Nhân Cách Nguy Hiểm
Chương 153: C153: Mẹ
Dịch: LTLT
Võ Chí Bân ngẩn người rất lâu, trước giờ chưa từng có ai nghĩ đến hướng này: “Tại sao lại hỏi như thế?”
“Quyển sổ công tác của anh em thiếu một trang.”
Giải Lâm lật đến trang cuối cùng của quyển sổ.
Nếu như không nhìn kĩ thì hoàn toàn sẽ không phát hiện mặt bị xé rách chút xíu không trọn vẹn giữa những đường nối.
Ngón tay Giải Lâm lướt nhẹ qua đường nối trang: “Với lại nhìn từ độ tuổi của “kẻ đó”, tuổi của “Z” xấp xỉ tụi em. Mười năm trước cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi nhưng lại có độ hiểu biết về vụ án cũ như thế này, cho nên có khi nào gã ta là người còn sống sót thứ ba trong vụ án năm đó không? Vả lại còn là người sống sót có quan hệ mật thiết với hung thủ năm ấy… Hoặc có lẽ là, con của chính hung thủ?”
“Z từng tiết lộ ở trên mạng, lần đầu tiên hắn ta giết người là lúc 13 tuổi, ở trong trường, là người có quan hệ bạn học với hắn ta.” Giải Lâm lại nhắc đến một chi tiết, “Kiểu nói trường học này chắc chắn là một lời nói dối. Bởi vì thành phố Hoa Nam chưa từng xuất hiện vụ án như thế. Hắn ta không thể nào tay không giết người trong trường được. Nhưng lần đầu tiên giết người vào lúc 13 tuổi rất có thể là thật. Độ tuổi này phù hợp với tiêu chuẩn bắt cóc trẻ em của “tên đó” vào mười năm trước.”
Lúc hắn nói chuyện với Z trên mạng, những con chữ từng xuất hiện trên màn hình máy tính vẫn đang hiện rõ trước mắt.
– Ở trường?
– Phải. Cậu ta là bạn học của tôi. Ha ha ha, cậu ta quá xui rồi, lúc làm bài tập nhóm được phân cùng nhóm với tôi…
Võ Chí Bân bị suy đoán này gây sốc, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại: “Nhưng hung thủ vẫn luôn sống một mình, không có con cái. Vụ án năm đó cũng không ghi chép có người còn sống sót khác trong hồ sơ. Chuyện này không thể nào.”
Cũng chính vì không có con, nên kết luận cuối cùng của năm ấy cho rằng thực ra gã ta muốn một “đứa con”. Nếu như gã kết hôn sinh con bình thường, thì con của gã có lẽ cũng đã đến tuổi học cấp 2, cho nên những đứa trẻ bị bắt cóc đều ở giữa độ tuổi này.
Đây vẫn luôn là suy nghĩ chủ yếu.
…
Nếu như bản thân gã có con, tại sao còn muốn bắt cóc nhiều đứa trẻ đến vậy?
Về phần người sống sót, chuyện này càng không thể nào.
Nếu như có người sống sót khác, người đó là ai? Từ đâu đến? Mấy năm nay đang ở chỗ nào?
Trì Thanh ngồi bên cạnh nói: “Logic của câu hỏi này, chúng tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được.”
—
Vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc của Võ Chí Bân, Quý Minh Nhuệ ngậm bánh quẩy nói: “Hai người qua đây.”
Giọng điệu trịnh trọng giống như có phát hiện quan trọng vậy.
Giải Lâm: “Chuyện gì thế? Ôn chuyện à?”
Quý Minh Nhuệ hăm dọa: “Sáng hôm nay mấy người đến nhà hàng Tây ăn sandwich cuộn tôm chiên với thịt xông khói nướng, nhưng lại mang cho tôi sữa đậu nành với bánh quẩy?”
“…?”
Hai người vẫn chưa kịp hỏi sao anh ta biết sáng nay hai người ăn gì thì Quý Minh Nhuệ nuốt bánh quẩy trong miệng xuống xong bày tỏ: “Vừa rồi mới nhận được một cuộc gọi báo án, nói rằng nhìn thấy anh ở trong nhà hàng. 21 phút 39 giây anh với Trì Thanh ăn sáng trong nhà hàng, người ở trong nhà hàng đều đang run cầm cập, hi vọng chúng tôi nhanh chóng đến bắt anh về xét xử.”
