, ánh sáng lúc này bắn ra từ trong gương khác với lần trước. Lần trước đầy lực phá hoại, phá vỡ không ấn của Ba La Giới Đế. Nhưng lần này lại là ánh sáng nắm bắt, chiếu tới đâu là bắt lấy thứ đó, hơn nữa còn có thể biến dạng không gian, khiến đồ vật đó bé lại.
Thiên Đình Ngọc Lộ to bằng tinh cầu khi tới phía trên đỉnh đầu Chung Nhạc thì chỉ còn bằng đầu ngón tay, rơi vào tấm gương rồi biến mất.
- Lần đó ta đóng giả Hắc Bạch Vô Thường, trà trộn vào Địa Phủ, Địa Phủ Quỷ Thần Phán Quan hối lộ ta cũng chỉ hơn trăm thạch Thiên Đình Ngọc Lộ. Nhưng giờ ta có số Thiên Đình Ngọc Lộ bằng cả tinh cầu…
Chung Nhạc cảm khái, giơ cao Luân Hồi Kính chiếu vào bảo vật khác. Nam Thiên Môn cổ xưa, thiên hà dốc ngược, Thuần Dương Ma Hỏa, các loại bảo bối đều bị hắn dùng gương chiếu và lấy đi.
Ngoài những bảo vật to lớn này còn có những bảo vật nhỏ hơn nhưng còn quý giá hơn.
Chung Nhạc thậm chí còn lấy được một miếng thần kim đường kính tới một dặm. Nhưng trọng lượng của nó khiến mấy món thần binh to bằng tinh cầu chuyển động quanh nó.
- Đây là Bạch Diệu Kim tạo thành khi nén mặt trời nhỏ đến cực điểm. Bên trong không có chút tạp chất nào, lấy một miếng Bạch Diệu Kim to bằng ngón móng tay, đâm xuyên một cái lỗ trên tinh cầu đi.
Tân Hỏa nói.
- So với Bản Nguyên Kim Dịch thì thế nào?
Chung Nhạc hỏi.
- Bản Nguyên Kim Dịch là kim dịch được chiết suất từ trong thần binh ma binh, kém Bạch Diệu Kim một bậc. Thứ này đã không còn bất cứ tạp chất gì nữa rồi. Nếu ngươi muốn luyện chế thần binh cấp Đế Quân hay Tạo Vật Chủ thì dùng phải tới món thần vật này.
Ngoài ra còn có mấy cây nguyên liệu vô cùng đặc biệt, không hề thua kém Lục Đạo Quả Thụ, nhưng không có linh tính, chắc là bị loại bỏ rồi.
Chung Nhạc phát hiện một chiếc lá tuy chỉ to bằng bàn tay nhưng nhìn kỹ sẽ cảm thấy nó rất to lớn, mênh mông vô biên. Đồ đằng văn trên lá là sơn mạch, thịt lá là sơn nhạc, còn có sông, suối, giống như cả một thế giới vậy.
- Đây là một chiếc lá trên Tiên Thiên Thần Thụ.
Tân Hỏa nói:
- Có lẽ là bảo vật của một vị Tiên Thiên Thần, không biết tại sao lại rơi xuống đây.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Chung Nhạc và Tân Hỏa cũng đã càn quét hết. Cho dù Chung Nhạc có mấy trăm cây thần dược bổ sung tinh thần lực nhưng vẫn mệt tới mức hoa mày chóng mặt, tinh thần lực nhiều lần cạn kiệt.
Nhân Đạo Chí Tôn
Tân Hỏa vung cánh tay ngắn ngủn của mình, phấn khích kêu lên:
- Đem hết về nhà!
- Đúng! Đem về nhà!
Chung Nhạc cũng phấn khích khó tả, cả hai cùng hò hét, Tân Hỏa hét lớn:
- Tất cả đều là của Tân Hỏa đại lão gia!
- Tân Hỏa, cũng có phần của ta chứ?
- Đúng, tất cả đều là của Tân Hỏa đại lão gia và Chung Sơn thị đại lão gia!
Một lúc sau Chung Nhạc tỉnh lại, chớp chớp mắt:
- Đem đi thế nào đây? Nguyên thần bí cảnh của ta không cất nổi một món bảo vật. Tân Hỏa, chắc đèn đồng của ngươi có thể chứ…
Tân Hỏa cũng chợt tỉnh ra, nói:
- Đèn đồng của ta có thể cất cả Ba La Lục Đạo Giới, nhưng trong đèn là dầu đèn của ta, ngươi cho nhiều tạp vật như thế nào thì sẽ làm hỏng chất lượng dầu của ta. Năng lượng của số bảo vật này quá tạp nham…
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng quay lại nhìn Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
- Có nhét vào được không?
Chung Nhạc hỏi.
- Chắc là được.
Tân Hỏa suy nghĩ, nói:
- Bên trong tấm gương này là một đại lục rộng lớn, khi ở Ba La Lục Đạo Giới thậm chí còn khiến vô số vì sao và mặt trời vây chuyển động quanh nó, cung cấp năng lượng. Số bảo vật này tuy nhiều nhưng chắc là không đầy được đâu.