Giải Lâm: “Nói đến chuyện này, tôi rất muốn hỏi một câu. Tin tức liên quan đến tôi rốt cuộc khi nào mới hủy bỏ?”
Quý Minh Nhuệ: “Không dễ hủy đâu. Với lại, sự chú ý của dân chúng đều đang đặt vào xe buýt trường tiểu học.”
Giải Lâm: “Cũng không hẳn. Tôi thấy bọn họ khá là chú ý đến tôi.”
“…”
Quý Minh Nhuệ nói thầm trong bụng: Đó là tại vì anh trông quá chói mắt, trong lòng anh không hiểu rõ sao?
Trì Thanh vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, phát hiện rất ít người trong văn phòng. Chỗ ngồi của Tô Hiểu Lan với Khương Vũ đều trống trơn.
Nghĩ về hồi tổ chức tang lễ, anh nhớ hai người này cũng khóc lóc thảm thiết ở hiện trường, ồn đến mức anh đau cả tai. Thế là Trì Thanh hỏi thêm một câu: “Bọn họ đâu rồi?”
Quý Minh Nhuệ: “Đi điều tra nhân viên đáng nghi ở tiểu khu Thiên Hinh rồi. Có vài gia đình không ổn lắm, đưa về sàng lọc điều tra trọng điểm một lần.”
“Đang ở phòng thẩm vấn à?”
—
Một lát sau, một bàn tay đeo găng tay màu đen mở cửa phòng quan sát ra.
Mấy người bọn họ không phải lần đầu tiên tập trung ở trong căn phòng này rồi, lúc bước vào đúng lúc Khương Vũ đang thẩm vấn một người phụ nữ.
So với “cảnh sát tay mơ” lúc mới quen biết trông có vẻ rất ngoan, cũng không có kinh nghiệm gì thì Khương Vũ bây giờ trông rất có sức đe dọa. Cậu ta cúi đầu lật tờ giấy trên bàn:
“Vậy là bác sống một mình sao?”
Ngồi đối diện Khương Vũ là một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trông khoảng chừng 45 tuổi, mái tóc dài vô cùng, mặc một chiếc áo khoác màu chàm hơi bụi bặm.
Giải Lâm liếc mắt nhìn, hờ hững nói một câu: “Nếu như không phải điều kiện gia đình khá tệ, thì bà ấy là một người rất tiết kiệm lại hay hoài niệm. Đồ vật từ trên xuống dưới trên người bà ấy đều trông rất cũ, ít nhất cũng có lịch sử hơn năm năm. Màu của vòng tay vàng trên cổ tay đã đen dần, mang một đôi giày cũ, quần áo cũng là kiểu của rất nhiều năm trước.” Ánh mắt của Giải Lâm dừng lại trên mái tóc dài khô xơ dù đã được thắt bím vẫn phủ đến tận đầu gối của người phụ nữ, nói tiếp, “Thậm chí ngay cả tóc cũng chưa từng cắt.”
Nếu như không xem lịch thì sẽ không biết năm nay là năm nào. Bà ấy yên tĩnh ngồi đó, trông giống như một cố nhân bước ra từ nhiều năm trước.
Ngũ quan của người phụ nữ bình thường, khuôn mặt phương Nam rất điển hình, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng thỉnh thoảng sẽ ho khan. Vì ho nhiều nên khiến cho giọng nói khàn khàn, lộ ra một sự trái ngược kỳ lạ so với giọng điệu nói chuyện.
“Khụ… khụ khụ, tôi sống một mình.”
Giải Lâm nghe đến đây không nghe ra vấn đề gì cả, nhưng lại nhìn thấy Trì Thanh vốn đang tìm chỗ trống ngồi xuống lướt điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Khương Vũ: “Bác có muốn uống chút nước không?”
Khương Vũ mới hỏi xong, Tô Hiểu Lan đã đi đến bên cạnh rót nước đưa qua trước.
Tay người phụ nữ nắm lại thành nắm đấm, để ở bên miệng vừa ho vừa nói: “Cảm ơn…”
Khương Vũ chờ bà ấy uống nước xong mới lật tờ giấy trên tay qua. Cũng không có gì để hỏi tiếp nữa, cảnh sát gọi người phụ nữ này đến cũng chỉ vì hàng xóm của bà ấy phản ánh bà ấy rất ít khi ra ngoài, suốt ngày ở trong nhà, hành tung rất đáng nghi mà thôi: “Được rồi, vậy thì đến đây thôi, không còn gì phải hỏi nữa. Bác đi trước đi ạ.” Khương Vũ nói xong lại cất giọng nói với người ở bên ngoài, “Gọi người tiếp theo vào.”
Trong phòng quan sát.
Giải Lâm vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Trì Thanh. Hắn quá quen thuộc với người này, anh chỉ cần ngước mắt là hắn biết có chỗ nào đó không bình thường: “Có vấn đề à?”
Trì Thanh nhìn người phụ nữ nói: “Hơi quen quen.”
“Quen quen?”
“Giọng nói hơi quen quen.” Trì Thanh nghĩ một lát nói, “Hình như em từng nghe ở đâu rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì người phụ nữ lại bỗng nhiên ho mấy cái.
Mấy tiếng ho khan khàn khàn này vang lên bên tai Trì Thanh, lập tức kéo trí nhớ của anh về lại mấy ngày trước.
Mấy ngày trước, tiểu khu Thiên Hinh.
Cũng là tiếng ho khan của một người phụ nữ, khi ấy người phụ nữ đó vừa ho vừa lẩm bẩm trong lòng: [Khụ khụ, hôm nay con trai sắp về.]
[Hôm nay con trai sắp về.]
[Con trai sắp về…]
Cách một lớp cửa quan sát trong suốt, Trì Thanh nhìn người phụ nữ bước đến cửa sau khi kết thúc thẩm vấn. Bà ta lại khom người, không ngừng ho thêm mấy cái.
Xóa đi cảm giác biến dạng của giọng nói lúc ấy, độ trùng khớp của hai giọng nói cực cao.
Trì Thanh cúi người nhấn nút gọi điện kết nối với căn phòng kế bên.
Như thế thì anh ở bên đây nói chuyện thì Khương Vũ ở trong phòng kế bên cũng có thể nghe thấy: “Khoan đã, bà ấy có con trai không?”
Khương Vũ bị hỏi đột ngột, mờ mịt ngẩng đầu lên: “Hả? Không có, con trai bà ấy mất cách đây mười năm trước rồi.”
Giải Lâm với Trì Thanh đều rất nhạy cảm với ba chữ “mười năm trước”: “Mười năm trước?”
“Bà ấy tên gì?”
“Dương Yến.”
“Dương Yến?”
Trước mắt hai người cùng lúc xuất hiện một dòng chữ, chữ viết của Giải Phong viết: 002, học trường THCS Thực nghiệm, cha (đã mất), mẹ (Dương Yến).
…
Trong tiểu khu Thiên Hinh có mẹ của người bị hại trong vụ bắt cóc năm ấy đang sống ư?
Đây là trùng hợp sao?
Tuy không rõ tại sao hai người này lại hỏi như thế, nhưng Khương Vũ cảm nhận được sự bất thường, thế là nói với người phụ nữ: “Khoan đã ạ, tôi còn có một vài câu hỏi muốn hỏi bác.”
Người phụ nữ ho khan, quay đầu lại.
Nhưng Trì Thanh lại nói: “Có lẽ không cần hỏi nữa đâu.”
“?”
Sao bọn họ cứ luôn không theo kịp suy nghĩ của hai người này vậy chứ?
Trì Thanh không thể nói giọng nói mà mình nghe thấy, càng không thể nói ra suy đoán liên quan đến giọng nói: Người như thế nào mới lặp đi lặp lại một câu nói một cách kỳ lạ trong đầu? Ba câu nói này lúc đó nghe không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ lại lần nữa mới phát hiện không bình thường.