Hai người cùng động thủ, Chung Nhạc giơ cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính lên, Tân Hỏa bay vào trong làm Kính Linh.
- Nhạc tiểu tử, số thần dược này ngươi cất đi!
Các cây thần dược từ trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bay ra, lơ lửng quanh Chung Nhạc, có tới mấy trăm cây. Tân Hỏa nói:
- Bảo vật ở đây quá nhiều, có lẽ nhất thời không thể lấy đi hết được, dù sao thần dược trong Luân Hồi Kính rất nhiều, ngươi cứ ăn nhiệt tình đi, cung cấp tinh thần lực cho ta điều động thánh địa linh sơn linh hải trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, không cần lo lãng phí thần dược, chúng ta có thừa!
Nói rất mạnh mồm!
Chung Nhạc gật đầu lia lịa, lấy mấy cây thần dược bỏ vào mồm nhai, tinh thần dao động, nói:
- Tân Hỏa, bắt đầu được rồi!
Từ trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bắn ra một chùm sáng chiếu lên tinh cầu tạo nên từ Thiên Đình Ngọc Lộ, tinh cầu bị ánh sáng kéo dần vào trong tấm gương.
Kể ra cũng lạ, ánh sáng lúc này bắn ra từ trong gương khác với lần trước. Lần trước đầy lực phá hoại, phá vỡ không ấn của Ba La Giới Đế. Nhưng lần này lại là ánh sáng nắm bắt, chiếu tới đâu là bắt lấy thứ đó, hơn nữa còn có thể biến dạng không gian, khiến đồ vật đó bé lại.
Thiên Đình Ngọc Lộ to bằng tinh cầu khi tới phía trên đỉnh đầu Chung Nhạc thì chỉ còn bằng đầu ngón tay, rơi vào tấm gương rồi biến mất.
- Lần đó ta đóng giả Hắc Bạch Vô Thường, trà trộn vào Địa Phủ, Địa Phủ Quỷ Thần Phán Quan hối lộ ta cũng chỉ hơn trăm thạch Thiên Đình Ngọc Lộ. Nhưng giờ ta có số Thiên Đình Ngọc Lộ bằng cả tinh cầu…
Chung Nhạc cảm khái, giơ cao Luân Hồi Kính chiếu vào bảo vật khác. Nam Thiên Môn cổ xưa, thiên hà dốc ngược, Thuần Dương Ma Hỏa, các loại bảo bối đều bị hắn dùng gương chiếu và lấy đi.
Ngoài những bảo vật to lớn này còn có những bảo vật nhỏ hơn nhưng còn quý giá hơn.
Chung Nhạc thậm chí còn lấy được một miếng thần kim đường kính tới một dặm. Nhưng trọng lượng của nó khiến mấy món thần binh to bằng tinh cầu chuyển động quanh nó.
- Đây là Bạch Diệu Kim tạo thành khi nén mặt trời nhỏ đến cực điểm. Bên trong không có chút tạp chất nào, lấy một miếng Bạch Diệu Kim to bằng ngón móng tay, đâm xuyên một cái lỗ trên tinh cầu đi.
Tân Hỏa nói.
- So với Bản Nguyên Kim Dịch thì thế nào?
Chung Nhạc hỏi.
- Bản Nguyên Kim Dịch là kim dịch được chiết suất từ trong thần binh ma binh, kém Bạch Diệu Kim một bậc. Thứ này đã không còn bất cứ tạp chất gì nữa rồi. Nếu ngươi muốn luyện chế thần binh cấp Đế Quân hay Tạo Vật Chủ thì dùng phải tới món thần vật này.
Ngoài ra còn có mấy cây nguyên liệu vô cùng đặc biệt, không hề thua kém Lục Đạo Quả Thụ, nhưng không có linh tính, chắc là bị loại bỏ rồi.
Chung Nhạc phát hiện một chiếc lá tuy chỉ to bằng bàn tay nhưng nhìn kỹ sẽ cảm thấy nó rất to lớn, mênh mông vô biên. Đồ đằng văn trên lá là sơn mạch, thịt lá là sơn nhạc, còn có sông, suối, giống như cả một thế giới vậy.
- Đây là một chiếc lá trên Tiên Thiên Thần Thụ.
Tân Hỏa nói:
- Có lẽ là bảo vật của một vị Tiên Thiên Thần, không biết tại sao lại rơi xuống đây.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Chung Nhạc và Tân Hỏa cũng đã càn quét hết. Cho dù Chung Nhạc có mấy trăm cây thần dược bổ sung tinh thần lực nhưng vẫn mệt tới mức hoa mày chóng mặt, tinh thần lực nhiều lần cạn kiệt.
Nhân Đạo Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Nhân Đạo Chí Tôn
Story
Chương 1062: Thiếu niên, mau chạy đi! (1)
10.0/10 từ 15 lượt.