Vụ bắt cóc mười năm trước đã mang con bà ấy đi mất. Bà ấy vẫn mặc quần áo cũ, lẩm bẩm con trai sắp về rồi…
Cuối cùng Trì Thanh chỉ có thể nói ra kết luận đơn giản: “Bởi vì rất có thể bà ấy có vấn đề về mặt tinh thần.”
Giống như đang chứng minh lời nói của Trì Thanh.
Khương Vũ nói ra ba chữ “con trai bác”, còn chưa kịp nói hết đoạn sau thì người phụ nữ vốn còn đang bình thường nghe thấy hai chữ “con trai” xong lại lộ ra một nụ cười. Bà ấy sờ lên thứ đồ màu vàng cũ trên cổ tay mình, như đang lẩm bẩm một mình: “Phải, tôi có một đứa con. Con tôi đâu? Con tôi đang ở nhà chờ tôi, con tôi đang ở nhà chờ tôi.”
Câu mà cậu ta không thể nói ra là: Con trai bác mất rồi.
Người phụ nữ tiếp tục nói năng lộn xộn: “Con trai tôi năm nay 13… không đúng, nó 23 tuổi rồi.”
“Con trai tôi rất ngoan. Từ nhỏ nó đã nghe lời tôi nhất.”
“Kì thi thử lần trước nó thi được hạng nhất toàn khối đó. Thành tích của con trai tôi rất tốt.”
“…”
Quý Minh Nhuệ nghe đến ngẩn người. Anh ta cũng không ngờ Khương Vũ với Tô Hiểu Lan thẩm vấn nửa ngày mà vẫn không phát hiện tinh thần của người đối diện không bình thường.
Nhưng sao Trì Thanh lại biết được?
Anh ta dời ánh mắt khỏi người phụ nữ tên Dương Yến kia, nhìn thấy dáng vẻ khép hờ mắt, không muốn ngồi ở đây lắm giống như lần đầu tiên đến đồn cảnh sát của Trì Thanh. Điều khác biệt duy nhất là lần này bên cạnh còn có một người đang không kiêng dè chọc anh.
Tay Giải Lâm thỉnh thoảng sẽ đụng Trì Thanh, một hồi đụng tóc anh, một hồi kéo ống tay áo anh.
Cũng chỉ có tên này có thể làm thế với hắn, đổi thành người khác sớm đã bị ném ra khỏi phòng quan sát rồi.
Trong lòng Trì Thanh rối rắm vô cùng.
Anh không ngờ lại nhìn thấy “người mẹ” mất đi đứa con mười năm trước bằng cách này.
Vụ án mười năm trước đã qua rất lâu rồi, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận sâu sắc rằng thời gian vốn chẳng mang đi bất cứ thứ gì trên người người mẹ này, đau thương chỉ càng chất chồng càng sâu hơn. Có lẽ mỗi một gia đình mất đi người thân đều phải tốn cả đời để chữa trị vết thương này.
Tô Hiểu Lan không kiềm được: “Đừng hỏi nữa, để bà ấy về nhà đi.”
Huống hồ, một người có trạng thái tinh thần không bình thường có hỏi nữa cũng phí công.
Chỉ là trong lòng mọi người đều mơ hồ chôn xuống một hạt giống bất an: Sao những chuyện xảy ra gần đây có nhiều liên quan đến vụ án mười năm trước đến vậy? Tên Z đó và cả Dương Yến này.
—
“Lạch cạch”.
Dương Yến về đến tiểu khu Thiên Hinh, lấy chùm chìa khóa trong túi áo ra, sau khi mở cửa thì bật đèn sáng lên.
Trong nhà được bày trí rất bình thường, mang theo cảm giác của căn nhà cũ. Góc khăn trải bàn hoa nhí trên bàn ăn hiện lên màu hơi cháy vàng. Có thể nhìn ra quả thực người phụ nữ này ở nhà suốt ngày, dọn dẹp nhà rất gọn gàng. Nhưng khác với tất cả hình ảnh ấm áp này, lời nói thốt ra từ miệng Dương Yến lại khiến người ta rùng mình.
Người phụ nữ nói với căn phòng không một bóng người: “Mẹ về rồi đây.”
Nhân Cách Nguy Hiểm